Không khí nháy mắt ngưng kết, ai cũng chưa từng nghĩ, Hoàng Thái Tử hận người đến thấu xương, thế nhưng lại dùng miệng để đút rượu "Ban thưởng".
"Ai? Đại ca đúng là rất có khí phách!" Một tay chống cằm, Đoạn Càn Thuần một bên nói một bên cố ý liếc mắt với Lâm Vân bên kia, chỉ thấy Lâm Vân nắm chặt cây kiếm bên hông, quay mặt đi, không muốn nhìn thấy Đoạn Càn Mục làm gì với Tô Khanh Hàn.
Tô Khanh Hàn cảm giác như đầu óc sắp bị nổ tung.
Vô luận cậu giãy giụa như thế nào cũng tránh không thoát được cái ôm ấp của Đoạn Càn Mục, chỉ có thể mặc kệ để Đoạn Càn Mục thô bạo mà hôn môi ép cậu uống rượu.
"Khụ! Khụ khụ khụ......"
Thẳng đến khi Tô Khanh Hàn ho khan đến sặc sụa không ngừng, Đoạn Càn Mục mới cảm thấy mỹ mãn mà buông cậu ra.
"Thế nào? Rượu cô đút có ngon không?"
Dùng sức ma sát miệng mình, Tô Khanh Hàn không tiếc chà sát đôi môi đến mức rách da.
Nhìn Tô Khanh Hàn như vậy, sắc mặt Đoạn Càn Mục càng ngày càng âm trầm, sâu trong nội tâm hắn lại không muốn thấy Tô Khanh Hàn xúc động như vậy.
Nhận thấy ánh mắt Đoạn Càn Mục nhìn mình có chút khác thường, Tô Khanh Hàn cắn chặt răng, trong cơn giận dữ.
Môi đã bị cậu chà xát đến máu chảy ra, nhưng cậu vẫn không chịu dừng lại, thấy thế Đoạn Càn Mục nhanh chóng giữ cậu lại.
Tô Khanh Hàn ngực thở phập phồng, hận không thể băm thây Đoạn Càn Mục thành trăm đoạn.
Nhưng mà bây giờ ngay cả võ công tự vệ còn không có, đừng nói là giết Đoạn Càn Mục, ngay cả Đoạn Càn Mục cưỡng hôn hắn cũng không thể cự tuyệt.
Tô Khanh Hàn thống hận tại sao bản thân lại vô năng đến vậy, thống hận đôi tay trói gà cũng không chặt của mình.
Trong kính phòng im lặng như tờ, không khí dường như không thể di chuyển.
Tô Khanh Hàn càng muốn phản kháng, Đoạn Càn Mục càng muốn thuần phục hoàn toàn Tô Khanh Hàn.
Ta có phải điên rồi hay không?
Đoạn Càn Mục tùy tay cầm lên một chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Rượu nóng bỏng lướt qua yết hầu, không chỉ không dập tắt được ngọn lửa trong lòng của Đoạn Càn Mục, ngược lại càng làm cho nó cháy mãnh liệt hơn.
"Người đâu!"
Đoạn Càn Mục ra lệnh gọi hạ nhân tới, quay đầu vứt cho Tô Khanh Hàn một ánh mắt châm biếm, "Ái phi về phòng trước chờ ta, chờ cô uống cạn rượu cùng các khách nhân, rồi mới suy xét có nên động phòng với một tên nam tử hay không."
Vừa dứt lời, Tô Khanh Hàn nghe được có vài tên khách khứa nhịn không được bật cười, trên mặt tức khắc nóng lên.
"Trong khoảng thời gian này ái phi có thể nhìn qua vài bức tranh đặt ở trên bàn, cẩn thận nghiên cứu một chút nên hầu hạ phu quân của ngươi như thế nào mới có thể làm phu quân vừa lòng......" vừa nói, Đoạn Càn Mục xoay người, quay đầu đối mặt với Tô Khanh Hàn nói: "À không đúng, cô đã quên mất ái phi rất am hiểu sâu việc này, nếu không làm sao có thể leo nổi lên chức Đại tướng quân của Cung quốc!"
Đoạn Càn Mục nói xong cất tiếng cười to, mặt khác khách khứa cũng nở nụ cười.
Trong yến hội không khí rốt cuộc cũng trở nên hòa hoãn, nhưng sắc mặt Tô Khanh Hàn lại khó coi giống như người chết.
Bị hạ nhân mang về trong phòng, Tô Khanh Hàn ngồi ở mép giường nhắm chặt hai mắt, một lòng vẫn hồi hộp như cũ.
Kế tiếp hắn nên làm cái gì bây giờ?
Chẳng lẽ nói...... Hắn thật sự phải bị Đoạn Càn Mục lâm hạnh?!
Suy nghĩ một chút rồi đứng lên, Tô Khanh Hàn sắc mặt trầm xuống, theo bản năng muốn thoát khỏi căn phòng này.
Nhưng mà ở trong phòng quay vài vòng, hắn lại bất đắc dĩ mà trở lại mép giường ngồi xuống.
Hắn trốn không thoát.
Cũng không thể trốn.
Đôi tay gắt gao nắm tay, Tô Khanh Hàn nắm chặt đến mức chảy máu.
Bóng đêm thâm trầm, ánh nến lay động.
Chính phòng to như vậy chỉ có một người Tô Khanh Hàn, hắn không biết đã đợi bao lâu, đột nhiên nghe được tiếng kẽo kẹt vang lên.
Cửa mở, Đoạn Càn Mục uống đến say mèm lảo đảo đi đến, một đôi mắt sáng trên người đậm đặc mùi rượu.