• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 151 Uy lực của Chiến vương quyết

Trong lòng hắn vẫn bất mãn với Trương Thiên Trạch, nếu như trực tiếp chơi chết cậu ta thì không thiết thực! Đã thế thì chẳng thà cho cậu ta vào quân đội chịu huấn luyện đi.

Mặc dù quân đội là nơi đào tạo lý tưởng, không ít người muốn gia nhập; nhưng người như Trương Thiên Trạch thì khác. Cậu ta từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, chắc chắn không chịu đựng được cuộc sống khó khăn nghiêm túc nơi đó. Nhập ngũ đối với Trương Thiên Trạch mà nói chính là một loại tra tấn.

“Vâng vâng vâng. Người đâu, đưa Trương Thiên Trạch vào quân đội, gia nhập nhóm tân binh, tiếp nhận huấn luyện.” Trương Dương Lâm vội vàng phân phó thuộc hạ.

Đến tận bây giờ ông ta vẫn còn cảm thấy sợ hãi, sợ Trương Thiên Trạch chọc giận Dương Thiên rồi bị Dương Thiên đánh cho tàn phế. Bây giờ thì ổn rồi, vào quân đội cũng không sao, không giết chết là được.

Trương Dương Lâm còn cảm kích Dương Thiên giơ cao đánh khẽ.

“Đừng mà! Ông nội, con muốn đi học, con không muốn đi nhập ngũ!” Trương Thiên Trạch vội vàng nói. Bây giờ cậu ta còn trẻ, mới gần hai mươi, cuộc sống đại học tươi đẹp vẫn còn ở phía trước. Nếu như phải vào quân đội hai mươi năm thì sẽ phải chịu khổ hai mươi năm, đến khi xuất ngũ đã là bốn mươi tuổi rồi! Khi đó thì cậu ta chẳng làm gì được cả, thanh xuân hết rồi, không được hưởng thụ.

“Hừ! Chuyện này không phải do con quyết!” Trương Dương Lâm tức giận hừ lạnh một tiếng.

“Ồ, nếu như cậu không muốn vào quân ngũ rèn luyện thì tôi sẽ đổi cho cậu một loại xử phạt khác? Nghe nói đi tù cũng là một sự lựa chọn không tồi!” Dương Thiên mỉm cười đi tới trước mặt Trương Thiên Trạch, gương mặt vô cùng ôn hòa. Nhưng mà, trong mắt Trương Thiên Trạch, nụ cười của Dương Thiên còn đáng sợ hơn cả ác ma!

“Không! Tôi... Tôi vào quân ngũ!” Trương Thiên Trạch sợ hãi nói. Bây giờ, đến cả ông nội cậu ta còn phải nhìn sắc mặt Dương Thiên, cậu ta có thể phản kháng được gì chứ?

“Thiếu tá Dương, nếu như không còn việc gì nữa thì chúng tôi xin phép về trước!” Trương Dương Lâm cung kính nói với Dương Thiên.

“Đi đi! Còn nữa, trong vòng hai mươi năm tới, tôi không muốn nghe thấy bất cứ tin tức nào về Trương Thiên Trạch!” Dương Thiên lạnh lùng nói: “Nếu không thì sẽ không chỉ đơn giản là vào quân ngũ tiếp nhận rèn luyện như vậy đâu!”

“Vâng! Vâng!” Trương Dương Lâm vội vàng gật đầu. Trong lòng ông ta cũng hạ quyết tâm, nhất định phải để Trương Thiên Trạch trong quân ngũ chịu khổ một chút.

“Thiếu tá Phùng, anh có về luôn với chúng tôi không?” Trương Dương Lâm nhìn Phùng Thiếu Quân, hỏi.

“Ông cứ về trước đi, tôi có chút việc muốn nói với Dương Thiên, xong việc cũng sẽ không quay lại chỗ ông nữa đâu.” Phùng Thiếu Quân vẫy tay nói.

Anh ta tới thành phố Hải chủ yếu là vì muốn gặp được Dương Thiên. Bây giờ đã gặp được người rồi, tất nhiên anh ta cũng không cần tiếp tục ở lại chỗ của Trương Dương Lâm.

Chờ đám người Trương Dương Lâm rời đi, võ quán lại khôi phục lại sự náo nhiệt như trước.

Sự việc hôm nay đúng là đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhưng cuối cùng mọi chuyện đã được giải quyết vô cùng viên mãn. Trương Thiên Trạch cũng phải chịu sự trừng trị thích đáng.

Dương Thiên nhìn Phùng Thiếu Quân, hỏi thẳng: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Phùng Thiếu Quân nghiêm túc nói: “Dương Thiên, chúng ta có thể tìm nơi nào đó nói chuyện được không?”

Dương Thiên nhìn nhóm người Đới Văn Quân, gật đầu.

Hai người đi vào một căn phòng yên tĩnh, Dương Thiên lạnh nhạt hỏi: “Nói đi, chuyện gì?”

Phùng Thiếu Quân trịnh trọng nhìn Dương Thiên, nói: “Thiếu tá Dương, lần này tôi tới là muốn mời cậu gia nhập bộ đội đặc chủng chúng tôi.”

Dương Thiên nhíu mày: “Chẳng lẽ anh không biết chuyện của tôi à?”

Nếu như Phùng Thiếu Quân đã tu luyện Chiến vương quyết thì chắc chắn cũng biết được chuyện của Dương Thiên.

“Dương Thiên, sau khi dị năng thức tỉnh thì đã gia nhập Long tổ, phát huy đỉnh cao trong bí cảnh Sahara. Đoạt được tận mười chín Nhụy hoa màu tím, gia tăng thực lực của Long tổ. Sau này bởi vì dị năng biến mất nên đã rời khỏi Long tổ, còn được tặng một quả Thánh anh. Từ tình hình hiện tại thì xem gia thiếu tá Dương khôi phục không tồi.” Phùng Thiếu Quân cười nói.

Sắc mặt Dương Thiên vô cùng khó coi, đó là tin tức về hắn?

Rõ ràng hắn rời khỏi Long tổ là vì Đương Tuấn cơ mà, hơn nữa quả Thánh anh cũng đã bị cướp trở về, còn hắn thì bị đánh gãy tứ chi.

Nếu không phải nhờ có Huyền Hư đạo nhân thức tỉnh kịp thời thì bây giờ có khi Dương Thiên hắn vẫn còn đang ngồi xe lăn, đến ăn cơm cũng cần người khác đút!

“Tôi sẽ không gia nhập quân đội!” Dương Thiên nói thẳng. Hắn không muốn dính dáng gì đến quân đội cả, bây giờ hắn chỉ muốn chú tâm đề cao thực lực của mình, bảo vệ gia đình và bạn bè!

“Thiếu tá Dương, lần này tôi cố ý tới mời cậu là vì một chuyện liên quan đến cậu.” Phùng Thiếu Quân vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Vì chuyện gì?” Dương Thiên khó hiểu, hắn thì liên quan gì đến quân đội.

“Bởi vì Chiến vương quyết!” Phùng Thiếu Quân chậm rãi nói: “Hoa Hạ chúng ta có một số đơn vị đặc biệt! Long tổ là đơn vị đặc biệt nhất, tất cả bọn họ đều là những dị năng giả. Còn những đơn vị khác thì hoàn toàn dựa vào tiềm năng và sự phát triển của thân thể. Cho dù là thủ đoạn tác chiến, tố chất thân thể... tất cả đều là mục tiêu huấn luyện của chúng tôi. Mặc dù là thế, nhưng tố chất thân thể của chúng tôi vẫn không thể bằng dị năng giả được. Thậm chí còn không bằng dị năng giả cấp F.”

Trước kia Phùng Thiếu Quân cũng không cam lòng, nhưng anh ta không có dị năng, rèn luyện bao nhiêu cũng không có cách vượt mặt dị năng giả.

Anh ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng sự xuất hiện của Chiến vương quyết đã thay đổi trạng thái của chúng tôi! Người của Long tổ luôn chú tâm tu luyện dị năng, coi công pháp luyện thể Chiến vương quyết là thứ yếu. Nhưng với những người bộ đội đặc chủng chúng tôi thì Chiến vương quyết chính là toàn bộ. Sau một thời gian tu luyện, một vài người đã đạt tới thực lực đỉnh phong rồi.”

Hết chương 151.
Chương 152 Nhân tình

Dương Thiên gật đầu, hắn cũng biết Phùng Thiếu Quân đã luyện Chiến vương quyết đến cực hạn.

Tuy nhiên, việc tu luyện Chiến vương quyết hao tốn rất nhiều tài nguyên. Chỉ trong vòng mấy tháng mà mấy người đã đạt tới đỉnh phong, tiêu tốn không biết bao nhiêu tài nguyên. Theo như ý tứ của Phùng Thiếu Quân thì nếu như tất cả mọi người trong quân đội đều luyện Chiến vương quyết thì số tài nguyên tiêu hao sẽ là một con số trên trời!

“Sau khi chúng tôi tu luyện Chiến vương quyết thì tố chất thân thể tăng mạnh, thậm chí còn sánh được với dị năng giả cấp F, nghe mà rợn cả người. Thế nên, trước mắt chúng tôi đã phong tỏa Chiến vương quyết, ngoài mấy người chúng tôi và Long tổ thì không ai biết sự tồn tại của Chiến vương quyết nữa!” Phùng Thiếu Quân nói.

“Chiến vương quyết do Thiếu tá Dương cống hiến vào, cho nên, bên trên quyết định để Thiếu tá Dương đảm nhiệm chức vị huấn luyện viên trong lực lượng đặc biệt của chúng tôi, trao tặng chức vị Trung tá!" Thiếu tá Phùng trịnh trọng nói. Trong giọng nói còn mang vẻ ngưỡng mộ.

Dương Thiên bây giờ chưa đến hai mươi, lại có được chức vị Trung tá, làm người khác khiếp sợ!

Dương Thiên biết mục đích của thiếu tá Phùng, lắc đầu từ chối: "Anh cũng biết tôi rời khỏi Long tổ rồi, cho nên, tôi gia nhập lực lượng khác cũng không có hứng thú".

"Thiếu tá Dương, đó chính là Trung tá! Cậu trở thành huấn luyện viên của lực lượng đặc biệt chúng tôi, thân phận địa vị tôn quý, đến lúc đó, có thể không cần bận tâm loại người như Trương Dương Lâm. Hơn nữa, cậu có thể trực tiếp học đại học, không ảnh hưởng chút nào!" Thiếu tá Phùng có ý thuyết phục Dương Thiên.

"Không cần nói nữa!" Dương Thiên hờ hững nói.

Trong lòng hắn sinh ra tâm lí chống đối về việc gia nhập lực lượng này.

Thiếu tá Phùng thấy không thể thuyết phục Dương Thiên, chỉ còn nói: "Vậy thiếu tá Dương, nếu cậu có thời gian có thể đến lực lượng chúng tôi, tất cả thành viên của lực lượng chúng tôi muốn gặp cậu chủ nhân của Chiến vương quyết một lần!"

Dương Thiên phất tay, nói: "Đến lúc đó rồi nói".

Trong lòng hắn lại hạ quyết tâm, sẽ không đi vào trong những lực lượng đó.

Về sự tồn tại của Chiến hoàng quyết, Dương Thiên không nói ra.

Tu luyện Chiến hoàng quyết đến trình độ cao nhất, thậm chí đạt đến cấp C trung kì, sức lực khổng lồ 10000 cân! Mạnh hơn so với thực lực bây giờ của Dương Thiên.

Bây giờ ngoài 108 người bang Chiến đang huấn luyện ra, những người khác đều không biết đến sự tồn tại của Chiến hoàng quyết! Lúc thực lực bản thân vẫn chưa đạt đến trình độ nhất định, hắn chắc chắn sẽ không để lộ ra ngoài.

Hắn đã không còn là thiếu niên khờ khạo luôn nghĩ cho người khác gì gì đó nữa.

"Vậy không làm phiền thiếu tá Dương, tôi đã nói việc này cho cậu rồi, cho nên tôi về trước". Thiếu tá Phùng không thuyết phục được Dương Thiên, cũng hết cách. Thế nhưng tính cách anh ta cũng quyết đoán, liền lựa chọn trở về.

"Dương Thiên!" Thấy Dương Thiên và thiếu tá Phùng đi ra, nhóm Đới Văn Quân đi qua.

Thiếu tá Phùng gật đầu với nhóm người Đới Văn Quân, liền rời khỏi đây.

"Dương Thiên, cậu thật giỏi! Trẻ như vậy, còn là thiếu tá, quả thật làm người khác kinh ngạc!" Đới Văn Quân ở bên cạnh khâm phục.

Anh ta cũng không e ngại thân phận của Dương Thiên, bối cảnh xuất thân của anh ta vượt xa so với thân phận của Dương Thiên.

"Đàn em Dương Thiên thật sự giấu tài". Tịch Mộng Dao chậm rãi bước đến, cười tươi.

"Dương Thiên, Trương Thiên Trạch hẳn sẽ không đến trường lần nữa chứ? Quá tốt rồi!" Gương mặt mỉm cười của Dương Lộ Tâm.

Bình thường Trương Thiên Trạch ngày ngày quấn lấy cô ta ở trường học, cô ta vô cùng chán ghét Trương Thiên Trạch, nhưng cơ bản hết cách. Bây giờ, Trương Thiên Trạch gia nhập quân đội, hai năm mươi cũng chưa ra được, có thể tưởng tượng đến niềm vui sướng trong lòng cô ta.

Lãnh Tình đứng bên cạnh, không nói một lời.

Chuyện trước kia là cô lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, Dương Thiên đối với cô mà nói, chỉ coi là người quen, không tính là bạn bè. Cô không tiện đi qua nói chuyện.

Trong lòng chửi thầm chính mình vài câu, từ nhỏ cô có cách nhìn riêng, thế mà lại hiểu sai Dương Thiên cái tên Càn Long này!

Dương Thiên mỉm cười nói: "Hôm nay khai trương võ quán, các cậu không cần lo cho tôi, bận gì cứ làm".

"Vậy được, Dương Thiên cậu cứ xem tùy ý, tôi đi chiêu đãi những người khác!" Hôm nay võ quán khai trương, Đới Văn Quân vẫn còn nhiều chuyện phải làm.

Tịch Mộng Dao và Dương Lộ Tâm cũng không làm phiền Dương Thiên. Dương Thiên bắt đầu đi dạo trong võ quán.

Bát Cực Quyền! Thái Cực Quyền! Bát Quái Chưởng! Mười hai lộ Đàn thoái!

...

Chương trình học giảng dạy trong võ quán rất nhiều, đều viết trên các tập sách nhỏ, vẽ các chiêu thức, Dương Thiên nhìn một lát, đều là võ công truyền thống của Hoa Hạ, liền xem một cách hứng thú.

Tố chất cơ thể hắn mạnh mẽ, nhưng chiến đấu lại quá cứng nhắc, thiếu chiêu thức tương ứng, hắn chuẩn bị học một vài chiêu thức võ thuật như vậy, cộng thêm sức chiến đấu của bản thân.

Thời gian trôi qua một lúc sau, Dương Thiên từ từ tập dượt các chiêu thức này. Dần dần chìm sâu vào nó.

"Bịch!"

Một quyền đánh tới, bao cát trước mặt bị một quyền xuyên qua.

Trong lòng Dương Thiên rất vui mừng. Trước đây hắn rất cẩu thả trong việc khống chế sức lực, nếu là trước đây, nắm đấm đánh vào bao cát, chỉ có thể làm cả bao cát nát vụn.

Thế nhưng bây giờ, hắn khống chế được sức mạnh của bản thân, tập trung sức mạnh này ở trên một điểm, hiệu quả làm hắn kinh ngạc.

"Dương Thiên". Lúc này, Đới Văn Quân đi qua. Nhìn dáng vẻ của anh ta, có lẽ đã xong việc.

"Đang xem những chiêu thức võ thật này sao?". Đới Văn Quân mỉm cười nói.

Dương Thiên gật đầu: "Những chiêu thức này có chút tác dụng với tôi".

Hết chương 152.
Chương 153 Chủ động tấn công 1

Đới Văn Quân cười nói: "Đây chỉ là những chiêu thức bình thường mà thôi, nếu có tác dụng với Dương Thiên cậu, vậy tôi tặng cậu thứ đồ tốt chân chính!"

Đới Văn Quân cười, sau đó đưa Dương Thiên đến một căn phòng, đưa cho hắn một cái hộp gỗ.

Dương Thiên tò mò mở hộp gỗ ra, chỉ thấy mười mấy quyển bí tịch nằm yên tĩnh bên trong.

Quyển trên cùng còn viết ba chữ Bát Cực Quyền.

"Đây đều do tôi tốn tiền mua từ các môn phái võ thuật, từ nhỏ tôi rất thích học võ, đều muốn học võ công gì đó, muốn trở thành một cao thủ chân chính". Đới Văn Quân cười nói.

Dương Thiên trân trọng thành quả cái hộp gỗ này, nhìn Đới Văn Quân, nói: "Cảm ơn! Dương Thiên tôi nợ anh một ân huệ!"

Đới Văn Quân thấy Dương Thiên nói như vậy, trong lòng thật sự có hơi thất vọng.

Trong lòng anh ta hi vọng Dương Thiên có thể dạy cho anh ta võ thuật chân chính, lúc trước, trận chiến vượt trội giữa Dương Thiên và thiếu tá Phùng để lại ấn tượng sâu sắc cho anh ta, hận không thể lập tức trở thành cao thủ như thế.

"Dương Thiên, cậu có thể dạy tôi loại võ thuật cậu luyện được không?" Đới Văn Quân nghĩ một lúc, vẫn nói ra suy nghĩ của mình, nét mặt khát khao nhìn Dương Thiên nói.

Dương Thiên cau mày, nhìn hộp gỗ trong tay, thật ra hắn rất có cảm tình với Đới Văn Quân, đã coi anh ta là bạn của mình.

Thế nhưng trước đây thiếu tá Phùng đã nói với hắn, bên trên đã niêm phong Chiến vương quyết rồi, chính là vì ngăn ngừa truyền ra các thế lực bên ngoài.

Cho nên, Dương Thiên cũng không thể trực tiếp dạy Chiến vương quyết cho Đới Văn Quân.

Dương Thiên lắc đầu, nói: "Đàn anh, thật xin lỗi. Không phải tôi không muốn, mà là tôi không thể".

Khuôn mặt Đới Văn Quân hiện vẻ thất vọng, nhưng anh ta cũng là người dứt khoát, trong nháy mắt điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, mỉm cười nói: "Nếu đàn em Dương Thiên có chỗ khó nói, vậy thì bỏ đi".

"Những bí tịch này...". Đã từ chối Đới Văn Quân rồi, Dương Thiên cũng không tiện nhận những quyển bí tịch võ thuật.

"Ha ha, nếu đã cho đàn em Dương Thiên cậu, Đới Văn Quân tôi tuyệt đối không có đạo lý lấy về. Dù sao những thứ này đều có thể sao chép, những cái cậu đang giữ cũng chỉ là bản sao chép mà thôi". Đới Văn Quân cười nói.

Dương Thiên nghiêm túc nhận lấy.

Trong lòng lại một mực ghi nhớ ân tình này, hi vọng trong tương lai có một ngày có thể trả lại ân tình của Đới Văn Quân.

Dương Thiên không ở lại võ quán lâu, đợi một lát liền về biệt thự số ba của mình.

Hắn vội vã lật xem võ thuật truyền thống Hoa Hạ này.

"Ừm, những thứ này rất phù hợp với tu luyện của ngươi bây giờ!" Bóng dáng Huyền Hư đạo nhân không biết xuất hiện lúc nào, thản nhiên nói.

"Sư phụ, lúc nào người có thể dạy con chiêu thức lợi hại vậy?" Dương Thiên nhìn Huyền Hư đạo nhân nói.

"Bây giờ thực lực của ngươi vẫn còn yếu, mới bắt đầu tiếp xúc với cảnh giới luyện gân, đợi sau khi cảnh giới luyện gân viên mãn, ta lại dạy ngươi, không thì kinh mạch của ngươi chịu không được sức ép!" Huyền Hư đạo nhân nói.

Dương Thiên kích động gật đầu, đến kinh mạch bản thân còn chịu không nổi, võ học như vậy phải thô bạo như thế nào chứ!

Dương Thiên tập trung tâm trí, lại nhìn cuốn bí tịch trong tay.

Bát Cực Quyền mạnh mẽ khác thường, Thái Cực Quyền lấy nhu thắng cương, mười hai lộ Đàn thoái công ngự nhanh chóng...

Các loại quyền pháp chưởng pháp đều có đặc trung riêng.

Dương Thiên cẩn thận nghiền ngẫm tập luyện, tăng cường thực lực của bản thân.

Từng ngày trôi qua, chớp mắt đã qua một tuần. Mà Dương Thiên cũng đang ghi nhớ trong đầu những chiêu thức bí tịch này, còn chia ra tập dượt một lần.

Thế nhưng, Dương Thiên chắc chắn vẫn thiếu nhiều kinh nghiệm thực chiến thật sự, chỉ mới ghi nhớ chiêu thức mà thôi.

Dù là vậy, Dương Thiên bây giờ cũng mạnh hơn nhiều so với hắn trước kia.

Một chùm sáng ở xa vụt tới, một con rắn biển nhỏ dài một thước hưng phấn vây quanh Dương Thiên.

Đó là Tiểu Quang.

Thực lực Tiểu Quang bây giờ có thể tiến bộ nhanh chóng, nó ở trong Long phượng nguyên châu cả ngày hấp thu nguyên tố thủy, ăn linh quả, năng lực chịu đựng cơ thể giống như không có hạn mức, mỗi ngày đều tăng cao. Hơn nữa, cơ thể Tiểu Quang bây giờ thay đổi có thể dài đến năm mét.

Khuôn mặt dữ tợn, giống như thần thú trong truyền thuyết thần thoại, chỉ là dưới bụng không có móng vuốt mà thôi.

Thế nhưng, nếu người bình thường nhìn thấy Tiểu Quang, chắc chắn sẽ coi nó là một con Thần Long.

Bây giờ thực lực của Dương Thiên có thể không thắng được Tiểu Quang.

"Tiểu Quang, tìm thấy tung tích của Jack rồi sao?" Ý thức Dương Thiên nối liền với Tiểu Quang.

Mấy ngày nay hắn vẫn để Tiểu Quang ra ngoài tìm Jack.

Lần trước Dương Thiên và Jack có thể nói là không phân cao thấp, mặc dù Dương Thiên có ưu thế của Vẫn thiết kim đao, nhưng vẫn không làm gì được Jack.

Thế nhưng, Jack nguy hiểm quá mức, Dương Thiên sợ có ngày anh ta sẽ làm người bên cạnh hắn tổn thương, cho nên, hắn phải nhanh chóng tìm ra anh ta, trực tiếp giải quyết!

Tiểu Quang thè lưỡi phun khạc khạc, trao đổi với Dương Thiên.

Ánh mắt Dương Thiên lóe lên, qua vài ngày tìm kiếm, Tiểu Quang cuối cùng phát hiện ra tung tích của Jack.

Bây giờ thực lực Dương Thiên lại nâng lên rất nhiều, hơn nữa Vẫn thiết kim đao càng thêm sắc bén. Dương Thiên tin rằng có thể giải quyết được Jack!

...

Hết chương 153.
Chương 154 Chủ động tấn công 2

Lúc này Jack đang ở trong căn phòng bình thường, đã ở ngoại ô thành phố Hải rồi, mà Jack ở trong căn phòng chứa vô số bảo vật, bình thường rất ít ra khỏi cửa, cho nên, cho dù là Tiểu Quang, cũng rất lâu mới tìm ra anh ta.

"Fuck! Lôi vương là tên khốn nạn!" Jack trong căn biệt thự chửi rủa.

Trước đây anh ta đoán sai thực lực của Dương Thiên, làm nhiệm vụ thất bại, còn phải nộp đi năm cái dị năng giả cấp F mà anh ta khó khăn lắm mới tạo ra.

Lúc anh ta yêu cầu thù lao với Lôi vương Abner, lại bị từ chối. Anh ta còn bị Lôi vương uy hiếp, giải quyết không xong Dương Thiên, đợi anh ta về đến Liên minh chúng thần, sẽ không bỏ qua cho anh ta.

Bây giờ Jack cũng tạm thời không làm gì được Dương Thiên, cả người ở trong trạng thái bực bội.

"Ai?" Đột nhiên Jack hét to, anh ta cảm thấy một bóng người đang nhanh chóng tiếp cận anh ta, cả người lập tức trở nên căng thẳng.

Từ từ, một bóng người đi đến bên cạnh Jack.

"Là cậu!" Jack thấy Dương Thiên đến, khuôn mặt u ám nói.

Là một cường giả cấp C đỉnh phong, anh ta lại không làm gì được Dương Thiên.

Đây quả thực là điều sỉ nhục. Hơn nữa bây giờ anh ta không đi bắt Dương Thiên, Dương Thiên này lại chạy đến đối phó với anh ta.

Trong lòng rất tức giận, thế nhưng, anh ta không tin Dương Thiên có thể làm gì được mình.

"Ha ha, Jack, mấy ngày không gặp, rất nhớ anh đó!" Dương Thiên cười chào hỏi với Jack.

"Fuck! Cậu đến đây làm gì?" Jack tức giận nói.

"Ha ha, đến tìm anh còn có thể có chuyện gì chứ, đương nhiên là xử lý anh đó!" Dương Thiên cười nói. Trên mặt nở nụ cười ôn hòa, thế nhưng lời nói ra lại khiến người khác hoảng sợ.

Trong lòng Jack kinh hãi, mặc dù anh ta thận trọng vẫn tin rằng Dương Thiên không thể làm gì mình, nhưng trong lòng anh ta vẫn hơi kiêng dè. Anh ta sợ Dương Thiên có át chủ bài mà anh ta chưa biết không.

Một khi thấy không đúng lập tức trốn chạy! Jack thầm nghĩ trong lòng.

Ầm!

Trận chiến bùng nổ trong chớp mắt.

Vô số rễ cây quấn lấy Dương Thiên, chính lúc gần chạm đến Dương Thiên, toàn bộ đều bị Vẫn thiết kim đao trong tay Dương Thiên chặt đứt hoàn toàn.

Thế nhưng, cả người Dương Thiên vẫn bị kẹt tại chỗ, không thể tiến lên.

"Hừ! Tôi còn cho rằng cậu có con át chủ bài nào, không ngờ vẫn là như vậy! Dương Thiên, tôi đã từ bỏ nhiệm vụ đưa cậu về Liên minh chúng thần, chuyện giữa chúng ta dừng ở đây thôi. Tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho cậu". Jack nói.

Anh ta thật sự chuẩn bị từ bỏ nhiệm vụ Dương Thiên. Kẻ địch đối phó không được chỉ có thể trấn an, đợi đến lúc có cơ hội lại ở sau lưng hung hăng đâm một nhát, đó là cách sống của anh ta.

Dương Thiên nghĩ một lúc, chậm rãi lắc đầu trước khuôn mặt âm trầm của Jack.

"Tôi không tin anh!"

"Fuck!" Jack chửi thề, trong lòng anh ta cho rằng mình là cường giả cấp C đỉnh phong, đã chủ động cầu hòa với Dương Thiên, không ngờ rằng lại bị Dương Thiên từ chối!

Thằng nhóc cấp C sơ kỳ đơn giản không để tâm đến anh ta.

Ầm!

Rễ cây tiếp tục múa lượn điên cuồng, Dương Thiên giống như không biết mệt mỏi khua Vẫn thiết kim đao trong tay.

Trận chiến hai bên vẫn khá thận trọng, đều muốn làm tiêu hao sức lực của đối phương.

Mà lúc này trong lòng Jack đã bắt đầu có hơi bất an, anh ta cảm thấy tinh thần của mình đã ở trạng thái mệt nhọc cao độ, nhưng Dương Thiên trước mặt lại giống như không biết mệt mỏi, thể lực không hề tiêu hao.

Thật ra, mỗi ngày Dương Thiên đều điên cuồng rèn luyện thân thể của bản thân. Hắn không phải dị năng giả khác thường, hắn chỉ đơn thuần tu luyện thân thể, dị năng hệ thủy chỉ là năng lực do Long phượng nguyên châu trao cho hắn.

Cho nên, Dương Thiên không có cái gọi là tiêu hao tinh thần, cho dù anh ta và Dương Thiên thận trọng cả ngày, thể lực của Dương Thiên vẫn ổn định.

Dương Thiên cũng đang quan tâm đến tình hình của Jack, một tuần này, trong lòng hắn đã có vài cách đối phó với Jack, hắn cho rằng, hôm nay Jack có chạy đằng trời!

Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng, tinh thần của Jack đạt đến cực điểm, trong đầu đột nhiên truyền đến một cảm giác choáng váng, điều khiển dây mây tấn công cũng chậm lại.

Chính là lúc này!

Ánh mắt Dương Thiên lóe lên, trong tay đột nhiên xuất hiện con dao tinh tế, sau đó tay phải vung lên, liền dùng hết sức, đâm về phía Jack.

Phi đao này, do Vẫn thiếu kim đao chế tạo ra, tốn mấy ngày của Dương Thiên. Thế nhưng Dương Thiên cũng chỉ có một cái, cho nên Dương Thiên nắm lấy thời cơ này, trực tiếp khống chế phi đao bay về Jack!

"Bịch!"

Phi đao nhỏ xíu, đâm vào người Jack, dưới con mắt khó tin của anh ta, liền xuyên qua lồng ngực anh ta, sau đó đâm thủng cơ thể, bay đi xa!

Phi đao nhỏ trực tiếp xuyên qua lồng ngực của Jack, sau đó bay ra xa!

"Cái gì!" Jack chỉ cảm thấy một cơn đau truyền đến, trong mắt còn lộ vẻ kinh ngạc.

Anh ta là cường giả cấp C đỉnh phong, cho dù không tu luyện thân thể, nhưng thân thể vẫn có thể chịu đựng vết thương nặng. Viên đạn bình thường đều không thể găm vào cơ thể của anh ta, không ngờ rằng một phi đao bé xíu lại xuyên qua lồng ngực anh ta.

Lẽ nào đây là một thần binh!

Ánh mắt ghen ghét nhìn Dương Thiên, Jack không ngờ rằng ngoài Vẫn thiết kim đạo, Dương Thiên còn có thần binh phi đao.

Nếu anh ta biết đây chỉ là thứ Dương Thiên tốn thời gian mấy ngày chế tạo ra, không biết sẽ nghĩ ra sao.

Hết chương 154.
Chương 155 Jack chết!

Dương Thiên nhìn Jack bị thương, hài lòng gật đầu. Hắn tôi luyện cây phi đao này, chính là chú trọng một đòn trúng tâm. Hắn rất biết lợi dụng thời cơ trước đó, Jack lúc này đã bị thương, càng không thể chạy thoát khỏi tay hắn.

"Đi!"

Lồng ngực Jack vẫn đang chảy máu xối xả. Phi đao trong tay Dương Thiên không chỉ xuyên qua lồng ngực Jack, còn cắt đứt nhiều kinh mạch của anh ta, phá hủy phổi của anh ta.

Thế nhưng, cơ thể Jack cũng rất cứng cáp, tạm thời chưa chết được. Khuôn mặt u ám, bóng người Jack nhanh chóng đi xa, lại lựa chọn chạy trốn.

"Hừ! Chạy trốn sao?" Dương Thiên không vội vã thu phi đao của mình lại, sau đó nhanh chóng đuổi theo Jack.

Trên đường hai người điên cuồng đuổi theo.

Trên đường Jack chạy trốn, không ngừng khống chế rễ cây ngăn cản đường đi của Dương Thiên, nhưng những thứ này lại vô dụng. Lúc Dương Thiên làm anh ta bị thương, kết cục anh ta đã được định sẵn rồi.

"Dương Thiên, làm thế nào thì cậu mới có thể tha cho tôi, tôi có thể đưa cho cậu tất cả mọi thứ, chỉ cần cậu không giết tôi!" Jack điên cuồng nói.

Máu trên người chảy ra không ngừng, anh ta cảm thấy ý thức của mình đã bắt đầu mơ hồ.

Dương Thiên không nhanh không chậm truy đuổi phía sau. Hắn sẽ không lựa chọn buông tha Jack, lúc Jack sai người bắt tiểu Nam Nam, đã mất đi cơ hội xin tha thứ.

Dương Thiên sẽ không cho phép người bên cạnh mình chịu tổn thương!

Cuối cùng, không biết có phải Jack biết đã hết hi vọng trốn thoát hay phải chịu sự kích thích, lại chạy đến nơi đông người của thành phố Hải.

Ánh mắt Dương Thiên u ám, bây giờ hắn và Jack đều đang chiến đấu ở nơi không người, tuy nhiên một khi đi vào nơi đông dân, Jack khùng điên không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Dương Thiên gia tăng tốc độ.

Jack nhìn Dương Thiên ngày càng đến gần, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng, nhìn khắp bốn phía, nhìn thấy một cô gái đang đi bộ, lập tức chạy qua, sau đó bắt lấy cô gái.

"Cậu đừng qua đây! Cậu qua một bước tôi sẽ giết cô ta!", Jack bắt lấy tay của cô gái, liền điên cuồng nhìn Dương Thiên.

Bây giờ anh ta thật sự hết cách, dù sao cũng chết, bằng không kéo theo một người chết cùng.

"A!!" Giọng nói sợ hãi của cô gái trong tay Jack.

"Cứu mạng!" Cô gái lớn tiếng kêu cứu.

Dương Thiên đi đến bên cạnh Jack, khuôn mặt u ám nói: "Tài nghệ không bằng người khác, lại có thể làm chuyện bắt giữ người bình thường sao? Đây là cách làm việc của Liên minh chúng thần các anh sao?"

Khuôn mặt Jack lộ vẻ điên dại, nhìn Dương Thiên bằng ánh mắt thù hận nói: "Tôi quan tâm làm gì, chỉ cần có thể giữ lại mạng của tôi, bảo tôi giết một nghìn người bình thường tôi cũng làm!"

Anh ta nhìn thấy ánh mắt do dự của Dương Thiên, trong lòng vui mừng, giống như nhìn thấy hi vọng sống, không khỏi gia tăng sức lực trong tay.

Cô gái trong ngực anh ta cảm thấy cổ họng của mình bị bóp chặt, giống như một giây sau sẽ bị đứt, ánh mắt cầu xin nhìn Dương Thiên, cô ta nghe cuộc nói chuyện giữa Dương Thiên và Jack, biết cơ hội sống sót của bản thân nằm trên người Dương Thiên.

Ánh mắt Dương Thiên khẽ thay đổi, cuối cùng nói: "Anh thả cô ta ra, tôi tha cho anh!"

Jack lại cười điên dại nói: "Cậu cho rằng tôi sẽ dễ dàng tin tưởng cậu sao?"

Jack thận trọng trong lòng, không tin bất cứ ai, siết chặt cổ họng của cô gái, giống như một giây sau sẽ bóp nát.

"Trừ khi cậu lập tức đi xa!"

Khuôn mặt Dương Thiên nở nụ cười: "Nếu cậu không tin, vậy tôi cũng chỉ có thể hi sinh cô ta!"

Nói xong, không quan tâm lời cầu xin của cô gái, liền đi về phía Jack. Cơ bản không quan tâm sự sống chết của cô gái.

Ánh mắt cô gái nhìn chằm chằm vào Dương Thiên, không ngờ rằng người đàn ông trước mặt lại thật sự không quan tâm sự sống chết của cô ta, không đồng ý thỏa hiệp của Jack.

"Cậu! Người Hoa Hạ các cậu chẳng phải quan trọng nhất việc xả thân cứu người sao? Tôi dùng tính mạng cô ta đổi lấy tính mạng của tôi?" Jack lớn tiếng nói.

Dương Thiên cười nói: "Đừng ngu ngốc, đã cho anh cơ hội cuối cùng rồi. Huống hồ cô ta không là gì của tôi, tính mạng của cô ta liên quan gì đến tôi?"

Dương Thiên nói xong, tiếp tục đến gần Jack.

"Cậu!" Jack cảm thấy Dương Thiên ngày càng đến gần, cũng hơi hoảng sợ. Người trước mặt chỉ là một người theo chủ nghĩa máu lạnh, anh ta cảm thấy cái chết cách mình càng gần, đôi mắt lộ vẻ điên cuồng, muốn lập tức kết thúc mạng sống của cô gái.

"Lôi vương ông lại đến rồi?" Dương Thiên đột nhiên kinh ngạc nhìn về phía sau, lộ vẻ khiếp sợ.

"Cái gì? Lôi vương?" Jack nhìn thấy nét mặt hoảng sợ của Dương Thiên, trong lòng vui mừng, đang tuyệt vọng thì anh ta bỗng nhiên có một tia dục vọng muốn sống. Theo bản năng quay người lại nhìn.

"Lôi vương đâu?" Jack quay đầu vẫn không thấy bóng dáng Lôi vương, đang còn nghi hoặc, đột nhiên truyền đến một tiếng "Răng rắc", anh ta chật vật quay đầu, lại nhìn thấy tay phải Dương Thiên đang đặt trên cổ anh ta, nét mặt hờ hững nhìn anh ta.

"Bịch!"

Cơ thể Jack đập mạnh mẽ xuống mặt đất, yết hầu đã bị vỡ nát, đôi mắt vẫn đang mở to, vừa mang theo sự ngờ vực lẫn hoảng sợ.

Cứ như vậy, một cường giả cấp C đỉnh phong lại bị giết trong tay Dương Thiên.

"A!" Cô gái nhìn dáng vẻ của Jack, kêu lên sợ hãi vì bị dọa: "Anh ta...anh ta chết rồi".

Sau đó ánh mắt hoảng hốt nhìn Dương Thiên, cô ta không ngờ rằng Dương Thiên lại giết người trên đường.



Hết chương 155.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK