"Tốt...... tốt lắm!"
Hắn giận dữ gầm lên giận dữ, vẫy vẫy tay gọi thị vệ, "Tiếp tục đánh! Đánh cho cô đánh tới khi Thái Tử Phi nói không ra lời mới thôi."
Bọn thị vệ lĩnh mệnh, tiếp tục ra sức mà tát Tô Khanh Hàn từng cái, âm thanh chát chát vang dội khiến một số thị vệ phải sợ hãi.
Tô Khanh Hàn bị đánh đã không cảm giác được đau đớn, phảng phất gương mặt này không phải của bản thân cậu vậy...
Nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, không chịu lộ ra một tia rên rỉ.
Hắn không thể cho phép Đoạn Càn Mục thực hiện được mục đích.
Xin tha là gì, dập đầu là gì, xin lỗi là gì, nhận sai cái gì?!
Hắn là Đại tướng quân Cung Quốc!
Không hiện tại không phải, hắn cũng đã từng ở trên chiến trường oai phong một cõi đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi võ tướng.
Bị đánh không khuất phục, Tô Khanh Hàn hai tay gắt gao nắm chặt thành quyền.
Hắn không thể nhận thua!
Chỉ là vả miệng mà thôi, nếu Đoạn Càn Mục cho rằng như vậy có thể ép hắn khuất phục thì xin lỗi thật sự quá coi thường hắn!
Tô Khanh Hàn dùng ý chí mạnh mẽ chống đỡ thân thể đang gắng gượng của mình.
Không thể ngã xuống......
Hắn tuyệt đối không thể ở trước mặt Đoạn Càn Mục ngã xuống!
"Điện hạ......"
Phạm Thừa Ngọc kéo ống tay áo Đoạn Càn Mục, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Ta thấy Thái Tử Phi hắn cũng biết sai rồi, này đều đánh đến huyết nhục mơ hồ, nếu không...... Cũng đừng lại đánh đi?"
"Thừa ngọc, ngươi cũng quá thiện lương, Tô Khanh Hàn hắn này rõ ràng là tự làm tự chịu." Đoạn Càn Mục hung hăng trắng Tô Khanh Hàn liếc mắt một cái.
Phàm là Tô Khanh Hàn chịu nói lời xin lỗi nhận sai, hắn cũng không đến mức nhẫn tâm như thế.
Phạm Thừa Ngọc nhìn Đoạn Càn Mục lắc đầu, nhu thanh tế ngữ mà giải thích: "Điện hạ, cũng không phải ta thiện lương, ta sợ vạn nhất Thái Tử Phi thật sự bởi vậy bị hủy dung, sau này người khác sẽ cười nhạo điện hạ cưới một Thái Tử Phi xấu xí."
"Thì ra là thế, nguyên lai Thừa Ngọc vì cô suy nghĩ!" Đoạn Càn Mục trên mặt lập tức nở ra nụ cười.
Phạm Thừa Ngọc lộ vẻ thẹn thùng, gật gật đầu.
"Yên tâm đi Thừa Ngọc, sẽ không có người nào dám cười nhạo cô." Đoạn Càn Mục năm ngón tay giơ lên, vỗ bả vai Phạm Thừa Ngọc, ngay sau đó là ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía Tô Khanh Hàn, "Nếu tên điên này thật sự biến thành quái vật, cô sẽ có lý do hủy hôn, đến lúc đó hắn ở Dực Bắc Quốc chỉ sợ một ngày cũng sống không nổi, ha ha ha!"
Nghe được Đoạn Càn Mục phóng đãng không kềm chế được nổi tiếng cười, Tô Khanh Hàn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Liên tiếp vả miệng 60 cái, bọn thị vệ đánh đến mức bàn tay nóng ran, gương mặt Tô Khanh Hàn cũng da tróc thịt bong, nhưng dù vậy, hắn vẫn như cũ không cầu Đoạn Càn Mục xin tha.
Trơ mắt mà nhìn Tô Khanh Hàn một gương xinh đẹp bị đánh đến máu chảy đầm đìa, Đoạn Càn Mục không quan tâm cũng cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Chỉ là một câu xin tha mà thôi, khó mở miệng như vậy sao?
"Tô Khanh Hàn, cô lại cho ngươi một cơ hội......"
"Ta sẽ không xin ngươi tha mạng."
Đoạn Càn Mục lời còn chưa dứt, đã nghe được Tô Khanh Hàn mỏng manh kiên định cự tuyệt.
"Bổn cung thấy ngươi chính là tìm chết!"
Đột nhiên, Đoạn Càn Mục bước nhanh tới trước mặt Tô Khanh Hàn, nắm lấy y phục Tô Khanh Hàn.
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Khanh Hàn nhìn chằm chằm Đoạn Càn Mục thẹn quá thành giận, gian nan mà cười nhẹ, nụ cười tràn ngập châm chọc với khiêu khích Đoạn Càn Mục.
"Có giỏi thì ngươi...... Đánh chết ta."
"Ngươi!"
Bàn tay to giương lên, Đoạn Càn Mục thiếu chút nữa tát vào Tô Khanh Hàn, lúc này, Lâm Vân đuổi đến.
"Điện hạ!"
Lâm Vân bắt lấy Đoạn Càn Mục, biểu tình nghiêm túc, "Điện hạ, xin người nương tay."
"Lâm Vân?"
Nhìn thấy Lâm Vân, Đoạn Càn Mục sắc mặt trầm xuống, "Sao ngươi dám ngăn cản cô? Ngươi có biết hay Tô Khanh Hàn to gan lớn mật, không chỉ có động thủ với Thừa Ngọc, còn chống đối cô, cô đánh chết hắn cũng là hắn tự tìm!"
"Điện hạ......"
Lâm Vân trước mặt Đoạn Càn Mục đôi chắp tay cung kính làm thi lễ, "Thái Tử Phi dù sao cũng là đại diện Cung Quốc tiến đến hòa thân, cho dù đắc tội điện hạ, điện hạ trừng phạt cũng có lý, nếu thật sự đánh trọng thương Thái Tử Phi thậm chí tước đi tánh mạng, truyền ra chỉ sợ sẽ tổn hại mặt mũi Dực Bắc Quốc ta, quốc gia hắn càng có cớ nhạo báng Dực Bắc Quốc ta không hiểu lễ nghĩa, chính là một lũ man rợ."
Lâm Vân thong thả ung dung nói thoáng dập tắt lửa giận trong lòng Đoạn Càn Mục, đứng ở phía sau Đoạn Càn Mục Phạm Thừa Ngọc lơ đãng nhíu mi.
"...... Đúng vậy, vậy nghe ngươi."
Đoạn Càn Mục khoát tay với bọn thị vệ, thị vệ lập tức lui xuống.
"Tô Khanh Hàn, ngươi nhặt lại được một cái mệnh, cần phải cảm ơn Lâm Vân."
Nói như vậy, Đoạn Càn Mục cong lưng, vươn tay với Tô Khanh Hàn, ý đồ muốn đỡ lấy Tô Khanh Hàn.
Tô Khanh Hàn nhìn Đoạn Càn Mục làm bộ làm tịch, thong thả vươn tay.
Khóe môi nhếch lên, Đoạn Càn Mục vốn tưởng rằng Tô Khanh Hàn lúc này rốt cuộc cũng biết nghe lời, kết quả chỉ nghe chát một tiếng.
Hắn duỗi tay đỡ Tô Khanh Hàn lại bị Tô Khanh Hàn tát vào tay.