Một bên cao giọng mà giới thiệu Tô Khanh Hàn, một bên Đoạn Càn Mục bóp chặt cằm Tô Khanh Hàn cưỡng ép Tô Khanh Hàn ngẩng đầu lên.
Tô Khanh Hàn lúc này, tuy rằng không hoá trang, nhưng vẫn như cũ trang điểm như nữ tử, sau khi cởi hỉ bào dày nặng ra, Đoạn Càn Mục thay cho hắn một bộ váy lụa mỏng dài màu hồng phấn, vải dệt đơn bạc khiến da thịt trắng nõn của Tô Khanh Hàn như ẩn như hiện, vô luận là mái tóc dài đen bóng hay gương mặt xinh đẹp của cậu, đều mang cho người khác cảm giác mơ màng.
Nhưng mà Tô Khanh Hàn lại cảm thấy xấu hổ và giận dữ nhưng chỉ có thể hung hăng cắn môi.
Hắn căn bản không cảm thấy bản thân là Thái Tử Phi, ngược lại cho rằng hắn như một tiểu quan đi lòe thiên hạ.
"Ai u, bộ dáng này...... Không mặc nữ trang quả thực rất đáng tiếc!"
"Đại tướng quân Cung Quốc...... Là dựa vào nhan sắc này để tòng quân sao?"
"Hắn ở trong quân đội có chắc là Đại tướng quân không? Xác định không phải dùng để giúp các tướng sĩ giải sầu nơi quân doanh chứ? Ha ha ha ha ha......"
Lời trào phúng chói tai khiến Tô Khanh Hàn tức giận cả người phát run, hai tay gắt gao nắm chặt quyền.
Mà nhìn thấy Tô Khanh Hàn phản ứng như vậy, Đoạn Càn Mục nở ra nụ cười thỏa mãn càng thêm vài phần tàn nhẫn.
"Các ngươi đừng nói bậy, Thái Tử Phi của cô là người rất có địa vị, nhớ năm đó cha mẹ hắn trốn chạy, đầu hàng địch quốc, mà hắn may mắn được thái giám Cung Quốc có quyền thế nhận nuôi, lúc này mới miễn cưỡng sống sót, sau lại dựa vào tên thái giám kia một bước lên mây, cuối cùng trở thành Đại tướng quân...... Các ngươi xem, Thái Tử Phi có phải trải qua chuyện rất hoang đường hay không?"
"Đoạn Càn Mục!"
Tô Khanh Hàn thẹn quá giận, đẩy Đoạn Càn Mục ra.
Đoạn Càn Mục bị đẩy đến lảo đảo, không khí trong yến hội nháy mắt trở nên ngưng trọng, tất cả mọi người ai nấy im như ve sầu mùa đông.
Trăng đã lên cao.
Tô Khanh Hàn lẳng lặng mà trừng mắt Đoạn Càn Mục, hai mắt bốc hỏa, cùng lúc đó, bị quan thần trước mặt chế nhạo, sắc mặt Đoạn Càn Mục cũng thay đổi, sát khí bốn phía.
"Nhìn dáng vẻ vị tân nương này của hoàng huynh rất gợi đòn à nha!" Mỹ Tư Tư ung dung mà phẩm rượu, Đoạn Càn Thuần ở một bên không chút để ý mà nói, dáng vẻ không ngại thêm dầu vào lửa.
Lúc này, Lâm Vân đổ chén rượu cung kính mà đưa cho Tô Khanh Hàn, "Thái Tử Phi, mời người kính rượu Thái Tử điện hạ, xin điện hạ bớt giận!"
Tô Khanh Hàn theo bản năng liếc Lâm Vân một cái, tuy rằng đây là lần đầu tiên gặp mặt Lâm Vân, nhưng đây có lẽ là vị thư đồng của Đoạn Càn Mục đi theo hắn sang đánh chiếm Cung Quốc.
Khách khứa đang ngồi nhìn thấy Tô Khanh Hàn từ trong tay Lâm Vân nhận lấy chén rượu, sôi nổi bàn tán một phen, nhưng mà giây tiếp theo, Tô Khanh Hàn ở trước mắt bao người hắt chén rượu này lên mặt Đoạn Càn Mục.
Mọi người một mảnh ồ lên, Đoạn Càn Thuần bên này kinh ngạc đến mức làm đổ chén rượu trên tay.
Lau vệt nước trên mặt, Đoạn Càn Mục dùng ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú Tô Khanh Hàn, sau một lúc lâu, phát ra một tiếng cười lạnh, "Được, nếu ái phi không muốn kính rượu cô, vậy cô sẽ kính ái phi một ly!"
Nói rồi, Đoạn Càn Mục tùy tiện cầm lấy một bầu rượu trên bàn tiệc, đi về phía Tô Khanh Hàn, bóp chặt lấy cằm Tô Khanh Hàn.
"Ngươi buông ta ra!"
Không chờ Tô Khanh Hàn ném tay Đoạn Càn Mục ra, đã bị Đoạn Càn Mục dùng sức kéo vào trong lòng ngực, ngay sau đó, Đoạn Càn Mục nhấc bầu rượu trên bàn trà lên, đổ rượu lên mặt hắn.
"Hầu hạ cô uống!"
Tô Khanh Hàn quay đầu tứ phía trốn tránh, nhưng cả khuôn mặt vẫn bị xối ướt, còn nghe thấy được những âm thanh người khác châm biếm kèm với những lời trầm trồ khen ngợi.
Nhìn thấy Tô Khanh Hàn đã chật vật thành bộ dáng này lại vẫn như cũ dùng sức bím môi không chịu uống rượu, trên gương mặt tuấn mỹ của Đoạn Càn Mục hiếm khi lộ ra dáng vẻ dữ tợn.
Không biết qua bao lâu, rượu ở trên mặt ngừng chảy, Tô Khanh Hàn lúc này mới chậm rãi mở hai mắt nhắm chặt ra.
Nhưng ngay trong nháy mắt, Đoạn Càn Mục đã áp sát vào mặt hắn.
"Ưm!"
Trên môi nóng lên, Tô Khanh Hàn trố mắt tại chỗ.