• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 131 Gặp lại Tiểu Nam Nam

Dương Thiên đi trên đường, cảm nhận được thực lực của bản thân thì trong lòng vô cùng vui sướng.

Chỉ trong nháy mắt đã trôi qua một tuần, ngày nào hắn cũng không ngừng luyện tập, không ngừng rèn luyện binh khí. Dương Thiên cảm thấy tốc độ của mình tiến bộ rất nhanh!

Thực lực hiện tại của hắn đã đạt tới gần 3000 cân!

Dương Thiên ra ngoài định mua thêm ít thịt mang về, ăn nhiều để bổ sung năng lượng tiêu hao.

“Anh Tiểu Thiên!” Đột nhiên, từ xa vọng đến một giọng nói vui vẻ.

Dương Thiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngay một cô bé khoảng chừng bảy tám tuổi, xinh đẹp như búp bê. Cô bé mặc một bộ váy màu đỏ, đang liên tục vẫy tay với hắn.

Bên cạnh cô bé còn một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, lúc này đang giữ chặt cô bé, không cho cô bé chạy lung tung.

Dương Tiên mỉm cười bước tới.

Cô bé này chính là Tiểu Nam Nam mà trước kia Dương Thiên đã cứu sống, còn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh là mẹ của cô bé- Trương Mạn Nhã. Cha của Nam Nam là thư ký thành ủy thành phố Hải, lúc trước còn tặng cho hắn một củ nhân sâm năm trăm năm tuổi.

Mặc dù bây giờ nhân sâm năm trăm năm tuổi đối với Dương Thiên mà nói hoàn toàn không đáng nhắc tới, nhưng Dương Thiên vẫn vô cùng cảm tạ tâm ý của bọn họ.

Dù sao thì trong đời sống hiện thực, nhân sâm năm trăm năm tuổi có thể nói là loại thảo dược có giá trên trời!

Khi Dương Thiên bước tới, Tiểu Nam Nam lập tức thoát khỏi bàn tay của mẹ, nhảy nhót đi tới trước mặt hắn.

Mặc dù dáng vẻ của Dương Thiên đã gầy hơn trước kia rất nhiều, nhưng Tiểu Nam Nam không hề nhận nhầm hắn.

Dương Thiên bế cô bé lên, cũng vô cùng vui vẻ. Lúc trước, hắn đã dùng máu của mình để cứu Tiểu Nam Nam.

“Tiểu Thiên!” Trương Mạn Nhã cũng mỉm cười đi tới, chào hỏi ân nhân của gia đình mình.

“Dì Trương!” Dương Thiên lễ phép chào hỏi.

“Tiểu Thiên, cháu gầy hơn trước nhiều quá, càng đẹp trai hơn.” Trương Mạn Nhã nhìn Dương Thiên, ngạc nhiên nói.

Dương Thiên đúng là có những thay đổi rất lớn, lúc hắn cứu Tiểu Nam Nam thì vẫn là một thanh niên mập mạp 85kg, nhưng bây giờ nhìn qua chắc chỉ khoảng 65kg.

Nhưng mà nếu như thực sự đi cân thì lúc này cân nặng của Dương Thiên ít nhất cũng là 75kg. Bởi vì da thịt hắn cứng hơn người bình thường, thế nên thể tích giống nhau nhưng trọng lượng lại khác!

“Tiểu Thiên, sao lâu rồi cháu không đến nhà dì chơi?Tiểu Nam Nam cứ nhắc đến cháu suốt.” Trương Mạn Nhã nói. Bà nhìn Dương Thiên, coi hắn như con trai mình.

“Đúng vậy, anh Tiểu Thiên, Nam Nam rất nhớ anh, có phải anh Tiểu Thiên quên Nam Nam rồi không?” Tiểu Nam Nam bất mãn nói. Cô bé nhìn hắn, đôi mắt tròn xoe không ngừng chuyển động, nhìn vô cùng hoạt bát đáng yêu.

Dương Thiên cười khổ, không nghĩ ra được lý do nào để trả lời cô bé.

“Tiểu Thiên, chẳng mấy khi gặp được cháu. Cháu tới nhà chúng ta ăn cơm đi, hôm nay bác Hình của cháu còn nhắc đến cháu nữa đấy!” Trương Mạn Nhã nói.

Dương Thiên nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Tiểu Nam Nam thì chỉ đành gật đầu.

Hắn tu luyện nhiều ngày như vậy, thả lỏng một hôm cũng là lựa chọn không tồi.

Ba người nhanh chóng về nhà Tiểu Nam Nam, một căn biệt thự to lớn.

Lần đầu tiên Dương Thiên đến đây đã cảm thấy căn biệt thự này rất lớn. Nhưng sau khi hắn mua căn biệt thự số ba thì mới cảm thấy nơi này cũng chỉ gọi là bình thường thôi.

Tiểu Nam Nam vui vẻ chạy về phía trước dẫn đường cho Dương Thiên, cười híp mắt.

“Hai đứa vào nhà chơi đi, dì đi nấu cơm.” Trương Mạn Nhã cười, sau đó xách đồ vào phòng bếp.

Bà vô cùng tin tưởng Dương Thiên.

Hai người chơi đùa được một lúc thì có hai chiếc ô tô lái tới.

Ở chiếc xe đầu tiên, một người đàn ông mặt mũi uy nghiêm bước xuống, gương mặt vô cùng quen thuộc. Đó chính là cha của Tiểu Nam Nam- thư ký thành ủy thành phố Hải- Hình Chính Giang.

Ở chiếc xe thứ hai là một người đàn ông trung niên và một cô gái xinh đẹp. Người đàn ông trung niên cũng có khí chất vô cùng uy nghiêm.

Còn người con gái thì khí chất độc nhất vô nhị, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, ăn mặc đơn giản nhưng vẫn vô cùng xinh xắn.

“Lão Dương à, hôm nay chúng ta không nói đến những chuyện khác, chỉ uống rượu với nhau thôi!” Hình Chính Giang tươi cười nhìn người đàn ông bước xuống từ chiếc xe thứ hai.

“Chị Lộ Tâm!” Tiểu Nam Nam nhìn thấy cô gái kia thì vui vẻ chạy tới.

“Ôi! Tiểu Nam Nam! Có nhớ chị không?” Dương Lộ Tâm mỉm cười bế Tiểu Nam Nam lên, chiều chuộng hỏi.

“Tất nhiên là có nhớ chị!” Tiểu Nam Nam ngọt ngào trả lời.

Dương Thiên đi ở phía sau Tiểu Nam Nam, nhìn thấy cô gái này thì khẽ nhíu mày.

Dương Lộ Tâm!

Lúc trước, Dương Lộ Tâm vì muốn thoát khỏi sự đeo bám của Trương Thiên Trạch mà trực tiếp kéo Dương Thiên ra làm bia đỡ đạn. Chính vì thế mà sau đó Dương Thiên mới bị huấn luyện viên gây khó dễ, còn gặp phải bang Hổ!

Nếu hắn chỉ là một người bình thường thì không cần nghĩ cũng biết kết cục thảm hại như thế nào!

Nghĩ đến đây, hai mắt Dương Thiên khẽ nhướng lên. Thời gian này hắn bận rộn chuyện tu luyện, suýt chút nữa đã quên mất Trương Thiên Trạch rồi. Hắn không dễ dàng buông tha Trương Thiên Trạch như thế đâu.

Mặc dù nữ sinh trước mặt hắn vô cùng xinh đẹp, nhưng Dương Thiên lại không có chút hảo cảm nào với cô ta! Tự cao tự đại quá mức!

“Chị Lộ Tâm, em giới thiệu với chị một người, đây là anh Tiểu Thiên. Lúc trước, chính anh Tiểu Thiên đã cứu mạng Nam Nam đấy.” Tiểu Nam Nam vô cùng hào hứng, kéo Dương Lộ Tâm đi tới trước mặt Dương Thiên.

“Xin chào! Tôi là Dương Lộ Tâm, cảm ơn anh đã cứu Tiểu Nam Nam!” Dương Lộ Tâm mỉm cười chào hỏi Dương Thiên. Dương Thiên bây giờ, cả về tướng mạo lẫn khí chất đều khác trước kia rất nhiều, thế nên Dương Lộ Tâm nhất thời không nhận ra.

“Xin chào! Tôi là Dương Thiên.” Dương Thiên nói.

Hết chương 131.
Chương 132 Không vừa mắt 1

“Dương Thiên? Là cậu!” Dương Lộ Tâm nghe thấy cái tên này thì vô cùng sửng sốt. Cô ta lập tức quan sát Dương Thiên thật kỹ càng, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.

Lúc này cô ta đã nhận ra Dương Thiên rồi. Không ngờ thanh niên mập mạp bị cô ta tùy tiện túm lấy làm bia đỡ đạn lại có những thay đổi lớn như thế này! Cô ta suýt chút nữa đã không nhận ra hắn nữa rồi.

“Chị Lộ Tâm, anh Tiểu Thiên, hai người quen nhau sao?” Tiểu Nam Nam ở bên cạnh, nhìn thấy biểu cảm của hai người như thế thì ngơ ngác hỏi.

Dương Lộ Tâm không trả lời cô bé, Dương Thiên cũng không nói câu nào.

“Tiểu Thiên, cháu tới rồi à?” Hình Chính Giang cũng nhìn thấy Dương Thiên, vui vẻ cười nói.

“Lão Dương , giới thiệu với ông, đây là Tiểu Thiên. Chính cậu thanh niên này lúc trước đã không ngại nguy hiểm nhảy xuống sông cứu Tiểu Nam Nam!” Hình Chính Giang mỗi lần nhắc lại chuyện này đều cảm thấy sợ hãi. Ông ta và Trương Mạn Nhã chỉ có một đứa con là Tiểu Nam Nam, nếu như lần đó không có Dương Thiên dũng cảm cứu giúp, nếu thực sự mất đi Tiểu Nam Nam, thì không biết hai vợ chồng họ phải làm thế nào để tiếp tục sống nữa!

Gương mặt nghiêm nghị của Dương Thụy Cường cũng lộ ra một tia tán thưởng: “Không tồi! Thành phố Hải chúng ta nên có được nhiều thanh niên như Tiểu Thiên thế này! Như vậy thì diện mạo của thành phố chúng ta mới càng thêm tốt đẹp!”

Dương Thụy Cường là thị trưởng thành phố Hải, cha của Dương Lộ Tâm.

“Lộ Tâm cũng học ở đại học An đúng không? Tiểu Thiên cũng thế, hai đứa nói chuyện nhiều lên nhé!” Hình Chính Giang cười nói.

Ông ta coi Dương Thiên như con cháu trong nhà, âm thầm suy nghĩ xem có thể tác hợp Dương Thiên với Dương Lộ Tâm không.

Chủ đề câu chuyện dần dần chuyển đến trên người Dương Thiên và Dương Lộ Tâm.

“Lão Dương, tôi cảm thấy Lộ Tâm và Tiểu Thiên khá xứng đôi đấy? Hay là để cho hai đứa nó tìm hiểu nhau một chút?” Hình Chính Giang cười nói.

“Ồ?” Dương Thụy Cường cẩn thận quan sát Dương Thiên một cái. Vẻ ngoài của Dương Thiên thì không có gì chê cả, cả người hoạt bát, nhìn thanh tú và ấm áp như ánh mặt trời, đúng là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí con rể của ông ta. Chỉ là không biết những điều kiện khác như thế nào.

“Tiểu Dương à, nhà cậu làm gì thế?” Dương Thụy Cường thản nhiên hỏi.

Dương Thiên suy nghĩ một chút, Dương Thụy Cường thực sự không định chọn hắn làm con rể đấy chứ?

Dương Thiên trả lời đúng sự thật: “Cha mẹ tôi chỉ là những người nông dân bình thường, trong nhà còn một cô em gái năm nay mới lên cấp hai.”

Dương Thụy Cường nghe xong thì cười nói: “Gia cảnh thế nào cũng không quan trọng. Cậu học đại học xong thì định làm nghề gì? Có mục tiêu phấn đấu không?”

Dương Thiên nói: “Tạm thời chưa có. Tôi chỉ là sinh viên năm nhất, bây giờ vẫn chưa xác định được sau này mình có thể làm cái gì. Hơn nữa, bây giờ tôi cũng không thiếu tiền, chờ năm cuối rồi suy nghĩ vẫn kịp.”

Những lời Dương Thiên nói đều là sự thật. Bây giờ, ngoại trừ tu luyện thì hắn thực sự không biết mình có thể làm cái gì. Hơn nữa, số tiền trong tài khoản của hắn đã lên tới con số hai tỷ rồi, căn bản cũng không cần phải đi làm làm gì.

Ít nhất thì hắn cũng không thể ra ngoài làm nhân viên bán hàng hay là bồi bàn gì đó được.

Dương Thụy Cường nhíu mày, rất không vừa lòng với câu trả lời của Dương Thiên.

Ông ta cho rằng một người giàu nghèo không quan trọng, nhưng nhất định phải có chí khí. Tuổi trẻ nhất định phải đặt ra mục tiêu cho mình, sau đó cố gắng hoàn thành nó. Nếu như chờ đến tận khi gần tốt nghiệp mới bắt đầu suy nghĩ thì sẽ xuất phát chậm hơn người khác rất nhiều, cũng bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.

Hơn nữa, Dương Thiên vừa mới nói cha mẹ chỉ là nông dân bình thường, bây giờ lại nói bản thân mình không thiếu tiền, thế chẳng phải là hắn dùng tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ mình sao?

Dương Thụy Cường lập tức loại Dương Thiên khỏi danh sách con rể của mình. Nếu như con gái ông ta đi theo loại người này chỉ sẽ chỉ chịu khổ mà thôi.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt ông ta vẫn giữ nguyên ý cười: “Ha ha, chuyện tình cảm của Lộ Tâm do con bé tự mình quyết định là được. Chúng ta là bậc cha mẹ, không tiện can thiệp!”

Nói thì nói như vậy, nhưng những người sáng suốt chỉ nghe là đã có thể hiểu được ý tứ bên trong.

“Ha ha, lão Dương, ông đừng xem thường Tiểu Thiên! Tiểu Thiên bây giờ mặc dù chưa có thành tựu gì, nhưng là người có dũng có mưu, sớm muộn gì cũng sẽ quật khởi mà thôi! Ông và tôi chẳng phải cũng là như thế sao? Từ người bình thường, từng bước từng bước vươn lên đến địa vị hiện tại. Chúng ta phải tin tưởng vào tiềm lực của người trẻ tuổi chứ.” Hình Chính Giang tất nhiên cảm nhận được ý tứ trong lời nói của Dương Thụy Cường.

Trong lòng Hình Chính Giang vẫn rất lạc quan về Dương Thiên và Dương Lộ Tâm.

Cả hai đều là trai tài gái sắc, khí chất cũng hợp nhau. Hơn nữa, ông ta đều hiểu gốc rễ của hai người này, cảm thấy đúng là một đôi trời sinh.

“Được rồi, chuyện của bọn trẻ cứ để bọn trẻ tự giải quyết. Chúng ta đi uống rượu thôi!” Dương Thụy Cường nói cho có lệ.

“Haizz, lão Dương, sao ông lại không tin tưởng mắt nhìn người của tôi như thế chứ? Chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm như vậy, tôi đã nhìn lầm người bao giờ chưa?” Hình Chính Giang bất đắc dĩ nói.

Dương Thiên là người tầm ổn, không kiêu ngạo, không nịnh hót, cũng không sợ cường quyền. Hình Chính Giang cảm thấy hầu hết giới trẻ hiện nay không ai có thể sánh được với Dương Thiên.

Dương Thiên chính là một con rồng đang ẩn mình, một khi có cơ hội chắc chắn sẽ bay vút lên bầu trời cao!

Hết chương 132.
Chương 133 Không vừa mắt 2

Nhưng Dương Thụy Cường đã gạt Dương Thiên ra khỏi danh sách rồi, ông ta là một người rất ngoan cố, lúc nào cũng có suy nghĩ riêng của mình, không ai có thể thay đổi. Hình Chính Giang nhìn thái độ của Dương Thụy Cường như vậy thì cũng không có biện pháp, đành phải nói với Dương Thiên: “Tiểu Thiên, cháu và Lộ Tâm cứ chơi với Tiểu Nam Nam đi nhé, chúng ta vào nhà trước!”

Dương Thiên gật đầu.

Trong sân chỉ còn lại Dương Thiên, Dương Lộ Tâm và Tiểu Nam Nam.

Ban đầu, Dương Thiên và Tiểu Nam Nam đang chơi đùa rất vui vẻ, nhưng bởi vì bây giờ có thêm Dương Lộ Tâm nên Dương Thiên cũng không thể tiếp tục chơi đùa với Tiểu Nam Nam được nữa. Bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng.

Dương Lộ Tâm nhìn Dương Thiên, không chút khách khí nào mà nói: “Dương Thiên, tôi hiểu ý của bác Hình, nhưng chúng ta không thể nào có cơ hội được đâu.”

Mặc dù cô ta cũng hơi áy náy chuyện lôi Dương Thiên ra làm bia đỡ đạn, nhưng trong lòng cô ta vẫn rất chán ghét Dương Thiên. Dù sao thì hôm đó chính Dương Thiên đã đẩy cô ta ngã ra đất.

Cô ta không thích một người không có phong độ như vậy.

Cô ta thích kiểu nhân vật anh hùng, giống như siêu nhân lúc trước xuất hiện ở đại học An, cứu vớt mấy trăm sinh mạng, cuối cùng mệt mỏi ngất xỉu trên mặt đất!

Chứ không phải là người giống Dương Thiên, không chút lịch sự nào với nữ giới, lại còn nhỏ mọn!

Nếu như Dương Lộ Tâm biết người vừa không lịch sự vừa nhỏ mọn này chính là siêu nhân mà cô ta sùng bái thì không biết cô ta sẽ có suy nghĩ gì?

“Chị Lộ Tâm, anh Tiểu Thiên là người tốt. Tiểu Nam Nam rất thích anh Tiểu Thiên, sao chị lại không thích anh ấy?” Tiểu Nam Nam ở bên cạnh, khó hiểu hỏi.

Cô bé còn nhỏ, cho dù thông minh lanh lợi cũng không thể hiểu được chuyện tình cảm nam nữ.

Dương Thiên cũng bất đắc dĩ lắc đầu.

Hắn không có chút suy nghĩ nào với Dương Lộ Tâm, nhưng Hình Chính Giang lại muốn tác hợp cho hắn, thế nên Dương Thiên cũng hơi xấu hổ.

“Yên tâm đi, tôi không dám trèo cao. Cô cứ coi như bác Hình nói đùa thôi, tôi cũng không dây dưa bám lấy cô đâu.” Dương Thiên cười nói.

Dương Lộ Tâm là loại người kiêu ngạo, lúc nào cũng tự cho là mình đúng, hắn vẫn cứ nên tránh xa một chút thì hơn.

“Hừ! Đây là tự cậu nói đấy, đừng có quên!” Dương Lộ Tâm hừ lạnh.

Sau đó, cô ta cũng không để ý đến Dương Thiên nữa, tiếp tục chơi đùa với Tiểu Nam Nam.

Dương Thiên đứng bên cạnh không nói gì, hắn cảm thấy rất hối hận vì đã nhận lời tới đây, đúng là lãng phí thời gian.

Dùng thời gian này để tu luyện có phải hơn không!

Bây giờ Dương Thiên giống như một kẻ nghiện tu luyện. Lúc trước hắn đã phải trải qua một thời gian làm người tàn phế, thế nên bây giờ vô cùng khát khao thực lực.

Tiểu Nam Nam chơi ở trong sân một lúc thì chán: “Chị Lộ Tâm, anh Tiểu Thiên, chúng ta ra ngoài chơi đi! Ở nhà chán quá.”

Vẫn còn một lúc nữa mới tới giờ ăn cơm, Tiểu Nam Nam muốn ra ngoài chơi.

“Vậy phải chờ cha mẹ em đồng ý đã.” Dương Lộ Tâm cười nói.

Tiểu Nam Nam nghe xong thì chạy vào nhà làm nũng.

“Cha, mẹ, con muốn cùng chị Lộ Tâm và anh Tiểu Thiên ra ngoài chơi.”

Hình Chính Giang và Trương Mạn Nhã bị cô bé mè nheo mãi, cuối cùng đành phải đồng ý.

Có Dương Thiên và Dương Lộ Tâm đi theo, bọn họ cũng yên tâm hơn.

“Được rồi! Chị Lộ Tâm, anh Tiểu Thiên, em dẫn mọi người đến công viên, ở đó vui lắm, rất nhiều bạn của em cũng ở đấy.” Tiểu Nam Nam sung sướng như một chú chim nhỏ, nhảy tới nhảy lui.

Bình thường Trương Mạn Nhã rất ít khi đưa cô bé tới công viên chơi, cùng lắm chỉ đến đi dạo, sau đó về nhà.

Công viên mà Tiểu Nam Nam nhắc đến cách nhà cô bé 3km, đúng là có rất nhiều bạn nhỏ đang chơi đùa.

Nhưng bởi vì nơi này lúc trước từng xảy ra một vụ tai nạn thương tâm, nạn nhân là trẻ con nên Trương Mạn Nhã không đưa Tiểu Nam Nam tới.

Tiểu Nam Nam nhảy nhót như một cơn gió, nhanh chóng chạy tới bên cạnh những bạn nhỏ khác, như một chú bướm xinh đẹp bay qua bay lại.

Tiểu Nam Nam đã chạy đi chơi rồi, Dương Lộ Tâm không thể nào vọt vào trong đám trẻ con kia được, chỉ có thể đứng bên cạnh Dương Thiên.

Dương Thiên là người trầm mặc ít nói, Dương Lộ Tâm cũng chán ghét Dương Thiên, thế nên cả hai đều im lặng không nói gì.

“Ôi? Lộ Tâm? Sao em lại ở đây?” Đột nhiên, một giọng nói ngạc nhiên từ xa truyền đến.

Một người thanh niên diện mạo nho nhã, gương mặt tuấn tú, dáng người cao lớn, phải gần 1m9, còn cao hơn cả Dương Thiên. Anh ta mặc một bộ võ phục màu trắng, cả người toát ra một sức hút độc đáo!

Lúc này, người thanh niên đó đang ngạc nhiên nhìn Dương Lộ Tâm.

“Chào anh, đàn anh khóa trên!” Dương Lộ Tâm cũng mỉm cười chào hỏi, ánh mắt hiện lên một tia vui vẻ. Mặc dù cô ta có yêu cầu về bạn trai rất cao, nhưng trong lòng lại có một chút hảo cảm với người thanh niên tên là Đới Văn Quân trước mặt.

Nam sinh trước mặt không hề giống như Trương Thiên trạch, không có bản lĩnh gì mà chỉ biết suốt ngày bám lấy cô ta, khiến cô ta phản cảm.

Đới Văn Quân có gia thế hiển hách, nhưng lại rất khiêm tốn và hòa nhã, không bao giờ xem thường người khác, thành tích và danh tiếng đều rất tốt. Hơn nữa, Đới Văn Quân còn là chủ tịch câu lạc bộ võ thuật đại học An, tập võ cổ truyền Trung Hoa, võ nghệ cao cường. Lúc trước, có một nhóm côn đồ trêu chọc một nữ sinh của đại học An, một mình Đới Văn Quân đã đánh gục được tất cả bọn chúng. Anh ta chính là nam thần trong lòng các nữ sinh đại học An.

Hết chương 133.
Chương 134 Đới Văn Quân

Chỉ tiếc là Đới Văn Quân lại không chịu theo đuổi cô ta, nếu không thì cô ta đã đồng ý từ lâu rồi.

Tuy nhiên, Dương Lộ Tâm cũng chưa từng nghe nói Đới Văn Quân theo đuổi ai cả.

“Đây là?” Đới Văn Quân nhìn thấy Dương Thiên đứng bên cạnh Dương Lộ Tâm thì cười hỏi.

Gương mặt anh ta tràn đầy sự chân thành, khiến người khác rất có thiện cảm.

“Chào anh, tôi là Dương Thiên.” Dương Thiên cười.

“Tôi là Đới Văn Quân.” Đới Văn Quân cũng giới thiệu, chủ động nói ra tên mình.

Dương Thiên nói: “Tôi biết! Anh chính là đệ nhất nam thần trên bảng xếp hạng hot boy đại học An, chủ tịch câu lạc bộ võ thuật đại học An.”

Dương Thiên biết Đới Văn Quân.

“Ha ha, thì ra cậu là đàn em của tôi ở đại học An à? Cái bảng xếp hạng đó chỉ là mọi người buồn chán thì lập ra vậy thôi, không cần phải quan tâm đến nó.” Đới Văn Quân cười, trên mặt không có chút tự hào nào.

Anh ta không hề giả vờ, hoàn toàn coi như không có sự khác biệt thân phận, vui vẻ trò chuyện cùng Dương Thiên và Dương Lộ Tâm.

Sau khi nói chuyện một lát, Dương Thiên phát hiện ra Đới Văn Quân là một người rất uyên bác, cái gì anh ta cũng biết. Dương Thiên học hành cũng không tồi, nhưng có rất nhiều chuyện hắn không biết, mà Đới Văn Quân lại có thể hạ bút thành văn.

Trên mặt Dương Lộ Tâm tràn đầy ý cười, hoàn toàn khác những lúc cô ta nhìn Dương Thiên. Cô ta vừa cười vừa hỏi: “Đàn anh, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thế này?”

“Ha ha, không phải anh đã học năm cuối rồi sao? Anh và vài thành viên trong câu lạc bộ võ thuật đã mở một võ đường ở bên ngoài, chuẩn bị thu nhận một vài đứa trẻ đến dạy bảo. Bọn anh không vào trường tiểu học được, nghe nói ở công viên nhiều trẻ con nên mới tới đây.” Đới Văn Quân cười.

“Dương Thiên, võ nghệ của tôi cũng ổn lắm đấy! Nếu cậu muốn thì cứ tới câu lạc bộ của chúng tôi nhé, tôi sẽ cho cậu tham gia luôn. Nhìn dáng người của cậu rất cân đối, cơ bắp cũng không tồi, thích hợp để luyện võ. Đàn ông nếu như không có chút võ nghệ thì sau này khó bảo vệ được người phụ nữ của mình lắm!” Đới Văn Quân tươi cười nhìn Dương Thiên.

Trong lòng Đới Văn Quân, võ thuật chính là thần thánh, anh ta muốn có thể khuyên được tất cả mọi người đi tập võ.

Dương Thiên mỉm cười, lắc đầu: “Không cần đâu.”

Nếu như không có Long phượng nguyên châu thì Dương Thiên chắc chắn sẽ tới tham gia câu lạc bộ võ thuật, làm gì có người đàn ông nào không thích học võ cơ chứ!

Đàn ông ai cũng có một giấc mộng võ thuật trong lòng! Bay qua mái nhà, ngự kiếm phi thiên, cuộc sống như thế này chắc chắn là ước mơ của hầu hết những thanh niên nhiệt huyết.

“Thế thì tiếc quá.” Đới Văn Quân thở dài. Trong lòng anh ta, Dương Thiên rất có tố chất của người luyện võ, dáng người cân xứng, cơ bắp rắn rỏi. Nhưng nếu Dương Thiên đã không muốn thì anh ta cũng không tiện bắt ép.

“Chủ tịch, bắt đầu thôi!” Ở phía xa, một nam sinh ăn mặc trang phục giống Đới Văn Quân nhanh chóng gọi anh ta.

“Đây đây!” Đới Văn Quân nói với người kia, sau đó lại quay về nhìn Dương Thiên và Dương Lộ Tâm: “Bây giờ mọi người trong câu lạc bộ chuẩn bị biểu diễn võ thuật để thu hút bọn trẻ, mọi người có muốn tới xem một chút không?”

Câu lạc bộ của bọn họ sẽ biểu diễn ở công viên, kết hợp tuyển thành viên luôn.

Lúc này xung quanh đã có không ít người vây quanh, có không ít phụ huynh tò mò nhìn về nơi này. Tiểu Nam Nam cũng vô cùng hào hứng, nắm tay Dương Lộ Tâm, hưng phấn nhìn.

Theo ý kiến của Dương Thiên thì tài nghệ của Đới Văn Quân rất cao, tinh thông các loại quyền pháp, khí thế uy mãnh. Tiếc là anh ta chỉ là người bình thường, máu thịt bình thường, thế nên cho dù bùng nổ lực lượng thì cũng không quá 200 cân.

Nếu như Dương Thiên và Đới Văn Quân ở trong điều kiện giống nhau thì Dương Thiên cũng chưa chắc có thể đánh thắng Đới Văn Quân.

Thực ra từ lúc tu luyện đến giờ Dương Thiên cũng không học qua chiêu thức võ thuật gì cả, lần nào hắn cũng chỉ dựa vào sức mạnh của mình mà thôi.

Vút vút!

Các chiêu thức vừa mạnh mẽ vừa đẹp mắt liên tiếp xuất hiện. Đới Văn Quân đấm một quyền xuống, một tấm gỗ dày cứ thế vỡ tan ra. Anh ta nghiêng người đá một cái, một tấm gỗ khác cũng chịu chung số phận. Tất cả mọi người xung quanh đều vỗ tay kịch liệt.

“Lợi hại quá!”

“Công phu của cậu thanh niên này không tồi”

“Cha ơi, con cũng muốn được trở nên lợi hại như anh trai kia!”

“Mẹ ơi, con muốn học võ.”

...

Hiệu quả không tồi, rất nhiều bậc làm cha mẹ đều tán thưởng, nhiều đứa trẻ quấn lấy cha mẹ mình bắt cha mẹ cho đi học võ. Đứa trẻ nào cũng vô cùng mê mẩn màn biểu diễn này.

“Chị Lộ Tâm, anh Tiểu Thiên, em cũng muốn đi học võ, cũng muốn đánh những chiêu thức lợi hại như vậy!” Tiểu Nam Nam xem không chớp mắt, nhanh chóng nói.

“Hả? Sao em lại muốn học võ?” Dương Lộ Tâm cười hỏi.

“Chỉ cần Nam Nam học xong thì sẽ lợi hại như anh trai kia, như vậy thì không ai có thể bắt nạt Nam Nam được nữa.” Tiểu Nam Nam nói xong thì còn bắt chước động tác vừa rồi của Đới Văn Quân, nắm đấm nhỏ khẽ hua hua.

“Ha ha, Tiểu Nam Nam, nếu như em muốn học thì bọn anh đều rất hoan nghênh!” Đới Văn Quân đi tới, cười với cô bé, thân thể cường tráng đầy mồ hôi.

Đới Văn Quân rất vui vẻ, tiết mục vừa rồi đúng là mang lại hiệu quả rất tốt, rất nhiều phụ huynh đã đăng ký cho con em mình tới học tập tại võ quán.

Hết chương 134.
Chương 135 Ngụy trang

Có học viên thì võ quán của bọn họ có thể khai trương rồi.

“Đàn anh lợi hại quá!” Dương Lộ Tâm khích lệ, ánh mắt tràn đầy tự hào.

Nhìn Dương Thiên bên cạnh, Dương Lộ Tâm hừ lạnh: “Hừ, rõ ràng cậu ta đã bị đàn anh dọa cho sợ chết khiếp. Người ta vừa giỏi giang vừa nỗ lực, gia cảnh lại còn giàu. Cậu ta thì đã nghèo lại còn không có chí tiến thủ.”

Đứng trước Đới Văn Quân vô cùng hoàn mỹ, Dương Thiên đúng là không đáng nhắc tới.

“Dương Thiên, võ thuật Hoa Hạ chúng ta là như vậy đấy, vừa rồi cậu cũng đã nhìn thấy uy lực của nó rồi đúng không? Có muốn gia nhập không?” Đới Văn Quân nhìn Dương Thiên, lại nhiệt tình mời lần nữa.

Đới Văn Quân vẫn chưa từ bỏ ý định mời Dương Thiên gia nhập câu lạc bộ của mình.

Anh ta không đành lòng nhìn tài năng của Dương Thiên bị lãng phí.

Dương Thiên lắc đầu.

“Đàn anh, anh để ý đến cậu ta làm gì? Cậu ta là người không có lý tưởng, không chịu khổ được để mà học võ đâu!” Dương Lộ Tâm thấy Dương Thiên lại từ chối lời mời của Đới Văn Quân lần nữa thì vô cùng bất mãn.

Cô ta cảm thấy Đới Văn Quân có lòng tốt mới Dương Thiên như thế cũng là vì muốn tốt cho Dương Thiên, thế mà hắn còn dám từ chối, đúng là loại người không biết suy nghĩ.

Cô ta biết gia đình Dương Thiên chỉ là gia đình làm nông bình thường thôi. Nhưng đã nghèo lại còn không biết nỗ lực, đúng là xứng đáng bị người ta xem thường!

Dương Thiên bất đắc dĩ nhìn Dương Lộ Tâm một cái, hắn đã không muốn để ý tới cô gái này rồi, nhưng cô ta vẫn luôn nhằm vào hắn mà xỉa xói.

“Hừ! Nhìn cái gì mà nhìn, đàn anh đã có ý tốt mời cậu, thế mà cậu còn không chịu nể mặt anh ấy! Cậu chính là loại người không có lý tưởng, cậu nhìn đàn anh đi, anh ấy ưu tú như vậy, cậu sánh nổi với anh ấy sao?” Dương Lộ Tâm vô cùng bất mãn với Dương Thiên.

“Đàn anh, tôi có lý do nên không gia nhập võ quán của anh được, xin lỗi.” Dương Thiên tu luyện tốn rất nhiều thời gian, hắn không thể lãng phí thời gian ở võ quán được, thế nên chỉ có thể từ chối lời mời của Đới Văn Quân.

“Không sao, mỗi người có chí hướng của riêng mình. Nếu chí của cậu không ở nơi này thì tôi cũng không tiện cưỡng cầu. Nhưng sau này nếu có thời gian thì cứ tới võ quán của chúng tôi chơi nhé.” Đới Văn Quân cười nói, không tức giận chút nào, rất có phong độ.

Một thời gian sau, công tác đăng ký đã hoàn tất, mấy người của câu lạc bộ võ thuật nhanh chóng đi tới bên cạnh Đới Văn Quân.

“Ha ha, võ quán của chúng tôi đã thu nhận được thành viên, ngày kia sẽ tiến hành khai trương. Lúc đó, hai người nhớ phải tới chúc mừng đó nhé.” Đới Văn Quân nhìn Dương Thiên và Dương Lộ Tâm, cười nói.

“Nhất định rồi! Đàn anh, anh lợi hại thật đó, tuổi còn trẻ mà đã có sự nghiệp của mình!” Dương Lộ Tâm tán thưởng.

“Chỉ là dựa vào điều kiện của gia đình thôi. Hai người nếu có tài nguyên thì cũng có thể có được thành tựu của riêng mình.” Đới Văn Quân cười: “Tiểu Thiên, nếu sau này cậu muốn làm việc gì mà tài chính không đủ thì cứ tới tìm tôi.”

Dương Thiên mỉm cười, gật đầu.

Hắn rất có thiện cảm với Đới Văn Quân. Anh ta không phải kẻ nội tâm ích kỷ, có thù tất báo như Trương Thiên Trạch; cũng không phải kẻ hung tàn man rợ như Tào Quân. Đới Văn Quân không có chút kiêu ngạo nào, đến cả Dương Thiên cũng không tìm ra được khuyết điểm nào của anh ta.

Người như vậy, sau này chắc chắn sẽ đạt được sự nghiệp lớn!

Một lúc lâu sau, Tiểu Nam Nam cũng chơi chán rồi, nhóm người Dương Thiên mới chuẩn bị trở về.

“Xin chào, xin chào!” Đột nhiên, một thanh niên nước ngoài vội vàng chạy tới trước mặt Dương Thiên, rối rít hỏi: “Xin hỏi WC ở chỗ nào?”

Anh ta nói tiếng Trung, nhưng Dương Thiên nghe có vẻ hơi sứt sẹo. Hình như người đàn ông ngoại quốc này không thành thạo tiếng Trung cho lắm.

Người đàn ông này hình như là người phương Tây, đôi mắt thâm thúy, sống mũi cao, làn ra rất trắng, đúng chuẩn một soái ca ngoại quốc.

“À, anh đi thẳng tầm 100 mét, sau đó rẽ trái, đi thêm 200 mét, rồi lại rẽ phải là tới.” Đới Văn Quân dùng tiếng Anh lưu loát chỉ đường cho người đó.

“Cảm ơn! Cảm ơn!” Người đàn ông ngoại quốc nghe chỉ đường mà váng đầu. Anh ta nhìn về phía nhóm người trước mặt: “Xin lỗi, ai đó có thể đưa tôi đi được không? Đường đi hơi rắc rối.”

Nói xong, người đàn ông ngoại quốc nhìn thẳng vào Dương Thiên, ánh mắt chờ mong.

“Dương Thiên, cậu dẫn anh ta đi đi, đàn anh và những người khác vẫn còn việc phải làm.” Dương Lộ Tâm lập tức đẩy việc này cho Dương Thiên.

“Vậy còn Tiểu Nam Nam thì sao?” Dương Thiên hỏi.

Hắn biết Dương Lộ Tâm nhắm vào mình, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy bất mãn với cô ta. Tuy nhiên, Dương Thiên cũng quyết định sau khi đưa Nam Nam về nhà thì sẽ rời đi luôn, sau này không liên quan gì tới cô ta nữa, thế nên cũng không thèm so đo làm gì.

“Nhóm của đàn anh đều ở đây, còn sợ Nam Nam đi lạc mất à?” Dương Lộ Tâm bất mãn nói. Cô ta vô cùng chán ghét Dương Thiên, chỉ muốn hắn lập tức biến mất khỏi tầm mắt.

“Vậy vị tiên sinh này, cậu có thể dẫn tôi đi được không?” Người đàn ông ngoại quốc cầu khẩn nhìn Dương Thiên.

Dương Thiên cũng không muốn tiếp tục tranh luận với Dương Lộ Tâm nữa, gật đầu nói: “Đi thôi.”

“Cảm ơn tiên sinh!” Người đàn ông ngoại quốc vô cùng hưng phấn.

Anh ta lập tức bước đến bên cạnh Dương Thiên, kích động nắm lấy cánh tay hắn, không ngừng nói cảm ơn.

Hả?

Dương Thiên đột nhiên nhíu mày.

Hết chương 135.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK