So với tức giận, hắn càng giật mình hơn.
Tô Khanh Hàn tên này...... Quật cường như vậy sao?
Đoạn Càn Mục nhìn Tô Khanh Hàn gian nan mà đứng lên, quỳ lâu khiến hai chân không tự giác mà phát run, nội tâm có một loại cảm giác không rõ.
Hắn với Tô Khanh Hàn không tính là quen thuộc, hai người mỗi lần chạm mặt đều ở trên chiến trường.
Trên chiến trường Tô Khanh Hàn thân khoác chiến giáp, anh tư tỏa sảng, thay Cung Quốc đánh trận, trận nào thắng trận đó là Đại tướng quân vang danh.
Đoạn Càn Mục cũng không hiểu được ở ngoài chiến trường Tô Khanh Hàn là cái dạng gì.
Nhìn khuôn mặt Tô Khanh Hàn sưng đỏ, một mình một người lung lay mà trở về, Đoạn Càn Mục đột nhiên đối với Tô Khanh Hàn sinh ra một chút hứng thú.
Người nam nhân này...... Vẫn là có chút ngạo cốt!
Đồng thời nở một nụ cười, Đoạn Càn Mục nhìn thấy chân Tô Khanh Hàn mềm nhũn suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất.
"A!"
Theo bản năng mà, hắn chạy nhanh về phía trước, đỡ lấy cánh tay Tô Khanh Hàn.
Một màn này khiến Phạm Thừa Ngọc với Lâm Vân sửng sốt, cũng làm Tô Khanh Hàn chấn động.
Quay đầu với Đoạn Càn Mục bốn mắt nhìn nhau, Tô Khanh Hàn mày kiếm trói chặt, trên dưới hàm răng khẩn khấu.
Hắn không hiểu được Đoạn Càn Mục rốt cuộc muốn làm gì.
Nhìn ra trong ánh mắt Tô Khanh Hàn hoang mang nghi vấn, Đoạn Càn Mục nhếch miệng cười, dáng vẻ mê người cười rộ lên nhưng lại lạnh băng, "Thái Tử Phi đã quên rồi sao, ngươi đã sớm không phải Đại tướng quân thân thể khoẻ mạnh, đã không còn võ công lại bị đánh thành như vậy, còn không bằng ngoan ngoãn bị cô ôm trở về......"
Không chờ Đoạn Càn Mục nói xong, Tô Khanh Hàn vung cánh tay, hất tay Đoạn Càn Mục ra.
"Ngươi không cần ở đó giả mù sa mưa."
Lạnh lùng ném xuống những lời này, Tô Khanh Hàn tiếp tục một người tiến về phía trước mà đi, thân ảnh suy yếu như thể chỉ cần một cơn gió quét qua cũng có thể xô ngã cậu.
"Hừ!"
Thẳng eo, Đoạn Càn Mục cười lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói thầm: "Thật đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt...... Dù sao tương lai còn dài, cô còn muốn nhìn ngươi có thể cậy mạnh tới khi nào."
Xoay người, hắn nhìn về phía Phạm Thừa Ngọc, trên mặt tức khắc thay bằng niềm vui sướng tươi cười, vươn tay chào Phạm Thừa Ngọc, "Thừa Ngọc, ngươi lặn lội đường xa mệt nhọc, chắc là mệt muốn chết rồi, cô đã ở Phượng Hương uyển chuẩn bị đồ nhắm rượu, vì ngươi đón gió tẩy trần."
"Đa tạ điện hạ." Phạm Thừa Ngọc chắp tay cảm tạ Đoạn Càn Mục, khoé mắt cười nhìn theo bóng Đoạn Càn Mục, bễ nghễ ôm Tô Khanh Hàn đi càng lúc càng xa.
"Lâm Vân." Lúc này, Đoạn Càn Mục quay đầu gọi Lâm Vân một tiếng, "Ngươi đi mời nhị đệ đến đây đi, người nhiều một chút cho nó náo nhiệt."
Biểu tình hơi đổi, Lâm Vân cúi đầu, cung kính mà lĩnh mệnh, "Tuân lệnh điện hạ."
Cứ như vậy, Đoạn Càn Mục đưa theo Phạm Thừa Ngọc đến hàm phong phong hoa tuyết nguyệt nổi tiếng nhất đi đến Phượng Hương uyển, mà Lâm Vân lẻ loi một mình đi đến Hãn Hiên điện mời Đoạn Càn Thuần.
Hãn Hiên điện là chỗ ở của Nhị hoàng tử Đoạn Càn Thuần, tuy rằng không bằng Cảnh Dương Cung của Hoàng Thái Tử kim bích huy hoàng, nhưng cũng khí phái xa hoa.
Lâm Vân là khách quen của Hãn Hiên điện, cũng là khách quý của Đoạn Càn Thuần, trong Hãn Hiên điện bọn hạ nhân nhìn thấy Lâm Vân, giống như nhìn thấy chủ tử của mình, sôi nổi quỳ xuống thỉnh an Lâm Vân.
Lâm Vân xua tay, nhẹ giọng hỏi: "Nhị hoàng tử ở chỗ nào?"
"Nhị hoàng tử đang ở trong đào hoa viên luyện kiếm."
Đào hoa viên nằm trong Hãn Hiên điện là một chỗ thưởng đào hoa rất ưu nhã, bên trong gieo trồng rất nhiều chủng loại cây đào khác nhau hoa đào nở rộ bốn mùa, hoa đào trong vườn muôn hồng nghìn tía, ngoài ra còn có hoa đoàn cẩm thốc, mấy ngày không đến phảng phất như mọi thứ đều biến thành mộng ảo mê người, như tiên cảnh nhân gian, thế ngoại đào nguyên.
Lâm Vân khinh công bước vào trong vườn hoa đào, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Đoạn Càn Thuần đang múa kiếm.
Đoạn Càn Thuần cảm nhận được hơi thở Lâm Vân, đột nhiên xoay người, xoát dùng mũi kiếm chỉa vào cằm Lâm Vân.