Trên thực tế, Cô Hồng không cho rằng mình sai.
Ngược lại, hắn cho rằng Quý Từ nói năng rất vớ vẩn.
Đương nhiên, xét từ một mức độ nào đó, Cô Hồng biết có lẽ hành vi trước kia của bọn họ đã để lại bóng ma tâm lý cho Quý Từ, nhưng bọn họ đã cố gắng bù đắp rồi mà.
Từ kỳ trân dị bảo đến vàng bạc châu ngọc, nhiều năm qua, bọn họ đã đoán ra sở thích của Quý Từ, mỗi lần tặng quà xong đều đi ngay, sợ hãi không dám ở lại chờ.
Ai biết Quý Từ lại mang thù như thế, nhiều bảo vật như vậy cũng không thể thay đổi anh.
Khí chất xung quanh Cô Hồng trở nên lạnh lẽo, thấy Quý Từ sắp ra khỏi phòng, hắn tức giận quát:
"Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Quý Từ không thèm để ý đến hắn, ngược lại nhanh chân chạy ra ngoài.
Mấy tên biến thái tâm trạng thất thường, hôm qua còn thích tiểu sư đệ, bây giờ đã thích anh.
Qua một thời gian nữa, có phải sẽ thích Uất Trì hay không?
Chậc, hạng người lả lơi ong bướm, loại đàn ông không quyết đoán về mặt tình cảm đều là cặn bã, không thể qua lại thân thiết.
Quý Từ cảm thấy người đáng giá qua lại thân thiết là những người đàn ông giống anh, toàn tâm toàn ý chỉ ỷ lại một mình tiểu sư đệ.
Đoạn thời gian trúng độc hôn mê kia, không phải Quý Từ hoàn toàn không cảm nhận được gì.
Mũi của anh vẫn rất thính.
Mùi cúc vạn thọ nhàn nhạt dễ chịu luôn quanh quẩn bên cạnh anh, Quý Từ biết, Tần Giác chắc chắn đã canh giữ ngày ngày đêm đêm bên cạnh anh.
Trong khoảng thời gian này, Quý Từ cũng suy nghĩ rất nhiều.
Anh và tiểu sư đệ đã sống nương tựa rất nhiều năm qua, đã thân thiết đến mức tuy hai mà một từ lâu.
Vả lại, hai người họ... Hôn cũng đã hôn rồi, đã có quan hệ xác thịt, Quý Từ cảm thấy nếu mình đi gây tai họa cho cô nương người ta thì cũng không tốt lắm.
Bước chân Quý Từ không ngừng lại, quyết tâm sau khi ra ngoài gặp Tần Giác, sẽ bày tỏ tình cảm.
Sau khi tỉnh lại kế bên ranh giới sinh ly tử biệt, cảnh tượng tỏ tình nồng nàn khiến người khác phải rơi lệ!
Tuy nhiên, lý tưởng thì rất hay, nhưng hiện thực lại rất tệ.
Sau khi rời khỏi phòng, nhìn thấy Tần Giác ngoài cửa điện, dù có làm gì thì Quý Từ vẫn không thể nào phát ra một âm tiết nào.
Anh nhào vào lòng Tần Giác, những lời tỏ tình đã đến bên miệng, nhưng khi Quý Từ nhìn thấy đôi mắt dịu dàng ươn ướt của tiểu sư đệ, không biết vì sao lại không nói ra được.
... Xấu hổ quá.
Quý Từ nhìn xung quanh, Uất Trì vẫn còn ở đây, còn có một thiếu niên tóc trắng không biết là ai.
Quý Từ nuốt những lời yêu thương về, trong lòng sợ hãi nghĩ —— Hay là chờ đến khi không có ai rồi hẵng tỏ tình.
Tần Giác ôm anh rất chặt, giọng có chút nghèn nghẹn: "... Đã trở về?"
"Sư huynh của đệ là cát nhân ắt có thiên tướng*, sao có thể dễ dàng chết như vậy?" Quý Từ nói xong thì vươn tay ra lau nước mắt đang rơi của Tần Giác, "Đệ xem đệ đi, lớn vậy rồi mà còn khóc nữa hả?"
*Cát nhân ắt có thiên tướng: nghĩa là người tốt ắt sẽ được trời giúp đỡ. Đây là câu thành ngữ nên mình giữ nguyên câu.
Tần Giác không hề cảm thấy mất mặt, tay y vòng qua sườn eo Quý Từ, rũ mi xuống, giọng khàn khàn, nhẹ nhàng nói:
"Thật sự xin lỗi."
Nghe vậy, Quý Từ hơi bất đắc dĩ.
Anh đưa tay xoa đầu Tần Giác: "Gì mà thật sự xin lỗi hả? Cũng không phải đệ hại ta bị độc trùng cắn, là do bản thân ta không cẩn thận."
Quý Từ nhớ lại, an ủi: "Muốn trách thì trách Cô Hồng trưởng lão, ai biểu hắn cho cổ trùng vào linh thạch làm gì?"
Cô Hồng vừa bước ra cửa điện, định nói vài câu: "..."
Nghe thấy tiếng động, Quý Từ ngước mắt lên, đúng lúc nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Cô Hồng.
Anh bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, giả vờ như mình không nhìn thấy gì.
Như thể người vừa chửi không phải là anh.
Quý Từ muốn kéo cánh tay của Tần Giác đang đặt trên eo mình ra.
Bởi vì y ôm rất chặt, có lẽ là vì mất đi mà lại tìm về được, Quý Từ có thể hiểu được.
Nhưng sức lực hiện giờ của Tần Giác có hơi không màng đến sống chết của anh, dù sao thì Quý Từ cũng cảm thấy mình sắp bị ôm đến nghẹt thở rồi.
Nhưng có lẽ do ở đây có quá nhiều tình địch, có nói thế nào thì Tần Giác cũng không chịu buông tay.
Sau khi nhận ra Quý Từ muốn tránh khỏi cái ôm của y, hơi thở lạnh lẽo trên người Tần Giác càng thêm dày đặc, ôm Quý Từ càng chặt hơn.
Quý Từ: "..."
Anh khó khăn chống tay lên ngực Tần Giác, nghiêm túc nói: "Đệ sợ cái gì, chẳng lẽ ta chưa cho đệ đủ cảm giác an toàn sao?"
Nghe vậy, Tần Giác hơi cụp mắt nhìn anh, trong mắt có chút khó hiểu.
Quý Từ giơ tay nhéo mặt y, hỏi: "Khi đệ tranh chấp với người khác, có lần nào mà ta không quang minh chính đại chọn đệ chưa? Đệ sợ cái gì?"
"Không ai có thể vượt qua địa vị của đệ trong lòng ta, yên tâm đi."
Sau khi dùng những lời nói an ủi, cuối cùng Tần Giác cũng do dự thả lỏng cái ôm ra.
Đôi mắt y nóng rực, toàn thân cũng trở nên phấn khích vì lời nói của Quý Từ.
Quý Từ không hề hay biết gì, anh hoạt động gân cốt bị ôm đến đau nhức của mình, sau đó mới rảnh rỗi nhìn những người khác.
Uất Trì, Cô Hồng trưởng lão, và một y sư.
Không nhắc đến y sư, Uất Trì và Cô Hồng đều mang vẻ mặt quan tài độc thân 800 năm.
Thấy anh nhìn sang, Uất Trì không khỏi tiến lên một bước:
"Quý tiểu hữu, bây giờ ngươi thấy thế nào rồi?"
Nếu hắn đã hỏi như vậy, Quý Từ cũng rất nể tình thử cẩn thận cảm nhận một chút, sau đó thành thật nói:
"Ta cảm thấy rất khỏe, có thể khiêng mười hai con trâu."
Nghe vậy, Uất Trì thở phào nhẹ nhõm, đã quen với thói quen so sánh ẩn dụ đầy bất ngờ của anh:
"Vậy là tốt rồi."
Nói xong, Uất Trì dường như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng khi bắt gặp đôi mắt sáng ngời của anh, bất giác ngừng lại.
Quý Từ không có tâm tư nào khác với hắn, một văn tự đã phân rõ ranh giới giữa hai người họ, Uất Trì cảm thấy nếu mình cứ tiến lên, chính là không biết tốt xấu.
Nghĩ vậy, Uất Trì cười khổ một tiếng, chắp tay lại hành lễ: "Nếu Quý tiểu hữu đã khỏe lại, vậy tại hạ cáo từ trước."
"Gia Đạt Mộc, đi thôi."
Bọn họ xoay người trở về phủ môn chủ.
Trong chốc lát, nơi này chỉ còn lại ba người Quý Từ, Tần Giác và Cô Hồng trưởng lão.
Quý Từ nhìn chằm chằm Cô Hồng một lát, đột nhiên mỉm cười.
Anh cung kính khom lưng hành lễ: "Cảm ơn ân cứu mạng của Cô Hồng trưởng lão, nếu không có chuyện gì quan trọng, đệ tử cáo lui trước."
Nói xong, không đợi Cô Hồng trưởng lão nói thêm gì, anh nắm cổ tay Tần Giác chạy ra ngoài.
Cô Hồng nhìn bóng lưng đã đi xa của anh, đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm.
Hắn không cần tốn nhiều sức đã chắn trước mặt Quý Từ.
Bây giờ Quý Từ chỉ cảm thấy Cô Hồng rất đáng ghét, lạnh lùng nói:
"Cô Hồng trưởng lão, xin hãy nhường đường."
Cô Hồng không quan tâm đến lời của anh, chỉ gằn từng chữ một:
"Về tông môn với ta."
Quý Từ thầm nói trong lòng, ngươi là ai chứ, ngươi nói về tông môn thì ta phải về sao?
Anh tức giận nói: "Không về."
Nói xong thì muốn dẫn Tần Giác né tránh hắn.
Cô Hồng không thay đổi sắc mặt, ngay khi Quý Từ sắp lướt qua hắn, hắn vươn tay bắt được cổ tay Quý Từ, kéo anh đến bên cạnh hắn.
Đôi mắt hẹp dài lạnh lùng của Cô Hồng như con rắn độc, nhìn Quý Từ như đang nhìn con mồi:
"Vân tông chủ có lệnh, sau khi giải độc, lập tức về tông môn."