Mục lục
Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Iris

"Sư đệ ta bây giờ... Rốt cuộc đang ở đâu?"

Tần Giác nói xong những lời như thật như giả thì ngọc bội không phát ra tiếng động nữa.

Giống như đối phương chủ động cắt đứt liên lạc.

Nhớ đến giọng nói khàn khàn khó phân biệt của đối phương vào lúc mới nhận được liên lạc, Quý Từ không thể nào không lo lắng.

"Lúc trước đệ ấy nói sẽ cho ta xem pháo hoa vào hôm nay, sao lại đến cướp tân nhân?"

Quý Từ lẩm bẩm.

Anh không rõ vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy, cho đến bây giờ, Quý Từ chỉ cảm thấy thật vớ vẩn.

Anh hỏi hai người kia, Uất Trì thì chắc chắn là không rõ, Đường Tử Thần lại ấp a ấp úng không muốn nói gì.

Thấy thế, Đường Tử Thần vỗ vai anh: "Đừng lo lắng quá, có thể sống đến bây giờ ở nơi đó, sư đệ của ngươi cũng không phải ăn chay."

Ngay cả khi có mượn vật bên ngoài để sống sót thì khe Hỏa Trại kia cũng là...

Đường Tử Thần nghĩ đến là sợ, lắc đầu, không dám nghĩ nhiều.

Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát.

Quý Từ điều chỉnh lại cảm xúc, hỏi: "Mà này, sao các ngươi lại ở đây? Đường Tử Thần thì không nói, Uất Trì thì sao?"

Nãy giờ Quý Từ không gọi Uất Trì, nên hắn vẫn luôn ngoan ngoãn đứng bên cạnh, nghe Quý Từ nhắc đến mình, Uất Trì mới ngẩng đầu lên, mấp máy môi, cuối cùng nói:

"Ta nhận được thiệp mời."

Lúc Vân Thời phát thiệp mời cho các đại tông môn, nói rằng mình sắp thành hôn với thủ đồ, không e dè chú nào.

Nhưng đến khi tới hiện trường, Uất Trì mới biết Vân Thời điên cỡ nào, lại định bốn người cùng ép cưới.

Cố tình khách khứa ở đây đến rắm cũng không dám đánh, chỉ lo chúc phúc và vùi đầu ăn cơm.

Uất Trì lo lắng: "Muốn chạy trốn không? Chúng ta có thể dẫn ngươi ra ngoài."

Kỳ thật cũng chỉ là nói mà thôi, trong lòng Uất Trì hiểu rõ, trước tiên khoan nói đến chuyện bọn họ không biết phải rời khỏi bí cảnh này như thế nào, đổi một cách nói khác, bạn họ cũng không thể nào thoát khỏi pháp nhãn của Vân Thời.

Quý Từ cũng hiểu đạo lý này, anh bình tĩnh nói: "Không cần, các ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa, trong lòng ta tự hiểu rõ."

Uất Trì tưởng anh muốn tự sa ngã, lập tức nóng nảy: "Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn thành thân với bốn người bọn họ sao?! Đây đúng là..."

"Hoang đường, vớ vẩn, trái với đạo đức con người?"

Quý Từ lạnh lùng nói: "Ta hiểu rõ những điều này hơn ngươi, không cần ngươi cố ý nhắc nhở."

Anh hít vào một hơi, tay nắm chặt lấy chuôi kiếm Chiết Liễu Kiếm: "Lòng ta hiểu rõ."

Đường Tử Thần kéo Uất Trì ra đằng sau mình, tức giận nói:

"Không biết nói chuyện thì cứ im miệng đứng ở đó đi, tâm trạng vốn đã tệ, gặp phải ngươi còn tệ hơn nữa."

Uất Trì cũng biết bản thân nói sai, nhìn Quý Từ một cái thật sâu, không nói gì nữa.

Tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn, Đường Tử Thần chạy đi đóng cửa sổ lại, sau đó nhìn về phía Quý Từ, ánh mắt chuyển đến bên hông anh, khi nhìn thấy Chiết Liễu Kiếm thì dừng lại một chút:

"Chẳng lẽ ngươi muốn..."

Quý Từ cầm cốc nước trên bàn uống một hơi, cười híp mắt: "Ừm, đúng như ngươi đoán."

Nghe vậy, Đường Tử Thần không tán thành, nhíu mày: "Chuyện này quá nguy hiểm, người kia chính là Vân Thời đấy."

Hơn nữa không chỉ có mỗi Vân Thời.

"Dù sao cũng phải thử mới biết được." Quý Từ giấu chuyện bàn tay vàng của hệ thống, dù sao có nói thì những người này cũng không tin, "Nếu có thể đâm bọn họ một kiếm, cũng coi như ta lời to."

Nghe anh nói vậy, Đường Tử Thần và Uất Trì liếc nhìn nhau, đều thấy sự do dự tương tự trong mắt đối phương.

Cuối cùng đồng thời thở dài: "Được rồi."

Đường Tử Thần đi tới đi lui trong phòng quán, muốn tìm một nơi có thể nấp, vừa tìm vừa nói:

"Chúng ta giúp ngươi."



Mặt trời dần lặn về phía tây.

Tiệc rượu dưới quán trọ cũng đã sắp tan hết, tiếng ồn ào cũng nhỏ đi.

Nhưng không lâu sau, bên ngoài lại vang lên tiếng pháo.

Quý Từ đi đến bên cửa sổ ngắm nhìn, nhận ra đám Vân Thời muốn lên lầu.

Anh trở về giường, đặt Chiết Liễu Kiếm xuống phía dưới nệm chăn.

Sau đó ngoan ngoãn ngồi lên giường, đợi những người khác đến.

Không lâu sau, cửa phòng bị mở ra.

Quý Từ ngước mắt nhìn qua, phát hiện là Vân Thời.

Đằng sau còn có ba người Cô Hồng, Thanh Ngọc, Hàn Sinh.

Có lẽ vì chột dạ nên tất cả bọn họ không dám nhìn Quý Từ.

Quý Từ cũng mặc kệ bọn họ, khoanh chân ngồi trên giường, nhướng mày, cười cười nhìn bọn họ.

"Ngoan quá, ngươi vẫn luôn ở đây chờ chúng ta sao?"

Trông Vân Thời không hề có chút mất tự nhiên nào, hắn thật sự không cảm thấy mình đã làm sai.

Quý Từ không thèm khách sáo: "Ngoan cái đầu cha ngươi."

Vân Thời cưng chiều nhìn anh: "Sao vẫn còn tức giận vậy."

Quý Từ trợn trắng mắt.

Nến đỏ trong lòng đong đưa, trời bên ngoài vẫn chưa tối hẳn, ánh mặt trời vẫn còn ló ra một chút ở đường chân trời.

Quý Từ ngước mắt nhìn hắn:

"Mặc dù trước đây ta đã biết ngươi là biến thái, nhưng không ngờ ngươi lại biến thái đến vậy."

Vân Thời nghiêng đầu: "Thế à, nhưng ta không nghĩ như vậy."

Hắn cười dịu dàng: "Ngươi biết không, bởi vì ta nói muốn thành thân với ngươi, nên bọn họ đều nhảy ra gây chuyện với ta, ta đã rất buồn bã, vậy nên sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng vẫn quyết định cho bọn họ cùng cưới ngươi."

Vân Thời cảm thấy cách của mình rất tuyệt vời: "Rất tiết kiệm chi phí có đúng không?"

"..."

Trước đây Quý Từ chưa bao giờ nghĩ mình là người thích chửi thề, nhưng bây giờ, anh cảm thấy mình có thể mắng mỏ chửi rủa toàn bộ gia phả của Vân Thời chỉ trong một hơi.

"Duma."*

*Nguyên văn là "我去你奶奶个腿", một câu chửi thề giống "phắc diu" thôi.

Vân Thời đưa tay xoa mặt anh: "Đừng tức giận như vậy."

Nói xong, hắn đưa tay lấy ly rượu hợp cẩn trên bàn bên cạnh:

"Đừng nói nhiều nữa, đến đây, uống một ly với phu quân."

Quý Từ bị một tiếng "phu quân" của hắn làm cho buồn nôn, vốn muốn ra tay giải quyết hắn ngay lập tức, nhưng nghĩ lại, anh vẫn quyết định chờ một cơ hội tốt hơn.

Thôi, chuyện nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm hỏng chuyện lớn.

Quý Từ nhận ly rượu trong tay Vân Thời, nhưng anh không lập tức câu tay với hắn để uống rượu giao bôi, mà là bình tĩnh nhìn những người khác một cái, khóe môi cong lên một nụ cười không vui vẻ gì mấy:

"Những người khác thì sao? Không uống cùng à?"

Vân Thời cười rộ lên: "Không tiện lắm đâu, Tiểu Từ ngoan, uống cùng ta là được rồi."

Nói xong, hắn tiến lại gần, nắm lấy tay Quý Từ.

Tư thế tiêu chuẩn của uống rượu giao bôi.

Môi Quý Từ chạm vào ly rượu, nhưng anh mím chặt môi lại, không uống một giọt nào.

Anh có thể nghe thấy nhịp tim đập dữ dội, nhưng Quý Từ hiểu rõ trong lòng mình không có bất kỳ cảm xúc hưng phấn nào.

Người có nhịp tim đập nhanh như vậy, là Vân Thời.

Anh mở mắt ra liếc nhìn Vân Thời một cái.

Sự hưng phấn và kích động hiện rõ trên mặt đối phương.

Về phần những người khác... Dường như bọn họ không định nhìn về hướng này.

Rất tốt, chính là bây giờ.

【 Thống Thống, đến đây. 】

Vừa nói xong, Quý Từ lập tức cảm giác được linh lực bị kiềm chế của mình đã được phá vỡ, linh lực bị áp chế bấy lâu nay như muốn trào ra ngoài.

Cùng lúc đó, lục phủ ngũ tạng của Quý Từ chứa rất nhiều linh lực mạnh mẽ hơn trước, đây là điều trước kia Quý Từ chưa từng trải qua.

Quý Từ nhận ra đây có lẽ là bàn tay vàng mà hệ thống tặng cho anh.

Anh không dám chậm trễ, ngón tay khẽ cử động, Chiết Liễu được giấu dưới nệm chăn cảm nhận được lời kêu gọi, ngay lập tức vọt ra.

Ánh sáng xanh đậm chợt bùng nổ, uy áp linh lực bao trùm cả quán trọ.

Vân Thời ngạc nhiên mở mắt ra.

Linh kiếm màu xanh đậm đâm xuyên qua ngực hắn.

Một sức mạnh khủng bố không biết xuất hiện từ đâu xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của Vân Thời, khiến hắn không thể thở được.

"Tạch tạch."

Máu tươi nhỏ xuống đất, hòa với rượu hợp cẩn.

Tiếng la vang lên bên tai:

"Vân Thời!!!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK