• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 86 Ngươi cảm thấy ta thích ngươi sao?
Lúc Hứa Thâm Thâm tỉnh lại, trời đang lúc xế chiều.

Mặt trời dần lặn xuống ở phía Tây, ánh nắng chiều tà chiếu lên bệ cửa sổ, làm cho người ta cảm giác rất ấm áp.

Cô thấy đầu mình vẫn còn hơi đau, có phần ngốc ngốc.

"Tỉnh?" Giọng nói trầm thấp của Lệ Quân Trầm truyền đến từ bên cạnh, bàn tây ấm áp của anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, "Đừng động đậy."

"Nhưng mà tôi đau." Tiếng nói của Hứa Thâm Thâm hơi khàn khàn.

Có vẻ đầu của cô cũng bị thương.

"Đầu bị toác, bên trong còn có máu bầm, cô đừng ngọ nguậy." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.

Hứa Thâm Thâm mím môi, có phần lo lắng, "Trong đầu có máu bầm, tôi sẽ không mù chứ?"

"Cô xem phim truyền hình hơi nhiều đấy." Lệ Quân Trầm toát ra cái vẻ lạnh lùng như có như không, cất giọng nói.

"Nếu tôi mù thì mẹ tôi phải làm sao bây giờ?" Hứa Thâm Thâm trông như sắp khóc.

"Tôi sẽ nuôi cô. . . và cả mẹ cô." Lệ Quân Trầm âm trầm nói, anh vươn tay vén những sợi tóc lòa xòa ra sau vành tai cô: "Sau này không được mạo hiểm như thế nữa."

Hứa Thâm Thâm sửng sốt, sau đó cười nói: "Muốn đạt được một vài mục đích, cũng nên giao ra một cái giá đáng kể."

"Mục đích cô muốn đã đạt được rồi ư?" Lệ Quân Trầm nhàn nhạt hỏi.

"Tôi không biết." Hứa Thâm Thâm mỉm cười, "Tôi chỉ muốn làm cho người khác thấy Lệ tiên sinh tức giận vì hồng nhan."

"Vậy chúc mừng cô, bây giờ tất cả mọi người đã biết, vì cô mà tôi mới khiến Bạch gia náo loạn." Ánh mắt Lệ Quân Trầm đầy thâm thúy, "Cần tôi làm sáng tỏ mọi không liên quan gì đến cô không?"

Hứa Thâm Thâm trợn tròn cặp mắt, "Tôi đây hy sinh chẳng phải là uổng phí ư, chỉ cần Lệ tiên sinh không giải thích cái gì, là đủ rồi."

Đúng là cô muốn để cho tất cả mọi người biết, Hứa Thâm Thâm cô là người phụ nữ của Lệ Quân Trầm, người khác không đụng vào được.

"Bởi cô vừa hộc máu còn phải nằm viện, lần này sẽ theo ý cô." Giọng điệu của Lệ Quân Trầm vẫn cứ lạnh lùng.

Hứa Thâm Thâm yếu ớt mỉm cười, thật ra thì anh sẽ không để cô làm bậy.

"Anh làm gì với Bạch gia vậy?" Hứa Thâm Thâm tò mò hỏi.

Tròng mắt đen của Lệ Quân Trầm toát ra sự lạnh lẽo, "Cổ phiếu tụt xuống, Bạch Quang Huy vào cục cảnh sát."

"Lệ tiên sinh ra tay đúng là không giống với người thường, vậy có phải chuyện đối phó với Diệp gia cũng có thể nhờ Lệ tiên sinh ra tay?" Hứa Thâm Thâm cười híp mắt hỏi.

Lệ Quân Trầm lạnh nhạt nhìn cô, "Hứa Thâm Thâm, cô đang nằm mơ sao?"

"Dù sao thì Diệp Tiêu muốn kết hôn với tôi, thế cũng coi như là tình địch của anh nhỉ?" Hứa Thâm Thâm mím môi, "Đối phó với tình địch, chẳng phải anh nên tàn nhẫn hơn một chút ư?"

"Sẽ là tình địch nếu như tôi cũng thích cô, cô cảm thấy tôi thích cô không?" Đôi mắt đen thăm thẳm của Lệ Quân Trầm trở nên vô cùng thâm trầm.

Hai cái ngón tay của Hứa Thâm Thâm không ngừng vẽ ra các vòng tròn, "Hẳn là, đại khái, có lẽ. . ."

Dù sao cô cũng không ước mơ xa vời.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Lệ Quân Trầm và Hứa Thâm Thâm cùng nhau nhìn sang, Nguyễn Thanh Uyển vẻ mặt tái nhợt đứng ở cửa, cười như không cười nhìn hai người.

"Bà tới đây làm gì?" Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.

"Quân Trầm, mẹ biết con để truyền thông đưa tin mẹ và con cắt đứt quan hệ, nhưng mà mẹ hi vọng trước lúc con tới tòa án làm thủ tục, con sẽ xem vật này." Nguyễn Thanh Uyển nở nụ cười đắc chí, đưa tệp văn kiện trong tay cho anh.

Lệ Quân Trầm nhận lấy, mở túi ra, Hứa Thâm Thâm cũng liếc nhìn.

Sau khi xem xong, hai người đều vô cùng kinh ngạc.

Chỉ có điều Lệ Quân Trầm kinh ngạc là ở trong lòng, hai mắt anh đăm đăm, không nói lời nào.

Hứa Thâm Thâm nhìn Lệ Quân Trầm một chút, sau đó lại nhìn Nguyễn Thanh Uyển, kinh ngạc hỏi, "Bà là mẹ ruột của Lệ tiên sinh?"

"Không sai, tôi là người được cha Quân Trầm chọn để mang thai Quân Trầm, bây giờ cô đã biết tại sao trước kia cha của Quân Trầm lại lập bản di chúc kia chưa, muốn tôi chăm sóc Quân Trầm ư?"

Đôi mắt của Nguyễn Thanh Uyển ánh lên tình thương của mẹ, "Quân Trầm, con . . ."

"Cút!" Lệ Quân Trầm giận tím mặt.

Nguyễn Thanh Uyển ngơ ngẩn, "Quân Trầm, mẹ là mẹ của con."

"Cút ngay đi." Ánh mắt Lệ Quân Trầm hung ác, không có một chút tình cảm nào đối với người mẹ này.

Hứa Thâm Thâm thấy Lệ Quân Trầm xúc động, lập tức ôm lấy cánh tay anh, khe khẽ giọng nói, "Lệ tiên sinh, bình tĩnh."

"Quân Trầm, mẹ không quan tâm con có thừa nhận hay không, nhưng mẹ chính là mẹ của con." Nguyễn Thanh Uyển hít sâu một hơi, "Mẹ sẽ chờ con."

Nói xong, bà ta xoay người đi ra ngoài.

Hứa Thâm Thâm không buông Lệ Quân Trầm ra, cô cảm giác được người đàn ông này đang run rẩy.

Cô bò dậy quỳ ở trên giường, hai tay ôm đầu của anh, để anh dựa vào chính mình.

Ở thời điểm Lệ Quân Trầm gần như muốn bộc phát, sự mềm mại của cô đã kéo lý trí của anh về.

Anh cũng ôm lấy Hứa Thâm Thâm, nhắm mắt, không nói gì.

Bây giờ anh và cô cũng coi như là đồng bệnh tương liên rồi, đều bị mẹ ruột của mình vứt bỏ, thế nên anh cảm động lây.

Chẳng qua Hứa Thâm Thâm thật sự không hề nghĩ tới Nguyễn Thanh Uyển thật sự là mẹ đẻ của Lệ Quân Trầm, hơn nữa còn là mang thai hộ.

Lệ Quân Trầm đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong lòng của mình.

Hứa Thâm Thâm ngồi ở trên đùi của anh, gương mặt dán lên lồng ngực của anh.

Cô ngẩng đầu sâu kín nhìn anh, anh cúi đầu, trong tròng mắt đen thâm thúy phản chiếu khôn mặt của cô.

Càng nhìn càng cảm thấy nóng, Hứa Thâm Thâm trốn tránh ánh mắt của anh.

"Hứa Thâm Thâm, tôi muốn." Giọng của Lệ Quân Trầm đầy từ tính, dễ nghe đến lạ.

Hứa Thâm Thâm mím môi, "Được."

"Tôi sẽ nhẹ nhàng một chút." Giọng của Lệ Quân Trầm khàn khàn.

Hứa Thâm Thâm mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng, ngượng ngùng gật đầu.

...

Sau ngày đó, Lệ Quân Trầm đi tới tòa án chính thức xin đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với Nguyễn Thanh Uyển.

Tòa án cũng đã thông qua, Nguyễn Thanh Uyển và Lệ Quân Trầm không tiếp tục liên quan.

Lúc Nguyễn Thanh Uyển nhận được tin tức, bà ta giận đến mức đập vỡ tất cả mọi thứ trong phòng.

Tại sao!

Mình là mẹ đẻ của nó, tại sao nó lại thờ ơ!

Bạch Quang Huy đứng ở cửa nhìn bà ta nổi điên, lạnh lùng nói: "Tôi đã sớm nói rồi, ban đầu bà không nên tùy ý để cha của Lệ Quân Trầm đưa Lệ Quân Trầm đi, mẹ con hai người quá xa cách, nó sẽ không bận tâm đến cảm nhận của bà."

Nguyễn Thanh Uyển rơi lệ đầy mặt, "Ông nói tôi nên làm cái gì bây giờ? Là ông để tôi đi mang thai hộ, cũng là ông nghĩ cách cho tôi."

Bạch Quang Huy hít sâu một hơi, giọng điệu hờ hững, "Tôi thấy chuyện này cần phải bắt đầu giải quyết từ chỗ Hứa Thâm Thâm, chi bằng bà tới lấy lòng cô ta, gần gũi với cô ta hơn, đợi thời cơ chín muồi rồi, cô dẫn cả Uyển Uyển đến."

Ông vẫn hi vọng Lệ Quân Trầm có thể lấy Tư Đồ Uyển Uyển, như vậy Bạch gia liền có chỗ để dựa vào.

Nguyễn Thanh Uyển sâu kín thở dài, "Để tôi thử xem."

Nhưng mà từ trong đáy lòng, bà rất không thích Hứa Thâm Thâm.

Bà cho rằng là cái con hồ ly tinh này cướp đi con trai của mình!

"Lần này nhất định phải thành công." Bạch Quang Huy nới bằng cái giọng điệu lãnh đạm, "Đừng quên tại sao tôi cưới bà."

Nguyễn Thanh Uyển cười lạnh, "Ông có thể không cưới tôi được ư?"

Mặt Bạch Quang Huy liền biến sắc, "Bạch Linh đã hỏi có phải giữa tôi và bà có bí mật gì không, tốt nhất là bà hãy đóng cho chặt cái miệng của mình vào."

"Vậy ông cũng phải khiến Bạch Viện Viện chú ý thái độ của mình một chút, dù sao tôi cũng là trường bối của nó!" Nguyễn Thanh Uyển bất mãn nói.

Bạch Quang Huy nhíu mày, "Bà yên tâm, tôi sẽ dặn dò nó."

Nguyễn Thanh Uyển nở nụ cười lạnh lùng, quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, bà có cảm giác, rằng một khi Lệ Quân Trầm biết sự thật, bọn họ đều sẽ chạy không thoát.

Hết chương 86.


Chương 86 Ngươi cảm thấy ta thích ngươi sao?
Chương 87 Muốn dẫn cô đi

Lệ Quân Trầm tựa vào lòng Hứa Thâm Thâm ngủ một giấc rất sâu.

Hứa Thâm Thâm mở to đôi mắt tròn xoe ngập ngước, nhìn lên trần nhà.

Cô một bàn nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của cô, động tác rất dịu dàng.

Lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Nhiếp Tử San giơ lên giỏ trái cây đứng ở cửa, ngây ngẩn cả người.

Cô không nghĩ tới mình sẽ bắt gặp cảnh tượng ướt át như vậy.

Thế mà bọn họ lại làm chuyện đó ở trong phòng bệnh, nghĩ tới đây, gò má cô đỏ lên, cô yên lặng đi ra ngoài.

Hứa Thâm Thâm chớp mắt vài cái, lấy tay vỗ vỗ bả vai Lệ Quân Trầm, "Lệ tiên sinh, Nhiếp Tử San ở ngoài cửa."

Lệ Quân Trầm chậm rãi mở mắt, khẽ nhíu mày, "Cô ta tới đây làm cái gì?"

Hứa Thâm Thâm lắc đầu, cô cũng không biết, hơn nữa không gõ cửa lập tức tiến vào, một chút lễ phép cũng không có.

Lệ Quân Trầm ngồi dậy, dùng chăn gói kỹ Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm ôm chăn, cười nói: "Lệ tiên sinh sợ cơ thể tôi bị người ta nhìn thấy ư, nhưng mà phía ngoài là một người phụ nữ, anh mới là người có lực hấp dẫn với cô ấy, không phải sao?"

Lệ Quân Trầm thong thả ung dung mặc áo sơ mi, giọng điệu trong trẻo lạnh lùng, "Tôi không thích cô bị bất cứ kẻ nào nhìn thấy cơ thể cô."

"Bá đạo!" Mặt mày Hứa Thâm Thâm đầy ý cười.

Lệ Quân Trầm cầm lấy một cái quần ngủ bằng bông đi tới, bế Hứa Thâm Thâm lên, mặc vào cho cô.

Hứa Thâm Thâm cũng không nhăn nhó, hưởng thụ sự chăm sóc của anh.

Chính mình đã biến thành như vậy, chẳng phải là tại anh ấy thì ai.

Thế nên cô cảm thấy chuyện anh làm là rất hiển nhiên.

Qua mười phút sau, Nhiếp Tử San đứng ở cửa gõ cửa.

"Vào đi." Tiếng nói của Lệ Quân Trầm rất trầm thấp.

Thấy cô ta tới, trong lòng Hứa Thâm Thâm có phần kinh ngạc, còn tưởng rằng cô ta đã rời đi trong cơn tức giận rồi chứ.

"Em nghe nói Thâm Thâm phải nhập viện rồi, thế nên mới tới thăm." Nhiếp Tử San dịu dàng cười nói.

Thầm nghĩ đến bọn họ còn có thể làm chuyện thẹn thùng như thế, chắc hẳn là cũng không có chuyện gì nghiêm trọng.

"Cảm ơn." Hứa Thâm Thâm cảm thấy cô ta tới hơi quá thường xuyên.

Mục đích không cần nói cũng biết, hẳn là tới để gặp Lệ Quân Trầm.

Lệ Quân Trầm rất lạnh nhạt, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Bùi Triết, bảo anh ta đưa đồ ăn tới đây.

Nhiếp Tử San dịu dàng nói: "Tư Đồ Uyển Uyển là người phát ngôn cho sản phẩm của công ty anh phải không?"

Lệ Quân Trầm nhíu mày, "Loại chuyện nhỏ nhặt này tôi chưa bao giờ hỏi tới."

"Em chỉ muốn hỏi anh thử, xem có thể đổi thành hai người đồng thời phát ngôn được không, Văn Du cũng muốn làm người phát ngôn cho sản phẩm này." Nhiếp Tử San cẩn thận hỏi.

Lần này cô tới chính là vì em gái của mình.

Ánh mắt Lệ Quân Trầm trong trẻo lạnh lùng, "Những chuyện này không phải do tôi quyết định."

"Nhưng mà anh có thể thay đổi mà, không phải ư?" Nhiếp Tử San nhàn nhạt cười, “Em tin chắc rằng anh sẽ nhìn vào tình cảm trước kia của chúng ta mà đáp ứng em.”

Hứa Thâm Thâm ôm gối bày ra vẻ mặt nghiền ngẫm, rõ ràng là Nhiếp Tử San cố ý nói ra lời này.

Cô nghiêng đầu nghe, cũng không đáp lời.

"Hứa Thâm Thâm, không phải công ty của cô đã ra sản phẩm mới sao?" Lệ Quân Trầm nhìn về phía cô, ánh mắt có vẻ ôn tồn.

"Là một sản phẩm son môi." Hứa Thâm Thâm trả lời, "Nhưng em nghĩ Nhiếp tiểu thư sẽ chướng mắt."

"Quân Trầm, ý em là . . . " Nhiếp Tử San không rõ tại sao Lệ Quân Trầm lại muốn làm cho cô khó chịu.

"Thâm Thâm cũng không khác gì tôi." Lệ Quân Trầm nói bằng giọng điệu lạnh nhạt, "Không muốn thì thôi."

Hứa Thâm Thâm thoáng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lời này của Lệ Quân Trầm là có ý ám chỉ quan hệ của cô và anh không giống bình thường sao?

Nghe anh nói như vậy, tâm trạng của cô rất tốt.

Nhiếp Tử San thì lại có cảm giác bị tát một phát vào mặt.

"Cũng được." Cô ta thở dài, "Hứa tiểu thư, nếu sản phẩm này có thể để em gái tôi làm người phát ngôn, không bằng chúng ta có thể hợp tác sâu hơn một chút."

"Tôi không thành vấn đề." Hứa Thâm Thâm mỉm cười.

Dù sao thì cũng là mối làm ăn đưa tới cửa, cô sẽ không từ chối.

Nhiếp Tử San giật giật khóe miệng, "Còn có, tuần tới sẽ diễn ra buổi dạ tiệc hàng năm của công ty đầu tư Lập Đức, em hi vọng anh sẽ tới."

"Nếu Thâm Thâm xuất viện thì tôi sẽ đi." Lệ Quân Trầm rất không nể mặt mà nói.

Nhiếp Tử San mím môi, quay đầu nhìn về phía Hứa Thâm Thâm, "Hi vọng Hứa tiểu thư sớm ngày khang phục."

Nói xong, cô ta quay đầu rời đi.

Trong nháy mắt cô ta xoay người, vành mắt của cô ta có nước mắt đang đảo quanh.

Hứa Thâm Thâm có phần kinh ngạc.

Từ trước tới nay, Nhiếp Tử San trong ấn tượng của cô vẫn luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ, sao đột nhiên lại khóc thế này?

Cô dám cá rằng, Nhiếp Tử San rơi nước mắt chính là cho Lệ Quân Trầm nhìn.

Cô trộm liếc Lệ Quân Trầm một cái, nhẹ nhàng hỏi, "Hình như cô ta vừa mới khóc đấy."

"Ừ. " Lệ Quân Trầm gật đầu.

"Có phải anh hơi quá đáng rồi không?" Hứa Thâm Thâm hỏi.

"Bây giờ cô ta là thiếu phu nhân của Tông gia, cô hi vọng tôi làm cái gì?" Giọng điệu của Lệ Quân Trầm trong trẻo lạnh lùng, "Một cuộc tình bí mật với cô ta?"

Hứa Thâm Thâm cười mỉa: "Đó là chuyện của anh."

Cô không có quyền can thiệp.

Chẳng qua trong lòng lại cảm thấy có phần không thoải mái.

Có lẽ là Lệ Quân Trầm vẫn còn hơi thích Nhiếp Tử San, nếu không thì sao lại phải suy nghĩ thay cô ta.

Cô ta là thiếu phu nhân của Tông gia, sợ gây nên ảnh hưởng tới cô ta.

Đây có phải là yêu đến mức rất sâu đậm không?

Tròng mắt đen của Lệ Quân Trầm lúc sáng lúc tối nhìn cô, không biết đang suy nghĩ gì.

――

Hôm sau.

Trạm Hoàng Vũ đến thăm Hứa Thâm Thâm, đương nhiên là nhân lúc Lệ Quân Trầm không có ở đây.

Anh ta tựa vào cửa, huýt sáo một tiếng, trông rất lưu manh.

Hứa Thâm Thâm nheo mắt lại, lành lạnh nói: "Trạm tiên sinh tới thật không đúng lúc, Lệ tiên sinh vừa mới đi khỏi."

Trạm Hoàng Vũ nhướn lông mày, "Cô sẽ không cho rằng tôi sợ anh ta đấy chứ?"

Hứa Thâm Thâm ra vẻ ngạc nhiên.

Chứ còn sao nữa?

"Khụ khụ. " Trạm Hoàng Vũ hắng giọng một cái, "Tôi chỉ cảm thấy nơi này là bệnh viện, đánh nhau thì không hay cho lắm."

Ánh mắt Hứa Thâm Thâm sâu kín, "Nơi này là bệnh viện thì mới càng thích hợp để đánh nhau ấy chứ, bị thương có thể trực tiếp khám chữa."

"Cô học ai mà lại độc mồm đọc miệng thế hả?" Trạm Hoàng Vũ lắc lư đi tới, ngồi vào trên ghế.

"Trời sinh." Hứa Thâm Thâm trả lời, "Không biết trạm tiên sinh anh tới đây làm gì?"

"Thăm cô." Giọng điệu của Trạm Hoàng Vũ mang theo một tia bất mãn, "Cô bày cái vẻ mặt gì ra thế kia, thấy tôi nên mất hứng?"

Hứa Thâm Thâm gật đầu.

"Tại sao?" Trạm Hoàng Vũ có phần giận dỗi.

"Lệ tiên sinh không thích anh." Hứa Thâm Thâm thành thật trả lời.

"Cô sợ anh ta?" Trạm Hoàng Vũ bất mãn nhíu mày.

"Dĩ nhiên rồi, ai mà không sợ kim chủ của mình chứ." Hứa Thâm Thâm vô tư thản nhiên trả lời.

"Thâm Thâm, tôi cũng là người có tiền, rất rất có tiền . . ." Trạm Hoàng Vũ cường điệu, "Tôi có thể cho cô nhiều hơn, còn nhiều hơn cả Lệ Quân Trầm, hơn nữa còn không cần cô báo đáp."

"Thiên hạ không có miễn phí bữa trưa, trạm tiên sinh ta không dám. " Hứa Thâm Thâm nhàn nhạt mà cười cười.

"Tôi là nghiêm túc." Trạm Hoàng Vũ đứng dậy, hai tay đặt trên bả vai gầy yếu của cô, "Thâm Thâm, tôi thật sẽ đối tốt với cô, hơn nữa không cần cô lấy bất kỳ thứ gì ra, chỉ cần cô rời khỏi anh ta là được."

Hứa Thâm Thâm nhíu mày, người đàn ông này thật là kỳ lạ.

"Cô ấy sẽ không rời khỏi tôi." Chẳng biết lúc nào, Lệ Quân Trầm đã tới, anh đẩy Trạm Hoàng Vũ ra, che Hứa Thâm Thâm ở phía sau.

Trạm Hoàng Vũ lùi về phía sau hai bước, lạnh lùng nhìn anh, "Lệ tiên sinh, ai goi anh tới đây vậy?"

"Cách xa cô ấy một chút." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.

"Nếu như tôi nói không thì sao?" Con mắt đẹp đẽ của Trạm Hoàng Vũ mang theo sự khiêu khích, "Lần này tôi trở về chính là để mang cô ấy đi."

Hết chương 87.
Chương 88 Cô ấy không vứt bỏ anh

"Mang tôi đi nơi nào?" Hứa Thâm Thâm tò mò hỏi, làm người trong cuộc cô có quyền được hỏi.

"Nước Anh." Trạm Hoàng Vũ nói với cô bằng giọng điệu rất bình thản và dịu dàng, nhưng khi nhìn Lệ Quân Trầm, ánh mắt anh ta lại vô cùng âm u.

Lệ Quân Trầm hé mắt, nhìn cô.

Hứa Thâm Thâm cười một tiếng, ôm lấy hông của anh, nói với Trạm Hoàng Vũ: "Trạm tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không đi đâu hết."

Đôi mắt đen như nước sơn của Lệ Quân Trầm trầm trầm.

"Thâm Thâm, đây là thời cơ tốt nhất để cô rời khỏi anh ta, chẳng lẽ cô muốn bị người ta đâm sau lưng cả đời sao? " Trạm Hoàng Vũ thâm trầm hỏi, thấy Hứa Thâm Thâm bị người khác nói xấu, anh đều khó chịu hơn bất cứ kẻ nào.

Hứa Thâm Thâm đã sớm lạnh nhạt rồi, "Tôi không quan tâm."

Trạm Hoàng Vũ vô cùng đau đớn nhìn cô, "Cái cô nhóc này, thật là. . ."

Hứa Thâm Thâm khẽ than thở, "Tôi thật sự sẽ không rời khỏi Lệ tiên sinh, cảm ơn anh vì đã đối tốt với tôi như vậy."

"Thâm Thâm, tôi sẽ khiến cô tin tưởng tôi, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện đi theo tôi. " Trạm Hoàng Vũ vẫn không từ bỏ ý định mang cô đi.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười, "Trạm tiên sinh, đi thong thả."

Trạm Hoàng Vũ bất đắc dĩ rời đi.

Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn Hứa Thâm Thâm ôm eo mình, ánh mắt thoáng ánh lên sự dịu dàng, anh vươn tay vuốt ve gương mặt của cô, có phần yêu thương.

"Có phải là anh rất cảm động không?" Hứa Thâm Thâm cười hỏi.

Lệ Quân Trầm dùng đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn cô, không nói gì.

"Lệ tiên sinh, tôi bắt đầu muốn đối phó với Diệp gia rồi." Hứa Thâm Thâm ngửa đầu nhìn anh, "Giúp tôi nhé."

"Được." Lệ Quân Trầm cúi đầu, hôn lên môi của cô.

Cô không hề vứt bỏ anh.

Cô nói cái gì thì chính là cái đó.

――

Hai ngày sau, rốt cuộc Hứa Thâm Thâm cũng xuất viện.

Cô có cảm giác như trút được gánh nặng, nếu cứ còn ở bệnh viện thêm nữa, cô cảm giác mình sẽ phát điên lên mất.

Thế nên ngày hôm sau, cô lập tức đi làm.

Đương nhiên là lén lút.

Đợi Lệ Quân Trầm đi trước, cô mới thay quần áo, cũng lặng yên không một tiếng động rời khỏi biệt thự Danh Sơn.

Vừa đến công ty, chuyện thứ nhất cô làm chính là liên lạc với Nhiếp Tử San, hỏi vè chuyện Nhiếp Văn Du làm người phát ngôn.

Hứa Thâm Thâm thế mới biết, ở nước Mỹ Nhiếp Văn Du là một người mẫu châu Á cũng có chút danh tiếng.

Nói tới phí phát ngôn, Hứa Thâm Thâm cười nói: "Nhiếp tổng, cô biết tập đoàn Hứa thị chúng tôi không có nhiều tiền mà."

Nhiếp Tử San nhíu mày, "Nhưng Văn Du cũng sẽ không tự hạ thấp giá trị con người mình xuống."

"Mọi chuyện đều có thể thương lượng." Hứa Thâm Thâm cũng không có ý để tuột mất con cá lớn này khỏi tay, "Nếu bên cô đầu tư cho cái nhãn hiệu này, tôi có thể cho bên cô một phần lợi nhuận, điều kiện chính là để cho Văn Du là người phát ngôn miễn phí."

"Cô hào phóng thế ư?" Nhiếp Tử San không quá tin tưởng cô, suy cho cùng Hứa Thâm Thâm ở trong suy nghĩ của cô ta là loại người sẽ không bỏ qua bất cứ lợi ích nào.

"Dĩ nhiên." Hứa Thâm Thâm mỉm cười, lợi dụng cái nhãn hiệu mỹ phẩm này và độ nổi tiếng của Nhiếp Văn Du, cô muốn đánh mở sang thị trường Âu Mỹ, đem từ đó sẽ kéo lên danh tiếng của tập đoàn Hứa thị.

Nhiếp Tử San suy nghĩ một lúc, "Được rồi, trưa nay hai ta cùng ăn bữa cơm đi?"

"Vâng." Hứa Thâm Thâm cười yếu ớt, không biết có phải là Nhiếp Tử San lại muốn nói cái gì đó với cô không.

Hứa Thâm Thâm đi ra từ trong phòng làm việc, thấy Diệp Mạc Phàm cũng vừa đi vào.

"Diệp thiếu gia, đợi chút." Hứa Thâm Thâm mỉm cười đi tới.

Bây giờ Diệp Mạc Phàm nghe thấy giọng nói của Hứa Thâm Thâm thôi cũng đã cảm thấy nhức đầu, anh ta lui về phía sau một bước, nhìn cô, giọng điệu không tốt, "Làm gì?"

"Có phải là anh đi nhầm chỗ rồi không?" Hứa Thâm Thâm ôm hai tay, lia mắt đánh giá anh ta.

"Không hề." Diệp Mạc Phàm lạnh lùng nói.

"Diệp thiếu gia đang giả vờ hồ đồ sao?" Ánh mắt Hứa Thâm Thâm chợt trầm xuống, "Lúc trước đã nói rồi, tôi sẽ hợp tác với tập đoàn Hoàn Vũ, còn anh sẽ phải cút ra khỏi tập đoàn Hứa Thị."

Mặt Diệp Mạc Phàm liền biến sắc, hai tai nóng lên, khẽ cắn răng, "Tôi biết rồi!"

Thật ra thì anh ta vẫn luôn nhớ tới chuyện này.

Chẳng qua mấy ngày Hứa Thâm Thâm nằm viện, anh ta vẫn chưa đi.

"Vậy là anh tới thu dọn đồ đạc hả?" Hứa Thâm Thâm lạnh lùng cười nói, "Thu thập thời điểm cũng đừng lấy đi không thuộc về vật của ngươi."

Diệp Mạc Phàm tức giận đến mức xanh mặt, "Thâm Thâm, cô quá độc ác."

"Cảm ơn vì đã khích lệ." Hứa Thâm Thâm cũng không quan tâm anh ta nói chính mình như thế nào, bây giờ cô chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Đôi mắt đen của Diệp Mạc Phàm chìm chìm nổi nổi, nhìn Hứa Thâm Thâm với ánh nhìn khó hiểu, hỏi: "Cô còn muốn làm cái gì nữa?"

"Xem anh biến khỏi đây đó." Hứa Thâm Thâm cười nói.

"Cô!" Diệp Mạc Phàm mang theo hận ý nhìn cô.

"Phiền anh nhanh lên một chút, tôi bề bộn nhiều việc, tôi muốn dùng gian phòng này làm phòng làm việc." Hứa Thâm Thâm lạnh lùng mà nói, vẻ mặt nghiêm túc.

Diệp Mạc Phàm mặt đỏ tới mang tai, anh chẳng qua là tới một ít phần giấy tờ, nhưng là bây giờ Hứa Thâm Thâm nhưng muốn đuổi anh đi.

"Hứa Thâm Thâm, dù tôi đi, nhưng tôi vẫn là cổ đông của công ty, hẳn là nên để cổ đông quyết định tôi đi hay ở chứ?" Giọng của anh ta trầm trầm.

"Nói vậy là anh định không giữ lời?" Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn anh ta, "Có thể, chỉ cần anh dám thừa nhận anh đường đường nhị thiếu của Diệp gia, nói không giữ lời, ức hiếp phụ nữ là được rồi."

Hô hấp của Diệp Mạc Phàm có phần dồn dập, đối mặt hành động gây hấn của Hứa Thâm Thâm, anh ta lại không có khả năng chống trả.

Hứa Thâm Thâm cười lạnh, "Muốn đấu với tôi ư, đúng là không biết tự lượng sức mình!"

Trước kia, là cô nhường anh ta, bây giờ thì không cần phải làm thế nữa rồi.

Diệp Mạc Phàm đi vào dọn đồ dưới ánh mắt châm chọc của cô.

Nhân viên làm việc cũng đi tới, tò mò nhìn.

Hứa Thâm Thâm nhếch khóe miệng lên cười lạnh.

Diệp Mạc Phàm dọn đồ xong, chuẩn bị rời đi.

Hứa Thâm Thâm lại cười nói: "Đợi một chút."

"Cô còn muốn làm gì?!" Diệp Mạc Phàm cực kỳ phẫn nộ hỏi.

"Tôi muốn kiểm tra một chút." Hứa Thâm Thâm chặn ở trước mặt của anh ta, "Tôi nói rồi, tôi không cho anh mang đi bất kỳ thứ gì thuộc về nơi này!"

"Hứa Thâm Thâm, cô đừng quá khinh thường người khác!" Diệp Mạc Phàm biết nếu anh ta để cho Hứa Thâm Thâm được như ý, anh ta sẽ mất sạch mặt mũi.

Hứa Thâm Thâm hừ lạnh: "Sao lại chột dạ thế? Xem ra anh thật sự cầm đi thứ không nên cầm."

Diệp Mạc Phàm cắn răng, loảng xoảng bỏ cái thùng trên tay xuống chiếc bàn bên cạnh, "Cô kiểm tra đi!"

"Thế thì tôi đây sẽ không khách sao." Hứa Thâm Thâm vén ống tay áo lên, đi tới, lật úp sấp đổ cái thùng của anh ta ra.

Mặt Diệp Mạc Phàm xanh lè.

"Diệp thiếu gia dù không tính là quân tử, nhưng biểu hiện hôm nay vẫn rất không tệ, thế mà lại không mượn gió bẻ măng." Hứa Thâm Thâm lạnh lùng cười nói, "Chẳng qua cái chuyện đã đi ngoại tình còn muốn chiếm lấy gia sản của vị hôn thê, cả đời này anh đừng mơ rũ sạch!"

Lồng ngực Diệp Mạc Phàm phập phồng không ngừng, anh ta chưa từng bị ai châm chọc như vậy.

Hiện tại anh ta mới nhìn thấy rõ sự lợi hại của Hứa Thâm Thâm.

"Biến đi!" Hứa Thâm Thâm ánh mắt lạnh lùng.

Diệp Mạc Phàm nhìn cái thùng đồ kia, cũng không muốn lấy nữa, xoay người rời đi.

Hứa Thâm Thâm lại càng không khách sáo, "Vứt hết đống đồ này đi!"

Hai nhân viên đứng ở bên cạnh lập tức làm theo, hiện tại ở công ty này là Hứa Thâm Thâm định đoạt, ai dám nói không.

Diệp Mạc Phàm quay đầu lại nhìn thoáng qua Hứa Thâm Thâm, khoản nợ này anh ta sẽ nhớ kỹ.

Ánh mắt Hứa Thâm Thâm sâu thăm thẳm, "Chuyển đồ đạc của tôi vào đi, trước khi tôi trở về phải chuẩn bị xong."

"Vâng thưa Hứa tổng." Lâm Tư Kỳ đứng ra lên tiếng đáp lời, một câu Hứa tổng này cũng là nói cho mọi người nghe, rất nhanh công ty sẽ phải vật quy nguyên chủ.

Hết chương 88.
Chương 89 Chân đạp hai thuyền

Hứa Thâm Thâm thuê xe đi gặp Nhiếp Tử San.

Đi tới nhà hàng, cô thấy chị em Nhiếp thị đang chờ mình.

"Xin lỗi, tôi tới chậm." Hứa Thâm Thâm cười nhạt.

"Không sao, chúng tôi cũng vừa mới đến." Nhiếp Tử San mỉm cười, "Cô muốn ăn gì?"

Hứa Thâm Thâm trả lời, "Ăn gì cũng được."

Nhiếp Văn Du lạnh lùng nhìn cô, "Thế thì cô uống nước đi!"

"Không thành vấn đề." Hứa Thâm Thâm không thèm quan tâm tới sự công kích của cô ta.

Nhiếp Tử San tỏ ý bảo em gái mình đừng nói lung tung, cô ta nhàn nhạt cười nói: "Văn Du bị tôi chiều hư rồi."

"Không sao, tôi cũng bị Lệ tiên sinh chiều hư đấy thôi." Hứa Thâm Thâm rất biết cach dùng lời nói để chọc điên người khác.

Sắc mặt Nhiếp Tử San hơi đổi, cô bưng ly nước lên, làm bộ như lơ đễnh uống nước.

Nhiếp Văn Du thì lại bắt bẻ cô, "Chuyện này thì có gì hay ho mà khoe khoang!"

"Tôi không tin cô sẽ không khoe khoang nếu cô là người phụ nữ của Lệ Quân Trầm!" Hứa Thâm Thâm thản nhiên đấp.

Nhiếp Văn Du cắn răng, không cách nào phản bác.

Lời Hứa Thâm Thâm nói không sai chút nào.

Đổi thành những người phụ nữ khác, nhất định sẽ còn quá đáng hơn cả Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười, cố ý hỏi: " Nhiếp tổng, cô nói thử xem?"

"Tôi chưa bao giờ coi Quân Trầm như một công cụ để khoe khoang." Nhiếp Tử San nhẹ nhàng nói.

"Tôi đây là dùng vào đúng lúc." Hứa Thâm Thâm cười khẽ, "Suy cho cùng anh ấy cũng đã thừa nhận tôi là đặc biệt nhất."

"Không thể nào!" Nhiếp Văn Du không tin Lệ Quân Trầm sẽ nói như vậy.

Hứa Thâm Thâm cười nhạt, "Nếu không tin thì cô có thể hỏi chị gái của mình."

Nhiếp Tử San nhìn về phía Hứa Thâm Thâm, có phần kinh ngạc, ban đầu Lệ Quân Trầm chỉ nói là bọn họ không khác nhau, ý là cùng một loại người, chẳng qua có thể làm cho Lệ Quân Trầm coi thành một loại người khác, thì quả thật là đã chứng tỏ cô đặc biệt.

Thấy chị gái của mình không phủ nhận, gương mặt Nhiếp Văn Du cứng đờ, không nói lời nào.

"Hứa tiểu thư, xế chiều này nếu cô có thời gian, không bằng chúng ta cùng nhau đi dạo phố đi?" Nhiếp Tử San cười híp mắt hỏi.

"Cũng tốt, đúng lúc tôi cũng đang muốn mua lễ phục." Hứa Thâm Thâm không từ chối.

Nhiếp Tử San cong khóe miệng, nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.

――

Ăn cơm trưa xong, ba cô gái cùng nhau đi dạo phố.

Mỗi người đều có mục đích riêng, nhưng ai cũng bày ra bộ mặt bình thản giả tạo.

"Chị, cái váy màu tím này đẹp quá, Quân Trầm từng nói chị mặc màu tím là đẹp nhất." Nhiếp Văn Du cầm lên một chiếc váy dài màu tím nhạt, kích động reo lên.

Nhiếp Tử San nhìn thoáng qua Hứa Thâm Thâm, không chút khiêm tốn nói: "Đúng là trước kia Quân Trầm đã nói như vậy."

"Cô không cần giải thích với tôi, tôi tin." Hứa Thâm Thâm cười nhạt, chuyện như vậy căn bản là không thể kích động được cô.

Nhiếp Tử San khựng lại một chút, cô ta không thể nhìn thấu Hứa Thâm Thâm.

Rõ ràng là Hứa Thâm Thâm dây dưa với Lệ Quân Trầm, cho dù ai nhìn vào đều cũng cảm thấy cô ta rất thích Lệ Quân Trầm, nhưng mà tại sao mình kích thích cô ta, cô ta lại không có chút phản ứng nào?

Hứa Thâm Thâm thật sự không thèm để ý.

Cho dù Lệ Quân Trầm đã từng khen ngợi Nhiếp Tử San mặc màu tím rất đẹp, cô cũng sẽ không ghen.

Bởi vì bọn họ đã là quá khứ.

Cho dù bây giờ Lệ Quân Trầm còn vẫn nhớ mãi không quên được cô ta, thì cô cũng sẽ không tức giận hay ghen tuông.

Cô hiểu rõ quan hệ giữa mình và Lệ Quân Trầm, cô có thể lừa gạt mọi người, nhưng không lừa được trái tim của mình.

Thế nên nó đã sớm lạnh nhạt rồi.

Điều cô quan tâm nhất, chỉ có mỗi một cái nhíu mày và mỗi một nụ cười của Lệ Quân Trầm, còn những người khác đều là mây bay.

"Cô có muốn thử chiếc váy này không?" Nhiếp Tử San cười hỏi.

Hứa Thâm Thâm lắc đầu, "Không thích hợp phong cách của tôi, tôi sẽ không thử."

"Thế thì cô cũng đừng cướp người đàn ông của chị tôi!" Nhiếp Văn Du bất mãn nói.

Hứa Thâm Thâm cười, "Cướp đàn ông cần dựa vào bản lĩnh, cô uy hiếp tôi cũng vô dụng."

Nhiếp Văn Du hận đến ngứa răng, hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm không quan tâm, tự nhiên đi chọn quần áo, cô nhìn trúng một chiếc váy đen ngắn kiểu dáng đơn giản.

Trong buổi dạ tiệc của ông ty đầu tư Lập Đức, cô cũng không muốn cướp sự nổi bật, thế nên cô sẽ ăn mặc đơn giản một chút.

"Sao cô lại chọn cái kiểu váy phụ nữ đàng hoàng thế này vậy!" Nhiếp Văn Du lạnh lùng châm chọc.

Hứa Thâm Thâm cười nhạt, "Chẳng lẽ chiếc váy cô chọn cho chị mình không dành cho phụ nữ đàng hoàng?"

Nhiếp Văn Du trừng mắt liếc Hứa Thâm Thâm, xoay người đi chọn váy cho mình.

Lúc này, điện thoại của Hứa Thâm Thâm bỗng nhiên vang lên.

Cô lấy điện thoại di động ra, thấy là Lệ Quân Trầm gọi tới, khóe miệng không khỏi cong lên.

"Lệ tiên sinh." Cô lên tiếng.

"Tôi đã nói là cô nên nghỉ ngơi thêm vài ngày." Lệ Quân Trầm ký tên lên tập văn kiện xong, sau đó thả chiếc bút máy trong tay ra.

"Không có cách nào, trời sinh mệnh lao lực không thể không đi làm." Hứa Thâm Thâm yếu ớt cười nói, "Em đang đi dạo phố."

"Muốn mua gì cứ mua, báo tên tôi ra là được." Giọng điệu của Lệ Quân Trầm hơi trầm trầm.

Hứa Thâm Thâm nhíu mày nhìn thoáng qua hai chị em bên cạnh, cười nói: "Tôi sợ nói tên của anh ra người khác cũng không tin, không bằng anh tới tính tiền đi."

"Ừ." Lệ Quân Trầm gật đầu, "Tôi xong việc rồi, cô gửi địa chỉ cho tôi đi."

Chính bản thân Hứa Thâm Thâm cũng thoáng sửng sốt một chút, còn tưởng rằng anh sẽ không đáp ứng.

"Được." Cô gật đầu cười đáp, cúp điện thoại, sau đó gửi địa chỉ tới.

"Ai vậy? " Nhiếp Văn Du lạnh lùng hỏi.

"Bạn trai tôi." Hứa Thâm Thâm ranh mãnh cười đáp.

"Cô đúng là không biết xấu hổ, chân đạp hai thuyền." Nhiếp Văn Du châm chọc nói.

Hứa Thâm Thâm hờ hững cười, cô biết sẽ không có ai cho rằng cô và Lệ Quân Trầm là quan hệ nam nữ bình thường.

Mấy phút đồng hồ sau, Nhiếp Tử San đi ra từ trong phòng thử đồ, đúng là cô ta mặc chiếc váy dài màu tím nhạt kia trông rất đẹp.

Chiếc váy mang phong cách Hi Lạp cổ, phần thắt lưng cao, hơn nửa bản thân cô ta cũng không thấp, mặc chiếc váy này vào khiến cho người ta có một loại cảm giác thần thánh.

Không chỉ có Hứa Thâm Thâm cảm thấy đẹp mắt, mà các nhân viên bán hàng đứng xung quanh cũng cảm thấy rất đẹp.

"Chị, chị đúng là tiên nữ mà!" Nhiếp Văn Du ngạc nhiên chợt hô lên một tiếng, sợ Hứa Thâm Thâm không nghe thấy được.

Hứa Thâm Thâm đi tới, mở lời tán dương: "Ừ, rất đẹp, làm cho người ta có cảm giác rất thần thánh."

Nhiếp Văn Du cho là Hứa Thâm Thâm đã thua đến tâm phục khẩu phục, đthế nên vô cùng đắc ý.

Khóe miệng Nhiếp Tử San nở nụ cười, cô ta cũng cảm thấy chiếc váy này rất đẹp.

"Quân. . . Quân Trầm? !" Cô hơi ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thoáng cái đã ngây ra như phỗng.

Thật là hỏng bét, chiếc váy này là để cho anh ấy thấy trong buổi yến hội.

Nhiếp Văn Du lập tức quay đầu nhìn lại, thấy Lệ Quân Trầm thì gương mặt hơi đỏ lên, sau đó liền nhìn về phía Hứa Thâm Thâm với ánh mắt căm tức.

Hứa Thâm Thâm cười yếu ớt, "Nhìn tôi làm gì, tôi chỉ thỏa mãn mong muốn được gặp anh ấy của các cô thôi mà."

Cô nói không sai.

Nhiếp Tử San có tình lôi kéo Hứa Thâm Thâm đi dạo phố ăn cơm, chính là vì có thể nhìn thấy Lệ Quân Trầm, nhưng cô không muốn để cho Lệ Quân Trầm thấy bộ dáng bây giờ của mình!

"Mua gì?" Trong mắt Lệ Quân Trầm chỉ có Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm cười nhạt, "Em vừa ý một cái váy, định mặc để tham gia dạ tiệc."

"Quân Trầm." Nhiếp Tử San có phần ngượng ngùng.

Lệ Quân Trầm gật đầu, cúi đầu nhìn Hứa Thâm Thâm, "Bùi Triết chuẩn bị cho anh tây trang màu đen."

Hứa Thâm Thâm theo thói quen khoác lên cánh tay anh, "Của em cũng là màu đen."

Lệ Quân Trầm lấy ra một tấm thẻ đen đưa cho nhân viên bán hàng đang đứng bên cạnh, "Gói lại chiếc váy Hứa tiểu thư nhìn trúng đi."

Hết chương 89.
Chương 90 Em gọi tôi là chồng cũng được

"Cái này. . . " Nhiếp Văn Du có phần chần chờ.

Nhiếp Tử San sợ mất mặt, cười nói: "Tự mình trả."

Hứa Thâm Thâm nhưng lôi kéo cánh tay Lệ Quân Trầm, cười nói: "Cùng trả luôn đi, Lệ tiên sinh không nên keo kiệt chút tiền kia."

Lệ Quân Trầm xoa cằm, "Nghe lời em."

Một câu nghe lời cô, khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc.

Nghe cứ như là bạn trai chiều theo ý bạn gái vậy.

Nhiếp Tử San tâm giống như là bị hung hăng nổ một cây gai.

"Quân Trầm, cô ta nói anh là bạn trai cô ta." Nhiếp Văn Du tố cáo.

Hứa Thâm Thâm cười nhạt, "Tôi chỉ nói bừa vậy thôi."

"Em gọi anh là chồng cũng được." Lệ Quân Trầm nhìn cô với ánh mắt thâm thúy.

Hứa Thâm Thâm ngây ngẩn cả người, thoáng chốc không kịp phản ứng.

Rốt cuộc thì anh đang nói cái gì!

Cặp chị em Nhiếp thị ở phía đối diện còn kinh ngạc hơn cả cô, miệng cũng hơi mở ra, làm ra vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

Hứa Thâm Thâm có phần luống cuống, trong đôi mắt long lanh tràn đầy vẻ rổi loại, cô suýt nữa thì tưởng là thật.

"Vậy sau này em sẽ nói như vậy." Hứa Thâm Thâm cố gắng làm cho mình bình tĩnh, chắc chắn đây là nói đùa!

Lệ Quân Trầm cũng không nói gì.

Nhân viên bán hàng quẹt thẻ, sau đó đưa thẻ tới.

Lệ Quân Trầm không nhân, mà nói với Hứa Thâm Thâm: "Em giữ đi, sau này muốn mua gì thì cứ tự quẹt thẻ."

Hứa Thâm Thâm nhìn chiếc thẻ màu đen, có phần được chiều mà sợ.

Chẳng qua là cô vẫn nhận.

Trong đôi mắt của Nhiếp Tử San lóe ra sự ghen tỵ, Lệ Quân Trầm cũng chiều chuộng Hứa Thâm Thâm quá rồi.

"Tôi cũng đi trả tiền đây." Nhiếp Tử San rất mất tự nhiên, xoay người đi vào phòng thử đồ.

Nhiếp Văn Du vẫn cứ kinh ngạc nhìn hai người, không thể tin được mọi chuyện trước mắt.

Hứa Thâm Thâm nhận lấy túi đồ từ tay nhân viên bán hàng, cười một tiếng với Nhiếp Văn Du, "Tôi không được thoải mái cho lắm, không thể dạo phố với hai cô nữa, chúng ta gặp tại buổi dạ tiệc sau nhé."

Vừa nói, cô vừa kéo Lệ Quân Trầm rời đi.

Đi ở trong khu trung tâm mua sắm, mặt mày Hứa Thâm Thâm trông có vẻ tươi vui, "Cảm ơn Lệ tiên sinh đã làm chỗ dựa cho tôi."

Cuối cùng hôm nay cũng không thua.

Lệ Quân Trầm nhìn thoáng qua, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn về phía trước.

"Cô cũng sẽ nói cảm ơn à? " Anh lạnh lùng hỏi.

Hứa Thâm Thâm cười nói: "Tôi chỉ khách sáo một chút thôi."

"Tôi không thích." Giọng nói của Lệ Quân Trầm lạnh nhạt.

"Sau này tôi sẽ không nói ra lời cảm ơn nữa, mà tôi sẽ cảm ơn anh ở trong lòng." Hứa Thâm Thâm cười tươi như hoa nhìn anh.

Góc mặt nghiêng của Lệ Quân Trầm rất sắc nét, cực kỳ thu hút.

"Trong lòng cũng không thể." Lệ Quân Trầm nguội lạnh nói.

Hứa Thâm Thâm nhíu mày, "Thế tôi đây phải làm như thế nào?"

"Thuận theo tự nhiên." Lệ Quân Trầm bình tĩnh phun ra bốn chữ này.

Hứa Thâm Thâm có phần mơ hồ, cô rất muốn hỏi anh, rằng anh có thích mình không?

Nếu không, thì tại sao lại đối tốt với cô, cưng chiều cô như thế?

Thậm chí còn để cô nói anh là chồng cô ở trước mặt người ngoài?

Đầu óc cô bắt đầu loạn lên.

"Sao thế?" Lệ Quân Trầm thế cô cau mày không nói lời nào, thì cũng nhíu mày theo.

Hứa Thâm Thâm lấy lại tinh thần, sâu kín nói: "Lệ tiên sinh, anh sẽ lấy tôi sao?"

Lệ Quân Trầm nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm như giếng cổ, "Nếu như tôi nói sẽ thì cô nghĩ sao?"

"Chăc hẳn là anh thiếu một cái người mẹ mang thai hộ rồi." Hứa Thâm Thâm chỉ có thể nghĩ như vậy.

Mặt Lệ Quân Trầm tối sầm, "Hứa Thâm Thâm, cô đúng là thiếu đòn."

Hứa Thâm Thâm mím môi, nếu không cô nên nghĩ thế nào đây?

――

Ban đêm, Hứa Thâm Thâm trở lại biệt thự, nhận được điện thoại của Diệp Tiêu Nhiên gọi tới.

Cô biết nhất định là Diệp Tiêu Nhiên gọi hỏi chuyện của Diệp Mạc Phàm.

" Diệp tổng, có việc gì ư?" Giọng nói của cô trong trẻo lạnh lùng, âm cuối nghe có vẻ xảo trá tựa như một con hồ ly.

"Không có gì, tôi chỉ muốn nói một tiếng với cô, rằng tôi đã nói với cổ đông tập đoàn Hứa Thị, rằng bắt đầu từ ngày mai, cô chính thức trở thành tổng giám đốc tập đoàn Hứa Thị." Diệp Tiêu Nhiên ngồi ở phòng làm việc của mình, ánh chiều tà chiếu lên người của anh ta, có một loại cảm giác thê lương không nói ra được thành lời, cũng toát ra sự lạnh lẽo băng giá.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười, " Diệp tổng à, tôi cảm giác như anh đang châm chọc tôi đấy. Vốn dĩ tôi chính là người nối nghiệp của tập đoàn Hứa Thị, bây giờ lại bị tổng giám đốc tập đoàn Diệp Thị báo tin cho, anh nói xem, nghe có châm chọc không?"

Diệp Tiêu Nhiên cười khẽ, "Thâm Thâm, cô quá xuất sắc."

"Xin lỗi, là Lệ tiên sinh quá cưng chiều." Hứa Thâm Thâm cười nhạt, lại cũng không cảm thấy có gì đáng xin lỗi.

"Đây chính là nguyên nhân khiến cô không chịu rời khỏi anh ta?" Diệp Tiêu Nhiên phát ra tiếng cười đầy ẩn ý.

"Đúng vậy!" Giọng của Hứa Thâm Thâm trong trẻo lạnh lùng, mang theo một tia khí phách, "Sợ không?"

Diệp Tiêu Nhiên cảm giác vừa bực mình vừa buồn cười, "Thâm Thâm, chớ xem nhẹ tôi, hơn nữa anh ta cũng sẽ không giữ cô bên cạnh quá lâu, thế nên cô đi theo tôi đi!"

"Không cần, loại người như anh sẽ không thể quên mình vì nghĩa, hơn không giữ được tôi." Hứa Thâm Thâm lành lạnh cười.

"Sao ngươi biết là tôi không thể?" Diệp Tiêu Nhiên cười hỏi.

"Vậy trước tiên anh hãy đưa Diệp Mạc Phàm vào tù ngồi trước đi rồi hẵng nói tiếp với tôi." Hứa Thâm Thâm nhếch môi, cô chắc chắc là anh ta không dám.

Cái gọi là anh em, gãy xương liền gân, Diệp Tiêu Nhiên sẽ không làm như vậy.

Diệp Tiêu Nhiên bật cười một tiếng, "Thâm Thâm, phương pháp báo thù của cô xử lí quá cực đoan, cô không cảm thấy khiến cho Mạc Phầm mất đi vinh hoa phú quý trước mắt là đủ rồi sao?"

Hứa Thâm Thâm cười lạnh, lời này ý nói cô nên khoan dung độ lượng, thế nên mới nói cô và anh ta không phải là người một đường.

"Sắc trời không còn sớm, lần sau lại tán gẫu." Dứt lời, Hứa Thâm Thâm cúp điện thoại.

Mà Diệp Tiêu Nhiên ở đầu bên kia điện thoại, thì vẫn còn có lời muốn nói.

Hứa Thâm Thâm định trở lại trong phòng, thì thấy Lệ Quân Trầm ngồi ở trên ghế salon, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.

Tính tới bây giờ thì anh đã trở về được một lúc rồi, áo vest anh mặc chẳng biết cũng đã cởi ra từ lúc nào, bỏ ở một bên.

Cô mỉm cười, "Anh về rồi."

Anh vẫn bày ra cái vẻ mặt kia.

"Là Diệp Tiêu Nhiên gọi cho tôi." Hứa Thâm Thâm chủ động thừa nhận, "Tôi liền khoe khoang với anh ta rằng Lệ tiên sinh anh minh thần võ, dọa cho anh ta sợ chạy mất dép."

"Anh ta lại cầu hôn cô? " Lệ Quân Trầm lạnh giọng hỏi.

Hứa Thâm Thâm lắc đầu, "Anh ta tự hiểu rõ, biết mình không sánh bằng anh, thế nên không dám nhắc lại chuyện này."

Lệ Quân Trầm cong khóe miệng lên, dùng một tay ôm lấy người cô, khẽ nói, "Hứa Thâm Thâm, cô há miệng là có thể biến người chết thành người sống."

Hứa Thâm Thâm xích lại gần anh, hai tay khoác lên bờ vai của anh, cười nói: "Chút thông minh vặt của tôi cũng chỉ hữu dụng ở trước mặt người khác, gặp phải anh, liền chẳng có chút tác dụng gì."

"Cần gì hạ thấp chính mình, tôi thấy Diệp Tiêu Nhiên rất thích cái tính này của cô." Lệ Quân Trầm nhếch miệng mỉa mai nói.

Xem xem, phải đến tám chín phần là thấy khó chịu rồi.

"Thế Lệ tiên sinh phải tốt với tôi một chút, tốt đến mức khiến tôi không thể rời bỏ anh. " Hứa Thâm Thâm thủ thỉ, "Anh có chịu không?"

Lệ Quân Trầm cười nhạt.

"Thật ra thì tôi đã nghĩ ra một cách để từ chối đám đào hoa này." Hứa Thâm Thâm híp mắt cười nói.

"Là hoa đào nát." Lệ Quân Trầm lạnh lùng cường điệu.

"Phải, là hoa đào nát." Hứa Thâm Thâm nói theo anh.

"Là cách gì? " Lệ Quân Trầm hỏi.

Cặp mắt Hứa Thâm Thâm long lanh ngập nước, cười nói: "Sau này em sẽ nói em là người phụ nữ mà Lệ Quân Trầm muốn kết hôn, chắc chắn là bọn họ sẽ không tới trêu chọc em nữa rồi."

Vẻ mặt Lệ Quân Trầm nghiêm túc, "Được."

Hết chương 90.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK