• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 171 Đón năm mới

“Dạ Dạ, con muốn ăn tôm bự!”, San San ở bên cạnh hoan hô, nước miếng sắp chảy ra.

“Đồ tham ăn!” Dương Thiên sủng ái mà vuốt vuốt mũi của bé, sau đó trực tiếp lấy 1 con tôm hùm ra, vung tay 1 cái, nói: “Con quyết định rồi, trưa hôm nay sẽ ăn con này!”

Mấy đứa nhỏ ở bên cạnh nhìn mấy con tôm này cũng thèm chảy nước miếng.

Thẩm Tân Lan xử lý chút con tôm hùm này, con tôm 1 mét 2 còn to hơn nồi trong nhà, trực tiếp xào là không được rồi.

Bà lấy kéo cắt đi vỏ tôm bên ngoài, sau đó lấy ra phần thịt trắng trong bên trong, thịt tinh oánh như rau cau nhìn rất hấp dẫn.

Lấy hết thịt ra, đựng đầy mấy bát lớn, bà suy nghĩ một lát, lấy ra mấy chén nhỏ, đựng đầy rồi đưa cho mấy đứa nhỏ.

“Cảm ơn dì!” Mấy đứa nhỏ vui mừng nhận lấy, rồi chạy nhanh về nhà.

Con tôm này có rất nhiều thịt, sau khi chia cho tụi nhỏ cũng chỉ mất đi một phần thịt nhỏ.

Tài nghệ nấu nướng của Thẩm Tân Lan cũng không tệ, những món như thịt kho tàu, canh hầm với đủ loại chế biến khác nhau, dường như món tôm hùm chất lượng bày đầy bàn.

Mùi thơm ngây ngất.

Mà San San đã không ngừng ăn vụng, trên gương mặt bé nhỏ dính đầy vết dầu mỡ.

Buổi trưa, khi Dương Quốc quay về và nghe Thẩm Tân Lan nói về những việc này, rồi ông nhìn con tôm hùm lớm trên bàn cũng vô cùng kinh ngạc.

 Thịt của những con tôm hùm lớn này lại có giá 300.000? trong chốc lát họ đã ăn hết 300.000?

“Tiểu Thiên, vậy 3 con tôm hùm và 4 con cua lớn còn lại con định xử lí như thế nào? Hay là chúng ta bán nó đi?”, thực sự Dương Gia Quốc không nỡ lãng phí như vậy và đề nghị.

“Cha à, bây giờ trong nhà chúng ta cũng không thiếu tiền, hơn nữa San San lại thích ăn như vậy, và điều quan trọng là những thứ này bất cứ lúc nào con đều có thể ra biển bắt về ạ, không cần tiết kiệm như vậy.”, Dương Thiên nói.

“Giá trị dinh dưỡng của những con tôm hùm, con cua lớn này rất là cao, cha mẹ ăn nhiều vào!”

  Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Những thứ này là Dương Thiên ra khơi chưa đến nửa ngày thì bắt được, bây giờ trong nhà không thiếu gì cả, nên cũng không cần tiết kiệm như vậy.

Một lúc sau, Dương Gia Quốc nói: “Tiểu Thiên, vẫn còn sot lại 3 con tôm hùm và 4 con cua lớn, chúng ta cũng ăn không hết trong thời gian ngắn, cho nên cha và mẹ con định cho cậu và cô của con một ít. Con thấy sao?”

Những con tôm hùm, cua lớn này là Dương Thiên bắt về, họ đương nhiên phải hỏi ý kiến của Dương Thiên rồi.

Dương Thiên gật đầu, cười mà nói: “đương nhiên được ạ!”

Dương Thiên có 2 người cô, 3 người cậu, bình thường mối quan hệ họ hàng thân thích cũng rất tốt. Giống như Dương Thiên trước đây, do bị béo phì, Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan mượn tiền bên ngoài rất nhiều, dường như đều mượn từ mấy người cô, người cậu. Mới có thể gắng gượng để duy trì cuộc sống.

Dương Thiên nhớ rất rõ ân tình của họ.

   “Được! chiều mai con sẽ mang cho cô cậu!”, Dương Thiên và Thẩm Tân Lan cũng rất vui mừng. Chuẩn bị tặng mỗi nhà 1 con tôm hùm lớn hoặc 1 con cua lớn!

Như vậy, trong nhà chỉ còn lại 1 con, vừa hay để ngày sau ăn tiếp, tôm hùm lớn và cua lớn tạm thời cũng không chết được.

Cha mẹ của những đứa trẻ đó đã đến nhà Dương Thiên vào buổi trưa để cảm ơn, từ miệng của bọn trẻ họ biết được đây là thịt của một con tôm hùm có giá 300.000, họ đều rất ngạc nhiên và thậm chí còn mang theo những món quà nhỏ.

  Đương nhiên, Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan chắc chắn không nhận.

  Nhưng mà trri qua việc này, San San mơ hồ trở thành thủ lĩnh của những đứa trẻ này, suốt ngày hò hét, chạy khắp trong tiểu khu Thư Hương, cũng đã trở thành vua của bọn trẻ.

  Dương Thiên ngồi thiền trong phòng của mình, bắt đầu chuẩn bị tu luyện.

Hắn đã đả thông 72 mạch tế, và tiếp theo là đả thông 38 trung mạch.

Đả thông trung mạch khó hơn nhiều so với mạch tế, nhưng mà, Dương Thiên có mấy viên Quả Vương Huyền Cảnh, toàn bộ cảnh giới luyện hóa gân cốt không có trở ngại gì đối với hắn. Hắn chỉ cần sử dụng linh lực trong Quả Vương Huyền Cảnh là có thể liên tục đả kích kinh mạch, không ngừng đột phá.

Dương Thiên lấy ra một quả màu trắng bạc, cắn một miếng lớn, sau đó nhanh chóng chuyển sang luyện Thể Quyết.

Quả Vương Huyền Cảnh vào miệng liền tan chảy, linh lực cực độ nhanh chóng tiến vào trong cơ thể Dương Thiên, được Dương Thiên luyện Thể Quyết dẫn vào trong một trung mạch trên cánh tay trái!

Bùm!

Dưới tác động của linh lực cực lớn, dây trung mạch này vỡ ra theo tiếng, trong nháy mắt xuất hiện một luồng sức mạnh hùng hồn. Dương Thiên cảm thấy sức lực của mình đột nhiên tăng lên rất nhiều!

Một dây mạch tế vỡ ra, khoảng 50kg năng lượng, nhưng mà 1 dây trung mạch vỡ ra lại có thể gia tăng ít nhất 200kg năng lượng, kinh khủng khác thường!

Sau khi Dương Thiên đả thông trung mạch này, liền không tiếp tục đột phá, cho dù hắn có muốn tu luyện ngay, nhưng mà một ngày đả thông một trung mạch, thì đã là cực độ rồi!

Nếu vội vàng tác động, rất có thể tạo thành nền móng sẽ không vững chắc.

Mặc dù đã đả thông kinh mạch rồi.

Dương Thiên không thể giống như việc tu luyện băng nhóm trong Biệt thự số 3 ở Hải Thị, và củng cố sức mạnh của mình bằng cách luyện thiên thạch. Bởi vì điều đó sẽ gây ra quá nhiều chuyển động.

Hết chương 171.
Chương 172 Tiến bộ vượt bậc 1

Hắn suy nghĩ một lúc, chỉ có thể tiếp tục luyện tập cường độ cao, cũng là bí kíp mà Đái Văn Quân truyền cho hắn để luyện hóa thân thể.

“Anh ơi, mẹ gọi anh về ăn cơm rồi!”, San san chạy từ xa đến, vẫy tay về phía Dương Thiên đang múa quyền, nói.

“Được! Dương Thiên thu quyền, cười với em gái.

“Anh ơi, anh đang luyện võ à? San San cũng muốn luyện công!”, San San nhìn thấy Dương Thiên đánh quyền có chút ngưỡng mộ, nói.

“Haha, những cái này con trai mới học, em là con gái học gì chứ!” Dương Thiên cười mà nói

Thực ra, Đái Văn Quân cho hắn những võ công này, phần lớn đều dựa theo lộ trình gian nan, quả thực không thích hợp để San San học.

“Ơ! San San nghe anh của mình nói như vậy, có chút thất vọng, nhưng mà sau đó lại vui hẳn lên: “Anh ơi, hôm nay mẹ xào con cua lớn kia rồi! San San chưa bao giờ ăn con cua lớn như thế kia!”

Cô bé ríu ra ríu rít cùng Dương Thiên về đến nhà.

Thời gian trôi qua nhanh!

Chớp mắt đã là giao thừa.

Tiếng pháo nổ đùng đùng không ngớt, lũ trẻ chạy tung tăng vui vẻ. Đón tết thực sự là điều hạnh phúc nhất đối với trẻ em. Bởi vì chúng có thể nhận được tiền lì xì của nhiều trưởng bối. Có thể mua được nhữnng thứ mình thích ăn, thích chơi.

“Anh ơi, anh ơi, tiền lì xì của em đâu rồi? cha mẹ đều lì xi cho em cả rồi!”, San San háo hức chạy tới. Trong tay của cô bé còn cầm hai tờ tiền lớn màu đỏ, mới tinh và rất đẹp mắt.

Dương Thiên cười, lấy trong túi ra một bao lì xì màu đỏ. Hắn đã chuẩn bị sẵn bao lì xì cho cô em gái nhỏ của mình.

Nhưng mà hắn bỏ cũng không nhiều, bỉ bỏ 5 tờ tiền vào trong.Tuy nhiên, so với con số trăm mà Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan lì xì, vẫn còn nhiều hơn.

Mắt của San San cười đến nỗi thành hình trăng lưỡi liềm.

Nói chung, đêm giao thừa người ta không ngủ trước mười hai giờ, xem Dạ tiệc mừng xuân hay gì đó thì cả nhà vui lắm.

Mới hơn mười hai giờ, bên ngoài pháo đã vang lên. Nói chung, trận pháo này có thể kéo dài từ mười hai giờ đêm đến sáng hôm sau.

  Dương Thiên cầm điện thoại di động chuẩn bị chúc Tết bạn bè của mình.

Mặc dù quen biết rất nhiều người, nhưng ít ai thực sự coi anh như một người bạn. Ngoài Long Thiên Y, Trịnh Long Vân, Phùng Thiểu Phong, Lí Kim Hâm, còn có Vương Nhã Lộ, hắn lần lượt gửi lời chúc mừng năm mới và nhanh chóng nhận được lời chúc mừng năm mới của mọi người.

Cuối cùng, Dương Thiên đã gửi đến Long Thiên Y: Thiên Y, Chúc mừng năm mới!

Cuối cùng vẫn không có ai trả lời, Dương Thiên cũng không thèm quan tâm. Nhưng một lúc sau, Dương Thiên thật sự nhận được một tin nhắn của người khác. Chính Đái Văn Quân và Tịch Mộng Dao còn có Dương Lộ Tâm, thậm chí còn có chiến bang Trương Đại Hổ, Dương Thiên cười và trả lời tin nhắn.

Đợi đến 3 giờ sáng, Dương thiên mới nhận được tin nhắn từ Long Thiên Y: Dương Thiên, Chúc mừng năm mới!

Trong thời gian ăn tết, điều khiến Dương Thiên đau đầu nhất chính là đi thăm người thân họ hàng.

Không những phải tới nhà chú nhà dì mà còn phải tới các nhà khác để tặng quà, đi mất cả ngày trời.

Phải mấy ngày sau thì cuộc sống mới yên bình trở lại.

Trong nhà Dương Thiên, người cảm thấy vui vẻ nhất chính là San San, cô bé nhận được hơn hai nghìn tệ tiền mừng tuổi. Cô bé tinh nghịch giấu trong phòng, Thẩm Tân Lan âm thầm tìm mấy lần mà cũng không tìm được.

Bây giờ trẻ con không dễ lừa như ngày xưa nữa, mẹ chỉ cần nói một hai câu là lập tức giao hết tiền mừng tuổi của mình ra.

Thẩm Tân Lan không có cách nào khác, chỉ đành phải dặn dò San San nhất định không được tiêu xài hoang phí, muốn mua gì phải bảo bà trước rồi mới mua.

Dương Thiên ở trong phòng, yên lặng tu luyện. Kỳ nghỉ đông năm nay mặc dù hơi bận rộn một chút, nhưng Dương Thiên cũng không làm chậm trễ tiến độ tu luyện.

Từ khi đả thông căn trung mạch đầu tiên đến giờ đã là hơn hai mươi ngày, trung mạch của Dương Thiên đã sắp được đả thông hoàn toàn rồi!

“Reng...”

Đột nhiên điện thoại Dương Thiên vang lên. Hắn nhìn một chút, không ngờ người gọi tới lại là Vương Nhã Lộ.

“Alo! Lộ Lộ! Năm mới vui vẻ!” Dương Thiên cầm lấy điện thoại, cười hỏi.

Trong điện thoại lập tức vang lên tiếng nức nở: “Anh Tiểu Thiên, anh có thể cho em mượn ít tiền không? Ông nội của em bị bệnh! Chờ sau này kiếm được tiền em nhất định sẽ trả lại cho anh.”

Dương Thiên giật mình, ông cụ Vương bệnh rồi? Hắn không chút chần chừ, hỏi thẳng: “Em muốn mượn bao nhiêu?”

Vương Nhã Lộ khóc lóc nói: “Bác sĩ nói ca phẫu thuật này tốn ít nhất hai trăm nghìn tệ.”

Dương Thiên nói: “Em gửi số tài khoản ngân hàng cho anh.”

Vương Nhã Lộ lập tức gửi cho Dương Thiên, Dương Thiên nhanh chóng chuyển cho cô bốn trăm nghìn tệ.

“Cảm ơn! Cảm ơn anh Tiểu Thiên!” Vương Nhã Lộ cảm kích nói.

Dương Thiên khuyên nhủ: “Lộ Lộ, em đừng lo lắng, mau đưa ông nội đi làm phẫu thuật đi. Chỉ cần có thể chữa trị được thì tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề. Nếu bằng kia tiền vẫn không đủ thì cứ nói với anh!”

Giờ đây, tiền bạc đối với Dương Thiên mà nói chỉ là một con số, hắn coi Vương Nhã Lộ là bạn bè của mình, thế nên không chút do dự cho cô vay tiền.

Vương Nhã Lộ nhanh chóng ngắt điện thoại. Nửa ngày sau cô mới gọi lại cho hắn, nói là đã đưa ông nội đi làm phẫu thuật rồi.

Cô nói cho Dương Thiên nghe tình hình của ông nội mình.

Ông cụ Vương ngã bệnh vào ngày mùng bảy tết. Lúc đó, hai ông cháu Vương Nhã Lộ đang ngồi xem ti vi thì ông cụ đột nhiên ngã lăn ra đất, hôn mê bất tỉnh.

Vương Nhã Lộ sợ tới mức vội vàng đưa ông cụ Vương đến bệnh viện.

Hết chương 172.
Chương 173 Tiến bộ vượt bậc 2

Sau khi bác sĩ kiểm tra mới phát hiện ông cụ Vương bị ung thư gan, lại còn là ung thư gan giai đoạn cuối. Thực ra ông cụ Vương đã biết tình hình của mình từ lâu rồi, nhưng vẫn luôn giấu Vương Nhã Lộ.

Cha mẹ Vương Nhã Lộ mất sớm, trong nhà chỉ có hai ông cháu sống nương tựa vào nhau. Ông cụ Vương không có tiền điều trị, thế nên vẫn luôn âm thầm dùng một vài loại thuốc đơn giản để khống chế tình hình của mình.

Nhưng mà lần này rốt cuộc cũng không thể nào khống chế được nữa. Bác sĩ nói phải lập tức tiến hành phẫu thuật! Chỉ riêng chi phí phẫu thuật đã là mấy trăm nghìn rồi, chưa kể chi phí nằm viện, hai trăm nghìn chỉ là chi phí ban đầu.

Vương Nhã Lộ vừa nói vừa khóc nức nở. Từ khi cô còn rất nhỏ thì cha mẹ đã qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, ông nội nuôi cô từ nhỏ đến lớn. Không ngờ khi cô vừa mới có thể kiếm được chút tiền phụng dưỡng ông thì ông lại mắc bệnh ung thư gan. Chuyện này với Vương Nhã Lộ mà nói thực sự không khác gì sét đánh giữa trời quang.

Trước đó cô cũng đã gọi điện cho người thân và bạn học để vay tiền, nhưng những người đó cho cô vay rất ít, số tiền không đủ để chi trả cho ca phẫu thuật. Thế nên, bất đắc dĩ, Vương Nhã Lộ mới đành phải gọi điện để vay Dương Thiên.

Dương Thiên suy nghĩ một chút, sau đó lại chuyển thêm cho Vương Nhã Lộ sáu trăm nghìn tệ, nói với cô: “Lộ Lộ, em đừng lo lắng, ông cụ Vương chắc chắn sẽ khỏi bệnh thôi! Số tiền này em cứ cầm lấy, không cần phải tiết kiệm, phải để ông cụ Vương có được những bác sĩ và phương pháp điều trị tốt nhất. Bây giờ anh chưa có thời gian, chờ anh có thời gian rảnh nhất định sẽ đến chỗ em thăm ông cụ Vương một chút.”

“Cảm ơn anh Tiểu Thiên! Chờ sau này kiếm được tiền, em nhất định sẽ trả lại cho anh.” Vương Nhã Lộ cảm kích nói. Ông nội chính là tất cả đối với cô.

Mất đi ông nội, cô thực sự không biết phải làm thế nào mới tốt.

“Không cần phải gấp gáp trả lại cho anh làm gì.” Dương Thiên mỉm cười an ủi.

Sau khi cúp máy, Dương Thiên cũng có thể hiểu được cảm giác của Vương Nhã Lộ. Trước đây hắn béo phì, cha mẹ ngày nào cũng chạy ngược chạy xuôi tìm các bệnh viện, cũng tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền, vay mượn họ hàng để chữa trị cho hắn. Lúc đó, Dương Thiên cũng vô cùng tuyệt vọng, chắc bây giờ tâm trạng của Vương Nhã Lộ cũng tương tự hắn khi đó.

...

Còn khoảng một tuần nữa là phải đi học lại rồi. Dương Thiên muốn tiếp tục cố gắng nâng cao thực lực của bản thân mình!

Hai mươi tám trung mạch thì hắn đã đả thông được hai mươi bảy, chỉ còn một kinh mạch nữa là có thể kết thúc!

Ầm!

Một luồng linh lực khổng lồ đánh thẳng vào trung mạch cuối cùng của Dương Thiên. Dương Thiên chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái, thân thể sảng khoái khó tả, giống như tất cả mọi kinh mạch trong thân thể đều đã trở nên thông suốt. Chỉ cần nắm tay lại thôi là đã có thể cảm nhận được một nguồn sức mạnh to lớn rồi.

Thực lực hơn 20.000 cân! Đây chính là cấp C đỉnh phong!

Từ khi Dương Thiên bắt đầu tu luyện đến giờ chưa tới một năm, hắn từ một người mới chập chững tiến vào con đường tu luyện đạt được tới trình độ này, nếu như truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến mọi người chấn động!

Toàn bộ Long tổ cũng chỉ có hơn một trăm người là cường giả cấp C! Sáu mươi mấy người là vương giả cấp B! Còn hoàng giả cấp A thì chỉ có hai ba mươi người!

Có thể nói, dựa vào thực lực của Dương Thiên thì bây giờ đã có thể tiến vào top 100 của Long tổ!

Mà năm nay hắn mới chỉ mười chín tuổi!

Huống hồ, tám đại chủ mạch của Dương Thiên vẫn còn chưa được đả thông! Có quả Huyền cảnh vương, việc đả thông tám đại chủ mạch này cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Đến khi đó Dương Thiên sẽ đạt tới thực lực vương giả cấp B!

Đã là tầng lớp có sức chiến đấu cao cấp trên thế giới!

Ngay cả Phong vương Triệu Phong Cực và Lôi Vương Abner cũng chỉ là cấp B đỉnh phong mà thôi!

Tuy nhiên, quả Huyền cảnh vương quý hiếm như vậy, chỉ cần một quả cũng đã có thể khiến một hoàng giả cấp A đỉnh phong tiến vào cấp S, lại được Dương Thiên dùng để tu luyện! Nếu như để người khác biết, chắc chắn sẽ vô cùng đau đớn!

Thực lực lại tiếp tục đột phá khiến Dương Thiên càng thêm tự tin. Chờ đến khi tám đại mạch chủ của hắn được đả thông hoàn toàn thì cho dù Lôi vương Abner có đích thân tới đây thì Dương Thiên cũng không sợ!

Dương Thiên củng cố thực lực, tạm thời không đột phá chủ mạch!

Tám đại chủ mạch không giống với 28 trung mạch hay 72 tế mạch. Mỗi một đại chủ mạch đều đại diện cho một tiềm năng trong cơ thể con người!

Có rất nhiều quyển sách đã nói, chỉ cần đã thông hai mạch Nhâm Đốc là có thể từ một người bình thường biến thành một cao thủ tuyệt thế vô song!

Mà hai mạch Nhâm Đốc chính là hai trong số tám đại chủ mạch, ngoài ra còn có hai mạch ở tay, hai mạch ở chân, một mạch ở đầu, một mạch ở tim!

Mỗi khi đả thông một mạch thì thực lực sẽ tăng lên mười nghìn cân!

Dương Thiên phải tìm thời điểm thích hợp để luyện, nếu không thì sẽ rất khó khống chế sức mạnh đột ngột tăng vọt trong cơ thể!

Thời gian còn lại, hắn muốn dành thời gian cho gia đình mình. Hắn phải chuẩn bị quay lại trường rồi, lại phải xa cha mẹ và San San. Mặc dù không muốn, nhưng Dương Thiên tôn trọng quyết định ở lại huyện A của cha mẹ mình.

“Cha, mẹ, con đi đây! Cha mẹ nhớ phải dùng nhân sâm ngàn năm kia đó nhé! Không cần phải tiếc tiền. San San, em nhớ phải nghe lời cha mẹ, không được chọc giận cha mẹ, biết chưa?” Dương Thiên sắp xếp lại đồ đạc một chút rồi dặn dò gia đình và em gái.

Bây giờ hắn đã có xe, không cần phải ngồi tàu hỏa nữa, đồ đạc gì cứ chất hết lên xe rồi đi, rất tiện lợi.

Hết chương 173.
Chương 174 Ủy thác

“Tiểu Thiên, con ở trường học nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân mình!” Thẩm Tân Lan lo lắng nói.

Cho dù Dương Thiên có lớn thế nào thì trong lòng Thẩm Tân Lan, hắn vẫn mãi chỉ là một đứa trẻ.

Dương Gia Quốc vỗ bả vai Dương Thiên, nói: “Tiểu Thiên, con cũng đã trưởng thành rồi, có ý nghĩ riêng của mình. Cha mẹ không cần phải lo lắng nhiều cho con nữa. Nhưng con nhất định phải nhớ kỹ, có tiền hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất là không được làm điều gì sai trái, biết chưa?”

Dương Thiên nặng nề gật đầu.

“Anh ơi, lần này anh đi bao giờ mới về nữa?” San San ở bên cạnh lôi kéo cánh tay anh trai, nỉ non không buông.

Lần trước, Dương Thiên đi cả một kỳ học không về nhà.

“Anh trai hứa với San San, nhiều nhất là hai tháng nữa anh sẽ lại trở về thăm em, được không?” Dương Thiên sờ đầu em gái, chiều chuộng nói.

“Được! Chúng ta móc tay nào! Nhất định không được nuốt lời!” San San nghiêm túc vươn tay ra.

Dương Thiên mỉm cười móc tay với cô bé.

“Cha mẹ, San San, con đi đây, cha mẹ vào nhà đi!” Dương Thiên lái xe ra khỏi tiểu khu, vẫy tay với mọi người, sau đó lái về phía xa.

Hắn nhìn qua kính chiếu hậu, vẫn còn nhìn thấy cha mẹ và em gái đứng yên tại chỗ nhìn mình, mãi đến tận khi xe của hắn khuất bóng.

...

Dương Thiên chạy trên đường cao tốc, khi lái đến địa phận thành phố Đồng, hắn định tới thăm ông cụ Vương một chút.

Lúc trước Dương Thiên cũng đã liên lạc với Vương Nhã Lộ rồi, biết được ông cụ Vương đang nằm ở bệnh viện nào, phòng bệnh nào.

Dương Thiên lái xe tới đó, còn mua thêm một ít hoa quả rồi tiến thẳng đến phòng bệnh.

Vừa mở cửa phòng bệnh ra, Dương Thiên đã ngay lập tức nhìn thấy được bóng dáng của Vương Nhã Lộ. Lúc này cô đang đút cho ông cụ Vương ăn chút gì đó.

“Anh Tiểu Thiên!” Vương Nhã Lộ nhìn thấy Dương Thiên đến thì lập tức đứng lên chào đón. Mặc dù trên mặt cô vẫn nở nụ cười, nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi, cũng không còn vẻ hoạt bát vui sướng như ngày trước.

“Tiểu Thiên tới à?” Ông cụ Vương nhìn thấy Dương Thiên đến thì cũng vô cùng vui vẻ. Lần này gặp lại, ông cụ Vương gầy đi trông thấy, cả người gần như chỉ là da bọc xương, sắc mặt tái nhợt, nhưng tinh thần có vẻ không tồi.

Dương Thiên đặt đồ đạc trong tay xuống, cười nói: “Ông cụ Vương, hôm nay ông cảm thấy thế nào?”

“Khá hơn nhiều rồi! Tiểu Thiên, Lộ Lộ cũng nói với ông rồi, tiền cho ông làm phẫu thuật là con bé mượn của cháu! Tiểu Thiên, cảm ơn cháu nhiều lắm!” Ông cụ Vương cười.

Dương Thiên cũng mỉm cười đáp lại: “Không có gì đâu ạ, cháu và Lộ Lộ là bạn, chuyện gì giúp được thì cháu sẵn sàng giúp.”

“Ừ, được rồi, Lộ Lộ, Tiểu Thiên tới, con dẫn Tiểu Thiên ra ngoài nói chuyện đi, ông muốn ngủ một chút.” Ông cụ Vương cười nói.

Vương Nhã Lộ gật đầu, dẫn Dương Thiên ra ngoài.

Dương Thiên nhìn thấy Vương Nhã Lộ rầu rĩ không vui thì hỏi: “Bệnh tình của ông cụ Vương thế nào rồi? Bác sĩ bảo sao”

Sắc mặt Vương Nhã Lộ vô cùng ảm đạm, một lúc sau mới nói: “Bác sĩ nói ông nội đã là ung thư gan giai đoạn cuối rồi, hơn nữa bởi vì đã bỏ lỡ mất thời gian chữa trị tốt nhất, thế nên bây giờ chỉ có thể làm hóa trị để duy trì sự sống. Bác sĩ còn bảo không biết lúc nào tình trạng của ông sẽ nặng thêm, dặn em chuẩn bị tâm lý trước.”

Dương Thiên nhất thời trầm mặc: “Em không cần lo lắng đến chuyện tiền, cứ làm trị liệu cho ông đi. Chỉ cần còn có một tia hi vọng thì chúng ta sẽ không từ bỏ.”

Vương Nhã Lộ gật đầu, cảm xúc cũng dần dần tuôn ra. Cô chậm rãi nói với Dương Thiên: “Cha mẹ em mất sớm vì tai nạn, lúc đó em mới ba tuổi, những người thân khác không muốn nhận nuôi em, đều nói đưa em đến trại trẻ mồ côi. Nhưng ông nội đã ôm em đi, nuôi em đến tận bây giờ.”

Vẻ mặt Vương Nhã Lộ tràn đầy đau khổ: “Sức khỏe của ông nội em không tốt, nhưng vẫn luôn cực khổ kiếm tiền nuôi em. Hồi em còn nhỏ luôn được ông cõng đi theo, cứ như vậy, hai ông cháu nương tựa nhau đến bây giờ. Bình thường ông rất tiết kiệm, có gì ngon cũng không nỡ ăn mà để lại cho em. Trước kia em cứ nghĩ, chờ khi mình đi làm có tiền rồi thì nhất định phải báo đáp ông nội thật tốt. Nhưng mà bây giờ em chỉ vừa mới học được cách kiếm tiền thì ông nội đã biến thành như thế này rồi.”

Nói xong, Vương Nhã Lộ không nhịn được mà khóc nức nở.

Dương Thiên cũng không biết phải an ủi cô như thế nào.

Hắn có thể nhìn ra được tình cảm giữa Vương Nhã Lộ và ông cụ Vương rất sâu đậm. Bây giờ ông cụ Vương lại bị ung thư gan giai đoạn cuối, không biết khi nào sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Trước kia em vẫn luôn nghĩ, chờ sau này mình kiếm được tiền rồi thì nhất định sẽ mua một ngôi nhà thật lớn, hai ông cháu em sẽ sống ở đó. Ông nội em cũng không phải vất vả ra ngoài làm việc nữa, có thể hưởng phúc rồi. Nhưng mà, ông trời lại không cho em cơ hội đó.” Vương Nhã Lộ khóc thút thít.

“Lộ Lộ, anh nghĩ ông cụ Vương cũng không muốn nhìn thấy em suy sụp như thế này đâu. Hơn nữa, ung thu gan giai đoạn cuối cũng chưa chắc sẽ chết. Bây giờ điều kiện kinh tế của Hoa Hạ chúng ta tốt như vậy, rồi sẽ có biện pháp thôi! Em phải tin tưởng vào các bác sĩ! Em tỉnh táo lên, em phải ở bên cạnh ông cụ Vương, cùng ông chiến thắng căn bệnh này!” Dương Thiên an ủi.

Hết chương 174.
Chương 175 Không chút kiêng kỵ

“Vâng! Em nhất định phải phấn chấn lên. Ông nội còn muốn nhìn thấy em tốt nghiệp đại học nữa! Ông chắc chắn sẽ không bị bệnh tật đánh gục đâu!” Vương Nhã Lộ khôi phục tâm trạng, nhìn Dương Thiên: “Cảm ơn anh, anh Tiểu Thiên, nếu như không có anh thì em thực sự không biết phải làm gì.”

“Lộ Lộ, mấy ngày nay em đã nói bao nhiêu từ cảm ơn rồi? Chúng ta là bạn tốt, làm gì có chuyện em gặp khó khăn mà anh không giúp đỡ chứ?”Dương Thiên cười nói.

“Đúng vậy, chúng ta là bạn tốt!” Vương Nhã Lộ nhắc lại, ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên, muốn khắc sâu hình bóng của hắn vào lòng.

Lát sau, hai người quay về phòng bệnh.

Ông cụ Vương không ngủ, nhìn thấy Vương Nhã Lộ, ông cười nói: “Lộ Lộ, con có thể đi lấy giúp ông chút đồ không?”

Vương Nhã Lộ nhìn ông nội, rồi lại nhìn Dương Thiên, gật đầu đi ra ngoài.

Chờ Vương Nhã Lộ đi rồi, ông cụ Vương mới nói với Dương Thiên: “Tiểu Thiên, ông không biết phải nói như thế nào. Nhưng Lộ Lộ là một đứa trẻ đáng thương, ông hy vọng sau khi ông đi, cháu có thể giúp ông chăm sóc con bé. Lộ Lộ là người lương thiện, không có tâm cơ gì, ông sợ sau này nó bị người ta hãm hại.”

Dương Thiên vội vàng nói: “Ông cụ Vương, ông đừng nói như thế, bệnh của ông nhất định có thể tốt lên.”

“Ha ha, ông biết rõ tình trạng của mình, chắc là không sống được bao lâu nữa đâu.” Ông cụ Vương thở dài: “Ông không sợ chết, chỉ không yên tâm về Lộ Lộ. Tiểu Thiên, ông hy vọng cháu có thể giúp ông chăm sóc con bé một chút.”

Dương Thiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Ông yên tâm, cháu và Lộ Lộ là bạn tốt, cháu sẽ không để cô ấy bị người ta bắt nạt!”

Ông cụ Vương nghe được câu trả lời của hắn thì tươi cười.

“Anh Tiểu Thiên, em phải ở lại chăm sóc ông nội, cho nên tạm thời không thể đi học được.” Vương Nhã Lộ nói với Dương Thiên.

Dương Thiên gật đầu, hắn biết dựa vào tình trạng hiện tại của ông cụ Vương thì Vương Nhã Lộ không thể nào tập trung học hành được, liên nói: “Có chuyện gì cứ gọi điện cho anh.”

Vương Nhã Lộ gật đầu. Cô tiễn Dương Thiên ra tận cửa bệnh viện, nhìn Dương Thiên lái xe đi khuất.

Vương Nhã lộ đứng yên thật lâu, chờ khi thu liễm lại cảm xúc của mình thì mới quay lại phòng bệnh của ông cụ Vương.

...

Dương Thiên trở lại thành phố Hải, lái xe về thẳng biệt thự số ba của mình.

Trở lại biệt thự số ba, nhìn căn phòng luyện thể quen thuộc, Dương Thiên cảm thấy vô cùng thân thiết! Đây chính là một ngôi nhà khác của hắn.

Sau khi trở về, hắn cuối cùng cũng đã có thể chuẩn bị đả thông tám đại chủ mạch trong cơ thể mình rồi!

Mấy ngày nay, Dương Thiên có thể khống chế hoàn mỹ thực lực của mình, khiến bản thân có một trạng thái tốt nhất. Hắn trực tiếp vận chuyển Luyện thể quyết, bắt đầu đả thông chủ mạch trên tay phải!

Linh lực mạnh mẽ xoay chuyển trên cánh tay phải của Dương Thiên, không ngừng tụ lại. Không giống với tế mạch và trung mạch, chủ mạch rất khó đả thông. Dương Thiên không ngùng tập hợp linh lực, rốt cuộc, toàn bộ cánh tay của hắn không chịu nổi nữa mà bùng nổ!

Bùm!

Một tiếng nổ rõ ràng vang lên, chủ mạch đầu tiên đã theo tiếng nổ đó mà đột phá!

Dương Thiên nắm chặt tay lại, cảm nhận một chút sức mạnh của mình. Hắn không nhịn được mà mỉm cười.

Một chủ mạch được đả thông, lực lượng lập tức tăng lên 10.000 cân!

Lúc này, lực lượng của Dương Thiên đã là hơn ba trăm nghìn! Đây chính là thực lực của cấp B!

Dị năng giả bình thường muốn đạt tới cấp B thì cần ít nhất mười năm. Cho dù là người có thiên phú dị bẩm thì cũng cần năm năm trở lên. Mà Dương Thiên từ khi tu luyện đến giờ chưa tới một năm, thế mà đã trở thành vương giả cấp B!

Khủng bố như vậy!

Dương Thiên lấy Vẫn thiết kim thạch ra, bắt đầu không ngừng rèn luyện. Sức mạnh đột nhiên tăng lên đột ngột khiến hắn không thích ứng được, phải thông qua rèn luyện Vẫn thiết kim thạch mới có thể khống chế được thân thể mình.

Phù! Phù!

Dương Thiên không ngừng vung Vẫn thiết kim đao lên. Thực lực của hắn gia tăng mãnh liệt, hắn bắt đầu tăng thêm trọng lượng và chiều dài của Vẫn thiết kim đao.

Nói chung, Vẫn thiết kim đao càng nặng thì tính sát thương càng cao!

Ngoại trừ Vẫn thiên kim đao thì Dương Thiên còn chế tạo thêm cả mấy phi đao Vẫn thiết kim thạch. Những phi đao này nhỏ hơn lòng bàn tay, lại còn rất mỏng.

Nhưng mà những phi đao nho nhỏ này lại có trọng lượng hàng trăm cân, người bình thường khó mà cầm được nó.

Theo như lời đề nghị của Huyền Hư đạo nhân thì sau khi đả thông được một đại chỉ mạch thì phải điều chỉnh ít nhất một tuần rồi mới đả thông chủ mạch thứ hai.

Dương Thiên cũng không sốt ruột, dựa theo tính toán thì chỉ cần khoảng hai tháng là toàn bộ chủ mạch trên người hắn sẽ được đả thông. Đến lúc đó, thực lực của hắn sẽ là 100.000 cân!

Đó là thực lực cấp B đỉnh phong!

Việc Dương Thiên cần làm bây giờ là từng bước tu luyện.

Rầm!

Dương Thiên để trần nửa thân trên, cả người trắng nõn như ngọc, trên lưng đầy mồ hôi.

Dương Thiên cầm trong tay một binh khí, chính là Vẫn thiết kim đao, nhưng lúc này chiều dài của nó đã tăng lên một chút. Ban đầu chỉ dài bốn thước, nhưng bây giờ đã tăng thêm một phần mười.

Ba chiếc phi đao nhỏ cũng yên lặng nằm trước mặt Dương Thiên.

Dương Thiên rất hài lòng với kết quả này, hắn mỉm cười nói với Huyền Hư đạo nhân: “Sư phụ, cũng không tệ lắm phải không?”

“Qua loa đại khái.” Huyền Hư đạo nhân liếc mắt một cái, trả lời.

Hết chương 175.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK