Tô Khanh Hàn thất kinh hoảng sợ.
ở đại diện lúc này ngoài Phạm Thừa Ngọc, còn có các cung nữ thái giám khác, Tô Khanh Hàn có nghĩ như thế nào cũng không tưởng tượng được Đoạn Càn Mục lại làm những chuyện dơ bẩn này trước mặt kẻ khác.
"Đoạn Càn Mục ngươi điên rồi phải không?!"
Gắt gao nắm chặt y phục mình, Tô Khanh Hàn trừng mắt, khóe mắt ẩn chứa sát khí.
"Điên sao?" Đoạn Càn Mục trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, nhẹ rũ mi mắt, nhìn chằm chằm thân thể Tô Khanh Hàn.
Rõ ràng trên người Tô Khanh Hàn quấn đầy băng gạc, cũng không lộ ra chút da thịt nào, nhưng Đoạn Càn Mục vẫn không thể hiểu được bản thân hắn lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cảm giác tim đập rất nhanh.
Tô Khanh Hàn càng muốn phản kháng, hắn càng muốn chinh phục Tô Khanh Hàn.
"Ồ cô xé y phục ngươi còn chưa đủ, cô càng muốn cho ngươi xem thử, cô điên lên sẽ là dạng gì!"
Ầm một tiếng, Tô Khanh Hàn bị Đoạn Càn Mục đẩy ngã trên mặt đất.
Ngẩng mặt nhìn Đoạn Càn Mục thoải mái hào phóng cởi trường bào quý giá ra, Tô Khanh Hàn trừng mắt, đôi môi không nhịn được run rẩy.
Đoạn Càn Mục muốn ở chỗ này làm?
Đoạn Càn Mục muốn ở trước mặt Phạm Thừa Ngọc với thái giám cung nữ làm những chuyện đồi bại này!
Trong đầu Tô Khanh Hàn ong ong, như có thứ gì sắp sửa nổ tung.
"Không...... Không cần...... Không được!"
Thấy Tô Khanh Hàn đột nhiên kịch liệt phản kháng, Đoạn Càn thú càng Mục hứng thuận thế đẩy thuyền, hắn dùng dây thắt lưng trường bào trói tay Tô Khanh Hàn lại.
Hai tay bị dây trường bào cuốn lấy ép lên đỉnh đầu, cả người Tô Khanh Hàn bị Đoạn Càn Mục đặt dưới thân.
Lực bất tòng tâm......
Tô Khanh Hàn thống khổ mà nhắm hai mắt, hốc mắt đỏ bừng.
Tại sao hắn lại nhu nhược như vậy?
Tại sao hắn có thể chấp nhận loại chuyện này?
Bị Đoạn Càn Mục lăng nhục một lần thì thôi đi, hiện tại còn bị lăng nhục ở trước mắt bao người?
Hai tay bị trói chặt không thể cử động, Tô Khanh Hàn nôn nóng muốn chết.
Thật sự rất muốn chết.
Từ khi qhắn bị bức gả đến Dực Bắc Quốc, gả cho Đoạn Càn Mục, hắn đã hận không thể thắt cổ tự vẫn.
Nhưng mà, hắn lại không thể chết được.
Chẳng sợ hôn quân Cung Quốc đối đãi hắn bất nhân bất nghĩa, dù sao hắn cũng là người Cung Quốc, từng là Đại tướng quân Cung Quốc, vì Cung Quốc rơi đầu chảy máu.
Vì bá tánh Cung Quốc, hắn phải nhẫn nhịn.
Phải nhẫn nhịn hết thảy.
Nghiêng đầu qua một bên, Tô Khanh Hàn nhắm mắt lại hít hà một hơi.
"Không được...... Không được làm như vậy...... Cầu xin ngươi, không được......"
Đoạn Càn Mục không khỏi ngẩn ra.
Hắn suýt nữa tưởng bản thân nghe lầm.
Bởi vì ở trong ấn tượng của hắn, Tô Khanh Hàn sẽ không bao giờ mở miệng cầu xin hắn dù bị hắn lăng nhục như thế nào.
"Tô Khanh Hàn......"
Trên cao nhìn xuống Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục duỗi tay bóp chặt cằm Tô Khanh Hàn, đầu ngón tay niết chặt cằm Tô Khanh Hàn như muốn bóp nát hắn.
"Ngươi lặp lại lần nữa, nói rõ ra cho cô, để cô nghe được rõ ràng một ít...... Nói không chừng...... Cô thật sự sẽ đại phát từ bi tha ngươi......"
Đoạn Càn Mục nói mỗi một chữ, Tô Khanh Hàn đều nghe được rành mạch.
Mỗi chữ này đều như là dao nhỏ, hung hăng đâm vào trái tim hắn.
Tô Khanh Hàn thà rằng hắn bị té xỉu, cũng không muốn thời khắc này thanh tỉnh để hiểu những thứ này.
Hắn nhìn Đoạn Càn Mục xin tha.
Hắn vẫn không nhịn được, cầu xin Đoạn Càn Mục.
Tô Khanh Hàn cực kỳ chán ghét hắn như vậy.
Nhưng mà, hắn không còn cách nào khác.
Trận này hắn đã thua toàn tập.
"Cầu...... Cầu xin ngươi...... đừng làm ở chỗ này......"
Mấy chữ này Tô Khanh Hàn phải cắn răng thốt ra từng chữ, Đoạn Càn Mục lập tức tươi cười vừa lòng.
Hắn nhìn đôi mắt Tô Khanh Hàn kịch liệt run rẩy, nghe Tô Khanh Hàn hèn mọn thống khổ xin tha, cả người tựa như bị châm lửa.
"Được, cô đáp ứng ngươi." Đoạn Càn Mục buông Tô Khanh Hàn ra.
Nhưng mà ở thời điểm Tô Khanh Hàn muốn nói gì đó, hắn đột nhiên bị Đoạn Càn Mục khiêng lên, khiêng trên vai.
"Nếu Thái Tử Phi không muốn ở chỗ này, cô sẽ đưa ngươi đến chỗ khác."