Chát!
Vốn dĩ hắn đã bị Đoạn Càn Mục cho một cái tát, nửa bên mặt đã sưng lên, hiện tại mặt nửa bên khác cũng nóng rát mà sưng lên.
Bọn thị vệ trong lòng biết rõ Tô Khanh Hàn lúc trước là Đại tướng quân Cung Quốc, mặc dù hiện tại gả đến đây nhưng cũng chỉ là Thái Tử Phi trên danh nghĩa, Đoạn Càn Mục cưới hắn, chỉ vì muốn làm nhục hắn, bắn một mũi tên trúng hai đích, hoàng đế Cung Quốc cũng ngại hắn xuất thân hèn mọn lại công cao chức trọng.
Hiện tại Tô Khanh Hàn, đã không có hoàng đế Cung quốc chống lưng, không phải Đại tướng quân, lại bị ép thuốc mất đi võ công, cũng không chịu để Đoạn Càn Mục sủng hạnh, tồn tại được trên danh nghĩa Thái Tử Phi.
Vì thế bọn họ đánh Tô Khanh Hàn không nương tay chút nào, cảm thấy nhân cơ hội này lấy Tô Khanh Hàn làm nơi trút giận cũng không xấu.
Mười mấy bàn tay đánh xuống, mặt Tô Khanh Hàn đã bị đánh đến
mức không thể nhìn rõ.
Đoạn Càn Mục theo bản năng liếc Tô Khanh Hàn, còn tưởng rằng có thể nhìn thấy một Tô Khanh Hàn lã chã nước mắt chực khóc ủy khuất, kết quả đón nhận lại chỉ có ánh mắt mãnh liệt phẫn nộ thù hận.
Thấy ánh mắt này Đoạn Càn Mục không biết sao lại có điểm hoảng hốt, theo bản năng quay mặt đi.
"Thừa ngọc, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lúc này, hắn chú ý tới Phạm Thừa Ngọc, lập tức lấy Phạm Thừa Ngọc phân tán lực chú ý.
"Ta không sao, đa tạ điện hạ quan tâm." Phạm Thừa Ngọc tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng lại làm trò để Đoạn Càn Mục áp mặt vào hắn.
Đoạn Càn Mục lúc này mới chú ý đến Phạm Thừa Ngọc bị Tô Khanh Hàn kia đánh giờ vẫn lưu lại vết sưng đỏ.
"Ta xin lỗi thừa ngọc, là cô sai."
Đoạn Càn Mục vô cùng đau lòng cho Phạm Thừa Ngọc.
Phạm Thừa Ngọc có thể nói là cùng hắn lớn lên, thanh mai trúc mã, từ hai đứa nhỏ vô tư, lúc nhỏ Phạm Thừa Ngọc còn đã cứu hắn một mạng, cho nên đối với Đoạn Càn Mục mà nói, Phạm Thừa Ngọc vừa là bạn thanh mai trúc mã vừa là ân nhân cứu mạng, là người quan trọng không thể thay thế.
"Điện hạ không cần tự trách, là do ta không tốt, là do ta chống đối Thái Tử Phi, cho nên Thái Tử Phi mới có thể ra tay nặng như vậy."
Càng nghe Phạm Thừa Ngọc nói, Đoạn Càn Mục càng lúc càng điên máu.
"Rõ ràng là do Tô Khanh Hàn tâm địa ác độc, rơi vào tay cô còn dám làm càn."
Đoạn Càn Mục nghiến răng nghiến lợi, quay đầu nhìn bọn thị vệ đưa mắt ra hiệu, "Đánh cho cô, đánh mạnh tay lên cho cô!"
"Bọn thị vệ vừa nhận lệnh Đoạn Càn Mục càng ra tay mạnh hơn, lập tức dùng sức lực vung tay mạnh hơn nữa, nhắm vào mặt Tô Khanh Hàn mà tát.
Tô Khanh Hàn bị đánh đến hoa mắt chóng mặt, lỗ tai bị ù đi nhanh chóng.
Đoạn Càn Mục sai người luộc chín trứng gà, một bên ôn nhu mà lăn mặt giúp Phạm Thừa Ngọc, một bên cùng Phạm Thừa Ngọc nhìn Tô Khanh Hàn bị đánh.
Tô Khanh Hàn đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nhưng vô luận bị đánh nặng đến mức nào cũng chưa từng hé răng một lời, một tiếng chưa từng nói, đừng nói là xin tha, kêu la thảm thiết, một tia rên rỉ cũng không có.
Nhìn Tô Khanh Hàn như vậy, Đoạn Càn Mục không biết sao lại dấy lên nỗi bực bội.
Cứ đánh tiếp như thế, Tô Khanh Hàn chỉ sợ......
"Dừng tay."
Nhìn thấy Đoạn Càn Mục đột nhiên khoát tay, Phạm Thừa Ngọc ngẩng mặt, ánh mắt toát ra một tia kinh ngạc.
Chỉ thấy Đoạn Càn Mục tiến lên một bước, hai tay ôm ngực, trên cao nhìn xuống Tô Khanh Hàn đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt lạnh băng toát lên sự kiêu căng.
"Hừ! Ngươi hiện tại biết sai rồi sao, Tô Khanh Hàn?"
Nhếch môi, Đoạn Càn Mục phát ra sự tàn nhẫn cười lạnh, "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn xin cô tha cho, dập đầu ba cái nhận lỗi, rồi đi về phía Thừa Ngọc nhận sai, cô có thể buông tha ngươi."
Vốn bản chất quý tộc cao ngạo có sẵn, Đoạn Càn Mục cười đắc ý, lòng tràn đầy chờ mong Tô Khanh Hàn yếu thế.
Nhưng mà, đợi một lúc lâu, Tô Khanh Hàn không thèm nói một lời.
Đoạn Càn Mục tức khắc mặt trầm xuống, "Tô Khanh Hàn, lời cô nói ngươi có nghe thấy không?!"
Tô Khanh Hàn tiếp tục trầm mặc không nói.
Năm ngón tay mở ra, Đoạn Càn Mục một phen kéo tóc Tô Khanh Hàn, ép Tô Khanh Hàn ngẩng đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt Tô Khanh Hàn sắc bén như đao làm Đoạn Càn Mục trong lòng giật mình.
"Ngươi lại mạnh miệng như vậy, gương mặt này có thể bị huỷ hoại!"
Hạ giọng, Đoạn Càn Mục hung tợn mà uy hiếp.
Nhìn bộ mặt dữ tợn của Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn đột nhiên bật cười, như đinh chặt sắt địa đạo mà bật lên từng chữ khiến tất cả mọi người ở đây chấn động: "Ta thà rằng huỷ hoại gương mặt này cũng tuyệt không xin tha, ngươi nên chết tâm đi!"