Ở trong đại điện, mỹ vị trong miệng đã sớm nguội lạnh, Phạm Thừa Ngọc lẻ loi đứng tại chỗ, đôi tay bị ống tay áo che khuất lén lút nắm chặt.
Đoạn Càn Mục thế nhưng lại bỏ quên hắn?
Từ khi xé bỏ y phục trên người Tô Khanh Hàn, trong mắt Đoạn Càn Mục chỉ còn lại hình ảnh Tô Khanh Hàn.
Hiện tại, Đoạn Càn Mục có thể bỏ mặc ái nhân ngồi tại chỗ này, ôm Tô Khanh Hàn lập tức rời đi.
Bộ ngực tức giận phập phồng, Phạm Thừa Ngọc hít sâu, sắc mặt trở nên càng ngày càng khó coi.
Bên kia, Đoạn Càn Mục khiêng Tô Khanh Hàn về tới trong phòng của mình.
Bùm!
Tô Khanh Hàn bị Đoạn Càn Mục ném lên chiếc giường mềm mại.
"Đoạn Càn Mục......"
Nhìn thấy như thế Tô Khanh Hàn hoảng sợ mà trừng lớn hai mắt, Đoạn Càn Mục dựng thẳng ngón trỏ, dán ở trên môi Tô Khanh Hàn.
"Hiện tại hình như ngươi không nên cự tuyệt cô? Đừng quên, là do chính miệng ngươi cầu xin cô, cũng chính miệng ngươi nói với cô, không muốn ở chỗ đó làm......"
Đoạn Càn Mục không chút để ý trào phúng Tô Khanh Hàn khiến hắn cảm thấy thẹn đến khó thở.
Khẽ cắn môi, Tô Khanh Hàn đột nhiên trở mình ngẩng mặt nằm lên trên giường, thân thể thả lỏng, tứ chi xụi lơ.
Đoạn Càn Mục tức khắc trước mắt sáng ngời.
"Ồ, làm sao vậy? quy phục cô rồi sao?"
Ở mép giường ngồi xuống, Đoạn Càn Mục vừa thấy Tô Khanh Hàn không phản kháng, hắn ngược lại nhất thời không vội, rất có hứng thú mà quét mắt từ trên xuống dưới thân thể Tô Khanh Hàn.
Lúc này Tô Khanh Hàn, bại lộ nửa người trên quấn đầy băng gạc, trên mặt phân nửa cũng quấn băng như một quái thai.
Đoạn Càn Mục chưa bao giờ nghĩ đến đối với Tô Khanh Hàn sinh ra thứ cảm giác khác ngoài chán ghét.
Cũng không biết vì cái gì, mặc dù Tô Khanh Hàn là dáng vẻ này, Đoạn Càn Mục vẫn sinh ra một cổ xúc động.
Hắn cảm thấy bản thân phảng phất bị Tô Khanh Hàn mê hoặc.
Tựa như bị điểm huyệt, Tô Khanh Hàn cũng không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng bễ nghễ nhìn Đoạn Càn Mục ngồi ở mép giường.
"Ta không phải quy, ta chỉ là...... Cảm thấy ngươi rất đáng thương."
"Cái gì?"
Đoạn Càn Mục vừa nghe Tô Khanh Hàn nói xong, tức khắc thay đổi sắc mặt.
"Cô đường đường là Hoàng Thái Tử Dực Bắc Quốc, dưới một người trên vạn người...... Mà ngươi, bất quá ngươi chỉ là một tên quan quèn bị tước võ công, tiện nhân chỉ có thể hàng đêm hầu hạ cô, ngươi còn có mặt mũi nói cô đáng thương? Cô nơi nào đáng thương!"
Thấy Đoạn Càn Mục tức giận, Tô Khanh Hàn cong cong khóe môi, phát ra một tiếng cười lạnh, "Ồ, ta cảm thấy ngươi đáng thương...... Rõ ràng là Hoàng Thái Tử, lại dục cầu bất mãn đến loại tình trạng này, quái nhân quấn đầy băng gạc cũng không buông tha, ngươi không sợ truyền ra bị người khác cười rớt hàm?"
"Ngươi nói cái gì?!"
Đoạn Càn Mục một phen bóp chặt cổ Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn lập tức há miệng, gian nan thở hổn hển.
"Bây giờ ngươi...... Bóp chết ta...... Ta cũng muốn nói...... Ngươi...... Đoạn Càn Mục...... Là cái kẻ đáng thương! Chỉ có thể đối với ta...... Quái nhân...... Phát tiết...... Ta...... Phối hợp với ngươi...... Chính là bởi vì ta thấy ngươi đáng thương...... Cho nên ngươi muốn làm gì ta...... Ta sẽ không phản kháng...... Ngươi...... Nghe rõ không?"
"Tô Khanh Hàn!!"
Năm ngón tay dùng sức, Đoạn Càn Mục suýt nữa cắt đứt cổ Tô Khanh Hàn.
"Được, được lắm!"
Giận dữ buông tay, Đoạn Càn Mục đứng lên, từ đầu đến chân tản mát ra một cỗ hừng hực lửa giận.
Tô Khanh Hàn thống khổ mà ho khan, chỉ nghe Đoạn Càn Mục nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi thật sự nghĩ cô thích thân thể rách nát của ngươi? Từ hôm nay trở đi, cô không chạm vào ngươi...... Bất quá Tô Khanh Hàn ngươi nhớ kỹ cho cô, sớm muộn gì có một ngày, ngươi sẽ khóc lóc cầu xin cô lâm hạnh ngươi!"
Hung tợn mà hừ một tiếng, Đoạn Càn Mục phất tay áo bỏ đi.