Trên mặt Tống Lân, Chu Đồng hiện lên vẻ dương dương tự đắc.
Tô Khanh Hàn muốn nói chuyện, nhưng cằm bị Đoạn Càn Mục bóp chặt, đau đến mức khó có thể mở miệng.
"Sao, không lời gì để nói?"
Hắn nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục cười càng thêm tàn nhẫn, "Hay là nói...... Ngươi vốn ghen tị? Rõ ràng thân là Thái Tử Phi cô cưới hỏi đàng hoàng, lại còn không bằng hai nam sủng được sủng ái mang về......"
Dùng sức gạt tay Đoạn Càn Mục ra, Tô Khanh Hàn hung hăng "Phi" một tiếng, Đoạn Càn Mục nháy mắt thay đổi sắc mặt.
"Điện hạ, ngài xem hắn, trong mắt hắn nào có điện hạ?" Tống Lân kéo kéo cánh tay Đoạn Càn Mục.
Chu Đồng cũng xán lại gần, kéo một cánh tay khác, "Điện hạ, theo thần thấy, hẳn nên đánh hắn hai mươi gậy cho Tống Lân xả giận.
Nhìn Tống Lân rồi nhìn Chu Đồng, Đoạn Càn Mục gật gật đầu, "Ừ, các ngươi nói không tồi, nhưng cô không thể cứ như vậy mà phân xử."
Giơ mi mắt lên nhìn về phía Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục giả bộ công chính liêm minh tười cười, "Tô Khanh Hàn, cô cũng không phải người không nói tình cảm, như vậy đi, cô cho ngươi hai sự lựa chọn, hoặc là ngươi quỳ xuống dập đầu hai cái nhận sai với Tống Lân, hoặc là để cô đánh ngươi hai mươi gậy xem như trách phạt."
Đối diện với Đoạn Càn Mục, trong lòng Tô Khanh Hàn biết rõ Đoạn Càn Mục cố ý muốn mượn cơ hội này nhục nhã hắn, tra tấn hắn.
Đoạn Càn Mục không dời ánh mắt, cứ như vậy nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn.
Hắn muốn nhìn xem, Tô Khanh Hàn sẽ chọn thứ gì.
Trầm mặc một lát, Tô Khanh Hàn nhún vai cười, cười như chẳng hề để ý.
"Ta không sao cả, dù sao mặc kệ ta chọn cái nào, mất mặt đều là Thái Tử điện hạ chính ngươi."
"Ngươi nói cái gì?" Đoạn Càn Mục nhíu mày.
"Điện hạ, ngươi đừng hắn nghe hồ ngôn loạn ngữ, hắn căn bản chính là sợ." Tống Lân một bên nói một bên trừng mắt với Tô Khanh Hàn.
"Đúng vậy đúng vậy." Chu Đồng cũng đi theo phụ họa, "Điện hạ trừng phạt Thái Tử Phi làm sai sự đó là đương nhiên, bao giờ gọi là mất mặt?"
"Sao không mất mặt?" Tô Khanh Hàn lập tức bắt lấy lời nói.
Tuy nói trên mặt quấn lấy băng gạc, nhưng thông qua đôi mắt sáng ngời kia, đám người Đoạn Càn Mục vẫn là có thể nhìn ra vẻ mặt Tô Khanh Hàn.
Lúc này Tô Khanh Hàn, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, Tống Lân, Chu Đồng theo bản năng mà rụt vào trong lòng ngực Đoạn Càn Mục.
"Đoạn Càn Mục, chính ngươi nói ta là Thái Tử Phi ngươi cưới hỏi đàng hoàng, nhưng mà ngươi lại vì một người nam sủng hèn hạ trách phạt Thái Tử Phi, ép Thái Tử Phi xin lỗi nam sủng...... Chẳng phải chứng minh Dực Bắc Quốc Hoàng Thái Tử không tôn lễ nghĩa, mục vô kết cấu, cố tình làm bậy, sắc lệnh trí hôn, nếu truyền ra, mất mặt không phải Thái Tử điện hạ ngươi à, chẳng lẽ còn có ta sao?"
"Ngươi!"
Đoạn Càn Mục thiếu chút nữa cắn lưỡi.
"Điện hạ......" Tống Lân ủy khuất mà quơ quơ cánh tay Đoạn Càn Mục, lại bị Đoạn Càn Mục lập tức ném ra.
Chu Đồng thấy thế cũng không dám lỗ mãng, chủ động buông Đoạn Càn Mục ra.
Đoạn Càn Mục tiến lên một bước đến trước mặt Tô Khanh Hàn, "Được, Tô Khanh Hàn, cô cũng không biết hóa ra ngươi còn nhanh mồm dẻo miệng như thế......"
Nhìn Đoạn Càn Mục ngoài cười nhưng trong không cười, Tô Khanh Hàn hơi hơi nhíu mày.
"Lần này cô không trừng phạt ngươi, nhưng tương lai còn dài......"
Một bước, một bước, lại một bước......
Đoạn Càn Mục tới gần Tô Khanh Hàn, cả người mang cho Tô Khanh Hàn cảm giác áp bách khiến Tô Khanh Hàn theo bản năng muốn lui về phía sau.
Nhưng nếu thật sự lui về sau, Tô Khanh Hàn cảm thấy bản thân mình thua, vì thế hắn đứng ở tại chỗ, không nhúc nhích, tùy ý Đoạn Càn Mục tới gần hắn, cúi người dán lên bên tai.
"Tô Khanh Hàn......"
Đoạn Càn Mục hạ giọng nói nhỏ bên tai Tô Khanh Hàn, "Cô nói qua quyết không nuốt lời...... Hiện tại chỉ là bắt đầu, sau này cô sẽ chậm rãi tra tấn ngươi, sở hữu toàn thân ngươi, nhổ sạch toàn bộ, để ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ lạy ở dưới chân cô, phải cúi đầu xưng thần với cô."