Liên tiếp ba ngày, Tô Khanh Hàn ngay cả bóng người Đoạn Càn Mục cũng chưa thấy, ngược lại là hai nam sủng Tống Lân - Chu Đồng Đoạn Càn Mục năm lần bảy lượt chạy đến trước mặt hắn thị uy, nói hắn đắc tội Đoạn Càn Mục, nói Đoạn Càn Mục về sau sẽ không bao giờ sủng hạnh hắn.
Nhưng đối với Tô Khanh Hàn mà nói, hắn ước gì Đoạn Càn Mục từ nay về sau vĩnh viễn không chạm vào hắn, vĩnh viễn biến mất ở trước mặt hắn.
Nhưng mà không như mong muốn, sau ba ngày, hôm nay, Đoạn Càn Mục đột nhiên xuất hiện trước mặt ở hắn.
"Tô Khanh Hàn......"
Ung dung thông thả đi vào trong phòng Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục nhìn mép giường Tô Khanh Hàn chất đầy thư, đại đa số đều là binh thư.
"Hừ!"
Nhịn không được phát ra một tiếng cười lạnh, Đoạn Càn Mục bàn tay vung lên, "Người đâu!"
Thái giám tổng quản lập tức cung kính đi đến bên người Đoạn Càn Mục, "Có nô tài."
"Đem thư trong tay Thái Tử Phi...... Toàn bộ thiêu hủy."
"Đoạn Càn Mục!" Tô Khanh Hàn không cấm rống giận.
Nhưng mà, hắn không có cách nào ngăn cản Đoạn Càn Mục, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Đoạn Càn Mục đốt bảo bối binh thư hắn tâm đắc nhất thành tro tẫn.
Nhìn Tô Khanh Hàn phẫn nộ mà đỏ mắt, hai tay nắm chặt thành nắm không tự giác mà run rẩy, tâm tình Đoạn Càn Mục rất tốt.
"Ngươi hiện tại là Thái Tử Phi cô, còn xem binh thư có ích lợi gì? Ngươi hẳn nên học tập tam cương ngũ thường, phải làm thê tử hiền huệ hiểu chuyện tri thư đạt lý, thượng được thính đường hạ được phòng bếp mới đúng."
Bị Đoạn Càn Mục nhục nhã như thế, Tô Khanh Hàn dùng sức cắn môi dưới.
Bước chân thản nhiên, Đoạn Càn Mục tới gần Tô Khanh Hàn, tiến đến bên tai Tô Khanh Hàn nói nhỏ: "Kỳ thật, ngươi cũng có thể không cần học nhiều thứ như vậy, cô không miễn cưỡng...... nhưng chỉ có công phu trên giường không thể chậm trễ, nếu không ngươi đối với cô mà nói, một chút tác dụng cũng không có."
"Ngươi!"
Tô Khanh Hàn giơ tay kéo vạt áo Đoạn Càn Mục.
Thấy Tô Khanh Hàn trừng mắt, Đoạn Càn Mục chẳng hề để ý mà cười cười, "Haha, ngoan ngoãn cởi quần áo đi!"
Lộp bộp!
Trái tim Tô Khanh Hàn vừa lật, sắc mặt trắng bệch.
Đoạn Càn Mục nhịn không được cất tiếng cười to, "Tô Khanh Hàn, trong đầu óc ngươi suy nghĩ cái gì, thật cho rằng cô ban ngày ban mặt lâm hạnh ngươi?"
Bị Đoạn Càn Mục chọc thủng tâm sự, gương mặt Tô Khanh Hàn hơi hơi nóng lên.
"Vẫn là nói...... Cô mấy ngày không chạm vào ngươi, ngươi cơ khát khó nhịn?"
Đoạn Càn Mục vừa dứt lời đã bị Tô Khanh Hàn dùng sức đẩy ra.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Kêu ngươi cởi quần áo!"
Đoạn Càn Mục trả lời đến đúng lý hợp tình, "Cởi quần áo...... Sau đó thay trang phục hợp với thân phận Thái Tử Phi, trang điểm một chút, cô muốn dẫn ngươi đến một nơi."
"Dẫn ta?" Tô Khanh Hàn không hiểu ra sao.
Trên mặt hắn hiện tại vẫn cứ quấn lấy băng gạc, trang điểm như thế nào cũng không thể xinh đẹp được chẳng phải sao?
"Ngươi là Thái Tử Phi cô, cô không dẫn theo ngươi đi thì dẫn ai đi?" Lạnh lùng nói xong, Đoạn Càn Mục vung ống tay áo, "Động tác nhanh lên, đừng để cho cô chờ lâu, nếu không tin hay không cô tự mình tới giúp ngươi cởi?"
Nhìn trên mặt Đoạn Càn Mục lộ ra nụ cười tà ác, cả người Tô Khanh Hàn nổi lên một tầng da gà.
Thời gian chính ngọ, mặt trời lên cao.
Đoạn Càn Mục dẫn theo Tô Khanh Hàn cùng với hai bài tùy tùng mênh mông cuồn cuộn đi tới Thúy Hà Viên.
Thúy Hà Viên ở ngoài hoàng cung Đông Nam, là Tư Mã Nhạc phu nhân Hàn Hương một tay chế tạo.
Mỗi năm tháng sáu đến tháng chín đều là thời tiết tốt để thưởng hoa sen, Tư Mã Nhạc và Hàn Hương dâng hương mời hoàng tử công chúa trong cung cùng với đại thần có quyền thế trong triều đến xem xét.
Mà nay năm này Thúy Hà Viên từ thiền quốc dẫn vào chủng loại mới, tên là kim liên bảy màu, khi nở rộ màu cánh hoa hồng phấn bao vây lấy một tầng tầng cánh hoa phiếm kim sắc, nhụy hoa dưới ánh mặt trời chiếu xuống còn sẽ tản ra ánh sáng cầu vồng bảy màu, như mộng tựa ảnh, cũng thật cũng kì ảo, bởi vậy được gọi là kim liên bảy màu.
Tư Mã Nhạc cùng Hàn Hương sớm đã vì lần thưởng hoa sen này mà chuẩn bị.
Thúy Hà Viên được xây dựng ngay ở trung tâm đầm sen, diện tích rất lớn, tổng cộng có hai nơi tuyệt hảo xem xét ngắm cảnh, mà chỗ ngồi an bài cũng là rất có huyền cơ.
Đoạn Càn Mục thân là Hoàng Thái Tử Dực Bắc Quốc, tự nhiên việc nhân đức không nhường ai mà muốn ngồi ở vị trí tốt nhất, có điều vị trí ngồi tốt nhất khác, lại không phải Nhị hoàng tử Đoạn Làm Thuần.