Mục lục
Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Iris

Nói đúng ra, ngay từ ánh mắt đầu tiên Hàn Sinh nhìn thấy người tên Quý Từ, hắn đã cảm thấy chán ghét.

Bởi vì người này miệng lưỡi trơn tru, nói anh một câu, anh luôn có ngàn vạn câu để đáp trả lại.

Hàn Sinh không thích người như vậy, bởi vì loại người này thường là kiểu quật cường nhất.

Đúng vậy, mặc dù bản thân Hàn Sinh rất ngoan cố, nhưng hắn không thích người ngoan cố giống mình.

Bởi vì ở cùng loại người này là mệt nhất.

Nhưng Hàn Sinh sẽ thay đổi sao? Không.

Hắn mãi mãi chỉ yêu cầu người khác thay đổi.

Hắn cảm thấy trên thế giới này có lẽ chỉ có một mình hắn ngoan cố.

Nếu có người khác ngoan cố hơn hắn, vậy chuyện đầu tiên là xử lý người đó.

Hàn Sinh không chỉ nghĩ, mà còn làm.

Lần đầu tiên bắt gặp Quý Từ phạm lỗi, hắn đã công khai ra oai phủ đầu.

Bắt người quỳ dưới đất một ngày.

Về phần hậu quả khi Quý Từ bị phạt lâu, Hàn Sinh không biết, cũng không muốn biết.

Điều duy nhất bây giờ hắn chú ý là Tần Giác - người luôn được Vân Thời chăm sóc.

Có thể là do thói quen đã hình thành phản xạ tự nhiên, mặc dù Hàn Sinh không có suy nghĩ yêu Tần Giác say đắm, hắn vẫn sẽ bất giác chăm sóc y.

Cho dù có đôi khi hắn sẽ cảm thấy Tần Giác quá nhàm chán.

Nhưng bất ngờ là, trọng tâm cuộc sống bây giờ của Hàn Sinh không phải là Tần Giác, mà chủ yếu là đối phó với Quý Từ.

Không vì lý do nào khác, đơn giản chỉ là vì Quý Từ thật sự quá nghịch ngợm, hơn nữa ngày nào anh cũng dính lấy Tần Giác, trong mắt Hàn Sinh, cuộc sống của Tần Giác bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Hắn không thích như vậy, vì vậy Hàn Sinh dùng trong phương nghìn kế để cản trở mối quan hệ giữa Quý Từ và Tần Giác.

Được xưng là dùng gậy đánh uyên ương.

Điều đáng buồn cười nhất là mỗi khi Hàn Sinh đối đầu với Quý Từ, đều có thể bị đối phương làm cho không xuống đài được.

Không biết suốt ngày trong đầu thanh niên này nghĩ cái gì, những lời anh nói ra vô cùng bùng nổ, hơn nữa còn vô cùng lưu manh.

Hàn Sinh tự xưng mình là quân tử, khi tranh luận với người khác sẽ không bao giờ nói lời thô tục, do đó không hiểu sao lại trông thua kém hơn Quý Từ.

Hắn thử nói vài câu thô tục với Quý Từ, nhưng tu dưỡng nhiều năm qua khiến hắn từ bỏ suy nghĩ này.

Cuối cùng, chiến tích khi đấu nhau với Quý Từ là đánh trận nào thua trận đó, nhưng càng thua thì càng đánh.

Sau khi trải qua những ngày như vậy, thỉnh thoảng khi không có Quý Từ ở đây, không thể đấu võ mồm với anh, Hàn Sinh sẽ tự dưng có chút nhớ anh.

Mà một khi Quý Từ xuất hiện, hai người họ lại bắt đầu cãi nhau, Hàn Sinh sẽ bị chọc tức đến nổi gân xanh.

Sau khi tức giận đến tột độ, hắn sẽ tiếp tục bắt Quý Từ quỳ cả ngày.

Đây là một vòng tuần hoàn vô tận.

Nhưng Hàn Sinh lại cảm thấy, hình như mình... Thích thú?

Vì vậy, hắn tốn một ngày để suy nghĩ chuyện này, nhưng cuối cùng đều thất bại, không có ngoại lệ.

Hắn nghĩ mãi nhưng không hiểu tại sao lại như vậy, cho nên cuối cùng hắn chọn không thèm nghĩ nhiều nữa.

Có lẽ con người Quý Từ quá bướng bỉnh, mắng cũng không mắng chết, đánh cũng không đánh chết được, giữ lại để phát tiết cảm xúc cũng tốt.

Nhưng Hàn Sinh coi nhẹ một chuyện -- trước giờ không phải là Hàn Sinh phát tiết cảm xúc lên Quý Từ, mà là Quý Từ khống chế cảm xúc của Hàn Sinh.

Chỉ cần Hàn Sinh giữ vẻ mặt lạnh lùng suốt ngày, gặp người nào cũng lạnh lùng tức giận, vậy chắc chắn là do bị Quý Từ chọc giận.

Có lẽ bản thân Hàn Sinh cũng không phát hiện ra, nhưng trong khoảng thời gian đó, đệ tử Đạo Tông đã nắm giữ quy tắc hành sự.

Chỉ cần Hàn Sinh đi qua nơi ở của Quý sư huynh và Tần sư đệ, vậy nguyên ngày tiếp theo bọn họ phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, khắc khổ luyện tập, tránh cho bị Hàn Sinh trưởng lão nắm được nhược điểm, phạt nặng một trận.

Nhưng nếu Hàn Sinh không đi ngang qua nơi ở của Quý sư huynh và Tần sư đệ, vậy bọn họ muốn chơi thế nào thì chơi, Hàn Sinh trưởng lão sẽ không nói gì bọn họ.

Đây có thể coi như là chiêu thức sinh tồn của đệ tử Đạo Tông lúc bấy giờ.

Trong khoảng thời gian đó, Quý Từ thường xuyên nhận được đồ ăn vặt của đệ tử Đạo Tông đưa cho.

Nhưng đó đều là chuyện sau này.

Tóm lại, Hàn Sinh rất ghét, rất ghét Quý Từ.

Vì lý do này, hắn thậm chí viết một hoặc mười mấy bức thư để nói với vị sư huynh khiến người ta khó chịu là Vân Thời kia, để nói rằng hắn ghét Quý Từ cỡ nào.

Hắn còn chán ghét Quý Từ hơn cả chán ghét Vân Thời.

Hình như Vân Thời không thích đọc mấy việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi này, hắn không hồi âm một bức nào, nhưng những bức thư Hàn Sinh gửi đến, có lẽ hắn đã đọc rồi.

Ngoài miệng Hàn Sinh nói không thích Quý Từ, nhưng dần dần, ánh mắt hắn lại bất giác nhìn vào Quý Từ.

Hàn Sinh luôn bị thu hút bởi nụ cười tự tin khoe khoang của đối phương khi thắng trận, cả biểu cảm ấm ức tức giận khi bị đối thủ hành.

Cố tình bản thân Hàn Sinh lại không phát hiện.

Đạo Tông chỉ lớn như vậy, cũng chỉ có bấy nhiêu địa điểm mà mọi người thường xuyên lui tới.

Hai người nhìn nhau với mắt chán ghét, nhưng tốt xấu gì Quý Từ cũng có thể giả vờ vui vẻ nói với hắn một câu "chào trưởng lão".

Còn Hàn Sinh, lần nào cũng giả bộ như không thấy, giả bộ như trước mặt không có người.

Tình trạng này kéo dài rất lâu, mãi đến khi đại điển Thịnh Nguyên gần kết thúc mới được cải thiện.

Nguyên nhân là vì Vân Thời đã trở về.

Hơn nữa, chuyện đầu tiên sau khi trở về là xách Quý Từ về phạt.

Sau khi biết được tin này, Hàn Sinh rất không vui.

Đúng vậy, hắn không vui.

Mặc dù trong toàn bộ tông môn chỉ có Hàn Sinh là phạt Quý Từ nhiều nhất, nhưng khi thấy Quý Từ bị Vân Thời xách đi, hắn lại cảm thấy nhói lòng.

Giống như có một người nhỏ bé đang liên tục đánh vào trái tim Hàn Sinh.

Khó chịu.

Hàn Sinh muốn cướp Quý Từ về, nhưng vô số kinh nghiệm trong quá khứ nói với hắn rằng, hắn đánh không lại Vân Thời, dĩ nhiên cũng không thể cướp lại Quý Từ.

Vì vậy, Hàn Sinh buồn bực suốt một canh giờ.

Sau đó hắn ngất xỉu.

Hàn Sinh có một bí mật.

Đó là thần hồn của hắn không ổn.

Thỉnh thoảng Hàn Sinh sẽ chìm vào giấc ngủ sâu, trong khoảng thời gian này, hồn phách của hắn sẽ bay ra khỏi thể xác, đi đến một nơi khác.

Nơi đến không cố định, nhưng cũng có quy luật, hầu hết thời gian, sau khi hồn phách Hàn Sinh rời cơ thể, đều sẽ bất giác bay tới bí cảnh do đích thân Vân Thời tạo ra.

Trong thời kỳ này, Hàn Sinh không có ký ức trước kia, hắn chỉ là một sợi tàn hồn, một đứa trẻ 5 tuổi bị mất ký ức, cô độc chờ đợi trong bí cảnh không một bóng người.

Thật ra trước đây Quỷ Vực không phải là Quỷ Vực, chỉ là sau khi Vân Thời biết được tật xấu này của Hàn Sinh, cố ý đổi bí cảnh thành dáng vẻ cứt chó này.

Không vì gì khác, chỉ vì có thể trêu chọc Hàn Sinh.

Lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Hàn Sinh buồn bực đến mức thần hồn rời khỏi cơ thể, lần này hắn vẫn đến Quỷ Vực chim không thèm ỉa kia.

Đến khi hắn có ý thức, hắn đã ở trong bí cảnh kỳ lạ, khắp nơi toàn là quỷ quái.

Còn bản thân Hàn Sinh, là một nhóc con tay ngắn chân ngắn.

Hắn không dám đi ra ngoài, suốt ngày chỉ ở trong quán trọ, cũng không ăn gì, cho dù bụng đang đói cồn cào.

Nhưng Hàn Sinh biết mình không thể ra ngoài, bởi vì bên ngoài toàn là quỷ quái ăn thịt người.

Nếu hắn đi ra ngoài, người được lắp đầy bụng không phải hắn, mà là những quỷ quái đó.

Những ngày ngột ngạt và kinh hoàng như vậy thường kéo dài rất lâu mới kết thúc, nhưng lần này thì khác.

Trong khi Hàn Sinh co ro run bần bật dưới giường, có một người đi đến.

Là người sống, trang điểm qua loa, mái tóc đen lộn xộn, sau khi nhìn thấy khuôn mặt kia, đẹp đến mức không thể tưởng tượng được.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Ủa vậy là Hàn Sinh không nhớ gì hả:v hèn gì lúc đọc truyện tranh với tiểu thuyết cứ thắc mắc sao Hàn Sinh lại biết đường vô đó với Quý Từ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK