Thấy vẻ mặt này của Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn có chút kinh ngạc.
Theo lý mà nói, Đoạn Càn Mục hẳn rất rõ ràng hắn không thích mặc nữ trang, lúc trước bị ép mặc nữ trang đối với hắn mà nói chính là sự sỉ nhục nhất trong cuộc đời.
Hiện tại, hắn và Đoạn Càn Mục đã tâm ý tương thông, Đoạn Càn Mục không có lí do gì dùng nữ trang tới khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn.
Trừ phi......
Tô Khanh Hàn nhìn chằm chằm vào Đoạn Càn Mục ánh mắt sắc bén hơn vài phần, "Ngươi không phải muốn chơi trò gì đó tình thú chứ? Thật là không biết tiết chế......"
"Không đúng không đúng." Đoạn Càn Mục đột nhiên ngẩng đầu, vội vàng xua tay với Tô Khanh Hàn, "Ta như thế nào sẽ......"
Một bên nói hắn một bên từ trên xuống dưới đánh giá Tô Khanh Hàn một phen, trong đầu hiện ra dáng vẻ Tô Khanh Hàn khi mặc nữ trang, "Có điều ngươi mặc nữ trang rất đẹp!"
Mặc dù Đoạn Càn Mục nói nhỏ đến mức chỉ như tiếng muỗi, nhưng lời này vẫn bị Tô Khanh Hàn nghe thấy được.
Giây tiếp theo, Tô Khanh Hàn dùng sức nắm lấy cằm Đoạn Càn Mục.
Lập tức kéo gần khoảng cách hai khuôn mặt, Tô Khanh Hàn không chớp mắt nhìn chằm chằm Đoạn Càn Mục, giảo hoạt cười, "Gương mặt này của ngươi mặc nữ trang khẳng định cũng đẹp, muốn thử hay không?"
"Ách......" Đoạn Càn Mục khóe miệng run rẩy, "Tha ta đi Hàn Hàn, ta tốt xấu gì hiện tại cũng là trữ quân một quốc gia, uy nghiêm trữ quân vẫn phải có."
"Hừ!" Tô Khanh Hàn bất mãn mà hừ một tiếng.
"Hơn nữa......" Đoạn Càn Mục nhẹ rũ mi mắt, ánh mắt phóng đến chỗ y phục hắn chuẩn bị cho Tô Khanh Hàn, "Hơn nữa y phục này dựa theo số đo của ngươi mà định chế...... Là triều phục khi sách phong Hoàng Hậu Dực Bắc Quốc chúng ta."
Bùm!
Tô Khanh Hàn tim đập đỏ mặt, lập tức sửng sốt.
Bị vẻ mặt Tô Khanh Hàn kinh ngạc nhìn chằm chằm, Đoạn Càn Mục hầu kết lăn lộn, nuốt một ngụm nước miếng, nội tâm như đang bồn chồn.
Hắn vốn muốn trịnh trọng thông báo cho Tô Khanh Hàn chuyện này, nhưng hắn lại nhịn không được khẩn trương.
"Phụ hoàng đã viết xong thánh chỉ, ba ngày sau...... Ta sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế, trở thành hoàng đế Dực Bắc Quốc."
Chưa kịp phản ứng, tay Tô Khanh Hàn đã được Đoạn Càn Mục dùng sức nắm lấy.
Ngẩng đầu đối diện, hắn phát hiện ánh mắt Đoạn Càn Mục nhìn hắn như ngọn lửa nóng rực.
"Hàn Hàn, y phục này...... Là triều phục của Hoàng Hậu, ta muốn lúc ta thừa kế ngôi vị, sách phong ngươi thành Hoàng Hậu, ngươi...... Nguyện ý không?"
Tâm hồ gợi lên rất nhiều gợn sóng, Tô Khanh Hàn ngơ ngác nhìn Đoạn Càn Mục.
Thấy Tô Khanh Hàn trong lúc nhất thời không phản ứng, trong lòng Đoạn Càn Mục nóng như lửa đốt, lập tức mang ra hết "Lễ vật" đã chuẩn bị trước đó.
Có hộp nhạc hắn sai người chế tác cho Tô Khanh Hàn, có vòng hoa dại chính tay hắn biên tặng Tô Khanh Hàn.
"Hàn Hàn......"
Nhìn Đoạn Càn Mục mang từng món đồ trước kia đưa cho hắn nhưng bị hắn từ chối, Tô Khanh Hàn buồn cười, "Ngươi không phải cho rằng dùng đống đồ vật này để tống cổ ta đi chứ?"
Đoạn Càn Mục vội vàng lắc đầu, "khônh phải! Đây chỉ là thả con tép, bắt con tôm......"
"Ồ?" Tô Khanh Hàn nhướng mày, tò mò hỏi: "Vậy " ngọc " đâu?"
Vừa dứt lời, hắn liền nhìn thấy Đoạn Càn Mục vươn ngón trỏ, chỉ chỉ chóp mũi, "Ta...... Ta chính là khối " ngọc "...... Hàn Hàn, ta tặng mình cho ngươi, ngươi nguyện ý nhận lấy khômg?"
Đoạn Càn Mục liếc mắt đưa tình, Tô Khanh Hàn nghe thấy được tiếng tim đập.
Xác thật, cùng bất luận lễ vật gì so sánh, vẫn là này phần hậu lễ có thành ý nhất.
Trên mặt tuấn mỹ vô trù hiện lên mê người tươi cười, Tô Khanh Hàn kéo xuống dải lụa choàng triều phục Hoàng Hậu, vòng ở Đoạn Càn Mục trên cổ, sau đó buộc thành nơ con bướm.
"Ừ, như vậy thoạt nhìn mới như là lễ vật."
Cúi đầu nhìn nhìn chiếc nơ trước ngực, Đoạn Càn Mục dở khóc dở cười, "Nói như vậy...... Hàn Hàn ngươi có nguyện ý nhận lấy?"
"Được." Tô Khanh Hàn gật gật đầu, "Phần lễ vật ta cố mà làm nhận lấy, có điều thứ bên này...... Ta không cần."
"Hả?" Đoạn Càn Mục sửng sốt, chỉ thấy Tô Khanh Hàn đặt triều phục Hoàng Hậu hắn tỉ mỉ chuẩn bị ở một bên, đến gần cửa phòng, nhìn đình viện không chút để ý nói: "Lại nói tiếp, canh giờ này...... hai người bọn họ hẳn đã ra khỏi thành rồi nhỉ?"
Đoạn Càn Mục giật mình, biểu tình trên mặt trở nên nghiêm túc, "Hẳn rời khỏi đây rồi!"
"Kết quả ngươi vẫn không thể nhẫn tâm!" Quay đầu nhìn về phía Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn cười buông tay.
Đoạn Càn Mục xoa xoa hai mắt gian khôn khéo huyệt, than nhẹ một hơi, "Rốt cuộc hiện tại ta cũng biết tư vị yêu một người là như thế nào! Vì người ấy...... Ta cũng muốn dùng hết toàn lực, cũng có thể vứt bỏ hết thảy."
Một bên nói, Đoạn Càn Mục một bên bước đến bên cạnh, từ phía sau Tô Khanh Hàn ôm chặt Tô Khanh Hàn.
Thân thể này, người này, hắn không bao giờ muốn buông ra.
"Ta yêu ngươi, Hàn Hàn......"
Đột nhiên nghe được Đoạn Càn Mục ghé vào bên tai mình thổ lộ, Tô Khanh Hàn cảm giác trong lòng như đang treo một cây cỏ đuôi chó, ngứa.
Quay đầu nhìn về phía Đoạn Càn Mục, hắn nhìn thấy Đoạn Càn Mục nhắm mắt lại, góc cạnh rõ ràng trên mặt toát ra biểu tình vô cùng hạnh phúc.
Được Đoạn Càn Mục ôm như vậy, hắn cũng cảm thấy thật thoải mái, thật hạnh phúc.
Ngày trước gặp được Đoạn Càn Mục, ngày trước yêu Đoạn Càn Mục, hắn trước nay cũng không biết, hóa ra ở bên nhau cùng một người, là một chuyện tốt đẹp như thế.
Đình viện, một mảnh lá phong chậm rãi bay xuống, rơi xuống tạo thành sóng nước lóng lánh trên mặt hồ.
"Ta cũng yêu ngươi, Đoạn Càn Mục."
Tình yêu phát ra từ nội tâm theo một trận gió nhẹ nhàng phất qua ngọn cây cây phong, bay về phía vòm trời xanh thẳm.
Ngoài thành Hàm Phong, một chiếc xe ngựa đang lên đường.
Xa phu đánh xe đội nón cói lớn, cách ăn mặc và y phục giống như bá tánh tầm thường, nhưng từ đầu đến chân lại toát lên vẻ không bình thường.
Hắn là thị vệ đắc lực nhất bên người Đoạn Càn Mục, hiện giờ bị phái ra chấp hành nhiệm vụ bí ẩn hạng nhất.
Tay hắn nắm roi da, tay khác lôi kéo dây cương, bên hông buộc một túi tiền lớn, phình phình, bên trong như nhét đầy bạc.
Dọc theo đường đi ra roi thúc ngựa, xe ngựa hành đến trấn Đậu Dương.
Lúc này, đã chạng vạng, sắc trời dần tối.
Rốt cuộc, hai người vẫn luôn tránh ở trong xe ngựa một trước một sau từ trong xe ngựa đi ra.
Bọn họ một người là Đoạn Càn Hạ, một người khác là Phạm Thừa Ngọc.
Nhưng mà, hai cái tên thuộc về bọn họ, hiện tại đều không thể tiếp tục sử dụng.
Bởi vì "Đoạn Càn Hạ" và "Phạm Thừa Ngọc" đã bị ban rượu độc chết ở trong nhà lao.
"Đây là điện hạ cho các ngươi."
Thị vệ đưa túi tiền nặng trĩu cho Đoạn Càn Hạ, "Điện hạ nói, hy vọng các ngươi tự giải quyết cho tốt."
Truyền xong lời nói, thị vệ lần nữa giá xe ngựa, rời đi.
Đoạn Càn Hạ và Phạm Thừa Ngọc bị thả tại chỗ, hai mặt nhìn nhau.
Cho tới bây giờ, bọn họ mới chân chính ý thức được bọn họ đã được thả.
Lúc ấy, bọn họ bị nhốt ở tử lao, chờ đợi bọn họ chính là một ly rượu độc.
Đoạn Càn Hạ và Phạm Thừa Ngọc lấy hình thức rượu giao bôi cộng uống rượu độc, vốn định có thể cùng chết.
Ai ngờ, một giấc ngủ dậy, bọn họ người đã nằm ở trong xe ngựa.
Bọn họ không hiểu được đến tột cùng đã xảy ra cái gì, đồng thời cũng ý thức được bản thân không còn nội lực.
Một ý niệm mọc rễ nảy mầm ở đáy lòng Đoạn Càn Hạ và Phạm Thừa Ngọc—— bọn họ đây là đã được thả đi?
Nhưng mà bọn họ không thể tin được hai người bọn họ phạm phải tội lớn ngập trời vậy mà vẫn được phóng thích.
Thời gian đi trong xe ngựa cũng không lâu, nhưng đối với hai người bọn họ lại là sống một ngày bằng một năm.
Bọn họ chỉ an tĩnh mà rúc vào nhau, không nói một lời, bởi vì mặc kệ chờ đợi bọn họ chính là tương lai như thế nào, cũng sẽ không phải chuyện tốt đẹp gì.
Chân trời, mây đỏ dần dần loãng.
Thị vệ đi rồi, cũng chỉ để lại hai người bọn họ, Phạm Thừa Ngọc dẫn đầu xoay người, nhìn thấy ngôi nhà đơn sơ phía sau.
"Đây cũng là......"
Điện hạ chuẩn bị cho hắn và Đoạn Càn Hạ sao?
Đột nhiên, Phạm Thừa Ngọc cảm thấy chóp mũi lên men, hốc mắt phiếm hồng cũng nhịn không được đã ươn ướt.
Hắn chính vì tranh ngôi vị hoàng đế, không ngừng muốn đẩy Đoạn Càn Mục vào chỗ chết, kết quả Đoạn Càn Mục lại......
"Điện hạ thật tốt."
Nghe thấy Đoạn Càn Hạ nhẹ lẩm bẩm, Phạm Thừa Ngọc tùy tay lau nước mắt trên khóe mắt.
Chuyện tới hiện giờ, hắn tự trách hối hận cũng không thay đổi được gì.
Nếu Đoạn Càn Mục cho hắn và Đoạn Càn Hạ cơ hội làm người một lần nữa, hắn vô luận như thế nào cũng không thể cô phụ tâm ý của Đoạn Càn Mục.
"Tứ hoàng tử......"
Mới vừa mở miệng, Phạm Thừa Ngọc liền ý thức được mình nói sai, cùng lúc đó, Đoạn Càn Hạ cũng dựng thẳng ngón trỏ, dừng ở trên môi hắn.
"Từ hôm nay trở đi, ta sẽ gọi ngươi là A Hạ."
"Ừ, là cái tên hay." Phạm Thừa Ngọc híp mắt cười, "Vậy ta...... sẽ gọi là A Ngọc đi!"
"A Ngọc......" Đoạn Càn Hạ một bên gọi tên mới của Phạm Thừa Ngọc, một bên kéo tay Phạm Thừa Ngọc lại, cùng Phạm Thừa Ngọc cùng nhau đi vào bọn họ tân gia.
"Ngươi nói...... Chúng ta sau này sẽ mưu sinh thế nào?"
"Chúng ta có bạc, còn không ít."
"Nhưng chúng ta không thể luôn ỷ điện hạ cấp bạc?"
"Nói cũng đúng, vậy......"
"Không bằng chúng ta mở một tiệm bánh bao đi!"
"Được, tuy rằng ta không biết làm bánh bao."
"Kỳ thật ta cũng không biết......"
Cứ như vậy, hai người Phạm Thừa Ngọc và Đoạn Càn Hạ vừa nói vừa cười bắt đầu một cuộc sống mới.
Hết thảy đều không giống như hiện thực, rồi lại rõ ràng ra trước mắt.
Ba ngày sau, Hàm Phong, hoàng cung.
Đăng cơ đại điển đúng hạn cử hành, Đoạn Càn Mục mặc long bào minh hoàng mới tinh xuất hiện ở trước mặt văn võ bá quan, khí thế như lửa, nghĩa bạc vân thiên.
Sau khi tế tổ, hắn trở lại cung Chính Dương, vững vàng ngồi trên long ỷ kim bích huy hoàng.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Văn võ bá quan nhất trí hành lễ bái lễ về phía Đoạn Càn Mục.
Đến tận đây, Dực Bắc Quốc có một vị vua mới, quốc hiệu: Hàn Mục.
Không hẹn mà cùng đứng lên, Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân nhìn lên Đoạn Càn Mục ngồi ở phía trên long ỷ, nội tâm hai người đều cảm khái vạn ngàn.
Ngày này, rốt cuộc đã đến.
Đoạn Càn Mục thuận lợi đăng cơ, là lý tưởng của Lâm Vân cho tới nay.
Đoạn Càn Thuần rất rõ ràng điểm này, vẫn luôn tận sức với giúp Lâm Vân thực hiện lý tưởng này.
"Người không hối hận sao?"
Đột nhiên nghe thấy Lâm Vân đứng bên người nhỏ giọng hỏi hắn được, Đoạn Càn Thuần giật mình, "Hối hận cái gì?"
"...... Ngôi vị hoàng đế." Thoáng chần chờ, Lâm Vân nói ra hai chữ này.
Đoạn Càn Thuần nhẹ nâng mi mắt, biết Lâm Vân đang ám chỉ điều gì, cười nhún nhún vai, "Không hối hận."
Híp mắt, Lâm Vân không đổi sắc nhìn về phía Đoạn Càn Thuần, chỉ thấy Đoạn Càn Thuần tươi cười tràn ngập tinh thần phấn chấn, "Bởi vì so với ngôi vị hoàng đế ta có thứ mình trân quý hơn, thứ ấy...... Mới là điều ta chịu đắng cay theo đuổi."
Trái tim bỗng đập nhanh hơn, Lâm Vân thu hồi tầm mắt, khóe môi nhẹ dương.
"Trẫm...... Hôm nay có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố."
Lực chú ý bị giọng nói Đoạn Càn Mục hữu lực của dời qua, Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân đồng loạt ngẩng đầu lên.
Hẳn là sách phong Tô Khanh Hàn làm Hoàng Hậu!
Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân ở trong lòng đều thầm suy nghĩ như vậy.
Lúc trước Đoạn Càn Mục tuy đã khôi phục chi vị Thái Tử, nhưng cũng không khôi phục thân phận Thái Tử Phi của Tô Khanh Hàn.
Có điều trong lòng mọi người trong cung từ trên xuống dưới biết rõ ràng, Tô Khanh Hàn chính là Thái Tử Phi của Đoạn Càn Mục, cũng là Hoàng Hậu tương lai.
Nhưng mà, trong cái nhìn chăm chú của văn võ bá quan, Tô Khanh Hàn đi lên điện lại không mặc triều phục Hoàng Hậu mà Đoạn Càn Mục đã chuẩn bị trước đó, mà là mặc một thân áo giáp bạc lượng, nhìn qua oai hùng anh phát, khí vũ hiên ngang, giơ tay nhấc chân đều thể hiện uy nghiêm khí phách của võ tướng.
Đối diện với Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân, hai người lộ vẻ hoang mang.
Văn võ bá quan đại điện phía trên cũng không hiểu ra sao, bọn họ vốn đang cho rằng chuyện Đoạn Càn Mục muốn tuyên bố nhất định là sách phong Tô Khanh Hàn thành Hoàng Hậu!
Cung Chính Dương rộng lớn, chỉ có Đoạn Càn Mục khí định thần nhàn, đối với trang phục của Tô Khanh Hàn không ngoài ý muốn.
"Trẫm tuyên bố......"
Tô Khanh Hàn đi từ ngoài điện đến trước mặt Đoạn Càn Mục, Đoạn Càn Mục đứng lên, trịnh trọng mở miệng, "Nhâm mệnh Tô Khanh Hàn làm đại tướng quân Dực Bắc Quốc, thống lĩnh tam quân."
"Mạt tướng lãnh chỉ tạ ơn." Tô Khanh Hàn quỳ một gối xuống đất, ôm quyền hành lễ với Đoạn Càn Mục, "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Bốn mắt nhìn nhau, Đoạn Càn Mục hoảng hốt nhớ lại cảnh năm đó trên chiến trường.
Lúc ấy, hắn và Tô Khanh Hàn là địch nhân.
Mà nay, bọn họ là người một nhà.
Nếu được, Đoạn Càn Mục vẫn như cũ muốn sách phong Tô Khanh Hàn làm Hoàng Hậu, bởi vì hiện tại hắn là hoàng đế, Hoàng Hậu là thê tử chính thức duy nhất của hắn.
Nhưng Tô Khanh Hàn không muốn.
Tô Khanh Hàn nói cho hắn, so với Hoàng Hậu, hắn càng muốn giống như trước ngựa chiến cả đời, bảo hộ non sông gấm vóc thay hắn.
Đoạn Càn Mục tin tưởng vào bản lĩnh của Tô Khanh Hàn, nhưng một khi Tô Khanh Hàn trở thành võ tướng, theo lẽ phải đến chiến trường, tùy thời đều gặp phải nguy hiểm.
Hắn sợ mất đi Tô Khanh Hàn.
Hắn không thể mất đi Tô Khanh Hàn.
Nhưng, hắn vẫn thỏa hiệp.
Hắn không muốn giống như quá khứ một lòng chỉ muốn khống chế Tô Khanh Hàn, trói buộc Tô Khanh Hàn bên người.
Như vậy không phải yêu.
Là dục vọng chiếm hữu.
Hắn thừa nhận hắn đối với Tô Khanh Hàn có dục vọng chiếm hữu rất lớn, nhưng đó là bởi vì hắn yêu hắn.
Cho nên cuối cùng, Đoạn Càn Mục vẫn từ bỏ tư tâm của mình, thỏa mãn thỉnh cầu của Tô Khanh Hàn.
Cả triều văn võ đều sợ ngây người.
Bọn họ không phải không tán thành thực lực của Tô Khanh Hàn, mà là không dự đoán được vậy mà Đoạn Càn Mục bỏ được để Tô Khanh Hàn khôi phục võ tướng thân phận.
"Đại ca thật đúng là......" Đoạn Càn Thuần trợn mắt há hốc mồm.
Lâm Vân cũng ăn không nhỏ cả kinh.
Có điều kết quả như vậy cũng phù hợp với tính cách của Đoạn Càn Mục và Tô Khanh Hàn.
Sau khi Tô Khanh Hàn nhâm mệnh xong, Đoạn Càn Mục lại hạ một đạo ý chỉ, nhâm mệnh phong Đoạn Càn Lân làm phó tướng dưới quyền Tô Khanh Hàn, đi theo Tô Khanh Hàn vào trong quân học tập.
Đây là ý của Đoạn Càn Lân.
Sau khi Bạch Mạnh rời khỏi Dực Bắc Quốc, Đoạn Càn Lân mất mát một đoạn thời gian rất dài, cả người buồn bực không vui, hoàn toàn không giống hoạt bát rộng rãi xưa nay.
Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn đều lo lắng cho Đoạn Càn Lân, có điều cũng may, Đoạn Càn Lân đã thoát khỏi cái bóng thất tình, hơn nữa xin ý chí Đoạn Càn Mục muốn tòng quân.
Biết rõ Đoạn Càn Lân từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải trải qua đau khổ, Đoạn Càn Mục vốn đang do dự, là Tô Khanh Hàn thuyết phục hắn.
Cứ như vậy, hắn an bài Đoạn Càn Lân làm phó tướng bên người Tô Khanh Hàn, tin tưởng đi theo Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Lân nhất định có thể trưởng thành.
Chính ngọ, mặt trời lên cao.
Đoạn Càn Mục tự mình tiễn Tô Khanh Hàn đến cửa thành Hàm Phong.
Hai người đều cưỡi hai con ngựa cao lớn, lưu luyến không rời.
"Hoàng Thượng...... tiễn đến nơi này thôi!"
"Hàn Hàn......"
Biết Đoạn Càn Mục muốn nói cái gì, Tô Khanh Hàn khoát tay với Đoạn Càn Mục, "Ta chẳng qua là đi quân doanh cùng các tướng sĩ lên tiếng kêu gọi, vừa mới đi nhậm chức, chẳng lẽ lại lười biếng sao?"
"Trẫm biết, chỉ là......" Đoạn Càn Mục hơi hơi cúi đầu, toát ra niềm mãnh liệt không tha.
Ngực trái bỗng dưng đau đớn, Tô Khanh Hàn kỳ thật cũng luyến tiếc Đoạn Càn Mục.
Nhưng con đường đại tướng quân này, là chính hắn chọn.
Vì chính hắn, cũng vì Đoạn Càn Mục, càng vì Dực Bắc Quốc.
Hiện tại, Dực Bắc Quốc đã là ngôi nhà chân chính của hắn.
"Yên tâm đi! Ta rất nhanh sẽ trở về."
Kéo chặt dây cương, Tô Khanh Hàn kéo gần khoảng cách cùng Đoạn Càn Mục, hạ giọng nói nhỏ với Đoạn Càn Mục: "Buổi tối...... Ở trong cung chờ ta nha!"
Đoạn Càn Mục ngẩng đầu, cảm nhận trong ánh mắt Tô Khanh Hàn nhất định phải được.
"Đại tướng quân sẽ không nghĩ ở trên giường " dĩ hạ phạm thượng " chứ?"
"Chẳng lẽ Hoàng Thượng sợ?" Tô Khanh Hàn mỉm cười.
"Sợ?" Đoạn Càn Mục nhướng mày, hai tay ôm ngực, nâng cằm lên, "Đại tướng quân phải trả giá cho lời nói càn rỡ của mình nha!"
Cảm giác Đoạn Càn Mục đang uy hiếp mình, nét cười trên mặt Tô Khanh Hàn càng đậm, lôi kéo dây cương chạy vụt ra khỏi thành, "...... Ta đi đây."
Nhìn chăm chú vào bóng dáng Tô Khanh Hàn càng lúc càng xa, Đoạn Càn Mục hít sâu một hơi, nhịn không được hét lên: "Đại tướng quân cần phải sớm một chút trở về! Trẫm chờ ngươi...... Buổi tối không thấy được ngươi trẫm sẽ không ngủ, quân vô hí ngôn!"
"Phốc!"
Nghe từ phía sau truyền đến phiên tuyên thệ, Tô Khanh Hàn buồn cười.
Còn "Quân vô hí ngôn" nữa! Đoạn Càn Mục ở trước công chúng nói lên những lời này đã cũng đủ trò đùa.
Không quay đầu lại, hắn tiếp tục đi về phía trước, trong lòng đã bắt đầu chờ mong màn đêm buông xuống, "Cuộc đua" hắn và Đoạn Càn Mục ở trên giường.
"Chờ ta, Đoạn Càn Mục......"
Nỉ non theo tiếng gió bay xa, Tô Khanh Hàn đã ra khỏi thành.
Dù cho bóng dáng Tô Khanh Hàn đã sớm biến mất trong tầm nhìn, Đoạn Càn Mục vẫn như cũ đứng lặng ở cửa thành.
Hắn tùy thân lấy ra hộp nhạc mang theo, yêu thích không buông tay mà khẽ vuốt, phảng phất như vuốt ve da thịt Tô Khanh Hàn.
Nơi xa, Tô Khanh Hàn ra roi thúc ngựa, chạy về phía quân doanh, trên ngón tay thúc ngựa con đeo một chiếc nhẫn bện bằng hoa dại...