Ông ta biết Tần Ngữ Huyên là bạn gái của Chu Dật Phong, ấn tượng lúc trước của ông ta với cô không tồi. Nhưng bây giờ Chu Nhất Tiền đã hoàn toàn phủ định Tần Ngữ Huyên.
Tần Ngữ Huyên đứng bên cạnh, hai tay không biết phải đặt ở đâu, vô cùng bối rối.
“Ồ? Ông chính là Chu Nhất Tiền của bang Long đấy à? Nhìn cũng chẳng ra làm sao.” Uy Nhĩ thiếu gia đứng dậy, cười nói.
“Hừ! Đường đường là bang Lang, thế mà lại cấu kết với người nước ngoài, đúng là làm mất mặt người Hoa Hạ!” Chu Nhất Tiền không để ý tới Uy Nhĩ thiếu gia mà khinh thường chỉ trích năm thủ lĩnh của bang Lang.
“Ha ha, Chu Nhất Tiền, thắng làm vua thua làm giặc, chỉ quan tâm kết quả, ai để ý quá trình cơ chứ?” Thủ lĩnh bang Lang- Kim Lang không chút khách khí trả lời.
“Hừ! Cho dù bang Lang các người và bang Long chúng tôi có thù oán thì cũng không nên bắt nạt cháu trai tôi chứ? Các người không cảm thấy như vậy rất bỉ ổi sao?” Chu Nhất Tiền cứ tưởng Chu Dật Phong vì mình nên mới bị đánh.
“Chu Nhất Tiền, ông đừng đề cao bản thân mình quá! Tôi đâu có biết cậu ta là cháu trai của ông? Tôi chỉ biết Uy Nhĩ thiếu gia coi trọng bạn gái của cậu ta, nhưng cậu ta lại không biết điều! Bị đánh thì còn có thể trách ai được nữa?” Kim Lang cười ha hả.
Chu Nhất Tiền căm hận nhìn thoáng qua đám người Kim Lang, nhưng lại không động thủ. Ông ta kiêng dè nhìn về phía ba người Uy Nhĩ thiếu gia, trước đây một người trong số bọn họ cũng có thể đánh bại được bang Long, sức chiến đấu vô cùng kinh người.
“Ồ? Từ khi nào mà người của bang Lang lại có thể nói chuyện với người bang Long chúng tôi bằng giọng điệu như vậy?” Đột nhiên, một tiếng cười vang lên.
Một người đàn ông đẹp trai đột nhiên đi lên phía trước, nhìn Kim Lang, khẽ nở nụ cười.
“Ông... Ông là Lâm Kiến Sinh của bang Long?” Kim Lang nhìn thấy người vừa bước lên thì vẻ mặt lộ ra sự sợ hãi.
Lâm Kiến Sinh, bang chủ bang Long, cũng là người sáng lập bang Long. Trước kia thành phố Hải là thiên hạ của bang Lang bọn họ, lúc đó năm Hung lang bọn họ vẫn chưa phải bang chủ của bang Lang. Lần đó, Lâm Kiến Sinh đơn thương độc mã tiến vào, tiêu diệt gọn bang Lang, còn khiến lão đại bang Lang chết oan chết uổng!
Sau đó, bang Long nhanh chóng quật khởi, trở thành thế lực đứng đầu thành phố Hải. Năm người bọn họ thu thập những thế lực bang Lang còn sót lại, mới có thể tạo thành được bang Lang như hiện nay.
Nhưng Lâm Kiến Sinh có lai lịch rất thần bí, từ trước đến nay rất ít người gặp được ông ta. Lúc trước, Kim Lang suýt chút nữa chết trong tay Lâm Kiến Sinh, nếu như lúc đó Kim Lang không nằm dưới đất giả chết thì chắc chắn bây giờ không còn đứng đây nói chuyện được nữa.
Đã hơn năm năm Kim Lang không gặp Lâm Kiến Sinh, nhưng bây giờ gặp lại vẫn cảm thấy sợ hãi như lúc trước.
“Ồ, ông chính là Lâm Kiến Sinh- bang chủ bang Long?” Uy Nhĩ thiếu gia nhìn thấy người này thì lập tức cảm thấy vô cùng hứng thú.
Lúc trước, khi bọn họ tấn công bang Long thì không gặp được Lâm Kiến Sinh.
“Quyển Mộc!” Uy Nhĩ thiếu gia nhìn thoáng qua Quyển Mộc vương.
Quyển Mộc Vương gật đầu, trực tiếp bước tới, gương mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Để tôi xem bang chủ bang Long có gì lợi hại.”
Nhóm người Kim Lang nhìn thấy Quyển Mộc vương bước lên thì nỗi sợ hãi đối với Lâm Kiến Sinh đã giảm đi một ít. Bọn họ đã tận mắt chứng kiến thân thủ của Quyển Mộc vương, dường như còn khủng bố hơn cả Lâm Kiến Sinh!
Chu Dật Phong nhìn mà khiếp sợ. Cậu ta cứ nghĩ chú mình xuất hiện thì đám người kia chắc chắn sẽ biết sợ mà lui. Nhưng không ngờ Uy Nhĩ thiếu gia này lại không thèm để ý đến bang Long!
“Hừ! To gan!” Bốn người sau lưng Lâm Kiến Sinh lập tức tiến lên.
Quyển Mộc vương cười lạnh một tiếng. Bóng dáng ông ta khẽ lóe lên, bốn người trước mặt ông ta lập tức ngã lăn ra đất!
“Không chịu nổi một đòn!” Quyển Mộc vương cười to, nhanh chóng tấn công về phía Lâm Kiến Sinh, nắm đấm khổng lồ của ông ta bay thẳng lên mặt Lâm Kiến Sinh.
“Bốp!”
Lâm Kiến Sinh mặt không đổi sắc, cũng tung một cú đấm ra, hai nắm đấm chạm vào nhau!
Đây là một cú va chạm lực lượng thuần túy.
Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Lâm Kiến Sinh vẫn đứng yên tại chỗ, nhưng Quyển Mộc vương lại bay ngược ra đằng sau, đập thẳng lên bàn. Chiếc bàn lập tức vỡ nát!
“Vương giả cấp B!”
Gương mặt luôn hờ hững của Uy Nhĩ thiếu gia lập tức xuất hiện một chút kinh ngạc. Lâm Kiến Sinh vậy mà lại có thực lực cấp B! Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh ta!
“Nhưng mà cấp B thì làm sao chứ? Bên phía mình có đến tận ba vương giả cấp B!” Uy Nhĩ nghĩ thầm.
Tần Ngữ Huyên cũng vô cùng sợ hãi, cô chưa bao giờ chứng kiến một trận đánh như thế này bao giờ.
Một cú đấm có thể đánh bay đối phương?
Nhưng những gì diễn ra tiếp theo càng khiến cô sợ hãi hơn!
Sau khi Quyển Mộc vương nện thẳng lên bàn thì dường như không cảm nhận được đau đớn. Ông ta hét lên một cái, sau đó lập tức tấn công Lâm Kiến Sinh.
Mỗi bước đi của ông ta đều dùng sức rất lớn, gạch men dưới chân giống như bị đập tạ, chạm vào là vỡ tan tành.
Nhưng mà, sức công kích mạnh mẽ như vậy, ở trước mặt Lâm Kiến Sinh lại hoàn toàn không đáng nhắc tới!
Lâm Kiến Sinh vung tay đã chặn được đòn công kích của Quyển Mộc vương, ông ta tung chân đá một cái, Quyển Mộc vương hét thảm một tiếng, cả người rơi thẳng xuống chiếc bàn trước mặt Uy Nhĩ thiếu gia.
“Bang chủ!” Mấy người bang Long kích động đi tới bên cạnh Lâm Kiến Sinh. Vừa rồi Quyển Mộc vương một mình hạ gục bốn người bọn họ, nhưng bây giờ lại chẳng chịu nổi một đòn của bang chủ bọn họ!
Hết chương 191.
Chương 192 Đồ hèn nhát
Sau khi đánh bại được Quyển Mộc vương, Lâm Kiến Sinh vẫn không lộ ra chút ý cười nào!
Biểu cảm của ông ta vô cùng nghiêm túc, nhìn thẳng về phía Uy Nhĩ thiếu gia và lão giả ngoại quốc kia.
Lâm Kiến Sinh cảm nhận được một cảm giác cực kỳ nguy hiểm tỏa ra từ lão giả đó!
“Quyển Mộc, lui xuống đi!” Quyển Mộc vương rống lên, đang chuẩn bị lao lên tấn công Lâm Kiến Sinh, nghe thấy Uy Nhĩ thiếu gia nói như vậy thì lập tức dừng tay lại!
“Kim Cương vương, ông lên thử xem!” Uy Nhĩ thiếu gia nhìn lão giả bên cạnh mình, cười nói.
Uy Nhĩ cũng không hề hoảng sợ, cho dù Lâm Kiến Sinh có lợi hại thế nào thì cũng chỉ là một vương giả cấp B mà thôi!
Mà Kim cương vương lại là vương giả cấp B đỉnh phong! Lại còn là dị năng giả hệ kim, có thể nói là vô địch cấp B!
Trên mặt Kim cương vương lộ ra vẻ mặt dữ tợn, thân hình già nua đột nhiên như to lớn hơn vài phần, da thịt cũng biến thành màu vàng, nhìn qua giống như một bức tượng vàng!
Sau đó là cuộc va chạm nảy lửa, những nắm đấm của Lâm Kiến Sinh nện lên người Kim Cương vương vang lên những tiếng “Bang bang” giống như đang đập lên tượng vàng vậy.
Hai người đều có năng lực vô cùng mạnh mẽ, sức phá hoại cũng kinh người, toàn bộ nhà hàng đều bị đánh thành đống đổ nát! Nhiều người sợ hãi chạy ra ngoài, đến cả người phụ trách nhà hàng cũng chỉ dám nơm nớp lo sợ đứng một bên, không biết làm thế nào cho phải.
“Bùm!”
Lại một cú đấm chạm nhau, Lâm Kiến Sinh và Kim Cương vương đồng thời lui lại năm bước!
Đây là hòa nhau!
Mặc dù là hòa, nhưng điều này với Lâm Kiến Sinh mà nói lại không phải một tin tức tốt!
Ba người trước mặt, mặc dù Lâm Kiến Sinh mạnh hơn Uy Nhĩ thiếu gia và Quyển Mộc vương, nhưng lại không thắng được Kim Cương vương. Nếu như ba người này liên thủ thì ông ta chắc chắn sẽ không phải đối thủ của bọn họ!
Không thể nào trông cậy vào nhóm Chu Nhất Tiền được.
“Bang chủ!” Nhóm người Chu Nhất Tiền cũng tiến lên, áy náy nhìn Lâm Kiến Sinh, tự trách bản thân không có năng lực giúp đỡ.
Thân phận và địa vị của bọn họ đều do Lâm Kiến Sinh cho, nếu như không có Lâm Kiến Sinh thì bọn họ cũng không có được ngày hôm nay.
Chu Dật Phong trố mắt nhìn, sợ hãi vô cùng.
Trong mắt cậu ta, Chu Nhất Tiền chính là bùa hộ mệnh của cậu ta ở thành phố Hải. Nhưng mà không ngờ, trong mắt nhóm người Uy Nhĩ thiếu gia, chú của cậu ta chỉ là một con kiến.
Thậm chí đến cả Lâm Kiến Sinh của bang Long- chúa tể của thế lực ngầm thành phố Hải- cũng không làm gì được Uy Nhĩ thiếu gia!
Tần Ngữ Huyên thì đã tuyệt vọng từ lâu rồi!
Lúc trước, khi Chu Nhất Tiền đến, cô cứ cho rằng mình đã được cứu thoát khỏi nanh vuốt của Uy Nhĩ thiếu gia. Nhưng mà Chu Nhất Tiền lại không làm gì được Uy Nhĩ thiếu gia cả! Đến cả bang chủ bang Long- Lâm Kiến Sinh cũng chỉ có thế đánh hòa với vệ sĩ của Uy Nhĩ thiếu gia.
Tần Ngữ Huyên dường như đã nhìn được cuộc sống tương lai của mình, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
“Ha ha, bang chủ bang Long cũng chỉ đến thế mà thôi!” Kim Cương vương, Quyển Mộc, hai người cùng lên, bắt lấy ông ta cho tôi!” Uy Nhĩ thiếu gia mỉm cười ra lệnh, anh ta cảm thấy tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của mình.
“Vâng, thiếu gia!” Kim Cương vương và Quyển Mộc vương nhận lệnh.
Vẻ mặt Lâm Kiến Sinh vô cùng ngưng trọng.
Lúc trước ông ta vẫn luôn tập trung tu luyện, hôm qua mới nhận được thông báo bang Long bị một người ngoại quốc tấn công, còn nói muốn hẹn gặp để bàn bạc về tình hình chỉnh lý các thế lực ngầm thành phố Hải.
Lâm Kiến Sinh là dị năng giả cấp B đỉnh phong, ông ta vẫn luôn cố gắng để đột phá, nhưng khi nghe được chuyện này thì không chút do dự tạm dừng tu luyện, lập tức xuất quan.
Đã hơn năm năm Lâm Kiến Sinh không quản chuyện của bang Long, ông ta cảm thấy, chỉ cần bang Long không bị tiêu diệt thì ai làm lão đại của thế lực ngầm thành phố Hải cũng không sao cả. Nhưng không ngờ lại có một thế lực nước ngoài muốn thâu tóm thế giới ngầm thành phố Hải!
Ông ta cứ nghĩ dựa vào thực lực cấp B đỉnh phong của mình thì sẽ đè bẹp được đối thủ. Nhưng không ngờ đối thủ không hề yếu kém, có một cường giả cấp B đỉnh phong, một cường giả cấp B trung kỳ và một cường giả cấp B sơ kỳ!
Nếu là từng người xông lên thì ông ta còn có thể đối phó được, nhưng một khi ba người đó liên thủ thì ông ta chắc chắn không có phần thắng.
“Hừ! Cho dù tôi có chết thì cũng sẽ kéo các người đi theo làm đệm lưng!” Lâm Kiến Sinh giận dữ hét lên, trực tiếp công kích.
Lâm Kiến Sinh biết hôm nay mình không thể thoát được.
Mặc dù bang Long và bang Lang có thực lực không tồi, nhưng trong mắt những cường giả cấp B cũng chỉ là một lũ vô dụng mà thôi. Người quyết định vận mệnh của bang vẫn là những người thủ lĩnh!
Cuộc chiến lập tức bùng nổ.
Tất cả bàn ghế đều bị đập nát, mặt đất mặt tường tróc ra từng mảng, bụi đất mù mịt.
Một mình Lâm Kiến Sinh không địch lại được hai người kia, ông ta vừa chặn được một đòn của Kim Cương vương thì đã bị Quyển Mộc vương đấm một quyền lên lưng, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.
Nhìn thấy Lâm Kiến Sinh bị thương, vẻ mặt Uy Nhĩ thiếu gia vô cùng vui vẻ. Còn nhóm người Tần Ngữ Huyên, Chu Nhất Tiền thì ngập tràn tuyệt vọng.
Ngay khi Lâm Kiến Sinh bị thương thì kết quả đã được ấn định rồi.
Hết chương 192.
Chương 193 Đánh lén 1
Uy Nhĩ thiếu gia đi tới bên cạnh Tần Ngữ Huyên, cười nói: “Cô gái xinh đẹp, cô cũng nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của tôi rồi đấy. Đến cả bang chủ bang Long cũng không phải đối thủ của tôi! Chỉ lát nữa thôi, ông ta sẽ phải chết ở đây! Còn cô sẽ vinh dự được làm nhân chứng!”
Tần Ngữ Huyên run rẩy cả người, cô biết người đàn ông này nói thật, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Người đàn ông ngoại quốc này đúng là vô pháp vô thiên, thậm chí còn không để bang Long vào mắt!
Chu Dật Phong đã không còn ôm hy vọng báo thù nữa! Chờ Lâm Kiến Sinh hoàn toàn thất bại, mấy người thủ lĩnh của bang Long, bao gồm cả chú cậu ta chắc chắn sẽ không chạy thoát.
Cậu ta đột nhiên nhớ tới lời mà Kim Lang đã nói: “Sau ngày hôm nay, bang Long sẽ không còn tồn tại nữa!”
Nghĩ đến đây, nỗi sợ hãi trong lòng cậu ta lại tăng lên!
Lúc trước cậu ta còn cứng rắn chống cự, bởi vì nghĩ mình có nơi để dựa vào. Nhưng bây giờ chỗ dựa ấy đã lung lay sắp đổ,
Chu Dật Phong âm thầm suy nghĩ, không biết sau khi Uy Nhĩ thiếu gia tiêu diệt bang Long xong thì có tha cho cậu ta không?
Nghĩ đến đây, Chu Dật Phong cố nhịn đau đớn, bò tới bên cạnh Uy Nhĩ thiếu gia: “Uy Nhĩ thiếu gia... Xin... Xin lỗi anh, mọi chuyện lúc trước đều là lỗi của tôi, anh tha cho tôi có được không?”
Chu Dật Phong vô cùng chật vật, cầu xin anh ta.
“Dật Phong! Sao cháu có thể đi cầu xin bọn chúng chứ?” Chu Nhất Tiền trừng mắt nhìn Chu Dật Phong, ánh mắt tràn đầy thất vọng.
Ông ta cũng biết sau khi Lâm Kiến Sinh thất bại thì Uy Nhĩ thiếu gia này cũng sẽ không tha cho bọn họ! Nhưng mà, cường giả phải có tôn nghiêm của cường giả.
“Ha ha! Đây là bạn trai của cô đấy!” Uy Nhĩ thiếu gia nói với Tần Ngữ Huyên.
Tần Ngữ Huyên nhìn Chu Dật Phong, vẻ mặt không thể nào tin được.
Cô không ngờ Chu Dật Phong lại là người không có khí phách như vậy, lại có thể cầu xin Uy Nhĩ thiếu gia, quả thực làm mất hết mặt mũi của người Hoa Hạ.
Chu Dật Phong không dám nhìn Tần Ngữ Huyên. Trước đây Chu Dật Phong không sợ gì cả là vì có chú mình bảo kê.
Nhưng bây giờ đến chú cậu ta cũng khó giữ mạng, cậu ta chỉ đành tự tìm đường sống!
“Ha ha, tôi hỏi cậu, cậu có thấy tôi và cô gái xinh đẹp này xứng đôi không? Nếu trả lời hợp ý tôi thì tôi sẽ tha cho cậu!” Uy Nhĩ thiếu gia cười nói.
“Xứng! Rất xứng!” Chu Dật Phong nghe thấy Uy Nhĩ thiếu gia nói muốn buông tha cho mình thì vội vàng trả lời.
“Hừ! Chu Nhất Tiền tôi không có cháu trai như cậu!”, Chu Nhất Tiền nhìn bộ dạng của Chu Dật Phong, tràn đầy tức giận!
Người khó chịu nhất lại là Tần Ngữ Huyên. Bây giờ Chu Dật Phong vẫn là bạn trai của cô, không ngờ lại không chút do dự bán đứng cô! Bây giờ xem như cô đã hoàn toàn nhận rõ bản chất của Chu Dật Phong này.
Trên sân vẫn đang diễn ra trận đấu giữa Lâm Kiến Sinh, Kim Cương Vương và Quyển Mộc Vương, nhưng cho đến lúc này, Lâm Kiến Sinh đã bị tấn công đến mấy lần, nhưng Kim Cương Vương và Quyển Mộc Vương lại không chút thương tích, càng đánh càng hung.
“Phù!”, Kim Cương Vương chớp lấy cơ hội, trực tiếp đá mạnh vào lồng ngực của Lâm Kiến Sinh. Lâm Kiến Sinh phun ra một ngụm máu, bay ra ngoài. Cả người đập xuống đất, trông rất thê thảm.
Uy Nhĩ thiếu gia nở nụ cười trên mặt, mặc dù trong suy nghĩ của anh ta có một chút bất ngờ, nhưng bất ngờ này lại không hề ảnh hưởng đến kế hoạch của anh ta.
Vẻ tuyệt vọng cũng hiện trên khuôn mặt của Chu Nhất Tiền và những người khác của bang Long.
Trong lòng Tần Ngữ Huyên tràn đầy tuyệt vọng, cô chán ghét liếc mắt nhìn Chu Dật Phong, muốn lập tức rời khỏi đây.
Nhưng Uy Nhĩ thiếu gia luôn ở bên cạnh, cô cũng không thể rời đi.
“Tôi không muốn ở đây. Tôi có thể rời khỏi đây không?”, Tần Ngữ Huyên cầu xin Uy Nhĩ thiếu gia.
“Cô gái xinh đẹp đừng nóng vội, chuyện ở đây rất nhanh sẽ có thể giải quyết thôi, sau đó tôi sẽ đưa cô gái xinh đẹp đến một cuộc gặp đẹp đẽ, đến lúc đó đi hay ở là tùy cô”. Uy Nhĩ thiếu gia cười mà nói.
Tần Ngữ Huyên bỗng chốc lặng xuống, cô ấy hiểu cuộc gặp gỡ mà Uy Nhĩ thiếu gia nói là gì.
Trên chiến trường, trong khoảnh khắc Lâm Kiến sinh bị Kim Cương Vương và Quyển Mộc Vương tấn công và bay ra ngoài, một bóng người nhanh chóng lao tới sân đấu, sau đó trực tiếp tấn công Quyển Mộc Vương kia.
Quyển Mộc Vương vô cùng kinh ngạc, vội vàng đưa tay ra chặn, nhưng thứ tấn công lại là một thanh đao kì lạ, nhằm vào lồng ngực mình.
Quyển Mộc Vương khinh thường, với thực lực hiện tại, đao kiếm bình thường căn bản không thể phá vỡ phòng ngự của ông ta. Nhưng người trời sinh cẩn trọng như ông ta vẫn vội vàng tránh đòn tấn công của thanh đại đao, người quay sang một bên.
Đại đao nhanh chóng chuyển phương hướng, đối diện với cánh tay của ông ta, trực tiếp rơi xuống.
Thân xác dũng mãnh của Quyển Mộc Vương bị thanh đại đao công kích, mỏng manh như phiến thủy tinh, cánh tay này trực tiếp bị chặt đứt.
"A !!", toàn bộ cánh tay của Quyển Mộc Vương bị chặt đứt, một cơn đau nhói từ cánh tay của ông ta, máu chảy ra không cách nào kiểm soát.
Đại đao tấn công thành công, còn muốn tiếp tục tấn công, nhưng lúc đó Kim Cương Vương đã phản ứng được, trực tiếp tiến lên trước chặn đại đao.
Thân thể màu đồng, đại đao chém lên người ông ta lại phát ra tiếng “tùng” rất lớn, tiếp đó thân thể có sức phòng ngự kinh người của ông ta lại bị đại đao chém vào một cm, đại đao liền bị kẹt lại.
“Ầm”
Hết chương 193.
Chương 194 Đánh lén 2
Hai nắm tay va chạm không chút kỹ xảo, chủ nhân đại đao thuận thế thụt lùi, tránh xa Kim Cương Vương.
Trận chiến này hầu như xảy ra giữa điện quang đá lửa, chưa tới vài giây.
Khi Lâm Kiến Sinh bị đánh lui, trên sân đột nhiên xuất hiện bóng người, chặt đứt cánh tay của Quyển Mộc Vương, sau đó đấm thẳng Kim Cương Vương trước khi rút lui.
Khi mọi người định thần lại thì đã có thêm một người trên đấu trường.
Một thanh niên rất trẻ tuổi cầm trên tay một con dao lớn kỳ quái, bình tĩnh nhìn mọi người trong đấu trường.
“Cậu là ai?”, Uy Nhĩ thiếu gia lần đầu sắc mặt biến đổi, nhìn người thanh niên đột nhiên xuất hiện, trầm giọng hỏi.
Người thanh niên đột nhiên xuất hiện trước mặt rõ ràng có thực lực cấp B, bất ngờ xuất hiện thì hắn đã chặt đứt cánh tay của Kim Mộc Vương và giáng cho Kim Cương Vương một đòn.
“Ầm!”
Dương Thiên cười lạnh một cái, giẫm nát cánh tay đã bị đứt trên mặt đất, nói: “Lúc trước các người tấn công bang Chiến, lại không biết tôi là ai?”
Lúc này, Trương Đại Hổ đang bên cạnh bước tới, cung kính đứng bên cạnh Dương Thiên.
“Cậu là bang chủ của bang Chiến?”
Đôi mắt của Uy Nhĩ thiếu gia híp lại, toát ra một tia nguy hiểm.
Vốn dĩ anh ta cho rằng mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, nhưng việc bang chủ của bang Long lại là cường giả cấp B đỉnh phong thì có chút bất ngờ, không ngờ bây giờ bang chủ của bang Chiến cũng là một cường giả cấp B.
So sánh với nhau thì bang Lang này đúng là yếu như cừu non, cũng không biết bằng cách nào mà bang Lang này lại trở thành thế lực ngầm lớn nhất nhì ở thành phố Hải này.
“Dương Thiên?”, Tần Tư Viễn ngơ ngác nhìn Dương Thiên đột nhiên xuất hiện. Trận chiến trước đó giữa Quyển Mộc Vương, Kim Cương Vương và bang chủ bang Long Lâm Kiến Sinh quả là lật đổ nhận thức của cô, giống như thánh nhân, đạp đổ thế lực xấu.
Không ngờ, ngay khi Dương Thiên xuất hiện, hắn đã tiêu diệt được Quyển Mộc Vương này, còn đối đầu không thua kém với Kim Cương Vương. Ngay cả Uy Nhĩ thiếu gia luôn điềm tĩnh bên cạnh cũng đã hiện lên vẻ mặt chăm chú.
Nhìn gương mặt quen thuộc của Dương Thiên, trong lòng Tần Ngữ Huyên đầy phức tạp, nhưng trong lòng lại nổi lên một tia hy vọng.
“A, cánh tay của tôi!” Quyển Mộc Vương đau đớn hét lên, dùng tay trái che vết thương.
“Ông muốn một cánh tay sao? Tôi đưa cho ông!” Dương Thiên bật cười, đá cánh tay đã bị chính mình giẫm nát qua.
Dương Thiên nhìn cánh tay đã đứt của Quyển Mộc Vương, trong lòng lại cảm thấy đáng tiếc.
Hắn đã xuất hiện ở đây rất lâu nhưng không có xuất hiện ngay lập tức, mà là lẳng lặng chờ cơ hội. Đối phương có ba cường giả cấp B, cho dù tiến lên cùng với Lâm Kiến Sinh, thực lực của hắn cũng không bằng Uy Nhĩ thiếu gia bọn chúng.
Suy tĩnh của hắn là giết Quyển Mộc Vương bằng một đòn, khi hai bên có thực lực giống nhau, bọn Uy Nhĩ thiếu gia sẽ không thể chiếm thế chủ động.
Điều đáng tiếc là cơ hội không dễ gì có được mà hắn tìm đã không thể thành công, tuy nhiên, hắn đã chặt đứt cánh tay của Quyển Mộc Vương, sức chiến đấu của Quyển Mộc Vương đã mất đi ít nhất 50%! Không cần phải lo lắng!
“Người Hoa Hạ các người chỉ có thể đánh lén để thắng sao?”, Uy Nhĩ thiếu gia vẻ mặt lạnh lùng chế nhạo Dương Thiên.
“Còn hơn bắt nạt nhiều người hơn các người!” Dương Thiên lãnh đạm cười. Hắn chưa bao giờ thích những dị năng giả ngoại quốc này, nếu có cơ hội, hắn không ngại giữ lại cả ba Uy Nhĩ thiếu gia!
Đến bên cạnh Lâm Kiến Sinh, Dương Thiên đưa tay ra.
Lâm Kiến Sinh nắm lấy tay Dương Thiên, trực tiếp đứng lên.
“Ông không sao chứ?” Dương Thiên cười hỏi, tuy là lần đầu gặp mặt nhưng Dương Thiên rất thích Lâm Kiến Sinh này. Lâm Kiến Sinh này là một anh hùng thực sự, rõ ràng ông ta biết mình sẽ chết nhưng lại không chịu khuất phục, chí khí cứng rắn, mạnh gấp chí khí của Chu Dật Phong trăm lần.
“Cậu là bang chủ của bang Chiến?”, Lâm Kiến Sinh cười nói. Mặc dù bị thương nhưng phong thái của ông ta vẫn rất thuyết phục, nhìn Dương Thiên mỉm cười.
Dương Thiên gật đầu: "Tôi tên là Dương Thiên."
“Tôi tên là Lâm Kiến Sinh!” Lâm Kiến Sinh cười nói, lúc này giữa hai bên không có lòng thù địch, bởi vì phía trước có một kẻ thù chung.
“Tiểu tử, tôi muốn xé xác cậu thành hàng vạn mảnh, tôi muốn uống máu của cậu, nghiền nát xương cốt của cậu từng cái một!”, Quyển Mộc Vương phát điên mà nhìn Dương Thiên!
Dương Thiên chỉ cười mà không thèm để ý đến lời nói của Quyển Mộc Vương, nếu sợ uy hiếp như vậy, vừa rồi hắn đã không ra tay.
Tần Ngữ Huyên ngơ ngác ở bên cạnh.
Trước khi ở bên Chu Dật Phong, cô cũng biết đôi điều về thế lực ngầm ở thành phố Hải.
Ba bang phái lớn ở thành phố Hải, bang Long là lớn nhất, tiếp theo là bang Lang, và xếp thứ ba là bang Chiến đang trỗi dậy nhanh chóng!
Cô không ngờ Dương Thiên lại là bang chủ của bang Chiến này, thật không thể tin được.
Năm thứ ba cao trung, Dương Thiên nhát gan và tự ti, ngoại trừ thành tích tốt chút, hắn không có gì nổi bật, nhưng bây giờ, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Không chỉ hồi phục thể lực mà hắn còn trò chuyện vui vẻ với những nhân vật như bang chủ của bang Long Lâm Kiến Sinh, thậm chí Uy Nhĩ thiếu gia không nể nang ai này còn kiêng dè với Dương Thiên.
Chẳng trách Lưu Nham Thanh cung kính Dương Thiên như vậy, hẳn là ông ta đã biết thân phận của Dương Thiên.
Tần Ngữ Huyên không thể diễn tả được nổi khổ trong lòng. Trước kia đối với Dương Thiên, cô là người mà hắn không thể với tới, nhưng bây giờ, đối với cô, Dương Thiên lại càng là người mà cô chẳng thể chạm đến!
Hết chương 194.
Chương 195 Bức lui
Đến cả Chu Dật Phong bên cạnh cũng hết sức kinh ngạc.
Dương Thiên lại là bang chủ của bang Chiến ư?
Trước giờ cậu ta luôn nghe lời chú mình, sự nổi lên nhanh chóng của bang Chiến gần như không thể ngăn cản được, lúc đó cậu ta rất ngưỡng mộ và kính trọng người đã thành lập bang Chiến.
Nhưng cậu ta không ngờ rằng Dương Thiên trước kia vốn bị cậu ta coi thường lại thực sự là bang chủ của bang Chiến, thân phận còn cao hơn cả chú của cậu ta!
Uy Nhĩ thiếu gia cảm thấy thật phiền phức, bản thân vốn tưởng rằng phần thắng đã nắm chắc trong tay, nhưng bây giờ về phía mình, Quyển Mộc Vương thì bị thương, sức chiến đấu giảm đi một nửa, phía anh ta bây giờ chỉ còn hai người là anh ta và Kim Cương Vương mà thôi.
Còn Dương Thiên và Lâm Kiến Sinh liên hợp lại hoàn toàn có thể chống lại họ.
Kế hoạch của anh ta hôm nay khó mà thực hiện được.
Suy nghĩ một hồi, Uy Nhĩ thiếu gia lại nở nụ cười trên mặt, nói: "Tôi đã nghe danh bang chủ bang Chiến và bang Long, quả thực sự là Long Phượng trong người! Bây giờ ba bang phái lớn của thành phố Hải đều ở đây, tôi nghĩ rằng ba bang phái lớn có thể hợp thành thế lực thống nhất. Các người thấy thế nào?"
Uy Nhĩ thiếu gia không phải người ngu ngốc, bây giờ Quyển Mộc Vương bị thương nặng, thực lực phía anh ta bị tổn hại rất lớn, nên trước tiên đi vỗ về Dương Thiên và Lâm Kiến Sinh. Chờ cho đến khi Quyển Mộc Vương hồi phục, và sau đó đánh bại từng người một.
Nhưng sau khi nghe những lời này của anh ta, Dương Thiên và Lâm Kiến Sinh đều lắc đầu.
“Tôi không nhận sự hợp tác của người nước ngoài!” Dương Thiên nhẹ giọng nói.
Lâm Kiến Sinh cũng lắc đầu nói: "Đây là thành phố Hải, là địa bàn của Hoa Hạ, không phải là nơi cường giả cấp B của các người nên ở! Mời mọi người mau chóng rời khỏi! Còn nữa, hãy lập tức rời khỏi bang Lang, nếu không chúng tôi sẽ ra tay cưỡng ép! "
Bây giờ có Dương Thiên ở đây, Lâm Kiến Sinh rất tự tin. Mặc dù trước đây bang Lang đã làm điều ác, nhưng thủ lĩnh của họ vẫn là người Hoa Hạ, và ông ta không muốn quan tâm. Tuy nhiên, bây giờ bang Lang lại bị những người nước ngoài này khống chế! Ông ta sẽ không bao giờ cho phép một chuyện như vậy xảy ra!
Hơn nữa, Uy Nhĩ thiếu gia bọn họ, với tư cách là cường giả cấp B, lại coi thường thỏa thuận giữa các thế lực của các quốc gia và xâm phạm trực tiếp Hoa Hạ.
Đáng tiếc ông ta không có năng lực, nếu không nhất định sẽ giết bọn hắn ở đây!
Vẻ mặt Uy Nhĩ trở nên u ám, anh ta có địa vị ra sao, cảm thấy mình đã nói chuyện rất khách khí với Dương Thiên và Lâm Kiến Sinh, nhưng anh ta không ngờ bọn họ lại không giữ chút mặt mũi nào cho anh ta.
Trong lòng anh ta cũng rất kiêu ngạo, không tin thực lực phe mình yếu hơn Dương Thiên bọn họ.
“Uy Nhĩ thiếu gia, chúng ta ra tay đi! Tuyệt đối không được tha cho họ!” Quyển Mộc Vương nhìn Dương Thiên với vẻ căm hận.
Lúc này, máu trên cánh tay phải của ông ta đã ngừng chảy, thậm chí còn hình thành một lớp màng mỏng. Thực lực đạt tới cấp B, khôi phục thân thể so với người thường còn mạnh hơn rất nhiều!
“Ầm!”
Trận đấu sắp bắt đầu!
Lâm Kiến Sinh trực tiếp chống lại Kim Cương Vương. Còn Dương Thiên tay nắm Vẫn thiết kim đao, cùng lúc đối đầu với Quyển Mộc Vương và Uy Nhĩ thiếu gia. Mấy người còn lại của bang Lang bị Trương Đại Hổ và Chu Nhất Tiền bang Long bọn họ bao vây.
Thực lực của Dương Thiên lúc này đã đạt đến cấp B trung kỳ.
Thực lực của Uy Nhĩ thiếu gia là cấp B sơ kỳ. Do bị gãy xương cánh tay phải, Quyển Mộc Vương chỉ có thể phát huy thực lực ở cấp B sơ kỳ.
Dương Thiên không chút sợ hãi, đường đao có thừa.
Nhưng lực tấn công chính của Dương Thiên tập trung vào Quyển Mộc Vương.
Tuy nhiên, Uy Nhĩ thiếu gia tuy chỉ ở cấp B sơ kì nhưng cũng rất khó đối phó, Vẫn thiết kim đao của Dương Thiên cũng đang nhìn anh ta, toàn lực công kích cũng vô hiệu.
Đánh nhau hồi lâu cũng không ai làm được gì ai.
Uy Nhĩ thiếu gia trong lòng cũng rất tức giận, với thực lực của anh ta, tuy chỉ là cấp B sơ kỳ, nhưng lại đối đầu với cấp B trung kỳ bình thường. Nhưng anh ta và Quyển Mộc Vương hai người lâu như vậy đều không thể hạ được Dương Thiên.
“Hừm! Tôi sẽ nhớ những gì đã xảy ra ngày hôm nay!” Cuối cùng Uy Nhĩ thiếu gia cũng dừng lại và nói một cách mạnh mẽ.
Nói những lời như vậy có nghĩa là cậu ta đã bắt đầu nhận thua.
Có Dương Thiên và Lâm Kiến Sinh hai người họ ở đây, ý đồ của anh ta không thể thực hiện được, hơn nữa bang Lang bọn họ sẽ không bị khống chế bởi anh ta nữa.
Uy Nhĩ thiếu gia hừ lạnh một tiếng, sau đó lập tức đưa Kim Cương Vương và Quyển Mộc Vương đi. Để lại mặt đất đầy hoang tàn.
Dương Thiên và Lâm Kiến Sinh nheo nhẹ mắt nhìn Uy Nhĩ thiếu gia bọn họ rời đi. Họ tạm thời không biết làm gì Uy Nhĩ thiếu gia trong lúc này!
Hù!
Tần Ngữ Huyên ở bên cạnh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy mình đã được cứu rồi.
Hôm nay cô thực sự hoảng sợ.
Nếu không có sự xuất hiện của Dương Thiên, kết cục cuối cùng của cô chắc chắn sẽ rất bi thảm.
“Ngữ Huyên, em hãy tin anh, vừa rồi là anh giả vờ đầu hàng đấy, là sao anh có thể bỏ rơi em chứ!”, Chu Dật Phong kéo chặt quần áo của Tần Ngữ Huyên mà nói.
Bây giờ, vết máu trên mặt Chu Dật Phong đã thành sẹo, cả người nhìn giống như người điên vậy.
Hết chương 195.