• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 226 Quay về trường học

Tức cảnh sinh tình, bây giờ tâm trạng Vương Nhã Lộ có lẽ không dễ chịu. Rời đi rồi, thời gian cũng qua đi, tâm thái tự nhiên sẽ hồi phục trở lại.

Vương Nhã Lộ khẽ gật đầu, khóa cửa nhà, nhìn thoáng qua căn nhà quen thuộc lần cuối cùng rồi đi vào trong xe của Dương Thiên.

Vương Nhã Lộ của ngày trước hoạt bát năng động, ngồi trong xe của Dương Thiên nói rất nhiều, ríu ra ríu rít như một chú chim nhỏ vui vẻ vậy.

Nhưng Vương Nhã Lộ của hiện tại hoàn toàn không giống ngày trước, như biến thành một người khác vậy. Cô trở nên trầm mặc, ngồi trong xe ngắm nhìn phong cảnh trước mắt đang ngày càng cách xa, chỉ ngơ ngác nhìn, không hề nói chuyện.

Trong lòng Dương Thiên khẽ thở dài, hắn không muốn nhìn thấy Vương Nhã Lộ biến thành bộ dạng này.

Hy vọng thời gian có thể xóa nhòa vết thương trong lòng Vương Nhã Lộ, để cô có thể quay về làm một thiếu nữ hoạt bát như trước kia.

Trở về trường, Dương Thiên lái xe trực tiếp đưa Vương Nhã Lộ đến dưới lầu của ký túc xá khoa lịch sử.

“Anh Tiểu Thiên, em lên phòng đây, cảm ơn anh đã đưa em về trường.”, Vương Nhã Lộ vừa cầm đồ đạc vừa nhìn Dương Thiên nói.

“Nhã Lộ, em đi đi!”, đột nhiên có âm thanh truyền đến. Lại là ba người bạn cùng phòng của Vương Nhã Lộ, Trương Doanh, Lý Diễm, Quách Hiểu Hiểu.

Dương Thiên cười nhẹ gật đầu với bọn họ rồi lái xe rời đi.

“Nhã Lộ, cậu với cái anh Dương Thiên ấy yêu nhau rồi ư?”, Trương Doanh nhìn Dương Thiên lái xe rời đi, rồi lại nhìn Vương Nhã Lộ hỏi dò.

“Không có, tớ và anh Tiểu Thiên không có ở bên nhau.”, Vương Nhã Lộ lắc lắc đầu, nụ cười không biết là vui hay buồn, không nói gì nhiều, xách đồ đạc đi lên lầu.

“Trương Doanh, hình như Nhã Lộ không giống như ngày trước?”, Lý Diễm ở bên cạnh hoài nghi.

“Đúng thế, tớ cảm thấy cậu ấy như biến thành người khác vậy.”, Quách Hiểu Hiểu cũng không lý giải được.

Bọn họ chưa biết chuyện xảy ra với Vương Nhã Lộ, nếu là Vương Nhã Lộ ngày trước, nhìn thấy bọn họ, nhất định sẽ reo hò phấn khích, bây giờ lại im lặng như vậy.

Dương Thiên vẫn chưa lái xe ra khỏi trường mà lại quay về ký túc xá của hắn.

Thật đúng lúc, ba người bọn Trịnh Vân Long đều ở ký túc.

“Woa! Lão tam, đã lâu không gặp!”, mấy người bọn Trịnh Vân Long nhìn thấy Dương Thiên liền vui vẻ chạy tới.

Từ ngày khai giảng, Dương Thiên chưa hề quay về trường mà luôn ở bên ngoài, tính sơ sơ cũng đã hai tháng rồi hắn chưa quay lại trường học.

“Đúng vậy, đã lâu không gặp!”, Dương Thiên cảm thán. Mặc dù chỉ có hai tháng nhưng bản thân đã trải qua những chuyện mà người bình thường không hiểu được.

“Haha, thật ngưỡng mộ lão tam, cả ngày không cần phải ở trong trường học, muốn làm gì thì làm!”, Phùng Thiếu Phong cười nói.

“Cậu cũng có thể thử như vậy xem.”, Trịnh Vân Long ở bên cạnh liếc xéo Phùng Thiếu Phong.

“Thôi đi! Nếu tôi thật sự dám làm như vậy, cha tôi sẽ đánh gãy chân tôi mất.” Sắc mặt Phùng Thiếu Phong khổ sở.

Dương Thiên cười nhìn bọn họ, tình anh em bình thường như vậy làm cả người hắn cũng được thả lỏng.

“Lão tam, đi thôi! Chúng ta ra ngoài ăn cơm!”, qua một lúc Trịnh Vân Long liền nói.

Số lần Dương Thiên đến trường vô cùng ít ỏi, mỗi lần đến, mấy người họ nhất định sẽ đến một quán ăn nhỏ ăn một bữa thật to.

Dương Thiên không tự mình lái xe mà cùng Trịnh Vân Long và mấy người kia đi ra ngoài.

“Lão tam, cậu có nhớ chuyện của Hạ Dung không?”, Phùng Thiếu Phong nhìn Trịnh Vân Long rồi nói với Dương Thiên.

Dương Thiên gật gật đầu, vốn dĩ Trịnh Vân Long thích Hạ Dung, nhưng Hạ Dung lại không có cảm giác với Trịnh Vân Long mà lựa chọn ở bên cạnh Ngô Hiên.

“Nghe nói Hạ Dung và Ngô Hiên chia tay rồi!”, Phùng Thiếu Phong thần bí nói: “Hình như cái tên Ngô Hiên kia ở bên ngoài không những yêu đương với Hạ Dung mà còn bí mật có hai người bạn gái khác nữa, không cẩn thận bị Hạ Dung bắt gặp. Lúc đó cãi nhau rất to, Hạ Dung hình như còn bị người bạn gái kia của Ngô Hiên tát, chuyện này gây kinh động rất lớn!”

Dương Thiên nhìn Trịnh Vân Long, mặt Trịnh Vân Long vậy mà không hề biến sắc, chắc hẳn đối với Hạ Dung cũng không còn ý nghĩ như ban đầu.

Hắn từ ngày trước sớm đã nhìn ra thân thể Ngô Hiên phù phiếm, không biết đã chơi bao nhiêu nữ sinh rồi, không xứng đáng là một nam nhân tốt có thể phó thác cả đời.

Nhưng lúc đó Hạ Dung không hề thích Trịnh Vân Long, đây là chuyện không thể thay đổi, về phương diện tình cảm, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, người bên cạnh không thể can dự.

“Được rồi, đừng nói nữa, không lão đại đánh chết tôi mất!”, Phùng Thiếu Phong cười nói.

Mấy anh em bọn họ cùng nhau ăn một bữa cơm, Dương Thiên vui vẻ nói chuyện cùng bọn họ rất lâu, cùng họ quay về ký túc xá rồi tìm cơ hội lái xe rời đi.

Hiện tại hắn không muốn lãng phí thời gian ở trường, nhanh chóng lái xe trở về căn biệt thự số 3, đột nhiên Dương Thiên cảm thấy có điều gì đó đang đến khiến tim hắn đập rất nhanh.

Hắn nhanh chóng đi vào nhà, bỗng nhìn thấy một người đàn ông trung niên với khuôn mặt lãng tử ngồi trước cửa nhà, kỳ lạ ở chỗ, mái tóc của người đàn ông này có màu trắng, nhưng hoàn toàn không hề ảnh hưởng chút nào đến khí chất hoàn mỹ ấy.

Hơn nữa, sau lưng người này còn có một thanh thần kiếm màu tím, làm tăng thêm cảm giác kì quái quỷ dị.

Ánh mắt Dương Thiên đột nhiên co lại, hắn biết người đến là ai!
Chương 227 Long Kinh Thiên đến 1

“Dương Thiên kính chào Long tiền bối!”, Dương Thiên cung kính đi đến bên cạnh Long Kinh Thiên.

“A, cậu nhận ra tôi sao?”, Long Kinh Thiên nhìn Dương Thiên có chút kinh ngạc, bởi vì đây là lần đầu ông ta và Dương Thiên gặp mặt.

Trước đây Dương Thiên từng cảm thấy hồi hộp khiến tim hắn đập rất nhanh. Đến cường giả cấp A đỉnh phong cũng chưa bao giờ khiến hắn có cảm giác như vậy. Cho nên người đến nhất định là cường giả cấp S.

Ánh mắt của Dương Thiên nhìn về phía thần kiếm màu tím đằng sau lưng Long Kinh Thiên, mọi người đều biết đây là thần binh của Long Kinh Thiên, mà kiểu trang phục của cường giả cấp S này chỉ có thể là Long Kinh Thiên.

“Haha, Long tiền bối liên tiếp sát hại hai cường giả cấp S, khiến cho các thế lực dị năng giả ở các quốc gia e ngại, ai mà không biết?”, Dương Thiên cười nói.

Hắn thật lòng khâm phục Long Kinh Thiên.

“Cũng là hư danh mà thôi.”, Long Kinh Thiên lạnh lùng, ông đối với những hư danh như vậy căn bản không thèm để tâm, nhìn Dương Thiên nói: “Lần này tôi đến là muốn tìm cậu.”

Dương Thiên nghi hoặc, Long Kinh Thiên đặc biệt đến tìm hắn làm gì?

“Soạt!”

Đột nhiên, thần kiếm Tử Vi đằng sau lưng Long Kinh Thiên bay ra khỏi vỏ, trực tiếp hướng về phía Dương Thiên.

Dương Thiên hoảng hốt, chẳng lẽ Long Kinh Thiên muốn giết hắn?

Hắn cảm thấy Long Kinh Thiên sẽ không làm vậy, nhưng hắn vẫn không dám chủ quan mà xuất ra chiêu phòng ngự mạnh nhất.

Cường giả cấp S đều không thể chống lại sự công kích của Long Kinh Thiên, hắn không dám liều lĩnh, chỉ có thể phòng ngự.

“Ầm!”

Thần kiếm Tử Vi đâm vào người Dương Thiên, Dương Thiên cảm thấy có một lực rất lớn tác động đến lồng ngực hắn. Sức mạnh này có lẽ phải đạt đến 200 ngàn cân, hơn nữa còn đang từ từ tăng lên. Dương Thiên cắn chặt răng, cố gắng chống lại thần kiếm Tử Vi. Khi hắn cảm thấy bản thân chống cự đã đến cực hạn thì đột nhiên sức mạnh đó biến mất, thần kiếm Tử Vi không biết lúc nào đã quay về phía sau lưng Long Kinh Thiên.

“Không tồi! Vậy mà cậu có thể chịu đựng được sức mạnh gần 250 ngàn cân!”, Long Kinh Thiên nhìn Dương Thiên vừa kinh ngạc vừa thán phục.

Lúc trước ở Long tổ ông có nghe được hội người Triệu Phong Cực nói, Dương Thiên bị cường giả cấp A trung kỳ toàn lực tấn công mà không hề bị thương, liền sinh ra ý muốn thăm dò.

Vừa rồi sức mạnh của ông đạt tới 250 ngàn cân mới đến giới hạn chịu đựng của Dương Thiên.

“Tôi thấy khí tức của cậu chưa qua cấp B đỉnh phong, làm sao thân thể có thể chịu được sức mạnh lớn như vậy?”, Long Kinh Thiên cười nói.

Từ trước tới nay ông chưa bao giờ gặp qua chuyện như vậy. Cường giả cấp A trung kỳ đối chiến với cường giả cấp B, hầu như đều hạ gục trong chớp mắt.

Dương Thiên cười khổ, vừa rồi hắn bị Long Kinh Thiên dọa đến mất hồn, miệng thở dài một hơi: “Tôi có thể ngăn cản được công kích là vì trên người tôi mặc một chiếc bảo giáp.”

Dương Thiên không có ý định che giấu bảo giáp, Long Kinh Thiên là cường giả cấp S siêu việt, chiếc bảo giáp căn bản cũng không có tác dụng đối với cấp S trở lên.

Dương Thiên cởi chiếc áo giáp bảo vệ xuống, trực tiếp đưa cho Long Kinh Thiên.

“Rất tốt! Bộ kim sắc khải giáp này vậy mà có thể làm suy giảm một nửa lực tấn công của tôi, có điều cũng chỉ nằm trong giới hạn đã định, đối với tôi mà nói căn bản không có tác dụng!”, Long Kinh Thiên cầm lấy bảo giáp rồi ném lại cho Dương Thiên.

“Vù!”, Dương Thiên vội vàng đón lấy rồi nhìn Long Kinh Thiên, thận trọng nghi vấn: “Long tiền bối đến tìm tôi là vì?”

Hắn vẫn chưa biết được nguyên nhân Long Kinh Thiên đến tìm hắn.

“Haha, không có gì, chỉ là muốn xem xem thiếu niên tài năng nhất của Hoa Hạ như thế nào thôi!”, Long Kinh Thiên cười.

Dương Thiên cười khổ, có là thiên tài đi nữa thì đứng trước Long Kinh Thiên cũng bị phai mờ mà thôi.

“Về chuyện của cậu và Long tổ tôi cũng biết, bọn người Chính Lâm đối với cậu thật sự quá đáng, nhưng tôi đã nói với Chính Lâm rồi, chuyện của cậu và Đường Tuấn hai người tự mình giải quyết, ông ta sẽ không nhúng tay vào, đến lúc đó bất luận ai sống ai chết cũng không trách được người khác.”, Long Kinh Thiên điềm đạm.

Dương Thiên động tâm, có chút cảm kích Long Kinh Thiên.

Trong lòng hắn thực ra luôn lo lắng Đường Chính Lâm sẽ nhân lúc hắn yếu ớt suy nhược mà ra tay. Bây giờ có Long Kinh Thiên đảm bảo, hắn có thể yên lòng rồi.

Long Kinh Thiên nhìn Dương Thiên, vậy mà trong mắt lại hiện lên vẻ mừng rỡ. Thật ra lần này ông đến thành phố Hải cũng là muốn tìm thần dược, vì tuổi thọ của ông cũng không còn nhiều nữa.

Hầu hết các khu vực trên thế giới căn bản đều bị ông lục tìm qua, không có bất kỳ tung tích gì của thần dược, ông chỉ đành ở trong nước xem xem có thể may mắn phát hiện chút gì đó của bí cảnh.

Ông đến chỗ Dương Thiên cũng là thuận tiện xem một chút dị năng giả thiên tài hiện tại của Hoa Hạ.

Đáng tiếc là Dương Thiên đã rời khỏi Long tổ.

Tuy nhiên là thành viên Long tổ hay không, đối với Long Kinh Thiên không quan trọng, Dương Thiên vốn là người được sinh ra và lớn lên ở Hoa Hạ, nếu thật sự Hoa Hạ bị các dị năng giả ở các quốc gia khác công kích, hắn liệu có thể bỏ mặc không quan tâm?

Qua những việc Dương Thiên đã làm trước kia, ông cũng biết rõ được thái độ làm người của Dương Thiên.

Thời gian của ông cũng không còn nhiều, khả năng tìm được thần dược thực ra rất thấp, trong thâm tâm ông cũng không có nhiều hy vọng đối với việc này, bằng không cũng sẽ không ở trong nước tìm kiếm rồi.

Nhưng sau khi ông chết, hội người Hoàng Thừa Quốc không thể bảo vệ được Long tổ.
Chương 228 Long Kinh Thiên đến 2

Đường Chính Lâm và Từ Ngọc Cường lão nhân phải thông qua quả Huyền cảnh vương mới đột phá đến cấp S, muốn đạt đến cấp S hậu kỳ đều rất khó, Hoàng Thừa Quốc tuy bản thân tự mình đột phá nhưng thân làm người bảo hộ lại mềm yếu nhu nhược, đoán chừng cũng rất khó tiến thêm.

Sau khi ông chết, Hoa Hạ cảnh nhất định phải có người đủ năng lực trấn áp những thế lực nước ngoài.

Khi nhìn thấy Dương Thiên, trực giác nói với ông, Dương Thiên chính là người cần tìm.

Dị năng của Dương Thiên đến hiện tại mới thức tỉnh chưa đầy một năm, thực lực đã từ một dị năng giả cấp F đạt đến cấp B đỉnh phong.

Nếu như cho Dương Thiên thời gian ba năm, đột phá được đến cấp A đỉnh phong nhất định không có vấn đề, thậm chí có thể hy vọng đạt được đến cấp S.

Trải qua vài năm kinh nghiệm rèn luyện, việc đạt được cấp S đỉnh phong có khả năng rất lớn!

“Cậu có thể bái tôi làm thầy không?”, Long Kinh Thiên nghiêm túc nói với Dương Thiên.

Dương Thiên có chút kinh ngạc, không ngờ rằng Long Kinh Thiên lại muốn nhận hắn làm đồ đệ.

Dương Thiên thật ra có chút động tâm, thân phận của Long Kinh Thiên là gì, là người đứng đầu thế giới, có thể đánh giết cấp S, trở thành đồ đệ của ông ta, người giống như Đường Tuấn tuyệt đối không dám ra tay với hắn. Kể cả Uy Đế cũng không dám vì con trai của ông ta mà dám truy sát Dương Thiên.

Tuy nhiên, Dương Thiên nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu.

Trở thành đồ đệ của Long Kinh Thiên dĩ nhiên mười phần vinh hạnh nhưng chịu đựng cũng rất nhiều. Nói một cách đơn giản, một khi trở thành đồ đệ của Long Kinh Thiên, hắn nhất định sẽ không còn như bây giờ, tự do tu luyện, bất kể làm chuyện gì cũng đều thuận theo tâm ý.

“Xin lỗi, Long tiền bối, tôi đã có sư phụ rồi.”, Dương Thiên nhìn Long Kinh Thiên nói.

“Vậy thì thôi vậy!”, tính cách Long Kinh Thiên cũng không thích cưỡng cầu, thấy Dương Thiên từ chối cũng không tiếp tục ép buộc. Nghĩ ngợi một lúc, Long Kinh Thiên từ trong túi không gian lấy ra một quyển thư tịch, ném cho Dương Thiên.

“Trong này có ghi cảm ngộ của tôi đối với tu luyện, hy vọng có thể trợ giúp cho việc thăng cấp của cậu!” Long Kinh Thiên nhìn Dương Thiên cười nói. Mặc dù thu nhận đồ đệ không thành nhưng trong lòng ông vẫn hy vọng Dương Thiên nâng cao sức mạnh.

Dương Thiên có chút ngượng ngùng, bản thân từ chối Long Kinh Thiên rồi nhưng vẫn được ông tặng món quà quý giá như vậy.

“Long tiền bối, tôi…”, Dương Thiên đáp.

“Không cần nói nữa, mặc dù giữa chúng ta không có duyên phận thầy trò, nhưng dù sao cậu cũng là người Hoa Hạ, thực lực của cậu tăng lên đối với Hoa Hạ chúng ta có lợi ích rất lớn”, Long Kinh Thiên nói.

Dương Thiên thu nhận thư tịch, nhìn Long Kinh Thiên một cách trịnh trọng: “Long tiền bối yên tâm, chỉ cần Dương Thiên tôi còn sống một ngày, quyết không để những dị năng giả ngoại quốc kia ở Hoa Hạ cảnh ngông cuồng làm càn.”

Trên mặt Long Kinh Thiên nở một nụ cười.

Sau khi đưa bí tịch cho Dương Thiên, Long Kinh Thiên không ở lại, liền rời đi.

"Tiểu Thiên, cơ thể Long Kinh Thiên bị thương rất nặng, ước chừng không sống được bao lâu nữa". Sau khi Long Kinh Thiên rời khỏi, giọng nói của Huyền Hư đạo nhân vang lên trong đầu Dương Thiên.

"Cái gì?" Khuôn mặt Dương Thiên lộ vẻ kinh ngạc.

Long Kinh Thiên là người đứng đầu thế giới, thực lực trên cấp S, thử hỏi trên thế giới, có ai có thể giết được Long Kinh Thiên không? Bây giờ Huyền Hư đạo nhân lại nói Long Kinh Thiên không sống được bao lâu.

"Sư phụ, là vì Long tiền bối lớn tuổi sao?" Dương Thiên hỏi. Bây giờ mặc dù Long Kinh Thiên nhìn có vẻ trẻ tuổi, nhưng thật ra số tuổi lại làm người khác kinh ngạc.

Huyền Hư đạo nhân lắc đầu nói: "Không phải. Ta vừa mới quan sát một chút, thân thể Long Kinh Thiên bị thương nghiêm trọng, kinh mạch trong người bị tổn thương, rất nhiều phần trong cơ thể đang trong tình trạng hư hỏng, chẳng qua bị thực lực mạnh mẽ áp chế lại, nhưng một khi vết thương bộc phát, sẽ lập tức mất mạng".

Dương Thiên nói: "Sư phụ có cách chữa trị cho Long tiền bối không?"

Huyền Hư đạo nhân nói: "Vết thương này nhất định cần rất nhiều linh lực tu bổ, phải là linh lực mạnh mẽ, quả Huyền cảnh vương không hề có tác dụng".

Khuôn mặt Dương Thiên hiện vẻ lo lắng, Long Kinh Thiên là thần bảo vệ chân chính của Hoa Hạ, ngày nào có ông, thế lực nước ngoài chỉ có thể sợ hãi, không dám làn càn với Hoa Hạ.

Thế nhưng, một khi Long Kinh Thiên chết đi, vậy hậu quả không thể tưởng tượng được.

"Ta theo dõi dáng vẻ Long Kinh Thiên đại khái còn có thể sống trong hai ba năm nữa, lúc đó thực lực của ngươi có lẽ đã đạt đến Luyện xương cảnh viên mãn rồi, đến lúc đó ngươi nghĩ xem có cách gì không". Huyền Hư đạo nhân nói.

Dương Thiên gật đầu.

Mặc dù lần đầu gặp Long Kinh Thiên, nhưng Dương Thiên lại rất có cảm tình với Long Kinh Thiên, không muốn ông chết như vậy.

Cầm quyển bí tịch trong tay, đây đều do Long Kinh Thiên giữ lại. Dương Thiên lật xem một lượt, phần lớn đều là cách thức đột phá liên quan đến tu luyện dị năng, nhưng những thứ này không hữu ích với Dương Thiên, cái Dương Thiên tu luyện là Luyện thể quyết, mặc dù tiêu hao nguồn tài nguyên rất lớn, nhưng tốc độ tu luyện lại nhanh hơn dị năng giả nhiều. Hệ thống tu luyện của hắn và Long Kinh Thiên rõ ràng không giống nhau.
Chương 229 Chuẩn bị tu luyện Luyện huyết cảnh

Tiếp tục lật xem, đột nhiên Dương Thiên vui mừng.

Trên quyển bí tịch Long Kinh Thiên đưa không chỉ tâm đắc ghi lại quá trình đột phá của ông, còn có một số cách liên quan đến tu luyện.

Ông còn tạo ra rất nhiều chiêu thức, cơ hồ đưa dị năng hệ Kim của ông phát triển đến cực đại. Thậm chí trên đó còn ghi lại quá trình Long Kinh Thiên đột phá cấp S.

"Ha ha, thiên địa vận hành đều có quy luật của riêng nó, chỉ cần lĩnh hội chúng, liền có thể vận dụng một tia ảo diệu trong nó, đến lúc đó thực lực gia tăng rất cường đại". Huyền Hư đạo nhân nói.

Dương Thiên rất khó hiểu.

"Ha ha, bây giờ ngươi không cần quan tâm những thứ này, chỉ cần nguơi chăm chỉ tu luyện, đưa Luyện huyết cảnh và Luyện xương cảnh đạt đến viên mãn, lúc đó liền dễ dàng lĩnh ngộ phác tắc này". Huyền Hư đạo nhân nói.

"Sư phụ, pháp tắc này có lẽ không dễ lĩnh ngộ như vậy?" Dương Thiên bất lực nói.

"Đó là đối với người khác, ngươi không giống vậy, nguyên tố hải dương hệ Thủy trong Long phượng nguyên châu, đó là hình thức cụ thể của pháp tắc hệ Thủy. Chỉ cần Luyện xương cảnh viên mãn, lúc đó cái ngươi bắt đầu tu luyện chính là linh hồn, mà linh hồn lại là chất môi giới cảm ngộ những pháp tắc này. Nguyên tố hải dương hệ Thủy sẽ hiện thị rõ ràng cấu tạo của những pháp tắc này trước mặt ngươi, ngươi càng dễ dàng nghiên cứu chúng hơn người bình thường! Lúc đó vượt qua Long Kinh Thiên cũng chỉ là vấn đề thời gian". Huyền Hư đại nhân hờ hững nói.

Khuôn mặt Dương Thiên lộ vẻ kinh ngạc. Trước đây hắn vẫn cho rằng lĩnh ngộ pháp tắc rất khó, nhưng bây giờ đối với hắn mà nói, lại đơn giản hơn người thường gấp trăm lần!

Thế nhưng, bây giờ nói những thứ này còn quá sớm, Dương Thiên kiềm chế kích động trong lòng, tiếp tục xem.

Ngoài việc Long Kinh Thiên đưa pháp tắc hệ Kim dung hòa trong kiếm, am hiểu kiếm pháp ra, các loại quyền pháp, thoái pháp khác cũng biết, hơn nữa ông còn đặc biệt đúc kết thành một bộ tuyệt đỉnh công phu Hoa Hạ.

Dương Thiên bắt đầu tu luyện theo những thứ trên bí tịch, không chỉ học những chiêu thức công phu này, còn đột phá dị năng hệ Thủy, mô phỏng Long Kinh Thiên, muốn dị năng hệ Thủy phát huy công dụng mạnh nhất.

Trong biệt thự số ba khổng lồ, một bóng người chuyển động không ngừng, thậm chí không nhìn thấy bóng dáng. Mấy khối đá khổng lồ bên cạnh lập tức chia năm xẻ bảy khi bị bóng người chạm vào.

Bóng người dừng lại, sau đó trong tay xuất hiện một cây đao lớn dài gần hai thước, dùng sức bổ tới, mặt đất lại bị chẻ ra thành một đường dài mười mấy mét, sâu ba mét.

Nắm đấm vung về trước, trong không khí cơ hồ có một tiếng nổ truyền tới. Làm người khác kinh sợ!

Sau nửa ngày, bóng người này cuối cùng dừng lại.

Dương Thiên nắm chặt nắm đấm, rất hưng phấn, qua thời gian một tháng, hắn cảm thấy thực lực bản thân gia tăng không nhỏ.

Vẫn thiết kim đao trải qua tôi luyện, bây giờ đã dài gần hai thước, uy lực cũng gia tăng mạnh mẽ.

Hơn nữa hắn dựa theo chiêu thức tu luyện mà Long Kinh Thiên đúc kết lại trong quyển bí tịch, bây giờ công phu trên tay cũng thành thạo hơn, cho dù không sử dụng sức mạnh của bản thân, cũng có thể dễ dàng chống lại mười mấy người bình thường!

Hơn nữa sức mạnh tăng nhanh của hắn đã được khống chế toàn bộ, cú đấm kép tung ra, một lúc bộc phát toàn bộ sức mạnh, khống chế hoàn hảo.

Hơn nữa, điều làm Dương Thiên tự hào chính là hắn bắt chước theo Long Kinh Thiên, liên tục thử nghiệm, đưa tác dụng dị năng hệ Thủy vào trên Kim sắc khải giáp của mình, lại gia tăng mạnh mẽ lực phòng ngự của Kim sắc khải giáp.

Bây giờ, phòng ngự nhân đôi của Kim sắc khải giáp và dị năng hệ Thủy, hắn đã có thể khống chế hoàn toàn đòn tấn công cường giả cấp A trung kì.

"Sư phụ, bây giờ con đã hoàn toàn củng cố thực lực của mình, bây giờ có thể đi tìm Địa tâm thối nhũ rồi phải không?" Dương Thiên cười nói.

"Ừm, được!" Huyền Hư đạo nhân gật đầu. Rõ ràng rất hài lòng với biểu hiện trong thời gian này của Dương Thiên.

"Ngươi thu dọn đi, chúng ta đi tìm Địa tâm thối nhũ!" Huyền Hư đạo nhân nói: "Lần này ra ngoài ước chừng rất lâu mới có thể quay về đây, ngươi phải chuẩn bị nhiều đồ vật như thức ăn nước uống".

Dương Thiên gật đầu.

Trong lòng hắn sớm rất mong đợi Luyện huyết cảnh, hắn đi bộ trên đường trực tiếp mua sắm thực phẩm các loại, may mà không gian trong Long phượng nguyên châu vô cùng lớn, đủ để hắn sắp xếp toàn bộ đồ đạc.

Đột nhiên, Dương Thiên hơi nheo mắt lại, hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong một khách sạn lớn, đó là Vương Nhã Lộ.

Sắc mặt Vương Nhã Lộ lúc này lại hơi tái nhợt, mặc đồng phục khách sạn, đôi mắt thẫn thờ, bưng mấy món đồ ăn trên tay, còn có cảm giác lung lay sắp đổ.

"Bịch!"

Đột nhiên, tay Vương Nhã Lộ run run, khay thức ăn rơi khỏi tay, toàn bộ thức ăn trong mâm rơi ra ngoài, sau đó rơi vào giày của người đàn ông mặc đồ vest.

"Má! Cô lại dám làm bẩn giày của tôi? Cô biết đôi giày này mua bao nhiêu tiền không?" Người đàn ông mặc đồ vest lại nổi cơn tan bành ngay tại chỗ, muốn đánh Vương Nhã Lộ, lại bị người bên cạnh giữ lại.
Chương 230 Phẫn nộ

"Xin lỗi, xin lỗi!" Vương Nhã Lộ lấy lại tinh thần, vội vàng nói.

"Hừ! Cô biết đôi giày của tôi quý giá thế nào không? Bị cô đổ thức ăn lên giày, sao tôi có thể mang?" Người đàn ông mặc vest phẫn nộ.

"Sao vậy?" Lúc này, giám đốc lễ tân của khách sạn chạy lại, vội hỏi.

"Giám đốc Đinh, ông xem nhân viên tốt của ông làm bẩn đôi giày của tôi thế này! Nhất định phải bồi thường!" Người đàn ông mặc vest tức giận nói.

"Xin lỗi! Ông chủ Lý, toàn bộ chi phí tiêu dùng ở đây của ông đều miễn phí. Tôi cũng chắc chắn cho ông một câu trả lời hài lòng!" Giám đốc lễ tân Đinh Nguyên nói với vẻ cung kính, ông chủ Lý trước mặt chính là người đàn ông có tài sản bạc triệu, hoàn toàn không phải loại người ông ta có thể trêu chọc.

Ánh mắt nhìn Vương Nhã Lộ, Đinh Nguyên tức giận nói: "Vương Nhã Lộ, đây là lần thứ mấy cô phạm lỗi ở đây rồi! Trừ nửa tháng lương này, toàn bộ tiền thưởng cũng không có! Lập tức xin lỗi ông chủ Lý cho tôi! Sau này cô cũng không cần làm việc ở đây nữa!"

Vương Nhã Lộ hiện vẻ hoang mang, van nài: "Giám đốc, xin...xin lỗi, tôi không cố ý. Xin ông đừng đuổi tôi, tôi lập tức giúp ông ấy lau sạch, được không?"

"Ông chủ Lý, ông thấy sao?" Giám đốc lễ tân nhìn ông chủ Lý, cung kính nói.

"Hừ! Lau sạch cho tôi!" Ông chủ Lý tức giận hừ một tiếng, sau đó đưa giày da bị làm bẩn ra.

Vương Nhã Lộ rơi nước mắt, chầm chậm sắp ngồi xổm xuống, giúp ông chủ Lý lau sạch giày.

Thế nhưng, đột nhiên cô cảm thấy vai mình bị giữ lại, một lực mạnh đưa người cô đứng dậy.

"Nhã Lộ, em đang làm gì vậy!" Ánh mắt Dương Thiên bây giờ hơi tức giận.

Hắn không ngờ rằng Vương Nhã Lộ trở nên dáng vẻ như bây giờ, đáng lẽ cô nên vô tư đi học ở trường, bây giờ không những làm thêm ở trong khách sạn, hơn nữa đối phương có yêu cầu quá đáng, cô còn không biết từ chối.

"Thằng nhóc cậu từ đâu ra, mau cút đi! Giày da của tôi vẫn chưa được lau sạch!" Ông chủ Lý thấy sự xuất hiện của Dương Thiên, hơi bất mãn nói.

"Bốp!"

Dương Thiên đột nhiên giơ chân đá. Bây giờ hắn đang tức giận, người đàn ông mặc vest này không biết sống chết lại gần.

Cơ thể người đàn ông mặc vest kia liền bị đá bay ra, đập mạnh vào tường của khách sạn, té ngã rất thảm, rên lên đau đớn.

Dương Thiên vẫn khống chế sức mạnh, không thì dựa vào sức mạnh của hắn, một cước có thể đá nát người đàn ông mặc vest này!

"Cậu lại đánh tôi! Cậu...cậu đợi đó cho tôi! Tôi chắc chắn sẽ không tha cho cậu!" Người đàn ông mặc vest nhịn đau, sắc mặt tức giận nhìn Dương Thiên. Ông ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình giống như bị nứt ra, một cơn cuồn cuộn trong bụng, nôn ra hết những đồ ăn lúc trước, khóe miệng rớm máu, trông cực kỳ đau khổ.

"Ông chủ Lý, ông không sao chứ? Bảo vệ. Bảo vệ đâu? Ở đây có gây rối, có người đánh người vô cớ!" Đinh Nguyên vội vàng chạy đến trước mặt ông chủ Lý, dìu ông chủ Lý, lớn tiếng gọi bảo vệ.

"Anh Tiểu Thiên!" Vương Nhã Lộ hơi sợ kéo một góc áo của Dương Thiên.

Dương Thiên lại không quan tâm cô, mà lấy điện thoại ra, gọi cho Trương Đại Hổ!

"Alo, thiếu gia!" Giọng Trương Đại Hổ vui mừng truyền qua.

"Đại Hổ! Người phụ trách khách sạn Bố Nặc là ai? Tôi đang ở đại sảnh, ông nói anh ta lập tức đến gặp tôi!" Dương Thiên liền nói.

Trương Đại Hổ nghe thấy ngữ khí lạnh lùng của Dương Thiên, không dám nhiều lời, vội nói: "Thiếu gia, khách sạn Bố Nặc do Thiên 9 phụ trách, tôi lập tức gọi điện cho anh ta!"

Dương Thiên liền cúp điện thoại.

"Bảo vệ, chính là người này gây rối bên trong khách sạn, đánh ông chủ Lý bị thương, mau bắt hắn ta lại! Đưa đến đồn cảnh sát!" Đinh Nguyên chỉ tay vào Dương Thiên nói.

Nhóm bảo vệ nghe xong vội vàng xông tới, muốn chế ngự Dương Thiên.

"Hừ!" Dương Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, liền giơ chân đá mấy cái, mười mấy người bảo vệ bị đá ngã xuống đất.

"Cậu, có gan nói tên ra, Lý Đại Tí tôi tuyệt đối không tha cho cậu!" Ông chủ Lý hơi e ngại thân thủ của Dương Thiên, nhưng vẫn tức giận nói.

"Cậu lại dám đánh nhiều bảo vệ chúng tôi bị thương, cậu chết chắc rồi!" Đinh Nguyên nhìn Dương Thiên đánh bại mười mấy người bảo vệ trong nháy mắt, trong mắt có phần sợ hãi. Nhưng hơn nữa là sự hưng phấn.

Ông ta biết bối cảnh của khách sạn này, trong thành phố Hải dường như không có ai dám trêu chọc tới. Người đến gây rối ở khách sạn mấy lần trước, cho dù giá trị bản thân bạc triệu, nhưng cuối cùng vẫn bị đưa đến bệnh viện, còn khách sạn này lại không hề bị gì.

"Tôi không biết tôi có chết không, nhưng tôi biết ông chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!" Dương Thiên lạnh lùng nói.

Đinh Nguyên nghe xong, khuôn mặt nhìn Dương Thiên như nhìn kẻ ngốc, người thanh niên này không phải đầu óc có vấn đề chứ?

Đột nhiên, trong nhóm người truyền đến một trận náo loạn, một người trung niên dáng người mập mạp mặt đẫm mồ hôi chạy đến, sau lưng ông ta, còn có một thanh niên khuôn mặt lãnh khốc, nét mặt lạnh như tiền.

"Tổng giám đốc!" Đinh Nguyên nhìn thấy người đàn ông mập đi đến, vội vàng chạy qua, cung kính nói, khuôn mặt nở nụ cười.

Thế nhưng, Tổng giám đốc mập kia cơ bản không quan tâm ông ta, mà chạy chầm chậm đến bên cạnh Dương Thiên, nét mặt kính cẩn nói: "Chủ tịch!"

Ầm!

Đinh Nguyên như có tiếng nổ đùng đoàng trong đầu.

Người thanh niên trước mặt chẳng qua chưa đến hai mươi lại là chủ tịch khách sạn lớn của họ, mồ hôi lạnh trên đầu lập tức chảy ra.

Người đàn ông trung niên mập kính cẩn đứng bên cạnh Dương Thiên, đợi chỉ thị của Dương Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK