Tuy nói, lời nói của hắn kỳ thật không phải một lời nói đùa.
Hắn muốn trở thành hoàng đế.
Chỉ có trở thành hoàng đế, hắn mới không còn bị bắt nạt, mới có thể chân chính làm những gì mình muốn.
Chỉ là......
Đừng nhìn hắn năm nay mới tám tuổi, nhưng cũng biết tình cảnh của bản thân bấy giờ như thế nào.
Thâm cung đại viện, không có người đứng về phía hắn.
Hắn chẳng qua chỉ đơn thuần là một hoàng tử bị thất sủng.
Không có bối cảnh, không có quyền thế, không được sủng ái.
Nếu không tranh ngôi vị hoàng đế, sớm hay muộn cũng có một ngày, hắn sẽ chết thảm trong cung.
Đoạn Càn Hạ nhấp nhấp môi.
Nhưng nói là tranh ngôi vị hoàng đế, hắn lấy tư cách gì để tranh?
Cho nên khi hắn nói với Phạm Thừa Ngọc nguyện vọng của hắn là muốn làm hoàng đế, hắn kỳ thật đã chuẩn bị tốt tâm lý để bị Phạm Thừa Ngọc cười nhạo.
Nhưng mà ngoài dự kiến của hắn, Phạm Thừa Ngọc không cười hắn, thậm chí còn hứa hẹn với hắn, sẽ phò trợ hắn trở thành vua của một nước.
Đoạn Càn Hạ ngơ ngẩn mà nhìn Phạm Thừa Ngọc, nội tâm như thủy triều dâng, sóng gió mãnh liệt.
"Ngươi...... nghiêm túc sao?"
"Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy." Phạm Thừa Ngọc nhoẻn miệng cười, vươn tay với Đoạn Càn Hạ, quơ ngón út, "Chúng ta ngoéo tay đi."
"Hả......" Đoạn Càn Hạ cảm thấy Phạm Thừa Ngọc đang xem hắn như đứa con nít, trong khi Phạm Thừa Ngọc cũng là một đứa trẻ.
Ngoéo tay thì ngoéo tay.
Trong lòng nghĩ như vậy, Đoạn Càn Hạ ngoài miệng không nói gì, yên lặng ngoéo tay cùng Phạm Thừa Ngọc.
Hắn phát giác tay Phạm Thừa Ngọc rất trắng, như làm bằng ngọc, bóng loáng oánh nhuận, đầu móng tay cũng được chăm chút kỹ càng.
Nhận thấy Đoạn Càn Hạ đang nhìn chằm chằm tay mình, Phạm Thừa Ngọc oai oai đầu, "Tay của ta làm sao vậy?"
"Không có gì." Đoạn Càn Hạ vội vàng thu tay về, quay người đi.
"Nếu ngươi đã đồng ý với ta, như vậy bây giờ hai ta chính thức trở thành đồng bạn."
"Không sai, là đồng bạn." Phạm Thừa Ngọc nhìn chăm chú vào bóng dáng mảnh khảnh của Đoạn Càn Hạ, nội tâm dần dần trào ra một cảm giác lạ kỳ.
Đồng bạn......
Cho tới nay, hắn vẫn cô độc.
Dù cho huynh trưởng có chiếu cố hắn, hắn cũng rất rõ huynh trưởng hắn và hắn khác biệt, không phải cùng một thế giới với hắn.
Nhưng mà, vị tứ hoàng tử trước mắt này lại giống như hắn.
Chỉ có vị kia, mới có thể trở thành đồng bạn chân chính với hắn.
...... trở thành hoàng đế sao?
Phạm Thừa Ngọc nhịn không được ở trong lòng cảm khái.
Hắn thật sự có bản lĩnh giúp Đoạn Càn Hạ trở thành vua của một nước?
Nhắm mắt lại, Phạm Thừa Ngọc dùng sức lắc đầu.
Không được!
Hắn không thể rút lui.
Bây giờ mới bắt đầu khiếp đảm sao được?
Nếu đã hứa hẹn, hắn nhất định phải làm được.
Hắn muốn giúp Đoạn Càn Hạ lên làm hoàng đế.
Đây là mộng tưởng của Đoạn Càn Hạ.
Cũng là mộng tưởng của hắn.
Nếu hắn thật có thể nâng đỡ Đoạn Càn Hạ lên ngôi vị hoàng đế, hắn chẳng phải cũng công thành danh toại?
Kiên định tín niệm trong lòng, Phạm Thừa Ngọc mở hai mắt.
Trước mắt, là gương mặt Đoạn Càn Hạ.
Đoạn Càn Hạ đang nhìn chằm chằm hắn, khoảng cách với hắn rất gần.
Trong nháy mắt, trái tim Phạm Thừa Ngọc thoáng đập nhanh hơn.
"Người...... nhìn ta làm gì?"
"Ngươi đẹp."
Đoạn Càn Hạ trả lời thẳng thắn.
Phạm Thừa Ngọc ngẩn người, buồn cười, "Tứ hoàng tử, không ngờ người cũng rất biết nói chuyện nha!"
Đoạn Càn Hạ lắc đầu, "Không......"
Ta không bao giờ nói như vậy, nói ra nói không làm cho người khác thích.
Nửa câu sau, Đoạn Càn Hạ không nói ra, chỉ ở trong lòng tự ngẫm lại.
Đúng là bởi vì hắn không nói, mỗi lần đều chọc phụ hoàng hắn và những người khác không vui, cho nên dần dần, hắn càng không muốn mở miệng nói chuyện.
Nhìn Đoạn Càn Hạ một mực suy tư, Phạm Thừa Ngọc nheo hai mắt, cười ngâm ngâm nói: "Kỳ thật tứ hoàng tử lớn lên cũng rất đẹp!"
"Gạt người." Đoạn Càn Hạ chẳng tin.
"Là thật sự." nét cười trên mặt Phạm Thừa Ngọc dày hơn vài phần, "Dù sao ta cũng thích."
Hai con mắt mở lớn, vẻ mặt Đoạn Càn Hạ khó có thể tin mà nhìn chằm chằm Phạm Thừa Ngọc.
Vừa mới...... Phạm Thừa Ngọc nói gì đó?
Hắn nói...... Thích?
Phạm Thừa Ngọc nói...... Thích hắn sao?
Khuôn mặt nhỏ Đoạn Càn Hạ trắng nõn sạch sẽ nhanh chóng đỏ thành đít khỉ.
"Ngươi...... Ngươi nên thay thuốc."
Nuốt một ngụm nước miếng, Đoạn Càn Hạ hoang mang cầm cấy hộp thuốc, tới gần Phạm Thừa Ngọc.
"Ta tự làm cũng được." Phạm Thừa Ngọc vươn tay đến gần Đoạn Càn Hạ, ý đồ nhận lấy hộp thuốc trên tay Đoạn Càn Hạ.
"Ta giúp ngươi."
Nghe Đoạn Càn Hạ nói như vậy, Phạm Thừa Ngọc cười khổ gãi gãi gương mặt, "Đa tạ ý tốt của tứ hoàng tử, có điều......"
Có điều với thân phận của hắn làm sao có thể để đường đường là tứ hoàng tứ tự tay thay thuốc?
"Ta giúp ngươi."
Kết quả, Đoạn Càn Hạ lại lặp lại ba chữ này một lần nữa, thái độ cường thế vài phần, ánh mắt trở nên càng kiên định.
Cứ cảm thấy Đoạn Càn Hạ đang trừng hắn, Phạm Thừa Ngọc dở khóc dở cười, đành phải ngoan ngoãn ở trên giường nằm sấp xuống tới, "Vậy...... Làm phiền tứ hoàng tử."
"Cởi y phục."
Phạm Thừa Ngọc vừa mới nằm sấp xuống, đã bị Đoạn Càn Hạ túm lên.
Phi lễ!
Y phục trên người hắn bị Đoạn Càn Hạ lập tức kéo ra.
"Này......"
Nửa người trên lõa thể, khuôn mặt Phạm Thừa Ngọc tức khắc đỏ bừng.
Mặc dù hắn và Đoạn Càn Hạ đều là nam tử, nhưng trần trụi như vậy mặt đối mặt, hắn vẫn sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
Nhưng mà Đoạn Càn Hạ lại trước sau như một không để lộ cảm xúc, thật cẩn thận nghiêm túc gỡ từng miếng băng gạc trên người xuống.
"Đúng rồi tứ hoàng tử, băng gạc trước đó......"
"Cũng là ta băng bó." Đoạn Càn Hạ không ngẩng đầu lên mà trả lời, "Làm sao vậy?"
"Không...... Không có gì." biểu tình trên mặt Phạm Thừa Ngọc có chút mất tự nhiên, tim đập bịch bịch.
Mặc dù Đoạn Càn Hạ ở trong cung thật sự không được sủng, nhưng thân phận rốt cuộc cũng là hoàng tử, dù cha hắn làm quan cũng phải nể mặt vài phần, ấy vậy mà tứ hoàng tử lại tự mình thoa thuốc băng bó cho hắn.
Đột nhiên, nội tâm Phạm Thừa Ngọc cảm thấy vô cùng quang vinh và hạnh phúc.
Sau khi toàn bộ băng gạc trên người được gỡ xuống, Đoạn Càn Hạ để cho Phạm Thừa Ngọc ở trên giường nằm sấp xuống.
"A......"
Sau khi thuốc mỡ được thoa lên người, ngoài sự đau đớn, còn có điểm lạnh lạnh, Phạm Thừa Ngọc không nhịn được khẽ phát ra âm thanh.
Tay Đoạn Càn Hạ tạm dừng một chút, "Kiên nhẫn một chút."
"...... xịt." Phạm Thừa Ngọc cắn chặt môi, có điều kế tiếp lực đạo Đoạn Càn Hạ thoa thuốc cho hắn trở nên càng nhẹ, hắn ngược lại không cảm thấy đau.
Liền như vậy ghé vào trên giường tùy ý để Đoạn Càn Hạ thoa thuốc, Phạm Thừa Ngọc mông lung bắt đầu buồn ngủ.
Đến khi tỉnh lại, băng gạc trên người hắn đã được thay sạch sẽ.
"Ta......" Phạm Thừa Ngọc xoa xoa huyệt Thái Dương, "Ta có phải ngủ rồi không?"
"Xoạch."
Ngồi bên mép giường, Đoạn Càn Hạ đang đọc sách.
"Người đang đọc gì vậy ạ?" Phạm Thừa Ngọc xoa xoa đôi mắt, tò mò hỏi.
"Một câu chuyện tình yêu...... có điều không biết tại sao, hai nhân vật chính bên trong đều là nam."
"Khụ! Khụ khụ khụ......" Phạm Thừa Ngọc nghe xong Đoạn Càn Hạ nói đã bị nước miếng chính mình làm cho sặc.
Hai nhân vật chính đều là nam......
Đây cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng mà câu chuyện tình yêu sao lại là hai nam chính?
Bĩu môi, Phạm Thừa Ngọc nhìn Đoạn Càn Hạ ánh mắt có điểm kinh ngạc, "Ta khuyên người, mấy cuốn sách kỳ quái như thế ít xem lại thì tốt hơn."
"Tại sao?" Đoạn Càn Hạ quay đầu nhìn về phía Phạm Thừa Ngọc, "Sao lại nói mấy thứ này kỳ quái?"
"Bởi vì......" Hai mảnh môi mỏng khẽ mở, Phạm Thừa Ngọc lại phát hiện hắn không thể trả lời được cho Đoạn Càn Hạ.
"Hai nam tử...... không thể có câu chuyện tình yêu sao?"
"Này......"
Phạm Thừa Ngọc lại lần nữa nghẹn họng.
Gương mặt Đoạn Càn Hạ ánh vào con ngươi đen lúng liếng, gương mặt này tuy rằng có điểm hung, nhưng vẫn rất đẹp.
"Cũng đúng." Phạm Thừa Ngọc híp mắt cười, "Người xem xong có thể cho ta mượn nhìn xem hay không, ta hơi tò mò."
"Được thôi!"
Đoạn Càn Hạ cầm sách đến bên người Phạm Thừa Ngọc, "Không bằng...... Chúng ta cùng nhau xem đi?"
"Ngay ở...... Nơi này sao?" Phạm Thừa Ngọc chớp chớp mắt.
" Ừm." Đoạn Càn Hạ gật đầu, trực tiếp chui vào trong ổ chăn Phạm Thừa Ngọc.
Phạm Thừa Ngọc cảm giác thân thể của mình ma xui quỷ khiến nóng lên, tim đập cũng nhanh hơn.
"Chúng ta nhất định phải ở trên giường đọc sao?" vai sát vai với Đoạn Càn Hạ dựa vào đầu giường, cùng một cái chăn, gương mặt Phạm Thừa Ngọc nóng lên.
"Không được?" Đoạn Càn Hạ nghiêng đầu nhìn chăm chú Phạm Thừa Ngọc, "Thái y nói, ngươi phải tĩnh dưỡng."
"Ách......" Phạm Thừa Ngọc giật giật khóe miệng, gật gật đầu, "Không, không có gì không được."
Dù sao hắn cho dù chết, cha hắn chắc chắn sẽ không vội vã tìm hắn?
Theo bản năng, Phạm Thừa Ngọc gối đầu lên trên vai thon gầy của Đoạn Càn Hạ.
Đoạn Càn Hạ thoáng sửng sốt, đảo mắt, nhẹ liếc Phạm Thừa Ngọc.
Hắn cảm thấy Phạm Thừa Ngọc là người đẹp nhất hắn từng gặp qua.
"Ta nhất định phải lên làm hoàng đế......"
Chỉ có lên làm hoàng đế, hắn mới có thể bảo vệ tốt Phạm Thừa Ngọc.
"Ưm......"
Phạm Thừa Ngọc dựng thẳng ngón trỏ đặt ở trên môi hắn, "Tứ hoàng tử, về sau loại lời nói này ngàn vạn không thể xuất khẩu thành lời, nếu bị có người tâm nghe xong, chỉ sợ sẽ tao họa sát thân!"
"Được." Đoạn Càn Hạ nhìn Phạm Thừa Ngọc gật gật đầu, "Ta nghe ngươi."
"Thật ngoan." Tươi sáng cười, Phạm Thừa Ngọc vươn tay sờ sờ đầu Đoạn Càn Hạ, theo sau mới ý thức được bản thân như vậy có phải dĩ hạ phạm thượng hay không.
Có điều hắn nhìn phản ứng Đoạn Càn Hạ không giống như sẽ trị tội hắn, không khỏi thở phào một hơi.
Dù sao hiện tại bọn họ đều là trẻ con, so với quan hệ giữa hoàng tử và hạ nhân, hai người bọn họ càng như là đồng bạn, là huynh đệ.
Phạm Thừa Ngọc thực vui vẻ hắn có thể gặp một Đoạn Càn Hạ như đệ đệ vậy.
"Người yên tâm, ta nói chuyện giữ lời, mộng tưởng của người...... Ta nhất định sẽ giúp người thực hiện."
Cho dù tan xương nát thịt.
Lời hứa hẹn này tựa như một hạt giống, gieo sâu vào tâm trí trẻ thơ của Phạm Thừa Ngọc.
Hắn cứ như vậy gối lên bả vai Đoạn Càn Hạ, cùng Đoạn Càn Hạ xem câu chuyện tình yêu của hai nam tử, từ hừng đông đến trời tối, lại từ trời tối đến hừng đông.
Từ ngày ấy, Phạm Thừa Ngọc bắt đầu dùi mài kinh sử.
Tuy nói trước kia hắn cũng rất nỗ lực, nhưng chỉ như vậy là chưa đủ.
Hắn bắt buộc càng thêm, càng thêm, càng thêm nỗ lực mới được.
Nếu hắn không đủ thông minh, không đủ lớn mạnh, hắn căn bản không có cách nào giúp Đoạn Càn Hạ đoạt được ngôi vị hoàng đế.
Phạm Thừa Ngọc âm thầm cắn răng, đôi mắt sáng như đuốc.
Hắn nhất định phải biến mình trở nên giảo hoạt, trở nên ích kỷ, thậm chí trở nên ngoan độc.
Bởi vì hoàng quyền đoạt vị, phải trả phí bằng cả tính mạng.
Rốt cuộc, công phu không phụ lòng người, Phạm Thừa Ngọc nỗ lực không uổng phí, hắn trở nên càng ngày càng ưu tú, dù cha hắn vẫn cứ không thích hắn, cũng đã có không ít người bắt đầu thay đổi cái nhìn với hắn.
Phạm Thừa Ngọc luôn cầm lòng không đậu mà vắt hết óc học tập phân tích qua các đời mưu lược lịch đại quyền mưu, sau đó dùng chúng nó nguy trang cho bản thân.
Dần dần, ở trong đầu Phạm Thừa Ngọc hiện ra tư tưởng mơ hồ cách nào giúp Đoạn Càn Hạ đoạt ngôi vị hoàng đế——
Lợi dụng chính hắn.
Mới đầu hắn tìm cơ hội hạ độc Đoạn Càn Mục, chẳng qua là muốn trở thành ân nhân cứu mạng của Đoạn Càn Mục, lấy điều kiện tiếp cận Đoạn Càn Mục.
Hắn tuy rằng biết con nhện kia độc tính rất lớn, nhưng hắn cũng không ngờ bản thân sẽ hôn mê ba ngày ba đêm.
Có khi hắn sẽ nghĩ, nếu hắn thật sự cứ như vậy mà chết đi thì sao?
Có điều hiện thực không có "Nếu".
Sự thật đó là, hắn không chết.
Ngược lại nhờ họa được phúc.
Này vừa lúc may mắn, ông trời vẫn đối đãi hắn không tệ.
Nếu trời cao cho hắn cơ hội tốt như vậy, hắn tự nhiên sẽ không để vụt mất.
Hơn nữa, hắn không ngờ Đoạn Càn Mục là người thập phần trọng tình nghĩa, sau khi hắn khỏi hẳn, liền tôn sùng hắn thành thượng tân, đối hắn lễ nhượng có thêm, thường xuyên chủ động tới tìm hắn.
Phạm Thừa Ngọc nhận thấy được Đoạn Càn Mục có hảo cảm với hắn, bởi vậy hắn chắc chắn, chỉ cần hắn khiến Đoạn Càn Mục thích hắn, hắn sẽ có cách từ trong tay Đoạn Càn Mục cướp đi ngôi vị hoàng đế.
"Đến lúc đó...... Ta có thể thực hiện lời hứa hẹn, tứ hoàng tử cũng có thể thực hiện mộng tưởng của hắn......"
Đứng ở đình viện nhìn cây bạch quả cành lá tốt tươi, Phạm Thừa Ngọc nhếch khóe môi.
Lúc này là mùa thu, hắn 16 tuổi, Đoạn Càn Hạ 13 tuổi.