Khi Dương Thiên đến bụi san hô, hắn nhìn qua khe hở của san hô và lập tức kinh ngạc.
Khá lắm! Ở một vùng rộng lớn phía xa, phía dưới bãi biển rậm rạp thực sự có rất nhiều tôm hùm lớn, mỗi con nặng hai cân, thoạt nhìn không dưới năm trăm con tôm hùm ở đây!
Hơn nữa, ở giữa khu vực này, còn có hai con tôm hùm khổng lồ, dài hơn một mét, hai cái càng cực lớn, như có thể cắt ngang thắt lưng của con người!
Đây mới chính là bầy tôm hùm thực sự!
Dương Thiên sửng sốt. Chẳng trách bên bờ biển có nhiều tôm hùm như vậy, hoá ra là từ chỗ này bơi tới. Nhưng số lượng tôm hùm nhiều như vậy, làm sao hắn có thể bắt hết được?
Dương Thiên gặp khó khăn. Chiếc lưới mà hắn mang theo chỉ có thể bắt được nhiều nhất 30 con tôm hùm một lúc, ở đây nhiều như vậy, hắn bắt liên tục, ước tính phải hơn chục lần mới bắt hết. Hơn nữa sau khi đánh bắt được một lần, sẽ kinh động đàn tôm hùm, không biết chúng sẽ bơi đi đâu! Bơi thêm một đoạn nữa, đến khu vực nước sâu hơn, Dương Thiên không thể đi được.
Giống như một người đang đi trên sa mạc đột nhiên phát hiện một mỏ vàng, nhưng lại không thể mang theo, cảm giác này rất bối rối
Ôi! Không quan tâm nữa, chủ yếu là bắt hai con tôm hùm khổng lồ kia là được, những con khác chạy thì chạy vậy!
Suy nghĩ hồi lâu cũng không có cách nào tốt, Dương Thiên đành phải nhắm ngay hai con tôm hùm khổng lồ. Hai con này lớn như vậy, hẳn là đáng giá rất nhiều tiền!
Dương Thiên bơi qua bụi san hô, từ từ tiếp cận con tôm hùm.
Nhờ hạt châu thần bí để điều khiển nước, những con tôm hùm đó hoàn toàn không thể chạm vào Dương Thiên. Vì vậy Dương Thiên hoàn toàn không sợ sự tấn công của chúng.
Khi hai con tôm hùm khổng lồ nhìn thấy Dương Thiên đến, chúng vẫy hai chiếc càng lớn của mình, cố gắng ngăn cản sự tiếp cận của Dương Thiên.
“ Haha, đừng chạy! Đến đây!”, Dương Thiên điều khiển dòng nước và nhét hai con tôm hùm khổng lồ vào lưới lớn của mình.
Bùm! Khi những con tôm hùm xung quanh thấy vua của chúng bị bắt một cách dễ dàng, chúng bơi tán loạn, nhanh chóng bơi về mọi hướng, vì vậy Dương Thiên không biết làm như thế nào.
Lưới lớn của hắn đã đầy, Dương Thiên chỉ đành mang theo hai chiến lợi phầm khổng lồ, bơi trở lại bờ,
“A! Anh, anh về rồi! Bắt được con tôm hùm lớn chưa?" Dương San đứng đợi anh trai trên bờ, thấy bóng dáng Dương Thiên liền vội vàng chạy tới, phấn khích hỏi.
Vừa rồi cô bé thấy có rất nhiều người bắt được tôm hùm. Còn lớn hơn cả con anh trai lần trước bắt được!
Dương Thiên mỉm cười gật đầu, cuối cùng cũng kéo lưới lớn của mình từ dưới biển lên.
"Oa! Con tôm hùm thật là lớn!" Dương San đột nhiên kêu lên, chạy tới con tôm hùm khổng lồ so sánh rồi nói, "Con tôm hùm này còn lớn hơn cả San San!"
"Wow! San San, anh trai cậu thật lợi hại!" những đứa trẻ chơi với Dương San kêu lên.Dù sao thì một con tôm hùm lớn như vậy là điều kinh sợ nhất đối với trẻ con.
“Chết tiệt!” Dương Thiên lên bờ thu hút sự chú ý của người khác, khi nhìn thấy con tôm hùm khổng lồ trong lưới Dương Thiên, tất cả đều sững sờ!
Với thân hình dài hơn một mét, hai cái càng to bằng đùi người, toàn thân có bộ giáp cứng màu đỏ, trông như một vị tướng đánh giết giặc.
“Tôi nghĩ con tôm hùm này nặng hơn 40 cân?” Một số ngư dân có kinh nghiệm đã thốt lên kinh ngạc khi nhìn thấy con tôm hùm này.
"Này ... làm ơn tránh ra!" Giọng nói thô bạo của những người mua hải sản, chen vào trong đám đông, hai mắt phát sáng nhìn hai con tôm hùm khổng lồ trong lưới lớn trong tay Dương Thiên.
"Này! Người anh em, tôi là chủ tiệm hải sản Tôn thị. Cậu có muốn bán hai con tôm hùm này cho tôi không?" Một ông chủ mập mạp nhìn Dương Thiên kích động. Toàn thân là những xiên thịt béo ngậy và lộn xộn, nhưng so với Dương Thiên. Vẫn nhỏ hơn một chút.
Dương Thiên gật đầu, hắn bắt tôm hùm để bán. Nhưng muốn bán được thì phải bán với giá cao nhất! Hắn đang đợi những ông chủ khác lên tiếng.
“ Này này, lão Tôn, tiệm hải sản Tôn thị của ông có nhiều cá như vậy vẫn còn tranh với chúng tôi. Quán Khánh Ngư chúng tôi sẵn sàng trả 100.000 tệ để mua nó!” Chủ quán Khánh Ngư không cam lòng nói.
"Hừ! Nhà hàng Trương Ký chúng tôi sẵn sàng trả mức giá 150.000!" Ông chủ trung niên của nhà hàng Trương Ký khinh thường nói.
Nhà hàng Trương Ký? Hắn nhớ rằng nhà của Trương Tiến mở một nhà hàng tên là nhà hàng Trương Ký. Dương Thiên liếc nhìn ông chủ của nhà hàng Trương Ký, quả nhiên có chút giống Trương Tiến.
"200.000 tệ!", Chủ tiệm hải sản Tôn thị hét lên, phải giành được con tôm hùm lớn này. Hiện tại sự phát triển của tiệm hải sản Tôn thị gần như đã đi đến điểm nghẽn, nếu không vượt qua được thì sẽ bị nhà hàng Trương Ký chèn ép.
Ba ông chủ lớn không ngừng tranh cãi, đương nhiên Dương Thiên càng thích, giá càng cao càng tốt. Khi giá lên đến 300.000 tệ ông chủ của nhà hàng Trương Ký đã ngừng tranh cãi, giá lên đến 300.000 tệ, hầu như không có lãi, nhà hàng Trương Ký sẽ không kinh doanh thua lỗ! Ông ta quay lại nhìn Dương Thiên và nói: "Người anh em, nhà hàng Trương Ký là một công ty cung cấp dịch vụ ăn uống có tiếng ở huyện A, nó tốt hơn nhiều so với các nhà hàng hạng hai như tiệm hải sản Tôn thị và quán Khánh Ngư. Cậu bán nó cho chúng tôi. Đồ hải sản mà cậu bán trong tương lai sẽ thu được lợi lớn! Tôi sẵn sàng trả 250.000 tệ để mua tôm hùm của cậu!” giọng điệu dường như đang suy nghĩ cho Dương Thiên.
Hết chương 11.
Chương 12 Trại chăn nuôi
“ Haha! Nhà hàng Trương Ký chết tiệt! Chỉ biết dọa người anh em, lại còn uy hiếp? Người anh em, 300.000 tệ, tôi sẽ chuyển ngay cho cậu.” Chủ tiệm hải sản Tôn thị ha ha cười nói.
“ Quán Khánh Ngư chúng tôi tuy không nhiều tiền, nhưng chúng tôi sẵn sàng trả 300.000 tệ một con!” ông chủ quán Khánh Ngư cũng không kém cạnh.
“ Người ra giá cao nhất sẽ thắng!” Dương Thiên nói thẳng, không để ý đến vẻ mặt ông chủ nhà hàng Trương Ký.
Khi Dương Thiên nói xong thì sắc mặt của ông chủ Trương Ký lập tức trở nên u ám. Ông ta hừ lạnh một tiếng, đi tới một bên không nói chuyện nữa.
Tất nhiên Dương Thiên cũng không sợ ông ta, hắn không phải người kiếm sống bằng nghề bán tôm hùm, căn bản không sợ bị nhà hàng chèn ép.
Hai con tôm hùm khổng lồ được tiệm hải sản Tôn Thị và ông chủ quán Khánh Ngư mua mỗi người một con, lập tức chuyển khoản cho Dương Thiên sáu trăm nghìn. Chuyển khoản xong, bọn họ nhanh chóng lấy tôm hùm khổng lồ ra, cho vào thùng nước mà mình mang sẵn đến, sợ tôm hùm khổng lồ thiếu nước mà chết. Bọn họ quyết định để con tôm hùm khổng lồ này làm bảo vật trấn tiệm của mình. Sau khi làm xong xuôi mọi chuyện, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ha ha, người anh em, đây là danh thiếp của tôi, về sau nếu có được thứ gì tốt thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi nhất định sẽ thu mua với giá cao!” Ông chủ tiệm hải sản Tôn Thị lần này mua được tôm hùm khổng lồ thì vô cùng vui vẻ, khẽ liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên chủ nhà hàng Trương Ký kia một cái, cười nói.
Ông chủ quán Khánh Ngư cũng nhanh chóng đưa danh thiếp.
Dương Thiên cười ha ha, nhận lấy hai tấm danh thiếp.
“A đúng rồi, người anh em Dương, cậu có bán cả mười mấy con tôm hùm trong lưới kia không?” Tôn Thủ Kế hỏi, ông ta nhìn thấy trong lưới của Dương Thiên vẫn còn mấy con tôm hùm.
Dương Thiên mỉm cười lắc đầu, an ủi Dương San đang kéo góc áo hắn, nói: “Không bán, chỗ này tôi mang về nhà ăn.”
Vừa rồi ánh mắt Dương San cứ nhìn chằm chằm vào hai con tôm hùm khổng lồ kia, không nỡ bán đi chút nào. Nhưng cô bé biết anh trai mình phải bán chúng để lấy tiền, sáu trăm nghìn tệ có thể mua được rất nhiều thứ. Bây giờ lại nghe thấy ông chủ to béo kia muốn mua nốt mười mấy con tôm hùm trong tay anh trai, cô bé phải nhanh tay bảo vệ, không để anh trai bán.
Tất nhiên Dương Thiên cũng không bán, hắn không ngờ tôm hùm khổng lồ lại bán được giá như vậy. Phải biết rằng trước kia hắn bán tôm hùm đều chỉ là hai trăm tệ một con, nếu như bắt năm trăm con thì cũng chỉ được một trăm nghìn tệ.
Sáu trăm nghìn này cũng đủ để hắn tiến hành luyện da! Chờ khi dùng hết tiền rồi, cùng lắm thì lại tới đây đánh bắt hải sản. Có hạt châu thần bí hỗ trợ, tốc độ đánh bắt hải sản của hắn cũng không chậm.
“Được rồi!” Tôn Thủ Kế mỉm cười gật đầu, nếu Dương Thiên không muốn bán thì ông ta cũng không bắt ép. Dù sao quanh đây cũng có không ít thanh niên đang bắt tôm hùm, tìm bọn họ mua cũng được.
Không biết có phải là vì Dương Thiên khiến đàn tôm hùm đó sợ hãi hay không mà nhiều con hoảng sợ bơi đến vùng nước nông, thế là xác suất bắt được tôm hùm cũng nhiều lên. Có thanh niên còn bắt được tận hai mươi sáu con, tất cả đều bị Tôn Thủ Kế thu mua.
Trên bãi biển thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng hoan hô, cơn sốt đánh bắt tôm hùm này chắc phải mấy ngày nữa mới tiêu tan.
Dương Thiên ở trên bãi biển một lúc, sau đó dẫn mấy đứa trẻ về nhà.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Anh trai bắt được rất nhiều tôm hùm, còn có hai con tôm lớn hơn cả đầu San San nữa.” Vừa về đến nhà, Dương San đã lập tức líu ríu khoe với Thẩm Tân Lan.
“Con bé này, làm gì có con tôm hùm nào lớn như thế chứ?” Thẩm Tân Lan bất đắc dĩ nhìn con gái nói. Bà vẫn luôn hết cách với cô con gái này của mình, lúc nào cũng nói liến thoắng mãi không hết chuyện, thế này thì về sau làm sao có thể tìm được người nào tốt cơ chứ!
“Con nói thật mà! Là sự thật! Anh trai bán hai con tôm hùm đó đi rồi, bán cho hai ông chủ lớn!” Dương San nhìn thấy vẻ mặt không tin tưởng của mẹ mình thì vội vã nói. Sợ bà không tin, cô bé còn lôi cả mấy người bạn của mình ra làm chứng!
Nghe đám trẻ nói, Thẩm Tân Lan ngạc nhiên nhìn con trai mình: “Tiểu Thiên, con thực sự bắt được hai con tôm hùm lớn như vậy?”
Dương Thiên mỉm cười gật đầu: “Vâng, con bán cho tiệm hải sản Tôn Thị và quán Khánh Ngư rồi, được sáu trăm nghìn tệ!”
Thẩm Tân Lan lập tức bị sốc tới mức không nói thành lời! Trong suy nghĩ của bà, tôm hùm có to đến thế nào thì chẳng phải cũng chỉ để ăn thôi sao? Làm sao lại có thể có giá trị cao đến như vậy.
“Mẹ, mẹ nhìn này, trong tay anh trai còn mười mấy con tôm hùm lớn nữa, ông chủ kia bảo mua một con hai trăm tệ, nhưng anh trai không bán, nói là mang về cho con ăn.” Dương San ở bên cạnh hào hứng nói, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.
“Con đang ăn thịt rồng đấy à?” Thẩm Tân Lan cười mắng một tiếng, tự hào nhìn con trai mình. Con trai bà rất có bản lĩnh, mấy ngày hôm trước đã mò được một con trai biển lớn, bán ngọc trai bên trong đã được sáu trăm nghìn. Lần này lại bắt được hai con tôm hùm khổng lồ, bán được thêm sáu trăm nghìn nữa.
Nhận mấy con tôm hùm từ tay Dương Thiên, Thẩm Lan Tân nhìn mấy đứa trẻ chơi cùng Dương San đang nhìn cô bé với ánh mắt ngưỡng mộ thì lấy ra mấy con, chia cho mỗi đứa trẻ một con.
“Cảm ơn dì!” Mấy cô bé vô cùng vui vẻ, ngoan ngoãn nhận lấy tôm hùm, lễ phép nói lời cảm ơn. Gia đình các cô bé cũng không bỏ hai trăm tệ ra để mua một con tôm hùm, thế nên các cô bé cũng chưa được ăn tôm hùm bao giờ.
Hết chương 12.
Chương 13 Tắm dược liệu 1
“Ngoan! Sau này tới chơi với San San nhiều hơn nhé!” Thẩm Tân Lan cười nói. Bà đang xây dựng mối quan hệ bạn bè thân thiết cho con gái mình, như thế thì sau này sẽ không có ai bắt nạt Dương San nữa.
Lát sau, các cô bé kia đều được ôm một con tôm hùm về nhà.
Dương Thiên nhìn mẹ mình, nói: “Mẹ, sáu trăm nghìn này con định dùng để mua nhân sâm và những loại dược liệu quý hiếm khác. Mấy ngày này, thông qua phương thuốc của vị thầy thuốc trung y kia, con cảm thấy thân thể mình nhẹ nhõm hơn trước đây rất nhiều!”
Thẩm Tân Lan gật đầu, mấy ngày nay bà cũng nhìn ra được sự thay đổi của con trai mình, bà hoàn toàn ủng hộ quyết định này. Trong lòng Thẩm Tân Lan, chỉ cần sức khỏe của con trai tốt lên thì cho dù táng gia bại sản bà cũng không tiếc gì, huống hồ đây lại là tiền Dương Thiên tự mình kiếm được.
“Đúng rồi, Tiểu Thiên, nếu như tôm hùm có giá trị như vậy, hay là chờ cha con trở về, con bàn với ông ấy chuyện mở trại chăn nuôi tôm hùm xem sao. Cha con cả ngày ở công trường làm việc vô cùng nguy hiểm, mẹ không yên tâm chút nào.” Thẩm Tân Lan nhìn con trai, vẻ mặt tràn đầy hi vọng.
Dương Thiên lập tức giật mình, hắn nhịn không được mà thầm mắng bản thân một câu. Rõ ràng bây giờ hắn có năng lực kiếm tiền mạnh mẽ như vậy, thế mà lại không hề suy nghĩ đến cha mình.
Dương Thiên suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu với mẹ: “Chăn nuôi tôm hùm là chuyện hoàn toàn có thể, chỉ cần tìm được một nơi chăn nuôi thích hợp, sau đó thả vài con giống. Miễn là thao tác hoạt động tốt thì chắc chắn chúng ta sẽ kiếm được tiền.”
“Được! Được!” Thẩm Tân Lan không nhịn được gật đầu trầm trồ khen ngợi, nhanh chóng lôi điện thoại ra gọi cho Dương Gia Quốc.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thẩm Tân Lan nói với Dương Thiên: “Mẹ đã nói với cha con rồi, ông ấy cũng tán thành chuyện này. Chiều nay ông ấy sẽ xin nghỉ việc!”
Dương Thiên mỉm cười gật đầu. Có thể khiến cuộc sống của cha mẹ trở nên tốt đẹp hơn cũng là điều mà hắn luôn suy nghĩ bấy lâu nay.
Ăn trưa xong, Dương Thiên lập tức đi đến hiệu thuốc, mua những dược liệu cần dùng: Nhân sâm, đương quy, nhung hươu, đông trùng hạ thảo... Sau khi mua xong thì chỉ còn lại một chút tiền.
“Vẫn thiếu tiền!” Dương Thiên cảm thán một tiếng, nếu muốn tìm được trang trại chăn nuôi thích hợp thì chắc chắn phải đầu tư thêm một khoản tiền nữa. Xem ra hắn lại phải vất vả thêm vài ngày, chờ chuyện này xong xuôi rồi mới bắt đầu tu luyện!
Buổi chiều, Dương Thiên lại ra bờ biển, điên cuồng bắt tôm hùm. Hắn bận rộn cả chiều, bắt được hơn hai trăm con, bán toàn bộ cho hải sản Tôn Thị và quán Khánh Ngư, thu được gần năm mươi nghìn tệ.
Chờ khi cha về nhà, cha con hai người lập tức đi tìm chỗ chăn nuôi, tổng cộng năm mẫu đất lớn nhỏ, tiền thuê bốn trăm nghìn tệ một năm. Dương Gia Quốc lập tức ký hợp đồng một năm với bên kia.
Sau đó lại bỏ ra thêm hơn mười nghìn tệ để mua tôm hùm giống, thế là Dương Gia Quốc bắt đầu sự nghiệp nuôi tôm của mình.
Mà Dương Thiên rốt cuộc cũng đã có thể tĩnh tâm mà tu luyện.
Trong bốn ngày, ngày nào Dương Thiên cũng lau người bằng thảo dược, sau đó bắt đầu tập thể dục điên cuồng. Tới ngày cuối cùng, hắn đã có thể chạy được một quãng đường nhỏ.
Điều khiến Dương Thiên và người nhà hắn vui mừng nhất chính là cân nặng của hắn đã giảm từ 150 kg xuống còn 145 kg, chỉ trong một tuần đã giảm được năm cân! Mặc dù hình thể của Dương Thiên nhìn qua cũng không có gì thay đổi lắm, nhưng hắn tin chắc mình có thể khôi phục lại thân hình bình thường!
Sau bày ngày lau thảo dược kết thúc, thân thể cũng đã thích ứng được với dược tính, Dương Thiên bắt đầu chuyển qua giai đoạn luyện da chính thức: Tắm thảo dược.
Cái gọi là tắm thảo dược chính là cho tất cả những loại thảo dược đã chuẩn bị vào bồn tắm, sau đó Dương Thiên ngâm mình vào đó, mỗi ngày ngâm một tiếng. Ngâm bảy bảy bốn chín ngày là đã đạt tới giai đoạn cuối cùng của luyện da.
Sau khi bận rộn nửa ngày, Dương Thiên cuối cùng cũng chuẩn bị xong mọi việc. Hắn khóa trái cửa lại, nhìn bồn tắm cao hơn một mét đang bốc hơi nghi ngút, bên trong là một đống thảo dược khiến nước biến thành màu vẩn đục, từ bên ngoài cũng ngửi được mùi thơm của thảo dược.
Dương Thiên cắn răng, cởi quần áo rồi trực tiếp nhảy vào bên trong.
“A...”
Dương Thiên hít hà liên tục, hắn cảm giác như mình đang ở trong một cái nồi lớn, bị nước sôi luộc chín.
Hắn cố gắng chống lại cảm giác khó chịu, giữ vững tâm trí, vận chuyển pháp quyết chân khí của Luyện thể quyết, bắt đầu thấp thu dược tính trong bồn, rèn luyện làn da của mình.
Phù! Phù!
Thân thể Dương Thiên không ngừng phập phồng theo từng nhịp thở, điều khiến người ta ngạc nhiên chính là nước đang vẩn đục lại chậm rãi chuyển thành trong suốt, sau đó lại từ trong suốt biến thành màu đen.
Một tiếng sau, Dương Thiên chầm chậm mở mắt ra.
Thoải mái, nhẹ nhàng!
Đây là cảm giác đầu tiên của Dương Thiên! Thân thể nặng nề của hắn hình như không còn cồng kềnh như trước nữa.
Hắn nhìn nước tắm đen kịt, Dương Thiên biết đây chính là tạp chất được bài trừ từ trong thân thể mình. Trong lúc dọn dẹp bồn tắm, hắn phát hiện sức lực của mình cũng tăng lên rất nhiều. Một vật gần năm mươi cân mà hắn cũng có thể cầm được, phải biết rằng mấy ngày trước chỉ cần leo cầu thang thôi mà hắn đã thở hổn hển rồi.
Hết chương 13.
Chương 14 Tắm dược liệu 2
Xem ra có thể tiến hành chống đẩy và những bài tập khác.
Dương Thiên thầm nghĩ.
Thời gian tiếp theo, Dương Thiên bắt đầu tiến vào chế độ rèn luyện điên cuồng, chạy bộ, chống đẩy, gập bụng, đu xà... gần như cái nào cũng tiến hành. Hắn không lo lắng tập luyện điên cuồng như vậy sẽ gây ảnh hưởng gì đến thân thể, dù sao thì mỗi khi tắm dược liệu xong thì thân thể nhức mỏi sẽ lại lập tức khôi phục như ban đầu.
Chuyện luyện tập điên cuồng như vậy có thể mang lại hiệu quả vô cùng rõ ràng, cân nặng của Dương Thiên nhanh chóng giảm bớt. Chỉ mười ngày ngắn ngủi mà hắn đã giảm được 10kg. Thế là Dương Thiên đã giảm được tổng cộng 15kg so với trước, hình thể đã nhỏ lại so với trước kia, nhưng bởi vì điên cuồng luyện tập nên nhìn hắn cũng trông hung dữ vô cùng!
Bây giờ Dương Thiên ra ngoài, nếu như làm vẻ mặt hung dữ thì chắc chắn có thể dọa trẻ con khóc.
Khẽ cử động tay chân một chút, Dương Thiên vô cùng hài lòng với kết quả mấy ngày qua.
Đến ngày rèn luyện thứ mười, Dương Thiên rốt cuộc cũng dừng lại, bời vì hôm đó có kết quả kỳ thi đại học. Hắn đạt được 671 điểm, cao hơn điểm chuẩn của đại học An 50 điểm. Thực ra điều này cũng nằm trong dự đoán của Dương Thiên.
Dương Thiên thu dọn một chút, chuẩn bị đến trường điền nguyện vọng.
Khi hắn tới trường, gần như các bạn học cùng lớp 18 đều tròn mắt nhìn hắn. Mọi người ai cũng vô cùng ngạc nhiên, ai cũng thấy được rõ ràng thân thể Dương Thiên đã thay đổi so với trước đây.
Hắn cũng không chào hỏi ai cả, trực tiếp đi đến trước mặt giáo viên chủ nhiệm, nhận lấy tờ đơn nguyện vọng. Ba năm học cấp ba, Dương Thiên đã chịu không biết bao nhiêu sự kỳ thị, cho dù thành tích của hắn rất tốt, nhưng cũng vẫn không có người nào muốn làm bạn với hắn, lúc nào cũng chỉ lấy hắn ra làm đối tượng giễu cợt.
“Ôi, Dương Thiên?” Sau lưng hắn truyền đến một giọng nói hơi nghi ngờ, thanh thúy dễ nghe.
Dương Thiên xoay người lại, lập tức nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tần Ngữ Huyên. Đây là nữ thần mà hắn từng yêu thầm, yêu thầm suốt ba năm.
“Chào cậu, Tần Ngữ Huyên.” Dương Thiên mỉm cười chào hỏi, lúc này nhìn thấy cô, hắn đã không còn cảm giác rung động nữa rồi. Dương Thiên cảm thấy, trước đây mình yêu thầm Tần Ngữ Huyên là bởi vì mình thích sự theo đuổi mà thôi, nhưng bây giờ hắn biết người này không thuộc về mình, thế nên hắn cũng không tiếp tục cưỡng cầu nữa.
Tần Ngữ Huyên cảm thấy vô cùng khó hiểu, chỉ hơn mười ngày mà Dương Thiên đã có biến hóa lớn như vậy. Mặc dù thân hình hắn vẫn mập mạp nhưng cả người lại trông có tinh thần hơn rất nhiều. Tần Ngữ Huyên thậm chí còn hoài nghi Dương Thiên đã thay đổi một linh hồn khác, vô cùng có tinh thần và tự tin.
Hơn nữa, cô cũng phát hiện ra ánh mắt Dương Thiên nhìn mình không còn tràn đầy thâm tình giống trước kia nữa, mà là bình tĩnh không một gợn sóng, giống như đang nhìn người bình thường vậy.
Điều này khiến Tần Ngữ Huyên cảm thấy không được thoải mái, giống như bản thân mất đi thứ gì đó vậy. Nhưng cô biết che giấu rất tốt, vẻ ngoài vẫn tươi cười làm như không có chuyện gì.
“Được rồi! Mọi người yên lặng một chút nào, lát nữa điền xong nguyện vọng thì chúng ta sẽ đi ăn nhé! Tôi đã đặt mười mấy bàn rồi, mọi người nhất định phải đi đó!” Lúc này, Trương Tiến đẹp trai ngời ngời tiến lên bục giảng, hào hứng nói với các bạn học. Cậu ta còn mời cả mấy giáo viên đi nữa.
Lần này thành tích của cậu ta không tồi, Trương Tiến được nhận vào một trong những trường đại học hàng đầu đất nước.
“Được được được! Trương đại gia đã mời thì tất nhiên phải đi chứ!” Một người bạn học có quan hệ tốt với Trương Tiến lập tức đáp lời.
“Wow, Trương Tiến đúng là vừa đẹp trai vừa có tiền, nếu mình là bạn gái của cậu ấy thì thích quá.” Mấy nữ sinh cũng phát biểu cảm nghĩ.
Trương Tiến tươi cười đi về phía Tần Ngữ Huyên và Dương Thiên, cười nói: “Hai vị học bá có muốn đi cùng không?”
Lần thi đại học lần này, Dương Thiên thi được 671 điểm, xếp thứ ba. Tần Ngữ Huyên thi được 692 điểm, xếp thứ nhất.
Dương Thiên không vấn đề, dù sao cũng là ăn miễn phí, chỉ cần Trương Tiến đừng trêu chọc hắn là được.
Hiện giờ Dương Thiên không yếu đuối và nhẫn nhịn như trước kia nữa. Nếu như có người tới trêu chọc hắn, hắn sẽ dùng nắm đấm để giải quyết!
Luyện thể quyết đã mang đến cho Dương Thiên sự tự tin rất lớn.
Sau khi mọi người điền xong nguyện vọng, toàn bộ học sinh và giáo viên tới một nhà hàng trung tâm của huyện.
Nhà hàng Trương Kế! Chính là sản nghiệp của nhà Trương Tiến.
Mặc dù Dương Thiên không ưa Trương Tiến, nhưng không thể không thừa nhận nhà hàng này thực sự rất phong cách.
Vừa tiến vào trong sẽ nhìn thấy được những bể hải sản khổng lồ xếp dọc hai bên, bên trong là tôm hùm, cua, cá... đang bơi lội tung tăng.
Trương Tiến dương dương tự đắc giới thiệu nơi này.
“Ôi, tôm hùm ở đây lớn quá!” Một bạn học hô lên. Một con tôm hùm khoảng chừng một mét đang được thả riêng trong một bể, trông vô cùng chấn động!
Hết chương 14.
Chương 15 Mâu thuẫn
Trương Tiến hưởng thụ ánh mắt khiếp sợ của các bạn học, đi tới trước bể tôm hùm kia, giới thiệu: “Con tôm hùm này là do một lão ngư dân bắt được ở dưới đáy biển! Con tôm hùm này dài hơn một mét, nặng hơn mười tám cân! Nhà hàng Trương Ký của nhà tôi phải bỏ hơn hai trăm nghìn tệ mới mua được nó đấy.”
“Wa!!! Đắt như thế cơ à? Tận hơn hai trăm nghìn, không biết đến bao giờ mới được ăn con tôm hùm to như thế này!” Có bạn học thốt lên.
Hầu hết các học sinh ở đây đều có gia cảnh bình thường, trong tay chắc chắn không có nổi mười nghìn tệ chứ đừng nói là hai trăm nghìn.
Dương Thiên cũng quan sát con tôm hùm này, kích thước nhỏ hơn hai con mà hắn bắt một chút. Hai con tôm hùm khổng lồ kia phải dài tầm một mét hai.
“Được rồi, mọi người chuẩn bị vào ăn cơm thôi! Đồ ăn đã chuẩn bị xong xuôi rồi!” Trương Tiến cười, chào đón giáo viên và bạn học vào bên trong.
“Chào cậu chủ!” Nhân viên phục vụ nhìn thấy Trương Tiến thì lập tức cung kính chào hỏi.
“Ha ha, mọi người cứ làm việc của mình đi.” Trương Tiến tràn đầy hãnh diện, dẫn theo các bạn học, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người.
“Cha tôi đã tặng nơi này cho tôi rồi, là món quà tôi thi đỗ đại học.” Trương Tiến cười nói: “Mọi người cứ ăn uống thoải mái! Tất cả đều miễn phí!”
“Oa!” Các nữ sinh trầm trồ kêu lên.
“Hừ, có gì đặc biệt hơn người cơ chứ!” Dương Thiên mơ hồ nghe được có mấy nam sinh nói như vậy.
Hôm nay Trương Tiến vô cùng vênh váo, không ngừng ra vẻ mình giàu có, thu hút ánh nhìn của tất cả nữ sinh, khiến cho nhóm nam sinh vô cùng bất mãn.
Dù sao thì Dương Thiên cũng không thân với người nào trong lớp cả, hắn tìm một vị trí hẻo lánh, nhàn nhã ăn hải sản, vô cùng tự tại.
Trương Tiến mặt mày hớn hở mời rượu bạn bè, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên. Ánh mắt cậu ta khẽ xoay chuyển, lập tức cười cười đi về phía này.
“Dương Thiên à! Chuyện lần trước là tôi không đúng, nào, chúng ta uống một ly, coi như xóa hết mọi hiềm khích!” Cậu ta vừa cười vừa nói với Dương Thiên.
Dương Thiên đang ăn uống thoải mái thì Trương Tiến lại đột nhiên đi về phía này, lại còn nói những lời như vậy. Hắn không còn cách nào khác, đành phải uống một ly với cậu ta.
“Nào nào nào! Mọi người xem, một mình Dương Thiên ngồi cô đơn thế này, mọi người tới mời cậu ấy một ly được không?” Trương Tiến thấy Dương Thiên uống xong thì ánh mắt lóe lên, cười lớn.
“Được được!” Bạn tốt của Trương Tiến- Trương Phong lập tức bưng ly rượu tới, lớn tiếng kêu lên: “Để tôi trước.” Nói xong thì uống một hơi cạn sạch, ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên: “Dương đại tài tử, uống một ly nào.”
Nhìn một đám người cầm ly rượu đứng xếp hàng nhìn mình, Dương Thiên ngẩng đầu, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Thân thể tôi không tốt, không uống được nhiều rượu như vậy.”
“Uống một ly thôi.” Trương Phong khuyên nhủ.
Dương Thiên tiếp tục từ chối.
“Có phải cậu không nể mặt Trương Phong này không hả?” Trương Phong đột nhiên ném ly rượu trong tay xuống đất, một tiếng “bốp” vang lên, khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Dương Thiên nghiêng đầu nhìn Trương Phong một cái, kỳ quái nói: “Tại sao tôi phải nể mặt cậu?”
Dương Thiên biết đám người Trương Tiến đang tính toán điều gì, tất nhiên hắn sẽ không làm theo ý bọn họ.
“Này! Dương Thiên, cậu làm như thế là không đúng đâu! Trương Phong có ý tốt mời cậu một ly, sao cậu lại không nể mặt cậu ấy như vậy? Dù sao chúng ta cũng là bạn học chung ba năm trời. Mọi người nói có đúng không?” Trương Tiến lớn tiếng nói.
“Đúng vậy! Dương Thiên, cậu uống một ly đi, không phải chỉ là một chút rượu thôi sao? Đừng vì thế mà làm sứt mẻ tình cảm bạn bè chứ.” Một nam sinh lập tức tiếp lời.
“Đúng vậy, nữ sinh bọn tôi cũng có thể uống được vài ly đấy.” Có mấy nữ sinh không hiểu chuyện gì xảy ra đã khuyên Dương Thiên.
Dương Thiên nhìn thấy hầu hết mọi người đều khuyên hắn uống một ly, chỉ có mấy người khó chịu với Trương Tiến không nói gì. Cả Tần Ngữ Huyên cũng chỉ yên lặng đứng ở một bên, không có ý định thuyết phục hắn.
“Được rồi, nể mặt giáo viên và các bạn học, tôi lại uống thêm một ly vậy!” Dương Thiên gật đầu, một hơi cạn sạch.
“Đúng rồi! Thế mới đúng chứ!” Dương Thiên vừa uống xong thì một nam sinh khác đã lập tức tiến lên, nói: “Dương Thiên, cậu đã uống rượu với Trương Phong rồi, thế thì cũng nên uống với chúng tôi một ly chứ?”
Vẫn chưa thôi?
Dương Thiên cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì!
Mọi người xung quanh cũng lập tức trở nên yên lặng, ngay cả mấy học sinh tính tình đơn thuần cũng biết được mọi chuyện trước mắt hình như không đơn giản như mình tưởng tượng.
“Dương Thiên, đừng làm sứt mẻ tình cảm bạn bè chứ, nào, uống thêm một ly nữa đi! Sau đó mọi người mới ăn uống ngon miệng được!” Trương Tiến lại đứng một bên “khuyên giải”.
Dương Thiên chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Trương Tiến, hắn hơi mỉm cười.
Thế à?
Trương Tiến đột nhiên cảm giác thấy có gì đó không thích hợp, ánh mắt Dương Thiên nhìn cậu ta mang theo một cảm giác vô cùng quỷ quái. Không đợi cậu ta phục hồi tinh thần thì trên mặt đột nhiên truyền đến một cảm giác đau đớn đến mát lạnh, hai mắt lập tức không thể nào mở ra được.
“Uống cái con khỉ ý!” Sắc mặt Dương Thiên đột nhiên trở nên dữ tợn, hắn đập thẳng ly rượu trong tay vào mặt Trương Tiến.
Đập thẳng vào mặt!
Hết chương 15.