"...... Tứ hoàng tử?" Phạm Thừa Ngọc có chút kinh ngạc, vậy mà không ai thông báo cho hắn Đoạn Càn Hạ tới.
Đoạn Càn Hạ thoạt nhìn tâm tình không tốt lắm, gương mặt vốn hung thần ác sát lúc này nhìn qua càng thêm âm trầm.
Phạm Thừa Ngọc không hiểu Đoạn Càn Hạ vì chuyện gì mà không vui, đang muốn thỉnh an Đoạn Càn Hạ, lại bị Đoạn Càn Hạ nắm chặt lấy tay.
"Cúi người xuống."
Nghe Đoạn Càn Hạ ra lệnh như vậy, Phạm Thừa Ngọc không hiểu gì, nhưng vẫn thong thả cúi người trước người Đoạn Càn Hạ.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy Đoạn Càn Hạ giơ tay lên, từ trên đỉnh đầu hắn gỡ xuống một mảnh lá cây bạch quả vàng nhạt.
Phạm Thừa Ngọc giật mình, nhoẻn miệng cười, "Tứ hoàng tử, ta hiện tại có thể đứng dậy chưa?"
"Rồi." Đoạn Càn Hạ gật gật đầu.
Đã qua nhiều năm như vậy, lời nói Đoạn Càn Hạ vẫn trước sau như một, tích tự như kim, địa vị ở trong cung cũng không tăng lên chút nào.
Phạm Thừa Ngọc không cấm có chút nóng vội, nhưng hắn cũng rất rõ ràng, nóng vội ăn không hết nhiệt đậu hủ, muốn đoạt ngôi vị hoàng đế, đó là một quá trình cực kỳ dài lâu mà lại hung hiểm vạn phần.
"Tứ hoàng tử tới tìm ta, có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì thì không thể tới tìm ngươi?" Đoạn Càn Hạ nhíu mày, ngữ khí không tốt.
Phạm Thừa Ngọc sửng sốt, ý thức được Đoạn Càn Hạ không vui, vô cùng có khả năng liên quan đến.
"Sao có thể...... Nếu tứ hoàng tử không ngại, có muốn vào trong phòng ngồi không?"
Nói, hắn thủ thế với Đoạn Càn Hạ làm cái "Thỉnh".
Đoạn Càn Hạ sáng mắt, hai mảnh môi mỏng nhẹ nhàng giật giật, "Là...... Phòng ngươi?"
Nghe được Đoạn Càn Hạ nhỏ giọng nói thầm, Phạm Thừa Ngọc không hiểu.
Kỳ thật hắn chỉ muốn mời Đoạn Càn Hạ đến sảnh ngoài tiếp khách ngồi.
"Ừ, thì, phòng ta...... Muốn vào không?"
"Muốn!"
Đoạn Càn Hạ trả lời dứt khoát lưu loát.
Cứ như vậy, Phạm Thừa Ngọc đưa Đoạn Càn Hạ tới trong phòng của mình.
Phòng Phạm Thừa Ngọc ở Phạm phủ cũng không lớn, vẫn là sương phòng, có điều được giọn dẹp sạch sẽ rộng thoáng, bố trí cũng độc đáo điển nhã, tràn ngập khí thư hương nồng đậm.
Đoạn Càn Hạ quay đầu nhìn mọi nơi xung quanh, nhìn cái gì cũng tò mò.
"Nơi này của ta hơi nhỏ, mong rằng tứ hoàng tử thứ lỗi."
"Không......" Đoạn Càn Hạ một bên thưởng thức một bên nhẹ lẩm bẩm: "Nơi này...... Thật xinh đẹp."
Lời còn chưa dứt, ánh mắt hắn tự nhiên mà di chuyển lên trên mặt Phạm Thừa Ngọc.
Sao với lúc gặp Phạm Thừa Ngọc lúc nhỏ rất khác nhau, lúc này Phạm Thừa Ngọc đã trưởng thành thành một người thiếu niên anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong.
"Thật sự...... Thật xinh đẹp."
Đoạn Càn Hạ lẩm bẩm tự nói, thoáng đỏ ửng mặt.
Hắn phát giác hắn rất thích nhìn mặt Phạm Thừa Ngọc, Phạm Thừa Ngọc thuộc về loại người dễ nhìn, dung mạo so với Phan An, nhan sắc như Tống Ngọc, ở trong triều trên dưới cũng càng ngày càng được hoan nghênh.
Nhưng mà, Phạm Thừa Ngọc càng được hoan nghênh, hắn càng có loại dự cảm không lành.
Cứ cảm thấy Đoạn Càn Hạ khen phòng hắn, như đang khen hắn, Phạm Thừa Ngọc nhiều ít có điểm thẹn thùng, ánh mắt lập loè.
Trong phòng không khí trở nên quái quái, hai người trầm mặc thật lâu sau, Phạm Thừa Ngọc bậc lửa lư hương, lại tự mình pha một hồ trà mời Đoạn Càn Hạ.
"Tứ hoàng tử, mời ngồi!"
Phạm Thừa Ngọc mời Đoạn Càn Hạ ngồi xuống, đổ cho Đoạn Càn Hạ ly trà đưa tới trước mặt Đoạn Càn Hạ, "Mời dùng."
Kết quả, Đoạn Càn Hạ không nắm chén trà, mà là cổ tay của hắn, Phạm Thừa Ngọc lắp bắp kinh hãi, "...... Tứ hoàng tử?"
"Ngươi gần đây......hình như rất thân thiết với Thái Tử điện hạ!"
Phạm Thừa Ngọc hàng mi dài run lên.
Hắn biết Đoạn Càn Hạ và Đoạn Càn Mục quan hệ xa cách, ngày thường Đoạn Càn Hạ đều sẽ không xưng hô với Đoạn Càn Mục là "Hoàng huynh" hoặc "Đại ca".
"Cớ gì lại nói Thái Tử điện hạ đi rất gần?"
"Ta thấy được!" sắc mặt Đoạn Càn Hạ khẽ biến, mày nhíu chặt, "Ta nhìn thấy ngươi và hắn du hồ với nhau, đối ẩm, vừa nói vừa cười......"
Có ảo giác xương cổ tay phải bị Đoạn Càn Hạ bóp nát, Phạm Thừa Ngọc đau đến nháy mắt vài cái, "Tứ hoàng tử, có thể buông tay ta ra được không?"
"Không bỏ." Đoạn Càn Hạ đột nhiên gầm nhẹ, bắt lấy tay Phạm Thừa Ngọc, thuận thế ấn Phạm Thừa Ngọc lên trên vách tường bên cạnh.
Thật lớn sức lực!
Cả người Phạm Thừa Ngọc sợ ngây người.
Hắn trăm triệu không nghĩ tới Đoạn Càn Hạ năm ấy mười ba tuổi vậy mà có sức lực lớn đến vậy.
Gần gũi quan sát gương mặt Đoạn Càn Hạ, Phạm Thừa Ngọc phát giác ngũ quan Đoạn Càn Hạ trở nên thành thục vài phần, vóc dáng cao không sai biệt lắm với hắn.
"Người trưởng thành rồi, tứ hoàng tử."
Nhìn Phạm Thừa Ngọc lộ ra vẻ ôn tồn lễ độ cười nhạt, sức lực trên tay Đoạn Càn Hạ thả lỏng một ít, "Ta...... Ta không thích nhìn thấy ngươi với người khác thân mật như vậy."
Mi mắt giơ lên, trái tim Phạm Thừa Ngọc lại loạn nhịp.
Hắn phát giác sắc mặt Đoạn Càn Hạ khó coi, như không thoải mái, ánh mắt chăm chú nhìn hắn thập phần nghiêm túc, thậm chí tràn ngập dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Phạm Thừa Ngọc trầm mặc sau một lúc lâu, xì một tiếng bật cười, "Sao ta cứ cảm thấy tứ hoàng tử người như đang ghen tị!"
"...... Ghen?" Đoạn Càn Hạ ngày càng nhíu chặt mày, "Ta...... ghen tị?"
"Không phải." Phạm Thừa Ngọc lắc đầu với Đoạn Càn Hạ, "Ta nói giỡn...... thôi, hiện tại có thể buông ta ra chưa?"
"Không thể!" Đoạn Càn Hạ dùng hai tay chặt chẽ khóa lấy đôi tay Phạm Thừa Ngọc, từ trong đôi mắt toát ra vẻ đáng sợ, "Ngươi trả lời trước, ngươi không phải đồng bạn của ta sao? Vậy tại sao đi gần với Thái Tử điện hạ như vậy? Ngươi...... muốn phản bội ta sao?"
Cảm giác Đoạn Càn Hạ như đã chịu thương tổn, Phạm Thừa Ngọc có chút bất đắc dĩ thở dài, cười khổ, "Nhìn dáng vẻ tứ hoàng tử là không tin cách làm người của ta!"
"Chuyện này......"
"Ta đã nói rồi, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, ta nếu đáp ứng tứ hoàng tử muốn giúp người thực hiện nguyện vọng, ta liền nhất định làm được."
Phạm Thừa Ngọc ngày thường ôn nhu giọng nói trở nên kiên định quyết tuyệt, ngữ khí cũng thêm vài phần cường thế.
Bị Phạm Thừa Ngọc nhìn chăm chú như vậy, Đoạn Càn Hạ nhấp nhấp môi, buông lỏng đôi tay.
"Thực xin lỗi......"
Hắn chủ động xin lỗi Phạm Thừa Ngọc.
Hắn biết rõ không nên hoài nghi Phạm Thừa Ngọc, nhưng từ lần Phạm Thừa Ngọc giúp Đoạn Càn Mục giải độc mà suýt nữa đi đời nhà ma, Phạm Thừa Ngọc liền trở nên như hình với bóng với Đoạn Càn Mục.
Đoạn Càn Hạ mỗi lần đều chỉ có thể trốn ở góc phòng xa xa mà ngắm nhìn, người duy nhất đối tốt với hắn, hiện tại cũng biến thành người bên cạnh đại ca.
"Ta không biết bản thân bị làm sao......" Đoạn Càn Hạ đặt tay lên ngực trái, "Nơi này...... Nơi không thoải mái...... Mỗi khi nhìn thấy ngươi và Thái Tử điện hạ ở bên nhau......"
Phạm Thừa Ngọc biết Đoạn Càn Hạ đang chạm tay vào trái tim.
Thoáng chần chờ, hắn vẫn vươn tay, ngón tay nõn nà nắm chặt tay Đoạn Càn Hạ.
"Tứ hoàng tử, tất cả những gì ta làm đều vì người, người chỉ cần tin tưởng ta, hơn nữa chờ ta là được...... Ta nhất định sẽ thực hiện lời hứa hẹn của ta, thực hiện mộng tưởng của người."
Đối diện với Phạm Thừa Ngọc, Đoạn Càn Hạ trầm mặc thật lâu, mới gật đầu, "...... Được, ta nghe ngươi."
Loáng thoáng, hắn tựa hồ biết Phạm Thừa Ngọc muốn làm cái gì.
Hắn tin Phạm Thừa Ngọc, nhưng hắn sợ khi nhìn thấy Phạm Thừa Ngọc với Đoạn Càn Mục ở bên nhau.
Chỉ là ngẫm lại, hắn liền cảm thấy hô hấp khó khăn, tim như bị đao cắt.
Đến tột cùng vì cái gì?
Tại sao hắn có cảm giác như vậy?
Loại cảm giác này...... Hắn không thể áp xuống.
"Uống trà đi, tứ hoàng tử."
"...... Được."
Gật đầu như gà con mổ thóc, Đoạn Càn Hạ và Phạm Thừa Ngọc ngồi xuống bên bàn tròn, không tiếng động phẩm trà.
Kỳ thật Đoạn Càn Hạ rất muốn nói gì với Phạm Thừa Ngọc.
Ở trong ấn tượng của hắn, thời điểm Phạm Thừa Ngọc và Đoạn Càn Mục ở bên nhau mặt mày hớn hở nói chuyện.
Bởi vì hắn biết, Đoạn Càn Mục với hắn không giống nhau, một người ưu nhã, nhất định sẽ biết cách làm Phạm Thừa Ngọc vui vẻ.
"Ta......"
Ấp ủ hồi lâu, nhưng Đoạn Càn Hạ mở miệng vẫn không biết phải nói gì với Phạm Thừa Ngọc.
Hắn trước nay không phải người dễ nói chuyện, cho nên nói ra cũng không làm người khác vui vẻ.
"Trà này vị thế nào?"
Đột nhiên nghe Phạm Thừa Ngọc hỏi như vậy, Đoạn Càn Hạ vờ suy tư mà trả lời: "Có điểm khổ."
Nói xong, hắn lập tức hối hận.
"Ý của ta là......"
Trong lúc nhất thời không biết nên rút lại lời như thế nào, Đoạn Càn Hạ ấp úng nửa ngày, càng ngày càng hận bản thân mình vô dụng.
Cảm giác Đoạn Càn Hạ như đang trừng hắn, Phạm Thừa Ngọc dở khóc dở cười, "Nếu không...... Ta đổi lá trà khác cho người?"
"Không cần." Đoạn Càn Hạ nắm lấy tay Phạm Thừa Ngọc, "Ta không thích uống trà."
Cúi đầu thật sâu, Đoạn Càn Hạ dùng sức nhấp môi, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
"Thì ra là thế." Phạm Thừa Ngọc không chút để ý, trái lại cầm tay Đoạn Càn Hạ, "Vậy người thích uống cái gì? Nước trái cây? Mật ong?"
"Ta không phải trẻ con!" Ngẩng mặt, Đoạn Càn Hạ trịnh trọng cường điệu giọng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ non nớt của Đoạn Càn Hạ, Phạm Thừa Ngọc buồn cười.
Hắn đã 16 tuổi cũng không dám nói bản thân không còn là đứa trẻ, nhưng Đoạn Càn Hạ mới 13 tuổi!
"Xin lỗi, ta không chu toàn." Tuy rằng không cho rằng bản thân làm sai cái gì, có điều Phạm Thừa Ngọc vẫn chủ động xin lỗi, "Quen biết người lâu như vậy, ta thật đúng là không biết người thích uống cái gì!"
"Ta thích uống nữ nhi hồng, Trúc Diệp Thanh, thu lộ bạch......"
"Không phải đều là rượu sao?" Phạm Thừa Ngọc trợn tròn mắt.
"Không sai, là rượu." Đoạn Càn Hạ cực kỳ nghiêm túc mở miệng: "Không được sao?"
"Này......" Phạm Thừa Ngọc có chút khó xử, "Căn cứ vào luật lệ Dực Bắc Quốc ta, không đầy 16 tuổi không thể uống rượu."
Nhẹ rũ mi mắt, Đoạn Càn Hạ trầm mặc không lên tiếng.
Hắn kỳ thật từ mười tuổi đã bắt đầu uống rượu, trộm địa.
Bởi vì uống rượu có thể cho hắn cảm giác từ một đứa trẻ mềm yếu vô năng, một khắc trở nên trưởng thành.
Phạm Thừa Ngọc có phải chán ghét hắn như vậy hay không?
Đoạn Càn Hạ trong lòng thẳng bồn chồn.
Hắn không biết cái gì, không muốn để lại cho Phạm Thừa Ngọc lưu lại ấn tượng không tốt.
Bởi vì đối với hắn mà nói, bằng hữu của hắn, đồng bạn của hắn, minh quân của hắn, cũng chỉ có một mình Phạm Thừa Ngọc.
Phịch!
Đột nhiên nghe được tiếng động, Đoạn Càn Hạ ngẩng đầu, ánh vào mi mắt chính là bầu rượu chạm khắc tinh xảo.
"Đây chính vật trân quý của ta đó!"
Nhìn Phạm Thừa Ngọc híp mắt cười, Đoạn Càn Hạ phảng phất nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng.
"Ngươi...... Không phải nói chưa đến16 tuổi không thể uống rượu sao?"
"Nơi này không có người ngoài, không sợ."
Phạm Thừa Ngọc mỉm cười mở nút lọ, Đoạn Càn Hạ tức khắc ngửi thấy được mùi rượu thơm nồng.
Có điều so với việc vui sướng sắp được nhấm nháp rượu ngon, lời của Phạm Thừa Ngọc mới vừa rồi càng làm cho hắn cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì Phạm Thừa Ngọc nói "Nơi này không có người ngoài", nói cách khác, đối với Phạm Thừa Ngọc mà nói, hắn không phải người ngoài.
Ý thức được bản thân đối với Phạm Thừa Ngọc mà nói là sự tồn tại đặc biệt, Đoạn Càn Hạ mấp máy môi, buồn cười.
"Tứ hoàng tử, người cười rồi?"
"...... Cái gì?"
Giơ lên mi mắt, Đoạn Càn Hạ và Phạm Thừa Ngọc bốn mắt nhìn nhau, nhìn cặp mắt Phạm Thừa Ngọc nhìn chăm chú vào hắn, nhìn đến mức khiến hắn mặt đỏ tim đập.
"Ta cười lên...... rất khó coi."
"Sao có thể! Tứ hoàng tử cười rộ lên là đẹp nhất."
Được Phạm Thừa Ngọc khích lệ như vậy, trong lòng Đoạn Càn Hạ hạnh phúc, có điều trên mặt lại không lộ ra vẻ tươi cười.
Chính trong lòng hắn biết rõ ràng, hắn cười rộ lên không đẹp, người cười rộ lên đẹp nhất kỳ thật là Phạm Thừa Ngọc.
Cứ như vậy, hai người Đoạn Càn Hạ và Phạm Thừa Ngọc tránh ở trong phòng trộm uống rượu, hai người uống đến mức say mèm, Đoạn Càn Hạ vậy mà một đêm không hồi cung, trực tiếp ngủ ở trong phòng Phạm Thừa Ngọc, cùng chung chăn gối với Phạm Thừa Ngọc.