Bộ y phục này có lẽ là ý của Đoạn Càn Mục, hoặc cũng có thể là do Thúy Bích, ai bảo hắn lúc trước là Đại tướng quân của địch quốc.
Nghĩ lại chuyện tối hôm qua Đoạn Càn Mục đã làm những chuyện ghê tởm kia với hắn, Tô Khanh Hàn nổi giận gầm lên một tiếng hất hết quần áo dụng cụ trên giường xuống đất.
"Ồ wao! Sư huynh, vị Thái Tử Phi này của ngươi tính tình thật đúng là lớn nha!"
Nghe thấy tiếng nói ngẩng đầu, Tô Khanh Hàn thấy một vị mặc y phục hoàng tộc ngũ quan tuấn tú đi vào.
Tên nam tử này có lẽ là Nhị hoàng tử của Dực Bắc Quốc, cũng chính là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Đoạn Càn Mục, Đoạn Càn Thuần.
So sánh với Đoạn Càn Mục ương ngạnh chuyên quyền độc đoán, Đoạn Càn Thuần cho người ta ấn tượng vì sự hiền lành, bất quá ở trong mắt Tô Khanh Hàn, toàn bộ hoàng thất của Dực Bắc Quốc đều là kẻ địch của Cung Quốc.
Cùng đi với Đoạn Càn Thuần vào phòng còn có Đoạn Càn Mục và Lâm Vân, bóng dáng Lâm Vân trước sau thoắt ẩn thoắt hiện, theo sau là tả hữu của Đoạn Càn Mục.
*Tả hữu: Bên trái và bên phải, những người giúp việc ở gần vua quan.
Ba người không hẹn đều theo sát Đoạn Càn Mục, đầu đội kim quan, gấm vóc thêm thân, còn buộc đai lưng da hổ điều nạm mãn châu ngọc.
"Tô Khanh Hàn, nếu ngươi đã gả đến Dực Bắc Quốc chúng tôi thì phải tuân thủ quy củ Dực Bắc Quốc chúng tôi, sau khi rời giường phải đi thỉnh an phu quân cũng không biết nữa sao?"
Nhìn đến Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn hai mắt trừng lớn nháy mắt cháy lên ánh lửa xấu hổ và giận dữ, tưởng tượng đến tối hôm qua hận không thể thiên đao vạn quả Đoạn Càn Mục.
Đón nhận tầm mắt Tô Khanh Hàn như vậy, Đoạn Càn Mục khóe môi nhếch lên càng sâu hơn.
Tối hôm qua hương vị Tô Khanh Hàn cũng không tệ lắm, chẳng qua làm được một nửa Tô Khanh Hàn đã hôn mê bất tỉnh.
Đoạn Càn Mục cảm thấy hắn sau này có món đồ chơi như Tô Khanh Hàn như vậy cái chắc chắn sẽ không cảm thấy nhàm chán.
"Như thế nào? Ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi ngươi chẳng qua chỉ ở trên giường hầu hạ cô một đêm liền ăn không tiêu? Còn không mau đứng dậy thỉnh an cô!"
Đoạn Càn Mục vẻ mặt nghiêm khắc, Tô Khanh Hàn mặt xám như tro tàn, chỉ có Đoạn Càn Thuần ở bên cạnh xem náo nhiệt, che khóe môi cười trộm, còn thường mà nhẹ liếc cái phông nền Lâm Vân, muốn nhìn một chút phản ứng của Lâm Vân.
Kết quả, Lâm Vân trước sau như một mặt không đổi sắc, rất hiển nhiên đã nhận ra tầm mắt hắn, cố ý quay mặt đi.
Đoạn Càn Thuần nháy mắt thu liễm nụ cười.
Lúc này Tô Khanh Hàn trên người một mảnh vải cũng không có, chỉ có thể dùng chăn bao lấy thân thể của mình, "...... Ta không có y phục."
"Hở?" Đoạn Càn Mục nhướng mày, "Thúy Bích chưa chuẩn bị y phục cho ngươi?"
"Chuẩn bị rồi, nhưng đều là nữ trang, ta muốn mặc nam trang." Tô Khanh Hàn ăn ngay nói thật.
Đoạn Càn Mục sửng sốt một chút, cười lạnh một tiếng, "Ngươi là Thái Tử Phi của cô, còn để ý nam trang nữ trang sao, thật là ra vẻ!"
Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn vẫn sai người mang đến cho Tô Khanh Hàn một bộ nam trang.
Nhưng mà Tô Khanh Hàn mới vừa nhận lấy y phục mặc vào thì nhận thấy được một tia khác thường --y phục này bị người khác động tay chân, bên trong tựa hồ ghim rất nhiều kim châm, làn da cậu nháy mắt đã bị đâm chảy máu.
Bất quá Tô Khanh Hàn không để bụng, thà đổ máu khi mặc nam trang còn hơn mặc nữ trang kia.
Đoạn Càn Thuần nhìn thấy Tô Khanh Hàn từ trong buồng đi ra, lập tức nhận thấy được vẻ mặt Tô Khanh Hàn không quá thích hợp, hắn theo bản năng liếc mắt Đoạn Càn Mục một cái, nhưng mà Đoạn Càn Mục một chút cũng không chú ý tới.
Nhún nhún vai, Đoạn Càn Thuần không buồn lắm miệng.
Nghe được tiếng bước chân, Đoạn Càn Mục quay đầu, hàng mi dài từ từ mở ra.
Từ khi Tô Khanh Hàn lấy thân phận hòa thân gả đến đây, hắn chưa từng thấy qua Tô Khanh Hàn mặc nam trang, tuy nói Tô Khanh Hàn mặc nữ trang rất đẹp, nhưng hắn mặc nam trang lại có thể gợi lên hồi ức lúc trước hắn trên chiến trường.
Lúc ấy, Tô Khanh Hàn cưỡi trên chiến mã thân khoác chiến giáp khiến hắn hận thấu xương.
Tuy rằng hai bên có thắng có bại nhưng đơn độc đấu tranh, Đoạn Càn Mục trước nay không bao giờ thắng Tô Khanh Hàn, còn bị Tô Khanh Hàn một kiếm làm hắn bị thương ở mắt.
Sờ vết sẹo dưới mắt trái, Đoạn Càn Mục nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn lộ ra nụ cười dữ tợn.
Những thứ đó đều là quá khứ, tưởng tượng đến cảnh ở trên chiến trường nam nhân này đánh trận nào thắng trận đó đã biến thành ngoạn vật trên giường hắn, Đoạn Càn Mục liền hưng phấn đến da đầu tê dại.
"Đi thôi, Tô Khanh Hàn......"
Bả vai bị Đoạn Càn Mục che kín ngạnh kén ôm lấy, Tô Khanh Hàn cảm giác châm trong y phục trực tiếp đâm vào đầu vai hắn.
Nhíu nhíu mày, hắn nhẹ giọng hỏi: "Đi đâu?"
Đoạn Càn Mục nhướng mày, liếc Tô Khanh Hàn một cái, "cô muốn ngươi đi đâu, ngươi phải đi nơi đó, nếu ngươi nói thêm chữ nào thừa thãi, ngươi có tin cô sẽ cắt đứt đầu lưỡi ngươi!"