Tô Khanh Hàn cứ như vậy nhìn Đoạn Càn Mục, ánh mắt một tấc một tấc mà lạnh xuống.
"Ngươi biết rõ người nhà Thúy Bích chết trên chiến trường Cung Quốc, cho nên ngươi cố ý gọi Thúy Bích tới, muốn thông qua Thúy Bích cho ta cảm nhận cảm giác thông khổ áy náy, ta nói đúng chứ?"
"......"
Hàng mi dài khẽ nhấc lên, Đoạn Càn Mục không hé răng, đồng nghĩa với cam chịu.
"Ồ!" Đột nhiên, Tô Khanh Hàn phát ra một tiếng châm chọc cười lạnh, "Đoạn Càn Mục, ta Tô Khanh Hàn dù nói như thế nào cũng là một võ tướng, chiến trường vốn chính là nơi tàn khốc nhất ngươi sống ta chết, hai nước giao chiến, có kẻ hy sinh là điều hiển nhiên, ta vì nước chiến đấu, không có một tia áy náy hối hận đâu, ý chí của ta tuyệt đối sẽ không cho phép vì những chuyện này mà dao động, ngươi quá coi thường ta!"
Lời nói đanh thép chấn động rơi vào màng nhĩ Đoạn Càn Mục, cũng chấn động trong tâm hắn.
Hắn lẳng lặng mà nhìn Tô Khanh Hàn, nhìn Tô Khanh Hàn dõng dạc hùng hồn tuyên bố, đột nhiên cười.
"Nhưng mà thật đáng tiếc, ngươi hiện tại đã không phải là Đại tướng quân, đã không còn chức quan, cũng không có võ công, vì nước vì dân tận tụy lại rơi vào kết quả này, bị dâng đến địch quốc hòa thân, bị kẻ thù lâm hạnh...... Tô Khanh Hàn, ngươi thật là quá thật đáng buồn quá đáng thương."
Nghe thấy, Tô Khanh Hàn trừng lớn, cả mặt đỏ bừng, cả người không tự giác mà phát run.
Hắn rất hận!
Hắn hận Đoạn Càn Mục!
Cũng hận cẩu hoàng đế Cung Quốc!
Nhìn thấy Tô Khanh Hàn thẹn quá hóa giận, đôi tay gắt gao nắm chặt, Đoạn Càn Mục mặt mang vẻ tà tứ tươi cười vươn tay, cố ý khẽ vuốt mặt Tô Khanh Hàn.
Tô Khanh Hàn lập tức quay đầu tránh mặt đi, lại không cách nào né tránh.
Gương mặt bây giờ vẫn còn bị sưng đỏ dọa người, bây giờ bị dụng vào Tô Khanh Hàn đau nhức khó nhịn.
Đoạn Càn Mục biết rõ điểm này, lại cố ý dùng lòng bàn tay chà chà vào da thịt Tô Khanh Hàn.
"Trở thành Thái Tử Phi cô...... Cảm thấy thẹn phải không? Cảm thấy mất mặt phải không? Cảm thấy tổn thương tự tôn phải không?"
Đoạn Càn Mục liên tiếp chất vấn khiến Tô Khanh Hàn thẹn quá thành giận, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thích nhìn Tô Khanh Hàn như vậy nhưng bây giờ hắn lại cảm giác không vui, Đoạn Càn Mục nhẹ nhàng đánh vào gương mặt Tô Khanh Hàn, "Tô Khanh Hàn, ngươi rơi vào trong tay cô, sau này cô sẽ càng làm ngươi càng cảm thẹn hơn, càng mất mặt, càng không có tự tôn......Lúc trước ngươi oai phong lẫm liệt thể nào, cô sẽ từng bước bẻ gãy toàn bộ, ngươi phải vui vẻ chờ mong đi!"
Rút tay lại, Đoạn Càn Mục rũ nhẹ mi mắt, quét mắt liếc thân thể Tô Khanh Hàn một cái.
Nửa thân trên bại lộ ra bên ngoài từng vết xước chằng chịt, đặc biệt chói mắt.
"Hừ!"
Hừ lạnh một tiếng, hắn từ từ đi ra khỏi phòng Tô Khanh Hàn.
Tô Khanh Hàn nhẹ nhõm thở ra.
Cân nhắc nên xử lý vết thương trên thân như thế nào, nhưng vài tên quan nam đột nhiên xông vào.
Tô Khanh Hàn cả người tức khắc cứng đờ, nội tâm dâng lên một dự cảm không lành.
"Các ngươi là ai? Ai cho các ngươi tùy tiện xông vào?!"
Vừa dứt lời, Tô Khanh Hàn dự kiến đi ra ngoài, nam tử đi đầu cung kính hành lễ, "Nương nương, hạ quan là ngự y Thái Y Viện, phụng mệnh Hoàng Thái Tử tới chữa thương cho Thái Tử Phi nương nương."
"Nương nương" cách xưng hô này làm dạ dày Tô Khanh Hàn nổi lên một trận sông cuộn biển gầm.
"Không cần."
Không cần nghĩ ngợi, hắn quyết đoán cự tuyệt, một đám ngự y kinh ngạc trợn mắt há mồm.
"Nhưng mà nương nương, mặt người......"
"Khuôn mặt thân thể của ta là do ta quyết định, ta thà rằng huỷ hoại nó cũng không cần Đoạn Càn Mục phải giả mù sa mưa!"
Khóe mắt Tô Khanh Hàn tẫn nứt, vẻ mặt nghiêm khắc.
Các ngự y ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt khó xử.
Đúng lúc này, Đoạn Càn Mục lại về rồi, đôi tay đặt ở sau lưng, thịnh khí lăng nhân, tự cao tự đại.
Nhìn thấy một thân hoa phục của Đoạn Càn Mục các ngự y phía sau vững vàng đứng yên, Tô Khanh Hàn nháy mắt thay đổi sắc mặt.