• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 121 Anh em Dương Lâm, Dương Hy

Dương Thiên trợn mắt bất lực, Lưu Tĩnh đã xem bao nhiêu phim truyền hình thế? Những suy nghĩ cẩu huyết như vậy mà cũng nghĩ ra được.

Thấy Dương Thiên không trả lời, Lưu Tĩnh càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình là đúng: “Bị tôi đoán trúng rồi đúng không?”

Dương Thiên bất đắc dĩ trả lời: “Được rồi, chị cứ coi tôi là một cậu chủ gặp nạn đi. Bây giờ cậu chủ đói rồi, chị còn không mau chuẩn bị đồ ăn.”

“Được! Cậu chủ chờ một lát!” Lưu Tĩnh lập tức đi chuẩn bị thức ăn cho Dương Thiên.

Sau khi ở bệnh viện vài ngày, Dương Thiên và Lưu Tĩnh đã khá quen thuộc với nhau.

Mặc dù tay chân của hắn vẫn không có cảm giác gì, nhưng với sự chăm sóc cẩn thận của Lưu Tĩnh, thân thể Dương Thiên vẫn khôi phục được một ít.

Lưu Tĩnh có ngoại hình bình thường, nhưng lại rất biết cách chăm sóc người khác. Bây giờ Dương Thiên đã có thói quen quần áo tới thì duỗi tay, cơm tới thì há miệng.

“Dương Thiên, sao cậu lại có thể ăn nhiều như thế chứ?” Lưu Tĩnh đút cho Dương Thiên ăn hoa quả, oán giận nói.

Trong thời gian chăm sóc Dương Thiên, hầu như lúc nào cũng là Lưu Tĩnh đút thức ăn cho hắn. Dương Thiên giống như ăn mãi không no vậy.

“Tôi đoán cậu là Trư Bát Giới đầu thai đấy!” Lưu Tĩnh cười nói.

Dương Thiên mỉm cười, cũng không để ý.

Thể chất của hắn vượt xa người bình thường, lượng thức ăn và dinh dưỡng cũng cần nhiều hơn người bình thường.

Cửa phòng lại mở ra, Trương Đại Hổ, Thiên 8 và Thiên 9 đến.

Ba ngày nay, bọn họ đã tìm người làm một chiếc xe lăn chuyên dụng cho Dương Thiên, hơn nữa cũng điều tra được tin tức của người tài xế.

Bây giờ xe lăn đã được chế tạo thành công, bọn họ chuẩn bị đón Dương Thiên trở về.

Dưới sự hỗ trợ của Trương Đại Hổ, Dương Thiên ngồi lên xe lăn. Mặc dù chân tay hắn đã bị đánh gãy nhưng phía trên cánh tay và những bộ phận khác vẫn có thể hoạt động được, có thể điều khiển xe lăn.

“Dương Thiên, cậu phải đi rồi à?” Lưu Tĩnh thấy hắn chuẩn bị rời đi thì bất đắc dĩ nói: “Cậu vẫn chưa hoàn toàn khôi phục đâu, hay là ở lại quan sát thêm vài ngày nữa?”

Sau mấy ngày chăm sóc, Lưu Tĩnh cũng biết được tên của Dương Thiên.

Dương Thiên lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn chị, Lưu Tĩnh. Mấy ngay này cảm ơn chị đã chăm sóc.”

Hắn cũng rất có tình cảm với Dương Tĩnh, tất nhiên là tình cảm bạn bè bình thường. Nhưng hắn không thể tiếp tục ở lại bệnh viện được nữa. Hắn ở lại chỉ lãng phí thời gian, không giúp ích được gì.

...

Trương Đại Hổ đẩy xe lăn, Dương Thiên lẳng lặng nghe Trương Đại Hổ báo cáo.

Người tài xế kia tên là Dương Minh Cường, không ngờ lại cùng họ với Dương Thiên. Dương Minh Cường là một tài xế bình thường, ngày ngày đi sớm về trễ, chăm chỉ kiếm tiền nuôi gia đình. Anh ta có hai đứa con nhỏ, Dương Lâm và Dương Hy.

Vợ Dương Minh Cường cảm thấy anh ta là người bất tài nên đã bỏ trốn từ lâu, để lại hai đứa con cho anh ta nuôi nấng. Bình thường Dương Minh Cường ra ngoài làm việc, gửi hai con bên nhà hàng xóm, cũng gửi hàng xóm một khoản tiền coi như thù lao.

Sau khi xảy ra chuyện, hai đứa trẻ lập tức mất cha. Trong nhà cũng không có tiền tiết kiệm nên cuộc sống vô cùng khó khăn.

Dương Thiên tới một tiểu khu bình dân. Nơi này vô cùng lộn xộn, ngư long hỗn tạp, xung quanh có không ít sạp bán đồ ăn vặt và tạp hóa.

Lúc này, có một cậu bé khoảng mười ba tuổi cầm một chiếc túi vải đứng trước một sạp bán rau.

Nhìn thấy những bó rau dập không ai cần, hoặc là hỏng rồi bị chủ quán ném xuống đất thì cậu bé lập tức chạy lại nhặt.

Mọi người ở đây cũng rất quen thuộc với đứa bé này, một số người nhìn thấy cậu bé như vậy thì chủ động cho cậu bé đồ ăn.

“Tiểu Lâm, nào, đến đây, bác cho cháu một ít rau!” Một người bán rau khoảng hơn bốn mươi tuổi ân cần nói với cậu bé.

“Cảm ơn bác, nhưng cháu không cần đồ tốt đâu ạ, rau nào sắp hỏng thì bác cho cháu là được.” Cậu bé lễ phép nói.

“Haizz, Tiểu Lâm đáng thương. Cháu cầm lấy đi, chỗ này bác đều không cần nữa.” Người bán rau cười nói, vô cùng thương lại đứa bé này.

Cậu bé vui sướng nhặt được một túi rau, sau đó chạy như bay về nhà.

“Ôi, tội nghiệp quá. Mẹ thằng bé bỏ đi từ lâu rồi, bây giờ cha cũng đột nhiên gặp nạn qua đời, hai đứa trẻ sau này phải sống như thế nào đâu?” Một bà lão hơn sáu mươi tuổi thở dài.

“Đúng vậy! Lão Dương là người lương thiện, lại thành thật, sao lại gặp phải tai nạn như vậy cơ chứ? Bây giờ người không còn nữa, chỉ còn hai đứa trẻ tội nghiệp nương tựa vào nhau.” Một người khác cũng nói.

“Tiếc là khu vực xảy ra tai nạn không có camera, nếu không thì cảnh sát đã có thể tìm ra thủ phạm, giúp hai đứa trẻ có được chút tiền bồi thường. Nhưng lại không có gì cả. Hai đứa trẻ con thì có thể làm gì được chứ? Sống đã là chuyện khó khăn rồi.”

“Cũng đành phải phó mặc cho số phận thôi. Mặc dù tôi không có năng lực nhận nuôi hai đứa trẻ, nhưng có thể cung cấp cho hai đứa nó chút đồ ăn.”

...

Người dân khu này đều rất xót thương cho hai đứa trẻ.

Dương Thiên ngồi trên xe lăn, lẳng lặng lắng nghe những lời bàn luận của mọi người, vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Đi thôi, Đại Hổ, đến nhà đứa bé kia.” Dương Thiên phân phó.

Chẳng bao lâu, mấy người Dương Thiên đã đến một căn nhà đổ nát. Căn nhà này thậm chí còn thua xa căn nhà lụp xụp mà nhà Dương Thiên sống hồi trung học.

Hết chương 121.
Chương 122 Liên minh chúng thần 1

Cửa nhà mở toang, một cậu bé khoảng mười ba tuổi đang cẩn thận rửa sạch lá rau, bên cạnh là một cô bé khoảng chừng mười tuổi, ăn mặc quần áo cũ nát, còn vá chằng vá chịt, mặt mũi lấm lem.

“Anh ơi, cha đâu rồi? Đã mấy ngày rồi cha không về thăm Hy Hy. Hy Hy nhớ cha.” Cô bé nhìn anh trai mình đang bận rộn rửa rau, vẻ mặt mong đợi hỏi.

“Hy Hy, lúc cha đi đã nói là phải rất lâu nữa mới có thể trở về. Cha cũng nói rồi, trong thời gian cha không ở nhà thì anh sẽ chăm sóc Hy Hy. Chờ khi cha về thì nhất định sẽ mua cho Hy Hy rất nhiều đồ chơi.” Cậu bé nghe em gái hỏi thì hai mắt đỏ bừng, hốc mắt rưng rưng. Nhưng cậu bé vẫn cố gắng nhịn không khóc, khẽ hít sâu một hơi, sau đó nghiêm túc nói với em gái mình như vậy.

Cậu bé đã mười ba tuổi rồi. Trong thời gian Dương Minh Cường không ở nhà, cậu bé vẫn luôn chăm sóc cô em gái nhỏ của mình, thế nên cũng không bỡ ngỡ gì cả. Cậu bé cũng biết cha mình bị tai nạn xe cộ, không bao giờ có thể trở lại được nữa.

Nhưng cậu bé lại không thể nói cho em gái mình biết. Bây giờ trong nhà chỉ còn lại hai anh em, cậu bé là người đàn ông duy nhất trong gia đình, nhất định phải có trách nhiệm với gia đình này!

Đây cũng là câu nói mà thường ngày cha hay nói với cậu bé.

“Vâng, chắc chắn cha sẽ mua rất nhiều đồ chơi về cho Hy Hy. Hy Hy thích chơi máy bay nhất!” Cô bé hoan hô, sau đó vui vẻ nhảy nhót xung quanh.

Cô bé còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ hy vọng cha có thể nhanh chóng trở về, sau đó sẽ mua cho cô bé món đồ chơi máy bay mà cô bé yêu thích nhất.

Cô bé thích món đồ chơi đó lâu lắm rồi, nhưng cha luôn nói là chờ khi nào có tiền sẽ mua cho cô bé.

Cô bé không biết cha mình không về được nữa. Có khi chờ đến khi cô bé lớn lên, đến cha mình có dáng vẻ như thế nào cũng khó có thể nhớ được.

Dương Thiên yên lặng đứng ngoài cửa, nghe hai anh em trong nhà nói chuyện, cả người trầm mặc.

Mặc dù cha của bọn trẻ không phải do hắn hãm hại, nhưng lại gián tiếp vì hắn mà chết. Thế nên Dương Thiên cũng không thể nào trốn tránh được trách nhiệm trong chuyện này.

Hắn bảo Trương Đại Hổ đẩy xe lăn của mình vào bên trong.

Cậu bé Dương Lâm nhìn thấy mấy người Dương Thiên đột nhiên tiến vào nhà mình thì lập tức dừng động tác trong tay lại, kéo em gái mình ra phía sau, cẩn thận hỏi: “Các người là ai?”

Mặc dù nhóm người Trương Đại Hổ đã thu liễm sát khí trên người, nhưng cậu bé nhạy cảm vẫn có thể cảm nhận được điều gì không thích hợp. Mặc dù trong lòng cậu bé vô cùng sợ hãi nhưng vẫn nhớ kéo em gái ra sau lưng mình để bảo vệ.

“Không cần sợ hãi!” Dương Thiên nhẹ nhàng nói: “Anh tới đây là để xin lỗi các em.”

Dương Thiên nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của cậu bé Dương Lâm thì tiếp tục nói: “Cha của các em vì anh mà chết.”

Dương Thiên trực tiếp giải thích mục đích đến đây của mình, hắn sẽ không phủ nhận sai lầm của mình.

Cậu bé nghe thấy như vậy thì hai mắt đỏ lên, ánh mắt nhìn Dương Thiên tràn đầy thù hận. Cậu bé chạy tới, khóc ầm lên: “Anh là đồ đáng chết, dám hại chết cha tôi!”

Cậu bé bổ nhào về phía Dương Thiên, vung nắm tay nhỏ bé đấm lên người hắn.

Dương Thiên yên lặng thừa nhận, ngăn cản động tác của nhóm người Trương Đại Hổ. Trong lòng hắn cũng vô cùng áy náy.

Cô gái nhỏ lúc này cũng đỏ bừng hai mắt, đi tới bên cạnh anh trai Dương Lâm, lôi góc áo cậu bé khóc nức nở: “Anh ơi, có phải cha đã chết rồi không? Có phải cha sẽ không bao giờ trở về nữa không?”

Mặc dù cô bé còn nhỏ tuổi, gần như không hiểu chuyện gì, nhưng cô bé lại nghe được Dương Thiên nói cha của hai người đã chết. Cô bé hiểu chết có nghĩa là gì.

Hai anh em ôm nhau khóc nức nở, khóc đến mức hôn mê bất tỉnh.

Dương Thiên thở dài, bất lực nói: “Đại Hổ, đưa hai đứa trẻ về bang Chiến! Từ nay về sau, chúng sẽ là những đứa trẻ của bang Chiến chúng ta!”

“Vâng, cậu chủ!” Trương Đại Hổ cung kính nói.

...

Mọi người trở lại căn cứ bang Chiến, lúc này bang Chiến đã thay đổi rất nhiều, đổi một căn cứ lớn hơn, hầu hết các anh em của bang Chiến đều ở bên trong.

Dương Thiên cảm thấy trước khi mình khôi phục thì chắc là phải ở bang Chiến một thời gian.

Bây giờ không thể nào đi học được rồi, Dương Thiên cười khổ.

Thành thật mà nói, mặc dù hắn học đại học An, nhưng thời gian đi học thực sự chỉ chưa đầy hai tháng. Nếu như cha mẹ hắn biết chuyện này thì không biết sẽ có biểu cảm như thế nào.

Nhưng Dương Thiên vẫn nhờ người đến trường học làm thủ tục bảo lưu cho hắn. Hắn còn bỏ vài triệu quyên góp xây dựng thư viện cho đại học An, thế nên thủ tục bảo lưu rất nhanh chóng được chấp thuận.

Thực ra ở đại học An cũng có không ít trường hợp bảo lưu kết quả học tập để ra ngoài gây dựng sự nghiệp, thế nên Dương Thiên bảo lưu cũng không khiến người khác chú ý.

Hắn cũng chỉ gọi điện thông báo cho mấy người trong ký túc xá một chút.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Dương Thiên bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề của mình.

Bây giờ kinh mạch trong thân thể hắn không có cách nào nối lại, không tu luyện được, tứ chi cũng tàn phế, muốn quật khởi thì phải chữa trị những vết thương trong cơ thể trước.

Nhưng bây giờ hắn không có tài nguyên nào cả.

Nếu như có sư phụ Huyền Hư đại nhân ở đây thì tốt rồi, Dương Thiên thường nghĩ như vậy.

Hết chương 122.
Chương 123 Liên minh chúng thần 2

Huyền Hư đạo nhân có kiến thức rộng rãi, chắc chắn có thể nhanh chóng giúp hắn giải quyết vấn đề.

Bây giờ, Dương Thiên phải suy nghĩ thật cẩn thận xem hắn nên làm cái gì.

Sau khi vận chuyển Luyện thể quyết, cảnh giới luyện da và luyện thịt của Dương Thiên đã đạt tới viên mãn, chỉ còn mắc kẹt ở cảnh giới Luyện gân.

Mặc dù Luyện thể quyết có thể tu luyện thân thể, nhưng lại không có tác dụng khôi phục lại kinh mạch.

Dị năng cũng hoàn toàn biến mất. Dị năng hệ thủy của Dương Thiên là do Long phượng nguyên châu cung cấp, bây giờ Long phượng nguyên châu đã phong bế, hoàn toàn mất liên hệ với hắn.

“Làm thế nào để Long phượng nguyên châu thức tỉnh lần nữa đây?” Dương Thiên chìm vào suy tư. Bây giờ mọi hy vọng của hắn đều đặt trên Long phượng nguyên châu.

“Lần trước mình thoát được khỏi bí cảnh Sahara là do có Long phượng nguyên châu. Lúc đó mình hôn mê bất tỉnh, tỉnh dậy thì đã thấy ở bệnh viện. Theo như những gì Hoan Hoan kể lại thì mình được tìm thấy ở một khu vực hẻo lánh, nơi đó chắc chắn không phải là bí cảnh Sahara.” Dương Thiên bắt đầu sắp xếp lại ý nghĩ.

“Mình được tìm thấy ở ngoài bí cảnh Sahara, mà Long phượng nguyên châu lúc đó cũng rơi vào trạng thái ngủ đông. Phong vương tiền bối và Thiên Y cũng đã nói rồi, những người bị mắc kẹt trong bí cảnh Sahara chưa có ai có thể sống sót mà ra ngoài. Như vậy có nghĩa là sau khi mình hôn mê, Long phượng nguyên châu đã tự động xuất hiện, đưa mình ra khỏi bí cảnh Sahara.”

Dương Thiên chậm rãi suy nghĩ.

“Nếu Long phượng nguyên châu lâm vào trạng thái ngủ đông thì có lẽ là do nó bị thiếu hụt năng lượng. Vậy thì chỉ cần bổ sung năng lượng cho Long phượng nguyên châu thì có thể đánh thức nó lần nữa.”

“Lần trước Long phượng nguyên châu hấp thu được máu của mình nên mới có thể thức tỉnh, chẳng lẽ máu của mình có năng lượng Long phượng nguyên châu?”

Dương Thiên càng nghĩ càng thấy hoang mang.

Trong lúc Dương Thiên đang cố gắng tìm cách thức tỉnh Long phượng nguyên châu thì ở nước ngoài xa xôi...

Đây là một tòa kiến trúc hình vòng cung khổng lồ, tỏa ra ánh sáng kỳ lạ. Nếu như nhìn thật kỹ thì mọi người sẽ phát hiện ra tòa kiến trúc này đứng sừng sững trên đại dương! Bốn xung quanh hoàn toàn không có động tĩnh gì cả. Mặt biển tĩnh lặng dị thường, thậm chí còn không có nổi một con chim bay qua!

Một tòa kiến trúc lớn như vậy lại trôi nổi trên đại dương, khiến người người khiếp sợ!

Trên lối vào của tòa kiến trúc này được viết mấy chữ bằng tiếng nước ngoài!

Liên minh chúng thần!

Đây là tổ chức của một lực lượng quốc gia hùng mạnh nhất thế giới.

Chỉ cần nghe cái tên này cũng đã có thể cảm nhận được sự bá đạo của thế lực này.

Liên minh chúng thần được công nhận là tổ chức cường đại nhất thế giới! Tổ chức này có tận chín cường giả cấp S! Nhiều gấp đôi Long tổ!

Số lượng thành viên của Liên minh chúng thần trải rộng khắp nơi, không chỉ có dị năng giả mà còn có cả người nhân bản, người máy... Thế nên số lượng thành viên vượt xa Long tổ!

Thức tỉnh giả duy nhất trên thế giới có dị năng hệ thủy cấp S cũng chính là một trong chín cường giả cấp S của Liên minh chúng thần, thế nên bọn họ gần như là bá chủ của tài nguyên biển cả!

Trên thế giới này, diện tích đại dương là khoảng 70%, lớn hơn rất nhiều so với diện tích đất liền!

Bởi vì chiếm cứ được nhiều tài nguyên như thế nên tổ chức Liên minh chúng thần càng lúc càng thêm cường đại!

Lúc này, trong một căn phòng bên trong Liên minh chúng thần, một người đàn ông trung niên có mái tóc vàng, gương mặt vô cùng phẫn nộ đang nghe một cuộc điện thoại đến từ phương xa!

“Cậu nói cái gì? Dương Thiên- Kẻ đã hại chết cháu trai tôi ở trong bí cảnh Sahara đã sống sót ra khỏi bí cảnh?” Lôi vương Abner tức giận hỏi.

Mặc dù mọi tin tức đã bị Long tổ phong bế, nhưng ông ta vẫn phát hiện ra cháu trai mình vì Dương Thiên nên mới bị mắc kẹt trong bí cảnh Sahara. Bây giờ Dương Thiên lại có thể sống sót ra ngoài , còn cháu trai ông ta thì không thấy bóng dáng đâu. Ông ta cứ nghĩ đến là lại không khỏi phẫn nộ.

Dị năng của cháu trai ông ta cũng là sấm sét, Abner ông ta lại không có con trai, thế nên toàn tâm toàn lực mà bồi dưỡng đứa cháu trai này thành người nối nghiệp cho mình.

Nhưng không ngờ tất cả mọi hy vọng của ông ta đều bị hủy trong tay Dương Thiên.

“Liên hệ với Tom ở Hoa Hạ, lập tức bắt Dương Thiên về đây cho tôi!” Lôi vương Abner tức giận ra lệnh.

Sấm sét trên người ông ta nổ vang, tóc dựng ngược lên, nhìn khí thế khủng bố kinh người.

“Dương Thiên! Tôi muốn bóp nát từng chiếc xương của cậu! Đền mạng cho cháu trai tôi!!!”

Ý thức của Dương Thiên chậm rãi chìm vào bên trong Long phượng nguyên châu trong đầu mình, không ngừng quan sát, muốn tìm cách đánh thức Long phượng nguyên châu.

Hả? Đây là cái gì?

Ý thức của Dương Thiên tập trung cao độ, hắn nhìn thấy bên ngoài Long phượng nguyên châu được bao phủ bởi một lớp vật chất màu xám.

Lớp vật chất màu xám này nhìn qua chưa đến mười milimet, thế nên rất khó quan sát được bằng mắt thường. Lúc trước Dương Thiên cũng chưa từng phát hiện ra.

Dương Thiên tỉ mỉ quan sát lớp vật chất màu xám này một chút. Hắn có thể chắc chắn rằng trước đây Long phượng nguyên châu không hề có lớp vật chất màu xám này. Chẳng lẽ chính thứ này đã khiến Long phượng nguyên châu bị phong bế?

Hết chương 123.
Chương 124 Vật chất kỳ lạ màu xám

Dương Thiên cảm thấy hình như mình đã nghĩ sai hướng rồi, hắn cứ tưởng Long phượng nguyên châu bị phong bế là vì thiếu hụt năng lượng.

Dương Thiên biến hóa suy nghĩ của mình thành một cây kim nhỏ, đâm thử vào lớp vật chất màu xám kia.

Tuy nhiên, cây kim vừa gặp phải vật chất màu xám đã bị nó hấp thu, hóa thành hư ảo.

Dương Thiên cảm thấy đầu mình nhói lên một cái.

Lớp vật chất màu tím này không ngờ lại hấp thu ý nghĩ của Dương Thiên!

Dương Thiên tiếp tục thử thêm vài lần nữa, kết quả là lớp vật chất màu tím này vô cùng ngoan cố. Cho dù là hắn công kích ý chí hay là công kích tinh thần thì đều không có chút tác dụng nào, lực phòng ngự của nó rất mạnh.

Dương Thiên cảm thấy hơi mệt mỏi, nhưng bây giờ đã rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể dùng Luyện thể quyết để thử lại một lần nữa.

Hả?

Dương Thiên đột nhiên phát hiện ra khi hắn tu luyện Luyện thể quyết thì lớp vật chất màu xám kia hình như khẽ run lên một chút.

Hầu hết ý thức của Dương Thiên đều tập trung vào lớp vật chất màu xám, thế nên hắn ngay lập tức cảm nhận được sự rung động này. Trong đầu Dương Thiên xuất hiện một ý tưởng kỳ lạ, liệu hắn có thể dùng Luyện thể quyết để luyện thể lớp vật chất màu xám này được không?

Nghĩ đến là làm luôn, Dương Thiệm chậm rãi vận chuyển Luyện thể quyết. Ý thức bắt đầu đắm chìm vào trong, cố gắng luyện hóa vật chất màu xám!

Thực sự có thể!

Dương Thiên ngạc nhiên phát hiện Luyện thể quyết thực sự có tác dụng với lớp vật chất màu xám này. Cùng với sự hoạt động của Luyện thể quyết, lớp vật chất màu xám kỳ lạ này dường như đã giảm đi một chút.

Dương Thiên vô cùng hào hứng, hắn dường như đã cảm nhận được hy vọng.

Mặc dù lớp vật chất màu xám này không nhiều, chỉ là một tầng rất mỏng, nhưng Dương Thiên cũng vô cùng chật vật.

Luyện hóa suốt một giờ mà chỉ luyện hóa được chưa tới 1%.

Nhưng Dương Thiên lại không hề nản lòng thoái chí. Sau bao nhiêu ngày tuyệt vọng, lúc này hắn đang tràn đầy hy vọng.

Dương Thiên nghỉ ngơi nửa tiếng, chờ khi trạng thái lại khôi phục thì nóng lòng tiếp tục luyện hóa lớp vật chất màu xám này.

Chỉ trong nháy mắt, đã vài ngày trôi qua.

Lớp vật chất màu xám kia chỉ còn lại một chút cuối cùng, Dương Thiên ngạc nhiên phát hiện ra một chuyện, khi lớp vật chất màu xám giảm đi thì tốc độ luyện hóa của hắn lại tăng lên. Lúc trước một giờ chỉ có thể luyện hóa được 1%, bây giờ một giờ đã có thể luyện hóa 2%.

“Cứ tình hình này thì chỉ cần một tiếng nữa là có thể luyện hóa hoàn toàn!” Dương Thiên cảm nhận số vật chất màu xám còn sót lại, hưng phấn suy nghĩ.

Đã mấy ngày rồi Dương Thiên không nghỉ ngơi, bởi vì hắn sợ đây chỉ là một giấc mơ, nếu hắn ngủ dậy thì hy vọng sẽ tan biến. Thế nên, Dương Thiên dốc sức luyện hóa vật chất màu xám, cả người hắn đều ở trong trạng thái mệt mỏi.

Nhưng cảm xúc của Dương Thiên thì luôn trong trạng thái hưng phấn cực độ.

Dương Thiên nghỉ ngơi một chút, sau đó bắt đầu luyện hóa vật chất màu xám cuối cùng!

Lúc này, ở bên ngoài bang Chiến có một bóng người kỳ dị xuất hiện, khẽ lẩm bẩm: “Đây chắc là nơi ở của Dương Thiên!”

Lời nói không phải tiếng Hoa Hạ.

Ông ta là một thành viên của Liên minh chúng thần, thực lực cấp C sơ kỳ, bình thường giả vờ là một người nước ngoài bình thường tới Hoa Hạ sinh sống, nhưng thực chất là ẩn nấp để tùy thời ra tay làm việc cho tổ chức. Lần này Lôi vương Abner đã hạ lệnh cho ông ta bắt một người tên là Dương Thiên rồi đưa về Liên minh chúng thần.

Sau khi hỏi thăm vài ngày, ông ta mới phát hiện ra được tung tích của Dương Thiên.

Ánh mắt ông ta khẽ lóe lên, thân thể hóa thành một làn sương mù màu đen bay vào bên trong. Tất cả những thành viên bang Chiến đang canh gác ở bên ngoài đều không phát hiện ra.

Dương Thiên đang cố gắng luyện hóa chút vật chất màu xám cuối cùng thì bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng hét.

“Kẻ nào?”

Là tiếng của Trương Đại Hổ!

Ngay sau đó là tiếng đánh nhau vang lên. Trương Đại Hổ luôn ở bên ngoài canh gác cho Dương Thiên. Thực lực của ông ta không giống những người khác, ngay cả nhóm Thiên 9 cũng không so được với ông ta.

Không ai có thể cảm nhận được màn sương kỳ quái kia, nhưng Trương Đại Hổ lại có thể cảm nhận được.

Trương Đại Hổ hét lên một tiếng, không chút do dự tấn công đám sương mù màu đen kia.

Tuy nhiên, Trương Đại Hổ lại cảm giác như nắm đấm của mình nện lên tảng đá, tay chảy cả máu.

“Báo động! Địch tấn công!” Trương Đại Hổ hét lên.

Lúc này thực lực của ông ta đã gần là 1000 cân! Thế mà lại không chống lại được kẻ địch trước mắt.

“Không ngờ ở đây lại có thể gặp được một thức tỉnh giả dị năng thân thể cấp F đỉnh phong!” Màn sương đen kia dần dần hóa thành hình người, là một người đàn ông ngoại quốc trung niên. Chỉ có điều, ông ta mặc một bộ quần áo màu đen trông vô cùng kỳ quái.

Ngay sau đó, nhóm Thiên 1, Thiên 9 cũng chạy tới đây.

Nơi này là tổng căn cứ của bang Chiến, hơn một nửa số người trong bang bình thường sẽ đóng quân ở chỗ này. Bây giờ Dương Thiên cũng ở đây nên hầu hết các thành viên số thứ tự Thiên và Địa đều ở đây.

“Cậu chủ đang ở bên trong, nhất định không được để ông ta đi vào!” Trương Đại Hổ nôn nóng nói.

Hết chương 124.
Chương 125 Chấn động 1

Bảy tám chục người lập tức không do dự gì mà xông lên tấn công người đàn ông trung niên kia. Đối với bọn họ, trung thành với Dương Thiên chính là sứ mệnh duy nhất!

“Thú vị thật! Không ngờ một bang hội bình thường như thế này mà lại xuất hiện nhiều Thức tỉnh giả dị năng thân thể cấp F như vậy!” Người đàn ông ngoại quốc nói. Ông ta không biết đến sự tồn tại của Chiến vương quyết, chỉ cảm thấy không ngờ bảy tám chục người này lại có thực lực mấy trăm cân như vậy, vô cùng bất ngờ.

Nhưng thực lực của ông ta là cấp C, thế nên cho dù có bao nhiêu cấp F thì cũng không chịu được một đòn tấn công của ông ta!

Bởi vì thực lực chênh lệch nhau quá nhiều!

“Ha ha... Số lượng thì nhiều đấy, nhưng ở trước mặt tôi thì chẳng tạo thành sóng gió gì được đâu!” Người đàn ông trung niên ngoại quốc cười lạnh một tiếng. Ông ta giống như sói nhập đàn dê, không gì cản nổi!

Chỉ vài phút sau, nhóm Trương Đại Hổ đã bị đánh bị thương nằm la liệt trên mặt đất!

“Hừ! Chẳng chịu nổi một đòn!” Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, sau đó đẩy cửa bước vào.

Lúc này Dương Thiên vẫn đang nhắm mắt, thu liễm tinh thần, toàn lực luyện hóa vật chất màu xám.

Hắn cũng cảm giác được những chuyện xảy ra bên ngoài. Nhưng bây giờ hắn còn chẳng sánh được với người thường, căn bản không làm được gì cả.

Nhiệm vụ của hắn là phải mau chóng luyện hóa cho xong vật chất màu tím, như thế mới có một cơ hội sống.

“Ha ha, đây chính là Dương Thiên à? Chỉ là một kẻ tàn phế! Thế mà Lôi vương Abner còn bắt một cường giả cấp C như mình tới đây bắt cậu ta? Đúng là giết gà dùng dao mổ trâu!” Người đàn ông trung niên bất mãn.

Ông ta ẩn nấp ở Hoa Hạ bao năm, nhưng chỉ được hành động một lần. Bởi vì chỉ cần ra tay thì tổ tình báo của Long tổ sẽ lập tức điều tra ra thân phận của ông ta. Nếu ông ta không rời khỏi Hoa Hạ thì chắc chắn sẽ bị bắt.

Người đàn ông trung niên nhìn Dương Thiên vẫn đang nhắm hai mắt giống như không phát hiện ra thì vô cùng tức giận. Ông ta muốn dạy dỗ tên tiểu tử không biết cung kính cường giả này.

Khi ông ta đến gần Dương Thiên, thanh niên đang nhắm mắt lập tức mở mắt ra, nở một nụ cười ấm áp.

Nụ cười này vừa có sự mệt mỏi, vừa có sự thư thái.

“Không ổn!” Người đàn ông ngoại quốc đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Ông ta còn đang khó hiểu thì một khí tức linh hồn to lớn từ trong thân thể Dương Thiên truyền tới, đập thẳng vào đầu ông ta. Sau đó, người đàn ông trung niên kia lập tức ngã rầm xuống đất, hai mắt mất đi ánh sáng.

“Sư phụ, cuối cùng người cũng xuất hiện rồi!” Dương Thiên vô cùng vui sướng.

Khi hắn luyện hóa chút vật chất màu tím cuối cùng thì lập tức cảm nhận được sự tồn tại của Huyền Hư đạo nhân!

Huyền Hư đạo nhân ở trong Long phượng nguyên châu đã thức tỉnh.

Dương Thiên lập tức cảm thấy an tâm.

Có trời mới biết mấy ngày qua hắn đã phải trải qua những chuyện như thế nào, Dương Thiên cảm thấy như mình ngã xuống vực sâu không đáy, cả người tràn ngập tuyệt vọng. Nhưng bây giờ thì ổn rồi, tia sáng đã xuất hiện.

“Tiểu Thiên, sao thương thế trên người ngươi lại trở nên nghiêm trọng như thế này?” Huyền Hư đạo nhân bay lơ lửng trước mặt Dương Thiên, cảm nhận một chút tình trạng của hắn, sau đó nhíu mày hỏi.

Dương Thiên kể cho Huyền Hư đạo nhân nghe những chuyện đã xảy ra lúc ông ta ngủ say!

“Khinh người quá đáng! Dám bắt nạt đồ nhi của ta như vậy!” Huyền Hư đạo nhân nghe Dương Thiên kể thì vô cùng phẫn nộ, khí thế trên người khủng bố dị thường.

Dương Thiên cảm thấy vô cùng ấm áp, mặc dù sư phụ Huyền Hư đạo nhân của hắn lúc tu luyện đối xử với hắn vô cùng nghiêm khắc, nhưng trong lòng vẫn luôn suy nghĩ cho hắn.

“Nhưng tạm thời chưa cần phải vội vã chuyện báo thù, sau này ngươi sẽ còn rất nhiều cơ hội! Trước tiên chúng ta phải giải quyết vấn đề thân thể của ngươi đã!” Huyền Hư đạo nhân nói, đi tới bên cạnh Dương Thiên, kiểm tra kỹ càng thân thể hắn.

“8 đại chủ mạch, 28 trung mạch, 72 tế mạch đều bị dập nát hoặc bị tổn thương, tứ chi gãy nát!” Huyền Hư đạo nhân nhíu mày nói.

“Sư phụ, có cách nào chữa khỏi không?” Dương Thiên vội vàng hỏi. Huyền Hư đạo nhân là hy vọng lớn nhất của hắn, cũng là hy vọng duy nhất!

Huyền Hư đạo nhân gật đầu: “Chuyện này không làm khó được vi sư đâu! Ngươi cứ nghỉ ngơi một chút đi, chờ ngươi nghỉ ngơi đủ thì chúng ta sẽ bắt đầu điều trị.”

Huyền Hư đạo nhân cũng nhìn ra được sự mệt mỏi của Dương Thiên.

Dương Thiên giống như được uống thuốc an thần, trong lòng đột nhiên trấn tĩnh trở lại.

Hắn dặn dò nhóm Trương Đại Hổ quay về trị thương, sau đó cảm thấy vô cùng buồn ngủ. Dương Thiên nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ sâu.

Huyền Hư đạo nhân đã thức tỉnh rồi, hắn không còn phải lo lắng về sự an toàn của bản thân nữa.

Huyền Hư đạo nhân nhìn Dương Thiên, khẽ thở dài một hơi, trên mặt tràn đầy cảm giác tang thương và đau lòng.

“Tiểu Thiên, không biết Long phượng nguyên châu lựa chọn ngươi trở thành chủ nhân của nó với ngươi mà nói là chuyện tốt hay xấu! Đáng tiếc, vận mệnh không thể nghịch chuyển, nếu nó đã lựa chọn ngươi thì ngươi phải gánh vác sứ mệnh này!” Huyền Hư đạo nhân nhìn về phương xa, sắc mặt thâm thúy, ánh mắt thương tiếc.

...

Hết chương 125.


Đang tải...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK