Mục lục
Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Iris

"Vân tông chủ là ai? Ta không quen."

Quý Từ giả điếc rất quyết đoán, hất tay Cô Hồng ra rồi rời đi.

Sắc mặt Cô Hồng lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc:

"Quý Từ, đừng bắt ta phải nói lần thứ hai."

"Vậy ngươi có thể nói lần thứ ba, lần thứ tư."

Quý Từ vừa thản nhiên nói vừa rút Chiết Liễu Kiếm ra rồi niệm quyết.

Lời vừa dứt, Quý Từ và Tần Giác đã biến mất tại chỗ.

Ngoài cửa phủ tông chủ chỉ còn lại một mình Cô Hồng, sắc mặt lạnh lẽo như bị đông cứng trong tủ đông ba ngày ba đêm.

Quý Từ đã sử dụng một pháp quyết để đưa mình và Tần Giác về phòng cho khách ở Bình Khương Môn.

Vừa vào cửa, Quý Từ đã ngã xuống chiếc giường mềm mại, lẩm bẩm:

"Phiền muốn chết, vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy khuôn mặt thúi quắc của Cô Hồng."

Ai không biết còn tưởng thê tử của hắn đã chết 800 năm rồi.

Không đúng, người Cô Hồng thích hiện giờ là anh.

Ồ đúng rồi, không chỉ có Cô Hồng thích anh, mà Vân Thời, Hàn Sinh, Thanh Ngọc dường như cũng rất thích anh.

Quý Từ im lặng kéo chăn che đầu lại.

Sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?

Lúc đầu anh thực sự chỉ muốn kéo Tần Giác ra khỏi hố lửa, không phải muốn nhảy vào hố lửa thay Tần Giác!

Bây giờ thì hay rồi, chưa kể mọi chuyện loạn hết lên, ngay cả Tần Giác cũng là một trong số hố lửa đó.

Vô lý, quá trời vô lý!

Ngay lúc Quý Từ đang tuyệt vọng thì mép giường lõm xuống.

Ngay sau đó, Quý Từ cảm giác tay mình bị người nắm lấy.

Là Tần Giác.

Sau khi nhận ra điều này, Quý Từ cẩn thận kéo chăn xuống một chút.

Tần Giác đang ngồi ngược sáng, ánh mặt trời tạo ra một đường viền màu vàng xung quanh y, mặt mũi ẩn trong bóng tối khiến người ta không thể nhìn rõ.

Quý Từ vô thức nhớ lại thiếu niên còn chưa cao đến cằm của anh hồi 5 năm trước, bây giờ đã cao lớn đến vậy rồi.

Tay hơi ngứa.

Trên thực tế, động tác của Tần Giác rất suồng sã, không hiểu sao Quý Từ cứ cảm thấy ướt át, như bị rong rêu mềm mại dưới biển sâu vạn mét cuốn lấy, ướt át khó có thể tránh ra.

Cũng không thoải mái lắm, nhưng Quý Từ không hất tay y ra.

Cho dù Tần Giác không dùng nhiều sức.

Tư duy của Quý Từ vẫn có chút rối loạn.

Kiếp trước anh chưa từng yêu đương, kiếp này... Kiếp này còn chưa chắc chắn về tình cảm của mình thì đã bị người khác gặm mất, nhưng Quý Từ cứ cảm thấy mình hơi bị vấy bẩn.

Anh có thích Tần Giác không?

Sau khi để tay lên ngực tự hỏi, Quý Từ mở mắt ra, lén nhìn Tần Giác đang ung dung thong thả xoa bóp ngón tay ở đối diện.

Từ khi còn nhỏ, Tần Giác đã rất đẹp, khi còn là thiếu niên thì đẹp như một nụ hoa chưa nở, sau khi thành niên thì là anh tuấn thận trọng.

Chỉ có đường nét vầng trán và sống mũi là có thể nhìn ra vài phần nữ tính xinh đẹp ngày xưa.

Bây giờ đã hoàn toàn trở thành một người đàn ông.

Người trưởng thành.

Quý Từ nghĩ tới gì đó, lại lén lút dùng chăn che đầu lại.

Anh đúng là một người trưởng thành dơ bẩn mà.

Quý Từ lặng lẽ nghĩ.

Chỉ mới vừa nằm xuống, lực xoa bóp của Tần Giác mạnh hơn.

Quý Từ cảm thấy hơi đau, nhỏ giọng nói:

"Đệ nhẹ chút."

Động tác Tần Giác khựng lại.

Trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng không rõ ý nghĩa, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến thợ săn dày dặn kinh nghiệm đang yên tĩnh chờ con mồi nhào vào mình.

Y cứ mãi không nói chuyện, Quý Từ có chút hoảng loạn:

"Sao vậy, sao không nói gì hết vậy?"

Quý Từ: "Đệ câm rồi sao?"

Nghe vậy, Tần Giác khựng lại, sau đó mím môi hơi mỉm cười, lắc đầu.

Sau đó lại hỏi: "Ta làm như vậy, sư huynh không cảm thấy bị xúc phạm sao?"

Nói xong, Tần Giác tăng thêm lực xoa bóp cho Quý Từ.

Quý Từ ngồi dậy, trơ mắt nhìn đầu ngón tay của mình đỏ lên như một cô gái vừa đánh phấn, đỏ hồng có chút ướt át.

Trong vô thức, màu đỏ đó từ đầu ngón tay chậm rãi bò lên gò má Quý Từ.

Anh cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Quý Từ không biết mình đang xấu hổ cái gì, rõ ràng chỉ đang xoa bóp ngón tay thôi mà.

Anh cố lấy ra uy nghiêm của một người làm sư huynh của mình, nói: "Chỉ là xoa bóp ngón tay thôi, nếu đệ muốn chơi thì chơi đi."

"Thật sao?" Tần Giác nhàn nhạt nói.

Nói xong câu đó, y cúi đầu nhìn thoáng qua ngón tay bị xoa bóp đến đỏ lên, sau đó nắm bàn tay kia lên, đặt lên môi hôn một cái.

Đầu Quý Từ nổ tung một tiếng.

Đây là gì, đây được coi là cái gì?!

Anh muốn rút tay lại, kết quả mới vừa dùng lực đã bị Tần Giác kéo trở về.

Đối phương nở một nụ cười suy tư:

"Không phải sư huynh nói chỉ là xoa bóp ngón tay, không được coi là gì sao?"

Mặt và tai anh bắt đầu nóng bừng.

Thậm chí Quý Từ còn không dám cao giọng: "Cái đó giống nhau sao? Ta bảo đệ xoa, chứ không có nói đệ hôn cũng không sao!"

Tần Giác ngước mắt nhìn anh.

Trước đây, đôi mắt đó luôn lạnh lùng như băng tuyết, chỉ khi nhìn Quý Từ mới có chút độ ấm.

Bây giờ... Bây giờ không còn là có chút độ ấm nữa, bây giờ đôi mắt đó như muốn phun lửa luôn rồi.

Nghĩ vậy, Quý Từ lùi ra sau một chút.

Thanh niên vòng tay qua cổ tay Quý Từ, hơi kéo anh trở về, sau đó giơ tay lên hôn lên môi, giọng nói chậm rãi:

"Người ta thường nói tay đứt ruột xót, khi ta xoa đầu ngón tay của sư huynh, hoặc hôn lên môi, sư huynh không hề cảm thấy bị xúc phạm, chẳng phải điều đó có nghĩa là..."

"Tay đứt ruột xót* không phải dùng như vậy." Quý Từ ngắt lời y.

*Tay đứt ruột xót (十指连心): tay "đứt" là vết thương bên ngoài của cơ thể đã gây nên "ruột xót" — là nỗi đau đớn ở bên trong. Nhưng câu này có phiên âm Hán Việt là "thập chỉ liên tâm", nếu dịch theo nghĩa của chữ thì là mười ngón tay nối liền với tim, nên ý Tần Giác là nếu hôn lên tay cũng đồng nghĩa với hôn lên tim.

Tần Giác nhìn anh một cái: "Ồ."

Sau đó lại nói như đúng rồi: "Nhưng vì câu nói đó phát ra từ miệng ta, nên ta muốn dùng như thế nào thì dùng như thế đó."

Quý Từ: "... Đệ không học được gì từ ta, nhưng ngụy biện lại học được 10/10."

Nghe vậy, Tần Giác bật cười vui vẻ.

Giọng cười trầm thấp từ tính, Quý Từ quyết định lần này không nói giọng y giống bị cây đàn Cello mắc kẹt trong cổ họng.

Bởi vì Tần Giác và Vân Thời khác nhau, nếu Vân Thời hạ giọng, anh sẽ cảm thấy nhớp nháp.

Nhưng nếu là Tần Giác hạ giọng, Quý Từ chỉ cảm thấy anh rất yêu y, đến mức cảm thấy hài lòng với giọng của y.

Quý Từ tiêu chuẩn kép một cách hợp tình hợp lý, hơn nữa nghe đến nóng cả tai.

"Vậy nên sư huynh có yêu ta không?"

Y vừa nói xong, cả người Quý Từ cứng đờ.

Sao lại có người có thể đánh bóng thẳng một cách đột ngột như vậy?

Anh hoàn toàn không kịp phản ứng lại, chỉ phát ra một âm tiết đơn không có chút ý nghĩa: "Hả?"

Tần Giác nhìn chằm chằm khuôn mặt bối rối của anh một lúc, sau đó cúi xuống.

Trong lúc nhất thời, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần.

Đó là khoảng cách chóp mũi chạm vào chóp mũi, nếu hơi nghiêng đầu một chút là có thể hôn nhau.

Tim Quý Từ đập như nổi trống, nín thở không dám cử động.

Tần Giác lại hỏi: "Vậy nên, sư huynh có yêu ta không?"

"..."

Quý Từ co ngón tay bị xoa đến đỏ bừng của mình lại, cúi đầu nhỏ giọng nói:

"Nếu người khác áp sát ta như vậy, đệ biết ta sẽ làm gì không?"

Tần Giác sửng sốt: "Làm gì?"

"Ta sẽ cốc một cái vào đầu chó của hắn, dán hắn lên tường, muốn xé xuống cũng xé không được." Quý Từ nói.

Anh vừa nói ra những lời đó, tay Tần Giác run lên.

Sau khi nhận ra y đang run, Quý Từ nhanh chóng nắm tay y an ủi.

"Nhưng đệ đến gần ta như vậy mà ta vẫn chưa ra tay, đệ nói xem ta có thích đệ không?"

Lông mi Tần Giác run run, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Quý Từ đang nhìn y.

Hai người không nói gì.

Bầu không khí mờ ám, khiến bọn họ không thể nào rời mắt đi.

"Ta có thể hôn huynh không?"

Hơi thở của Tần Giác ấm áp, giọng nói khàn khàn trầm thấp.

Quý từ nhìn y, sau đó chủ động dâng bản thân lên.

"Ưm..."

Ngay khi âm thanh này vang lên, Cô Hồng vừa đến bên ngoài phòng cho khách lập tức dừng bước.

Sắc mặt hắn bỗng chốc tối sầm lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK