“Các bạn học, không cần lo lắng, Chương Chí Bưu đi rồi, chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp một vị huấn luyện viên mới đến huấn luyện mọi người! Nếu như người mới tới cũng có thái độ như Chương Chí Bưu thì mọi người cứ báo cáo với tôi!” Lý Đại Kiều nói với mọi người, thái độ rất ôn hòa.
“Hoan hô! Vâng ạ!” Mọi người đều sung sướng đáp lời.
Một lát sau, huấn luyện viên mới đã tới, huấn luyện viên Lâm Chính khoảng chừng ba mươi tuổi, gương mặt rắn rỏi, nhưng lúc nào cũng nở nụ cười trên môi. Vừa nhìn đã biết là một người hiền lành.
Lâm Chính đối xử với sinh viên rất tốt, cũng không nhắm vào Dương Thiên. Huấn luyện viên mới nghỉ ngơi rất đúng giờ, giữa buổi còn được giải lao, tốt hơn cả những huấn luyện viên khác, các sinh viên đều vui vẻ chấp nhận anh ta.
Bên kia, sắc mặt của Trương Thiên Trạch xấu xí vô cùng, Chương Chí Bưu bị điều đi rồi, cậu ta tạm thời không có cách nào đối phó với Dương Thiên.
Trương Thiên Trạch thông qua ảnh hưởng của ông nội, vất vả lắm mới mua chuộc được Chương Chí Bưu, không ngờ chưa tới một ngày anh ta đã bị đuổi đi. Sức ảnh hưởng của Lý Đại Kiền kia trong quân đội không hề thấp hơn ông nội cậu ta, thế nên cậu ta hoàn toàn không thể nào mua chuộc được.
Trương Thiên Trạch rơi vào đường cùng, chỉ có cách áp nỗi phẫn nộ trong lòng xuống.
Hừ! Chờ sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, còn rất nhiều thời gian để dạy dỗ cậu!
Trương Thiên Trạch âm thầm suy nghĩ.
Khoảng thời gian tiếp theo, các sinh viên vô cùng hưởng thụ những buổi huấn luyện quân sự. Huấn luyện quân sự dạy cho bọn họ rất nhiều điều, nhưng quá trình huấn luyện cũng rất mệt, hơn nữa thời tiết nắng nóng còn khiến cho các sinh viên đen đi một vòng.
Nháy mắt, một tháng huấn luyện quân sự đã kết thúc!
Dương Thiên lặng lẽ chạy trên sân huấn luyện, thân thể của hắn lúc này so với tháng trước đã gầy thêm một chút. Bây giờ Dương Thiên chỉ có 85kg, cả người nhìn càng thêm tràn đầy sức sống.
Mặc dù một tháng huấn luyện quân sự phải phơi nắng cả ngày nhưng Dương Thiên lại không hề đen đi, mấy người trong ký túc xá đều bảo hắn là yêu nghiệt.
Nhưng mà, Dương Thiên chuẩn bị ra ngoài thuê nhà. Luyện thịt cảnh cần tắm thảo dược mười lần, hắn mới làm được một lần. Hắn không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở ký túc xá được nữa.
Một thời gian sau, Dương Thiên đặt một bàn ở nhà hàng cao cấp, hẹn ba người chung ký túc xá của mình ra ngoài ăn cơm, thông báo với bọn họ mình sắp chuyển đi.
Mấy người chung ký túc xá đều không nỡ xa hắn, dù sao mọi người cũng ở chung với nhau một tháng rồi.
“Được rồi, chỉ là tôi dọn ra ngoài thôi mà, chứ có phải nghỉ học đâu.” Dương Thiên cười nói: “Chăn màn của tôi vẫn để ở ký túc xá, các cậu không có việc gì làm thì phơi giúp tôi một chút, thỉnh thoảng tôi lại quay về ở mấy hôm.”
Mặc dù chuyên tâm tu luyện nhưng hắn cũng không thể lơ là việc học. Tâm nguyện lớn nhất của cha mẹ hắn chính là hắn có thể học xong đại học.
Ngày hôm sau, Dương Thiên không có tiết, thế là hắn ăn trưa xong thì bắt đầu đi tìm phòng.
Trong thẻ ngân hàng của hắn vẫn còn khoảng hai trăm nghìn tệ, không cần lo lắng về giá nhà. Cuối cùng, Dương Thiên cũng tìm được một căn biệt thự nhỏ nằm cách xa trung tâm thành phố. Một biệt thự hai tầng, đầy đủ tiện nghi, chỉ là tiền thuê hơi đắt một chút, một tháng 8000 tệ, trả luôn một năm.
Dương Thiên sảng khoái thanh toán 96.000 tệ, hắn rất thích vị trí của ngôi biệt thự này. Xung quanh nơi này rất yên tĩnh, cũng chỉ cách đại học A khoảng 10km.
Dương Thiên suy nghĩ một chút, băn khoăn không biết có nên mua một chiếc xe hay không. Nếu có xe thì hắn đi đâu cũng tiện.
Dương Thiên đi tới một tiệm thuốc, hỏi xem họ có bán nhân sâm năm mươi năm tuổi trở lên không.
Luyện thịt cảnh cần nhân sâm có tuổi thọ hơn năm mươi năm, nếu ít hơn thì hoàn toàn không có tác dụng.
Đáng tiếc, hắn tới mấy tiệm thuốc đều không mua được.
Không có cách nào khác, Dương Thiên chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm.
“Con của tôi! Con của tôi!” Đúng lúc này, Dương Thiên nghe thấy một tiếng kêu xé lòng.
“Ai cứu con tôi với!”
Tiếng kêu phát ra trên cầu, lúc này đã có rất nhiều đứng vây quanh.
Dương Thiên vội vàng chạy tới.
Một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, ăn mặc vô cùng xa xỉ, gương mặt xinh đẹp, đang nằm trên thành cầu kêu góc thảm thiết. Người này muốn nhảy xuống sông nhưng bị những người bên cạnh giữ chặt lại.
“Ai cứu con tôi với! Tôi có tiền, tôi có thể cho mọi người tất cả tài sản của tôi!” Người phụ nữ khóc sưng cả mắt, điên cuồng cầu xin mọi người.
Dương Thiên nghe ngóng một chút mới biết, thì ra con gái của người phụ nữ này bởi vì ham chơi nên không cần thận ngã từ trên cầu xuống.
Cây cầu này bắc qua sông, mặt cầu cách sông khoảng chục mét, sóng đánh mãnh liệt, ai nhìn cũng sợ.
Chẳng trách nhiều người như vậy mà không ai dám nhảy xuống, sóng lớn như vậy, người nào biết bơi có khi nhảy xuống cũng bị sóng nhấn chìm ngay lập tức, vô cùng nguy hiểm.
Hơn nữa, con gái của người phụ nữ này đã sớm không biết bị sóng đánh trôi đi đâu, nhảy xuống cũng chưa chắc đã tìm được.
Người phụ nữ khóc lóc nửa ngày nhưng không thấy ai nhảy xuống cứu con mình, bà như người mất hồn, hai mắt dại ra, không ngừng lẩm bẩm: “Con của mẹ! Nam Nam của mẹ!”
Dương Thiên sau khi biết được nguyên nhân thì cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức nhảy xuống dòng sông lạnh lẽo.
Đối với người khác thì có lẽ sẽ sợ hãi dòng sông mãnh liệt, nhưng Dương Thiên lại không sợ. Hắn có hạt châu thần bí, lại còn có năng lực khống chế nước, thế nên hắn quyết định nhảy xuống cứu cô bé kia lên.
“Ôi! Có người nhảy xuống rồi!” Bên cạnh có người hô lên.
Hết chương 36.
Chương 37 Bé gái bị rơi xuống nước 2
Mặc dù những người trên bờ không ai nhảy xuống, nhưng chỉ vì bọn họ không có năng lực cứu thôi, chứ ai cũng là người lương thiện. Người nào cũng âm thầm cầu nguyện, hi vọng Dương Thiên có thể cứu bé gái kia lên.
Sóng lớn quá, thân thể Dương Thiên trong làn nước giống như con kiến bên cạnh con voi, nháy mắt đã bị nhấn chìm.
Vừa mới nhảy xuống sông, Dương Thiên đã lập tức bắt tay tìm kiếm dấu vết của đứa trẻ.
Không có! Không có!
Dương Thiên cũng biết mình không được gấp gáp, thời gian là sinh mệnh, càng gấp gáp thì càng dễ xảy ra vấn đề.
Sau khi Dương Thiên nhảy xuống được khoảng năm phút thì trên cầu xuất hiện một người đàn ông trung niên có gương mặt uy nghiêm chính trực. Đằng sau người đàn ông đó còn có bảy tám người quân nhân nữa.
“Chính Giang! Chính Giang!” Người phụ nữ kia vừa nhìn thấy người đàn ông kia thì lập tức phục hồi tinh thần, khóc lóc chạy tới, thút thít nói: “Con gái của chúng ta rơi xuống sông rồi, anh mau bảo người cứu con bé đi!”
Người phụ nữ nắm chặt tay người đàn ông không buông, gương mặt ngập tràn nước mắt.
“Mạn Nhã! Em đừng lo lắng!” Người đàn ông trung niên nắm chặt tay vợ mình, mặc dù trong lòng cũng vô cùng hoảng loạn nhưng vẫn an ủi vợ.
“Các cậu mau đi cứu người!”
“Rõ, thưa thủ trưởng!”
Bảy tám quân nhân kia nhận lệnh, lập tức nhảy từ trên cầu xuống.
Lúc này cô bé đã rơi xuống sông mười phút rồi.
Dương Thiên vẫn tiếp tục tìm kiếm dấu vết của cô bé, hắn men theo hướng chảy của nước, nhanh chóng bơi đi. Dòng nước giống như nhường đường cho hắn vậy, Dương Thiên như chạy trên sông, chẳng khác nào vua của biển cả.
Ồ?
Tìm được rồi! Bơi một lúc lâu, Dương Thiên cuối cùng cũng nhìn thấy được một bóng dáng màu hồng nhạt đang trôi nổi trong nước.
Trên mặt cầu lúc này!
“Thủ trưởng, sóng trên sông lớn quá, hoàn toàn không nhìn thấy được cái gì dưới sông. Cô bé rất có thể đã bị sóng đánh dạt tới nơi khác rồi, rất khó tìm thấy!”
Hai người lính đã bơi lên bờ, báo cáo tình hình với người đàn ông trung niên.
“Tiếp tục tìm!” Người đàn ông trung niên phẫn nộ nói: “Chẳng lẽ tôi lại không thể tìm được con gái mình à?”
Nhìn thấy những đợt sóng đánh mãnh liệt, trái tim người đàn ông trung niên như lạnh đi.
“Chính Giang! Anh nói xem, con gái của chúng ta có thể nào...” Người phụ nữ bên cạnh khóc nấc lên, nghẹn ngào nói.
Thời gian càng lâu thì hi vọng sống sót của cô bé càng nhỏ.
“Mạn Nhã, đừng lo lắng, con gái của chúng ta là người có thiên tướng, chắc chắn sẽ không sao! Em xem, có bao nhiêu người xuống tìm như vậy, nhất định có thể cứu được con bé!” Người đàn ông trung niên lòng đau như cắt, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh an ủi vợ mình.
Thời gian trôi đi, cuộc tìm kiếm vẫn không có kết quả. Cô bé rơi xuống sông hơn ba mươi phút rồi.
Thời gian dài như vậy, cho dù là nam thanh niên cường tráng thì cũng đã bị chết đuối rồi, chứ đừng nói đến một cô bé mới bảy tám tuổi.
Lúc này, dưới đáy sông cách vị trí của người đàn ông trung niên khoảng wkm, Dương Thiên đang ôm lấy một bé gái khoảng chừng bảy tám tuổi.
Cô bé mặc một chiếc váy màu hồng, gương mặt thanh tú như búp bê. Nhưng lúc này, sắc mặt của cô bé tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, đã không còn thở nữa.
Dương Thiên không cam lòng, không ngờ hắn lại tới chậm một bước. Cô bé kia đã chết rồi, cả người cũng dần lạnh đi.
Một sinh mệnh cứ thế mất đi, Dương Thiên không cam lòng chút nào, hắn vẫn đang nghĩ cách cứu sống cô bé!
Đúng rồi, không biết hạt châu thần bí kia có thể cứu sống cô bé hay không.
Suy nghĩ trong lòng Dương Thiên lóe lên, muốn trao đổi, nhưng hạt châu thần bí lại không có chút phản ứng nào.
Ong...
Một dao động phát ra, Tiểu Quang lập tức chạy tới bên cạnh Dương Thiên.
“Tiểu Quang, mày xem có cách nào cứu sống cô bé này không?” Dương Thiên nhìn thấy Tiểu Quang thì lập tức hỏi.
“Để tôi xem nào.” Tiểu Quang nói xong thì bơi xung quanh cô bé. Nó nhìn một chút rồi nói: “Chủ nhân, cô bé này chết rồi! Vừa chết cách đây năm phút!”
Lúc này Tiểu Quang đã ở cùng Dương Thiên hơn một tháng, càng ngày càng giống những đứa trẻ của nhân loại.
“Cái gì?” Dương Thiên kinh hãi, không ngờ mình lại tới chậm gần năm phút. Hắn vội vàng hỏi: “Có cách nào có thể cứu sống cô bé không?”
Tiểu Quang lắc lắc cái đầu rắn nhỏ, trong mắt xoay chuyển, trước ánh mắt chờ mong của Dương Thiên, nó lập tức trả lời: “Có!”
“Thực sự có sao?” Dương Thiên vô cùng hưng phấn, vội vàng hỏi nó xem là cách gì.
Tiểu Quang nghiêng đầu nhìn chủ nhân của mình, nói tiếp: “Thì cách chính là chủ nhân đó! Chủ nhân, chẳng phải cậu ngày nào cũng tắm thảo dược để rèn luyện thân thể sao, trong cơ thể chủ nhân đã chứa đầy dược liệu rồi. Bây giờ chủ nhân chỉ cần lấy chút máu ra cho cô bé này uống. Chỉ cần trái tim cô bé được dược liệu kích thích mãnh liệt thì có thể sống lại thôi!”
Dương Thiên hơi khó hiểu, tại sao máu của hắn lại có thể cứu sống cô bé này cơ chứ? Nhưng bây giờ hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều, lập tức cắn ngón tay của mình, nhỏ máu vào trong miệng cô bé.
Điều kỳ dị chính là máu tươi vừa mới chảy vào trong miệng cô bé thì đã cứ thế chảy liên tục. Sau khi nhỏ khoảng hai mươi giọt máu, Dương Thiên dừng tay lại, bởi vì hắn đã cảm nhận được hơi thở mong manh của cô bé trong lòng mình.
Sau khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cô bé, Dương Thiên vội vàng tìm một bờ sông gần nhất để bơi lên.
Sau khi vỗ hết nước trong bụng cô bé ra, cô bé mới ho khan vài tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt.
Hết chương 37.
Chương 38 Nhân sâm
“Ôi! Anh ơi, anh là ai thế?” Cô gái nhỏ đáng yêu như búp bê, mặc dù dáng vẻ rất chật vật nhưng nói chuyện lại vô cùng sắc sảo. Cô bé hoàn toàn không biết, nếu như không nhờ có Dương Thiên thì bản thân mình đã chết rồi.
“Ha ha!” Dương Thiên cười, khẽ xoa đầu cô bé. Trong lòng hắn rất vui vẻ, bản thân vừa cứu được một mạng người, làm gì có ai không vui vẻ cơ chứ.
“Anh tên là Dương Thiên!”
“Vậy em gọi anh là anh Tiểu Thiên nhé!” Cô bé nghiêng đầu, nói: “Em là Nam Nam.”
“Nam Nam, sao em lại ham chơi như thế hả! Ngã cả xuống sông, cha mẹ em lo lắng gần chết!” Dương Thiên nhẹ giọng trách mắng, hắn cũng cảm thấy cô bé này nghịch ngợm quá.
“Hình như là như thế! Nam Nam không cẩn thận bị ngã xuống cầu thì phải! Là anh Tiểu Thiên đã cứu em sao?” Nam Nam mơ hồ hỏi.
“Tất nhiên là anh rồi!” Dương Thiên cứu được một mạng người vẫn rất đắc ý: “Đi thôi, cha mẹ em chắc lo lắng lắm!”
“Anh Tiểu Thiên, em không còn chút sức lực nào nữa rồi, anh cõng em đi.” Nam Nam làm nũng.
Không biết tại sao, Nam Nam cảm thấy Dương Thiên vô cùng thân thiết, giống như người thân của mình vậy, cô bé không sợ hãi hắn một chút nào.
Dương Thiên bất đắc dĩ, chỉ có thể cõng cô bé về phía cây cầu kia.
Lúc này, ở trên cầu, cha mẹ của Nam Nam đã không còn hy vọng nữa rồi.
Hơn một tiếng đồng hồ đã trôi qua, nhưng những người đang tìm kiếm dưới nước vẫn không có thu hoạch gì.
Người phụ nữ xinh đẹp đã khóc cạn nước mắt, vô lực tựa ở một bên, hai mắt dại ra. Người đàn ông trung niên nắm tay vợ, trong lòng vô cùng hối hận.
Nếu như không phải vì ông ta bận rộn công việc thì có thể đưa hai mẹ con đi chơi, làm sao có thể xảy ra chuyện như thế này được.
“Cha! Mẹ!” Đột nhiên, một âm thanh non nớt vang lên. Âm thanh rất nhỏ, người bình thường khó mà nghe thấy.
“A! Con gái của mẹ!” Người phụ nữ xinh đẹp giống như lập tức phục hồi lại tinh thần. Bà đứng phắt dậy, vội vàng tìm kiếm bóng dáng con gái nhỏ của mình. Vừa rồi, bà rõ ràng đã nghe được giọng nói của con gái.
“Mạn Nhã, em...” Người đàn ông trung niên không biết tại sao vợ mình lại đột nhiên kích động như thế. Ông lập tức kéo vợ mình lại, nhưng lại bị bà gạt tay ra.
“A! Con gái của mẹ!” Người phụ nữ nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng của con gái mình trong đám đông. Lúc này, cô bé đang đứng cạnh một người thanh niên mập mạp.
Người phụ nữ lập tức chạy vọt tới, ôm chầm lấy con gái mình, giống như sợ cô bé lại mất tích nữa vậy, nước mắt giàn dụa.
Người đàn ông trung niên cũng ngẩn ngơ, chạy vội tới bên cạnh con gái. Gương mặt lạnh lùng thường ngày cũng lộ ra dáng vẻ kích động.
“Ồ? Đó chẳng phải là thanh niên vừa rồi đã nhảy xuống cứu cô bé sao?” Một người trong đám đông ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy! Không ngờ cậu ta thực sự có thể cứu được cô bé!”
“Cậu thanh niên, làm tốt lắm!”
Có ai đó trong đám đông vỗ tay, ngay lập tức, mọi người đều vỗ tay tán thưởng Dương Thiên.
Người đàn ông trung niên cũng nhìn về phía Dương Thiên, ông ta vỗ bả vai hắn, cảm kích nói: “Cậu nhóc, cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi!”
Dương Thiên mỉm cười, hắn cảm giận được trên người người đàn ông này một cảm giác vô cùng uy nghiêm, nhưng không hề kiêu ngạo.
Xem ra thân phận của người đàn ông trung niên này không hề bình thường. Dương Thiên thầm nghĩ.
“Mẹ, chính anh Tiểu Thiên đã cứu con đấy.” Nam Nam rời khỏi vòng tay của mẹ, chỉ vào Dương Thiên nói.
“Con bé này! Sao lại nghịch ngợm như vậy, mẹ bị con làm cho chết khiếp rồi!” Người phụ nữ ra vẻ hung dữ trách mắng con gái mình, rồi lại vô cùng cảm kích nhìn Dương Thiên: “Cảm ơn cậu đã cứu Nam Nam nhà chúng tôi! Nếu như mất đi Nam Nam, tôi thực sự không biết phải làm như thế nào nữa.”
Dương Thiên mỉm cười xua tay: “Nam Nam đáng yêu như vậy, tôi cũng rất yêu mến con bé.”
Lúc này, quần áo trên người Nam Nam vẫn còn chưa khô, người đàn ông trung niên nói cho Dương Thiên biết địa chỉ nhà mình, sau đó vội vàng đưa Nam Nam trở về. Bọn họ muốn đưa Nam Nam đến bệnh viện kiểm tra một chút, rơi xuống sông lâu như vậy, ai mà biết có xảy ra vấn đề gì không. Hai người nói lần khác sẽ cảm ơn Dương Thiên đàng hoàng.
Tiểu Nam Nam lưu luyến nhìn Dương Thiên: “Anh Tiểu Thiên, ngày mai anh tới nhà em chơi nhé!”
Dương Thiên mỉm cười gật đầu, vẫy tay với cô bé rồi rời đi.
Hắn còn chưa tìm được nhân sâm tiêu chuẩn, bây giờ phải tiếp tục đi tìm mới được.
...
Sáng hôm sau, Dương Thiên vừa mở cửa đã thấy có một chiếc BMW đỗ ở ngoài.
Người lái xe nhìn thấy Dương Thiên thì vội vàng chạy tới, nói: “Cậu Dương, thủ trưởng bảo tôi tới đón cậu.” Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Dương Thiên, người này lập tức nói thêm: “Chính là người đàn ông trung niên hôm qua đã cho cậu biết địa chỉ nhà đó.”
Cha của Tiểu Nam Nam? Dương Thiên nhớ lại, liền ngồi lên xe.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe ô tô đã dừng lại trước một căn biệt thự lớn.
“Oa! Anh Tiểu Thiên, anh đến rồi à!” Dương Thiên vừa xuống xe thì một cô bé bảy tám tuổi từ trong biệt thự đã nhanh chóng chạy ra. Cô bé chính là Tiểu Nam Nam.
Lúc này Nam Nam đã khôi phục lại như bình thường, cả người vô cùng linh hoạt, tràn đầy sức sống.
“Ha ha.” Dương Thiên bế cô bé lên.
“Người anh em, sáng sớm đã bắt cậu phải tới đây, thực xin lỗi!” Người đàn ông trung niên cười nói.
Hết chương 38.
Chương 39 Trận hỏa hoạn kinh thiên động địa 1
Thực ra vợ chồng ông ta cũng không có cách nào khác. Đêm hôm qua, Tiểu Nam Nam không biết là bởi vì sợ hãi hay là vì Dương Thiên đã cứu mình mà cả đêm cứ khóc lóc nói muốn tìm anh Tiểu Thiên. Hai người phải dỗ dành mãi thì cô bé mới chịu ngủ.
Người đàn ông trung niên không có biện pháp, đành phải cử cấp dưới điều tra nơi ở của Dương Thiên, vừa sáng sớm đã mời hắn tới đây.
Mà lúc này, Dương Thiên rốt cuộc cũng biết được thân phận của người đàn ông trung niên này.
Thư ký thành ủy Hình Chính Giang của thành phố Hải! Là người quản lý cao nhất của toàn bộ thành phố Hải! Chẳng trách Dương Thiên lại cảm thấy trên người ông ta tỏa ra một loại cảm giác ngập tràn uy nghiêm.
Nghe nói Hình Chính Giang là một người ngay thẳng, ghét a dua nịnh hót, tận tâm tận lực chống lại tội phạm, thế nên tình hình trị an của thành phố Hải luôn luôn tốt đẹp. Dương Thiên thực sự rất kính nể những vị quan chức như thế.
“Thư ký Hình!” Dương Thiên đang muốn lên tiếng thì đã bị Hình Chính Giang ngắt lời.
Hình Chính Giang cười: “Cái gì mà thư ký Hình chứ, gọi là bác Hình là được!” Hình Chính Giang hơn bốn mươi tuổi, dựa theo tuổi tác thì hoàn toàn có thể làm bác của Dương Thiên.
“A... Chào bác Hình, chào dì Trương!” Dương Thiên suy nghĩ một chút rồi thay đổi cách xưng hô.
“Nào, Tiểu Thiên, tới nếm thử bữa sáng dì làm đi! Nam Nam rất thích ăn đấy.” Trương Mạn Nhã vẻ mặt hiền từ, nhìn về phía Dương Thiên, trong lòng cảm kích không thôi.
Có trời mới biết, ngày hôm qua suýt chút nữa bà đã mất đi con gái. Lúc đó, bà cảm giác như trời đất sụp đổ, trước mặt mất đi ánh sáng.
Dương Thiên tươi cười ngồi xuống, không hề e sợ chút nào. Mặc dù đối phương là người có chức quyền, nhưng hắn tin tưởng bản thân mình có hạt châu thần bí, tiền đồ sau này cũng không kém.
“Mạn Nhã, em lấy thứ đó trong thư phòng của anh ra đây!” Nói chuyện một lúc, Hình Chính Giang nhìn vợ mình, trịnh trọng nói.
Trương Mạn Nhã cũng sớm biết, mỉm cười gật đầu một cái rồi vào thư phòng. Một lát sau, bà ra ngoài, cầm theo một hộp gấm rất lớn. Hộp gấm làm thủ công, dài khoảng một mét, rộng nửa mét.
Thấy Dương Thiên không hiểu gì, Hình Chính Giang mỉm cười: “Tiểu Thiên, cháu đã cứu con gái bác, bác chẳng có gì báo đáp cả, đây là một chút tâm ý của chúng ta, cháu nhất định phải nhận!”
Dương Thiên lập tức từ chối, nhưng hai vợ chồng Hình Chính Giang vô cùng kiên quyết. Không còn cách nào, Dương Thiên đành phải nhận. Hắn mở hộp gấm ra, bên trong là một cây nhân sâm khổng lồ dài hơn nửa mét!
Một cây nhân sâm khổng lồ nằm yên lặng trong hộp gấm, nhìn kích thước thế này chắc cũng phải mấy trăm năm tuổi.
Hình Chính Giang nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Dương Thiên thì cười nói: “Đây là một cây nhân sâm 500 năm tuổi. Bác nghe nói hai ngày nay cháu vẫn luôn đi tìm kiếm nhân sâm, đây chắc có thể đáp ứng được yêu cầu của cháu rồi đúng không?”
Dương Thiên nhìn Hình Chính Giang, muốn từ chối, nhưng cuối cùng lại đóng nắp hộp gấm vào, trịnh trọng nói: “Cảm ơn nhân sâm của bác Hình! Cháu đúng là rất cần cây nhân sâm này! Đây coi như cháu mượn của bác, sau này nhất định sẽ báo đáp!”
Lúc này, Hình Chính Giang không hề biết, “báo đáp” mà Dương Thiên nói là cơ duyên lớn đến mức nào!
“Tiểu Thiên! Cháu đừng khách sáo như thế!” Hình Chính Giang thở dài một hơi, nhìn con gái đang vui vẻ ăn cơm, nói: “Đối với bác và Mạn Nhã mà nói, Nam Nam mới là bảo vật trân quý nhất. Nếu như không có cháu giúp đỡ, có khi đến giờ bác vẫn chưa tìm thấy được thi thể của con gái mình. Sau chuyện lần này, bác đã hiểu ra được một chuyện, sự an toàn của những người trong gia đình mới là chuyện quan trọng nhất với bác, còn những chuyện khác chỉ là thứ yếu!”
Dương Thiên gật đầu. Thật vậy, trong lòng hắn, cha mẹ và em gái là quan trọng nhất.
Hắn cũng âm thầm cảm thán, vận mệnh đúng là không thể đoán trước được. Hôm trước mình còn điên cuồng đi tìm nhân sâm nhưng không tìm được, không ngờ vừa mới ra tay cứu Tiểu Nam Nam thì nhân sâm đã tự động tìm đến mình.
Dương Thiên ở lại đến trưa, ăn cơm xong thì chuẩn bị rời đi, chiều nay hắn còn có tiết.
Hình Chính Giang cười: “Tiểu Thiên, hôm nào rảnh rỗi lại tới đây chơi nhé, Nam Nam rất thích cháu, cháu cứ tới chơi thường xuyên!”
Dương Thiên gật đầu, khẽ xoa đầu Tiểu Nam Nam.
Về đến nhà, Dương Thiên ngắm nghía cây nhân sâm trong hộp gấm, ánh mắt tràn ngập hưng phấn!
Hắn có thể thuận lợi hoàn thiện quá trình Luyện thịt rồi!
Còn chín lần Luyện thịt nữa, cây nhân sâm 500 năm tuổi này chắc là đủ dùng!
Thời gian sau đó, ban ngày Dương Thiên bận rộn học hành, buổi tối bắt đầu tắm thảo dược Luyện thịt!
Phù! Phù!
Tác dụng rõ ràng nhất của Luyện thịt cảnh chính là cường hóa cơ bắp, loại bỏ những thứ dư thừa. Theo thời gian luyện tập, thân thể Dương Thiên không ngừng bài tiết những tạp chất, cân nặng cũng không ngừng giảm đi.
Thời gian như nước chảy! Nháy mắt đã một tháng trôi qua!
Lúc này, Dương Thiên lẳng lặng ngồi trong bồn tắm, trên người không còn chút mỡ thừa nào nữa. Thân hình cường tráng, chiều cao một mét tám, làn da trắng nõn.
Gương mặt Dương Thiên không đẹp trai lắm, chỉ có thể gọi là thanh tú, nhưng lại tràn ngập một loại khí chất khiến người ta cảm giác như gió xuân.
Loại bỏ đi những tạp chất, thân thể vừa khỏe mạnh vừa trắng trẻo, Dương Thiên lúc này chẳng khác nào những công tử ưu nhã thời xưa!
Bùm!
Dương Thiên mở mắt ra, hai tay dùng sức một chút, bồn tắm lập tức không chịu được lực này mà vỡ làm đôi!
Dương Thiên nắm chặt tay lại, cảm nhận một loại sức mạnh không thể giải thích được, nhưng trong lòng lại vô cùng hưng phấn!
Luyện thịt viên mãn!
Hết chương 39.
Chương 40 Trận hỏa hoạn kinh thiên động địa 2
Sau một tháng, dùng hết cây nhân sâm 500 năm tuổi, cuối cùng hôm nay Dương Thiên cũng hoàn thành xong cảnh giới Luyện thịt!
Hắn nhảy cao được hơn mười mét, một tảng đá nặng gần ba trăm câm cũng bị hắn nhấc lên dễ dàng. Dương Thiên chạy quãng đường 100 mét chưa tới chín giây!
Đạt tới Luyện thịt cảnh viên mãn, Dương Thiên cảm thấy ngũ quan của mình cũng trở nên nhạy bén hơn, thân thể linh hoạt hơn, tư duy cũng rõ ràng hơn.
Dương Thiên cảm thấy cho dù bây giờ hắn gặp phải một con hổ hung dữ thì cũng có thể chống lại nó!
Giấc mơ bao nhiêu năm của hắn đã thành sự thật! Không biết bây giờ cha mẹ nhìn thấy dáng vẻ của hắn thì sẽ vui vẻ đến mức nào!
Mà Luyện thịt viên mãn cũng đồng nghĩa với việc sau này Dương Thiên không cần phải tắm thảo dược nữa!
Luyện da! Luyện thịt! Luyện gân! Luyện máu! Luyện xương!
Luyện da, Luyện thịt đã viên mãn! Tiếp theo là giai đoạn Luyện gân. Giai đoạn này là thông qua hấp thu linh lực trong không khí để rèn luyện kinh mạch của mình, đả thông toàn bộ kinh mạch trên thân thể!
Trên thực tế, con người có tiềm năng vô hạn, nhưng nếu như kinh mạch bị bế tắc thì sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy những tiềm năng này!
Mà thân thể con người, ngoại trừ tám đại chủ mạch thì còn có 28 trung mạch và 72 tế mạch.
Cố gắng áp chế nỗi kích động trong lòng, Dương Thiên chậm rãi ngồi xuống, hấp thu linh lực trong không khí. Hiện tại hắn chủ yếu muốn đả thông 72 tế mạch trong cơ thể.
Phù!
Dương Thiên vận hành khoảng hai tiếng thì dừng lại, linh lực trong không khí quá khan hiếm, tu luyện lâu như vậy mà không đả thông được một tế mạch nào.
Nếu như cứ theo tốc độ thế này thì có khi Dương Thiên xuống mồ rồi vẫn chưa thể nào đạt tới Luyện gân cảnh viên mãn.
Dương Thiên buồn rầu không thôi!
“Bùm!” Đột nhiên, từ xa vang lên một tiếng nổ rất mạnh. Ngay sau đó, mấy tiếng nổ liên tiếp vang lên!
“Bùm! Bùm!” Đêm đen tối tăm đột nhiên bừng sáng như ban ngày, ánh lửa giống như lóe lên đến tận chân trời! Nó dường như đang phát tiết sự tức giận của mình! Bầu trời bị ánh lửa nhuộm đỏ rực!
Năm tiếng nổ liên tiếp vang lên, sau đó vụ nổ dừng lại, ánh lửa bao trùm mọi thứ!
Sắc mặt Dương Thiên tái nhợt, khu vực xảy ra vụ nổ là một tiểu khu đông đúc!
Hắn vội vàng mặc thêm quần áo, sau đó chạy như bay về phía ánh lửa.
Chờ đến khi Dương Thiên tới nơi, hắn lập tức bị cảnh tượng trước mắt là cho sợ hết hồn!
Toàn bộ khu vực khoảng 2km đều bị bao vây trong biển lửa! Ngọn lửa bốc cao hàng trăm mét! Phảng phất giống như tận thế, địa ngục nhân gian!
Thành phố Hải xảy ra một vụ cháy nổ lớn như vậy, cả thành phố đều chấn động!
Tất cả mọi đội viên tổ phòng cháy chữa cháy và cảnh sát, quân nhân đều đến nơi này, ước chừng phải có đến mấy ngàn người.
Thư ký thành ủy! Thị trưởng! Phó thị trưởng! Lãnh đạo quân đội! Tất cả đều ở đây!
“Mọi người! Mau lên! Mau tranh thủ thời gian dập tắt ngọn lửa này! Không được để nó tiếp tục lan rộng ra nữa!” Sắc mặt của Thư ký thành ủy Hình Chính Giang vô cùng nghiêm túc, không ngừng chỉ huy mọi người!
Lúc này, càng thu hẹp phạm vi cháy của ngọn lửa thì mới càng có thể cứu được nhiều người hơn.
“Ầm! Ầm!” Ngọn lửa ngày càng lớn, thỉnh thoảng còn truyền đến những tiếng nổ ầm ầm. Các đội viên đội chữa cháy chỉ có thể miễn cưỡng khống chế không để ngọn lửa cháy lan ra chứ căn bản không thể nào dập tắt được nó.
“Mau cứu con trai tôi với!”
“Con gái!!!
“Buông tôi ra, tôi phải vào cứu cha mẹ tôi!”
...
Khắp nơi đều vang lên những âm thanh xót xa như vậy, vụ cháy lần này phạm vi quá lớn, khắp mọi chỗ đều là tiếng khóc.
Dương Thiên nhìn thấy một cụ già ngơ ngác nhìn đám cháy, gương mặt dại ra, không ngừng lẩm bẩm: “Cháu ngoan của bà! Cháu mau ra đây! Bà nội ở đây này...”
Còn cả một chú bị lửa thiêu rụi một chân nhưng vẫn giãy dụa muốn lao vào trong biển lửa để cứu vợ con mình.
Dương Thiên muốn làm chút gì đó, nhưng lại phát hiện hắn chẳng làm được gì cả. Trận hỏa hoạn này rất lớn, hắn lại nhỏ bé vô cùng. Mặc dù có hạt châu thần bí nhưng hắn vẫn rất nhỏ bé, không thể chạy vào trong biển lửa được chứ đừng nói là cứu người.
Đúng lúc Dương Thiên đang lo lắng thì bỗng thấy vài bóng người lóe lên.
Hắn cảm thấy khiếp sợ vô cùng! Bởi vì những người này có tốc độ di chuyển rất nhanh, mắt thường không thể nào nhìn thấy được! Bây giờ tố chất thân thể của Dương Thiên đạt tới một cảnh giới nhất định nên mới có thể nhìn thấy mấy bóng dáng đó. Hắn không nghĩ nhiều, lập tức đi theo.
“Sơn Điền! Đồ chết tiệt!!!” Bóng người không ngừng đung đưa, giống như đang đánh nhau. Bên trong truyền ra một giọng nữ vô cùng tức giận.
“Ha ha! Các người đuổi theo tôi lâu như thế, đây chỉ coi như một dạy dỗ nho nhỏ dành cho các người mà thôi!” Một giọng nói khàn khàn vang lên.
“Bùm!”
Một luồng sáng màu đỏ lóe lên, khiến hai mắt Dương Thiên đau nhói. Hắn lập tức nhắm mắt lại, chờ đến khi mở ra thì thấy trước mặt có một cái hố lớn đường kính khoảng chừng ba mét, một cô gái mặc trang phục màu đỏ rất kỳ lạ, tuổi chừng hai mươi tuổi đang lạnh lùng nhìn hắn.
Cô gái mặc bộ trang phục màu đỏ kỳ dị kia nhìn còn rất trẻ, nhưng lại nhìn Dương Thiên bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Chẳng lẽ đây chính là một trong số những người vừa đánh nhau kia?
Dương Thiên suy nghĩ, thử hỏi: “Xin chào, xin hỏi vừa rồi...”
Hết chương 40.