Kỳ thật Đoạn Càn Hạ tìm Phạm Thừa Ngọc cũng không có chuyện quan trọng gì, hắn nói không nhiều lắm, cũng không phải muốn nói chuyện phiếm với Phạm Thừa Ngọc.
Chỉ là hắn cũng không hiểu được tại sao, hắn chỉ đơn thuần muốn nhìn thấy Phạm Thừa Ngọc, muốn nghe Phạm Thừa Ngọc nói chuyện, muốn Phạm Thừa Ngọc bồi ở bên người hắn.
Hai người gặp mặt luôn lén lút, Đoạn Càn Hạ cũng thường xuyên qua đêm trong phủ Phạm Thừa Ngọc.
Ngày qua ngày, năm này sang năm nọ.
Dần dần, Đoạn Càn Hạ trưởng thành.
Theo tuổi tác càng tăng, hắn cũng rốt cuộc cũng hiểu hắn vì sao ỷ lại Phạm Thừa Ngọc như vậy, vì sao không bỏ xuống Phạm Thừa Ngọc, vì sao tưởng tượng đến Phạm Thừa Ngọc sẽ tim đập nhanh hơn.
Bởi vì......
"Ta thích hắn."
Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên thích một người, loại cảm giác này làm Đoạn Càn Hạ cảm thấy xa lạ lại hưng phấn.
Nhiều ít ban đêm, hắn đều nghĩ đến Phạm Thừa Ngọc ngủ không yên.
Rốt cuộc, vào sinh nhật hắn 18 tuổi ngày đó, hắn hạ quyết tâm phải nói cho Phạm Thừa Ngọc biết tâm ý của mình.
Phạm Thừa Ngọc nhất định sẽ đáp ứng hắn, sẽ bồi hắn ăn sinh nhật, nhưng kết quả, hắn ở trong cung đợi Phạm Thừa Ngọc cả ngày, từ sớm đến tối, nhưng thẳng đến đêm khuya, Phạm Thừa Ngọc cũng không đến.
Đoạn Càn Hạ luống cuống.
Từ khẩn trương đến nôn nóng đến thất vọng đến đau lòng......
Tâm tình của hắn hết đợt này đến đợt khác, tựa như thủy triều nước biển.
Cuối cùng, kìm nén không được hắn phái người đi Phạm phủ tìm hiểu Phạm Thừa Ngọc đã ở đâu. Hắn thà rằng Phạm Thừa Ngọc bởi vì công vụ quấn thân, cũng không hy vọng Phạm Thừa Ngọc quên mất sinh nhật của hắn.
Kết quả sau khi hạ nhân trở về bẩm báo, Phạm Thừa Ngọc đến Cung Cảnh Dương.
Một khắc kia, Đoạn Càn Hạ cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh.
Cung Cảnh Dương, là tẩm cung của hoàng huynh hắn Đoạn Càn Mục.
Tuy rằng trong lòng biết rõ Phạm Thừa Ngọc vì hắn mới tiếp cận Đoạn Càn Mục, nhưng hắn vẫn không thể chịu đựng được.
"Ngươi...... Là của ta......" con ngươi như nhiễm tro bụi thẳng lăng lăng trừng mắt, Đoạn Càn Hạ khẽ mở môi mỏng, "Ngươi thuộc về ta!"
Vừa dứt lời, hắn liền cưỡi lên ngựa chạy ra khỏi chính tẩm cung.
Mục đích của hắn là Cung Cảnh Dương.
Hắn muốn đến Cung Cảnh Dương cướp Phạm Thừa Ngọc về.
Tắm gội trong bóng đêm đặc sệt, Đoạn Càn Hạ ra roi thúc ngựa chạy tới Cung Cảnh Dương, xa xa, hắn trông thấy từ Cung Cảnh Dương đi ra một người.
Người này mặc một thân xiêm y màu thiên thanh, mặc dù ở trong màn đêm, thoạt nhìn cũng đặc biệt thấy được.
Phạm Thừa Ngọc!
Đoạn Càn Hạ suýt nữa hô lên.
Hắn trơ mắt mà nhìn Đoạn Càn Mục tự mình đưa Phạm Thừa Ngọc ra khỏi cung, trơ mắt mà nhìn Phạm Thừa Ngọc phất tay chào Đoạn Càn Mục, nụ cười trên mặt mê người như vậy, xán lạn như vậy.
Đoạn Càn Hạ chịu không nổi, hắn cảm giác ngực mình như bị ai bóp nghẹt.
Chờ đến khi nhìn theo Đoạn Càn Mục hồi cung, Phạm Thừa Ngọc mới xoay người rời đi, kết quả vừa nhấc đầu liền thấy được Đoạn Càn Hạ sắc mặt không tốt, hùng hổ.
Đoạn Càn Hạ không nói hai lời hắn trực tiếp khiêng lên, đặt ở trên ngựa, cứ như vậy hắn mang Thừa Ngọc về tẩm cung, ném vào trên giường lớn mềm mại.
Đêm hôm đó, ký ức cho tới bây giờ Phạm Thừa Ngọc hãy còn mới mẻ.
Đó là lần đầu tiên giữa hắn và Đoạn Càn Hạ.
Hắn bị lăn lộn đến hôn mê, Đoạn Càn Hạ cũng không nói một câu thích hắn.
Nhưng Phạm Thừa Ngọc biết, Đoạn Càn Hạ thích hắn.
Hắn cũng sớm bất tri bất giác thích tứ hoàng tử không được sủng như hắn.
Hai người bọn họ đã là chiến hữu kề vai chiến đấu, cũng là minh hữu đồng mưu đại kế, vẫn là người yêu hoạn nạn nâng đỡ.
Phạm Thừa Ngọc đã từng nghĩ tới, nếu tương lai có một ngày, mộng tưởng bọn họ tan vỡ, thất bại, hắn và Đoạn Càn Hạ sẽ có kết cục gì.
Hắn sẽ chết?
Sẽ cùng chết với Đoạn Càn Hạ.
Có thể chết ở bên nhau mà nói, có lẽ cũng không phải kết cục quá thảm khốc.
Nhưng mà......
"Không...... Không thể......"
Phạm Thừa Ngọc khóc đến nỗi hai mắt sưng lên.
Hắn không thể để Đoạn Càn Hạ chết.
Người duy nhất đời này hắn yêu, cũng là người duy nhất yêu hắn, hắn hy vọng người ấy có thể tồn tại.
"Điện hạ...... Ta biết ta không có tư cách cầu xin người, nhưng...... nhưng mà ta không thể không cầu xin người...... Cầu xin người, tha mạng cho tứ hoàng tử! Nhiều năm như vậy, tứ hoàng tử ở trong cung nhận hết khuất nhục, hắn vốn cũng không muốn làm hoàng đế, hắn chỉ bị ta mê hoặc, mới làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, khẩn cầu điện hạ khoan dung!"
Phạm Thừa Ngọc liều mạng dập đầu với Đoạn Càn Mục, trán nhanh chóng bị rách da chảy máu.
Nhưng mà Đoạn Càn Mục vẫn như cũ không dao động.
Đây chính là mưu phản.
Là tội ác tày trời.
"Đúng vậy......"
Đoạn Càn Hạ một bên nỗ lực nâng Phạm Thừa Ngọc dậy, một bên phát ra tiếng nỉ non nhàn nhạt: "Ta thật sự không muốn trở thành hoàng đế......"
"...... Cái gì?" Phạm Thừa Ngọc trừng mắt, ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào Đoạn Càn Hạ.
Sắc mặt Đoạn Càn Hạ rất bình tĩnh, tựa như mặt hồ gợn sóng bất kinh, nhìn về phía ánh mắt hắn thuần túy đến nỗi không nhiễm một hạt bụi, "Ngay từ đầu, ta nói muốn làm hoàng đế không sai, nhưng khi đó, ta chỉ cảm thấy...... Làm hoàng đế, liền không ai còn dám bắt nạt ta, bởi vì hoàng đế chính là chức quan lớn nhất trên đời này."
Lẩm bẩm mà nói, trên mặt Đoạn Càn Hạ hiện lên nét cười chua xót, hai con mắt phảng phất trào ra nước mắt tinh oánh dịch thấu, "Chỉ là, ngươi lại nghiêm túc như vậy, nghiêm túc mà thực hiện lời hứa với một đứa trẻ...... Dần dần, so với việc ôm mộng làm hoàng đế, ta càng muốn trở thành một người có thể bảo vệ chu toàn cho ngươi...... Phạm Thừa Ngọc, ta rất muốn bảo vệ chu toàn ngươi, ta không muốn thấy ngươi chịu bất kỳ sự sỉ nhục nào nữa."
Nói rồi, Đoạn Càn Hạ dùng sức nắm lấy tay Phạm Thừa Ngọc, "Ta vì ngươi mới tranh giành ngôi vị hoàng đế, bởi vì ngươi luôn giúp ta mưu hoa, tranh thủ giúp ta, ta không muốn cô phụ tất cả những nổ lực của ngươi, không muốn làm ngươi thất vọng, ta muốn trở nên cường đại, cường đại đủ để bảo vệ tốt ngươi......"
"Tứ hoàng tử......" Phạm Thừa Ngọc che lại miệng mình, nước mắt như suối phun.
"Nếu......" Đoạn Càn Hạ ngẩng đầu lên, nhìn phía Đoạn Càn Mục phía sau ngồi lên long ỷ kim bích huy hoàng, "Nếu ta sớm biết rằng kết quả sẽ như thế này, ta thà rằng mang ngươi rời đi...... Rời khỏi nơi này, rời khỏi triều đình, không phải là tứ hoàng tử, cũng không phải Lại Bộ thị lang, chỉ có ta...... Đoạn Càn Hạ, và ngươi...... Phạm Thừa Ngọc, chỉ có hai người chúng ta, chúng ta xa chạy cao bay, đi qua nhàn vân dã hạc nhật tử......"
"Không cần nói nữa......" Phạm Thừa Ngọc khóc lóc lắc đầu, "Không cần...... Nói nữa......"
Nhưng mà, Đoạn Càn Hạ vẫn tiếp tục nói tiếp, đại khái từ lúc hắn chào đời tới nay là lần nói chuyện nhiều nhất.
Cũng là lần cuối cùng.
"Điện hạ......"
Đoạn Càn Hạ bùm một tiếng quỳ xuống ở trước mặt Đoạn Càn Mục.
"Ta biết hiện tại nói gì cũng đã muộn, nhưng...... khởi binh tạo phản là việc một mình ta làm, thật sự không quan hệ với Phạm Thừa Ngọc, cầu điện hạ...... Niệm tình huynh đệ, tha Phạm Thừa Ngọc một con đường sống."
Giọng nói kiên định, Đoạn Càn Hạ dập đầu với Đoạn Càn Mục, cứ như vậy duy trì tư thế cúi đầu, không còn khí khái nam tử.
Nhìn Đoạn Càn Hạ khom lưng uốn gối như thế, đôi tay Phạm Thừa Ngọc nhịn không được kịch liệt run rẩy.
Là hắn sai rồi.
Hắn thật sự sai rồi.
Cho tới nay, hắn đều cho rằng mộng tưởng của Đoạn Càn Hạ là làm hoàng đế.
Vì ngôi vị hoàng đế, Đoạn Càn Hạ có thể hy sinh hết thảy.
Phần dã tâm này, phần nguyện vọng này, hắn dù giá nào cũng phải giúp Đoạn Càn Hạ thực hiện.
Nhưng mà......
Có lẽ một khắc khi Đoạn Càn Hạ từ thích hắn, đã thay đổi?
Là hắn nỗ lực ép Đoạn Càn Hạ không thể không đi trên đường tranh đoạt hoàng đế, hắn cho rằng hắn vì Đoạn Càn Hạ mà hành động, nhưng thực tế lại là Đoạn Càn Hạ vì hắn mà hành động.
"Hai người chúng ta thật ngốc!"
Phạm Thừa Ngọc ôn nhu ôm chặt thân thể mảnh khảnh của Đoạn Càn Hạ.
Kết quả, nhiều năm như vậy, hắn đến tột cùng đã làm được gì!
Ngay cả tâm nguyện chân chính của Đoạn Càn Hạ cũng không biết.
Ghé vào trên người Đoạn Càn Hạ, Phạm Thừa Ngọc vừa khóc vừa cười, cảm giác bản thân thật ngu ngốc.
Trên cao nhìn xuống nhìn xuống một đôi khổ mệnh uyên ương Đoạn Càn Hạ và Phạm Thừa Ngọc như vậy, Tô Khanh Hàn thở dài thật sâu.
Hai người đều vì muốn tốt cho đối phương, nhưng mà hai người lại hiểu lầm tâm nguyện chân chính của đối phương.
Đôi tay gắt gao nắm chặt quyền, Tô Khanh Hàn quay đầu nhìn về phía Đoạn Càn Mục.
Gương mặt Đoạn Càn Mục góc cạnh rõ ràng tuấn mỹ vô trù, lạnh như băng sương.
Cứ dây dưa một hồi lâu, Tô Khanh Hàn nhìn Đoạn Càn Mục lộ ra biểu tình lãnh khốc như thế, đặc biệt là đôi mắt kia, tựa như đóng băng.
Ánh mắt Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân cũng nhìn chằm chằm trên người Đoạn Càn Mục.
Trên thực tế, Đoạn Càn Thuần rất muốn cầu tình thay Đoạn Càn Hạ và Phạm Thừa Ngọc.
Nhưng mà, lời nói đến bên miệng, hắn lại không mở miệng được.
Lâm Vân tuy rằng cảm động tình cảm giữa Đoạn Càn Hạ và Phạm Thừa Ngọc, nhưng hắn biết rõ, quân quốc đại sự, phải tránh lòng dạ đàn bà.
Trong cung Chính Dương to như vậy lặng ngắt như tờ, phảng phất rơi một cây châm cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Phạm Thừa Ngọc không hề khóc lóc cầu tình với Đoạn Càn Mục, hắn đã chuẩn bị chịu chết —— cùng chịu chết với Đoạn Càn Hạ.
Đoạn Càn Hạ trước sau chôn đầu dập đầu với Đoạn Càn Mục, phảng phất dùng phương thức này biểu đạt sự hối hận của mình.
Bầu trời, dần dần tối sầm.
Mưa bụi tí tách tí tách đánh vào nóc nhà ngói lưu ly ở cung Chính Dương, Đoạn Càn Mục rốt cuộc nhẹ giọng nói.
"Đoạn Càn Hạ, Phạm Thừa Ngọc...... tội chết không thể xá......"
Nghe thấy Đoạn Càn Mục trầm giọng nói, Tô Khanh Hàn nhíu chặt mày, hơi khép mi mắt.
"Người đâu!"
Phất tay, Đoạn Càn Mục ra lệnh một tiếng: "Áp giải hai người này vào đại lao, ban rượu độc."
Bọn thị vệ lĩnh mệnh, sôi nổi tiến lên kéo Phạm Thừa Ngọc và Đoạn Càn Hạ ra.
Thẳng đến khi hai người bọn họ bị kéo xuống, ánh mắt hai người trước sau đều dán chặt vào nhau.
Không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.
"Ta dùng phương thức này khoan thứ cho bọn họ."
Thấy mắt Đoạn Càn Mục nhìn về phía trước lầm bầm lầu bầu như thế, Tô Khanh Hàn thở nhẹ một hơi, vỗ vỗ bả vai Đoạn Càn Mục, "...... Ta hiểu."
Xử lý xong Đoạn Càn Hạ và Phạm Thừa Ngọc, toàn bộ tội thần tham dự mưu phản bị Đoạn Càn Mục hạ lệnh chém đầu thị chúng.
Đoạn Càn Mục cứu giá có công, hoàng đế bệnh nặng khôi phục thân phận trữ quân cho Đoạn Càn Mục, lệnh Đoạn Càn Mục chủ trì triều chính.
Sau khi đánh tan năm vạn đại quân của Đoạn Càn Hạ, Bạch Mạnh liền suất lĩnh hai vạn binh Dao Nam Quốc rời khỏi Dực Bắc Quốc, chưa một lần dừng lại, ngay cả phút giây ngắn ngủi nghỉ ngơi cũng không có.
Bạch Mạnh biết mình đang trốn tránh cái gì, chẳng qua không muốn thừa nhận.
Đô thành Hàm Phong Dực Bắc Quốc tuy rằng đã trải qua một hồi tinh phong huyết vũ tẩy lễ, nhưng cũng may đám người Đoạn Càn Mục gấp trở về thật sự kịp thời, thương vong cũng không thảm trọng.
Trải qua ước chừng một tháng nghỉ ngơi chỉnh đốn, Hàm Phong lại khôi phục sinh cơ bừng bừng ngày xưa, cảnh tượng vui sướng hướng vinh.
Nhập thu, lá phong chuyển đỏ, thời tiết chuyển lạnh, Đoạn Càn Mục sai người làm y phục mới cho Tô Khanh Hàn.
"Đây là......"
Nhận lấy y phục mới, Tô Khanh Hàn giữa mày thanh tú dần dần hiện lên vết nhăn không vui.
"Ngươi lại đang làm cái quỷ gì?"
Nhận thấy Tô Khanh Hàn rõ ràng không vui vẻ, Đoạn Càn Mục lập tức ngồi nghiêm chỉnh, khẩn trương giải thích: "Đây...... Đây chính là triều phục chính thức của Dực Bắc Quốc chúng ta, chọn dùng tơ lụa đẹp nhất để thêu......"
Tô Khanh Hàn hai tay ôm ngực, hung hăng trợn trắng mắt với Đoạn Càn Mục, "Nhưng đây là nữ trang."