Đại học An nằm ở trung tâm thành phố Hải, là một trường đại học trọng điểm, nhất là khoa kinh tế và khoa lịch sự đều đào tạo được không ít anh tài. Dương Thiên chọn khoa kinh tế đại học An.
Trên tàu hỏa, hắn cầm một quyển sách về kinh tế của một tác giả phương Tây, yên lặng đọc.
“Xin chào, tôi ngồi ở phía trong, có thể cho tôi vào một chút không?” Dương Thiên đang đắm chìm vào sách vở thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói dễ nghe.
Dương Thiên ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng, xõa tóc, đang lặng lẽ nhìn mình. Cô gái này nhìn vô cùng nhã nhặn, mang theo hương vị cổ xưa, vừa nhìn đã thấy là cô gái có giáo dục. Hơn nữa, cô gái này có dung mạo vô cùng xinh đẹp và thanh thuần, thậm chí không hề thua kém Tần Ngữ Huyên.
Dương Thiên nhanh chóng đứng lên, nhường chỗ cho cô gái ngồi xuống.
“Cảm ơn!” Cô gái nhẹ nhàng nói, giọng nói vô cùng êm tai. Đối phương ngồi vào chỗ xong thì lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn cảnh sác không ngừng lùi về sau.
Dương Thiên thấy cô gái này không có nhu cầu nói chuyện nên lại tiếp tục cúi đầu yên lặng đọc sách.
Hả?
Cô gái ngắm phong cảnh một lúc, sau đó lơ đãng nhìn về phía Dương Thiên, đến khi nhìn thấy quyển sách hắn đang đọc thì không khỏi cảm thấy khó hiểu.
[Cơ sở phân tích kinh tế] của Samuelson?
Lúc mới đến cô cũng nhìn thấy Dương Thiên đang cầm quyển sách này, nhưng lại tưởng hắn chỉ cầm để làm bộ làm tịch. Tuy nhiên, bây giờ nhìn dáng vẻ đọc sách vô cùng nghiêm túc của Dương Thiên, cô lại cảm thấy hơi khó hiểu.
Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất thì không ai quấy rầy ai. Cô thích nhất là yên tĩnh, không thích trò chuyện với người khác giới. Vừa rồi khi nhìn thấy Dương Thiên, cô còn tưởng thanh niên mập mạp này gặp được một cô gái xinh đẹp như mình chắc chắn sẽ không ngừng tìm lý do để bắt chuyện, nói đủ mọi thứ trên đời để ra vẻ bản thân là người học nhiều hiểu rộng.
Nhưng không ngờ người thanh niên mập mạp này không hề giống những gì cô tưởng tượng, chỉ yên lặng ngồi đọc sách.
Hai người cứ như vậy, một người ngắm phong cảnh, một người đọc sách, giống như hai sự tồn tại độc lập.
Đến gần trưa, rốt cuộc Dương Thiên cũng ngẩng đầu lên khỏi quyển sách.
Hắn sờ sờ bụng mình, cảm thấy hơi đói. Đúng lúc dì bán cơm hộp trên tàu hỏa đẩy xe tới, hắn nhanh chóng mua một hộp.
Chờ dì kia đẩy xe tới bên cạnh mình, Dương Thiên vẫy tay: “Cho cháu một phần cơm thịt bò!”
Không thể không nói, đồ đạc trên tàu hỏa rất đắt. Một phần cơm thịt bò ở bên ngoài chỉ khoảng hai mươi tệ, nhưng ở trên tàu lại bán tận năm mươi tệ. Thế nhưng Dương Thiên cũng không quan tâm lắm, bản thân hắn cũng không đến mức không có số tiền nhỏ này.”
“Này, cậu có ăn không? Tôi mời cậu một phần?” Dương Thiên nhìn cô gái bên cạnh, mỉm cười nói với cô.
“Không cần, tự tôi mua.” Cô gái bên cạnh lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối, sau đó mua một phần cơm rau xanh chỉ có mười lăm tệ.
Dương Thiên bị từ chối cũng không nói thêm gì, nhanh chóng ăn phần cơm của mình.
Chờ khi Dương Thiên ăn xong thì cô gái kia mới chỉ ăn được một phần ba.
Một lát sau, cô gái ăn uống xong xuôi, khẽ nói với hắn: “Cậu có thể đứng dậy một chút không? Tôi muốn ra ngoài.”
“À, được.” Dương Thiên lập tức đứng dậy để cô đi qua.
Chờ khi cô gái quay về, Dương Thiên lại đứng dậy để cô đi vào.
Vừa mới ăn cơm xong, Dương Thiên không tiếp tục đọc sách nữa. Hắn nhìn cô gái bên cạnh, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “À, xin hỏi, cậu tới nhập học à?”
Cô gái không lên tiếng mà chỉ gật đầu một cái, coi như câu trả lời.
Dương Thiên còn đang muốn nói thêm mấy câu, nhưng cô gái lại tiếp tục quay mặt hướng về phía cửa sổ. Hắn thấy thế thì cũng không nhiều lời nữa.
Cô gái này rõ ràng là không muốn nói chuyện với hắn, nếu thế thì hắn cũng không nên làm phiền người ta.
Tàu hỏa chạy tới một sân ga, sau đó, có thêm hai người nữa ngồi xuống ghế đối diện Dương Thiên.
Một ông lão ngoài sáu bảy mươi tuổi, và một cô gái tràn ngập hơi thở thanh xuân. Cô gái mặc một chiếc áo thun màu hồng, quần jean bó, gương mặt không thể nói là xinh đẹp mà là đáng yêu, nhìn như búp bê.
Hai người kéo theo một vali to, cả ông lão và cô gái đều cố gắng nhấc vali để lên trên ngăn cất hành lý, nhưng nhấc mãi không được. Dương Thiên vội vàng đứng lên: “Để tôi giúp hai người!”
Hắn cầm lấy vali, hơi dùng sức một chút, đặt chiếc vali lên ngăn hành lý.
“Cảm ơn anh!” Cô gái kia lễ phép nói với hắn.
“Cảm ơn cậu thanh niên nhé!” Ông lão kia cũng vui vẻ cảm ơn Dương Thiên: “Không biết phải xưng hô với cậu thanh niên như thế nào.”
“Ông cứ gọi cháu là Tiểu Thiên là được ạ!” Dương Thiên nhanh chóng trả lời.
“Ồ, được rồi, vậy ông gọi cháu là Tiểu Thiên. Ông họ Vương, đây là cháu gái ông, tên là Vương Nhã Lộ, cháu cứ gọi con bé là Lộ Lộ là được.” Ông lão cười ha hả.
“Chào ông Vương, chào Lộ Lộ!” Dương Thiên cũng chảo lại.
“Tiểu Thiên, cháu chuẩn bị đi đâu thế?” Ông cụ Vương chủ động bắt chuyện, trông vô cùng hiền lành.
“Năm nay cháu mới thi đỗ đại học, đang tới trường báo danh ạ.” Dương Thiên trả lời.
“Ồ! Hôm nay em cũng tới trường báo danh, em học đại học An, anh Tiểu Thiên học ở trường nào thế?” Vương Nhã Lộ cười hỏi.
“Trùng hợp quá, anh cũng là tân sinh viên đại học An, anh học khoa Kinh tế.” Dương Thiên khá bất ngờ, không ngờ Vương Nhã Lộ cũng là tân sinh viên đại học An.
Hết chương 26.
Chương 27 Đại học
“ Ồ, trùng hợp quá, chuyên ngành của tôi là khoa lịch sử!” Vương Nhã Lộ cười nói
Ừm?
Mấy cô gái bên trong cũng đang yên lặng ngồi nghe đám Dương Thiên nói chuyện, trong lòng không khỏi ngạc nhiên: hai người này đều là bạn học của họ sao?
Đều là tân sinh viên, Vương Nhã Lộ bắt chuyện, cô không ngừng đặt câu hỏi khi biết điểm thi đại học của Dương Thiên thực sự đạt 671 điểm, cô ấy không nhịn được kêu lên
“ Anh tiểu Thiên thật lợi hại! Đạt điểm cao như vậy. Em thi chỉ đạt 630 điểm, cao hơn một chút so với điểm xét tuyển của trường đại học An”, Vương Nhã Lộ xấu hổ le lưỡi nói
Dương Thiên cười nói: “ Vậy lên Đại học em phải cố gắng!”
Gần ba giờ chiều, chuyến tàu cuối cùng cũng đến chợ biển.
Dương Thiên giúp Vương Nhã Lộ lấy va li ra, cô kéo hai cái va li lớn, trực tiếp xuống tàu.
“ Cảm ơn anh tiểu Thiên!’, Vương Nhã Lộ mỉm cười cảm ơn hắn.
Ra ngoài cổng ga tàu, có rất nhiều xe buýt đang đậu , bên trên còn dán băng rôn chữ lớn.
……
“ Nhiệt liệt hoan nghênh tân sinh viên khoa lịch sử trường đại học An đến báo danh”
“ Nhiệt liệt hoan nghênh tân sinh viên khoa kinh tế trường đại học An đến báo danh”
……
Đây là xe buýt của trường đại học An, tất cả đều được lái ra để đón các tân sinh viên. Bên cạnh xe có nhiều đàn anh đàn chị đi trước nhiệt tình hỗ trợ tân sinh viên chuyển hành lý.
“ Anh tiểu Thiên, em đi trước đây, anh lưu số điện thoại em vào, khi nào rảnh thì liên lạc”, Vương Nhã Lộ và ông của cô đi tới xe buýt của khoa lịch sử, sắp xếp hành lý của mình, rồi vẫy tay chào Dương Thiên
Dương Thiên vẫy tay cười, sau đó kéo hành lý lên xe buýt khoa Kinh tế.
Thân hình mập mạp rất thu hút sự chú ý, đợi Dương Thiên tới, một đàn anh trực tiếp đi qua, cười nói: "Em là tân sinh viên khoa Kinh tế năm nay à?"
Dương Thiên gật đầu, cười lấy giấy nhập học ra.
Sau khi xác nhận thân phận của Dương Thiên, đàn anh đã rất nhiệt tình giúp đỡ Dương Thiên chuyển hành lý và giải thích những điều khác nhau của Khoa Kinh tế cho hắn.
Ừm?
Khi Dương Thiên lên xe buýt, cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cũng lên xe buýt của Khoa Lịch sử. Đó là cô gái lặng lẽ ngồi cạnh hắn trên tàu.
Thật không ngờ cô ấy cũng là tân sinh viên trường Đại học An.
Xe buýt của trường nhanh chóng đầy ắp, lái chiếc xe chở đầy sinh viên, cùng với sự mong đợi của mọi người, xe buýt từ từ chạy về phía khuôn viên trường Đại học An.
Tòa nhà cổ kính, đầy những nhân tài chất lượng cao. Trong lòngDương Thiên cũng rất mong chờ. Bản thân hắn sẽ học tập ở nơi đây bốn năm.
Rất nhanh đã tìm thấy ký túc xá. Đây là phòng ký túc xá bốn người, có bốn giường ở bốn góc, mỗi người một giường nên không xuất hiện tình trạng chen chúc, đồng thời cũng tránh xảy ra xung đột giữa giường trên và giường dưới. Lúc Dương Thiên đến, ba người còn lại trong ký túc xá cũng đã đến.
Ba người còn lại, một người cao 1,8m, thân hình tương tự như Dương Thiên, cả người đều là gân và cơ bắp, vẻ mặt dữ tợn.
Một người dáng người bình thường, đeo kính cận, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng lại rất đẹp trai.
Người cuối cùng gầy gò, nhỏ nhắn chỉ cao một mét bảy, khắp người không có nổi hai miếng thịt, lúc này cha mẹ của cậu gầy gò này cũng đang ở đó, giúp cậu ta kê giường.
Cạnh cửa còn lại một chiếc giường trống, Dương Thiên trực tiếp bỏ hành lý lên.
"Haha, tốt rồi! Tất cả thành viên của ký túc xá đều đến rồi!" Người thanh niên hung dữ cười nói, giọng ầm ầm.
Bốn người bọn họ sau này sẽ sống trong một ký túc xá trong một thời gian dài.
"Trước tiên hãy để tôi tự giới thiệu. Tôi tên là Trịnh Vân Long, năm nay 20 tuổi, đến từ tỉnh Chiết Giang!" Cậu thanh niên có vẻ ngoài hung dữ cười nói.
“Tôi tới, tôi tên là Phùng Thiếu Phong, năm nay 19 tuổi, đến từ thành phố Hoàng tỉnh An!” Cậu thanh niên đeo kính tự giới thiệu với một nụ cười.
“Tôi tên Lý Kim Hâm, năm nay 16 tuổi, đến từ thành phố Trừ tỉnh Vu An!”, Người thanh niên gầy gò tự giới thiệu.
"Chà! Mới mười sáu tuổi! Trẻ quá!", Một số người thốt lên.
“Tôi tên Dương Thiên, năm nay 18 tuổi, đến từ thành phố An tỉnh Vu An!”, cuối cùng Dương Thiên tự giới thiệu bản thân.
“ Chà! Như vậy đi, sau này ký túc xá chúng ta sẽ xếp thứ tự tuổi tác, tôi là lão đại, Thiếu Phong lão nhị, Dương Thiên lão tam, Kim Hâm lão tứ”, Trịnh Vân Long nói.
“ Được! Lão đại sau này nhất định phải chiếu cố chúng tôi!”, lão nhị Phùng Thiếu Phong vội nói, đưa tay sờ lên đường gân trên cơ thể Trịnh Vân Long đầy hâm mộ nói: "Lão đại, cậu nói cho tôi biết, cơ bắp trên người cậu làm sao luyện ra vậy? "
Dương Thiên và Lý Kim Hâm cũng không có gì dị nghị, đều đồng ý với ý kiến của Trịnh Vân Long
“ Hắc hắc! Hâm mộ không! Cơ bắp này là tôi cực khổ luyện ra đó, còn muốn dựa vào nó chinh phục các cô gái trong trường đại học!” Trịnh Vân Long bật cười nói
“Oa! Lão đại đến lúc đấy đừng quên chúng tôi nhé!”, Mã Thiếu Phong chảy nước miếng nói.
Lý Kim Hâm bên cạnh lắng nghe không nói câu nào, thoạt nhìn rất thẹn thùng.
Lúc này, cha mẹ Lý Kim Hâm đã trải xong ga trải giường, mẹ cậu ta mỉm cười nói với Dương Thiên và ba người còn lại: “ Kim Hâm nhà tôi từ nhỏ đã yếu ớt, sau này nhờ mọi người chăm sóc nhé!
“ Ai ya, cha, nói xong chưa, xong rồi thì quay về đi ạ!”, Lý Kim Hâm sốt ruột nói. Cậu ta không muốn cha mẹ xem mình là trẻ con
“ Thằng nhóc này... Được, được, ta và mẹ con quay về đây, có việc gì thì gọi điện cho cha mẹ!” mẹ Lý Kim Hâm bất lực nói.
Hết chương 27.
Chương 28 Bảng xếp hạng hoa khôi
Sau khi bố mẹ Lý Kim Hâm rời đi bốn người trong ký túc lập tức bắt đầu nói chuyện
“ Tôi nói này lão tam, da thịt trên người cậu không đẹp mắt! Trắng như con gái vậy”, Trịnh Vân Long sờ sờ da thịt trên người Dương Thiên, khinh thường nói
Da thịt trên người Dương Thiên không gân guốc và rắn chắc như Trịnh Vân Long, mà là trắng như ngọc.
Dương Thiên cũng không để bụng, qua cuộc nói chuyện, hắn cũng biết được tính cách của Trịnh Vân Long, ăn to nói lớn, không có ý xấu, nói chuyện có chút thẳng thắn.
Nói chuyện một lúc, bốn người cùng nhau lau chùi dẹp vệ sinh ký túc xá, sau đó đi siêu thi mua ít đồ dùng cần thiết hàng ngày.
Cơm tối là do Trịnh Vân Long mời khách, cậu ta bảo mình là lão đại nên muốn mời anh em một bữa cơm. Vài người từ chối không được đành phải chấp nhận, dù sao còn học đại học lâu dài với nhau, sau này mời lại là được.
Buổi tối, Trịnh Vân Long không ngừng tập thể dục, Lý Kim Hâm xem phim điện ảnh, Dương Thiên cầm cuốn sách kinh tế học xem. Chỉ có, lão nhị Mã Thiếu Phong đang nghịch máy tính, lâu lâu lại phát ra tiếng cười.
“ Ôi, tôi nói lão nhị, cậu làm sao mà cứ cười suốt thế?, Lão đại Trịnh Vân Long chịu không nổi, chạy đến bên cạnh cậu ta hỏi.
“ Hei hei! Lão đại, cái này hay lắm!”, Mã Thiếu Phong thần bí nói.
Ngay cả Dương Thiên và Lý Kim Hâm nhịn không nổi cũng chạy qua bên cạnh.
Mã Thiếu Phong lúc này đang ghé thăm một diễn đàn của trường đại học An. Nhưng lúc này có một tiêu đề lớn đập vào mắt mọi người
Bảng xếp hạng hoa khôi trường đại học An!
Bảng xếp hạng hoa khôi đại học An!
Mọi người đều không nhịn được hỏi: “Lão nhị, sao nhanh như vậy đã có bảng xếp hạng rồi sao?” Vừa mới tới báo danh ngày đầu tiên, có khi còn chưa tính toán được hết các tân sinh viên.
Phùng Thiếu Phong cười lắc đầu: “Danh sách vẫn chưa được xác định hoàn toàn đâu, chất lượng tân sinh viên năm nay cao lắm, có vài người vừa tới nhập học đã lọt top danh sách hoa khôi. Nhưng nếu muốn có bảng xếp hạng chính xác thì chắc phải tầm hai ngày nữa.”
Bây giờ chỉ là giai đoạn sơ tuyển, bảng xếp hạng chính thức cần dựa trên sự bình chọn của tất cả các sinh viên trường đại học An.
Dương Thiên nhìn danh sách một chút, lập tức thấy được hai bóng dáng quen thuộc.
Tần Ngữ Huyên, còn cả cô gái ít nói mà hắn gặp trên tàu hỏa nữa.
Thì ra hai người họ cũng nằm trong danh sách ứng cử viên. Hơn nữa, thì ra Tần Ngữ Huyên cũng học đại học An, chuyện này Dương Thiên hoàn toàn không biết gì cả. Cô thi được tận 692 điểm, có thể vào bất cứ trường đại học danh tiếng nào, nhưng không ngờ cô lại chọn đại học An.
Dương Thiên nhanh chóng tập trung sự chú ý lên danh sách hoa khôi.
Tần Ngữ Huyên vốn xinh đẹp, hoa nhường nguyệt thẹn, hồi còn học ở Nhất Trung, ba năm liền cô đều giữ vững danh hiệu hoa khôi, cũng chính vì thế mà Dương Thiên mới yêu thầm cô suốt ba năm.
Còn cô gái ngồi cạnh hắn trên tàu hòa cũng xinh đẹp không kém Tần Ngữ Huyên, trên người còn tỏa ra một hương vị thư hương, giống những mỹ nhân vừa xinh đẹp vừa thông minh thời xưa, có tên trong danh sách cũng là chuyện hợp lý.
Bây giờ Dương Thiên mới biết được tên của cô gái này- Trương Thi Ninh, một cái tên thật đẹp và cổ xưa.
Không ngờ ngày hôm sau đã có danh sách hoa khôi đại học An năm nay.
Vị trí thứ nhất: Tịch Mộng Dao, chủ tịch câu lạc bộ Văn học đại học An, sinh viên năm tư, gương mặt xinh đẹp như thiên thần, khiến người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân, gần như là người tình trong mộng của các nam sinh đại học An, mấy năm liền đều đứng ở vị trí thứ nhất. Nghe nói Tịch Mộng Dao có gia thế hiển hách, xuất thân nổi bật.
Vị trí thứ hai: Nữ thần băng giá Lãnh Tình, sinh viên năm tư khoa Lịch sử, xinh đẹp không kém Tịch Mộng Dao, nhưng tính tình lại lạnh lùng như băng, con gái của cục trưởng cục công an thành phố Hải.
Vị trí thứ ba: Nữ thần bốc lửa Khương Diễm, sinh viên năm tư khoa Kinh tế, khuôn mặt diễm lệ, dáng người nóng bỏng như siêu mẫu, cha là người giàu nhất thành phố Hải.
Vị trí thứ tư: Nữ thần tinh quái An Lam, sinh viên năm hai khoa Văn học, hoạt bát sôi nổi, vẻ ngoài đáng yêu, cháu gái của hiệu trưởng đại học An, ai nhìn cũng yêu mến.
Vị trí thứ năm: Nữ thần khí chất Dương Lộ Tâm, sinh viên năm nhất khoa Kinh tế, gương mặt tinh xảo, khí chất tuyệt hảo, cha là thị trưởng thành phố Hải.
Vị trí thứ sáu: Nữ thần thanh xuân Cố Phán Dao, sinh viên năm ba khoa Lịch sử, gương mặt thanh thuần, tràn ngập hơi thở thanh xuân. Cha là thương nhân bất động sản nổi tiếng thành phố Hải.
Vị trí thứ bảy: Nữ thần yên tĩnh Trương Thi Ninh, tân sinh viên khoa Lịch sử, gương mặt xinh đẹp, khí chất uyên bác, khiến người mê say. Gia đình dòng dõi thư hương thế gia, cha là giáo sư nổi tiếng đại học An, mẹ là giáo viên lịch sử trường trung học có tiếng, ông nội là hội trưởng hiệp hội thơ ca thành phố Hải.
Vị trí thứ tám: Nữ thần bình dân Hạ Dung, sinh viên năm hai khoa Kinh tế, gia cảnh bình thường, nhưng lại phấn đấu tự mở một tiệm mì ở cổng trường, sinh viên đại học An đều rất thích ăn mì ở tiệm đó.
Vị trí thứ chín: Nữ thần học bá Tần Ngữ Huyên, tân sinh viên khoa Văn học, có thành tích tốt nhất năm nay, gương mặt xinh đẹp thoát tục, buộc tóc đuôi ngựa cũng có thể khiến người người mê say. Cha là nhà văn học nổi tiếng thành phố Hải, đạt được rất nhiều giải thưởng về văn học.
Vị trí thứ mười: Nữ thần nhu nhược Chu Noãn, sinh viên năm hai khoa Quản trị kinh doanh, cả người yếu ớt, chưa cao tới một mét sáu, khiến người ta cảm giác muốn được che chắn bảo vệ. Cha mẹ đều làm những vị trí quan trọng trong những doanh nghiệp nhà nước!
Hết chương 28.
Chương 29 Bia đỡ đạn 1
Danh sách xếp hạng hoa khôi vô cùng rõ ràng, thông tin rành mạch, không thể không nói những người lọt vào danh sách đều là những người có năng lực không nhỏ.
Ngoài bảng xếp hạng hoa khôi còn có bảng xếp hạng hotboy, người nào người nấy cũng vừa đẹp trai vừa có gia thế hiển hách, điển hình của cao phú soái.
“Trời ạ! Sao lại không có tên của tôi trong bảng xếp hạng!!!” Phùng Thiếu Phong nhìn bảng xếp hạng hot boy, không nhìn thấy tên mình thì không nhịn được hét lên ầm ỹ. Cậu ta luôn tự nhận mình còn đẹp trai hơn cả Phan An, nhưng kết quả lại khiến người ta không chấp nhận được.
(Phan An được mệnh danh là đệ nhất mỹ nam Trung Quốc thời cổ đại)
“Im!!!” Lão đại Trịnh Vân Long thực sự không chịu nổi tiếng hét của Phùng Thiếu Phong, lập tức bịt miệng cậu ta lại.
“Lão nhị, phát điên cái gì thế hả?” Trịnh Vân Long bất mãn hỏi.
“Có điều mờ ám! Chắc chắn có mờ ám!!!” Phùng Thiếu Phong chỉ vào bảng xếp hạng hotboy của trường, hét ầm lên: “Cậu nhìn đi, những quả dưa vẹo táo sứt này làm sao có thể so sánh với tôi được cơ chứ?”
“Ha ha!” Ba người khác ở trong ký túc xá đều bật cười, bọn họ cũng biết Phùng Thiếu Phong rất tự luyến nên xúm lại chế giễu cậu ta.
Hả?
Trịnh Vân Long cẩn thận quan sát bảng xếp hạng hotboy một chút, sau đó lắc đầu nói: “Lão nhị ạ, cậu đúng là không được lên bảng này, nhưng mà tôi cảm thấy có một người có thể lên!”
“Ai? Là ai?” Phùng Thiếu Phong vội vàng hỏi.
“Ha ha, chính là lão tam của chúng ta chưa ai nữa.” Trịnh Vân Long thần thần bí bí nói.
Cái gì???
Dương Thiên cũng cảm thấy khó hiểu, tại sao mọi chuyện lại chuyển hướng sang người hắn rồi.
“Phì...” Phùng Thiếu Phong vẻ mặt khinh bỉ: “Lão đại, nếu cậu nói những người khác thì còn có lý, chứ cậu lại nói lão tam? Hình thể lão tam thế này, không có khả năng đâu.”
“Ha ha, lão nhị, cậu nhìn làn da của lão tam đi, còn đẹp hơn cả da con gái! Nếu như lão tam có thể gầy đi một chút thì chắc chắn sẽ có tên trên bảng xếp hạng hotboy của trường!” Trịnh Vân Long nói.
“Oa! Lão đại, cậu nói đúng lắm! Làn da này đúng là cực phẩm, mẹ kiếp, tôi cũng không chịu nổi luôn!” Phùng Thiếu Phong khoa trương nói. Mọi người nhìn kỹ Dương Thiên, đúng là làn da trắng sáng như ngọc, người cũng có nét đẹp trai, chỉ tiếc là béo quá.
Nhìn ba người kia chăm chú nhìn mình, Dương Thiên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
“Được rồi! Đi thôi! Tôi đưa các cậu đi ăn mì.” Một lúc sau, Trịnh Vân Long vung tay lên nói.
“Lão đại, bây giờ mới bốn giờ, ăn uống gì chứ?” Phùng Thiếu Phong khó hiểu hỏi.
“Thế mà còn dám tự nhận mình là người thông minh, chẳng phải nữ thần bình dân Hạ Dung có mở một tiệm mì ở ngoài cổng trường sao? Năm giờ cậu mới đi thì làm sao cướp được chỗ ngồi?” Trịnh Vân Long khinh bỉ nói.
“Lão đại anh minh!” Phùng Thiếu Phong lập tức nịnh hót.
Thế là bốn người trong ký túc xá nhanh chóng ra ngoài.
Nhưng khi bọn họ đến thì quán mì của nữ thần bình dân Hạ Dung đã hết chỗ rồi. Sau khi mọi người nhìn thấy bảng xếp hạng hoa khôi thì đều muốn tới xem phong thái của vị hoa khôi bình dân kia.
Bốn người phải chậm rãi đứng chờ một bên.
Bên trong quán mì không chỉ có một mình hoa khôi bình dân mà còn có bốn cô gái nữa, chắc là đến hỗ trợ tiệm mì của Hạ Dung, người nào người nấy vô cùng xinh đẹp.
Bốn người đợi suốt một tiếng đồng hồ mới có bàn để ngồi.
“Chủ quán, cho bốn bát mì bò, bát to nhất!” Vừa vào trong tiệm mì, lão đại Trịnh Vân Long đã hét lên, giọng nói đinh tai nhức óc.
Phải nói rằng hiệu suất làm việc ở chỗ này khá nhanh, chưa đến mười phút thì bốn bát mì bò nóng hổi đã được bưng lên.
Mùi vị đúng là không tồi.
Nghe nói người phụ trách nấu mì ở quán này là em trai của Hạ Dung, tên là Hạ Đại Đầu, cái tên rất kỳ quái, hơn nữa đầu óc cũng không được thông minh cho lắm, học hết cấp hai thì không học tiếp nữa. Hạ Dung khuyên em trai đi học nấu ăn, sau đó tới đây phụ giúp mình.
Khi nhìn thấy phong thái của hoa khôi bình dân, nhóm người Trịnh Vân Long rất vừa lòng. Ăn uống xong xuôi, bốn người cũng không có việc gì làm, bèn rủ nhau đến quán net chơi game.
Ngày hôm sau là ngày mọi người đi nhận đồng phục huấn luyện, ngày thứ ba bắt đầu chính thức tham gia huấn luyện quân sự.
Bởi vì Dương Thiên có hình thể mập mạp nên tìm nửa ngày mới được một bộ quần áo size lớn nhất, thuận tiện cũng tìm luôn cho lão đại Trịnh Vân Long một bộ. Dáng người của cả hai không chênh lệch nhau là mấy.
Sau khi tới trường học, Dương Thiên cảm thấy rất nhàm chán. Thời gian trước, hắn luôn dành hầu hết thời gian để rèn luyện. Haizz! Chờ kết thúc huấn luyện quân sự thì dọn ra ngoài ở thôi. Dương Thiên nghĩ thầm.
Ba người còn lại trong ký túc xá lại chạy ra ngoài chơi game, Dương Thiên không đi mà một mình chạy thể dục, dãn gân dãn cốt một chút.
Sân thể dục cũng có không ít người chạy bộ, Dương Thiên cũng tùy ý chạy vài vòng.
Phía xa xa hình như có một bóng dáng quen thuộc, Dương Thiên chạy lên xem, thì ra đúng là nữ thần khí chất Dương Lộ Tâm trong bảng xếp hạng hoa khôi. Cô gái này cũng là sinh viên khoa Kinh tế giống Dương Thiên, cha hình như là thị trưởng thành phố Hải.
Nhưng mà tâm trạng Dương Lộ Tâm lúc này lại không được tốt cho lắm.
“Trương Thiên Trạch, đừng có quấy rầy tôi nữa! Chúng ta không có khả năng!” Dương Lộ Tâm tức giận, hét lên với một nam sinh.
Hết chương 29.
Chương 30 Bia đỡ đạn 2
Nam sinh kia cao một mét tám, gương mặt đẹp trai, dáng người cân xứng, là người đứng thứ ba bảng xếp hạng hot boy đại học An- Trương Thiên Trạch. Nghe nói cha cậu ta là một nhà đầu tư trứ danh ở thành phố Hải, gia tài bạc triệu, ông nội còn giữ chức vị cao trong quân đội.
“Lộ Tâm, chẳng lẽ cậu không biết tâm ý của tớ dành cho cậu sao? Tớ chỉ muốn mời cậu ăn một bữa cơm thôi mà.” Trương Thiên Trạch nhìn Dương Lộ Tâm, vẻ mặt thâm tình, trong tay còn cầm bó hoa tươi.
Nếu như là người khác thì chắc chắn đã rơi vào lưới tình với Trương Thiên Trạch, nhưng Dương Lộ Tâm lại không có chút hảo cảm nào với cậu ta. Cô ta hét lên: “Tôi nói lại lần nữa, đừng quấn lấy tôi nữa! Còn nữa, từ nay về sau đừng gọi tôi là Lộ Tâm nữa, tôi có bạn trai rồi, anh ấy mà biết sẽ tức giận!”
Dương Lộ Tâm tức giận.
“Lộ Tâm, tớ biết cậu đang nói dối tớ. Không sao, tớ sẽ chờ, chờ đến khi cậu hồi tâm chuyển ý.” Trương Thiên Trạch bị mắng cũng không để tâm chút nào, thâm tình chân thành nhìn Dương Lộ Tâm.
“Cậu... Hừ!” Dương Lộ Tâm rất buồn bực, Trương Thiên Trạch không khác gì một thanh kẹo mạch nha, từ hồi cấp ba đã bắt đầu bám dính lấy cô ta. Không ngờ sau khi tới đại học An thì cậu ta cũng chạy theo tới, đúng là khiến người ta chán ghét đến cực điểm. Cô ta không thích Trương Thiên Trạch một chút nào, chỉ muốn làm thế nào để cậu ta đừng bám lấy mình nữa.
Bỗng nhiên có một bóng dáng mập mạp từ xa chạy tới, đang tập thể dục. Hai mắt Dương Lộ Tâm lóe lên, trong lòng nảy ra một kế, cô ta lập tức chạy ra chắn trước mặt người thanh niên mập mạp kia.
“Anh yêu, sao anh lại chạy bộ một mình thế này. Anh xem, vã hết mồ hôi rồi, để em lau cho anh!” Dương Lộ Tâm vừa âu yếm nhìn thanh niên mập mạp trước mắt, vừa dịu dàng nói.
Hả? Dương Thiên ngơ ngác. Cô gái này là hoa khôi khí chất Dương Lộ Tâm, học cùng khoa với hắn, nhưng cô ta tự nhiên lại săn đón hắn như thế là có ý gì?
“Lộ Tâm, người này là ai?’ Trương Thiên Trạch mặt không đổi sắc, bước tới hỏi.
“Anh ấy à? Anh ấy chính là bạn trai của tôi? Đúng không?” Dương Lộ Tâm nói “Đúng không” thì khẽ quàng tay qua tay Dương Thiên, ánh mắt nhìn hắn vô cùng dịu dàng.
Đang xảy ra chuyện gì vậy? Dương Thiên mờ mịt.
“Ha ha! Lộ Tâm, cậu muốn tìm một người để chọc tức tớ thì cũng đừng tìm một mặt hàng như thế này chứ?” Trương Thiên Trạch khinh thường cười.
“Tôi thích! Tôi cứ thích người như thế này đấy! Liên quan gì tới cậu? Tôi muốn chạy bộ với bạn trai của tôi, cậu mau đi đi!” Dương Lộ Tâm lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, sốt ruột nói.
Fuck! Lúc này Dương Thiên mới hiểu đang xảy ra chuyện gì, cô gái hoa khôi này đang biến hắn thành bia đỡ đạn.
“Bỏ tay ra!!!” Dương Thiên không chút khách khí, khẽ vung tay lên một cái. Dương Lộ Tâm đang khoác tay Dương Thiên, nhất thời không chú ý, thế là lập tức ngã nhào trên mặt đất.
“Cậu...” Dương Lộ Tâm không tin được nhìn Dương Thiên. Cô ta không hiểu nổi hành vi của Dương Thiên, dám đẩy ngã cô ta? Dương Lộ Tâm tức giận đến mức quên cả đau đớn.
“Lộ Tâm, Lộ Tâm, cậu không sao chứ?” Trương Thiên Trạch vội vàng chạy tới đỡ Dương Lộ Tâm dậy, sau đó gương mặt phẫn nộ nhìn về phía Dương Thiên: “Tên béo chết tiệt này không muốn sống nữa à? Dám bắt nạt Lộ Tâm?”
Vẻ mặt Dương Thiên âm trầm, hắn ghét nhất chính là mấy chuyện như thế này. Những cô gái tiểu thư không dính khỏi lửa phàm tục, nhất thời hứng lên lấy hắn ra làm bia đỡ đạn để bản thân mình thoát khỏi phiền toái, không quan tâm đến chuyện bia đỡ đạn đó sau này sẽ bị người khác căm ghét.
Thân phận của Trương Thiên Trạch không hề đơn giản, gia sản bạc triệu, ông nội còn làm trong quân đội, thân phận cao hơn Trương Tiến trước đây rất nhiều. Chỉ một Trương Tiến đã suýt chút nữa lấy đi cái mạng nhỏ này của hắn rồi.
“Tôi không phải bạn trai của cô ta!” Dương Thiên lạnh lùng nhìn thoáng qua Dương Lộ Tâm, nói.
“Hừ! Tên béo chết tiệt, dám bắt nạt Lộ Tâm của tôi, cậu chết chắc rồi!” Trương Thiên Trạch sa sầm mặt mũi, bây giờ cho dù Dương Thiên có nói gì thì cũng là cơ hội để cậu ta thể hiện.
“Cậu... Cậu... Sao có thể làm như vậy hả?” Lúc này, Dương Lộ Tâm tức đến phát khóc, căm tức nhìn Dương Thiên, hét lớn: “Không phải chỉ bắt cậu làm bia đỡ đạn một lần thôi sao? Ngoài kia có không biết bao nhiêu người muốn làm bia đỡ đạn cho tôi đâu! Cậu là cái thá gì chứ? Không có chút phong độ đàn ông nào!”
“Vậy cô đi tìm những người đó đi!” Dương Thiên hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí nói. Nói xong, hắn lập tức rời đi.
“Cậu!!!” Dương Lộ Tâm bị Dương Thiên chọc cho tức điên, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô ta chịu ấm ức như vậy.
“Lộ Tâm, cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ không bỏ qua cho tên béo chết tiệt đó!” Trương Thiên Trạch vội vàng nói: “Huấn luyện viên huấn luyện quân sự lần này là cấp dưới của ông nội tớ, tớ đảm bảo sẽ trút giận cho cậu.”
“Hừ! Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm.” Dương Lộ Tâm lớn tiếng nói, sau đó chạy đi.
“Lộ Tâm... Lộ Tâm...” Trương Thiên Trạch vội vàng đuổi theo.
Dương Thiên vừa chạy vừa thầm chửi mắng đen đủi. Lại còn nữ thần khí chất nữa chứ, cô ta tùy tiện bắt hắn làm bia đỡ đạn, có khi quay đi quay lại đã quên mất, nhưng lại mang đến cho hắn bao nhiêu phiền phức.
Hy vọng bọn họ đừng có đến tìm mình gây sự! Dương Thiên khẽ thở dài một hơi.
Bây giờ hắn cũng sẽ không để người ta tùy ý chơi đùa nữa.
Sáng sớm hôm sau, mọi người bắt đầu tham gia huấn luyện quân sự.
“Khoa Kinh tế tập hợp ở đây!”
“Khoa Lịch sử tập hợp ở đây!”
“Khoa Văn học đi sang bên này!”
...
Hết chương 30.