• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 186 Tửu lầu Phúc Tinh 1

Ngoại trừ người đàn ông trung niên này thì còn một lão giả và một thanh niên nữa. Thông qua lời kể của Trương Đại Hổ, Dương Thiên biết được người thanh niên kia chính là người cầm đầu, Nói như vậy thì người đàn ông trung niên và vị lão giả kia chỉ là bảo tiêu của người thanh niên kia mà thôi.

Dương Thiên ước lượng một chút, nếu như dựa vào thực lực hiện tại của hắn thì cũng có thể đánh lui toàn bộ nhóm Trương Đại Hổ trong thời gian ngắn.

Chưa nhìn thấy người thì Dương Thiên không thể ước lượng được thực lực của bọn họ.

Dương Thiên suy nghĩ một chút rồi nói với Trương Đại Hổ: “Ông nói chuyện với bang Lang một chút, hẹn một nơi gặp mặt, tôi sẽ đích thân đi gặp bọn họ!”

“Vâng! Cậu chủ!” Trương Đại Hổ vô cùng vui mừng.

...

Đây là một KTV vô cùng xa hoa, cũng là một trong những căn cứ của bang Lang.

Lúc này, trong phòng có mấy người đang ngồi.

Có năm người đàn ông trung niên ngồi ở hai bên, trên người trên mặt bọn họ đều có những vết sẹo lớn nhỏ, trên cổ còn có hình xăm con sói, vừa nhìn đã biết không phải loại người lương thiện.

Nếu những người trong thế giới ngầm nhìn thấy những người này thì sẽ lập tức run sợ, bởi vì đây chính là năm vị thủ lĩnh của bang Lang, khiến người khác vừa nghe tiếng đã sợ vỡ mật.

Tuy nhiên, năm vị thủ lĩnh bình thường cao cao tại thượng, lúc này lại cung kính nhìn ba người đàn ông đang ngồi vị trí trung tâm.

Người bên trái là một người đàn ông trung niên, người này to cao vạm vỡ, thân hình cường tráng vô cùng đáng sợ. Đôi mắt ông ta lộ ra vẻ tinh anh, gương mặt tràn đầy sự cảnh giác.

Bên phải là một lão giả trông điềm đạm hơn, già nua nhưng khí thế tỏa ra từ người ông ta vẫn khiến năm vị thủ lĩnh của bang Lang không tài nào thở nổi.

Người thiếu niên ở giữa tươi cười niềm nở, mặc dù không làm gì cả nhưng khí chất kiệt ngạo bất phàm của anh ta vẫn khiến người khác cảm thấy khó mà ở chung. Hơn nữa, người đàn ông trung niên và lão giả kia lại vô cùng cung kính người này, chứng tỏ thân phận của anh ta vô cùng cao quý.

Năm vị thủ lĩnh bang Lang đều biết điểm mạnh của ba người này.

Khi những người này mới tới bang Lang thì không ai để ý cả, nhưng ngay sau đó người đàn ông trung niên kia đã đánh gục tất cả các thành viên của bang Lang. Tiếp theo, năm người bọn họ cũng bị một tay người đàn ông ngoại quốc này đánh bại.

May mắn là những người này không phải tới để gây phiền phức mà là tới để giúp bọn họ khống chế bang Chiến!

“Uy Nhĩ thiếu gia, người phụ trách bang Chiến hôm nay bị các anh đánh bại đã hẹn chúng tôi ra ngoài gặp mặt . Chúng tôi xin phép ra ngoài chuẩn bị một chút!” Người đứng đầu bang Lang- Kim Lang cung kính nói.

“Ừ, ra ngoài đi!” Uy Nhĩ gật đầu.

Nhìn năm thủ lĩnh của bang Lang lần lượt ra ngoài, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh cung kính nói với Uy Nhĩ: “Thiếu gia, chúng ta cần phải để tâm đến con kiến bang Lang như thế sao? Nếu cậu muốn thì tôi sẽ lập tức giết chết năm tên đó, sau đó khống chế toàn bộ bang Lang!”

“Ha ha, Quyển Mộc Vương, ông nghĩ đơn giản nhỉ! Quên mất chúng ta tới đây để điều tra thân phận của người mặc đồ đen kia à? Dựa vào chúng ta thì không biết phải điều tra đến khi nào, bang Lang tuy là con kiến, nhưng nhiều nhân lực, lại rất giỏi điều tra tin tức.” Uy Nhĩ cười.

Quyển Mộc vương? Nếu những người bình thường nghe thấy cái tên này thì chỉ cảm thấy là một cái tên rất kỳ quái.

Nhưng nếu là Dương Thiên thì hắn sẽ vô cùng kinh ngạc. Bởi vì cấp B được phong vương, người đàn ông ngoại quốc này được phong vương chứng tỏ thực lực của ông ta đã đạt tới cấp B!

Đường đường là vương giả cấp B mà lại đột nhiên xuất hiện ở bang Lang!

Thực ra Dương Thiên không biết rằng bởi vì hắn đã gây ra động tĩnh quá lớn ở thành phố Hải, gần như tiêu diệt tất cả các thành viên của những tổ chức khác ẩn nấp ở đây. Điều này chứng minh Dương Thiên có một phương pháp để nhận biết đâu là dị năng giả, đâu là người thường. Nếu như những thế lực khác nắm được phương pháp này thì sẽ nhanh chóng áp dụng lên quốc gia của mình. Đến lúc đó sẽ không phải lo lắng có thành viên tổ chức khác ẩn nấp ở đất nước mình nữa.

“Quyển Mộc vương, suy nghĩ của thiếu gia không phải những kẻ ngu dốt như ông có thể hiểu được đâu.” Lão giả bên cạnh hờ hững nói.

“Đúng vậy! Đúng vậy! Kim Cương vương nói rất đúng, thiếu gia thiên tư tuyệt trác, hai mươi tuổi đã đạt tới cấp B, tương lai nhất định sẽ trở thành cường giả thứ mười đột phá đến cấp S của Liên minh chúng thần chúng ta!” Quyển Mộc vương lại không chút tức giận, vẻ mặt vô cùng nhiệt tình.

“Ha ha, cấp S là một khái niệm vô cùng mạnh mẽ, Liên minh chúng thần chúng ta có đông thành viên như vậy, nhưng hơn một trăm năm cũng chỉ có chín cường giả cấp S mà thôi, hơn nữa trong đó còn có năm cường giả đột phá thông qua quả Huyền cảnh vương! Muốn đột phá lên cấp S khó khăn lắm, tôi mới chỉ vừa đột phá lên cấp B mà thôi, bây giờ nói những chuyện đó vẫn còn sớm!” Uy Nhĩ thiếu gia cười nói.

“Thiếu gia có tư chất hơn người, gần hai mươi tuổi đã có được thành tựu như thế này rôi, trên thế giới gần như chưa từng có ai như vậy. Cứ theo cái đà này thì chỉ cần có thời gian là thiếu gia sẽ mạnh mẽ được như Uy Đế đại nhân! Tôi tin cho dù không có quả Huyền cảnh vương thì cậu cũng có thể thành công!” Quyển Mộc vương cung kính nói.

Hết chương 186.
Chương 187 Tửu lầu Phúc Tinh 2

Bọn họ nói chuyện để lộ thông tin quá lớn.

Thì ra ba người này đều là cường giả cấp B! Uy Nhĩ thiếu gia, Quyển Mộc vương, Kim Cương vương, ba vương giả cấp B cường hãn! Khó trách nhóm Trương Đại Hổ lại không phải đối thủ của bọn họ.

Hơn nữa, người được gọi là Uy Nhĩ thiếu gia này còn có quan hệ đặc biệt với Uy Đế của Liên minh chúng thần.

Uy Đế, chính là một trong chín cường giả cấp S của Liên minh chúng thần!

“Ha ha, nói mấy chuyện này bây giờ vẫn còn sớm lắm, việc chúng ta cần làm lúc này là làm thế nào để hợp nhất được bang Long, bang Chiến vào với bang Lang!” Uy Nhĩ thiếu gia cười nói.

“Thiếu gia, bang Chiến có một nhóm người, chính là nhóm Trương Đại Hổ, thực lực rất mạnh. Còn bang Long thì đều là những người bình thường, tôi không hiểu tại sao bọn họ lại có thể trở thành thế lực lớn nhất thế giới ngầm thành phố Hải.” Quyển Mộc vương nghi ngờ.

Lúc trước ông ta ra tay nên biết rõ. Thực lực của bang Chiến còn tạm được, nhưng còn bang Long thì thực sự không có chút sát thương nào, đến cả mấy người thủ lĩnh cũng không có gì đặc sắc.

“Không cần biết thực lực của bọn họ như thế nào, dù sao thì sau ngày hôm nay, toàn bộ thế giới ngầm thành phố Hải sẽ phải phục vụ cho chúng ta!” Uy Nhĩ thiếu gia cười.

Quyển Mộc vương và Kim Cương vương đều gật đầu tán thành.

...

Tửu lầu Phúc Tinh là một thương hiệu nổi tiếng của thành phố Hải, mặc dù không phải tài sản của bang Long, bang Lang hay bang Chiến, nhưng thế lực phía sau cũng rất kinh người. Thế nên mọi người đã hẹn nhau ở đây.

Toàn bộ tầng hai được bang Lang bao hết, tầng một vẫn được buôn bán bình thường.

“Ngữ Huyên, em đã đến nơi này bao giờ chưa? Tửu lầu Phúc Tinh là một nhà hàng lâu đời, người bình thường không đủ khả năng ăn ở nơi này đâu!” Một chàng trai cao ráo dẫn theo một cô gái xinh đẹp tới đây, cười nói.

Đó là Chu Dật Phong và Tần Ngữ Huyên.

“Chú anh cũng mở vài nhà hàng, nhưng vẫn kém hơn nơi này một chút. Hôm nay anh đưa em tới đây nếm thử!” Chu Dật Phong mỉm cười, nhìn Tần Ngữ Huyên nói.

Tần Ngữ Huyên gật đầu.

Bây giờ cô và Tần Ngữ Huyên đã bên nhau mấy tháng rồi! Cô cũng hiểu được gia thế của Chu Dật Phong!

Cha mẹ cậu ta là người có tiền, chú của cậu ta còn là một nhân vật lớn ở thành phố Hải.

Bang Long là thế lực khổng lồ của thế giới ngầm thành phố Hải, mà chú của Chu Dật Phong lại chính là một trong năm đại thủ lĩnh của bang Long. Lúc trước cô cũng đã từng nhìn thấy ông ta một lần, khí thế đó khiến cho người khác không rét mà run! Gia sản cũng phải lên tới vài tỷ đồng!

Cha của Tần Ngữ Huyên là một nhà văn nổi tiếng của thành phố Hải, gia cảnh cũng chỉ có thể xem là khá giả chứ hoàn toàn không so được với nhà Chu Dật Phong, chứ đừng nói là nhà chú Chu Dật Phong!

Cha mẹ Tần Ngữ Huyên vô cùng tán thành chuyện Tần Ngữ Huyên và Chu Dật Phong ở bên nhau.

Sau khoảng thời gian bên nhau, Tần Ngữ Huyên cảm thấy con người Chu Dật Phong cũng không tồi, ngoại trừ đôi lúc kiêu căng ngạo mạn ra thì cậu ta đối xử với cô cũng rất tốt.

Không biết sao, Tần Ngữ Huyên lại lơ đãng nghĩ đến Dương Thiên.

Lúc trước Chu Dật Phong đã từng hỏi Chu Nhất Tiền là có biết người nào tên là Dương Thiên không, nhưng Chu Nhất Tiền lại nói mình chưa từng nghe nói đến cái tên đó bao giờ, thế giới ngầm thành phố Hải không có nhân vật này! Bằng không, dựa vào thông tin tình báo của Chu Nhất Tiền thì nhất định không có chuyện ông ta không biết.

Thế nên Chu Dật Phong vẫn luôn âm thầm ảo não, cậu ta đoán Lưu Nham Thanh cung kính Dương Thiên như vậy là vì có chuyện gì muốn nhờ Dương Thiên giúp. Dương Thiên giàu có như vậy cũng là vận may hoặc phát tài lúc nào đó mà thôi.

Sau khi Tần Ngữ Huyên về nhà thì cũng nghĩ như vậy.

Cô và Dương Thiên là bạn học ba năm, gia cảnh nhà Dương Thiên như thế nào cô biết rất rõ ràng. Sau khi thi đại học xong, nhà Dương Thiên vẫn còn rất bình thường, không thể có khả năng chỉ trong thời gian ngắn lại có thể biến thành một đại nhân vật như vậy được.

Thực ra, Tần Ngữ Huyên chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.

Cô luôn lừa mình dối người, nếu cô đã từ bỏ Dương Thiên để lựa chọn Chu Dật Phong thì Dương Thiên nhất định không được tốt hơn Chu Dật Phong. Nếu không thì cô sẽ cảm thấy lựa chọn lúc trước của mình là sai lầm. Vậy nên, Tần Ngữ Huyên cũng nghĩ như Chu Dật Phong, cho rằng Dương Thiên chỉ gặp may mà thôi. Lưu Nham Thanh có việc gì cần Dương Thiên hỗ trợ nên mới cung kính với Dương Thiên như vậy.

“Ngữ Huyên, món ba ba ở đây cũng ngon lắm, chúng ta gọi một đĩa nhé!” Chu Dật Phong lịch sự hỏi Tần Ngữ Huyên.

Tần Ngữ Huyên mỉm cười gật đầu, xét một cách tổng thể thì cô vẫn khá hài lòng với người bạn trai Chu Dật Phong này.

Lúc trước có không ít nữ sinh đại học An theo đuổi Chu Dật Phong, nhưng Chu Dật Phong đều đã từ chối tất cả. Làm người không lăng nhăng, chỉ chuyên tâm theo đuổi Tần Ngữ Huyên.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Một lát sau, có tám bóng người xuất hiện trước cửa Tửu lầu Phúc Tinh, dẫn đầu là ba người đàn ông nước ngoài. Người đi đầu là một thanh niên ngoại quốc cao lớn, thậm chí còn đẹp trai hơn Chu Dật Phong vài phần.

Sau đó là một người đàn ông ngoại quốc trung niên và một lão giả ngoại quốc, tiếp đến là năm người đàn ông diện mạo hung ác, trên người còn có hình xăm, nhìn qua không dễ chọc.

“Ồ? Không ngờ ở đây còn có mỹ nữ?” Uy Nhĩ thiếu gia đi đằng trước, chán nản nhìn xung quanh, thấy được Tần Ngữ Huyên thì hai mắt sáng lên, mỉm cười bước tới.

Hết chương 187.
Chương 188 Xung đột

“Mỹ nữ, chỗ này đã có ai ngồi chưa? Nếu chưa thì tôi ngồi đây nhé?” Uy Nhĩ thiếu gia hình như nảy sinh hứng thú với Tần Ngữ Huyên, không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh cô, hoàn toàn coi Chu Dật Phong như không khí.

“Xin lỗi, tôi và bạn trai tôi đang dùng bữa, hy vọng anh không quấy rầy chúng tôi!” Tần Ngữ Huyên lịch sự nói với Uy Nhĩ thiếu gia.

“Ha ha, vừa đúng lúc tôi cũng thấy đói bụng. Quyển Mộc, mau bảo nhân viên phục vụ mang vài món ăn lên đây, tôi phải trò chuyện với mỹ nữ này một chút!” Uy Nhĩ thiếu gia cười.

“Vâng!” Quyển Mộc vương lập tức gật đầu, ông ta đã quá quen với những chuyện như thế này. Uy Nhĩ thiếu gia trẻ tuổi phong lưu, nhưng trong mắt ông ta, những cô gái được Uy Nhĩ thiếu gia coi trọng đều là có phúc, những người đó phải tu luyện mấy đời mới có được phúc phận này.

“Vị tiên sinh này, mời anh rời đi! Tôi và bạn gái tôi không hoan nghênh anh!” Chu Dật Phong ngồi bên cạnh, vẻ mặt u ám nói.

Mặc dù cậu ta cảm thấy khí thế của người thanh niên ngoại quốc này không bình thường, chứng tỏ thân phận cũng không tầm thường. Nhưng mà bây giờ người thanh niên này lại dám trắng trợn đùa giỡn bạn gái cậu ta, cậu ta không thể để yên được.

Huống hồ, đây là ở thành phố Hải. Chu Dật Phong ở nơi này làm gì sợ ai chứ? Toàn bộ thành phố Hải, làm gì có ai không cúi đầu trước thực lực của bang Long?

“Đúng vậy, tôi không chào đón anh!” Tần Ngữ Huyên hờ hững nói.

Bọn họ đã nói đến như vậy, nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ rời đi. Nhưng Uy Nhĩ thiếu gia lại giống như không nghe được, cứ ngồi lỳ ở chỗ cũ.

“Tôi rất thích những nữ sinh Hoa Hạ có cá tính như thế này.” Uy Nhĩ nhìn dáng vẻ lãnh đạm của Tần Ngữ Huyên, hoàn toàn làm lơ Chu Dật Phong.

Trên thực tế, Chu Dật Phong ở trong mắt anh ta chỉ là một con kiến mà thôi, không đáng để anh ta bỏ vào mắt.

“Hừ! Vị tiên sinh ngoại quốc này, anh không cảm thấy mình rất quá đáng à?” Chu Dật Phong lập tức đứng lên, tức giận nói với Uy Nhĩ.

“Hừ, cậu là cái thá gì chứ? Không nhìn thấy tôi đang nói chuyện với vị mỹ nữ này sao?” Uy Nhĩ thiếu gia bất mãn nhìn Chu Dật Phong một cái. Ở nước ngoài, kẻ nào dám làm phiền anh ta lúc anh ta nói chuyện với mỹ nữ thì chắc chắn đã bị ném cho chó ăn rồi!

“Cô ấy là bạn gái tôi!” Chu Dật Phong phẫn nộ nói. Nhưng cậu ta không động thủ.

Nếu là người bình thường mà dám làm càn như vậy thì cậu ta đã sớm động thủ rồi. Nhưng người đàn ông ngoại quốc này vừa nhìn đã thấy thân phận không bình thường, thế nên nếu chưa đến lúc bất đắc dĩ thì cậu ta sẽ không lựa chọn động thủ.

“Rất nhanh sẽ không phải bạn gái cậu nữa!” Uy Nhĩ thiếu gia xua tay với Chu Dật Phong: “Cho cậu một cơ hội, bây giờ cậu lập tức chia tay với vị mỹ nữ này, thế thì tôi có thể tha cho cậu!”

Chu Dật Phong nghe Uy Nhĩ thiếu gia nói vậy thì lửa giận trong lòng cháy bùng lên. Cậu ta không muốn phát sinh mâu thuẫn với Uy Nhĩ thiếu gia, nhưng người này lại cứ được nước lấn tới. Nếu như bây giờ cậu ta lựa chọn lùi bước thì Tần Ngữ Huyên sẽ càng khinh thường cậu ta.

Không cần biết người thanh niên trước mắt có thân phận gì, bây giờ cậu ta nhất định phải ra tay.

Chu Dật Phong vung tay lên, nắm đấm giáng thẳng xuống mặt Uy Nhĩ thiếu gia.

Nhưng trước khi nắm đấm này của cậu ta rơi xuống thì đã bị Uy Nhĩ thiếu gia chặn lấy.

Đồng tử của Chu Dật Phong co rụt lại, cậu ta cũng từng đi theo chú mình học võ, tự nhận là đánh năm sáu người cũng không vấn đề. Thế mà người đàn ông ngoại quốc này lại có thể dễ dàng chặn lại cú đấm của cậu ta như vậy.

“Cậu dám ra tay à?” Uy Nhĩ thiếu gia tươi cười, tiếp tục nói chuyện với Tần Ngữ Huyên: “Mỹ nữ, cô xem kìa, bạn trai cô chẳng có chút phong độ nào cả, có muốn đổi một người bạn trai không?”

Anh ta nói đến đây thì sức lực trong tay chậm rãi tăng lên một chút.

Chu Dật Phong không chịu được, lập tức kêu lên một tiếng.

“Dừng tay! Anh mau thả anh ấy ra!” Tần Ngữ Huyên vội vàng đứng lên, cô nhìn vẻ mặt đau đớn của Chu Dật Phong thì lập tức hoảng hốt.

“Ha ha, chỉ cần cô chia tay với cậu ta, đồng ý làm bạn gái của tôi, thế thì tôi sẽ lập tức thả cậu ta ra ngay!” Uy Nhĩ thiếu gia cười nói.

“Anh đừng có mà quá đáng!” Chu Dật Phong vô cùng đau đớn, cắn răng nhìn Uy Nhĩ thiếu gia, vẻ mặt vô cùng oán hận: “Anh có biết chú tôi là ai không? Anh dám đối xử với tôi như thế này?”

“Ồ? Chú cậu là ai? Nói ra tôi nghe xem!” Uy Nhĩ thiếu gia lộ ra vẻ hứng thú.

“Chú tôi chính là một trong năm thủ lĩnh của bang Long! Có hàng ngàn thuộc hạ! Anh dám đối xử với tôi như thế này, chú tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh!” Chu Dật Phong giận dữ nói: “Nhìn anh cũng có vẻ như là người có chút thân phận, chắc chắn không có chuyện chưa từng nghe đến bang Long chứ?”

Uy Nhĩ thiếu gia nghe xong thì không sợ hãi chút nào. Anh ta khẽ buông lỏng tay ra: “Bang Long?”

Toàn bộ cánh tay của Chu Dật Phong đã đỏ bừng, cậu ta tưởng rằng người thanh niên ngoại quốc này nghe thấy tên bang Long thì sợ hãi quá nên mới thả cậu ta ra. Chu Dật Phong âm thầm cười nhạo người thanh niên này, nghĩ anh ta thực ra cũng không to gan như vậy. Cậu ta lớn tiếng nói: “Chú tôi là Chu Nhất Tiền- thủ lĩnh bang Long, các người mau xin lỗi bạn gái tôi, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”

Uy Nhĩ thiếu gia lộ rõ vẻ nghiền ngẫm: “Cậu nói là cậu sẽ không bỏ qua cho chúng tôi?”

“Hừ!” Chu Dật Phong đi đến bên cạnh Tần Ngữ Huyên, an ủi cô không phải sợ hãi, sau đó nói tiếp: “Chẳng lẽ anh không biết thực lực của bang Long sao? Dám đắc tội bang Long thì sẽ không có kết cục tốt đâu!”

Hết chương 188.
Chương 189 Nhục nhã 1

Người đàn ông ngoại quốc này dẫn theo nhiều người như vậy, Chu Dật Phong không có tự tin đánh lại được những người đó, chỉ muốn họ mau chóng rời đi.

Uy Nhĩ thiếu gia đứng lên, vẫy tay một cái, năm người đàn ông phía sau vội vàng chạy lên.

Uy Nhĩ thiếu gia hờ hững hỏi: “Chu Nhất Tiền mà cậu ta nhắc tới là ai?”

“Thiếu gia, Chu Nhất Tiền là một trong năm thủ lĩnh của bang Long. Sức chiến đấu của ông ta chỉ ở mức trung bình, nhưng đầu óc khá nhanh nhạy!” Một người đàn ông nói.

“Các người là ai?” Chu Dật Phong cảm thấy có gì đó không ổn. Những người này thoải mái nói về chú cậu ta mà không hề kiêng kỵ chút nào, xem ra cũng không thể khinh thường được.

“Ha ha, nhóc con, tôi với chú cậu là người cùng nghề đấy!” Người đàn ông kia nhếch miệng nói với Chu Dật Phong.

“Ông là?” Chu Dật Phong nhìn người đàn ông trước mặt, rồi lại nhìn bốn người phía sau ông ta. Khi nhìn thấy hình xăm con sói trên cổ bọn họ, cậu ta không nhịn được mà thốt lên: “Chẳng lẽ các người là năm vị hung lang của bang Lang?”

“Tên nhóc cậu cũng có mắt nhìn đấy!” Người đàn ông kia, cũng chính là Kim Lang của bang Lang nói.

Chu Dật Phong biết được thân phận của những người này thì thở phào một hơi, lạnh lùng nói: “Bang Lang các người đúng là càng ngày càng to gan, dám không để bang Long vào mắt?”

Trong số các băng đảng của thành phố Hải thì bang Long xếp thứ nhất, dù bang Lang đứng thứ hai nhưng còn lâu mới đuổi kịp bang Long.

“Ha ha, sau hôm nay thì bang Long không còn tồn tại nữa rồi!” Kim Lang cười nói.

Ánh mắt Kim Lang tràn đầy hưng phấn, ông ta biết hôm nay các bang phái của thành phố Hải sẽ hợp nhất. Có nhóm Uy Nhĩ thiếu gia ra tay, bang Long chắc chắn không có sức chống cự!

Đến lúc đó, mọi thế lực ngầm của thành phố Hải đều sẽ thống nhất hết về tay bang Lang ông ta.

Vẻ mặt Chu Dật Phong tràn đầy kinh ngạc, Kim Lang dám đứng trước mặt bao nhiêu người nói sau hôm nay bang Long sẽ không còn tồn tại nữa. Đúng là một trò cười lớn nhất thiên hạ.

“Được rồi! Không nói tới những chuyện khác nữa, hiện tại tâm trạng tôi không tồi. Tôi coi trọng cô bạn gái này của cậu, cậu mau cút đi!” Uy Nhĩ thiếu gia đã mất hết kiên nhẫn với Chu Dật Phong rồi.

“Dật Phong!” Tần Ngữ Huyên nắm chặt tay Chu Dật Phong, rất sợ Chu Dật Phong sẽ bỏ rơi mình. Đối phương không phải người tốt, một khi rơi vào tay bọn họ, cô thực sự không biết phải làm như thế nào.

“Ngữ Huyên, có anh ở đây, em không cần phải lo lắng!” Chu Dật Phong an ủi Tần Ngữ Huyên, sau đó nhìn về phía Kim Lang nói: “Bang Lang các người thực sự dám đối đầu với bang Long à? Các người có biết làm như thế sẽ có hậu quả gì không hả?”

“Ha ha, cậu nói cho tôi biết xem là có hậu quả gì!” Kim Lang cười ha hả, vương tay tóm lấy Tần Ngữ Huyên.

“To gan!” Chu Dật Phong giận dữ, vội vàng đứng chắn trước mặt Tần Ngữ Huyên.

Nhưng mà thân thủ của Kim Lang chính là lấy một địch trăm, Chu Dật Phong đấu với Kim Lang chưa đến mấy chiêu thì đã ngã lăn ra đất.

“A!” Tần Ngữ Huyên hoảng sợ hét lên.

Chu Dật Phong bị Kim Lang dẫm dưới chân, căn bản không thể động đậy được. Sắc mặt cậu ta vô cùng dữ tợn: “Các người dám động đến một sợi tóc của cô ấy thì tôi sẽ bảo chú tôi không tha cho các người!”

“Ha ha,cậu nhóc, sao lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn như thế chứ?” Uy Nhĩ thiếu gia chậm rãi đi tới trước mặt Tần Ngữ Huyên, nói: “Mỹ nữ xinh đẹp, bây giờ tôi đã có thể có cơ hội được mời cô ăn cơm chưa?”

Tần Ngữ Huyên sợ tái mét mặt mũi! Bạn trai Chu Dật Phong của cô thì vẫn đang bị đè dưới mặt đất, chật vật vô cùng. Cô chỉ là một cô gái, có thể làm được gì chứ.

Chu Dật Phong tức sắp phát điên rồi, bản thân mình thì bị người ta đè dưới đất, bạn gái thì bị tên thanh niên ngoại quốc kia đùa giỡn. Cậu ta chỉ muốn đánh cho gã đó ngã lăn ra đất.

Một tiếng rống phẫn nộ vang lên, Chu Dật Phong thoát khỏi sự khống chế của Kim Lang, lao tới trước mặt Uy Nhĩ thiếu gia, vung một nắm đấm vào mặt anh ta.

“Rầm!”

Khi nắm đấm chỉ còn cách Uy Nhĩ khoảng ba mươi centimet thì Uy Nhĩ lập tức giơ chân đá nhẹ một cái. Sau đó, Chu Dật Phong chỉ cảm thấy như có một khối sắt to lớn nện thẳng vào bụng mình, lục phủ ngũ tạng như bị đập nát, đau đớn không thể nào chịu được. Cả người Chu Dật Phong nện thẳng xuống bàn, cổ họng hơi ngọt, máu tươi từ khóe miệng chảy ra.

“Hừ! Không chịu nổi một đòn! Cậu như vậy mà cũng muốn bảo vệ bạn gái mình hả?” Uy Nhĩ thiếu gia khinh thường nói, ánh mắt lại chuyển về phía Tần Ngữ Huyên: “Mỹ nữ, cô cũng nhìn thấy rồi đấy, bạn trai của cô chẳng chịu nổi một cú đánh, cậu ta không có tư cách bảo vệ cô đâu. Nhưng tôi thì có.”

“Dật Phong!” Tần Ngữ Huyên sợ hãi kêu lên, vội vàng chạy đến trước mặt Chu Dật Phong. Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của cậu ta, trong lòng Tần Ngữ Huyên sợ hãi vô cùng.

Cô làm gì đã gặp phải chuyện như thế này cơ chứ? Trước kia mặc dù Chu Dật Phong hơi ngạo mạn, nhưng làm gì cũng có chừng mực. Cho dù thực sự gặp phải một vài nhân vật lớn thì cũng chỉ cần nhắc đến tên chú cậu ta là lại không có chuyện gì!

Nhưng nhóm người trước mặt lại hoàn toàn không sợ chú Chu Dật Phong, không sợ bang Long, nói chuyện không hợp còn ra tay đánh người.

“Ngữ Huyên, ngực anh đau quá! Xương cốt giống như bị đánh gãy rồi!” Chu Dật Phong thống khổ quỳ rạp trên đất. Cậu ta cảm thấy lồng ngực mình như vỡ nát, đau đớn không sao chịu nổi.

“Em... Để em gọi cứu thương!” Tần Ngữ Huyên vội vàng nói.

“Ha ha, cháu trai của Chu Nhất Tiền cũng chỉ thể này mà thôi, Uy Nhĩ thiếu gia tùy tiện nhấc chân một cái mà cũng không chịu nổi, đúng là đồ bỏ đi!” Kim Lang không chút khách sáo cười nhạo.

Xung quanh lập tức vang lên những tiếng cười lớn.

Hết chương 189.
Chương 190 Nhục nhã 2

Sắc mặt Chu Dật Phong vô cùng dữ tợn, lửa giận bùng cháy! Cậu ta chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế này!

“Tôi nhất định sẽ giết các người!” Chu Dật Phong phẫn nộ gào lên.

“Ha ha, đây là câu chuyện buồn cười nhất tôi được nghe từ trước đến nay đấy!” Nhóm người Uy Nhĩ thiếu gia cười ầm lên. Trong mắt bọn họ, Chu Dật Phong chỉ là một con kiến, kiến có thể giết voi sao?

Uy Nhĩ thiếu gia chậm rãi đi tới bên cạnh Chu Dật Phong, sau đó giẫm một chân xuống. Chu Dật Phong lập tức kêu lên thảm thiết, hình như lại gãy thêm mấy cái xương sườn nữa rồi.

“Cậu vừa nói cái gì cơ? Tôi không nghe rõ? Cậu nói lại lần nữa?” Uy Nhĩ thiếu gia nhẹ giọng hỏi.

Chu Dật Phong chật vật nằm trên mặt đất, trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng cậu ta lại không dám biểu hiện ra bên ngoài. Người trước mắt không chịu nói đạo lý, vô pháp vô thiên. Cậu ta cảm thấy nếu như mình dám nói lại thì người đàn ông trước mắt này nhất định sẽ giết chết mình!

Những người này là một đám ác ma!

Nhìn thấy Chu Dật Phong lựa chọn câm miệng, Uy Nhĩ thiếu gia hài lòng gật đầu, nhưng vẫn tiếp tục lôi kéo Tần Ngữ Huyên: “Cô gái xinh đẹp, vừa rồi có đám ruồi bọ, nhưng bây giờ đã yên tĩnh rồi!”

“Anh buông tôi ra!” Tần Ngữ Huyên sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vã gạt tay Uy Nhĩ thiếu gia ra, lùi lại phía sau mấy bước.

“Làm càn!” Nhóm người Kim Lang ở bên cạnh giận dữ nói.

“Không sao!” Uy Nhĩ thiếu gia lại không hề tức giận, vẫy tay nói: “Tôi rất kiên nhẫn với phụ nữ! Tôi nghĩ nếu muốn mời cô gái xinh đẹp này ăn cơm thì cũng phải bày tỏ một chút thành ý của mình, mọi người nói có đúng không?”

Nói xong, anh ta lại đạp chân lên người Chu Dật Phong, chậm rãi dùng sức.

“A!” Chu Dật Phong nôn ra một ngụm máu, cả người đau đớn co lại thành một nhúm, trông thảm thương đến cực điểm!

“Anh mau thả anh ấy ra! Tôi đồng ý với anh!” Tần Ngữ Huyên nhìn bộ dạng thê thảm của Chu Dật Phong thì cắn răng nói.

Cô có cảm giác, nếu như mình không đồng ý với anh ta thì Chu Dật Phong sẽ chết trước mặt cô.

“Không cần, Ngữ Huyên!” Chu Dật Phong vẫn vô cùng kiên cường, cậu ta vẫn cố gắng ngăn cản Uy Nhĩ thiếu gia tiếp cận Tần Ngữ Huyên.

“Bộp!” Uy Nhĩ thiếu gia đạp một cái lên mặt Chu Dật Phong, lập tức mấy chiếc răng của Chu Dật Phong bay ra ngoài, mặt đầy máu tươi!

“Dừng tay! Anh thả anh ấy ra, tôi ăn cơm với anh!” Tần Ngữ Huyên vội vàng nói: “Dật Phong, anh đừng nói nữa.”

“Tôi đã sớm biết cô sẽ đồng ý ăn cơm với tôi mà. Mọi người thấy chưa, muốn đối xử với phụ nữ, nhất là những phụ nữ xinh đẹp thì nhất định phải dịu dàng, biết chưa?” Uy Nhĩ thiếu gia mỉm cười nói.

“Vâng, vâng! Uy Nhĩ thiếu gia coi trọng cô gái nào thì là phúc phận của cô gái đó!” Đám Kim Lang ở bên cạnh nhanh chóng nịnh hót.

Thế là trong nhà hàng có một hình ảnh thất kỳ quái.

Trên bàn ăn, một thanh niên ngoại quốc đẹp trai lịch lãm đang tươi cười nói chuyện với một cô gái xinh đẹp. Mà cô gái này lại tràn đầy vẻ sợ hãi.

Bên cạnh còn có một thanh niên nằm dưới đất, mặt mũi đầy máu, nhìn thê thảm vô cùng!

Ánh mắt Chu Dật Phong tràn đầy vẻ oán độc, cậu ta thề rằng nếu có cơ hội thì nhất định sẽ khiến cho người đàn ông ngoại quốc này sống không bằng chết!

Tần Ngữ Huyên nơm nớp lo sợ, mặc dù người được gọi là Uy Nhĩ thiếu gia này nhìn vừa đẹp trai vừa lịch sự, nhưng từ chuyện vừa rồi cô có thể nhìn ra được anh ta là một kẻ không từ thủ đoạn. Tần Ngữ Huyên không dám nhúc nhích, cảm giác một giây trôi qua chậm như cả một năm.

Chu Dật Phong sống dở chết dở nằm dưới đất, vô cùng thê thảm. Mặc dù cô rất nôn nóng, nhưng cũng không dám làm ra hành động gì.

Đột nhiên lại có một nhóm người khác bước vào. Người đi đầu là một người đàn ông trung niên, phía sau còn thêm bốn người nữa.

Người nào người nấy đều khí thế bất phàm, nhìn qua không giống người bình thường.

“Dật Phong!” Đột nhiên, một trong số năm người vừa mới tiến vào đột nhiên kêu lên một tiếng vô cùng phẫn nộ, sau đó nhanh chóng đi về phía Chu Dật Phong.

Lúc này ý thức của Chu Dật Phong đã trở nên mơ hồ, cậu ta nghe được âm thanh quen thuộc thì lập tức kích động vô cùng: “Chú!”

“Dật Phong, sao cháu lại biến thành cái dạng này? Ai đánh cháu?” Người đàn ông trung niên này chính là Chu Nhất Tiền.

Nhà họ Chu chỉ có hai anh em ông ta, sau này anh trai ông ta chỉ có một đứa con trai là Chu Dật Phong, còn ông ta cũng chỉ có một cô con gái. Bình thường Chu Nhất Tiền đều đối xử với Chu Dật Phong như con trai mình, bây giờ nhìn thấy Chu Dật Phong bị đánh thảm hại như vậy thì trong lòng lập tức bùng nổ!

“Chú! Chính bọn họ đã đánh cháu! Xương cốt của cháu cũng bị bọn họ đánh gãy hết rồi! Chú phải báo thù cho cháu!” Chu Dật Phong căm hận chỉ về phía nhóm người Uy Nhĩ thiếu gia, căm hận nói.

Chu Nhất Tiền nhìn về phía nhóm người Uy Nhĩ thiếu gia, đồng tử khẽ co lại.

Tần Ngữ Huyên nhìn thấy Chu Nhất Tiền đã đến thì vội vàng đứng dậy, không quan tâm đến Uy Nhĩ thiếu gia mà nhanh chóng đi tới trước mặt Chu Nhất Tiền, cung kính nói: “Chú Chu!”

Cô biết thân phận và địa vị của Chu Nhất Tiền, cô cảm thấy bây giờ chỉ có ông ta mới cứu được mình.

“Hừ!” Chu Nhất Tiền vô cùng tức giận với Tần Ngữ Huyên. Vừa rồi khi ông ta tiến vào, tình cảnh đầu tiên mà ông ta nhìn thấy chính là cháu trai mình nằm thê thảm dưới đất, còn Tần Ngữ Huyên thì lại ngồi trên bàn, ăn cơm với kẻ đã đánh cháu trai ông ta!

Hết chương 190.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK