Mục lục
Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Iris

“Nếu ngươi nhất quyết muốn bể bơi, ta có thể xây giúp ngươi một cái.”

Quý Từ do dự một chút rồi nói.

“Ta muốn tìm Dũng Trì đại ca của ta, ngươi muốn xây cái gì?”

Quý Từ tự hỏi một lúc, vẻ mặt hơi kỳ quái:

“Hay là bể bơi kia là con người.”

A Hồ: “Bằng không thì sao?”

Quý Từ lại rơi vào im lặng, sau đó ho khan vài tiếng, giả vờ như không nghe thấy:

“Bể bơi, là ba chữ bể bơi nào?”

A Hồ không biết Quý Từ đang phát điên cái gì, nhưng vẫn thành thật trả lời:

“Du trong sơn ngoạn thủy du, ý của hai chữ sau là có dũng có mưu, co giãn vừa phải.”

Quý Từ bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ, là mấy chữ này à.”

“Hắn là gì của ngươi?”

A Hồ sờ lỗ tai của mình, nói hai chữ: “Chủ nhân.”

Quý Từ đang định nói người tốt nhà ai nuôi chồn, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt như mỹ nữ của A Hồ, anh nuốt lại những lời này.

Thôi, ai biểu A Hồ đẹp vậy chứ.

“Ngươi và hắn quen nhau như thế nào? Sao ngươi biết hắn ở kinh thành? Hay là nói, sao ngươi biết hắn ở hoàng cung?”

Sắc mặt A Hồ rất xanh xao:

“Trước kia hắn nói với ta, hắn muốn đến hoàng cung làm nhiệm vụ, nên ta mới muốn tới đây tìm hắn.”

Trong đầu Quý Từ lập tức xuất hiện rất nhiều kịch bản ngược luyến tình thâm: “Hai ngươi lén định chung thân?”

Nghe vậy, A Hồ nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét:

“Sao có thể, hắn nợ ta một bữa gà nướng, kết quả chưa làm xong đã bỏ đi.”

Hắn tốt xấu gì cũng là yêu tu tu luyện mấy chục năm, sao lại vì một nhân loại mà vứt bỏ bạn bè trong núi sâu rồi chạy đến kinh thành?

Còn không phải vì thèm gà nướng của nhân loại sao.

Nghe xong, Quý Từ thế mà lại bắt đầu đồng cảm:

“Nếu là lý do này, vậy quả thật cũng đủ để ngươi đến đây.”

Cuộc trò chuyện của bọn họ rất thái quá, cho dù Tần Giác đang trong cơn say vẫn không khỏi đẩy anh một cái: “Sư huynh, đứng đắn chút.”

“Ta biết mình đang làm gì,” Quý Từ nghiêm trang nói, sau đó bảo A Hồ, “Ngươi nói tiếp đi, thế mấy ngày nay ngươi tìm được hắn chưa?”

A Hồ lắc đầu: “Không thấy, ta tìm khắp hoàng cung, kết quả không thấy bóng dáng hắn đâu.”

Nghe vậy, Quý Từ kéo hắn từ dưới đất lên, thở ngắn than dài:

“Cũng là có tình người, nhưng dù thế nào đi nữa, ngươi cũng không nên ra ngoài tìm người lúc nửa đêm, cung nữ bị ngươi dọa cho chết khiếp.”

A Hồ bất mãn nói: “Là gan bọn họ quá nhỏ.”

Nói xong, giọng hắn nhỏ lại: “Vả lại, ban ngày trời quá sáng, một con hồ ly như ta đứng ở đó quá dễ thấy.”

Quý Từ nhìn hắn, hình như đúng là vậy, một con chồn đột nhiên xuất hiện trong hoàng cung, quả thật rất dễ thấy.

Anh thở dài: “Nếu ngươi không tìm thấy, ta sẽ hỏi hoàng đế giúp ngươi, ngươi đi về trước đi.”

Nghe cậu nói vậy, mắt A Hồ sáng lên: “Cảm ơn tiên sinh!”

Nói xong thì biến về nguyên hình, nhảy nhập rừng cây, không còn bóng dáng.

Đợi A Hồ đi rồi, Quý Từ mới nhớ ra mình quên hỏi hắn, luồng gió kỳ lạ có phải hắn làm hay không.

Nhưng nghĩ lại, đạo hạnh của A Hồ không lợi hại đến vậy.

Hành nhau lâu như vậy mà lại không tìm được gì, ngược lại còn bị thằng nhóc Tần Giác chiếm tiện nghi.

Cũng đã qua lâu vậy rồi, Tần Giác thế mà vẫn chưa tỉnh táo lại, vẫn là dáng vẻ say khướt kia.

Quý Từ ấn đầu y bao lâu, y liền nằm trên đùi Quý Từ bấy lâu.

Thấy vậy, Quý Từ không khỏi đau lòng, nhẹ nhàng hỏi:

“Cổ đệ không nhức sao?”

Tần Giác không nói chuyện, chỉ ngồi dậy rồi ngoan ngoãn lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao.

Bây giờ, sau khi mọi thứ quay về yên tĩnh, Quý Từ bỗng có chút xấu hổ khi đối mặt với y.

Anh ho khan vài tiếng, quyết định vẫn phải hỏi thử:

“Đệ… Hiện giờ vẫn còn lý trí không?”

Nghe anh hỏi, Tần Giác hơi cong môi: “Sư huynh, đệ hiểu rất rõ mình đang làm gì.”

Nghe thế, Quý Từ cau mày: “Vậy nên là rõ ràng đệ rất tỉnh táo, nhưng vẫn muốn bắt ta đưa xương cho đệ mài răng?”

Tần Giác: “…”

Y cảm thấy cực kỳ bất lực, hỏi lại:

“Sư huynh cảm thấy vì sao đệ muốn… Hôn huynh?”

Vấn đề vừa được nói ra, trong đình giữa hồ lập tức yên tĩnh.

Vầng trăng khuyết trên trời không biết đã nấp vào trong tầng mây từ khi nào, chỉ còn lại vệt sáng và bóng mơ hồ, bị che khuất đến mức không thể nhìn xuyên qua.

Gió lạnh thổi qua, Quý Từ bình tĩnh kéo chặt áo ngoài lại:

“Hừm… Vậy là vì sao?”

Tần Giác nhìn chằm chằm Quý Từ một lúc, nhìn vào cặp mắt trong suốt của anh, lời đến bên miệng lại không biết nên nói như thế nào.

Có lẽ màn đêm tối nay quá lạnh.

Cuối cùng Tần Giác thở dài, thong thả nói:

“Sợ sư huynh bỏ chạy với người khác, phải đánh dấu trước.”

Lời này bị y nói bằng giọng điệu triền miên lâm li, cố ý kéo dài âm điệu, khiến chúng trở nên có ý nghĩa sâu xa.

Quý Từ chớp chớp mắt, lặp lại: “Đánh dấu?”

Đứa nhỏ này nghĩ thế nào vậy?

Anh nắm cằm Tần Giác, nhìn trái nhìn phải một lúc rồi chậc một tiếng:

“Ta nói này, trong khoảng thời gian ngắn, sư huynh sẽ không tìm người khác đâu.”

Tần Giác nhìn anh: “Tóm lại là vẫn muốn tìm.”

Quý Từ: “…”

Thằng nhóc này dầu muối không ăn đúng không?

Anh dùng một tay đẩy Tần Giác ra: “Ta sẽ chờ đệ có bạn bè rồi mới tìm, đệ hài lòng chưa?”

Tần Giác có chút không hiểu những lời này: “Có bạn bè?”

“Ý là, sư huynh chờ đệ tìm được tiểu nương tử, nói chuyện yêu đương với nàng, thì ta sẽ tìm nương tử mà ta thích, nghe hiểu chưa?”

Tần Giác cắn đầu lưỡi một cái, bên môi đột nhiên lộ ra chút ý cười: “Hiểu rồi.”

Y nắm tay Quý Từ: “Sư huynh, khuya rồi, chúng ta về thôi.”

“Được.”

Suốt đường đi không nói chuyện.

Quý Từ bị y nắm tay, người vài phút trước còn say khướt bây giờ đã đi đường bình thường, ổn đến không thể ổn hơn.

Nhưng Quý Từ lại không phát hiện ra chuyện này, bây giờ trong đầu anh rất loạn.

Anh cảm thấy hình như mình tìm được một chút manh mối rồi, nhưng lại không muốn nghĩ về nó.

Đứa nhỏ Tần Giác này, có phải quá ỷ lại vào anh rồi không?

Vì sao? Anh có làm gì sao?

Nếu Tần Giác vì để giữ anh lại cả đời, không đi tìm tiểu nương tử và tiểu lang quân mà y thích thì sao?

Quý Từ hơi do dự, nhưng lại cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều.

Bây giờ Tần Giác còn nhỏ, nóng nảy nên cái gì cũng có thể nói, chưa chắc là sự thật.

Cũng chưa chắc thật sự có thể làm được.

Nhưng bây giờ khắp đầu Quý Từ toàn là câu nói kia của Tần Giác ——

“Muốn đánh dấu sư huynh.”

Dấu?

Quý Từ cụp mắt, cuối cùng vẫn không nói chuyện.

……

Hôm sau, nhị hoàng tử đến thăm hỏi, vừa vào cửa đã thấy bóng dáng Quý Từ trong sân.

Hắn hơi nhướng mày:

“Hoàng huynh dậy sớm vậy?”

Quý Từ không có chút sức lực, đáp lời: “Ừm.”

Thật ra tối qua anh căn bản không hề ngủ, luôn suy nghĩ chuyện kia.

Nhị hoàng tử thấy cảm xúc anh không đúng lắm, ngồi lên ghế đá, cẩn thận hỏi:

“Hoàng huynh nghĩ gì vậy?”

Quý Từ nhìn hắn một cái, một lúc lâu sau mới do dự hỏi:

“Đệ có biết người xăm hình nào đáng tin không?”

Nhị hoàng tử sửng sốt: “Người xăm hình? Quen thì có quen, nhưng hoàng huynh muốn tìm người xăm hình làm gì?”

Quý Từ mím môi dưới:

“Muốn xăm chữ lên người.”

Nhị hoàng tử cảm thấy có gì đó không ổn: “Chữ gì?”

Quý Từ nhất thời có hơi ngại khi nói ra, nhưng nếu nghẹn trong lòng thì rất khó chịu:

“Thì là, tên của sư đệ ta.”

Nhị hoàng tử:…

“Hoàng huynh, huynh chắc chứ?”

°°°°°°°°°°

Lời editor: Đọc trên truyện tranh tình tiết nhanh vl, thấy không hợp lý, không có vụ đến hoàng cung cũng không có mấy vụ này. Cũng may tiểu thuyết khác, chứ nếu giống truyện tranh chắc bỏ dịch:v

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK