"Niệm tình huynh đệ?" Đoạn Càn Mục cười lạnh một tiếng, "Hắn nhân cơ hội ta không ở trong cung khởi binh tạo phản, sao lại gọi là không niệm tình huynh đệ? Người đâu!"
"Điện hạ!"
Phạm Thừa Ngọc quỳ bò lên trên bậc thang, bò đến trước mặt Đoạn Càn Mục, ôm chặt chân Đoạn Càn Mục, "Điện hạ, tội thần cầu người...... Cầu xin người, đừng giết tứ hoàng tử, hắn vô tội. Hết thảy đều do tội thần sai, tội thần cam nguyện lãnh chết, cầu điện hạ niệm tình xưa nghĩa củ, tha tứ hoàng tử một mạng!"
Cúi mặt nhìn Phạm Thừa Ngọc, hắn khóc đến thê lương, ở trong ấn tượng Đoạn Càn Mục, Phạm Thừa Ngọc chưa bao giờ từng mất khống chế như vậy.
Nhưng mà, trong đôi mắt Đoạn Càn Mục không chỉ có không có đồng tình và thương hại, ngược lại tràn đầy tất cả đều là chán ghét.
"Ngươi cho rằng ngươi như vậy xin tha liền hữu dụng?"
Đoạn Càn Mục một chân Phạm Thừa Ngọc đá văng.
Phạm Thừa Ngọc ngã người về phía sau, ngã từ bậc thang xuống, lại được một người tiếp được.
"A......"
Quay đầu nhìn qua, Phạm Thừa Ngọc bị nước mắt mơ hồ khiến khung cảnh trước mắt trở nên mơ hồ.
Gương mặt này, thanh tú anh tuấn giàu góc cạnh, nhưng sắc mặt không tốt lắm, ánh mắt càng có loại hung ác nói không nên lời.
Đúng bởi vì diện mạo này không làm cho người khác thích, hơn nữa ngày thường ít nói, sẽ không làm nũng, càng sẽ không a dua nịnh hót, cho nên từ nhỏ đến lớn vừa không được sủng ái, cũng không có bằng hữu.
"Tứ hoàng tử......"
Nhìn chăm chú vào gương mặt vô cảm của Đoạn Càn Hạ, Phạm Thừa Ngọc nghẹn ngào nói.
Chỉ có hắn biết, nội tâm Đoạn Càn Hạ có bao nhiêu ôn nhu.
"Tứ hoàng tử, ta......"
Hai mảnh môi khô khốc vừa mới mở ra, đã bị Đoạn Càn Hạ dùng ngón trỏ ngăn chặn.
Đoạn Càn Hạ đỡ Phạm Thừa Ngọc đứng vững, ngay sau đó đi về phía Đoạn Càn Mục.
Đoạn Càn Mục mày kiếm khẩn ninh, trên cao nhìn xuống tứ đệ cơ hồ chưa từng giao thiệp với nhau.
Rõ ràng mới vừa rồi Đoạn Càn Hạ còn bị trói, trong chớp mắt hắn liền dùng nội lực cắt đứt dây thừng.
Phịch!
Đoạn Càn Hạ quỳ xuống trước mặt Đoạn Càn Mục, thuận theo mà dập đầu.
"Điện hạ......"
Hai chữ "Điện hạ" mới lạ thoáng đâm vào tâm Đoạn Càn Mục.
Không phải "Đại ca", cũng không phải "Hoàng huynh", mà là "Điện hạ", Đoạn Càn Mục đột nhiên cảm thấy, có lẽ hắn chưa bao giờ chân chính hiểu biết vị tứ đệ này.
"Tất cả chuyện này đều do mình ta làm, không quan hệ với Phạm Thừa Ngọc, ta cũng đã chịu tội trộm hổ phù, cho nên khẩn cầu điện hạ giơ cao đánh khẽ, xử lí khoan hồng với Phạm Thừa Ngọc."
"Người đang nói cái gì vậy tứ hoàng tử!"
Nghe Đoạn Càn Hạ cầu tình thay hắn, Phạm Thừa Ngọc nhịn không được lớn tiếng ồn ào, dùng sức nhéo vạt áo Đoạn Càn Hạ, "Người có biết người đang nói cái gì hay không? Người sao có thể chịu hết mọi tội lỗi vào mình...... Là ta, rõ ràng là ta sai, đều do ta......"
Hai tay nhịn không được run rẩy, Phạm Thừa Ngọc thật sâu mà cúi đầu, nức nở không ngừng.
Khác với cảm xúc kích động của Phạm Thừa Ngọc, thì vẻ mặt Đoạn Càn Hạ lại cực kỳ bình tĩnh.
Có vẻ như dù trời có sập xuống cũng không liên quan đến hắn, hoàn toàn không giống như khởi binh tạo phản thất bại, sắp bị xử tử hình.
Giơ tay lên, Đoạn Càn Hạ ôn nhu ôm Phạm Thừa Ngọc vào trong ngực.
Cảm nhận được sự ấm áp của Đoạn Càn Hạ, Phạm Thừa Ngọc tức khắc khóc càng dữ.
"Không phải người sai......"
Giọng nói Đoạn Càn Hạ mỏng manh bay theo gió vào lỗ tai đám người Đoạn Càn Mục.
"Không phải ngươi sai...... Hết thảy đều do ta dựng lên, cho nên, là ta sai."
Hàng mi dài thong thả dương lên, Đoạn Càn Hạ nhìn chăm chú vào Đoạn Càn Mục phía sau long ỷ kim bích huy hoàng.
12 năm trước, nếu không phải hắn muốn ngồi trên cái long ỷ này, nếu không phải hắn chính miệng nói cho Phạm Thừa Ngọc biết mộng tưởng của hắn là phải làm hoàng đế, sự tình cũng sẽ không đến nông nỗi như hôm nay.
Khi đó, Đoạn Càn Hạ tám tuổi, Phạm Thừa Ngọc mười một tuổi.
Phạm Thừa Ngọc, tuy rằng hiện tại là Lại Bộ thị lang Dực Bắc Quốc, đồng thời cũng là Trạng Nguyên tuổi trẻ nhất trong lịch sử, nhưng khi còn nhỏ hắn ở Phạm phủ cũng không được sủng ái.
Bởi vì hắn do tiểu thiếp sinh, hơn nữa mẹ đẻ vốn có xuất thân thanh lâu, mấy lần thổi gió bên tai mới miễn cưỡng được nạp vào cửa làm tiểu thiếp, với gia tộc hiển hách của chính thất đại ca Phạm Thanh Thư hắn thậm chí còn sống khổ sở hơn.
Mẹ đẻ xuất thân hèn mọn, hơn nữa thân là con vợ lẽ, Phạm Thừa Ngọc từ nhỏ ở Phạm phủ nhận hết xem thường, tùy tiện một hạ nhân cũng dám bắt nạt hắn, bởi vì cha hắn chưa bao giờ thay hắn xuất đầu.
Không chỉ như vậy, mỗi lần cha hắn uống say, liền sẽ lấy hắn làm nơi trút giận, tay đấm chân đá đều là chuyện thường ngày.
Chỉ vì mẫu thân hắn là nữ tử thanh lâu.
Trên dưới Phạm phủ hạ không ai xem hắn là thiếu gia, càng không ai cho rằng một ngày kia hắn có thể trở nên nổi bật.
Có một ngày, Phạm Thừa Ngọc theo cha hắn và đại ca Phạm Thanh Thư cùng nhau tiến cung, bị xem như tùy tùng sai vặt, kết quả lại không cẩn thận bị cục đá vướng ngã, toàn bộ thư tịch văng đầy đất.
Con đường làm quan của cha hắn vốn không thuận, phiền lòng không nơi phát tiết, nhìn chính mình cực khổ thức đêm sửa sang lại thư tịch bị một cái con vợ lẽ làm rơi đầy đất, lập tức nổi trận lôi đình, dùng roi hung hăng quất đánh vào người Phạm Thừa Ngọc.
Phạm Thanh Thư ngày thường tuy rằng có chiếu cố Phạm Thừa Ngọc, nhưng cũng không dám cãi lời phụ thân, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Phạm Thừa Ngọc bị đánh, đánh đến da tróc thịt bong.
Khi đó Phạm Thừa Ngọc, cho rằng bản thân sẽ bị đánh chết.
Có lẽ, hắn sớm nên chết đi.
Ngoại trừ mẹ đẻ hắn dựa vào hắn mới thuận lợi gả vào Phạm phủ, không có người nào chờ mong hắn sinh ra.
Một khi đã như vậy, thà rằng để hắn chết sớm hết đau khổ!
Đã chết, xong hết mọi chuyện.
Lúc ấy, Phạm Thừa Ngọc từ đáy lòng muốn như vậy.
Bởi vì từng vết roi trên người hắn đều ăn sâu vào người, nếu hắn chết rồi, sẽ không còn cảm giác đau đớn xuyên tim.
"Tứ hoàng tử giá lâm ——!"
Tiếng la thái giám thình lình gọi ý thức Phạm Thừa Ngọc hơi thở thoi thóp đang bay xa trở về.
Đó là hắn lần đầu tiên nhìn thấy Đoạn Càn Hạ.
Năm ấy Đoạn Càn Hạ tám tuổi, mặc y phục hoa lệ, nhưng sắc mặt không quá đẹp, nhìn chằm chằm ánh mắt hắn có phần hung dữ.
Ấn tượng đầu tiên của Phạm Thừa Ngọc về Đoạn Càn Hạ cũng không tốt.
Hắn nghĩ, hắn lưu lại ấn tượng đầu tiên cho Đoạn Càn Hạ khẳng định cũng không tốt.
Bởi vì hắn đang bị roi quất đánh, cả người máu chảy đầm đìa, nhìn qua hơi thở thoi thóp, khẳng định cực kỳ chướng mắt.
Tứ hoàng tử này...... Muốn làm gì?
Mơ hồ nhìn thấy Đoạn Càn Hạ đi đến gần phụ thân tay cầm roi da, trong lòng Phạm Thừa Ngọc đánh sợ, thấp thỏm bất an.
Không thể đánh ta......
Không......
Phạm Thừa Ngọc lắc đầu, không nhịn được cười khổ.
Hay là vẫn đánh chết ta đi.
"Dừng tay."
Kết quả, Đoạn Càn Hạ đi đến trước người phụ thân Phạm Thừa Ngọc, chỉ nói ra hai chữ như vậy, không có cảm xúc, giọng nói lạnh băng.
"Này...... Này...... Tứ hoàng tử, vi thần đây là đang quản giáo......"
"Dừng tay."
Đoạn Càn Hạ lại lặp hai chữ một lần nữa.
Phụ thân Phạm Thừa Ngọc tuy rằng biết Đoạn Càn Hạ ở trong cung cũng không được sủng ái, nhưng thân phận dù sao cũng là hoàng tử, hắn không dám lỗ mãng, đành phải mang theo Phạm Thanh Thư xám xịt mà rời đi, Phạm Thừa Ngọc mình đầy thương tích ném ở trước mặt Đoạn Càn Hạ.
Phạm Thừa Ngọc sau khi cảm nhận mình được bế lên thì ngất xỉu, khi tỉnh lại, người đã nằm ở trong cung Đoạn Càn Hạ.
"Đa tạ...... ân cứu mạng của Tứ hoàng tử."
Thuốc được thoa, trên người cũng đầy băng gạc, Phạm Thừa Ngọc miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn Đoạn Càn Hạ nói lời cảm tạ.
Nhìn vào mặt Đoạn Càn Hạ, Phạm Thừa Ngọc phát hiện so ấn tượng đầu tiên khi gặp Đoạn Càn Hạ càng tuấn mỹ hơn, chẳng qua ánh mắt hắn cho người ta một cảm giác hung dữ, không khiến người thích, đại khái mắt hình tương đối sắc bén!
Có điều đôi mắt như vậy, thật ra hắn không chán ghét.
Đoạn Càn Hạ ngồi xuống bên mép giường Phạm Thừa Ngọc, không chút để ý hỏi: "Ngươi làm gì bị đánh nặng thế?"
"Ta......"
Phạm Thừa Ngọc mới mở miệng, hít hà một hơi.
Đúng vậy! lý do bị đánh là gì?
Bởi vì hắn té nên làm rơi đồ?
Phạm Thừa Ngọc cười khổ một tiếng, lắc đầu, "...... Bởi vì ta là người không nên sinh ra ở trên đời này."
Vẻ mặt Đoạn Càn Hạ biến đổi, nhìn Phạm Thừa Ngọc với ánh mắt nhiều hơn vài phần tò mò, "Ngươi...... rất giống ta nha!"
"Cái gì?"
Cách nói này làm Phạm Thừa Ngọc lắp bắp kinh hãi.
"Tứ hoàng tử thân phận tôn quý, sao có thể giống với loại người ti tiện như ta!"
"Không...... Chúng ta giống nhau."
Đột nhiên, Đoạn Càn Hạ dùng sức nắm lấy tay Phạm Thừa Ngọc.
Trong nháy mắt Phạm Thừa Ngọc đau đớn, nhưng cũng không kháng nghị, càng không hất tay Đoạn Càn Hạ ra.
Tay Đoạn Càn Hạ rất lạnh, so với hắn càng lạnh hơn.
Phạm Thừa Ngọc không biết như thế nào, trong lúc nhất thời sinh ra vài phần thương hại với Đoạn Càn Hạ.
Hắn biết Đoạn Càn Hạ do cung nữ sinh ra, trong cung cũng không được sủng ái, từ phương diện nào đó, tình cảnh hắn và Đoạn Càn Hạ xác thật tương đối giống nhau.
Cái này gọi là đồng bệnh tương liên sao?
Cho nên Đoạn Càn Hạ mới có thể ra tay cứu hắn?
Phạm Thừa Ngọc không biết thế nào trong lòng sinh ra một loại cảm giác phức tạp.
"Nếu tứ hoàng tử đã cứu ta, tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo......" đôi mắt tràn ngập nước mắt, Phạm Thừa Ngọc chăm chú nhìn Đoạn Càn Hạ, nghiêm túc hỏi: "Ta muốn báo đáp người, tứ hoàng tử, người có nguyện vọng gì hay không? Ta Phạm Thừa Ngọc dù cho máu chảy đầu rơi cũng nhất định sẽ giúp người thực hiện."
"Nguyện vọng?" Đoạn Càn Hạ ong ong đầu, mặt không cảm xúc trầm mặc thật lâu, mới mở miệng: "...... Có."
"Là nguyện vọng gì?" Phạm Thừa Ngọc nhẹ giọng truy vấn.
Chỉ thấy Đoạn Càn Hạ thẳng eo, chắp tay sau lưng, rõ ràng tuổi còn nhỏ, lại cho người ta ấn tượng lão thành.
"Ta muốn làm hoàng đế."
Bùm!
Trái tim Phạm Thừa Ngọc hẫng một nhịp, trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng mà mặc dù nhìn thấy Phạm Thừa Ngọc lộ vẻ hoảng sợ, Đoạn Càn Hạ cũng không phản ứng, lại lần nữa cường điệu: "Đúng vậy, ta muốn làm hoàng đế, đây là nguyện vọng của ta."
Loại lời nói này...... Không thể tùy tiện nói ra với người khác đúng không?
Phạm Thừa Ngọc trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Muốn làm hoàng đế?
Vô nghĩa!
Trên thế giới này không có người nào không muốn trở thành hoàng đế.
Đặc biệt là như Đoạn Càn Hạ có quyền quyền kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Chỉ là, Đoạn Càn Hạ chỉ là tứ hoàng tử, lại do cung nữ thân sinh không được sủng ái.
Như vậy Đoạn Càn Hạ nói muốn làm hoàng đế chẳng phải là người si nói mộng?
Phạm Thừa Ngọc cào cào gương mặt, không cấm cười khổ, "Tứ hoàng tử, nguyện vọng này của người...... Thật đúng là không đơn giản!"
"Ngươi không làm được?" Đoạn Càn Hạ thoáng trầm mặt.
Bị Đoạn Càn Hạ nhìn chằm chằm, Phạm Thừa Ngọc chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Đang định mở miệng, kết quả Đoạn Càn Hạ trước hắn một bước lầm bầm lầu bầu:
"Ta muốn làm hoàng đế...... Làm hoàng đế, khi đó không ai dám coi thường ta, chờ ta lên làm hoàng đế, ta cũng sẽ bảo hộ ngươi không ai được phép bắt nạt."
Mi mắt đột nhiên giơ lên, Phạm Thừa Ngọc ngây ra như phỗng.
Nhìn thẳng vào Đoạn Càn Hạ, biểu tình và ánh mắt đều cực kỳ nghiêm túc, cũng không phải đang nói lời hay lừa gạt hắn.
Phạm Thừa Ngọc nhịn không được mặc sức tưởng tượng, chờ đến khi Đoạn Càn Hạ lên làm hoàng đế, hắn có lẽ cũng có thể trở thành nhân trung long phượng?
"...... Thật tốt."
Ban ngày làm mộng đẹp, Phạm Thừa Ngọc không cấm cười ra tiếng.
Kết quả giây tiếp theo, mặt hắn đã bị Đoạn Càn Hạ dùng tay nâng lên.
"Ơ?" Phạm Thừa Ngọc sửng sốt.
"Gương mặt này......"
"Mặt ta bị sao?" Phạm Thừa Ngọc không hiểu gì.
Chỉ thấy gương mặt Đoạn Càn Hạ vốn âm trầm khó được hiện lên nụ cười nhàn nhạt, gương mặt tựa hồ hơi phiếm đỏ, "Mặt ngưoi...... Cười rộ lên thật đẹp mắt."
Phạm Thừa Ngọc sửng sốt, có điểm thẹn thùng.
Hắn hiện tại bị thương rất nặng, dù cho có cười, mặt mũi cũng chẳng đẹp mắt là bao.
"Tứ hoàng tử mới...... Đừng xụ mặt, cười một cái rất đẹp."
"Không......" Đoạn Càn Hạ dùng sức lắc đầu, "Ta khó coi...... Mặc kệ cười hay không cười, cũng chưa có ai thích mặt ta."
Buông tay xuống, Đoạn Càn Hạ nặng nề thở dài, "Không ai thích ta...... Ta cũng không phải thành hoàng đế......"
"Ai nói?"
Đột nhiên, Phạm Thừa Ngọc duỗi tay, đè lại bả vai Đoạn Càn Hạ.
Hắn hành động thật sự quá lớn mật, có điều Phạm Thừa Ngọc rất rõ ràng Đoạn Càn Hạ sẽ chẳng bao giờ để ý, càng sẽ không trị tội hắn.
"Tứ hoàng tử, ta không phải đáp ứng người sao?"
Đè ép bả vai thon gầy của Đoạn Càn Hạ, Phạm Thừa Ngọc chém đinh chặt sắt nói: "Ta muốn báo đáp ân cứu mạng của người, cho nên...... Ta Phạm Thừa Ngọc thề, nhất định sẽ giúp người thực hiện mộng tưởng của người...... Phò tá người trở thành vua của một nước."
- --------------
Trích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo (Chu Tử Gia Huấn)
Việt dịch: Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng.