Cửa lớn bị Đoạn Càn Mục một chân đá văng, giây tiếp theo, cả người Tô Khanh Hàn đã bị Đoạn Càn Mục ném lên trên giường lớn.
"Đoạn Càn Mục!"
Hai mắt trừng lớn, Tô Khanh Hàn nhìn Đoạn Càn Mục với ánh mắt tràn ngập khó có thể tin.
Hắn nghĩ Đoạn Càn Mục có khả năng cho rằng hình phạt quá nhẹ, nên đổi lại thành quất roi hoặc gì đó, kết quả Đoạn Càn Mục đột nhiên bế hắn lên, một đường từ thư phòng mà trở về đến phòng.
"Kẹp ngón tay đó là hình phạt dành cho nữ nhân, Tô Khanh Hàn ngươi đường đường là Đại tướng quân Cung Quốc, nếu cô chỉ kẹp ngón tay ngươi, chẳng phải là sỉ nhục thân phận Đại tướng quân ngươi?"
Theo lời Đoạn Càn Mục châm chọc mỉa mai, Tô Khanh Hàn nhìn Đoạn Càn Mục thoải mái hào phóng cởi áo ngoài quý giá ra lộ cơ ngực rắn chắc đẹp đẽ, cởi bỏ đai lưng.
"Ngươi muốn làm gì?"
Âm cuối nhịn không được phát run, Tô Khanh Hàn dùng sức cắn môi dưới.
"Ha hả!"
Đoạn Càn Mục từ chỗ sâu trong yết hầu phát ra một tiếng châm biếm, "Loại người tự cao tự đại như ngươi......tự nhiên để ngươi bị một nam nhân khác hung hăng lăng nhục là trừng phạt tốt nhất, hơn hết là nam nhân ngươi hận nhất thì càng....."
Nhếch môi, Đoạn Càn Mục tươi cười tàn nhẫn, chỉ vào chóp mũi, "Ta...... Chính là hình phạt cho ngươi."
"Không cần!" Tô Khanh Hàn gầm lên giận dữ, đôi mắt trừng lên run rẩy, "Đoạn Càn Mục ngươi đừng quên, chính miệng ngươi đã nói sẽ không chạm vào ta, chẳng lẽ ngươi muốn nuốt lời?"
Tay đang cởi quần áo dừng một chút, Đoạn Càn Mục vặn cổ, trên cao nhìn xuống mà nhìn xuống Tô Khanh Hàn, ánh mắt lạnh băng.
"Bây giờ cô nuốt lời thì ngươi có thể làm gì được cô nào?"
"Ngươi......" Tô Khanh Hàn hít hà một hơi.
"Nói cho ngươi biết Tô Khanh Hàn, cô chạm vào ngươi không phải bởi vì thèm khát thân thể ngươi...... Mà là vì muốn nhục nhã ngươi, tra tấn ngươi, trừng phạt ngươi!"
Dang rộng năm ngón tay, Đoạn Càn Mục kéo vạt áo Tô Khanh Hàn ra, nhìn thân thể quấn đầy băng gạc của Tô Khanh Hàn.
"Trên người của ngươi đều là vết thương ngoài da, hẳn là đã sớm khỏi rồi? Quấn lấy băng gạc cố ý để cô ghê tởm sao?"
Dứt lời, Đoạn Càn Mục dứt khoát kéo xuống băng gạc trên người Tô Khanh Hàn, mặc kệ để Tô Khanh Hàn chống cự, dù sao chống cự cũng vô ích.
"Ồ...... Tư thế này của ngươi quả thật rất quyến rũ!"
Quỳ một gối ở trên giường, nụ cười trên mặt Đoạn Càn Mục càng thêm dữ tợn đáng sợ, đôi mắt mở to càng thêm hung ác.
Giờ này khắc này, Tô Khanh Hàn trần trụi nửa người trên, hai cánh tay bị băng gạc trói chặt, bị treo lên cao.
"Đoạn Càn Mục...... Ngươi lật lọng, không tuân thủ lời hứa...... Ngươi đê tiện!"
Bị Tô Khanh Hàn mắng, nụ cười trên mặt Đoạn Càn Mục bỗng chốc vụt tắt, vẻ mặt trở nên càng ngày càng âm trầm.
"Ngươi dám can đảm mắng cô đê tiện?"
Chát!
Đoạn Càn Mục vung tay cho Tô Khanh Hàn một bạt tai.
Tô Khanh Hàn bị đánh đến đầu bị lệch qua một bên.
Lớp băng trên mặt chưa bị tháo ra, nhưng mặc dù cách một lớp băng gạc, bàn tay Đoạn Càn Mục vẫn đánh cho nửa bên mặt Tô Khanh Hàn nóng rát mà đau.
"Đều tại ngươi......"
Hung tợn mà trừng mắt với Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục nghiến răng nghiến lợi.
"Nếu không phải bởi vì ngươi, cô cũng sẽ không mang hai tên nam sủng nhỏ kia về cung, trong triều hôm nay cô cũng sẽ không bị phụ hoàng quở trách......"
Càng nghĩ càng giận, Đoạn Càn Mục bóp chặt cằm Tô Khanh Hàn, "Tô Khanh Hàn, cơn thịnh nộ này của cô...... ngươi lấy cái thân thể này để cô phát tiết đi!"
......
Một trận tra tấn qua đi, Tô Khanh Hàn mơ mơ màng màng mở hai mắt.
Ngoài cửa sổ trời đã sáng, hình như bây giờ là sáng sớm ngày hôm sau.
"Ta thế mà ngủ lâu như vậy......"
Gian nan ngồi dậy, Tô Khanh Hàn xoa xoa vầng thái dương đau nhói.
Hắn thế mà lại bị Đoạn Càn Mục......
Từng lông tơ dựng ngược, Tô Khanh Hàn cúi đầu, thấy một đám dấu vết đỏ tươi lưu lại trên da thịt trắng nõn.
Trong giây lát, cả người hắn run rẩy, ngẩng đầu.
Trong tầm mắt xuất hiện một bóng người quen thuộc, tên nam tử cũng nhìn chằm chằm thân thể hắn.