"Ngươi...... Ngươi buông ta ra!"
Tống Lân muốn giật tay ra khỏi tay Tô Khanh Hàn, nhưng sức lực của Tô Khanh Hàn rất lớn, căn bản hắn không thể động đậy.
"Ngươi mau buông hắn ra, buông hắn ra mau!"
Chu Đồng bên cạnh cũng bắt đầu nóng nảy, chạy tới kéo mạnh cánh tay Tô Khanh Hàn.
Đối mặt với Tống Lân và Chu Đồng đang gấp đến mức mặt đỏ tía tai, Tô Khanh Hàn chỉ nhún nhún vai phát ra một tiếng cười lạnh.
Tuy rằng võ công hắn đã bị thuốc độc rút hết, nhưng chưa yếu đuối đến mức sợ mấy tên nam sủng nhãi nhét này.
"Để ta nói rõ cho các ngươi biết hiện tại......"
Mặc dù trên mặt Tô Khanh Hàn quấn đầy băng gạc, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của hắn quét qua cũng đủ làm Tống Lân, Chu Đồng kinh hồn bạt vía.
"Ta không có hứng thú với tên Đoạn Càn Mục, càng không muốn tranh cái gì sủng với các ngươi, ta còn ước gì hắn sủng hạnh hai ngươi, cả đời này không bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa, mắt không thấy tâm không phiền."
Thả ra những lời khẳng định như sắt đóng cột, Tô Khanh Hàn đang muốn buông tay ra, đột nhiên nghe được một tiếng gầm lên:
"Các ngươi đang làm gì?!"
"Điện hạ!"
Chu Đồng phịch một tiếng quỳ xuống đất.
Tống Lân vừa thấy là Đoạn Càn Mục tới, chân trực tiếp mềm nhũn ngã trên mặt đất, bắt đầu khóc lóc thảm thiết, "Điện hạ, điện hạ người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp!"
Đoạn Càn Mục vừa mới hạ triều trở về, theo bản năng đi đến phòng Tô Khanh Hàn, kết quả liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai gã nam sủng tối hôm qua hắn ở Túy Vân Hiên lựa chọn đang vây quanh bên người Tô Khanh Hàn.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Đoạn Càn Mục bước đi từ tốn tới gần Tống Lân, liếc nhẹ Tô Khanh Hàn một cái.
Tô Khanh Hàn vẫn dáng vẻ cũ ấy, trên mặt quấn đầy băng gạc, thoạt nhìn như quái thai, đứng chung một chỗ với hai vị nam sủng trang điểm hoa hòe lộng lẫy, càng quái dị lẫn khó coi.
Nhưng mà Đoạn Càn Mục lại không hề có một cảm xúc chán ghét gì với Tô Khanh Hàn, ngược lại cảm thấy rất tò mò, tối hôm qua hắn không ở trong cung, Tô Khanh Hàn ngủ ngon giấc không, có cảm thấy tịch mịch hay không.
"Sao lại khóc dữ vậy, nói cho cô, là ai bắt nạt em?" Giời tầm mắt đi, Đoạn Càn Mục cố ý làm trò trước mặt Tô Khanh Hàn, tự mình đỡ Tống Lân dậy.
"Là hắn!" Tống Lân giận dữ chỉ vào mặt Tô Khanh Hàn.
Đoạn Càn Mục đứng đối diện Tô Khanh Hàn.
Trên mặt Tô Khanh Hàn chỉ có đôi mắt không bị băng gạc che khuất, đôi mắt này thật xinh đẹp, tròng mắt đen nhánh sáng ngời, sáng ngời có thần, không thấy một tia yếu thế.
Sắc mặt Đoạn Càn Mục hơi trầm xuống, âm thanh cũng trở nên vài phần nghiêm khắc, "Hắn đã làm gì em?"
"Hắn......" Tống Lân dáng vẻ nũng nịu, dùng ống tay áo lau nước mắt, "Hắn muốn động thủ đánh thần thiếp......"
"Ồ?" Đoạn Càn Mục nhướng mày.
"Điện hạ, thần với Chu Đồng mới vào cung, vốn định đến chỗ Thái Tử Phi thỉnh an, không ngờ Thái Tử Phi lại bởi vì thiếp và Chu Đồng được điện hạ lựa chọn trúng, dưới sự giận dữ liền muốn tát thần, may mắn điện hạ đuổi tới kịp thời, nếu không thần chỉ sợ......"
Nói xong, Tống Lân che mặt lại thất thanh khóc òa lên.
"Đúng đúng đúng, thần có thể làm chứng!" Chu Đồng lập tức giơ tay lên.
Nghe Tống Lân, Chu Đồng cáo trạng, Tô Khanh Hàn vẻ mặt ghét bỏ.
"Hóa ra là có chuyện như vậy......"
Đôi tay đặt ở sau lưng, Đoạn Càn Mục nâng cằm lên, vênh váo tự đắc mà ra lệnh với Tô Khanh Hàn: "Tô Khanh Hàn, ngươi biết tội chưa?!"
"Ta có tội gì?" Tô Khanh Hàn trả lời lại một cách mỉa mai.
"Ha!" Đoạn Càn Mục cười lạnh một tiếng, bóp chặt cằm Tô Khanh Hàn, "Ngươi không phải không muốn làm Thái Tử Phi của cô sao? Bây giờ sao lại cầm lông gà tưởng lệnh tiễn* rồi?"
Cằm bị Đoạn Càn Mục bóp đau, Tô Khanh Hàn đau đến nhíu mày.
"Cô hẳn đã nói rồi, ngươi đừng tưởng rằng bản thân là Thái Tử Phi thì có thể muốn làm gì thì làm, cô cưới ngươi, bất quá là muốn làm nhục ngươi, trả thù ngươi, địa vị ngươi ở trong lòng cô...... Còn không bằng nam sủng cô chọn lựa kỹ càng."
- ----------------------
("Cầm lòng gà mà tưởng lệnh tiễn: lệnh tiễn/ thẻ lệnh: Còn gọi là cờ lệnh cơ chỉ huy. Ngày xưa cờ nhỏ, với đầu căn có gắn thêm mũi tên bằng kim loại được dùng để phát lệnh trong quân đội. Cho nên nó được gọi là lãnh tiền ( Tiền: mũi tên). Ý nghĩa của nó suy rộng ra là hiệu lệnh, chỉ thị của cấp trên. Hiểu nôm na là thấy lãnh tiễn như thấy cấp trên.
Mặt khác, thời xưa khi truyền lệnh người ta thường cắm vào giấy viết thư lõng vũ của một loài động vật nào đó coi như là dấu hiệu, số lượng lông vũ càng nhiều chứng tỏ sự kiện càng cấp bách.
"Lông gà" là thứ vô dụng, trong khi lệnh tiễn là thứ mà ta có thể dựa vào nó để ra lệnh, là thứ vô cùng quan trọng. Về sau người ta dùng câu tục ngữ "Cầm lông gả làm lãnh tiễn" này để mô tả một người dựa vào thủ trường (hoặc là một người nào đó), lợi dụng quyền uy để sai khiến việc này, điều khiển việc kia.
Một số trường hợp về "Cầm lông gà làm lệnh tiễn": giả truyền quân lệnh, chuyện bé xé ra to, chuyện không quan trọng nhưng lại báo là quan trọng
Nguồn: Mặc Địch Hội)