Harry sử dụng dị năng của mình, cố gắng phân biệt các mùi trên đảo, sau một lúc lâu, nói với Smith: "Trên đảo ngoại trừ chúng ta, chỉ có hơi thở của một người khác."
"Hả, chỉ có một người? Thú vị!” Smith gật gật đầu, ông ta nghĩ trên chiếc tàu lúc trước hẳn là có rất nhiều người xâm nhập vào hòn đảo này.
"Harry, hiện tại ông hãy truy tung hơi thở của người nọ!” Smith ra lệnh, trên mặt lộ ra ý cười tàn nhẫn.
Harry gật gật đầu, sau đó thông qua hơi thở xa lạ mà mình cảm nhận được, bắt đầu không ngừng truy tìm.
Cách đó 1km vẻ mặt Dương Thiên trầm xuống, tiểu Quang vẫn ẩn núp ở cách ba người đàn ông trung niên đó không xa, lời nói của ba người kia cũng đều bị Dương Thiên nghe được.
Biết rõ ba người kia hiện tại đang đi về phía mình, sắc mặt Dương Thiên trầm xuống.
Dương Thiên không ngờ một trong ba vị dị năng giả này lại có một người có khả năng truy tung hơi thở của người khác, hòn đảo cô lập này chỉ lớn như vậy, ở bên ngoài mẫu hạm của Hợp chủng quốc lại đang như hổ rình mồi, hắn rất khó trốn thoát.
Ánh mắt chuyển động, Dương Thiên chuẩn bị chủ động xuất kích.
Dương Thiên đứng ở tại chỗ, không di chuyển, điều chỉnh trạng thái của mình, đợi ba người Liên minh Chúng Thần.
Sau một lúc lâu, ba người đàn ông trung niên kia rốt cuộc đi tới chỗ của Dương Thiên.
Ánh mắt Dương Thiên híp lại, nhìn chằm chằm ba người đàn ông trung niên này. Hiện tại ba người đàn ông trung niên kia vẫn đang cất giấu thực lực, hắn còn chưa rõ rốt cuộc bọn họ có thực lực gì!
Có điều, có thể xác định là, ba người đàn ông trung niên này chắc chắn không phải là cường giả cấp S.
Với thực lực của Dương Thiên bây giờ, chỉ cần không phải cường giả cấp S, hắn liền không sợ.
"Dương Thiên!” Ba người Smith nhìn thấy Dương Thiên, trên mặt kinh ngạc, sau đó đột nhiên lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Uy Đế đã từng công khai gương mặt của Dương Thiên ở trong Liên minh Chúng Thần, cho nên bọn họ rất dễ dàng nhận ra Dương Thiên.
Hoa Hạ có Long Kinh Thiên tồn tại, người của Liên minh Chúng Thần bọn họ không dám tiếp tục đến lãnh thổ của Hoa Hạ, nhưng Uy Đế vẫn chưa hết hy vọng, đổi từ treo thưởng ba quả Huyền cảnh sửa thành 6 quả, công khai treo giải thưởng Dương Thiên.
Sáu quả Huyền cảnh, cho dù bọn họ thân là cường giả cấp A, cũng sẽ động tâm, bởi vì bọn họ cũng sẽ có người nhà, bạn bè là cấp B đỉnh phong.
"Ha ha, thật đúng là con mồi đưa lên cửa! Sáu quả Huyền cảnh kia về chúng ta rồi!” Ba người Smith cười to nói.
Trên mặt Dương Thiên lộ ra vẻ khó hiểu, gần đây hắn bận rộn tu luyện, không rõ lắm những việc này.
"Dương Thiên, Uy Đế đại nhân công khai treo giải thưởng cậu 6 quả Huyền cảnh, cậu đi cùng chúng tôi đến Liên minh Chúng Thần một chuyến đi!” Hai tay Smith chắp ở phía sau, lạnh nhạt cười nói.
Ông ta biết thực lực của Dương Thiên, chỉ là cấp B đỉnh phong mà thôi. Tuy rằng so với cường giả cấp B bình thường thì mạnh hơn rất nhiều, nhưng mà cấp B mãi mãi vẫn là cấp B, hoàn toàn không thể so sánh với cường giả cấp A bọn họ.
"Tôi không đi!” Dương Thiên trầm tư một chút, lắc lắc đầu, từ chối.
Liên minh Chúng thần, sao hắn có thể đi được chứ?
"Này cũng không tùy thuộc vào cậu!” Smith lạnh nhạt nói, giống như toàn bộ đều nằm trong lòng bàn tay của mình.
"Moore, ông đi bắt lấy Dương Thiên này!” Smith nói với người đàn ông trung niên bên cạnh. Hiển nhiên, mấy người kia lấy Smith làm chủ.
Moore nhìn về phía Dương Thiên, trên mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, giống như đang nhìn một con cừu non.
"Ha ha, Dương Thiên, cậu đã không thức thời, chúng tôi đây chỉ có thể bắt cậu đi thôi, đánh cho tàn phế trong cũng đừng trách chúng ta nha!” Moore cười to, thân hình nhanh chóng di động, một quyền trực tiếp đập về phía Dương Thiên.
Dương Thiên cảm nhận được khí thế trên người Moore, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười châm chọc.
"Ầm!"
Dương Thiên không có lùi bước, dưới ánh mắt kinh ngạc của Moore mạnh mẽ đánh ra một quyền, mạnh mẽ va chạm cùng với Moore.
Đám người Smith kinh ngạc, thực lực của Dương Thiên chỉ là cấp B đỉnh phong, sao lại dám vu đối cứng với Moore?
Trên mặt Moore lộ ra vẻ khinh thường, Dương Thiên này thế mà không lùi bước chút nào? Thật sự cho là mình đã đánh bại cường giả cấp B đỉnh phong, thì có thể đối kháng với cường giả cấp A trung kỳ?
Chỉ là, vào lúc nắm tay của ông ta va chạm với Dương Thiên, ông ta chợt cảm nhận được một luồng sức mạnh không thua gì mình, mạnh mẽ tác động lên nắm tay của ông ta, ông ta cảm thấy trên nắm tay của mình truyền đến tiếng vỡ vụn. Sau đó một cảm giác đau nhức truyền đến. Cả người không tự chủ được mà bay ra ngoài.
Dương Thiên thừa thế truy kích, đuổi theo Moore, sau đó một bàn chân trực tiếp dẫm nát ông ta dưới chân.
"Phốc!"
Moore phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt trong ngực đều bị Dương Thiên dẫm gãy mấy cái!
"Chỉ là thực lực cấp A trung kỳ! Không biết ông làm sao mà có tự tin dám bắt tôi?" Dương Thiên hừ lạnh một tiếng!
Moore bị Dương Thiên đạp dưới chân, điều này đúng thật là khó tin!
Moore bây giờ là cấp A trung kỳ, trong thế giới dị năng giả có vị trí gần như đứng đầu, một tháng trước Dương Thiên chỉ là cấp B đỉnh phong, thậm chí còn chịu không nổi một đòn của cường giả cấp A trung kỳ. Nhưng bây giờ đã có thể áp chế Moore ở cấp A trung kỳ.
Chương 237 Đối chiến cấp A đỉnh phong
“ Cậu … cậu đột phá tới cấp A rồi sao?” Smith nhìn Dương Thiên, sự đùa giỡn trong mắt cuối cùng đã mất đi, lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Trước đó ông ta nghe người ta nói Dương Thiên tuổi còn trẻ, nhưng tốc độ tiến bộ kinh người, cấp B đỉnh phong mà có thể áp chế cấp B đỉnh phong của các dị năng giả khác.
Khi đó ông ta không hề để ý, một cấp B thường thường không thể là đối thủ trong mắt bọn họ.
Nhưng Dương Thiên chỉ trong vòng 1 tháng đã đột phá tới cấp A trung kỳ, có thể đánh bại Moore, tuyệt đối là 1 tai họa đối với liên minh Chúng Thần.
Nếu cứ để cậu ta phát triển tiếp như vậy, chẳng lẽ Hoa Hạ lại sẽ có 1 Long Kinh Thiên nữa sao?
Trong mắt Smith lộ rõ sát khí.
Cho dù không có lệnh của Uy Đế, ông ta cũng sẽ không tha cho Dương Thiên.
“A! tao phải giết mày!” Moore bị Dương Thiên đạp dưới chân, bị ngơ ra 1 lát, sau đó tức giận gầm lên.
Vừa nãy do ông ta khinh địch, nên bị Dương Thiên đánh bại, còn làm cho mình bị thương, đối với ông ta mà nói là 1 nỗi nhục không thể chịu đựng được.
Đối với ông ta, Dương Thiên chỉ như con kiến nhỏ bé mà ông ta không bao giờ để mắt tới. Nhưng bây giờ ông ta đã bị đánh bại bởi con kiến này.
“Hừ!”, Moore đã như vậy rồi mà còn vênh váo. Dương Thiên cười hừ, muốn trực tiếp đạp gãy cổ hắn.
Nhưng, Moore cũng là 1 cường giả cấp B trung kỳ, Dương Thiên không tìm được cơ hội, nên một chân đá bay hắn.
Thân thể Moore như con diều đứt dây mà bay ra xa, rồi đập mạnh vào 1 thân cây lớn, làm cho cái cây có đường kính gần mét bị gãy náp gần hết.
“Khụ!”. lại phun ra 1 ngụm máu, Moore nhìn sang Dương Thiên, đầy mặt phẫn nộ. Đứng dậy lại muốn lao vào Dương Thiên.
“Moore, lùi lại!”, Smith gọi lại đã sắp mất hết lý trí Moore.
Tuy rằng Moore đã khinh địch, nhưng Dương Thiên bây giờ thực lực đã đạt tới cấp A trung kỳ, Moore không nhất định là đối thủ của cậu ta.
Nhưng cho dù Dương Thiên có tới được cấp A trung kỳ, ông ta cũng không để mắt tới.
“Tôi thừa nhận chúng tôi đã đánh giá thấp cậu!”. Smith nhìn Dương Thiên lãnh đạm nói. Sau đó trên người ông ta phát ra một cổ khí thế. Cổ khí thế này từ từ vượt qua cả cấp A trung kỳ, tràn đầy áp bức, rồi gần như đạt tới cực hạn của cấp A!
Dương Thiên hơi nheo mắt lại, khí thế này của Smith đã đạt tới cấp A đỉnh phong rồi.
Có thể nói đây là thực lực tiếp cận nhất với cấp S, họ cách cấp S chỉ còn 1 bước nữa, có thể đột phá bất cứ lúc nào.
Ngay khi không thể tự mình đột phá, cũng chỉ cần có một quả Huyền cảnh, liền có thể đạt được cấp S.
Những thành viên như vậy, đều có vị trí quan trọng trong các thế lực, dù chỉ đứng sau cấp S, cũng nắm quyền lực to lớn.
“Cho dù cậu là cấp A trung kỳ, thì hôm nay cậu cũng không thể thoát khỏi tay tôi đâu!”, Smith trầm giọng nói. Sau đó ông ta vung tay phải, một lưỡi dao gió được hình thành bên cạnh. Sau đó tay phải vung lên, lưỡi dao gió này trực tiếp đánh vào Dương Thiên.
Dị năng hệ Phong!
Mặt Dương Thiên tối sầm lại. dị năng hệ Phong làm cho người khác rất đau đầu. Những lưỡi dao gió đểu rất sắc bén, mà dao gió do Smith phát ra, mỗi dao đều có sức mạnh trăm ngàn cân.
Bùm!
Một lưỡi dao gió trực tiếp đánh vào ngực Dương thiên.
Cho dù Dương Thiên không bị vết thương nào, nhưng trên người phát ra một âm thanh giống như sự va trạm của kim loại, hắn cảm giác như có một thanh kiếm đâm thẳng vào ngực mình, nhưng lại được áo giáp vàng và sức phòng thủ hệ Thủy vững vững cản lại.
Cho dù là vậy, hắn cũng cảm thấy một đạo lực rất lớn làm cho hắn không tự chủ được mà bay lùi về phía sau.
Cuối cùng kim sắc khải giáp cũng đã cản lại dao gió đó, nhưng Dương Thiên cảm thấy ngực mình bị trấn động, hắn đã bị thương rồi.
Loại thương tích này trước đây thì hơi phiền phức, nhưng hiện tại Dương Thiên đã tới một cảnh giới luyện máu nhất định, khả năng phục hồi kinh người. Không tới một phút, vết thương trên ngực hắn đã tự khỏi.
“Cái gì?” Smith thấy hắn đã cản được dao gió của mình đã rất kinh ngạc.
Bất kỳ dị năng giả cấp A trung kỳ nào gặp dao gió của ông ta, chỉ có một kết quả đó là bị cắt ra làm hai.
Bàn tay khuấy động, lại có ba lưỡi dao gió hình thành, sau đó đều hướng về Dương Thiên.
Dương Thiên hơi dịch chuyển thân thể, muốn dùng nữa thân trên chống đỡ, nhưng kiếm gió có tốc độ rất nhanh, hai đạo tấn công ngực hắn và lưng hắn, đạo còn lại tấn công chân phải hắn.
“A”
Một vết thương lớn xuất hiện trên chân Dương Thiên.
Hai mắt Smith hơi híp lại, nhìn thấy cảnh này, trong mắt lộ vẻ hưng phấn: “Xem ra trên người cậu ta chắc là đã mặc bảo vật gì rồi!”
Theo lý mà nói cường độ của mỗi bộ phận cơ thể con người đều giống nhau. Nhưng khi dao gió của ông ta công kích nửa thân trên của Dương Thiên lại không làm cho hắn bị thương. Nhưng khi công kích chân hắn, lại trực tiếp tạo ra một vết thương lớn.
Ông ta đoán là trên người Dương Thiên nhất định có bảo vật gì đó.
Một bảo vật có thể cản được sức tấn công của cường giả cấp A đỉnh phong, ông ta cũng rất có hứng thú với nó.
Dương Thiên bị thương ở chân đã cảm thấy không ổn.
Kim sắc khải giáp thần bí chỉ có ở nửa thân trên, khả năng phòng thủ phía dưới chỉ ở mức thường, căn bản là không chống lại được một cú đánh của cường giả cấp A đỉnh phong.
Chỉ là, Dương Thiên có khả năng hồi phục kinh người, máu chảy tuần hoàn, vết thương ở chân chưa tới mấy phút đã liền và kết sẹo.
Chương 238 Bẫy 1
“Đi!” Hai mắt Dương Thiên chuyển động, không hề do dự, trực tiếp rời đi.
Trước đó hắn không rời đi vì do không xác định được thật lực ba người đàn ông đó.
Chỉ cần thực lực ba người Smith không qua khỏi cấp A trung kỳ, là hắn không lo sợ gì.
Nhưng bây giờ có một người cấp A đỉnh phong như Smith, lại bại lộ nhược điểm của hắn, hắn không thể nào là đối thủ, nên không hề do dự mà rời khỏi!
“Hừ! Thoát được sao?”, Smith thấy Dương Thiên không hề do dự mà bỏ chạy, mấy lưỡi dao gió trên tay liền đuổi theo hắn, chuyên công kích vào chân của Dương Thiên.
“A”
Mặc cho Dương Thiên hết sức chống đỡ, nhưng chân hắn đều bị dao gió làm cho bị thương. Hắn chịu đựng đau đớn, tốc độ vẫn không giảm.
Smith hừ lạnh một tiếng, dẫn theo Moore và Harry tiếp tục đuổi theo Dương Thiên.
“Tiêu rồi!” đảo hoang này chỉ lớn có nhiêu đây, bên ngoài còn có chiếc mẫu hạm canh chừng, nhất thời Dương Thiên không biết chạy về đâu.
Ba Người Smith bao vây hắn lại.
Ba người giống như đang chơi rượt bắt, đám người Smith biết rõ vị trí của Dương Thiên, và Dương Thiên thông qua tiểu quang cũng biết được vị trí ba người họ.
Nhưng Dương Thiên lại là người chạy trốn, hắn không thể cứ chạy như vây. một khi thân thể kiệt sức, đó sẽ là đòn chí mạng.
Đảo bốn bề điều là nước, Dương Thiên không dám trực tiếp nhảy xuống biển.
Moore có nhiều thủ đoạn truy tìm dấu vết, một khi hắn nhảy xuống biển, bọn người Smith sẽ dùng mẫu hạm đối phó hắn, khóa chặt vị trí hắn, hắn sẽ không còn con đường sống.
Cơ hội duy nhất là phải giết được Moore, sau đó chốn xuống đáy biển, tới lúc đó cho dù có mẫu hạm cũng chưa chắc sẽ tìm được hắn.
Thời gian cứ thế trôi qua, Dương Thiên không tìm được cơ hội ra tay, ba người bọn họ luôn đi chung, hắn mà xuất hiện, tuyệt đối sẽ bị Smith tấn công điên cuồng.
Mấy người không ngừng rượt đuổi nhau, không hề nghỉ ngơi, đây là một trận chiến giữa tinh thần và thể lực.
“Smith, hay là chúng ta sử dụng sức mạnh của mẫu hạm để tấn công Dương Thiên!” , Moore ở bên cạnh kiến nghị, trong mắt ông ta đầy thù hận
Trước đó ông ta đã từng bại trong tay Dương Thiên, trong lòng luôn muốn trả thù.
Nhưng cũng 4, 5 ngày rồi, vẫn không tìm thấy được bóng dáng của Dương Thiên.
Ngay cả tinh thần lực mà Harry dùng cho dị năng theo dõi cũng đã cạn kiệt vài lần. Chỉ duy nhất có thể khẳng định một điều là Dương Thiên vẫn ở trên đảo, không có rời khỏi.
“Không được! Một khi sử dụng mẫu hạm công kích, toàn bộ hòn đảo sẽ bị chìm, tới đó ngay cả thi thể của Dương Thiên cũng không giữ lại được!” Smith từ chối ngay, ông ta vẫn còn muốn dùng Dương Thiên đi đổi 6 quả Huyền Cảnh.
Moore không nói nữa, thật lực của ông không thể sánh bằng Smith, nếu Smith đã có quyết định, cho dù ông ta có phẫn nộ như thế nào, cũng không dám làm trái.
“Phù”
Dương Thiên lúc này thở ra một hơi, nhìn cảnh vật phía trước, trên mặt lộ ra nụ cười.
Mấy ngày nay hắn không chỉ chơi trốn tìm với bọn họ, mà còn bố trí một số bẫy đơn giản. Hắn biết là chỉ có thủ tiêu được Harry. Hắn mới có cơ hội chạy thoát.
Nhưng ba người bọn họ luôn ở một chỗ làm hắn không có cơ hội.
Cho nên, hắn chuẩn bị tự tạo cơ hội.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Dương Thiên ngừng lại, không chạy nữa. lấy ra một ít thức ăn để bổ sung cho thể lực đã tiêu hao.
Bốn năm ngày đây, ba người Smith cứ đuổi theo hắn không ngừng, hắn hầu như không được ngừng lại ăn một bữa.
“Di,Dương Thiên đã ngừng lại rồi!” Harry cách đó khoảng 2 cây số sắc mặt mừng rỡ, ông ta cảm nhận được Dương Thiên đã dừng lại ở một nơi nào đó, không chuyển động nữa.
“Ha ha, nhất định là thể lực của cậu ta đã cạn kiệt rồi!” Moore ở bên cạnh cười lớn.
Thật ra thể lực của ba người bọn họ cũng đã tiêu hao rất lớn.
“Đi!” Smith cười nhạt, trực tiếp dẫn bọn họ đi tìm Dương Thiên.
Không tới vài phút, mấy người đã tới được chỗ Dương Thiên.
“Dương Thiên, sao cậu không chạy nữa, chạy tiếp đi?” Moore nhìn thấy hắn đang ăn đồ, cười nhạo nói.
Dương Thiên cất đồ vào, trên mặt đầy sự mệt mỏi, nhìn ba người bọn họ nói “Haiz, mấy ông không mệt sao? Đuổi theo tôi thời gian dài vậy rồi!”
“Chỉ cần bắt được cậu, tất cả đều xứng đáng!” Smith trả lời “Dương Thiên, bây giờ cậu trực tiếp đi theo chúng tôi hay tiếp tục phản kháng?”
Mấy lưỡi dao gió hình thành xung quanh người ông ta, không ngừng hồi chuyển. thỉnh thoảng tiếp xúc với đất, liền tạo ra những vết nứt lớn, rất dọa người.
“Tôi không bao giờ đầu hàng!” trên mặt Dương thiên lộ ra nụ cười chế giễu.
“Nếu cậu đã muốn chết, thì đừng trách tụi tôi.” Sắc mặt Smith lạnh đi, mấy lưỡi dao gió trực tiếp tấn công Dương Thiên.
Dương Thiên mặt không biến sắc, dùng hết sức chống đỡ mấy lưỡi dao gió, bất chấp mình bị thương. trực tiếp tấn công Harry.
Smith lập tức hiểu ra ý đồ của Dương thiên, sắc mặt lạnh lại, động tác trên tay không ngừng, nhiều lưỡi dao gió không ngừng hình thành, lao vào Dương Thiên.
Dương Thiên chỉ tới gần được Harry vài mét, chân đã bị công kích 5 lần, máu chảy không ngừng, trông rất kinh khủng, tốc độ cũng chậm đi rất nhiều.
Dương Thiên không cam tâm, nhưng phải lựa chọn rút lui.
“Hừ! trước mặt tôi cậu cũng muốn đả thương Harry, đúng là tưởng bở!”, Smith lạnh lùng nói, nhìn theo bóng dáng sắp trốn thoát của Dương Thiên, liền đuổi theo “lần này tôi nhất định không cho cậu chạy thoát!”
Chương 239 Bẫy 2
“A!”
Smith với tốc độ kinh người, trong tay không ngừng phát ra lưỡi dao gió, Dương Thiên phẫn nộ la lên, đã bị thương rất nặng. máu ở chân hắn đã chảy đầy đất. Tốc độ của hắn càng lúc càng chậm, thân hình lung lay.
Smith mừng rỡ, tiếp tục đuổi theo, đã bỏ lại Moore và Harry ở phía sau.
Trong đó, Moore đã thức tỉnh giả thân thể, tốc độ cũng rất kinh người, sau cùng là Harry.
Dương Thiên tuy bị thương nặng, nhưng trên môi lại nỡ ra nụ cười châm chọc.
“Bang!”
Đột nhiên, thân thể Smith nhẹ đi, dưới chân xuất hiện một cái hố rất lớn, đường kính gần trăm mét, sâu trăm mét. Ông ta nhất thời không để ý, vừa giẫm lên, cả người trực tiếp rơi xuống đó.
Ông ta còn chưa tới cấp S, chưa thể bay trên không trung, thân thể không có điểm tựa, lập tức rơi xuống.
Dương Thiên mừng rỡ, cái hố này là kiệt tác của hắn vài hôm nay.
Cái đảo hoang này cũng chỉ lớn như vậy, con đường trốn chạy của Dương Thiên thật ra đều đang xoay vòng quanh khu này, mỗi khi chạy tới đây Dương Thiên điều dùng vẫn thiết kim đao đào một chút. Sau khi lấp lại, hắn liền chạy theo hướng ngược lại, làm cho tới bây giờ ba người Smith cũng chưa hề đặt chân tới chỗ này.
Tuy rằng bẫy này đơn giản, như hiệu quả không tệ.
Thấy Smith bị rơi xuống, Dương Thiên liền bắt lấy cơ hội, liền quay lại, trong tay xuất hiện vẫn thiết kim đao tấn công thẳng về phía Moore và Harry.
Trước đây hắn không sử dụng vẫn thiết kim đao, bởi vì năng lực hắn đã có thể áp chế Moore, bây giờ sử dụng, sức tấn công của hắn tăng lên nhanh chóng.
Moore thấy Smith rơi vào bẫy, Dương Thiên tấn công ngược lại, trong lòng kinh sợ.
Ông ngừng lại, quan sát tứ phía coi có bẫy nào nữa không.
Dương Thiên không quan tâm tới hắn, mục tiêu chủ yếu là Harry.
Moore khẳng định là xung quanh không còn bẫy nào khác, liền nhìn sang Dương Thiên, vẻ mặt đầy tức giận, ông ta cứ cho là lúc trước do ông ta khinh địch, mới bị Dương Thiên có cơ hội làm cho bị thương. Một khi ông ta toàn lực, Dương Thiên làm sao làm ông bị thương được.
“Hựa”
Moore la lên, cơ bắp toàn thân căng ra, cả cơ thể cao lên thêm gần nửa mét như một người khổng lồ, trực tiếp xông vào Dương Thiên.
Mặt đất rung chuyển, nứt ra theo từng bước chân.
Đây là toàn bộ sức mạnh của Moore.
Dương Thiên không hề sợ hãi, vẫn thiết kim đao trực tiếp chém vào giữa ngực của Moore.
“Không thể nào?” Thân thể mà Moore luôn tự hào xuất hiện một vết nứt, sâu mười phân, máu bắt đầu chảy ra.
Sức công kích của vẫn thiết kim đao đã gần tiếp cận cấp A hậu kỳ, cấp A trung kỳ như Moore căn bản là không đỡ nổi.
Từ lúc Smith rơi vào bẫy, Dương Thiên đột nhiên quay ngược công kích Harry, đả thương Moore chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi.
Dương Thiên không hề muốn triền đấu với Moore, cho dù hắn hoàn toàn có thể giết được Moore thì cũng phải tốn một lượng lớn thời gian, mà cái bẫy này tuyệt đối không thể nhốt Smith lâu được.
Mục đích chính của hắn là giết được Harry, không còn Harry nữa, bọn người của Smith sẽ không phát hiện được hành tung của hắn.
Harry thấy Dương Thiên đánh bại Moore dễ dàng như vậy, trong lòng sợ hãi, liền lập tức chạy về hướng khác.
Dị năng của ông ta chỉ là loại phụ trợ, sức chiến đấu của ông ta rất yếu, ngay cả một cường giả bình thường ở cấp A trung kỳ cũng thể so sánh. Nhưng mà, ngay cả Moore cũng không phải là đối thủ của Dương Thiên, nên ông ta lựa chọn bỏ chạy ngay.
Dương Thiên trên mặt cười lạnh, vết thương ở chân hắn đang từ từ hồi phục, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng, tới khi chỉ còn cách Harry khoảng 20 mét nữa, đột nhiên phía sau truyền tới một tiếng thét phẫn nộ.
“Dương Thiên!”, đó là tiếng thét của Smith. Bẫy của Dương Thiên chỉ làm ông ta bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng lại không thể nhốt ông được bao lâu.
Trên mặt Harry lộ ra vui mừng, chỉ cần Smith tới đây kịp, ông ta tuyệt đối an toàn.
Dương Thiên tỏ ra sát khí, bây giờ mới thoát ra? Đã trễ quá rồi!
Trong tay hắn xuất hiện một cây phi đao kỳ lạ, sau đó trực tiếp công kích về phía Harry.
“Phập!”
Phi đao trực tiếp đâm vào sau lưng của Harry, rồi trực tiếp xuyên qua người ông ta. Sau lưng Harry có máu chảy ra, tốc độ chạy cũng chậm lại.
Lúc này khoảng cách của Smith chỉ còn cách Dương Thiên chưa tới 100 mét.
Sắc mặt Dương Thiên không thay đổi, nhìn chằm chằm vào Harry, trong tay lại xuất hiện thêm vài cây phi đao, sau đó nhắm vào nhiều chỗ khác nhau trên người của Harry mà phóng đao đi.
“Phập!” “Phập!”
Phi đao hầu như toàn bộ đều trúng hết vào Harry, hai chân Harry bị trúng phi đao, té mạnh xuống đất.
Dương Thiên cầm lấy vẫn thiết kim đao, tới gần bên cạnh Harry, không hề do dự mà chém xuống.
“Dương Thiên, cậu dám!”, phía sau là tiếng phẫn nộ của Smith. Lưỡi dao gió trong tay ông ta không ngừng tấn công về phía Dương Thiên.
Nếu Dương Thiên vẫn đứng tại chỗ, thì những lưỡi dao gió này sẽ trúng hết vào chân hắn. Nếu hắn di chuyển, thì sẽ có thể tránh được các lưỡi dao gió này, nhưng lại mất đi cơ hội tốt nhất để giết Harry.
Dương Thiên hầu như không hề do dự, có Harry ở đây, hắn sớm muộn gì cũng bị bọn họ bắt được.
Nên hắn chọn giết chết Harry.
Vẫn thiết kim đao chém xuống, trong ánh mắt sợ hãi của Harry, mạnh mẽ mà chém lên người ông ta.
“Phập”
Cả người Harry bị chia ra làm hai, mà mặt đất còn xuất hiện một khe nứt gần 10 mét. Trông rất kinh khủng.
Đồng thời những lưỡi dao gió hầu như tập chung chém vào ở chân của Dương Thiên, thiếu chút nữa là chém đứt chân hắn.
Luyện thể điên cuồng vận chuyển, máu trong cơ thể không ngừng chuyển động tập chung ở chân của Dương Thiên, vết thương của hắn phục hồi với tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được.
Chương 240 Mệnh lệnh
“Dương Thiên tôi nhất định sẽ phải giết cậu!" Smith thấy Harry bị chém ra làm 2, nỗi giận rống to. Dưới mắt ông ta mà Dương Thiên vẫn dám giết Harry.
Dương Thiên cười lạnh, vẫn tiếp tục chạy về phía trước.
Smith lộ rõ vẻ mặt điên cuồng, không màng tới tiêu hao của bản thân, lưỡi dao gió không ngừng tấn công Dương Thiên.
Nếu không phải luyện thể của Dương Thiên đã đạt tới cảnh giới nhất định, sức hồi phục kinh người, hắn tuyệt đối sẽ chết ở đây.
Nhưng chỉ cần tránh cho chân hắn không trực tiếp bị chém đứt, hắn liền có thể hồi phục nhanh chóng.
Phía trước chính là Thái Bình Dương rộng lớn. Trên mặt Dương Thiên nở nụ cười, quay đầu lại, nhìn Smith một cách châm chọc, sau đó trực tiếp nhảy xuống.
“Bùm”
Mấy lưỡi dao gió phóng xuống biển, sóng biển bị chém làm 2, đánh cao gần 10 mét. Nhưng sau đó vẫn không thấy hình bóng của Dương Thiên.
Sắc mặt Smith rất khó coi, biển Thái Bình Dương rộng lớn như vậy, ông không thể nào nhảy xuống biển để truy sát Dương Thiên được.
Một lúc sau, Moore cũng chạy tới, nhìn thấy Smith liền hỏi “Dương Thiên đâu rồi?"
“Bùm”
Một lưỡi dao gió trực tiếp đánh vào Moore, làm cho ông ta bị đánh bay ra xa, trên mặt Smith đầy tức giận "Đúng là đồ phế vật, ngay cả 1 kích của Dương Thiên cũng không chống đỡ nổi!"
Nếu trước đó Moore có thể đỡ được đòn tấn công của Dương Thiên, kết quả đã khác rồi!".
Moore rộ rõ sự sợ hãi, nhưng cũng không dám nói gì.
"Thông báo tổng bộ, chúng ta cần viện trợ!" Smith vẻ mặt u ám dặn dò.
Bây giờ đã mất dấu Dương Thiên, bọn họ cần nhiều người hơn nữa tới truy bắt Dương Thiên.
Trong nội bộ Liên Minh Chúng Thần, Uy Đế đứng bên trong cung điện to lớn của ông, nghe người phía trước báo cáo.
"Ngươi nói, Dương Thiên, xuất hiện trên vùng biển Thái Bình Dương? Thực lực đã tới cấp A trung kỳ, Moore cũng không phải là đối thủ của hắn?" Trên mặt ông ta lộ vẻ kinh ngạc.
"Đúng vậy, thưa Uy Đế đại nhân vĩ đại!" Người tới báo cáo cung kính trả lời.
"Dương Thiên không thể giữ lại được!" Trên mặt Uy Đế đầy phẫn nộ.
Một tháng trước thực lực của Dương Thiên chỉ ở cấp B đỉnh phong, trong thời gian một tháng mà có thể đạt tới cấp A trung kỳ, tiến bộ thần tốc như vậy đúng là kinh người.
Với lại Dương Thiên còn không tới 20 tuổi, chính là giai đoạn tu luyện dị năng tiến bộ nhanh nhất.
Nếu cứ để mặt cậu ta tiếp tục phát triển, ngày sau nhất định sẽ đạt được cấp S! Với tiềm năng của Dương Thiên, thậm chí có thể đạt được cấp S đỉnh phong!
Chẳng lẽ Dương Thiên lại là một Long Kinh Thiên thứ 2 của Hoa Hạ? Ông tuyệt đối không để chuyện như vậy xảy ra.
So với chuyện này, chuyện của Uy Nhĩ con trai ông ta có thể tạm gác lại
"Ban lệnh xuống dưới, toàn lực truy sát Dương Thiên, không cần bắt sống! Không giết được hắn không thể ngừng nghỉ! Ai có thể giết được Dương Thiên, thưởng 10 quả huyền cảnh!" Uy đế ban bố mệnh lệnh.
Ông ta không thể ra tay, cường giả cấp S có tôn nghiêm của cường giả cấp S. Với lại một khi ông ta ra tay, Long Kinh Thiên, Hoàng Thừa Quốc bọn họ cũng có khả năng ra tay.
Cục diện đó không phải là cái ông ta muốn thấy.
Mệnh lệnh ông ta vừa ban xuống cả liên minh đều sôi trào lên.
10 quả huyền cảnh, đó chính là 10 cường giả cấp A!
Liên Minh Chúng Thần có rất nhiều cường giả, mà tài nguyên lại có hạn, ai cũng muốn bành trướng thực lực phe mình, chiếm được nhiều tài nguyên hơn.
Đại bộ phận cường giả cấp A trong Liên Minh Chúng Thần đều động lòng.
"Đi! Chúng ta mau tập hợp! Nhất định phải giết được Dương Thiên!", Một nhóm nhỏ 5 người được hình thành, nhìn vào thực lực, trong đó thế mà có 1 người cấp A hậu kỳ, 4 người cấp A trung kỳ, thực lực kinh người.
Thật ra, Liên Minh Chúng Thần là một tổ chức dị năng lớn nhất thế giới, nắm trong tay một bí cảnh hoàn chỉnh, những tài nguyên nắm giữ vượt xa hơn nhiều quốc gia khác, số lượng cường giả cấp A nhiều gấp mấy lần Long Tổ.
Thực lực của Liên Minh Chúng Thần hầu như độc bá thế giới, ngay cả tiểu quốc đảo và liên minh Châu Âu vốn có vô số cường giả lớn mạnh đều phải xếp ở phía sau, tồn tại như một thế lực phụ thuộc.
Đương nhiên, Hoa Hạ là thế lực duy nhất Liên Minh Chúng Thần không dám đụng vào.
Bởi vì Long Tổ đã xuất hiện một Long Kinh Thiên đáng gờm, đó là người có thể giết chết cường giả cấp S.
Phần lớn cường giả cấp A của Liên Minh Chúng Thần đều bắt đầu hành động, chuẩn bị vây giết Dương Thiên, tin tức rất nhanh được lan truyền ra, làm chấn động cả thế giới ngầm.
Bên trong Long Tổ.
“Cái gì? Dương Thiên xuất hiện ở hải vực Thái Bình Dương, thực lực còn đã đạt tới cấp A trung kỳ, và đang bị Liên Minh Chúng Thần truy giết?” Hoàng Thừa Quốc đầy vẻ kinh ngạc nói.
Dương Thiên đã để lại cho ông ta ấn tượng quá sâu sắc.
Một thanh niên thanh tú vừa mới vào Long Tổ từ năm ngoái, thực lực tăng trưởng với một tốc độ kinh người, cấp F, cấp D đỉnh phong, cấp C đỉnh phong, rồi tới cấp B đỉnh phong.
Dương Thiên hầu như không ngừng nâng cao thực lực dưới mắt ông ta.
Trong một tháng trước, thực lực của Dương Thiên đã đạt được cấp B đỉnh phong, lúc đó Dương Thiên đã có thể áp chế những cấp B đỉnh phong khác rồi, tiềm lực vô hạn.
Nhưng mà bây giờ, mới hơn một tháng, thực lực của Dương Thiên đã đạt tới cấp A trung kỳ.
Cả thế giới này có được bao nhiêu cường giả cấp A?
Giống như Triệu Phong Cực bị kẹt ở cấp B đỉnh phong bao nhiêu năm rồi, cũng không thể nào đột phá được, mà phải dựa vào quả huyền cảnh mới có thể đột phá được. Nhưng bây giờ, Dương Thiên đều đã bỏ xa bọn người Triệu Phong Cực.
Mà Dương Thiên còn chưa tới hai mươi tuổi, điều này từ trước tới giờ đều chưa từng xảy ra.
Hoàng Thừa Quốc từng không chỉ một lần tiếc nuối việc Dương Thiên đã rời khỏi Long Tổ, bây giờ càng đau lòng hơn.
“Chính Lâm, đều do đứa cháu tốt của ông đó.” Hoàng Thừa Quốc càng nghĩ càng thấy tức giận, nếu như không có chuyện của Đường Tuấn, bây giờ Long Tổ đã có thêm một thanh niên có tiềm lực vô hạn rồi.
Với tiềm lực của Dương Thiên, cho dù vượt qua bọn họ cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tâm nguyện cả đời của Hoàng Thừa Quốc chính là mong muốn Long Tổ càng ngày càng phát triển lớn mạnh.