Mục lục
Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm qua ở Túy Vân Hiên, kỳ thật hắn cũng không có ý gì với Tống Lân, Chu Đồng.

Hắn sở dĩ chạy đến Túy Vân Hiên cốt để mua vui một đêm, hơn nữa bởi vì Tô Khanh Hàn khiến hắn điên tiết.

Dù lúc trước Tô Khanh Hàn là Đại tướng quân Cung Quốc, nhưng đã là quá khứ.

Hiện tại Tô Khanh Hàn, là Thái Tử Phi của hắn.

Cho dù là vì Cung Quốc, Tô Khanh Hàn cũng sẽ ngoan ngoãn nghe hắn dàn xếp, nhưng mà nói đến chuyện phòng the, Tô Khanh Hàn luôn một vẻ bị cưỡng bước.

Ngồi bên mép giường, Đoạn Càn Mục tùy tay cầm lên một chén rượu, một hơi uống cạn sạch.

Hắn Đoạn Càn Mục là ai chứ!

Hoàng Thái Tử Dực Bắc Quốc dưới một người trên vạn người, đồng thời cũng là mỹ nam đệ nhất Dực Bắc Quốc.

Có thể được hắn lâm hạnh, Tô Khanh Hàn hẳn là cảm thấy vô cùng vinh quang với kiêu ngạo mới đúng.

"Rốt cuộc có cái gì bất mãn chứ?"

"Điện hạ ngài nói cái gì?"

Nghe thấy Đoạn Càn Mục lẩm bẩm, Tống Lân đang giúp Đoạn Càn Mục cởi áo tháo thắt lưng nhẹ giọng dò hỏi.

Lực chú ý bị dời trở lại, Đoạn Càn Mục nhìn về phía Tống Lân, ánh mắt sắc bén khiếp Tống Lân nhìn rụt bả vai lại, gương mặt trắng nõn cũng trở nên đỏ ửng.

Bên cạnh, Chu Đồng không cam lòng yếu thế, rót rượu cho Đoạn Càn Mục xong liền bắt đầu cởi y phục của mình.

Tống Lân và Chu Đồng là mỹ nhân xinh đẹp nhất ở Túy Vân Hiên, không chỉ được chỉ dạy thành tài, lại còn không bị người khác chạm qua.

Đoạn Càn Mục nhìn trúng hai người bọn họ, cũng là vì bọn họ đủ sạch sẽ.

Nhưng mà, hiện tại Tống Lân và Chu Đồng ở bên người hắn, hắn chỉ cảm thấy toàn vị son phấn nồng nặc, hắn sặc đến ho khan.

"Điện hạ......"

Tống Lân vội vàng nhẹ nhàng vuốt lưng cho Đoạn Càn Mục.

Chu Đồng nhanh chóng rót nước cho Đoạn Càn Mục, "Điện hạ mời dùng......"

Quay đầu nhìn lại Tống Lân, lại nhìn Chu Đồng, Đoạn Càn Mục mặt nhăn mày kiếm.

Không có hứng thú......

Vốn tưởng rằng nam sủng Tống Lân và Chu Đồng có thể làm hắn thay đổi khẩu vị, nhưng mà Đoạn Càn Mục lại càng thêm không cách nào có hứng thú.

Trong lúc lơ đãng, trong đầu hiện ra hình ảnh Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục chỉ cảm thấy trái tim bùm nhảy dựng.

"Điện hạ, ngài làm sao vậy?"

Nhìn thấy sắc mặt Đoạn Càn Mục đột biến, Tống Lân lấy khăn tay ra muốn lau mặt cho Đoạn Càn Mục.

"Đừng chạm vào cô."

Đoạn Càn Mục đột nhiên đẩy ngã Tống Lân lên mặt đất, ngay sau đó bàn tay to giương lên, rầm một tiếng chén trà trong tay Chu Đồng cũng bị đánh nghiêng trên mặt đất.

Tống Lân và Chu Đồng hai người tức khắc luống cuống, đồng loạt quỳ gối trước mặt Đoạn Càn Mục thỉnh tội.

"Chúng thần không biết nơi nào đụng chạm điện hạ, xin điện hạ thứ tội."

"Cầu xin điện hạ thứ tội!"

Nhìn thấy hốc mắt Tống Lân và Chu Đồng phiếm hồng dập đầu liên tiếp với hắn, Đoạn Càn Mục xoa xoa thái dương ân ẩn đau, "Lui xuống...... các ngươi lui xuống cả đi, cô không muốn nhìn thấy các ngươi!"

Tống Lân Chu Đồng liếc nhau, tuy rằng không cam lòng, nhưng đành phải ngoan ngoãn lui ra.

Trong căn phòng huy hoàng lộng lẫy chỉ còn lại một người Đoạn Càn Mục, hiện giờ men say đã qua, không khí ái muội trong phòng cũng không còn sót lại chút gì.

Đoạn Càn Mục không cầm nặng nề mà thở dài, một chân đá phiên ghế dựa bên cạnh.

"Đều do Tô Khanh Hàn......"

Từ không kẻ răng ép ra những lời này, đôi mắt chim ưng Đoạn Càn Mục giống ẩn giấu dao, lóe lên tia lạnh lẽo.

Nếu không phải Tô Khanh Hàn, hắn cũng sẽ không cảm thấy bực bội như thế.

Nhưng mà Đoạn Càn Mục không rõ, rốt cuộc vì sao hắn sẽ vì Tô Khanh Hàn mà cảm thấy bực bội không thôi.

Dưới ánh nắng mùa hè chói chang, Tống Lân Chu Đồng bị đuổi ra thì tức giận đến cái đầu bốc khói.

"Chu Đồng, huynh nói thử xem điện hạ cuối cùng là có ý gì! Hắn dẫn theo chúng ta hồi cung, kết quả lại không cần chúng ta hầu hạ......"

Tống Lân tức giận đến dậm chân.

Thân là nam sủng, bị chủ nhân ghét bỏ chính là một điều cực kỳ mất mặt.

"Tống Lân, đệ nói nhỏ một chút."

Chu Đồng dựng thẳng ngón trỏ đặt lên trên môi, nhìn Tống Lân nháy mắt.

Tống Lân trợn trắng mắt, hai tay ôm ngực, tức giận bất bình, "Đều do tên Tô Khanh Hàn...... Nhất định là hắn! Điện hạ nhất định là nhớ tới hắn cho nên mới tức giận như vậy."

"Ừm...... Tống Lân, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Chu Đồng cẩn thận hỏi Tống Lân, Tô Khanh Hàn dù sao cũng là Thái Tử Phi......"

"Thái Tử Phi thì thế nào?" Tống Lân cười lạnh, nụ cười dần dần dữ tợn, "Dù sao tháng ngày còn dài, có lẽ không bao lâu nữa, hắn cũng phải nhường vị trí Thái Tử Phi cho người khác!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK