• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 231 Quật cường 1

Thân là Tổng giám đốc của khách sạn Bố Nặc, đúng là biết thân phận người thanh niên trước mắt. Trước đây khách sạn của họ thuộc về bang Lang, nhưng sau khi bang Lang bị tiêu diệt, ở đây liền thuộc về bang Chiến, tất cả tên của khách sạn đổi thành Dương Thiên.

Ông ta cũng biết lực lượng bang Chiến mạnh mẽ đến nhường nào, đây chính là bang phái trong thành phố Hải có thể ngang hàng với bang Long, người thanh niên chưa quá hai mươi tuổi trước mặt, chính là bang chủ bang Chiến!

"Thiếu gia!" Thiên 9 đến bên cạnh Dương Thiên, cung kính nói.

Dương Thiên gật đầu, liền chỉ vào Đinh Nguyên nói: "Tôi không muốn nhìn thấy người này ở khách sạn nữa".

"Vâng! Chủ tịch, tôi lập tức giải quyết!" Tổng giám đốc mập kia vội vàng nói, sau đó tức giận nhìn Đinh Nguyên nói: "Đinh Nguyên, ông lập tức thu dọn đồ đạc cút khỏi đây cho tôi! Bây giờ ông đã bị sa thải!"

Cơ thể Đinh Nguyên lập tức xụi lơ, ông ta lăn lộn nhiều năm ở khách sạn này như vậy, không dễ gì mới leo lên vị trí hiện tại, nhưng lại vì một câu nói của người thanh niên trước mặt, mất đi công việc.

Nhưng, ông ta không dám chống đối, ông ta biết bối cảnh của khách sạn này, càng biết thân phận đáng sợ của chủ tịch khách sạn này. Ông ta không dám nhiều lời, ánh mắt sợ sệt nhìn Dương Thiên, vội rời khỏi đây.

"Vừa nãy hình như ông nói không tha cho tôi?" Dương Thiên cúi đầu xuống, nhìn ông chủ Lý, nhẹ nhàng nói.

Ông chủ Lý đột nhiên cả người toát mồ hôi.

Ông chủ Lý mơ hồ biết được bối cảnh sau khách sạn Bố Nặc rất kinh khủng, hoàn toàn không phải là thứ mà ông ta có thể chọc vào.

Thế nhưng hiện tại, vị chủ tịch khách sạn trước mắt ông ta lại là một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi, có thể thấy địa vị thân phận của người này nhất định không tầm thường.

Vừa rồi ông ta lại còn nói sẽ không tha cho Dương Thiên?

“Xin lỗi, tôi…tôi không cần cô gái này xin lỗi tôi! Để tôi xin lỗi cô ấy!”, Ông chủ Lý lộ ra bản mặt sợ hãi.

Nói xong, ông chủ Lý trực tiếp nhìn Vương Nhã Lộ, không còn chút thái độ đe dọa như trước kia, sợ hãi nói: “Tôi xin lỗi cô, vừa rồi hành vi của tôi rất quá đáng, xin cô tha thứ cho tôi.”

Vương Nhã Lộ bị hành động của ông chủ Lý dọa cho một trận, nhưng cô biết ông chủ Lý làm như vậy là vì Dương Thiên. Cô vội vàng: “Không sao! Vừa rồi cũng là tôi có lỗi trước.”

Nói xong, Vương Nhã Lộ kéo kéo Dương Thiên nói nhỏ: “Anh Tiểu Thiên.”

“Còn không đi?”, Dương Thiên nhìn ông chủ Lý, lạnh lùng nói.

“Vâng vâng, tôi lập tức đi đây!”, ông chủ Lý vui mừng.

“Thiên 9, ông chủ Lý kia làm gì? Bối cảnh như nào?”, Dương Thiên nghi vấn.

“Cậu chủ, ông chủ Lý này hiện đang kinh doanh trang phục, ở thành phố Hải có mở vài tiệm bán quần áo. Tài sản ước chừng khoảng 13 triệu tệ.” Thiên 9 ở bên cạnh đáp.

Bang Chiến bọn họ có tình báo của riêng mình nên cũng có hiểu biết nhất định đối với các thương nhân ở thành phố Hải.

“Tôi không muốn nhìn thấy tiệm của hắn thuận lợi làm ăn nữa, hiểu chưa?”, Dương Thiên ra lệnh.

“Vâng, cậu chủ, tôi lập tức đi làm ngay!”, Thiên 9 gật gật đầu, anh ta hiểu ý của Dương Thiên.

“Anh Tiểu Thiên, em không sao, anh đừng làm như vậy được không?”, Vương Nhã Lộ cầu xin Dương Thiên.

“Em đi theo anh!”, Dương Thiên nhìn Vương Nhã Lộ, trong lòng có chút giận dữ.

Đi đến một nơi không có người, Dương Thiên nhìn Vương Nhã Lộ nói: “Em nhìn em xem, với bộ dạng này, trạng thái tinh thần kém như vậy, em còn chạy tới đây làm thêm! Ở trường không có lịch học sao?”

Vương Nhã Lộ nói lí nhí: “Anh Tiểu Thiên, em đã làm thủ tục tạm nghỉ học rồi, không sao đâu ạ.”

“Ông nội em luôn hy vọng em thuận lợi học xong đại học không phải sao? Nếu ông Vương ở trên trời nhìn thấy bộ dạng này của em sẽ nghĩ thế nào?”, Dương Thiên tức giận.

“Nhưng…nhưng em muốn trả hết toàn bộ số tiền nợ anh!”, Vương Nhã Lộ nói.

Cô bây giờ nợ Dương Thiên tổng là 2 triệu tệ.

“Anh không phải đã nói rồi sao? Tiền đó không cần em trả!”, Dương Thiên nhẹ nhàng nói nhỏ: “Số tiền đó đối với anh căn bản không đáng nhắc tới!”

“Nhưng đối với em đó là khoản tiền rất lớn! Anh Tiểu Thiên, anh giúp em rất nhiều rồi, em không muốn phải nợ thêm anh bất kỳ thứ gì nữa!”, Vương Nhã Lộ trực tiếp nhìn Dương Thiên mà không chút sợ hãi, đôi mắt cô ngấn lệ.

“Em đã nợ anh quá nhiều rồi, em không muốn đến tiền bạc cũng phải nợ anh nữa! Như vậy em ở bên cạnh anh không thể ngẩng cao đầu. Em nhất định sẽ học xong đại học, vừa học vừa tranh thủ kiếm tiền, sau đó trả nợ cho anh Tiểu Thiên.”, Vương Nhã Lộ ngang bướng nói.

Dương Thiên nhìn thấy dáng vẻ của Vương Nhã Lộ bây giờ đột nhiên mềm lòng, thở dài nói: “Nhã Lộ, anh xin lỗi, thái độ của anh vừa nãy quả thật không đúng. Số tiền nợ đấy em không cần vội, giả dụ như em muốn trả thì cũng từ từ trả.”

Đúng lúc này điện thoại của Dương Thiên reo lên, một tin nhắn được gửi tới.

Vừa rồi hắn lệnh cho Thiên 9 đi điều tra gần đây Vương Nhã Lộ làm công việc gì, kết quả điều tra Vương Nhã Lộ không những làm việc ở khách sạn Bố Nặc mà đồng thời còn làm hai công việc khác, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày đều chưa đến sáu tiếng đồng hồ.

Dương Thiên thở dài, hắn chuyển cho Vương Nhã Lộ tổng cộng 2 triệu, 2 triệu này đối với hắn căn bản không là gì, nhưng đối với Vương Nhã Lộ mà nói lại là một con số khổng lồ mà cô không thể trả nổi. Hắn cũng không ngờ rằng số tiền này lại gây áp lực rất lớn cho Vương Nhã Lộ.

Vương Nhã Lộ trong lòng sốt ruột, coi như cô tốt nghiệp đại học rồi, mỗi tháng lương 10.000, không ăn không uống hơn chục năm mới có thể trả hết số nợ này.

Cô không muốn tình bạn với Dương Thiên có dính dáng đến tiền bạc, vì vậy mới liều mạng kiếm tiền trả cho Dương Thiên.
Chương 232 Quật cường 2

Vương Nhã Lộ rút điện thoại ra, trực tiếp chuyển cho Dương Thiên 10.000, tuy sắc mặt cô trắng nhợt nhưng lại lộ ra nụ cười vui vẻ nói: “Anh Tiểu Thiên, em đã trả anh 10.000 rồi, còn thiếu 1.990.000 nữa, anh cho em thời gian, em nhất định trả hết cho anh, anh cũng đừng có thu lãi của em đấy.”

Đây là số tiền mà một tháng cô làm ba công việc tiết kiệm được, một sinh viên đang còn đi học một tháng kiếm được hơn 10.000 phải vất vả như thế nào chứ.

Dương Thiên bất đắc dĩ nhìn Vương Nhã Lộ thở dài: “Giờ anh mới phát hiện, thì ra tính khí của em ngang bướng như vậy.”

Có điều hắn cũng không cố gắng khuyên nhủ Vương Nhã Lộ nữa, hắn bỗng nghĩ ra cách khác, Vương Nhã Lộ chỉ muốn nhanh chóng trả hết nợ cho hắn, thế nên hắn sẽ giúp Vương Nhã Lộ có thêm nhiều cơ hội kiếm tiền.

“Cho dù phải trả anh tiền, em cũng không cần làm phục vụ, anh sắp xếp cho em một công việc!”, Dương Thiên nhìn Vương Nhã Lộ cười nói.

“Không cần đâu anh Tiểu Thiên, em chỉ không muốn nợ anh ân tình, như thế này thực ra vẫn ổn ạ.”, Vương Nhã Lộ từ chối.

Dương Thiên gật gật đầu: “Sắc mặt em hiện tại trắng bợt nhợt nhạt, tinh thần cũng không được tốt, mấy ngày tới em đừng đi làm nữa, phải chú ý bồi dưỡng thân thể, lỡ như em mệt không đi làm nổi thì sao trả tiền anh được?”

Dương Thiên cười trêu ghẹo, xua tan đi bầu không khí phiền muộn.

“Hứ! Đợi em mệt chết rồi, em sẽ đến nhà anh Tiểu Thiên, bắt anh nuôi em!”, Vương Nhã Lộ hừ nhẹ một tiếng nói.

Dương Thiên cười cười: “Đi thôi, khách sạn Bố Nặc là sản nghiệp của anh, để anh đây đưa em đi ăn một bữa thật ngon.”

Vương Nhã Lộ gật đầu không từ chối, dù sao cũng chỉ là bữa cơm bình thường thôi, lần sau cô nhất định sẽ mời Dương Thiên một bữa.

Dùng bữa xong, Dương Thiên đưa Vương Nhã Lộ về trường học.

Dương Thiên gọi điện cho Thiên 9 nói thẳng: “Tôi hy vọng sau này Vương Nhã Lộ sẽ nhận được đãi ngộ tốt nhất dành cho nhân viên ở khách sạn Bố Nặc, chuyện thăng chức gì đó toàn bộ dựa trên năng lực của cô ấy, không cần phải đối xử đặc biệt, còn nữa, tôi không muốn Vương Nhã Lộ ở khách sạn Bố Nặc phải chịu bất kỳ ủy khuất nào! Hiểu chưa?”

“Vâng, cậu chủ!”, Thiên 9 vội vàng đáp, trong lòng anh ta đã đem việc này trở thành đại sự rồi.

Giải quyết xong chuyện của Vương Nhã Lộ, Dương Thiên đi mua sắm một đống đồ đạc. Lều bạt, chăn bông,… cái gì hắn cũng mua hết, rất nhiều hỏa sơn lân cận đều không có chỗ ở, vậy nên hắn đem những thứ này, cố gắng chuẩn bị đầy đủ một chút là có thể nghỉ ngơi ở bất kỳ đâu.

Tất cả đồ đạc đều đã chuẩn bị xong, cuối cùng Dương Thiên cũng có thể đi đến huyết cảnh tu luyện.

Đợi đến lúc bắt đầu luyện huyết cảnh, khi ấy hắn chỉ cần dựa vào thực lực, không cần dựa vào bất cứ thứ gì bên ngoài cũng có thể tương đương với cường giả cấp A!

Khu vực Đông Bắc của Hoa Hạ, là nơi có nhiều núi lửa nhất ở trong lãnh thổ Hoa Hạ. Mục tiêu chủ yếu của Dương Thiên cũng là ở nơi này.

Trên đường, hắn đã đi qua một vài khu vực núi lửa, nhưng mà không có Địa Tâm Thối Nhũ, Hỏa Sơn Linh Dịch cũng chỉ có mấy chục giọt, bị Dương Thiên thu lại.

Dương Thiên tu luyện Luyện huyết cảnh, bất kể là dùng Địa Tâm Thối Nhũ hay là Hỏa Sơn Linh Dịch, mỗi một lần tu luyện đều cần đúng một ngàn giọt. Nhiêu đây còn xa mới đủ để chống đỡ một lần tu luyện của Dương Thiên.

"Sư phụ, những Hỏa Sơn Linh Dịch này cũng quá ít đi?” Dương Thiên nhìn chất lỏng trong tay, oán giận nói.

Những chất lỏng này có màu đỏ như lửa, giống như thủy ngân, lăn qua lăn lại ở trong tay Dương Thiên, giống như cách ly khỏi lòng bàn tay của hắn. Dương Thiên có thể cảm nhận được một tia khô nóng trong đó, thân thể của hắn mạnh mẽ, cho nên chỉ cảm giác được một chút.

Thật ra Hỏa Sơn Linh Dịch này có độ nóng rất cao, nếu để cho một người bình thường tiếp xúc với một giọt Hỏa Sơn Linh Dịch này, chắc chắn sẽ bị phỏng.

Dương Thiên lái xe đến địa điểm mục tiêu, nhìn quần thể những ngọn núi lửa uốn lượn kia, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.

Trong mắt hắn, toàn bộ những ngọn núi này đều là từng giọt từng giọt Hỏa Sơn Linh Dịch.

Dương Thiên dần đi vào, may mắn những ngọn núi này đều là núi lửa chết, bằng không Dương Thiên cũng không dám tiến vào.

"Sư phụ, những ngọn núi lửa chết này sẽ không đột nhiên phun trào chứ?” Dương Thiên nhìn miệng núi lửa, trong lòng kỳ thật cũng có hơi sợ.

Nhiệt độ của dung nham núi lửa bình thường đều ở trên 1000 độ, một khi phun trào, với thân thể hiện tại của Dương Thiên, cũng không thể chống cự được bao lâu.

"Sẽ không, những núi lửa này vẫn đang ở trạng thái rất bình tĩnh, sẽ không phun trào.” Huyền Hư đạo nhân lắc đầu nói.

Dương Thiên yên tâm, sau đó thả người nhảy, trực tiếp nhảy vào trong miệng núi lửa.

Đương nhiên, Dương Thiên cũng không thể cứ như vậy trực tiếp đi xuống, mà là thông qua vách đá của núi lửa, thân thể chậm rãi rơi xuống.

Qua một thời gian ngắn, rốt cuộc Dương Thiên cũng đi xuống dưới đáy, xuống chút nữa là dung nham núi lửa đang không ngừng sôi trào.

"Tiểu Quang!" Dương Thiên gọi, sau đó từ trên người hắn có một cái bóng hiện lên, một con rắn nhỏ xuất hiện ở trước mặt hắn, vui mừng phun ra lưỡi rắn.

Hiện tại thực lực của tiểu Quang theo thời gian trôi qua cũng càng thêm mạnh mẽ, hai cái sừng nhỏ trên đầu cũng càng thêm rõ ràng, nếu chỉ nhìn phần đầu, rất giống một con Giao Long.

Tiểu Quang nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt Dương Thiên, sau đó cái mũi nhỏ ngửi ngửi, bay thẳng về phía một phương hướng.

Dương Thiên vội vàng đi theo.

Tiểu Quang trời sinh có năng lực tầm bảo, đã sớm quen thuộc với mùi của Hỏa Sơn Linh Dịch, ngựa quen đường cũ dẫn dắt Dương Thiên chạy đến một chỗ.

Ở trung tâm của một tảng đá được bao quanh bởi dung nham, một chỗ trũng chứa các vật chất kỳ lạ màu đỏ nhạt tụ lại với nhau. Đúng là Hỏa Sơn Linh Dịch.
Chương 233 Hỏa Sơn Linh Dịch

"Lần này tốt hơn một chút, có chín giọt Hỏa Sơn Linh Dịch!” Trên mặt Dương Thiên lộ ra vẻ vui mừng, nhanh chóng thu những chất lỏng màu đỏ như lửa này vào bên trong Long Phượng nguyên châu.

Thêm vào chín giọt này, hiện tại Dương Thiên có tổng cộng bốn mươi giọt Hỏa Sơn Linh Dịch. Cách một ngàn giọt lại gần hơn một bước.

"Hô! Nơi này nóng quá!” Với thể chất của Dương Thiên, ở trong này lâu cũng cảm thấy nóng bức, mồ hôi trên người thỉnh thoảng nhỏ giọt xuống, sau đó hắn lại leo lên nham thạch, trở về lại trên mặt đất.

Nghỉ ngơi một hồi, Dương Thiên điều chỉnh trạng thái bản thân một chút, lại tiến vào bên trong một miệng núi lửa khác.

Kế tiếp vận may của hắn cũng rất kém, có vài miệng núi lửa bên trong chỉ có hai ba giọt Hỏa Sơn Linh Dịch, thậm chí có vài miệng núi lửa còn không có, không biết là bị người khác lấy đi rồi hay là tình huống nào.

Quần thể núi lửa trải dài, gần 200 ngọn núi lửa, mỗi ngày Dương Thiên thăm dò 50 ngọn núi lửa, nhưng mà được chỉ lấy được thêm tổng cộng 300 giọt Hỏa Sơn Linh Dịch, cộng thêm 40 giọt lúc trước, Dương Thiên hiện đã có được 340 giọt.

Hiện tại Dương Thiên cũng đã từ bỏ đối với việc tìm kiếm Địa Tâm Thối Nhũ, chẳng trách Huyền Hư đạo nhân nói Địa Tâm Thối Nhũ khó tìm, hắn tìm nhiều núi lửa như vậy, kết quả ngay cả một giọt Địa Tâm Thối Nhũ cũng không có nhìn thấy, lại càng đừng nói đến việc dùng nó để tu luyện.

Cho nên, hắn lui một bước, chuẩn bị dùng Hỏa Sơn Linh Dịch tu luyện.

Lúc này, trời đã tối đen, Dương Thiên cũng không tiếp tục tìm kiếm nữa, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm.

Lấy lều trại, chăn bông ra, Dương Thiên trực tiếp chui vào trong lều vải.

Lấy điện thoại di động ra, Dương Thiên mở nền tảng livestream trên điện thoại di động ra.

Hắn biết bình thường lúc này Vương Nhã Lộ đều livestream.

Tiến vào nền tảng livestream, Dương Thiên tiến vào phòng livestream của Vương Nhã Lộ, quả nhiên, Vương Nhã Lộ đang livestream ở bên trong ký túc xá của trường học.

Hiện tại nhìn qua tinh thần của Vương Nhã Lộ rõ ràng đã tốt hơn một chút, dưới sự khuyên bảo của Dương Thiên cô đã từ chức hai công việc bán thời gian khác, yên tâm làm việc ở khách sạn Bố Nặc. Sau khi trở lại trường học liền bắt đầu livestream.

"Hoan nghênh Đế vương Duyên Hà Trường Lưu tiến vào phòng livestream này!” Sau khi Dương Thiên tiến vào, bên trong phòng livestream của Vương Nhã Lộ liền lập tức xuất hiện thông báo này.

Đoạn thời gian này, buổi tối mỗi ngày Dương Thiên đều tiến vào phòng livestream của Vương Nhã Lộ, sau đó nghe một vài bài hát.

"Oa! Lộ Lộ, thổ hào Duyên Hà Trường Lưu đến kìa, mau tới thị tẩm!"

"Đến gần sờ sờ thổ hào!"

. . . . . .

Hiện tại phòng livestream của Vương Nhã Lộ rất nổi tiếng, đã đạt tới 300.000, bởi vì mấy ngày nay mỗi ngày Dương Thiên đều đến đây, sau khi nghe hát xong, sẽ thưởng một ít tiền cho Vương Nhã Lộ. Mặc dù thời gian hắn ở tại không dài, nhưng đã giúp Vương Nhã Lộ tích lũy rất nhiều sự nổi tiếng.

Vương Nhã Lộ không muốn nhận trợ giúp của hắn, liều mạng kiếm tiền.

Dương Thiên cũng không muốn thấy cô như vậy, Dương Thiên biết Vương Nhã Lộ đang làm livestream, mà hắn cũng từng thưởng tiền cho Vương Nhã Lộ một lần, cho nên muốn thông qua loại phương pháp này.

Hắn biết, chỉ khi Vương Nhã Lộ trả hết toàn bộ số tiền đang nợ mình, thì trong lòng mới không còn áp lực, mới có hi vọng hoàn toàn quay trở về là một cô gái sáng sủa, hoạt bát khi xưa.

"Hoan nghênh Duyên Hà Trường Lưu đã đến, muốn nghe bài gì nào? Lộ Lộ hát cho anh nghe!” Vương Nhã Lộ cười nói.

Mấy ngày nay mỗi ngày Duyên Hà Trường Lưu đều đi vào phòng livestream của cô. Hơn nữa mỗi lần nghe hát xong đều sẽ cho phần thưởng.

"Oa! Lộ Lộ, Duyên Hà Trường Lưu này lại tới nữa nha! Hắn nhất định là quan tâm Lộ Lộ nhà chúng ta!” Lý Diễm ở bên cạnh hâm mộ nói.

"Sao có thể!” Vương Nhã Lộ lại lắc lắc đầu, nói: "Anh ấy chỉ là muốn nghe mình hát thôi."

Lúc trước Vương Nhã Lộ cũng rát cảm kích Duyên Hà Trường Lưu đã ủng hộ cô, nghĩ muốn add WeChat, nhưng mà lại bị trực tiếp từ chối.

Duyên Hà Trường Lưu chỉ nói một câu: "Tôi chỉ là đơn thuần thích nghe cô hát, không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào khác.” Sau đó từ chối ý muốn thêm bạn tốt của Vương Nhã Lộ.

"Ai biết mấy kẻ có tiền này nghĩ như thế nào chứ, có thể là muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt thôi. Lộ Lộ, cậu phải cẩn thận nha.” Trương Doanh ở bên cạnh trêu ghẹo nói. Nhưng mà trong giọng nói cũng có một chút vị chua.

Dương Thiên cũng nghe thấy giọng nói ở bên kia màn hình truyền đến, hắn biết đó là giọng của Lý Diễm và Trương Doanh.

"Cô tùy ý hát một bài đi! Tôi đều thích nghe!” Dương Thiên trực tiếp đánh chữ nói.

"Vậy tôi sẽ hát tặng Duyên Hà Trường Lưu bài Khiên Ti Hí nhé!” Vương Nhã Lộ cười nói.

Cười nhạo ai đó ỷ mĩ dương oai

Không có tâm thì sao xứng đôi

Tiếng chuông vang thanh thúy

Bên trong màn che ngọn đèn dầu yếu ớt

. . . . . .

Dương Thiên nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe bài hát, tiếng hát hơi ưu thương dần dần quanh quẩn ở trong đầu Dương Thiên.

Không thể không nói, Vương Nhã Lộ hát rất êm tai. Không chỉ có Dương Thiên, những người khác cũng không ngừng tặng phần thưởng.

Sau khi bài hát kết thúc, Dương Thiên trực tiếp chọn 50 tên lửa siêu cấp trong cột quà tặng, sau đó ấn gửi đi.

Không để ý đến lời cảm ơn của Vương Nhã Lộ, Dương Thiên rời khỏi phòng livestream.
Chương 234 Tiến bộ nhanh chóng!

Ngày hôm sau, Dương Thiên lại bắt đầu con đường tìm kiếm Hỏa Sơn Linh Dịch. Đương nhiên, trong lòng hắn càng chờ mong có thể đột nhiên phát hiện lượng lớn Địa Tâm Thối Nhũ.

Lại tìm kiếm năm mươi ngọn núi lửa, lần này thu hoạch được 250 giọt Hỏa Sơn Linh Dịch, Địa Tâm Thối Nhũ vẫn không có một giọt nào. Cộng với 340 giọt trước đó, hiện tại Dương Thiên có tổng cộng 590 giọt.

Trong lòng Dương Thiên kích động, còn lại hơn một trăm ngọn núi lửa, hẳn là có thể thu được 410 giọt Hỏa Sơn Linh Dịch còn lại.

Ngày thứ ba, Dương Thiên lại thăm dò năm mươi ngọn núi lửa, chiếm được 260 giọt.

Ngày thứ tư, Dương Thiên tìm kiếm xong toàn bộ 60 ngọn núi lửa còn lại, chiếm được 300 giọt!

Hiện tại số lượng Hỏa Sơn Linh Dịch bên trong Long Phượng nguyên châu của Dương Thiên đã vượt qua 1000 giọt, rốt cuộc Dương Thiên cũng có thể bắt đầu tu luyện Luyện huyết cảnh.

Tìm được một chỗ đá lõm xuống bí ẩn, Dương Thiên trực tiếp lấy ra 1000 giọt Hỏa Sơn Linh Dịch, đổ vào. Độ nóng của Hỏa Sơn Linh Dịch rất cao, thùng gỗ hoàn toàn không chịu nổi nhiệt độ này.

Dương Thiên kích động nhìn Hỏa Sơn Linh Dịch bên trong chỗ trũng này, hết sức kích động, vất vả lâu như vậy, rốt cuộc cũng đến lúc thu hoạch.

Hít sâu một hơi, Dương Thiên trực tiếp nhảy vào trong đó.

"Hít!"

Hỏa Sơn Linh Dịch dày đặc, vừa vặn bao vây lấy Dương Thiên, Dương Thiên chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên.

Bình ổn lại tâm trạng, Dương Thiên bắt đầu vận chuyển Luyện thể quyết, bắt đầu dẫn những Hỏa Sơn Linh Dịch này vào trong cơ thể.

Hỏa Sơn Linh Dịch cực nóng bao vây lấy làn da Dương Thiên, theo lỗ chân lông, dần dần bị Dương Thiên hấp thu.

Từng tia cảm giác đau đớn nóng bức không ngừng truyền đến, loại đau đớn mà Hỏa Sơn Linh Dịch mang đến cho Dương Thiên giống như là người bình thường đột nhiên bị ong vò vẽ đốt, đau đớn khó nhịn.

Dương Thiên cảm nhận được từng giọt Hỏa Sơn Linh Dịch tiến vào trong cơ thể mình, giống như bản thân mình bị một ngàn con ong vò vẽ không ngừng đốt, suýt chút nữa thì sụp đổ.

Cuối cùng, những Hỏa Sơn Linh Dịch này dưới sự dẫn đường của Luyện thể quyết rốt cuộc toàn bộ tiến vào trong máu Dương Thiên.

"Ầm!"

Dương Thiên cảm thấy máu trong người mình giống như là bị đun sôi lên, không ngừng sôi trào. Giống như muốn sấy khô Dương Thiên.

Làn da của Dương Thiên cũng trở nên đỏ bừng, trên người tràn đầy mồ hôi.

Máu không ngừng sôi trào, theo thời gian trôi qua, Dương Thiên cũng dần thích ứng với loại đau đớn này, toàn lực vận chuyển Luyện thể quyết.

Dần dần, bên ngoài làn da của Dương Thiên bắt đầu không ngừng thẩm thấu ra từng tia chất lỏng vật chất màu đen, sau đó theo thân thể Dương Thiên chảy xuống dưới.

Hơi thở trên người Dương Thiên đang không ngừng tăng mạnh.

Ước chừng qua một lúc lâu sau, Dương Thiên mở mắt, nắm chặt nắm tay, cảm nhận sức mạnh của mình một chút, trên mặt lộ ra tươi cười.

Cảnh giới luyện huyết, thông qua rèn luyện máu, biến chúng thành bảo huyết, máu huyết tràn đầy, sức mạnh to lớn, khả năng khôi phục của thân thể cũng càng mạnh.

Luyện huyết cảnh gồm chín lần rèn luyện, mỗi một lần rèn luyện đều trực tiếp bạo tăng 100.000 cân sức mạnh!

Luyện tới viên mãn, không chỉ có sức mạnh vô cùng to lớn, mà khả năng khôi phục của thân thể cũng rất kinh người. Cho dù bị thương nặng thế nào, chỉ cần không chết, máu huyết trong cơ thể không cạn, thì có thể nhanh chóng khôi phục.

Thực lực của Dương Thiên bây giờ chính thức tương đương với dị năng giả cấp A sơ kỳ, phòng ngự thân thể càng thêm mạnh mẽ. Thêm vào phòng ngự hệ Thủy và áo giáp màu vàng, cấp A trung kỳ hoàn toàn không phá được phòng ngự của hắn.

Dương Thiên nhìn chất lỏng màu đen còn sót lại ở bên ngoài làn da mình một chút, vung hai tay, trong không khí đột nhiên xuất hiện một dòng nước, sau đó tẩy rửa sạch sẽ thân thể hắn.

Những chất lỏng màu đen này là tạp chất trong máu bên trong thân thể Dương Thiên. Lần đầu tiên sẽ ra nhiều nhất.

Có điều hồi tưởng lại quá trình tu luyện vừa rồi một chút, Dương Thiên không khỏi sinh ra một tia ớn lạnh.

Vừa rồi thật sự là rất đau đớn, tưởng tượng một chút, một người bình thường, bị một ngàn con ong vò vẽ đồng thời đốt, đây là một loại cảm giác thế nào chứ.

Hiện tại trong lòng Dương Thiên vẫn còn sợ hãi.

Có điều, lần đầu tiên rèn luyện Luyện huyết cảnh rốt cuộc chấm dứt, Dương Thiên cũng càng thêm tự tin, giống như Phách Vương cấp A trung kỳ lúc trước, hắn nắm chắc có thể đánh bại.

Có điều tiêu hao xong 1000 giọt Hỏa Sơn Linh Dịch, hiện tại Dương Thiên chỉ còn dư lại hơn một trăm giọt, không đủ lần tu luyện thứ hai, mà thật sự núi lửa bên trong lãnh thổ Hoa Hạ cũng không nhiều, cho dù hắn tìm hết toàn bộ, cũng không nhất định có thể tập hợp được bao nhiêu.

Dương Thiên còn muốn tiếp tục tìm kiếm.

Sức mạnh bạo tăng, mục tiêu hàng đầu của hắn vẫn là củng cố sức mạnh của mình. Hỏa Sơn Linh Dịch, năng lượng táo bạo, vẫn còn có một tia hơi thở cực nóng còn sót lại ở trong máu Dương Thiên, hắn phải nhanh chóng loại bỏ hoàn toàn nó ra.

Dương Thiên chuyên môn lựa chọn những nơi hoang vắng, không ngừng rèn luyện, củng cố sức mạnh của mình.

Rời khỏi khu vực Đông Bắc, Dương Thiên lại tìm đến các khu vực núi lửa ở trong lãnh thổ Hoa Hạ, nhưng mà cuối cùng, cũng chỉ tìm được hơn 1000 giọt.

Nhưng mà chỉ đủ cho hắn tiến hành lần tu luyện thứ hai.

Hiện tại hắn gặp phải một khó khăn, đó là toàn bộ lãnh thổ Hoa Hạ đã không còn nhiều Hỏa Sơn Linh Dịch, Dương Thiên muốn tiếp tục tu luyện, chỉ có thể rời khỏi Hoa Hạ.

Theo hắn biết, phần lớn các khu vực núi lửa đều tập trung ở trên các đại dương rộng lớn, đặc biệt là Thái Bình Dương, gần như có cả một vành đai núi lửa.

Hiện tại Dương Thiên lo lắng chính là, mình tiến vào Thái Bình Dương, sẽ rất dễ bị người của Liên minh Chúng Thần phát hiện. Tuy rằng Liên minh Chúng Thần sợ Long Kinh Thiên, không dám tiến vào bên trong Hoa Hạ, nhưng mà chỉ cần phát hiện hắn ở Thái Bình Dương, chắc chắn sẽ không nương tay.
Chương 235 Ai cho ông tự tin? 1

Có điều, cầu phú quý trong nguy hiểm, cuối cùng Dương Thiên vẫn quyết định, thăm dò vành đai núi lửa Thái Bình Dương.

Hắn trực tiếp mua một con tàu, sau đó tự học tập một chút cách điều khiển tàu. Thái Bình Dương rộng lớn vô ngần, hắn không thể nào từ từ bơi qua được. Tàu là lựa chọn tốt nhất.

Cứ như vậy, Dương Thiên bắt đầu không ngừng di chuyển khắp toàn bộ Thái Bình Dương, tìm kiếm Hỏa Sơn Linh Dịch.

Thời gian cực nhanh, trong nháy mắt đã qua hơn một tháng, mà Dương Thiên đang ở phía trên một hòn đảo cô lập, yên lặng tu luyện.

Trên mặt hắn tràn đầy nụ cười tự tin, khí thế trên người làm cho người ta sợ hãi, hiện tại quá trình tu luyện Luyện huyết cảnh của hắn đã hoàn thành bốn lần rèn luyện máu, chỉ bằng thực lực cũng đã tương đương với cấp A trung kỳ!

Trong lúc giơ tay nhấc chân, tản ra cảm giác áp bách mạnh mẽ.

Thực lực Dương Thiên lại đột phá, tràn đầy vui sướng, trong lòng kinh ngạc vui mừng: "Ước chừng qua hơn một tháng nữa, mình sẽ có thể hoàn thành chín lần rèn luyện máu nhỉ?"

. . . . . .

Một nơi cách Dương Thiên hơn 10km, một mẫu hạm thật lớn đang chậm rãi di chuyển.

Đây là mẫu hạm của Hợp chủng quốc, đang tuần tra lãnh địa mà mình chiếm được.

Mà ở trên mẫu hạm, ba người đàn ông trung niên đứng ở phía trước nhất, nhìn Thái Bình Dương rộng lớn.

Bên cạnh bọn họ không có người nào dám tiếp cận, trên người ba người này tản ra dao động làm cho người ta vô cùng sợ hãi! Mà ngay cả hạm trưởng ở trên mẫu hạm lúc nhìn về phía bọn họ cũng hơi có vẻ kính sợ.

Đột nhiên, một bóng người lo lắng chạy tới, chạy đến bên cạnh Hạm trưởng, nhỏ giọng nói chuyện gì đó. Sắc mặt Hạm trưởng đột nhiên hơi thay đổi.

"Sao vậy?” Một người đàn ông trung niên trong đó hỏi.

"Đại nhân Smith, phòng giám sát của chúng ta phát hiện một con tàu ở một nơi cách hơn 10km, không phải của Hợp chủng quốc chúng ta.” Hạm trưởng kia nói.

"Thú vị, còn có người dám tự do ra vào lãnh địa của chúng ta! Đi, chúng ta đi nhìn xem!” Smith cười nói với hai người khác.

Mẫu hạm thật lớn trực tiếp đi thẳng về phía con tàu kia.

"Đây là tàu của nước Hoa Hạ!” Đợi khi mẫu hạm đi tới hòn đảo cô lập, Smith nhìn chiếc tàu kia nói, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.

Bọn họ cực kỳ căm hận người của đất nước xa xôi kia, bởi vì cường giả thần thoại cấp S Yili của Liên minh Chúng Thần bọn họ đã chết trong tay Long Kinh Thiên của nước Hoa Hạ, khiến cho Liên minh Chúng Thần bọn họ trở thành trò cười của thế giới. Thù này ghi tạc ở trong lòng mỗi một người Liên minh Chúng Thần bọn họ.

"Ầm!"

Bóng dáng Smith lóe lên, tốc độ toàn thân nhanh đến kinh người, thậm chí chỉ có thể nhìn thấy một ảo ảnh, một chân của ông ta hung ác dẫm mạnh lên chiếc tàu này.

Chiếc tàu thật lớn thậm chí không chịu nổi mấy đòn công kích của ông ta, trở nên chia năm xẻ bảy, sau đó rơi vào trong nước biển.

"Đi! Chúng ta đi xem là tên người Hoa Hạ nào to gan như vậy, dám đến phạm vi lãnh địa tuần tra của chúng ta!” Smith nói với hai người khác.

Dương Thiên đang ở trên đảo tu luyện, đột nhiên một cái bóng bay tới, là tiểu Quang, Dương Thiên vẫn để cho nó canh ở bên ngoài hòn đảo cô lập, nếu phát hiện những người khác đến thì có thể đúng lúc nhắc nhở hắn.

"Chủ nhân, bên ngoài có một con tàu rất lớn đến đây, còn có thật nhiều người.” Tiểu Quang lo lắng nói, sau đó truyền những hình ảnh mà mình nhìn thấy được vào trong đầu Dương Thiên.

Dương Thiên giật mình, hơn một tháng, hắn chưa gặp được người nào của Liên minh Chúng Thần cả, vốn đã cảm thấy mình an toàn, không ngờ bây giờ lại bị phát hiện.

Dương Thiên đứng ở trên hòn đảo cô lập, thấy xa xa có một mẫu hạm thật lớn đang đánh úp lại. Trong lòng không khỏi cảm thấy một trận áp lực.

Với thực lực của hắn bây giờ, chắc chắn không phải đối thủ của mẫu hạm này, cho dù là cường giả cấp S, cũng không nhất định có thể đối kháng với vũ khí hiện đại hoá.

Ánh mắt Dương Thiên chuyển động, chiếc tàu kia của hắn chắc chắn là không giữ được rồi, bằng không rất dễ bị mẫu hạm này đánh trúng.

Có điều khiến Dương Thiên cảm thấy may mắn chính là, mẫu hạm này cũng không có lập tức phát động công kích, mà trực tiếp dừng ở phụ cận của hòn đảo cô lập này.

Từ phía trên trực tiếp đi xuống ba người đàn ông trung niên. Sau đó một người đàn ông trung niên phẫn nộ dẫm nát chiếc tàu của hắn!

Vẻ mặt Dương Thiên chấn động, đó là dao động của cường giả cấp A. Hơn nữa ít nhất đạt tới cấp A trung kỳ.

Ánh mắt Dương Thiên chuyển động một chút, đối phương có ba người, hiện tại hắn không rõ lắm thực lực của đối phương, trực tiếp xuất hiện là lựa chọn không sáng suốt, cho nên, Dương Thiên dựa vào tiểu Quang, rời xa ba người đàn ông trung niên kia.

"Hừ, giấu đầu lòi đuôi!” Ba người Smith đi một vòng trên hòn đảo cô lập, nhưng lại không có phát hiện bất kỳ người nào.

"Harry, ông tìm xem những người đó trốn ở nơi nào trên đảo?” Smith nói với một người đàn ông trung niên khác.

Harry gật gật đầu, sau đó phát động dị năng của mình. Dị năng của ông ta rất đặc thù, có thể phân biệt các mùi khác nhau, có thể phân biệt rất rõ ràng mùi của mỗi người, theo đó lần theo dấu vết.

Có điều, loại dị năng này cực kỳ tiêu hao tinh thần lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK