“Ha ha, không có gì. Cha tôi và ông chủ KTV này rất thân quen, thế nên tôi muốn đặt phòng cũng tiện lợi hơn một chút.” Lưu Thiếu Đông cười cười, nói xong thì còn liếc mắt nhìn Trương Thi Ninh một cái, muốn thu hút sự chú ý của cô.
Nhưng thấy Trương Thi Ninh vẫn bình tĩnh như vậy thì trong lòng anh ta không nén được thất vọng.
Anh ta đã theo đuổi Trương Thi Ninh một thời gian rồi, nhưng cho dù làm gì thì cô cũng không thèm chú ý. Nếu là người bình thường thì chắc chắn anh ta đã dùng gia thế để ép buộc rồi, nhưng gia cảnh của Trương Thi Ninh lại không bình thường, cha còn là giáo sư đại học An.
Thấy Trương Thi Ninh không có phản ứng gì, Lưu Thiếu Đông suy nghĩ một chút rồi thần thần bí bí nói với đám người Lâm Đình: “Mọi người có biết ai là ông chủ chân chính của KTV này không?”
“Là ai thế?” Đám người Ngô Cường tò mò nhìn anh ta, ngay cả Trương Thi Ninh cũng không nhịn được mà nhìn sang.
Lưu Thiếu Đông vô cùng vui vẻ, chậm rãi nói: “KTV này à, người khác thì có lẽ không biết, nhưng tôi lại biết rất rõ ràng. Ông chủ Lâm chỉ là ông chủ danh nghĩa mà thôi, còn người có quyền kinh doanh, ông chủ chân chính chính là bang Thanh!”
“Bang Thanh?” Đám người Ngô Cường tiếp xúc ít, không quá hiểu biết về bang Thanh.
Dương Thiên nghe thế thì lại lập tức nhíu mày, nơi này là địa bàn của bang Thanh?
“Để tôi giải thích rõ cho mọi người, bang Thanh chính là một trong số những bang phái lớn của thế giới ngầm thành phố Hải, trong tay có hơn 2000 anh em, có đến bảy tám cái KTV như thế này.” Lưu Thiếu Đông dương dương tự đắc, cứ như anh ta là người của bang Thanh vậy.
“Oa! Lợi hại như vậy sao?” Đám người Ngô Cường kinh hô. Tài sản của gia đình bọn họ cũng lên tới vài trăm triệu, nhưng không thể mua được một KTV xa hoa như thế này. Điều này có thể thấy bang Thanh lớn mạnh và giàu có như thế nào.
“Cha tôi và lão đại bang Thanh đã từng có cơ hội gặp nhau mấy lần, tôi cũng may mắn được gặp một lần. Uy thế đó đúng là khiến người ta sợ hãi!” Lưu Thiếu Đông cảm thán: “Đó mới chân chính là người ở tầng lớp trên!”
Ánh mắt mọi người ở đây cũng ngập tràn vẻ hâm mộ.
Mà lúc này, ở bên ngoài một căn phòng VIP xa hoa nhất của KTV này, có mấy người đàn ông thân thể cường tráng, khí thế khủng bố đứng canh gác.
Bên trong phòng, nếu Dương Thiên nhìn thấy thì sẽ chắc rất ngạc nhiên. Bởi vì trong phòng có một người quen, chính là người mà hai ngày trước đã phát sinh xung đột với hắn- Tào Quân.
Nhưng lúc này, Tào Quân lại không kiêu ngạo như lúc đó, mà thành thật ngồi một bên.
Ngoại trừ Tào Quân, trong phòng còn ba người đàn ông trung niên nữa, người nào người nấy nhìn vô cùng nghiêm túc.
Trong đó, có một người trên mặt có một vết sẹo dài, kéo từ khóe mắt đến khóe miệng, nhìn vô cùng đáng sợ. Nhưng mà gương mặt này lại hao hao giống Tào Quân.
Hai người còn lại, một người đeo kính gọng vàng, vừa uy nghiêm vừa mang theo hơi thở tri thức. Người cuối cùng cơ bắp cuồn cuộn, bắp tay to như đùi người khác, trông giống một con mãnh thú khổng lồ, trông còn ghê hơn cả Dương Thiên khi còn 150kg.
“Cha! Chú Lưu! Chú Kim! Mọi người nhất định phải lấy lại công bằng cho con! Mọi người cứ hỏi những người khác mà xem, con không hề chủ động tìm thằng ranh Dương Thiên kia, là nó tự nhiên đến trêu chọc con, lần trước đánh gãy răng con, lần này còn đạp gãy xương con.” Tào Quân khóc lóc kể lể.
Những người có thể để Tào Quân gọi như vậy cũng chỉ có vài người. Đây chính là ba lão đại của bang Thanh.
Lão đại Tào Mãnh, lão nhị Kim Bưu, lão tam Lưu Văn Thanh!
“Đủ rồi! Con không biết mấy ngày nay đang là thời kỳ mấu chốt sao? Bang Chiến khí thế ồ ạt, con thì lại ở bên ngoài gây chuyện!” Tào Mãnh trừng mắt nhìn con trai mình: “Mấy ngày nay bang chúng ta đều vô cùng đề phòng, không có ai đi giải quyết những chuyện đó cho con đâu. Con yên phận cho cha.”
Tào Quân bị cha mình từ chối, chỉ có thể gục đầu xuống.
...
Dương Thiên đang yên lặng ăn trái cây thì đột nhiên điện thoại di động vang lên.
Dương Thiên ra ngoài nhận điện thoại, là Trương Đại Hổ gọi điện đến.
“Cậu chủ, buổi tối hôm nay chúng tôi sẽ phát động tập kích bang Thanh. Trận chiến cuối cùng sẽ diễn ra ở KTV Lăng Thần. Đó là đại bản doanh của bang Thanh, chúng tôi nghe nói mấy lão đại của bang Thanh đêm nay đều ở đó.” Trương Đại Hổ báo cáo.
“Được! Ông cứ xem rồi làm!” Dương Thiên nói xong thì ngắt điện thoại.
KTV Lăng Thần, đó chẳng phải chính là KTV mà hắn đang ở đây sao? Dương Thiên nhíu mày.
Nếu có chiến đấu thì nhất định không tránh được thương vong, nhóm người Vương Nhã Lộ và Trương Thi Ninh vẫn còn ở bên trong.
Dương Thiên vào bên trong, đi đến trước mặt Vương Nhã Lộ và Trương Thi Ninh: “Không còn sớm nữa, Nhã Lộ, chúng ta về thôi.”
Vương Nhã Lộ còn chưa kịp nói gì thì Lâm Đình đã bất mãn nói: “Dương Thiên, cậu nói như thế là có ý gì hả? Cậu cảm thấy ở đây chơi với chúng tôi không vui à?”
“Đúng vậy! Người anh em, anh Đông của chúng tôi mời khách, cậu không phải bỏ xu nào, thế mà cậu còn tỏ thái độ không hài lòng như thế. Có phải cậu khinh thường anh Đông của chúng tôi không hả?” Ngô Cường và Lý Kiến Hoa cũng chen miệng vào.
Dương Thiên lại không quan tâm đến bọn họ, mắt nhìn về phía nhóm người Vương Nhã Lộ, chờ câu trả lời của các cô.
Chương 67 Nực cười 1
Trương Thi Ninh nhíu mày, trong lòng càng thêm bất mãn với Dương Thiên: “Dương Thiên, nếu cậu có việc gì cứ về trước đi! Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, chúng tôi ở lại chơi thêm một lúc.”
“Nhã Lộ, còn em thì sao?” Dương Thiên nhìn về phía Vương Nhã Lộ.
“Anh Tiểu Thiên, nếu như mọi người đều không muốn về thì em cũng không về. Anh Tiểu Thiên, em xin lỗi.” Vương Nhã Lộ nhỏ giọng nói với Dương Thiên.
Cô thực sự không dám để những người khác ở lại mà về trước. Nếu như thế, sau này cô sẽ rất khó mà dung nhập vào trong vòng tròn này.
Dương Thiên nghe Vương Nhã Lộ nói thế thì suy nghĩ một chút, sau đó lại yên lặng ngồi xuống. Những người khác thì không sao, nhưng hắn coi Vương Nhã Lộ là bạn, không muốn cô xảy ra chuyện.
“Sao lại không đi nữa rồi?” Lâm Đình thấy Dương Thiên ngồi xuống thì châm chọc.
“Chắc là bạn học Dương Thiên của chúng ta cảm thấy bên ngoài trời tối quá nên không dám về một mình.” Lý Kiến Hoa cười.
“Ha ha!” Những người khác cũng bật cười theo.
Dương Thiên nhắm mắt dưỡng thần, không để ý tới bọn họ.
“Tôi đi toilet một chút.” Lâm Đình nói.
“Em đi với chị!” Chu Noãn cũng nói.
Hai người ra ngoài, còn đám người Lưu Thiếu Đông thì ở lại đánh bài. Chờ mấy phút mà hai nữ sinh vẫn chưa quay lại.
“Để tôi ra ngoài xem tình hình thế nào.” Lý Kiến Hoa nói.
“Chúng ta cùng nhau ra xem đi.” Lưu Thiếu Đông đề nghị.
Lâm Đình và Chu Noãn đi toilet xong, đang chuẩn bị quay về phòng.
Đột nhiên, Lâm Đình cảm giác thấy có người vỗ lên mông mình. Cô ta lập tức quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông mập mạp đang nhìn mình bằng một ánh mắt đáng khinh. Lâm Đình vốn đanh đá, không chút nghĩ ngợi vung tay lên tát người đàn ông kia một cái: “Đồ biến thái chết tiệt, dám vỗ mông bà đây à?”
Người đàn ông bị tát tức giận gầm lên: “Con điếm, mày dám đánh tao?”
Ông ta cũng vung tay lên tát một cái, sức lực rất lớn, Lâm Đình ngã lăn quay ra đất.
“Chị Đình!” Chu Noãn sợ hãi hét lên, nhanh chóng chạy lại đỡ Lâm Đình.
“Ồ, con bé này cũng xinh xắn quá!” Người đàn ông mập mạp nhìn thấy Chu Noãn thì hai mắt sáng lên, nhất là khí chất nhu nhược của Chu Noãn càng khiến ông ta muốn làm chuyện xấu.
Nói xong, ông ta vươn tay bắt lấy cả Lâm Đình và Chu Noãn.
“Dừng tay!” Nhóm người Lưu Thiếu Đông chạy tới, nhìn thấy Chu Noãn và Lâm Đình bị người đàn ông kia đè vào góc tường thì lập tức nổi giận. Bọn họ còn nhìn thấy rõ trên mặt Lâm Đình có in hình bàn tay.
“Mẹ kiếp! Dám đánh người!” Nhóm người Lưu Thiếu Đông lập tức lao lên. Lưu Thiếu Đông cũng biết chút võ nghệ, mọi người nhanh chóng đánh cho tên đàn ông mập mạp kia lăn lộn dưới đất.
“Chúng mày là ai? Có giỏi thì nói tên ra!” Người đàn ông kia bị đánh vô cùng thê thảm, sa sầm mặt mũi hỏi. Ông ta rất tức giận nhưng tính cách lại vô cùng cẩn thận, sợ gặp phải người không nên trêu vào.
“Hừ! Cha tôi là Lưu Nham Thanh- chủ tịch cao ốc Hải Cảnh!” Lưu Thiếu Đông tự hào nói: “Còn không mau cút đi!”
“Lưu Nham Thanh?” Người đàn ông mập mạp nghĩ ngợi một chút, không biết người này. Nhưng ông ta cũng không dám thiếu cảnh giác, xám xịt mặt mày rời đi.
“Ha ha! Anh Đông! Anh xem tên mập mạp chết tiệt đó kìa, không ngờ nhát gan như thế, vừa nghe đến tên cha anh là chạy mất dép!” Ngô Cường cười nói.
Anh ta cảm thấy gã đó chắc chắn là bị danh tiếng của cha Lưu Thiếu Đông dọa sợ.
“Chu Noãn, Lâm Đình, hai người không sao chứ?” Lưu Thiếu Đông không phản bác, tiến tới quan tâm hỏi han hai người kia.
“Không sao không sao! Cảm ơn anh Đông!” Mặc dù trên mặt Lâm Đình vẫn còn in rõ dấu tay nhưng vẫn cố gắng tươi cười trả lời.
“Cảm ơn!” Chu Noãn cũng nhỏ giọng đáp lại một câu, vẻ mặt tái nhợt, chuyện vừa rồi khiến cô sợ hãi vô cùng.
“Không sao là tốt rồi, đi thôi, chúng ta quay về phòng hát tiếp!” Lưu Thiếu Đông cười nói.
Người đàn ông mập mạp hùng hùng hổ hổ trở lại phòng VIP của mình, ông chủ Lâm của KTV cũng ở trong đó.
“Lão Hoàng, sao ông vừa ra ngoài một chuyến, lúc về đã biến thành bộ dáng như thế này rồi? Không phải là bị người ta đánh đó chứ?” Lâm tổng cười hỏi.
“Lão Lâm, tôi hỏi ông một chút, ông có quen biết người nào tên là Lưu Nham Thanh không? Hình như là chủ tịch cao ốc Hải Cảnh gì gì đó.” Người đàn ông mập mạp Hoàng Đại Nghĩa ngồi xuống ghế, tức giận hỏi.
“Ồ? Lưu Nham Thanh à? Tôi có biết, ông ta là một thương nhân địa ốc nổi tiếng của thành phố Hải, gia sản cũng lên tới bốn năm trăm triệu. Tôi và ông ta cũng ăn cơm với nhau mấy lần rồi, còn có chút liên quan tới một vài thương vụ của bang Thanh chúng ta. Nhưng hạng người đó đối với bang Thanh chúng ta mà nói cũng chỉ là hạng tôm tép mà thôi.” Lâm tổng nói.
“Mẹ kiếp! Ông đây còn tưởng là phú nhị đại nào đó ghê gớm lắm? Khẩu khí lớn như vậy?” Người đàn ông mập mạp càng nghĩ càng tức, mình già đầu thế này rồi mà còn bị mấy thằng trẻ ranh dọa chạy.
Người đàn ông mập mạp này tên là Hoàng Đại Nghĩa, là một đường chủ nhỏ của bang Thanh, có hơn hai mươi thuộc hạ.
“Đi! Gọi các anh em tới đây! Mẹ kiếp, ở địa bàn của mình mà còn bị đám trẻ ranh bắt nạt, không thể nuốt trôi cục tức này được!” Hoàng Đại Nghĩa tức giận không thôi.
Chương 68 Nực cười 2
Trong phòng của nhóm người Lưu Thiếu Đông.
“Nghe nói nhà anh Đông mới mua thêm mấy tòa nhà? Giá trị lên đến hàng trăm triệu?” Ngô Cường cười nói.
“Ha ha, làm gì đến mấy trăm cơ chứ, chỉ có chín mươi triệu thôi, vẫn đang trong thời gian xây dựng nên chưa thế định giá chính xác được.” Lưu Thiếu Đông cười nói. Mặc dù giọng điệu của anh ta nghe khá là khiêm tốn, nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ tự hào không thể che giấu.
“Gia đình anh Đông lợi hại thật, bao nhiêu nhà cửa như thế, tùy tiện bán một cái cũng khiến bao nhiêu người trở thành người giàu rồi.” Lý Kiến Hoa cũng khen tặng.
“Này, Dương Thiên, tôi bảo này, nếu như cậu học hành không bận lắm thì đến công ty của nhà anh Đông làm việc đi, kiếm được một khoản thu nhập khá đấy.” Lâm Đình cười khỉnh, ánh mắt khinh thường nhìn về phía Dương Thiên.
“Ôi chuyện này chưa chắc đã được đâu! Công ty của gia đình anh Đông lớn như vậy, không phải người nào muốn vào cũng vào được, còn phải xem ý tứ của anh Đông nữa.” Ngô Cường cười nói.
“Nếu Dương Thiên đến thì tất nhiên là tôi rất hoan nghênh rồi. Bạn học Dương Thiên, không thì thứ bảy chủ nhật cậu đến công ty tôi đi, ngày làm tám tiếng, tôi trả cậu 3000 tiền lương.” Lưu Thiếu Đông vô cùng hào phóng.
“Không cần, tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện đi làm thêm.” Dương Thiên hơi nhíu mày, thẳng thắn cự tuyệt lời mời này. Lâm Đình tại sao luôn muốn gây phiền phức cho hắn thế chứ?
“Dương Thiên, không phải tôi nói cậu, nhưng gia cảnh nhà cậu không tốt, không thể lúc nào cũng xin tiền cha mẹ như thế chứ? Thế thì có khác gì ký sinh trùng không? Cậu xem, anh Đông hào phóng biết bao, chỉ cần làm hai ngày là có thể kiếm được 3000 tệ, đủ để cậu trang trải phí sinh hoạt đại học một tháng. Người bình thường đi làm có khi còn không được nhiều như vậy đâu!” Ngô Cương khuyên nhủ, trong giọng nói lại tràn đầy vẻ giáo huấn.
Thực ra bọn họ cũng chỉ muốn khoe mẽ trước mặt nữ sinh mà mình thích. Trong số những người ở đây, chỉ có Dương Thiên là không có tiền, thế nên nếu bọn họ muốn thể hiện sự ưu việt của bản thân thì chỉ có thể lấy Dương Thiên ra làm ví dụ so sánh.
Lâm Đình lại càng ghét Dương Thiên hơn, cô ta và Ngô Cường là chỗ quen biết, luôn giúp đỡ Ngô Cường theo đuổi Chu Noãn. Sự xuất hiện của Dương Thiên khiến cô ta cảm thấy có một mối uy hiếp tiềm tàng. Dù sao thì Dương Thiên ngoại trừ không có tiền thì những phương diện khác đều không hề thua kém đám người Lưu Thiếu Đông.
“Rầm!”
Dương Thiên đập thẳng chiếc ly trong tay lên bàn.
“Dương Thiên, cậu có ý gì thế hả? Chúng tôi làm thế vì tốt cho cậu, cậu nổi nóng cái gì?” Lâm Đình lập tức hô to gọi nhỏ.
“Ha ha, có lẽ là bạn học Dương Thiên cảm thấy công ty nhà tôi quá nhỏ, không lọt vào mắt được!” Lưu Thiếu Đông cười.
“Dương Thiên, cậu đừng tức giận. Thực ra tôi cảm thấy lời đề nghị của Thiếu Đông không tồi, cậu có thể thử xem. Tôi cũng biết gia cảnh nhà cậu không tốt, có thể kiếm được tiền vẫn tốt hơn.” Trương Thi Ninh cũng lên tiếng khuyên nhủ. Cô không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy lời đề nghị này của Lâm Đình cũng không tồi.
Chu Noãn luôn ngồi một bên nhìn di động, lẳng lặng lắng nghe, không đồng ý cũng không phản đối.
“Mọi người đều nhầm rồi, anh Tiểu Thiên có tiền! Anh ấy giàu lắm!” Vương Nhã Lộ ngồi bên cạnh phản bác.
“Ha ha, Nhã Lộ, cô nói Dương Thiên giàu mà không thấy buồn cười sao?” Lâm Đình nói xong còn khinh thường liếc bộ quần áo không có nhãn hiệu nào của Dương Thiên.
“Hừ! Lần trước anh Tiểu Thiên mời tôi và chị Thi Ninh đi ăn cơm, tiêu hết hơn 3000 tệ đấy!” Vương Nhã Lộ nói. Cô cũng nhớ rõ lần đó Dương Thiên nói mình có tiền.
“Thi Ninh, có chuyện đó sao?” Nhóm người Lâm Đình hỏi.
“Trương Thi Ninh lắc đầu, thầm nghĩ Vương Nhã Lộ quá đơn thuần. Rõ ràng lần đó Dương Thiên sĩ diện, dùng tiền cha mẹ vất vả kiếm được mời họ ăn cơm, không ngờ Vương Nhã Lộ lại nghĩ Dương Thiên giàu thật.
“Ha ha, Vương Nhã Lộ, Thi Ninh lắc đầu rồi kìa, cô còn gì để nói không?” Lâm Đình cười ha ha.
Dương Thiên đột nhiên đứng dậy khiến cả đám giật mình, hắn lạnh lùng nhìn những người xung quanh: “Tôi có tiền hay không liên quan gì đến các người? Tôi làm việc ở đâu liên quan gì đến các người? Các người không cảm thấy mình quản quá nhiều chuyện sao?”
Nhóm người này từ lúc ban đầu đã bắt đầu chế giễu hắn, hắn càng không để ý thì bọn họ càng quá đáng.
Dương Thiên hừ lạnh: “Nhà các người giàu lắm à? Mấy trăm triệu? Mấy tỷ? Tôi chẳng thèm để vào mắt!”
“Được rồi, Dương Thiên, mọi người cũng vì muốn tốt cho cậu, cậu đừng nói như thế!” Trương Thi Ninh nói, cô tưởng Dương Thiên đang cố tình cậy mạnh.
“Nực cười! Dương Thiên này đội trời đạp đất, sao lại cần người khác khoa tay múa chân!” Dương Thiên lạnh lùng nói.
“Ha ha! Dương Thiên, cậu đúng là trẻ người non dạ!” Lưu Thiếu Đông nhìn Dương Thiên, thở dài, sắc mặt thâm trầm nói: “Chờ sau khi cậu trải qua khó khăn mới biết chúng tôi thực sự làm thế là vì muốn tốt cho cậu! Đây là hiện thực!”
“Anh có tin là tôi có thể ném anh từ đây ra ngoài không?” Dương Thiên híp mắt nhìn Lưu Thiếu Đông.
“Này! Dương Thiên, sao cậu lại hẹp hòi như thế hả? Anh Đông làm thế cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi! Thôi quên đi, nếu cậu đã không muốn tiếp nhận ý tốt của mọi người như thế thì chúng tôi cũng chẳng còn cách nào.” Lâm Đình ở bên cạnh, làm ra vẻ tiếc nuối nói.
“Rầm!”
Đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng động lớn, giống như có người đang đá cửa.
“Có chuyện gì thế?” Lưu Thiếu Đông nhíu mày.
Chương 69 Có thể thả các cô ấy đi được không
“Để tôi ra mở cửa!” Lý Kiến Hoa nói, sau đó mở cửa phòng ra.
Anh ta vừa mới mở cửa thì đã thấy bên ngoài có hơn hai mươi người đang vây quanh căn phòng, người dẫn đầu là gã đàn ông mập mạp vừa rồi mới bị bọn họ đánh, còn cả Lâm tổng đi xem kịch vui.
“Không ổn!” Lý Kiến Hoa thầm kêu lên một tiếng, đang định đóng cửa lại thì bị gã đàn ông dẫn đầu đạp cho một cái. Sau đó, cánh cửa phòng VIP này mở tung ra.
“Rầm!” Cả người Lý Kiến Hoa bị đạp bay lên ghế, cốc chén đồ ăn trên bàn đổ tứ tung. Mấy nữ sinh lập tức sợ hãi kêu ầm lên.
Hoàng Đại Nghĩa hùng hùng hổ hổ đi vào bên trong, nhìn thấy nhóm người Lưu Thiếu Đông không sót một ai thì cười lạnh: “Hay lắm, đều ở trong này! Hay lắm! Hay lắm!”
“Đây chẳng phải là tên béo chết tiệt vừa chiếm tiện nghi của bà đây sao? Thế mà còn dám quay lại à?” Lâm Đình nhìn thấy Hoàng Đại Nghĩa thì khinh thường nói, cô ta vẫn chưa nhìn thấy hơn hai mươi người bên ngoài.
Cô ta nâng Lý Kiến Hoa dậy, nhìn thấy dáng vẻ chật vật thê thảm của anh ta thì mắng chửi Hoàng Đại Nghĩa: “Đồ điên, dám đánh Kiến Hoa nhà chúng tôi à?”
“Tiểu Đình, im miệng!” Lý Kiến Hoa lập tức ngắt lời cô ta. Vừa rồi anh ta đã thấy được tình hình bên ngoài, cảm thấy người tới không có ý tốt.
Lâm Đình bị Ký Kiến Hoa quát thì ngân ngẩn cả người.
Lưu Thiếu Đông lúc này trịnh trọng đứng lên, khách sáo với Lâm tổng: “Lâm tổng, chào ông, cha tôi là chủ tịch cao ốc Hải Cảnh- Lưu Nhan Thanh, xin hỏi vị này là?”
“Lưu Nham Thanh đúng không?” Hoàng Đại Nghĩa vừa nghe đến cái tên này thì tức giận đi tới: “Mẹ kiếp, ông đây đập chết mày! Để xem Lưu Nham Thanh dám làm gì ông đây?”
Lưu Thiếu Đông nghe thế thì nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ vẻ không vui, nói với Hoàng Đại Nghĩa: “Tại sao ông lại như thế? Chuyện lúc trước thôi thì cả hai bên đều sai, nếu không thì cả hai bên đều bỏ qua đi! Dù thế nào đi nữa thì cha tôi Lưu Nham Thanh cũng có quen biết với chủ nơi này!”
“Ông anh Hoàng!” Lúc này, Lâm tổng cũng lên tiếng, mỉm cười giảng hòa: “Ông anh, dù sao thì Lưu Nham Thanh cũng từng ăn cơm với tôi mấy lần, quan hệ cũng không tồi lắm. Hay là ông anh nể mặt tôi, tha cho con trai ông ta?”
Hoàng Đại Nghĩa suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được, nể mặt Lâm tổng, tôi có thể tha cho chúng nó, nhưng mấy cô gái này phải ở lại đây!”
Hoàng Đại Nghĩa chỉ vào bốn cô gái đang hoảng sợ đứng trong góc.
“A!” Bốn cô gái nghe Hoàng Đại Nghĩa nói vậy thì sợ hãi hét ầm lên.
“Anh Đông! Dẫn chúng em ra ngoài với! Chúng em không muốn ở lại đây đâu.” Lâm Đình lập tức khóc lóc trước mặt Lưu Thiếu Đông.
Ngay cả Trương Thi Ninh bình thường yên tĩnh lúc này cũng không tránh khỏi hoảng hốt. Hoàng Đại Nghĩa vừa nhìn đã biết không phải hạng người tốt đẹp gì. Nếu như bị giữ lại đây thì thực sự không ai dám tưởng tượng sẽ xảy ra những chuyện gì.
“Ông chủ Lâm, ông xem, những cô gái này đều là bạn bè của tôi, chỉ là sinh viên năm nhất, chưa trải sự đời. Ông xem có thể nào nói đỡ mấy câu với ông anh Hoàng này...” Lưu Thiếu Đông lấy lòng.
“Mẹ kiếp! Đúng là không biết tốt xấu! Ông đây đã đồng ý tha cho chúng mày rồi, nếu tiếp tục đứng lải nhải ở đây, có tin ông đây đập cho mày một trận không hả?” Hoàng Đại Nghĩa tức giận rống lên. Ông ta vung tay một cái, mười mấy người từ bên ngoài lập tức chạy vào trong phòng! Trận thế vô cùng đáng sợ!
Lưu Thiếu Đông thấy thế thì sợ hãi không dám nói tiếp nữa.
“Tiểu Đông à, mặc dù tôi và cha cậu cũng quen biết nhưng tôi chỉ có thể bảo đảm an toàn cho cậu thôi, còn những người khác tôi cũng lực bất tòng tâm!” Lâm tổng vỗ vai Lưu Thiếu Đông, cười nói.
Sắc mặt Lưu Thiếu Đông vô cùng khó coi, anh ta quay đầu nhìn Trương Thi Ninh một cái, do dự mãi không hạ được quyết tâm. Anh ta vất vả theo đuổi Trương Thi Ninh lâu như vậy, mãi hôm nay mới có thể hẹn cô ra ngoài chơi. Anh ta cảm thấy mối quan hệ của hai người đã tiến thêm được một bước, không muốn từ bỏ như vậy.
“Thiếu Đông?” Trương Thi Ninh nhìn Lưu Thiếu Đông, ánh mắt ngập tràn sự cầu xin. Bây giờ cô cũng chỉ có thể dựa vào Lưu Thiếu Đông.
“Ha ha... Chuyện này... Thi Ninh à... Em xem, thực ra ông chủ Hoàng cũng không tồi... Mọi người... Mọi người ở lại cùng bọn họ một chút chắc cũng không sao đâu. Anh cảm thấy ông chủ Hoàng sẽ không làm khó dễ các em đâu!” Lưu Thiếu Đông ấp úng, cười gượng nói.
Trương Thi Ninh nhìn Lưu Thiếu Đông, vẻ mặt không thể nào tin tưởng được. Ban đầu Lưu Thiếu Đông để lại cho cô ấn tượng rất tốt, vừa có tiền vừa đẹp trai, mấu chốt là tác phong làm người cũng không tồi. Anh ta ấm áp như ánh mặt trời, lại còn rất có nghĩa khí. Trong lòng Trương Thi Ninh cũng đang chuẩn bị đồng ý lời theo đuổi của anh ta, trở thành bạn gái của anh ta, nhưng không ngờ hiện tại Lưu Thiếu Đông chỉ lo cho chính bản thân mình, đẩy cô và những người khác đến miệng cọp.
“Ha ha! Nói thế mới đúng chứ! Hoàng Đại Nghĩa cười ha ha nói, vỗ vỗ bả vai Lưu Thiếu Đông.
“A!” Lâm Đình hét lên, nắm chặt lấy cánh tay Lý Kiến Hoa, trốn sau người anh ta. Chu Noãn ngây ngốc đứng bên cạnh Ngô Cường, sắc mặt tái nhợt, thân thể run bần bật, cầu xin sự bảo vệ. Vương Nhã Lộ chạy tới bên người Dương Thiên, cũng sợ hãi tái mét mặt mũi.
Chương 70 Đánh nhau 1
Lý Kiến Hoa không dám nhìn bạn gái, năng lực của anh ta không bằng Lưu Thiếu Đông. Hoàng Đại Nghĩa không thèm nể mặt Lưu Thiếu Đông, vậy thì anh ta cũng chỉ là con tép trong mắt ông ta mà thôi.
Giống như đã hạ quyết tâm, Lý Kiến Hoa đẩy Lâm Đình ra phía trước: “Tiểu Đình, em cũng nghe rồi đấy, anh Đông nói không sai. Ông chủ Hoàng là người chính trực, nhất định không gây khó dễ cho các em đâu. Các em cứ ngồi với bọn họ một chút, lát nữa bọn anh lại đến đón các em.”
Còn Ngô Cường thì đã rời xa Chu Noãn từ lâu, đi về phía sau Lưu Thiếu Đông.
Bên trong phòng chỉ còn bốn cô gái yếu đuối đáng thương và Dương Thiên.
Nhóm người Lưu Thiếu Đông đã ra ngoài, Dương Thiên vẫn ngồi yên lặng trên ghế. Sắc mặt hắn không thay đổi, cũng không đứng dậy rời đi, không biết đang nghĩ đến điều gì. Mấy nữ sinh đều nhìn về phía hắn, ngay cả Lâm Đình cũng ngập tràn chờ mong, cầu mong kỳ tích xuất hiện.
“Thằng ranh kia, lão đại của chúng tao đã khai ân rồi, mày còn không mau cút ra ngoài đi!” Một tên thuộc hạ thấy Dương Thiên không nhúc nhích thì mắng hắn.
Chờ thằng ranh này ra ngoài thì chỉ còn bốn nữ sinh yếu ớt. Chờ lão đại bọn họ chơi chán thì sẽ tới phiên bọn họ.
Nhưng Dương Thiên lại làm như không nghe thấy.
“Mày điếc à?” Tên thuộc hạ đấm một quyền về phía Dương Thiên, cánh tay thô ráp, nếu trúng một đấm này chắc đau lắm.
Nhưng khi nắm đấm đó chuẩn bị nện lên người Dương Thiên thì đột nhiên bị ngăn lại.
Dương Thiên bắt lấy nắm tay đó, chậm rãi đứng lên: “Hoàng Đại Nghĩa đúng không? Lâm tổng đúng không? Hai người có thể nể mặt Dương Thiên này mà thả các cô ấy đi không?”
Dương Thiên khẽ cười, ấm áp giống cậu thanh niên nhà hàng xóm, nhưng lời nói của hắn lại khiến trong phòng lập tức yên lặng.
Câu nói của Dương Thiên khiến căn phòng lập tức yên tĩnh.
Dương Thiên là ai? Hoàng Đại Nghĩa bối rối nghĩ ngợi.
“Xin hỏi, cậu là?” Hoàng Đại Nghĩa cẩn thận hỏi.
“Tôi là Dương Thiên.” Dương Thiên mỉm cười, nhưng lại không nói thêm gì nữa.
“Dương Thiên?” Hoàng Đại Nghĩa nghĩ mãi mà không ra Dương Thiên là ai. Nhưng con người ông ta làm việc lúc nào cũng vô cùng cẩn thận, không đánh người không rõ nguồn gốc, nếu như không may chọc phải người nào không nên chọc thì nguy rồi.
Hai bên lập tức lâm vào tình thế khó xử.
Đám người Lưu Thiếu Đông đứng ở bên ngoài, khó chịu mà nhìn Dương Thiên. Tại sao bọn họ lại như những con rùa rụt đầu chạy ra ngoài này, còn Dương Thiên lại ở bên trong làm anh hùng chứ?
Lưu Thiếu Đông ra hiệu cho Lý Kiến Hoa, Lý Kiến Hoa lập tức hiểu ý. Anh ta thì thầm to nhỏ gì đó với một người thuộc hạ của Hoàng Đại Nghĩa, sau đó người này lập tức chạy tới nói với ông ta.
Hoàng Đại Nghĩa nghe xong thì lập tức biến sắc, có phải hôm nay ông ta đã cẩn thận quá mức rồi không? Ông ta nhìn về phía Dương Thiên, lạnh lùng nói: “Giỏi lắm! Thằng ranh này, mày biết cách giả vờ thật đấy! Tao cho mày cơ hội cuối cùng, mày có ra ngoài hay không?”
Dương Thiên lắc đầu, mỉm cười: “Ông thả các cô ấy ra thì tôi sẽ ra.”
“Được lắm! Rất có can đảm! Anh em đâu, đánh nó!” Hoàng Đại Nghĩa thấy Dương Thiên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt thì tức giận nói.
Hơn hai mươi người lập tức vọt vào tấn công Dương Thiên.
“A!” Mấy nữ sinh nào đã gặp phải chuyện như thế này bao giờ, hoảng sợ hét lên, cuộn tròn lại một góc.
Dương Thiên nhíu mày, thân hình khẽ lóe lên, nhanh chóng đánh ngã những kẻ xông đến.
Chưa đến một phút, tất cả thuộc hạ của Hoàng Đại Nghĩa đã bị hắn ném ra ngoài.
Dương Thiên cũng thuận thế đi ra.
Nhóm người Trương Thi Ninh không ngờ Dương Thiên có thể đánh nhau như vậy. Mọi người nhìn thấy Dương Thiên ra ngoài thì cũng vội vàng đi theo, bây giờ bọn họ chỉ có thể dựa vào Dương Thiên mà thôi.
Hoàng Đại Nghĩa là người bị Dương Thiên ném ra ngoài cuối cùng. Ông ta cố nhịn đau, nhìn về phía Dương Thiên nói: “Thằng ranh này! Mày chết chắc rồi! Đây là địa bàn của bang Thanh chúng tao. Mày có giỏi đánh nhau thế nào đi chăng nữa thì cũng không có khả năng rời khỏi đây đâu!”
Nói xong, ông ta cố chịu đau đớn, chạy đi.
Dương Thiên nhìn theo bóng dáng ông ta, không đuổi theo.
“Dương Thiên, cậu làm thế là có ý gì hả?” Sau khi nhóm Hoàng Đại Nghĩa rời đi, ba người Lưu Thiếu Đông sa sầm mặt mày bước tới: “Nếu như cậu có thể đánh như thế thì sao không ra tay sớm một chút? Cậu nhìn đi, Thi Ninh các cô ấy sợ tới mức tái mét mặt mũi rồi đây này!” Lưu Thiếu Đông bất mãn.
“Hừ! Lưu Thiếu Đông, anh đúng là đồ vô liêm sỉ! Nếu như không nhờ có anh Tiểu Thiên thì bây giờ chúng tôi không biết đang như thế nào đâu!” Dương Thiên còn chưa lên tiếng, Vương Nhã Lộ đã bực tức kêu lên.
“Vương Nhã Lộ! Cô thì biết cái gì? Tôi đã gọi điện thoại cho cha tôi rồi, ông ấy nói lát nữa sẽ phái người tới đây, mọi người sẽ không có việc gì cả. Đây gọi là kế hoãn binh!” Lưu Thiếu Đông vẻ mặt nghĩa khí nói: “Huống hồ, tôi làm sao có thể thực sự mặc kệ mọi người được? Tôi theo đuổi Thi Ninh đã lâu, đây cũng không phải lần đầu mọi người quen biết tôi!”
“Đúng vậy, Tiểu Đình, cha anh Đông sẽ lập tức phái người tới đón chúng ta. Vừa rồi bọn anh chỉ làm thế để lừa Hoàng Đại Nghĩa thôi! Các em chắc chắn sẽ không sao.” Lý Kiến Hoa cũng quay sang giải thích với Lâm Đình.
“Thực sự là như thế sao?” Sắc mặt Lâm Đình lúc này mới hòa hoãn đi một chút.
So với những người khác, Lâm Đình cảm thấy khó chịu nhất. Ba nữ sinh kia tính ra thì vẫn chưa có bạn trai, Lý Kiến Hoa là bạn trai cô ta, thế mà vừa rồi lại có thể vứt bỏ cô ta như vậy.