• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76 Ninja tái xuất

Trên đường trở về, mọi người đều giữ im lặng, mấy người Lưu Thiếu Đông nhìn về phía Dương Thiên, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Đêm nay bọn họ đã được chứng kiến bang Thanh rớt đài, cùng với sự nổi dậy của một vị bá chủ khác!

“Dương Thiên... Không không... Anh Thiên, Lưu Thiếu Đông em xin lỗi anh! Chuyện lúc trước là chúng em sai! Hi vọng sau này anh đừng để bụng!” Lưu Thiếu Đông đắn đo một chút, cuối cùng hạ quyết tâm, đi đến bên cạnh Dương Thiên, kinh sợ nói.

“Đúng đúng! Anh Thiên, từ nay về sau anh chính là đại ca của chúng em! Nếu ai dám đối nghịch với anh, chúng em nhất định sẽ là người đầu tiên không buông tha cho kẻ đó!” Ngô Cường và Lý Kiến Hoa cũng nhanh chân chạy tới.

Bọn họ thực sự rất sợ Dương Thiên tới tính sổ với mình.

“Anh... Anh Thiên, xin lỗi anh, trước đây là em ngu ngốc, em làm chuyện gì cũng sai cả... Hy... hy vọng anh không để bụng.” Lâm Đình cũng lắp bắp nói.

“Mọi người làm sao thế? Anh Tiểu Thiên không hề nói là muốn đối phó với mọi người.” Vương Nhã Lộ tò mò hỏi, cô tâm tư đơn thuần, không biết tại sao mọi người lại phải xin lỗi Dương Thiên như thế.

“Nhã Lộ, cô xem quan hệ của chúng ta cũng coi như là không tồi, cô có thể nói đỡ cho chúng tôi vài câu với anh Thiên không?” Lâm Đình nhìn về phía Vương Nhã Lộ, cầu xin.

“Hả?” Vương Nhã Lộ mơ màng nhìn về phía Dương Thiên, nói: “Anh Tiểu Thiên, bọn họ làm sao thế?”

“Không có việc gì!” Dương Thiên mỉm cười nhìn Vương Nhã Lộ, sau đó ánh mắt sắc lạnh liếc qua đám người Lưu Thiếu Đông: “Tôi hy vọng không có lần sau!”

Dương Thiên cũng không có ý định đối phó với bọn họ. Dù sao cũng chỉ là một nhóm trẻ con được chiều đến hư mà thôi. Dương Thiên trước nay đều không để những người như thế này vào mắt.

“Vâng vâng vâng! Cảm ơn anh Thiên! Sau này nếu anh Thiên cần giúp gì thì cứ nói với chúng em!” Nhóm người Lưu Thiếu Đông lúc này mới có thể yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có một chút hưng phấn. Chỉ có mấy người bọn họ biết thân phận thật sự của Dương Thiên, nếu như trong trường gặp phải ai nói xấu Dương Thiên, bọn họ nói không chừng sẽ có cơ hội lộ mặt nói đỡ cho Dương Thiên, kéo gần quan hệ với hắn.

Trương Thi Ninh và Chu Noãn không nói gì, hai cô đều là người ít nói, cũng không biết phải nói gì với Dương Thiên.

Nhất là Trương Thi Ninh, cô nhìn Dương Thiên bằng ánh mắt vô cùng phức tạp. Trong số những người ở đây, cô là người quen Dương Thiên sớm nhất, tiếc là cô đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để kết giao bạn bè. Bây giờ, trong lòng Dương Thiên, chắc cô đã không còn là bạn của hắn nữa rồi.

“Được rồi! Trời không còn sớm nữa, mọi người đều trở về đi.” Dương Thiên nhìn đồng hồ, thấy đã là hơn mười giờ tối thì nói.

Mọi người như được đại xá, vội vàng trở về nhà.

Sau khi đưa Vương Nhã Lộ về ký túc xá, Dương Thiên đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại. Hắn mở điện thoại ra, thì ra là người đã lâu không gặp- Long Thiên Y.

“Alo! Chào cô, tôi là Dương Thiên!” Dương Thiên nghe máy.

“Dương Thiên, tôi đang ở nhà anh.” Giọng nói của Long Thiên Y truyền qua điện thoại, vẫn lạnh lùng như bình thường.

“Cô chạy đến nhà tôi làm gì?” Dương Thiên tò mò hỏi.

“Không phải lúc trước tôi và một thành viên khác của Long tổ vẫn tìm kiếm tung tích của tên Ninja kia sao, đã gặp được và công kích nhau vài lần, hôm nay lại trúng phải mai phục của bọn họ.” Long Thiên Y nói: “Tôi cứ tưởng rằng tiểu quốc đảo kia chỉ phái một tên Ninja đến đây thôi, không ngờ bởi vì muốn có được luận văn nghiên cứu của vị giáo sư kia mà bọn họ phái đến tận hai Ninja cấp D đỉnh phong! Chúng tôi nhất thời không chú ý nên đã bị thương.”

Dương Thiên nghe Long Thiên Y kể lại thì nói thẳng: “Tôi sẽ về ngay.”

Chờ đến khi về nhà, quả nhiên hắn đã nhìn thấy Long Thiên Y. Cô vẫn mặc bộ trang phục màu đỏ kỳ dị như thế, gương mặt diễm lệ. Bên cạnh cô còn một người phụ nữ khác, khoảng chừng ba mươi tuổi, tên gọi là Ngụy Trân Trân, là đồng đội của Long Thiên Y. Ngụy Trân Trân có dị năng là truy tung, có thể truy tìm tung tích của mục tiêu ở khoảng cách hàng trăm dặm.

“Dương Thiên, chỗ anh có rất nhiều thảo dược. Tôi và chị Trân Trân bị thương, nên đã lấy dùng một chút, anh sẽ không để ý chứ?” Long Thiên Y nhìn Dương Thiên, cười nói.

“Không sao!” Dương Thiên nhìn thấy cánh tay Long Thiên Y quấn băng gạc thì lắc đầu: “Hai tên Ninja kia rốt cuộc là làm sao? Hai người không bắt được bọn chúng à?”

Sắc mặt Long Thiên Y cũng thay đổi, nói: “Nếu chỉ xét về năng lực chiến đấu thì bọn tôi không sợ hai tên đó. Nhưng mà Nhẫn thuật của hai tên này lại rất khó chơi, các loại thủ đoạn cứ ùn ùn không dứt.” Long Thiên Y dừng lại một chút, nói thêm: “Nhưng mà nghiên cứu của vị giáo sư đại học An kia đã hoàn thành rồi, bây giờ đã được phong tỏa, ngày mai sẽ mở ra. Đến lúc đó, nghiên cứu sẽ được giao cho viện nghiên cứu Hoa Hạ, hai tên Ninja chắc chắn sẽ ra tay vào ngày mai. Bởi vì một khi giao cho viện nghiên cứu Hoa Hạ thì sau này bọn chúng sẽ không còn cơ hội nữa!”

“Tôi có thế làm gì?” Dương Thiên hỏi thẳng. Hắn biết Long Thiên Y tới tận đây tìm hắn chắc chắn là muốn nhờ hắn giúp đỡ.

“Tôi biết anh là sinh viên của đại học An, đến lúc đó, hi vọng anh có thể tiếp cận vị giáo sư kia, nếu có tình huống ngoài ý muốn nào phát sinh thì lập tức ra tay. Chúng tôi cũng sẽ âm thầm theo dõi, tùy thời hành động.” Long Thiên Y nói.
Chương 77 Phát rồ 1

Dương Thiên nghĩ ngợi rồi gật đầu. Những tên Ninja đó muốn đánh cắp cơ mật của Hoa Hạ, tất nhiên hắn không thể khoanh tay đứng nhìn. Loại chuyện đạo nghĩ này nếu là ai cũng sẽ không từ chối.

Sáng sớm hôm sau, Dương Thiên tới đại học An, dựa theo lời Long Thiên Y mà đến phòng thí nghiệm của vị giáo sư kia.

Cửa phòng thí nghiệm vẫn còn đóng chặt, Dương Thiên không tiện đứng bên ngoài nên liền tới một phòng học gần nhất, ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.

Chỉ trong chốc lát, các sinh viên đã lần lượt vào lớp.

“Ơ? Hình như cậu không phải sinh viên lớp chúng tôi?” Dương Thiên đang nhìn về phía phòng thí nghiệm bên kia thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói thanh thúy.

“Hả?”

Dương Thiên quay đầu lại, nhìn thấy một nữ sinh đang tròn mắt nhìn mình. Cô gái này có gương mặt tinh xảo, mặc một bộ váy màu xanh, ánh mắt không ngừng xoay chuyển, trông rất hoạt bát đáng yêu.

“Này! Có phải cậu là sinh viên lớp khác, chạy đến nơi này theo đuổi tôi đấy chứ?” Cô gái thấy Dương Thiên không nói lời nào thì lại hỏi tiếp.

Dương Thiên chỉ cười, cũng không giải thích.

“Hừ!” Cô gái cẩn thận đánh giá Dương Thiên một chút, rầm rì nói: “Không phải tôi đả kích cậu! Nhưng nếu muốn theo đuổi tôi thì ít nhất cậu cũng phải chuẩn bị gì đó chứ, ví dụ như một bó hoa chẳng hạn. Cậu xem, nhìn cậu như thế này, tôi làm sao có thể chấp nhận lời theo đuổi của cậu được, mất mặt lắm!” Cô gái nhìn Dương Thiên, vẻ mặt ghét bỏ nói.

Dương Thiên không nói lời nào, đúng là không thể không bội phục trí tưởng tượng của cô gái này.

“Ừm?”

Ánh mắt Dương Thiên chợt lóe lên, hắn đã nhìn thấy bóng dáng vị giáo sư kia.

Dương Thiên không quan tâm đến những chuyện khác, nhanh chóng đứng dậy bước ra khỏi phòng học.

“Này! Sao cậu lại đi rồi? Cậu còn chưa nói là theo đuổi tôi mà?” Cô gái kia ở đằng sau hô to gọi nhỏ, tức giận vô cùng.

Dương Thiên vội vàng chạy ra ngoài, sau đó đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng lóe lên, nháy mắt đã tiến vào trong phòng thí nghiệm.

Ninja? Dương Thiên không nghĩ nhiều, cũng nhanh chóng chạy vào.

“Anh là ai? Tới đây làm gì? Thuốc của tôi!!!” khi Dương Thiên đi vào thì đã thấy vị giáo sư kia đang đứng đối diện với một người đàn ông ăn mặc lố lăng, trang điểm kỳ quái.

Người đàn ông ăn mặc lố lăng kia đang cầm một ống thuốc có ánh sáng màu xanh nhạt, không biết đang lẩm bẩm cái gì, nhưng gương mặt lại vô cùng hưng phấn.

Giáo sư tóc đã hoa râm, nhìn nghiên cứu mà mình vất vả bao nhiêu năm đã bị cướp mất thì nhanh chóng muốn giật lại.

“Giáo sư!” Dương Thiên nhanh chóng chạy tới bên cạnh giáo sư.

“Bạn học, mau! Người này nói ngôn ngữ của tiểu quốc đảo kia, nhất định không được để anh ta mang loại thuốc này về quốc gia của bọn họ!” Giáo sư nhìn thấy Dương Thiên thì không quan tâm người đến là ai, lập tức nói.

Dương Thiên nghe xong thì ánh mắt lóe lên, cả người khí huyết quay cuồng, nhanh chóng đánh về phía người Ninja kia.

Một quyền đánh thẳng lên người tên Ninja, nhưng Dương Thiên lại cảm thấy như mình đang đánh lên cục bông vậy. Hắn liếc mắt một cái, gã Ninja đó đã biến mất, đứng trước mặt Dương Thiên chỉ là một cọc gỗ kỳ quái. Ninja đã xuất hiện ở một nơi khác.

Thuật thế thân? Đây là thủ đoạn của Ninja sao?

Hôm qua Long Thiên Y đã nói cho Dương Thiên biết một vài thủ đoạn chiến đấu của Ninja. Đây là lần đầu tiên Dương Thiên giao thủ với Ninja, cảm thấy bọn chúng vô cùng quỷ dị. Chẳng trách Long Thiên Y lại nói thủ đoạn của bọn chúng biến hóa khôn lường, khó lòng phòng bị.

Dương Thiên trực tiếp đánh về hướng Ninja đang đứng, Long Thiên Y đã nói thuật Thế thân sử dụng rất mất sức, không có khả năng sử dụng liên tục.

“Tự nhiên chui ở đâu ra một thằng ranh biến thái thế này, lực đạo cũng không thua gì Long Thiên Y của Long tổ!” Ninja đánh với Dương Thiên một chiêu đã cảm thấy xương cốt gần như vỡ nát. Nhìn thấy Dương Thiên lại đánh về phía này, Ninja tiếp tục sử dụng thuật Thế thân lần nữa.

Dương Thiên vừa chiến đấu vừa phán đoán tình hình. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên hắn chiến đấu với dị năng giả!

Người bình thường nếu chịu phải một đấm có thực lực 2000 cân thì chỉ có một kết quả, đó là toàn thân bạo phát mà chết. Nhưng Ninja trước mặt lại có thể chịu đựng được vài quyền, mà trên người vẫn không hề hấn gì.

Nhưng Dương Thiên phát hiện hình như bản thân mình có ưu thế hơn, thế là liên tục tấn công Ninja.

“Hừ!” Ninja hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm câu gì đó. Sau đó, một luồng ánh sáng lóe lên, bóng dáng Ninja đã xuất hiện ở ngoài cửa.

Dương Thiên vội vàng đuổi theo.

Hai bóng người giống như hai luồng sáng, lóe lên rồi biến mất.

Cô gái áo xanh ngồi trong lớp nhàm chán quá, đột nhiên nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có hai bóng người lóe lên. Cô không nhịn được đứng phắt dậy, hét lớn: “ Mẹ kiếp! Cái gì thế?”

“Khụ khụ! Bạn học An Lam, em đang nói gì thế?”Giáo sư trên bục giảng hỏi.

“A! Không có gì đâu ạ, thầy tiếp tục giảng bài đi!” An Lam vội vàng xua tay, nhưng trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ thứ vừa rồi là gì.

Giáo sư trên bục giảng cũng tiếp tục giảng bài chứ không nói thêm gì nữa. Ông cũng không biết phải làm thế nào, An Lam là cháu gái của hiệu trưởng đại học An, ngày thường thích nghịch ngợm gây sự, không ai dám quản. Hơn nữa, những nam sinh muốn theo đuổi An Lam đều bị cô trêu chọc. Trong mắt những sinh viên trong lớp và cả các giáo sư, An Lam chính là một tiểu ma nữ, không ai dám trêu chọc.
Chương 78 Phát rồ 2

Bảng xếp hạng hoa khôi trước kia muốn để biệt danh cho An Lam là tiểu ma nữ, nhưng lại bị cô chỉnh đốn một trận, cuối cùng đành phải chuyển thành nữ thần tinh quái. Cái gì mà tinh quái hoạt bát, gương mặt đáng yêu.. tất cả đều là An Lam tự thêm vào.

Dương Thiên đuổi theo Ninja đến tận tầng cao nhất của tòa nhà.

Ninja không dám ra tay nơi công cộng, sợ chọc giận toàn bộ Long tổ!

Dương Thiên đột nhiên cảm giác sau lưng có nguy hiểm, hắn vội vàng nghiêng người tránh sang một bên. Một thanh đao sượt ngang lưng hắn, nếu vừa rồi Dương Thiên không phản ứng kịp thì thanh đao này đã chém hắn ra thành hai nửa rồi.

Dương Thiên nhìn về phía sau, ánh mắt sa sầm, lại thêm một Ninja khác xuất hiện.

“Dương Thiên!” Một giọng nói thanh thúy vang lên, là Long Thiên Y và Ngụy Trân Trân tới.

Dương Thiên gật đầu, Long Thiên Y lớn tiếng nói: “Các người mau giao đồ vật ra đây! Các người không phải đối thủ của chúng tôi!”

“Ha ha! Các người nghĩ rằng chúng tôi đến đây mà không có chuẩn bị gì à?” Không ngờ Ninja kia lại biết nói tiếng Hoa Hạ. Người này nhìn Dương Thiên, Long Thiên Y, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, sau đó lôi ra một chiếc điều khiển từ xa.

Long Thiên Y và Dương Thiên đều có một dự cảm không lành, cái điều khiển từ xa này khống chế thứ gì?

Dưới ánh mắt ngưng trọng của bọn họ, Ninja kia đột nhiên nói: “Bùm!!!”

“Bùm!!!” Một tiếng nổ đinh tai nhức óc lập tức truyền tới. Sau đó, dưới chân bọn họ khẽ rung lên.

“Các người dám chôn đạn dược ở dưới?” Long Thiên Y nhìn hai gã Ninja trước mặt, không thể nào tin tưởng được. Cô không ngờ hai tên này lại có thể phát điên phát rồ như thế.

Các dị năng giả khi chiến đấu không được làm ảnh hưởng đến người bình thường, đây là quy luật mà các quốc gia đặt ra. Nếu quốc gia nào vi phạm sẽ lọt vào công kích tập thể.

Không ngờ hai tên Ninja này bí quá hóa liều, không coi thiết luật ra gì!

“Ha ha! Chuyện này không phải do chúng tôi làm, các người đừng có vu oan cho chúng tôi chứ?” Gã Ninja cười lạnh, sau đó bóp mạnh chiếc điều khiển từ xa khiến nó vỡ vụn, tiêu hủy bằng chứng.

“Bây giờ bên dưới là một đống phế tích, các người muốn tiếp tục ở đây chiến đấu với chúng tôi hay là lựa chọn đi xuống cứu người đây?” Ninja nhìn Dương Thiên, Long Thiên Y, nhìn thấy sắc mặt khó coi của hai người thì càng cười to hơn.

“Hai người đối phó với bọn họ, tôi đi cứu người.” Dương Thiên nói thẳng, sau đó trực tiếp nhảy từ trên lầu xuống.

Thuốc nổ có uy lực rất mạnh, lại nổ từ dưới nền đất. Lúc này, tầng một đã chìm trong biển lửa, lửa lan tràn lên tầng hai.

Các sinh viên sợ hãi liều mạng chạy lên trên.

Nhưng tòa nhà cũng chỉ có năm tầng, dựa theo tốc độ lửa cháy thì chưa đến mười phút, lửa sẽ lan lên khắp các tầng.

Chuyện này gần như chấn động toàn bộ đại học An! Hiệu trưởng An Hoán Nghĩa cùng các giáo viên khác nhanh chóng chạy tới tòa nhà gặp nạn.

“Xe cứu hỏa đâu? Sao vẫn còn chưa tới? Trụ cứu hỏa của trường đã khởi động chưa? Tòa nhà có nhiều sinh viên, chúng ta nhất định phải đảm bảo an toàn cho tất cả!” An Hoán Nghĩa nhíu mày, nghiêm túc nói.

“Hiệu trưởng, năm phút nữa xe cứu hỏa mới tới nơi. Các giáo viên khác đã đi khởi động các trụ cứu hỏa rồi, nhưng lửa lớn thế này không dập nổi!” Một giáo viên nói.

“Không thể để ngọn lửa này tràn ra thêm nữa! Bên trên đều là sinh viên!” An Hoán Nghĩa lớn tiếng hét.

“Cha! Lam Lam cũng ở trên đó!” Đột nhiên, một người đàn ông trung niên chạy tới, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn!

“Cái gì? Lam Lam cũng ở trên đó?” Sắc mặt An Hoán Nghĩa càng xấu hơn: “Nhanh lên, tất cả mọi người chung tay dập lửa!”

Dương Thiên nhìn thấy thế lửa quá lớn, các sinh viên đã chạy hết lên tầng năm, ai cũng gào thét hoảng sợ.

Suy nghĩ một chút, Dương Thiên bước tới trước bãi cỏ, thấy một chiếc chăn đang phơi ở đó thì lập tức xé rách tạo thành một cái áo choàng. Hắn khoác chăn lên người, chỉ để lộ đôi mắt.

Dương Thiên không muốn lộ mặt, nếu như lộ mặt thì cuộc sống sau này của hắn sẽ bị quấy rầy, có thể còn khiến người khác gây bất lợi cho gia đình hắn.

Thế nên hắn phải che chắn thân thể mình, để người khác không nhận ra hắn.

Dương Thiên đứng ở một nơi vắng vẻ, đập mạnh tay xuống đất. Bây giờ, một quyền của hắn có thể đánh thành một hang động sâu hơn một mét. Chỉ sau vài cú đấm, nền đất đã bắt đầu tràn nước.

Tiếc là chỗ này không có mạch nước ngầm nên nước tràn ra cũng không được nhiều lắm.

Dương Thiên vung tay lên, dẫn dắt nguồn nước hướng lên không trung, phun thẳng về phía đám cháy đang hoành hành.

Nước ào ào đổ xuống.

Lúc này khu giảng đường của đại học An đã đứng đầy người, tất cả sinh viên đều chạy tới hỗ trợ dập lửa. Đột nhiên có một nguồn nước cực lớn lao về phía đám cháy, mọi người lập tức tìm kiếm nơi nguồn nước phát ra.

Mọi người lập tức nhìn thấy Dương Thiên đang đứng yên trong góc.

“Ôi! Sao người này lại ăn mặc như mấy người thần bí vậy?” Có sinh viên ngạc nhiên hỏi.

Mọi người cũng bắt đầu chú ý đến nguồn nước trong tay Dương Thiên. Chỉ thấy tay Dương Thiên khẽ di chuyển, nguồn nước dưới mặt đất giống như chịu tác động nào đó, bị hút lên rồi lao về phía đám cháy.

“Đây là ma thuật sao?” Có sinh viên kêu lên.

“Người đó là thần tiên à? Sao lại có thể khống chế nước như thế?” Các sinh viên hai mắt lóe sáng, kích động nhìn Dương Thiên.
Chương 79 Cứu người

Dương Thiên cũng không để ý tới sự tò mò của mọi người, toàn lực khống chế nguồn nước.

Chưa đến hai phút, tất cả nước ngầm đã bị Dương Thiên hút lên, lửa cũng nhỏ đi rất nhiều, nhưng vẫn chưa thể dập tắt được.

“Mau lên! Mau lên! Tăng cường nước! Dập tắt lửa!” An Hoán Nghĩa cũng nhìn thấy Dương Thiên, nhưng điều ông quan tâm nhất lúc này là dập tắt ngọn lửa này đã.

“A!!”

Đột nhiên có tiếng hét lên.

Tầng lầu này không biết do hỏa hoạn hay là do vụ nổ mà đột nhiên lung lay. Cả tầng đã bắt đầu nghiêng đi, hơn nữa độ nghiêng càng ngày càng lớn. Chờ đến khi độ nghiêng đạt đến một góc độ nhất định thì toàn bộ tòa nhà này sẽ lập tức sụp đổ. Đến lúc đó, chắc chắn các sinh viên sẽ bị đất đá vùi lấp.

“Đừng hoảng loạn! Các em phải thật bình tĩnh! Các em đứng yên một chỗ, chờ cứu viện đến!” An Hoán Nghĩa hét lên. Bây giờ tòa nhà đã lung lay sắp đổ, biện pháp tốt nhất chính là không nhúc nhích, giảm bớt áp lực cho đất.

Nhưng các sinh viên ở trên lại không bình tĩnh được. Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến tính mạng của bọn họ, tầng lầu chỉ cần khẽ đung đưa một chút là bọn họ đã không nhịn được mà hét lên.

Thậm chí còn có sinh viên không chịu nổi, định nhảy từ trên lầu xuống. Nhảy xuống ít ra còn hi vọng sống.

“Đừng nhảy! Bình tĩnh! Các em không sao đâu! Hãy tin tưởng các thầy!” An Hoán Nghĩa hét lớn an ủi sinh viên của mình, nhưng lời nói của ông lúc này không hề có tác dụng.

“A!” Một nữ sinh bò ra cửa sổ định nhảy xuống, nhưng nhìn đám cháy bên dưới thì lại sợ hãi trèo trở lại. Tuy nhiên, cô gái này bị trượt chân, thế nên cả người lao thẳng xuống đất giống như một con diều đứt dây.

“A!!!” Mọi người hoảng sợ hét lên. Nơi mà nữ sinh kia ngã xuống vẫn còn lửa cháy, bọn họ không ai dám đi qua cả.

Dương Thiên híp mắt lại, nhanh chóng bật người nhảy qua.

Tòa nhà này cao hai mươi mét, Dương Thiên bật nhảy hết sức lên được độ cao mười lăm mét. Người hắn giống như một viên đạn, bắn vụt lên, đỡ lấy cô gái kia rồi mạnh mẽ tiếp đất. Trên mặt đất bị áp lực tạo thành hai dấu chân to lớn!

Nháy mắt, trường học lặng ngắt như tờ.

Hai giây sau, xung quanh lập tức bùng nổ.

“Ôi mẹ ơi! Siêu nhân!!!” Có nam sinh hưng phấn nói. Đây chẳng phải là cao thủ võ lâm khinh công tuyệt đỉnh trong phim kiếm hiệp đó sao?

“Cao thủ võ lâm!!!” Không ít người lôi điện thoại ra chụp ảnh quay video.

Dương Thiên nhìn tầng lầu, góc nghiêng đã gần ba mươi độ, đoán chừng chưa tới vài phút nữa sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Dương Thiên nhíu mày, hình như đã hạ quyết tâm. Hắn nhảy lên, chưa tới một giây đã lên đến tầng năm.

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của các sinh viên và giáo sư, Dương Thiên hét lớn: “Mau tới đây!”

Nói xong, hắn nắm lấy hai học sinh, không màng đến tiếng la hét của bọn họ, tung người nhảy xuống dưới.

“Rầm!” Cú va đập chấn động mặt đất. Sau khi đặt hai người kia xuống, Dương Thiên lại nhảy dựng lên.

Hắn định dựa vào thực lực của mình để cứu toàn bộ người bị mắc kẹt ở đây.

Nhân số bên trên gần hai trăm người. Nói cách khác, Dương Thiên phải nhảy lên nhảy xuống gần một trăm lần mới có thể cứu tất cả.

Dương Thiên không nghĩ được nhiều như thế, bây giờ thời gian chính là sinh mạng. Vụ hỏa hoạn lần trước hắn không có bản lĩnh cứu người, bây giờ đã có năng lực, thế nên hắn hoàn toàn không do dự chút nào. Dương Thiên không màng đến chuyện khác, không ngừng nhảy lên nhảy xuống cứu các sinh viên.

“Cảm ơn siêu nhân!” Hai nữ sinh được hắn cứu cảm kích nói.

Dương Thiên đứng thở một chút, bây giờ hắn đã cứu được hơn một trăm người, nhưng thể lực cũng đã tiêu hao quá nửa.

Hắn thở hổn hển, sau đó lại tiếp tục nhảy lên.

Mỗi lần nhảy lên lại cứu được hai sinh mệnh. Mọi người bên dưới đều cảm động không ngớt, không ít người không nhịn được mà rơi nước mắt.

“Siêu nhân! Cố lên!”

Lúc này Dương Thiên đã cảm thấy thể lực của mình gần như cạn kiệt. Hắn cố nén cảm giác choáng váng, nhảy lên tầng năm.

Lúc này tầng lầu đã nghiêng hơn 45 độ.

Một cơn chấn động truyền đến, Dương Thiên vốn đã choáng váng. Hắn đứng không vững, nhanh chóng ngã xuống.

“Siêu nhân! Anh không sao chứ?” Một cô gái mặc váy xanh lập tức chạy đến đỡ Dương Thiên.

Dương Thiên ngẩng đầu, đây chính là cô gái cổ linh tinh quái mà sáng nay hắn gặp được- An Lam.

Bây giờ trên tòa nhà này chỉ còn lại Dương Thiên và An Lam.

Hắn nắm lấy An Lam, đúng lúc này tầng lầu lại lay động. Dương Thiên suýt chút nữa lại té ngã.

“Rầm!” Một âm thanh bén nhọn vang lên, Dương Thiên lập tức biến sắc.

Tòa nhà sắp sập rồi.

Dương Thiên không nghĩ đến những chuyện khác, quên đi sự mệt mỏi của bản thân, túm lấy An Lam, nhanh chóng nhảy xuống.

Ngay khi Dương Thiên nhảy ra ngoài thì tòa nhà cũng không chịu nổi độ nghiêng đó nữa, lập tức sụp đổ trước mặt mọi người.

Dương Thiên vừa mới nhảy xuống đã cảm thấy thể lực của mình hoàn toàn cạn kiệt. Hắn tiêu hao quá nhiều thể lực, khi rơi xuống, Dương Thiên còn không dám đảm bảo mình có thể đưa An Lam bình an vô sự tiếp đất.

Dương Thiên ôm lấy An Lam, cả người rơi tự do.

“Ong...”

Đúng lúc này, Long phượng nguyên châu trong đầu Dương Thiên đột nhiên lóe lên một cái, sau đó khôi phục nguyên trạng.

“Rầm!” Cả người Dương Thiên nện lên mặt đất, một cơn đau đớn truyền đến. Hẳn chỉ cảm thấy xương cốt của mình bị vỡ vụn, Dương Thiên không chịu được nữa, ngất xỉu.
Chương 80 Cường giả cấp B

“Ôi! Siêu nhân ngất rồi!” Những sinh viên lo lắng hét lên. An Lam bò dậy khỏi người Dương Thiên, nhìn thấy hắn bất tỉnh nhân sự thì lập tức khóc nức nở.

“Siêu nhân, anh làm sao thế? Anh mau tỉnh lại đi!” Cô khóc lóc nói.

An Lam đang muốn chạm vào Dương Thiên thì thân thể hắn lập tức xuất hiện một luồng ánh sáng màu đỏ. Sau đó Dương Thiên đang ngất xỉu trên mặt đất lập tức biến mất.

Dương Thiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trên giường nhà mình.

Hắn chuẩn bị đứng dậy rời giường, nhưng lại cảm giác toàn thân đau nhức, cả người không chút sức lực.

“Dương Thiên, rốt cuộc anh cũng đã tỉnh!” Một giọng nói mừng rỡ truyền tới. Long Thiên Y đứng ở cửa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Dương Thiên, trên tay còn cầm theo một bát canh.

“Nào! Đây là canh gà hầm nhân sâm, anh mau uống đi!” Long Thiên Y cười, đưa bát canh trong tay cho Dương Thiên.

Dương Thiên dùng sức chống đỡ thân thể, hắn dựa vào đầu giường, uống cạn bát canh.

“Mùi vị không tồi, cô hầm à?” Dương Thiên cảm thấy hương vị không tệ lắm, tò mò hỏi.

“Không phải tôi, là chị Trân Trân nấu đấy.” Long Thiên Y phủ nhận, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ không bình thường.

“Đúng rồi, những sinh viên đại học An như thế nào rồi?” Dương Thiên nhớ đến chuyện vừa xảy ra, nhanh chóng hỏi.

“Không có việc gì! Những sinh viên đó chỉ bị hoảng hốt một chút mà thôi, không có thương vong nào cả. Tôi nói này, Dương Thiên, sao anh lại ngốc như thế hả? Vì cứu người mà suýt chút nữa mất cả tính mạng! Anh đã hôm mê ba ngày rồi đấy, giờ tỉnh lại là may rồi.” Long Thiên Y trách cứ Dương Thiên.

“Tôi hôn mê ba ngày rồi?” Dương Thiên không có cảm giác gì, không ngờ bản thân mình lại hôn mê lâu như vậy. Hắn mỉm cười nhìn Long Thiên Y: “Ha ha, cô không biết tình hình lúc đó đâu, lửa thì lớn, mà trên lầu có tận 200 mạng sống cần được cứu! Tôi có năng lực, thế nên mới dùng năng lực của mình cứu bọn họ!”

“Anh đúng là ngốc nghếch mà!” Long Thiên Y bất mãn. “Được rồi, mau uống canh đi, uống xong tôi đưa anh đến gặp một người!”

Dương Thiên uống xong bát canh thì cũng cảm thấy thể lực của mình khôi phục được một chút. Bát canh này có tác dụng rất lớn, chắc là phải dùng nhân sâm ngàn năm để hầm. Hắn không còn nhân sâm ngàn năm, chắc chắn là Long Thiên Y đã lấy cho hắn.

Dương Thiên xuống giường, mặc dù tay chân vẫn bủn rủn, nhưng đi lại bình thường hoàn toàn không vấn đề.

Dương Thiên đi theo Long Thiên Y ra ngoài.

Lúc này, có một người đàn ông trung niên cao gầy đang đứng ở bên ngoài. Người này khẽ nhắm mắt lại, lá cây và đất đá xung quanh không ngừng xoay tròn, trong không khí thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng nổ nhỏ, đất đá va vào nhau. Một viên đá nhỏ bay vút đi, xuyên thủng qua cây cổ thụ nhưng tốc độ không hề giảm chút nào, chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Cảnh tượng thực sự vô cùng khủng bố.

Một lát sau, người đàn ông trung niên mới chậm rãi mở mắt ra. Ông ta nhìn Dương Thiên và Long Thiên Y, gương mặt lộ ra nụ cười ấm áp: “Người anh em Dương Thiên, cậu tỉnh rồi à?”

Dương Thiên nhìn người đàn ông trung niên, đang nghĩ ngợi không biết phải xưng hô như thế nào thì Long Thiên Y đã giới thiệu.

“Vị này chính là Phong vương tiền bối Triệu Phong Cực!” Long Thiên Y tươi cười nói với Dương Thiên.

Phong vương? Dương Thiên nhìn người đàn ông có nụ cười ấm áp trước mặt mà khẽ giật mình. Trong danh sách những dị năng, cấp B phong làm vương, cấp A xưng là hoàng! Người đàn ông trung niên nhìn qua thì bình thường này ấy vậy mà lại là một cường giả cấp B.

“Dương Thiên xin chào Phong vương tiến bối” Dương Thiên nhanh chóng chào hỏi.

“Ha ha, không tồi!” Triệu Phong Cực tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vai Dương Thiên: “Bây giờ người trẻ tuổi rất hiếm có người xả thân vì nghĩa như cậu.”

“Dương Thiên, Phong vương tiền bối không mấy khi khen ngợi ai đâu, tôi cũng chưa từng được ông ấy khen bao giờ.” Long Thiên Y hâm mộ nói.

“Ha ha...” Dương Thiên chỉ có thể cười ngây ngô hai tiếng.

“Đúng rồi, hai gã Ninja kia đâu?”Dương Thiên nhớ đến hai Ninja của tiểu quốc đảo đi ăn trộm thuốc.

“Không cần lo lắng, Dương Thiên, hai tên Ninja đó đã bị Phong vương tiền bối bắt rồi, thuốc cũng đã đưa đến viện nghiên cứu Hoa Hạ, nhiệm vụ của tôi ở thành phố Hải cũng coi như hoàn thành.” Long Thiên Y cười nói, nhưng sắc mặt lại trở nên ảm đạm: “Chỉ là những người đã mất trong trận hỏa hoạn lần đó không thể nào sống lại được.”

“Được rồi, Thiên Y, không cần phải đau buồn quá như vậy! Cô cũng không cố ý, tất cả là do những thế lực chết tiệt kia. Một ngày nào đó, Long tổ chúng ta sẽ tiêu diệt toàn bộ những thế lực đáng chết đó!” Gương mặt Phong vương Triệu Phong Cực tràn đầy thù hận. Dương Thiên lập tức cảm thấy có một luồng áp lực tỏa ra, bản thân hắn sắp không chịu đựng được nữa rồi.

“Xin lỗi, tôi không chú ý!” Triệu Phong Cực cường ngượng, nhanh chóng thu hồi khí thế của mình, lúc này mới giống như một người bình thường.

“Dương Thiên, lần này cậu nổi tiếng rồi.” Long Thiên Y nhìn Dương Thiên, cười hì hì nói/ Cô mở di động, đưa cho Dương Thiên xem.

Tin tức hầu như xoay quanh đề tài đại học An.

“Siêu nhân thần bí xuất hiện, cứu gần hai trăm sinh viên và giáo viên khỏi tình trạng ngàn cân treo sợi tóc!”

“Đại học An xuất hiện siêu nhân, năng lực khống chế nước vô địch!”

“Thì ra siêu nhân luôn ở bên cạnh chúng ta!”

...

Hàng loạt các tin tức như vậy, bên cạnh còn có hình ảnh Dương Thiên khoác chiếc chăn kỳ quái. Có hình ảnh hắn ôm các sinh viên nhảy xuống, thậm chí còn có hình ảnh cuối cùng hắn không chịu nổi mà ngất đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK