Thấy Tô Khanh Hàn nghiến răng nghiến lợi đáp lễ, Đoạn Càn Mục cười lạnh nhún vai.
Loại phản kháng như thế này nằm trong dự kiến của hắn, không bằng nói Tô Khanh Hàn không nói với hắn ngược lại cảm thấy thất vọng rồi.
"Tô Khanh Hàn......"
Dán ở bên tai Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục tiếp tục thổi khí bên tai Tô Khanh Hàn, "Bây giờ Cô muốn lâm hạnh bé nam sủng của cô, còn ngươi bị cô khai phá thân thể rồi giờ chỉ có thể từ từ chờ qua đêm dài khó qua tịch mịch......"
Một phen nhục nhã Tô Khanh Hàn, ý cười trên khóe môi Đoạn Càn Mục trở nên càng đậm, "Đừng lo lắng, khi nào muốn tới đây tìm cô, cô cũng không phải người tuyệt tình như vậy, chỉ cần ngươi khóc lóc cầu cô, cô vẫn sẽ chạm vào ngươi, đã hiểu chưa?"
Đôi mắt Đoạn Càn Mục khiến cho từng lời hắn nói trở nên sắc bén, thình lình Tô Khanh Hàn phát ra một tiếng cười khẽ, "Điện hạ thật đúng là trăm công ngàn việc thức khuya dậy sớm, bây giờ là ban ngày ban mặt, điện hạ dã phải cùng hai vị nam sủng mới tận hưởng cá nước thân mật, Dực Bắc Quốc có trữ quân điện hạ như ngài, thật đúng là quốc chi đại hạnh."
"Ngươi!"
Đoạn Càn Mục bị Tô Khanh Hàn châm chọc đến không thể phản bác được.
Đoạn Càn Mục càng tức giận, Tô Khanh Hàn càng vui vẻ.
Nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của Tô Khanh Hàn một lúc lâu, mặt Đoạn Càn Mục vốn dĩ âm trầm đột nhiên hiện lên một tia cười lạnh.
"Hai người các em......"
Vươn tay, hắn chỉ vào Tống Lân và Chu Đồng, "Về sau không có việc gì có thể tới trêu chọc Thái Tử Phi...... Các em cũng biết Thái Tử Phi ban đầu là Đại tướng quân Cung Quốc, nam tử hán đỉnh thiên lập địa, có điều hiện tại võ công bị phế, chức quan cũng không có, còn xa gả đến Dực Bắc Quốc ta, trở thành Thái Tử Phi cô, dung mạo mà hắn tự hào cũng bị cô hủy thành xấu xí như vậy, cũng không biết bây giờ oán khí của hắn đã lớn đến chừng nào rồi!"
Theo Đoạn Càn Mục châm chọc mỉa mai, Tô Khanh Hàn thu lại vẻ tươi cười, âm thầm cắn răng.
"Thần tuân mệnh." Tống Lân lập tức thi lễ với Đoạn Càn Mục, Chu Đồng cũng phụ hoạ theo sau.
"Hai người các em là nam sủng cô lựa chọn, sau này phải hầu hạ cô cho tốt." Nói xong, Đoạn Càn Mục với vẫy tay hai người Tống Lân, Chu Đồng, "Lại đây, bồi cô trở về phòng nghỉ ngơi."
Vừa nghe Đoạn Càn Mục nói như vậy, trên mặt Tống Lân, Chu Đồng lập tức nở rộ ra nụ cười đắc thắng, không hẹn mà cùng liếc Tô Khanh Hàn, ánh mắt tràn ngập đắc ý và thị uy.
Được hai tên nam sủng lớn lên như hoa như ngọc vây quanh, Đoạn Càn Mục cũng cảm thấy trên mặt dát vàng.
Tô Khanh Hàn, ít nhiều nam sủng ước gì hầu hạ được cô, vậy sao cô phải hiếm lạ ngươi?
Trong lòng nghĩ như vậy, Đoạn Càn Mục vốn tưởng rằng Tô Khanh Hàn nhìn thấy hắn được nam sủng vây quanh, ít nhiều sẽ lộ ra một tia mất mát, kết quả chỉ thấy Tô Khanh Hàn tươi cười vui vẻ, nhàn nhạt khoanh tay nhìn hắn, nâng giọng nói, "Cung tiễn Thái Tử điện hạ."
"......"
Đoạn Càn Mục nhíu mày.
Thái độ này của Tô Khanh Hàn chính là ước gì hắn rời đi, đi được càng xa càng tốt.
"Hừ!"
Tô Khanh Hàn thẳng thắn mà bễ nghễ, Đoạn Càn Mục giận dữ xoay người, ôm Tống Lân, Chu Đồng cùng rời khỏi tầm nhìn của Tô Khanh Hàn.
Chờ đến khi bóng dáng Đoạn Càn Mục hoàn toàn biến mất, lúc này Tô Khanh Hàn mới thở ra một hơi.
Mặt trời lên cao, ánh mặt trời chói mắt.
Vừa vặn tới giờ dùng cơm trưa, nhưng vẫn không có hạ nhân nào chuẩn bị cơm trưa cho Tô Khanh Hàn.
Trái lại Đoạn Càn Mục bên kia, bọn hạ nhân chuẩn bị đủ loại kiểu dáng món ăn trân quý mỹ vị, mời Đoạn Càn Mục, Tống Lân, Chu Đồng cùng nhau ăn uống thỏa thích, chờ đến khi rượu đủ cơm no, Đoạn Càn Mục cũng uống hơi say say, dáng đi õng ẹo của Tống Lân, Chu Đồng, thật sự động tâm khiến hắn muốn lâm hạnh nam sủng.