Nghe thấy tiếng cười của Phạm Thừa Ngọc, thái giám tổng quản, thị vệ bên cạnh, cung nữ cũng liên tiếp mà phát ra âm thanh châm biếm, nhịn không được khe khẽ nói nhỏ, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Tô Khanh Hàn.
Trong lòng Tô Khanh Hàn biết rõ ràng những người này đang cười vì cái gì, bọn họ cười cả khuôn mặt đều bị băng gạc quấn quanh của hắn, rất giống quái thai.
"Thừa Ngọc tham kiến Thái Tử Phi nương nương."
Phạm Thừa Ngọc vừa muốn hành lễ với Tô Khanh Hàn, bị Đoạn Càn Mục ngăn cản.
"Thừa Ngọc, hôm nay ngươi là khách, không cần đa lễ."
"Đa tạ điện hạ."
Phạm Thừa Ngọc cố ý làm trò với Tô Khanh Hàn trước mặt Đoạn Càn Mục, ánh mắt liếc mắt đưa tình.
Đoạn Càn Mục một bên nâng Phạm Thừa Ngọc dậy, một bên làm như vô ý mà liếc qua Tô Khanh Hàn, hắn muốn xem hắn với Phạm Thừa Ngọc thân mật như thế, Tô Khanh Hàn sẽ có phản ứng gì.
Kết quả, Tô Khanh Hàn căn bản không nhìn hắn, một thân băng gạc ngoảnh qua một bên.
"Nếu điện hạ đêm nay có khách nhân, ta đây cũng không tiện quấy rầy, ta xin cáo lui."
"Đứng lại!"
Đoạn Càn Mục gầm lên một tiếng.
Tô Khanh Hàn đã nhấc chân lên giữa không trung, xoay người cùng Đoạn Càn Mục mặt đối mặt.
"Tô Khanh Hàn, ngươi là Thái Tử Phi của cô, cô muốn mở tiệc chiêu đãi khách quý, ngươi đương nhiên phải tiếp khách." Một bên nói, Đoạn Càn Mục một bên bước đến chỗ Tô Khanh Hàn, "Bất quá cô lại sợ gương mặt này khiến Thừa Ngọc sợ hãi......"
Bang! Bang!
Đoạn Càn Mục đứng trước người Tô Khanh Hàn, dùng sức bắt lấy tay, "Người đâu, mau lấy một chiếc khăn che mặt lại đây cho Thái Tử Phi."
Không hiểu được trong bụng Đoạn Càn Mục rốt cuộc muốn làm cái gì, Tô Khanh Hàn nhăn mày sâu đến nỗi có thể kẹp chết con ruồi.
Cứ như vậy, trên mặt Tô Khanh Hàn có thêm một chiếc khăn đen che mặt, bồi Đoạn Càn Mục với Phạm Thừa Ngọc dùng bữa.
Nhưng mà, trong yến hội lại chỉ có hai bàn, hai ghế, Đoạn Càn Mục ngồi ở chính vị cao cao tại thượng, bên cạnh là chỗ ngồi Phạm Thừa Ngọc, Tô Khanh Hàn chỉ có thể đứng ở bên kia.
Rất mau, bọn hạ nhân đã bày biện thức ăn phong phú lên bàn, nhưng mà thức ăn chỉ bày biện trên bàn hai người Đoạn Càn Mục, Phạm Thừa Ngọc.
Trong lúc này, Đoạn Càn Mục vẫn luôn một tay chống cằm, rất có hứng thú mà quan sát vẻ mặt Tô Khanh Hàn.
Nhận thấy được ánh mắt Đoạn Càn Mục cứ dán lên người Tô Khanh Hàn, Phạm Thừa Ngọc không nhịn được chủ động mở miệng nói: "Điện hạ, nhất định là bọn hạ nhân nghĩ sai rồi, Tô Khanh Hàn chính là Thái Tử Phi, sao có thể không chuẩn bị chỗ ngồi cho Thái Tử Phi!"
Đoạn Càn Mục không tiếng động mà cười cười, "Ồ nói như vậy! Có lẽ là bởi vì hắn làm gì đó táng tận lương tâm, nên mới bị bọn hạ nhân trả thù như vậy?"
"Dù sao Thái Tử Phi cũng từng là Đại tướng quân địch quốc, hiện tại cũng đã là phu nhân của người, cho Thái Tử Phi đứng dùng bữa phải chăng không hợp quy củ thưa điện hạ!"
"Ừ." Đoạn Càn Mục gật gật đầu, "Thừa Ngọc nói có lý......"
Tô Khanh Hàn nhìn thấy Đoạn Càn Mục vẫy tay với hắn.
"Tô Khanh Hàn, nếu nơi này không có vị trí cho ngươi, vậy ngươi tới đây bổ ngồi bên người n cung đi, bưng trà rót nước cho cô......"
Một bên nói, Đoạn Càn Mục một bên vỗ vỗ đùi hắn.
"Người xưa có câu phu xướng phụ tùy, lấy phu vi thiên, Thái Tử Phi hầu hạ Thái Tử điện hạ đó là bổn phận của người." Phạm Thừa Ngọc cố ý ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, thêm mắm thêm muối.
Nhưng mà Tô Khanh Hàn vẫn đứng ngay tại chỗ không dao động, "Ta không đói bụng, cũng không muốn ngồi."
Trên thực tế, hắn đã một ngày không ăn gì, đã không ăn không uống, cũng không ai cho hắn nấu cơm.
Thấy Tô Khanh Hàn thái độ cường ngạnh, Đoạn Càn Mục chỉ cười lạnh một tiếng, giương tay với Phạm Thừa Ngọc, "Thừa Ngọc, nếu Thái Tử Phi đã không biết điều, vậy không cần lo cho hắn...... Ngươi muốn ăn cái gì cứ việc mở miệng với cô, cô nhất định sẽ thỏa mãn ngươi."
"Đa tạ điện hạ."
Phạm Thừa Ngọc với Đoạn Càn Mục hai người vừa nói vừa cười, ăn uống thỏa thích, bên cạnh, Tô Khanh Hàn tựa như cột đình đứng tại nơi đó, tiến thoái lưỡng nan, bụng đói kêu ùng ục, hai tay nắm chặt quyền.
"Tô Khanh Hàn......"
Đột nhiên, hắn nghe được tiếng gọi của Đoạn Càn Mục, nghiêng con mắt nhìn qua.
"Dù sao ngươi đứng ở nơi đó cũng không có việc gì làm, Thừa Ngọc là khách quý của cô, ngươi thân là Thái Tử Phi của cô, theo lý nên tiếp đón khách nhân......"
Đoạn Càn Mục thoải mái hào phóng mà cười nói với Tô Khanh Hàn, đao tước rìu chém cằm giơ lên, chỉ chỉ Phạm Thừa Ngọc bên kia.
"Đi đến đó, rót rượu mời Thừa Ngọc, lúc trước đã làm cái gì sai thì bây giờ xin lỗi Thừa Ngọc, rồi quỳ xuống bồi tội với Thừa Ngọc."
- -----------
"Phu xướng phụ tùy" là người vợ luôn phải phục tùng người chồng.
"Lấy phu vi thiên" là xem chồng như trời mà nghe lời.