Hai tay chống nạnh, Tống Lân đối mặt với Tô Khanh Hàn, vênh mặt hất hàm sai khiến.
Thúy Bích vừa thấy người đến là Tô Khanh Hàn, lập tức cúi đầu thật sâu.
Nàng rất sợ bị Tô Khanh Hàn nhận ra, sợ Tô Khanh Hàn còn hận nàng vì hành động khi trước.
Hiện tại nàng đã không phải là nữ quan, bởi vì sự kiện trước kia nàng bị Đoạn Càn Mục dáng chức thành cung nữ bình thường, cho nên một tên nam sủng cũng có thể ngồi trên đầu nàng như này.
Nhìn ra Thúy Bích không muốn bị hắn nhận ra, Tô Khanh Hàn không lên tiếng thở dài, nhìn Tống Lân nói: "Ngươi có biết, chỉ có chủ nhân ở đây mới cho thể giáo huấn nô tỳ."
"Lời này của ngươi có ý gì?" Tống Lân bước lên một bước, hất cằm khinh thường.
"Ý của ta chắc ngươi phải hiểu chứ, nếu không hiểu, chứng minh ngươi ngốc."
Nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, Tô Khanh Hàn nhìn thấy Thúy Bích ngẩng mặt lên, hai tầm mắt không hẹn mà gặp.
Tô Khanh Hàn bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt, Thúy Bích lại lần nữa cúi đầu, sợ đến cả người phát run.
Không hiểu Thúy Bích sợ gương mặt quấn đầy băng gạc của mình, hay là sợ, Tô Khanh Hàn nhíu nhíu mi, chỉ tay về phía Thúy Bích, "Ngươi còn đứng ngốc đó làm gì? Nơi này không có chuyện của ngươi, lui xuống đi!"
"Nhưng mà......"
"Ta nói cô đi xuống."
Tô Khanh Hàn vẻ mặt nghiêm khắc, Thúy Bích chậm nửa nhịp mới ý thức được Tô Khanh Hàn đang giúp nàng, vội vàng hoang mang rối loạn mà đứng lên.
"Không được đi!"
Tống Lân hét lên.
"Là điện hạ sai cung nữ này lập tức châm trà tuyết sơn ngân đưa đến Dưỡng Tâm Điện, ngươi cũng dám cản trở?"
"Ta......"
Hơi nhấp miêng, Tống Lân không lời gì để nói.
Lúc này, bên cạnh Chu Đồng nghĩ chủ ý cho Tống Lân, "Nếu cho cung nữ chạy, vậy Thái Tử Phi ngươi tới thay thế nàng, liếm sạch sẽ chè đậu đỏ trên mặt đất đi?"
Chát!
Chu Đồng vừa dứt lời, đã bị Tô Khanh Hàn xoay tay lại cho một bạt tai.
"A!"
Che gương mặt sưng đỏ lại, Chu Đồng kinh ngạc hoảng sợ, vẻ mặt khó có thể tin.
Tống Lân đứng ở một bên cũng trợn mắt há hốc mồm.
"Nam sủng nho nhỏ cũng dám nói năng lỗ mãng với Thái Tử Phi, ta vô dụng nêm lấy tay đánh ngươi, ngươi nên cảm thấy may mắn."
"Ngươi......"
Chu Đồng oa một tiếng khóc lớn.
Tô Khanh Hàn tuy rằng khinh thường chấp nhặt cùng với hai nam sủng, nhưng để ngừa hai người bọn họ diễu võ dương oai, để chúng biết kiềm chế, nếu không sau này bọn họ chỉ sợ sẽ liên tục tìm mình gây phiền toái.
"Thái Tử điện hạ giá lâm!"
Đột nhiên nghe được tiếng la của thái giám tổng quản, trái tim Tô Khanh Hàn lộp bộp xém chút đứng không vững.
Quay người lại, hắn và Đoạn Càn Mục hai người đối mặt.
Đoạn Càn Mục mặc một bộ triều phục màu đỏ thẫm thêu kim long, cả người khí vũ hiên ngang, không giận tự uy, góc cạnh rõ ràng tinh xảo như thể quát lên mưa rền gió dữ.
Trực giác nói cho Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục đang giận giữ, hơn nữa sự tức giận này nhắm thẳng hắn.
"Điện hạ!"
Chu Đồng vừa thấy Đoạn Càn Mục đến, lập tức khóc lóc chạy đến trước người Đoạn Càn Mục cáo trạng, cho Đoạn Càn Mục xem gương mặt bị Tô Khanh Hàn đánh sưng.
"Điện hạ, người xem hắn đánh em, em...... em......"
Càng nói càng ủy khuất, Chu Đồng khóc không thành tiếng.
Đoạn Càn Mục nhíu mi, sắc mặt âm trầm, lạnh như băng mà liếc Tô Khanh Hàn một cái.
"Đây là ngươi làm?"
Tiếng nói trầm thấp từ tính lộ ra cảm giác áp bách mãnh liệt, phảng phất có thể đem không khí nóng bức nháy mắt ngưng kết thành sương.
"Không sai." Tô Khanh Hàn thoải mái hào phóng mà thừa nhận.
Đoạn Càn Mục nhắn mày, có chút kinh ngạc.
Hắn vốn tưởng rằng Tô Khanh Hàn không có võ công, lại đang ở trên địa bàn địch quốc, dù hắn có danh hiệu Thái Tử Phi cũng không dám lỗ mãng, nhưng không nghĩ tới......
"Nhìn dáng vẻ này là cô xem nhẹ ngươi, Tô Khanh Hàn." Đoạn Càn Mục nhếch môi, tươi cười dữ tợn.
Trên thực tế, Chu Đồng chủ động đánh Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn cũng không nên thừa nhận.
Chỉ cần Tô Khanh Hàn không nhận, hắn không tận mắt nhìn thấy, tự nhiên hắn cũng không thể làm gì Tô Khanh Hàn.
Nhưng mà......
Đoạn Càn Mục cười lạnh một tiếng.
Từ lần đầu tiên hắn ở trên chiến trường nhìn thấy Tô Khanh Hàn, hắn không cho rằng Tô Khanh Hàn linh hoạt nhanh nhẹn, qua đi nhiều năm như vậy, thế nhưng Tô Khanh Hàn không thay đổi một chút nào.
"Thái Tử Phi kiêu căng thành tính, không biết cư xử, lạm dụng chức quyền, làm nhục thân phận...... Người đâu!"
Đoạn Càn Mục hất mạnh tay, ra lệnh một tiếng: "Ban hình phạt."