Hàn Sinh cảm thấy người này trông quen quen, nhưng dù thế nào cũng không đoán ra người này là ai.
Chỉ là mơ hồ cảm thấy không thể để anh biết tên của mình.
Vì vậy, sau khi bị thanh niên trước mặt dùng một tay xách ra ngoài, Hàn Sinh suy nghĩ một lúc rồi nói mình gọi là A Sinh.
Quả nhiên thanh niên kia không hề nghi ngờ, toàn gọi hắn là A Sinh A Sinh.
Bình thường cũng luôn cười hì hì.
Thanh niên này rất tốt, tuy hành động hơi thô bạo, nhưng rất kiên nhẫn tắm cho hắn, sau đó còn thay y phục mới.
Mặc dù trong quá trình đó, thanh niên to gan lớn mật này còn dám đánh mông hắn, nhưng A Sinh nghĩ mình không thể nhỏ mọn như vậy.
Suy cho cùng, thanh niên này xinh đẹp như vậy, A Sinh cảm thấy có lẽ mình nên nhường anh một chút.
Hơn nữa, ở một thành trấn toàn yêu ma quỷ quái, một đứa trẻ nhân loại như A Sinh không đủ năng lực tự vệ.
Hắn cần sự che chở của thanh niên trước mặt.
Vì vậy A Sinh miễn cưỡng yên tĩnh ngoan ngoãn, giả bộ ngoan ngoãn phục tùng thanh niên, đi theo thanh niên mọi lúc mọi nơi như miếng bánh mật nhỏ.
Cũng may thanh niên tốt bụng, không phản cảm với hành vi ôm đùi của trẻ con, ngược lại còn vô cùng hoan nghênh.
Ở Quỷ Vực này, nơi nào cũng kỳ quái như nhau, thanh niên rất nghiêm túc bảo vệ bản thân và đứa trẻ bên cạnh.
Điều này khiến A Sinh có chút cảm động.
Vì vậy hắn càng dính lấy thanh niên hơn.
Chỉ có một điều không tốt, đó là anh sẽ luôn nhắc đến sư đệ xấu xa không biết là ai kia.
Một ngày có thể nhắc đến 70 80 lần, trong miệng thường sẽ xuất hiện câu:
"Nếu tiểu sư đệ đến đây..."
"Tiểu sư đệ đến đây thì tốt rồi."
"Đáng tiếc tiểu sư đệ không có ở đây."
"Nhớ tiểu sư đệ quá."
Toàn nói những câu như vậy.
Về việc này, A Sinh cực kỳ tức giận.
Tiểu sư đệ gì chứ, đâu ra nhiều sư đệ như vậy?
Bây giờ bọn họ đang ở một nơi nguy hiểm thế này, nếu tiểu sư đệ của thanh niên kia thật sự có ích, vậy sao mãi đến bây giờ vẫn không đến cứu bọn họ?
Tiểu sư đệ kia chính là kẻ vô dụng.
A Sinh vừa ác độc nghĩ như thế, vừa cố gắng hết sức thu hút toàn bộ sự chú ý của thanh niên.
Vì để thực hiện mục tiêu này, thậm chí hắn còn cố ý rơi vào tay quỷ quái để thanh niên đến cứu hắn, không vì cái gì khác, chỉ vì có thể được thanh niên nhìn hắn lâu hơn một chút...
Đừng nhớ thương tiểu sư đệ vô dụng kia nữa!
Tiểu sư đệ này từ đâu đến vậy! Thật sự rất phiền! Bộ không thể để hắn làm tiểu sư đệ của thanh niên sao?!
A Sinh thật sự muốn nói như vậy với thanh niên.
"Vì sao ngươi luôn nói đến tiểu sư đệ của ngươi vậy, ngày nào cũng nói phiền muốn chết, ta có thể làm tiểu sư đệ của ngươi không? Nếu vậy thì ngươi luôn có thể nhìn ta."
Nghe vậy, thanh niên lại chỉ hơi ngước mắt lên:
"Nói ngốc nghếch cái gì đó, đệ mới lớn có nhiêu đó, đệ biết tiểu sư đệ của ta lớn cỡ nào rồi không?"
"Đệ ấy lớn bằng mười người như đệ cộng lại đó!"
A Sinh: "..."
Hắn không tin.
Hắn buồn bực cúi đầu, một khoảng thời gian sau cũng không thể vui lên nổi, lần nào cũng phải nhờ thanh niên trêu chọc mới có thể miễn cưỡng mỉm cười.
A Sinh rất buồn bực, hắn không hiểu vì sao người này lại thích tiểu sư đệ như vậy.
Rõ ràng... Rõ ràng A Sinh cảm thấy mình đáng yêu hơn tiểu sư đệ rất nhiều lần.
-
Bọn họ không sống yên ổn ở Quỷ Vực được bao lâu, cuộc bạo loạn bất ngờ của quỷ tân nương khiến thanh niên và A Sinh mất cảnh giác.
Khi bị truy đuổi phải chật vật chạy trốn, A Sinh bị thanh niên kẹp dưới nách chạy như điên, toàn thân choáng váng, muốn nôn lại không dám nôn.
Cuối cùng đành phải ấn đầu mình để giữ nó lại.
Nguy hiểm lần này không dễ giải quyết, mãi đến khi lên kiệu hoa, A Sinh cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.
Chỉ có thể cẩn thận núp sau ghế Địa Tạng, sẵn tiện kéo vạt áo thanh niên.
Hắn hơi sợ hãi, A Sinh mơ hồ cảm thấy lần này bọn họ thật sự sẽ xảy ra chuyện, nếu như cùng chết...
Hình như cũng không tệ lắm?
A Sinh không biết đây đã là lần thứ mấy mình trải qua chuyện này, hình như mỗi lần tỉnh lại từ trạng thái này, hắn đều sẽ đối mặt với cảnh tượng khủng bố như vậy.
Chỉ là lần này khủng bố, máu me, áp lực hơn ngày xưa.
Khi có thanh niên ở đây, A Sinh sẽ cảm thấy cực kỳ yên tâm.
Cho dù là cùng chết ở chỗ này, cũng tốt hơn là sau này lại rơi vào cảnh tượng khủng bố như vậy.
Nhưng dù thế nào thì A Sinh cũng không dám nói ra những lời như vậy.
Suy cho cùng, trông thanh niên này rất muốn sống sót.
Nghĩ đến đây, A Sinh đành ngoan ngoãn ôm lấy vạt áo thanh niên, cũng không nói lời nào, ngay cả sự sợ hãi cũng dần tan biến.
Cũng may ông trời không tuyệt đường sống, ngay khi A Sinh cho rằng lần này bọn họ chắc chắn sẽ chết, đang nghểnh cổ chờ đợi phán quyết, thanh niên kia đột nhiên lao lên.
Một nhát kiếm giết chết bộ xương hỉ bà.
Quá đẹp trai.
Trong mắt A Sinh ánh lên sự ngưỡng mộ, sau đó ngoan ngoãn để thanh niên ôm vào ngực.
Sắc trời ngoài kiệu hoa mờ tối, một đường trắng từ từ nhô ra ở đường chân trời, dần chiếu sáng nơi tối tăm này, như đang thông báo sự thắng lợi của bọn họ.
Đáng tiếc không có chuyện gì là vẹn toàn, trước giờ ông trời chưa từng lo lắng cho A Sinh.
Vào giây cuối cùng ở bí cảnh, hắn gặp được tiểu sư đệ mà thanh niên luôn nhắc đến.
Vạt áo đối phương nhuốm máu, ôm chặt thanh niên trong lòng.
Đó là một cái ôm thân mật tuy hai mà một.
A Sinh nheo mắt lại, bỗng có chút đỏ mắt.
Hắn không biết vì sao lại như vậy, chỉ đơn giản là cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy cảnh này.
Ngay khi bọn họ sắp rời khỏi bí cảnh quỷ quái này, A Sinh cảm nhận được sinh mệnh của mình đang trôi đi.
Ngay lúc này, hắn như thường lệ phát hiện mình không nói được gì, điều duy nhất A Sinh có thể làm là nằm trong lòng thanh niên, nhìn khuôn mặt thanh niên một cách chăm chú.
Không hiểu sao, A Sinh cảm thấy bọn họ chắc chắn sẽ gặp lại trong tương lai.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, hắn lập tức rơi vào trạng thái hôn mê.
Khi tỉnh lại lần nữa, hắn đã ở trong hang động thấp thoáng màu xanh của trúc.
Hàn Sinh mở mắt ra, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là bức tường đá lởm chởm.
Bên ngoài thoang thoảng mùi trúc, Hàn Sinh nằm trên giường đá một lúc, ánh mắt không gợn sóng.
Mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng của Thanh Ngọc, hắn mới chậm rãi nhìn qua.
Thanh Ngọc nói gì đó, Hàn Sinh không nghe vào tai.
Bây giờ trong đầu hắn chỉ toàn là Quý Từ.
Có lẽ hắn nên đi qua thăm anh.
Nghĩ vậy, Hàn Sinh ngồi dậy, mái tóc đen xõa xuống sau lưng, bước chân loạng choạng.
Nhưng mới đi được vài bước, hắn đã thấy trước mặt tối sầm lại.
Bây giờ vẫn chưa được.
Hàn Sinh nghĩ, sức khỏe còn chưa khôi phục lại, không thể đi gặp Quý Từ.
Hắn muốn gặp Quý Từ một cách đàng hoàng.
Nhưng không như mong muốn, khi thật sự đến ngày đó, Quý Từ lại né tránh hắn.
Vì sao? Hàn Sinh có chút không hiểu nổi.
Hình như lúc trước hắn có làm quá lên, nhưng bây giờ, bây giờ hắn muốn đền bù đàng hoàng cho Quý Từ, vậy cũng không được sao?
Sự thật chứng minh, quả thật không được.
Thậm chí Quý Từ còn không muốn nhận vòng tay của hắn.
Mãi đến rất lâu sau này, Hàn Sinh chưa từng một lần thấy anh đeo vòng tay hắn tặng.
Đến cuối cùng, Hàn Sinh hoảng hốt nhận ra --
Dường như ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã bị loại rồi.
Trong mắt Quý Từ không có hắn, từ đầu đến cuối đều không có.
Thậm chí Hàn Sinh còn không có tư cách cạnh tranh với những người khác.
"Bước vào cổng tương tư, biết tương tư rất khổ, tương tư dài mang lại ký ức dài, nhưng tương tư ngắn lại mang đến khát khao vô tận".
°°°°°°°°°°
Lời editor: Hình như Hàn Sinh biết tình cảm này vô vọng nên lúc thấy Quý Từ đâm Vân Thời, ổng mới bóp cổ Quý Từ hay sao ấy.
Mà phần truyện của ổng không có khúc kết, chắc vì lúc bị Quý Từ giết, ổng vẫn chưa tỉnh, vậy là của Cô Hồng cũng sẽ không có khúc kết luôn, 2 ông nhõi này đều bất tỉnh khúc đó:)))