Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
Trong niềm vui thích tột đỉnh như trên thiên đường, Lan Dịch Trăn vừa vui vừa buồn, vừa yêu vừa giận, đủ khung bậc cảm xúc.
Điều đáng vui là y đã khổ luyến nhiều năm, cuối cùng cũng nhấm nháp được chút mùi vị hạnh phúc. Nhưng điều đáng buồn là vẻ đẹp mỹ lệ này không chỉ dành riêng cho một mình y, mà còn sẽ lộ ra dưới thân những người khác.
Dù có nhẫn nhịn vô tư đến đâu, tưởng tượng như thế, tim y vẫn đau như bị một bàn tay bóp nát.
Y si mê, y thống hận, y ghen tị, y điên cuồng, y quý trọng người đang ở trong lòng mình đến chết, lại hận không thể lấp đầy hắn, nghiền nát hắn, hoà tan hắn vào vòng tay mình.
Lan Dịch Hoan cuối cùng không chịu nổi mà nghẹn ngào ra tiếng, phát hiện mình đã nghĩ sai rồi.
Trong hiện thực vừa thoát được việc thân mật với Lan Dịch Trăn, vừa vào đây liền triền miên dính chặt, Lan Dịch Hoan còn lặng lẽ động viên bản thân, nghĩ rằng theo tuổi của hai người lúc này, hắn đã trưởng thành hoàn toàn, Nhị ca thì già đi không ít, mình làm gì vô dụng như thế, cũng không đến mức không có sức chịu đựng.
Huống chi hắn có kinh nghiệm, Nhị ca lại không có ký ức, cho nên nhất định có thể hòa nhau một ván!
Kết quả, lúc này, hai chân đang nâng lên của hắn không khỏi run rẩy, thắt lưng đau nhức tê dại, như thể một nửa cơ thể đã không còn là của mình, hắn chỉ có thể bất lực chịu đựng từng cú va chạm hết lần này đến lần khác.
Nhị ca đã chờ đợi ngần ấy năm, dường như còn hung ác hơn lúc y trẻ tuổi.
Lan Dịch Hoan cảm thấy thế giới như đang nhẹ nhàng trôi qua, hắn qua vai Lan Dịch Trăn, đôi mắt đầy nước nhìn ánh lửa trên bàn không ngừng lay động.
Ánh sáng tỏa ra từng cụm, mơ hồ phác hoạ đường nét khuôn mặt và cơ thể của Lan Dịch Trăn, như thể sẽ tiêu tan bất cứ lúc nào.
"Nhị ca...."
Lan Dịch Hoan giơ đầu ngón tay run rẩy lên, đưa tay về phía Lan Dịch Trăn, mang theo giọng mũi nói: "Đau quá, huynh ôm chặt ta...."
Lan Dịch Trăn từng chút hạ thấp người xuống, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn, nhưng Lan Dịch Hoan không chịu nổi tư thế này. Cơ thể của hắn lúc này thật sự đã yếu đi, cả người tê dại vì đau, mồ hôi đầm đìa, thân hình mảnh khảnh hơi cong lên, tựa như chiếc cung căng ra hết cỡ.
Lan Dịch Trăn như nhận thấy sự khó khăn của hắn, ngay sau đó, Lan Dịch Hoan bị y lật lại, cả người nằm trên lớp chăn mền mềm như mây, tiết kiệm nhiều sức lực nhất có thể.
Lan Dịch Trăn cúi xuống, ôm chặt lấy hắn từ phía sau, ôm trọn cơ thể hắn vào trong lòng, từng đợt chiếm hữu.
Lan Dịch Hoan lúc đầu còn áp mặt vào gối, nhưng sau một lúc không chịu nổi nữa lại vùi đầu vào khuỷu tay, phát ra tiếng hít thở hổn hển, âm thanh nghẹn ngào ngày càng không thể khống chế được.
Lan Dịch Trăn liền dừng lại, nhưng không lui ra mà vẫn tràn đầy trong cơ thể Lan Dịch Hoan. Y thương tiếc hôn lên sườn mặt, tai và gáy của Lan Dịch Hoan, nhẹ nhàng nói: "Sao lại khóc? Giống như hài tử."
Lan Dịch Hoan dùng sức lau mắt, lúc này mới quay đầu ra khỏi khuỷu tay, lông mày cau lại vì đau, tựa như đang tức giận, nhưng lời nói của hắn không phải trách móc, mà là nói: "Có lẽ vì ta quá nhớ huynh."
Giọng nói của hắn có chút mơ hồ, Lan Dịch Trăn gần như hoài nghi mình đã nghe nhầm, bởi vì hôm nay y đã nhận được quá nhiều, không dám quá tham lam.
Chỉ có thể buông thả bản thân một khắc này.
Cuối cùng, việc "Thải dương bổ dương" của Lan Dịch Hoan kết thúc.
Đáng tiếc, điều này không khiến hắn tràn đầy năng lượng, thân nhẹ như yến mà còn hao hết chút sức lực cuối cùng của cơ thể.
Lan Dịch Trăn nhẹ nhàng lui ra, Lan Dịch Hoan cảm nhận được dòng chảy ấm nóng tràn ra, khăn trải giường dưới thân ướt đẫm, nhưng hắn lười động, tuỳ ý để Lan Dịch Trăn khoác áo đỡ dậy, giúp mình rửa sạch.
Lan Dịch Hoan vừa ngoan ngoan nghe lời để ca ca đùa nghịch, vừa mở to mắt nghiêm túc nhìn Lan Dịch Trăn.
Lần này hắn cũng đau đớn, mệt mỏi, cũng bị lăn lộn đến mức hồn phi phách tán, hôn mê thất thần, nhưng cảm giác vẫn tốt hơn lần đầu tiên một chút.
Hắn như từng chút quen với cảm giác này, hoàn toàn giao phó, triển lộ bản thân cho người khác.
Chỉ cần người này là Lan Dịch Trăn.
Nếu là ở trong hiện thực, sau khi Lan Dịch Trăn dọn dẹp xong, y nhất định sẽ nhanh chóng lên giường ôm lấy Lan Dịch Hoan rồi cùng nhau ngủ. Nhưng dựa theo quy củ của lúc này, Lan Dịch Trăn không thể lên long sàng ngủ cùng Lan Dịch Hoan.
Y xuống giường và cẩn thận đắp chăn cho Lan Dịch Hoan. Lan Dịch Hoan có chút mơ hồ trở mình, bắt lấy ngón tay của Lan Dịch Trăn, có chút buồn bực nhéo nhéo.
Trong lòng Lan Dịch Trăn cảm thấy rất mềm mại, y quỳ xuống cạnh giường, nhẹ nhàng xoa tóc Lan Dịch Hoan, hỏi: "Bệ hạ, ngài dự định khi nào ban chết cho thần?"
Y vừa hỏi câu này, Lan Dịch Hoan lập tức tỉnh táo, mở to mắt nói: "Ta ban chết cho huynh làm gì!"
Lan Dịch Trăn: "Thần khinh nhờn Bệ hạ."
Lan Dịch Hoan dở khóc dở cười: "Không sao đâu, huynh là tuân chỉ, ta tha cho huynh."
Lan Dịch Trăn không nói lời nào cũng không tạ ơn. Y im lặng quỳ bên giường, cũng không biết đang nghĩ gì.
Lan Dịch Hoan giơ tay lên nhẹ nhành chạm vào khuôn mặt của y. Lan Dịch Trăn nắm lấy tay Lan Dịch Hoan và hôn vào lòng bàn tay của hắn.
Sau đó y thấp thỏm hỏi: "Bệ hạ, lần sau ngài.... Có thể tìm ta không?"
Lan Dịch Hoan: "Hả?"
Lan Dịch Trăn: "Có thể đừng tìm họ được không? Thần, thần sẽ lập tức đến khi ngài gọi."
Thật ra y nói như vậy với Hoàng đế thì đã có vẻ quá mức mạo phạm cùng tham lam. Lan Dịch Trăn là người thận trọng, biết mình không nên nói như vậy nhưng y thật sự không thể nhịn được.
Lần đầu tiên, y tự mình cảm nhận thì ra chuyện này là làm như vậy, thân mật khăng khí như thế, thành khẩn thẳng thắn như thế. Y cũng cảm nhận được cùng người mình yêu thần hồn gắn bó, thân thể giao hoà là cảm giác như thế nào.
Lan Dịch Trăn căn bản không thể tưởng tượng được việc Lan Dịch Hoan cũng nằm trong lòng của người khác và bị chiếm hữu như thế này. Y thật sự muốn giết người.
Vì vậy, y bỏ hết tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình, quỳ gối trước mặt đệ đệ, gần như cầu xin.
Tật xấu của Lan Dịch Hoan dù có chết qua một lần cũng không thể thay đổi được, hắn thích nói hươu nói vượn khi vui vẻ. Lúc này, sau khi hao hết toàn bộ sức lực, hắn vẫn chưa hoàn toàn bình phục, đã quên mất chuyện quái quỷ mà vừa rồi mình thuận miệng bịa ra, bị Lan Dịch Trăn hỏi như vậy liền ngớ người.
"Họ là ai?"
Một người đã quá sức thế này, còn muốn thêm làm gì?!
Lan Dịch Trăn gian nan nói: "Là những người khác bị thải dương...."
Lan Dịch Hoan cuối cùng cũng hiểu được ý của Lan Dịch Trăn. Hắn cảm thấy hơi buồn cười, sau đó lại cảm thấy đau lòng.
Dù đã diễn ra việc vừa rồi, Lan Dịch Trăn vẫn không dám có suy nghĩ là Lan Dịch Hoan vì có tình cảm với mình nên mới làm như vậy.
Mà dù cảm thấy không có tình yêu, cảm thấy mình chỉ là một thứ công cụ, y vẫn không hề có câu oán trách, thậm chí còn cầu xin để mình trở thành công cụ duy nhất.
Đây chính là Thái tử Điện hạ đã từng kiêu ngạo, lạnh thấu xương, cao cao tại thượng.
Lan Dịch Hoan rốt cuộc không cười, đến sát trước mặt y: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"
Trái tim của Lan Dịch Trăn như bị bóp chặt, chua xót cùng ghen ghét chất đầy trong lồ ng ngực. Y nhìn Đế vương gầy yếu mà mỹ lệ trước mắt, hận không thể lại lần nữa hung hắn ôm hắn vào lòng, rót đầy hơi thở của mình.
Nhưng lúc này, y lại nghe thấy Lan Dịch Hoan nói: "Không có người khác, ta đùa Nhị ca thôi."
Lan Dịch Hoan ngẩng đầu lên, lẳng lặng chăm chú nhìn Lan Dịch Trăn, trong đôi mắt của hắn như tràn ngập ánh sao trong đêm tối, ôn nhu trầm tĩnh: "Chỉ có huynh mà thôi, bởi vì ta yêu huynh."
Lan Dịch Trăn: "Cái, cái gì?"
Lan Dịch Hoan: "Chúng ta sẽ có vô số lần sau, sẽ có tương tai bên nhau mãi mãi."
Lan Dịch Trăn nhìn y, nhìn như đã phát ngốc.
Khi ánh mắt của họ giao nhau, theo lời nói của Lan Dịch Hoan, thời gian dường như trở nên chậm rãi và dính chặt, không chút tiếng động triền miên từng vòng, nhộn nhạo mở ra về tám hướng, từng khoảng thời gian bên nhau làm bạn trước kia kích động theo ánh sáng mê ly, lại lập tức tán thành tia sáng.
Giấc mộng quay về, cuối cùng cũng kết thúc.
Mới vừa rồi còn triền miên h0an ái, lại hoá thành vô số ánh sao lấp lánh tiêu tán theo dòng thời gian.
Hai người đồng thời tỉnh dậy khỏi mộng.
Khi Lan Dịch Trăn mở mắt ra thì y lập tức cúi đầu xuống, nhìn thấy Lan Dịch Hoan vẫn nằm trong lòng mình thì thở phào nhẹ nhõm, muộn màng nhớ lại ưu thương và ngọt ngào trong giấc mơ, không biết mình nên có tâm tình như thế nào.
May mắn, may mắn là ở đây, Lan Dịch Hoan thuộc về y, chỉ thuộc về y mà thôi.
Tay Lan Dịch Trăn ấn mạnh ngực để trấn áp nhịp tim không thể bình ổn hồi lâu. Đột nhiên, có một bàn tay chạm vào gò má y, nhẹ nhàng lau mắt y.
Lan Dịch Trăn nắm lấy tay Lan Dịch Hoan và hôn lên, xin lỗi nói: "Ta đánh thức đệ sao?"
Lan Dịch Hoan: "Tỉnh mộng?"
Lan Dịch Trăn vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không chú ý đến vẻ mặt của hắn: "Ừm, ta nằm mơ. Ta vừa mơ thấy kiếp trước, khi đó đệ vẫn là Hoàng đế, ta rất nhớ đệ nhưng không phải lúc nào cũng gặp được, chỉ có thể vào lúc lâm triều nhìn ngắm ở xa. Cho nên mỗi ngày ta đều ngóng trông đệ triệu ta vào cung. Ngày đó đệ đột nhiên phái người tới triệu ta...."
Cho đến chỗ này, mọi chuyện dường như vẫn vô cùng bình thường, giống như một ngày bình đạm lại may mắn nào đó ở kiếp trước. Nhưng diễn biến sau đó lại có phần quá táo bạo và hương diễm, tựa như đang nói về một cuốn bản thoại phong nguyệt.
Ngay cả Lan Dịch Trăn, người đã được như ước nguyện, vào lúc này cũng cảm thấy giấc mơ này là quá mức si tâm vọng tưởng đối với bản thân ở kiếp trước, cho nên y dừng lại, cảm thấy có chút ngượng ngùng khi nói về sự việc phía sau.
Lan Dịch Hoan: "Sao huynh lại không nói nữa?"
Lan Dịch Trăn: "Ta...."
Khi nói ra chữ "Ta" này, y cúi đầu xuống thì nhìn thấy biểu tình của Lan Dịch Hoan.
——Đôi mắt hơi cong, khóe môi đỏ tươi hơi mím lại, tựa đầu vào cánh tay y, lén lút nhìn y, giống như một tiểu hồ ly vừa kéo con mồi về hang.
Lan Dịch Trăn đột nhiên nhận ra điều gì đó: "Vừa rồi là...."
Lam Nhất Hoan: "Vừa rồi thật sự là ta."
Trước kia hắn đã nói cho Lan Dịch Trăn biết chuyện hệ thống. Sau khi nghe những gì Lan Dịch Hoan nói, suy nghĩ của Lan Dịch Trăn lập tức lưu chuyển, liền hiểu được tiền căn hậu quả.
Y ôm Lan Dịch Hoan vào lòng.
Lan Dịch Hoan nằm trong lòng Lan Dịch Trăn, không thành thật mà cọ cọ, nói: "Huynh thấy vui không? Ta muốn để huynh lúc ấy có được chút vui vẻ của hiện tại."
Lan Dịch Trăn khẽ cười nói: "Sao lại không vui cho được?"
Y đặt tay lên thắt lưng của Lan Dịch Hoan, xoa nhẹ vài cái từ trên xuống dưới, hỏi: "Nhưng hôm nay đã nói là để đệ nghỉ ngơi thật tốt, hiện tại mệt rồi đúng không? Có phải lại khiến đệ thấy đau không?"
Lan Dịch Hoan lập tức nói: "Không có."
Hắn ưỡn ngực nói: "Chủ yếu là hiện tại ta còn trẻ, lúc ấy thì đã trưởng thành hơn rồi, huynh cũng già đi, ta còn chưa cảm nhận được cái gì đâu."
Lan Dịch Trăn buồn cười nói: "Vậy sao?"
Y rũ mi xuống, nụ cười ấm áp khiến lòng người say mê. Y cúi đầu hôn lên đôi mắt vừa sưng lên vì khóc của Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan chạm vào mắt mình, sau đó mới nhận ra những dấu vết trên thân thể trong giấc mơ sau khi tỉnh dậy cũng theo đến hiện thực. Nơi mà Lan Dịch Trăn vừa ấn cũng chính là nơi trước đó bị bàn tay của y nhấn bóp quá mức.
Hắn ho khan: "Những lúc như thế, khóc một chút là để khuấy động không khí, trợ hứng mà thôi."
Nói xong, Lan Dịch Hoan cảm nhận được lồ ng ngực Lan Dịch Trăn hơi rung lên vì cười, nhưng Lan Dịch Trăn lại không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Lan Dịch Hoan: "Cảm ơn tâm ý của đệ."
"Nhưng......"
Y cúi đầu nhìn Lan Dịch Hoan: "Đệ không cần phải thấy tiếc nuối vì khi đó đã bỏ lỡ nhau, cũng không cần cảm thấy những ngày tháng ta một mình chờ đợi đệ thật đáng thương. Nhân sinh không phải lúc nào cũng viên mãn, rất nhiều người cầu tới cầu lui nhưng tất cả đều vô ích. Ta chờ cũng được, chết cũng được, có thể có được hôm nay đã đủ lắm rồi."
Lan Dịch Hoan nhỏ giọng nói: "Ca."
Lan Dịch Trăn ôn nhu cười nhẹ, hơi thở ôn hoà bao lấy Lan Dịch Hoan ở bên trong.
"Không cần nghĩ 'Sẽ tốt hơn nếu ta nhận ra tâm ý của Nhị ca sớm hơn', bởi vì mọi chuyện đều đã qua rồi. Những ngày chờ đợi đệ, ta cũng có được rất nhiều hạnh phúc. Khi nhìn thấy đệ cười, lúc đột nhiên được đệ triệu đến, kia đệ uống say, lúc ta có thể ôm đệ lên.... Đều cảm thấy cuộc sống này tràn ngập hy vọng."
Thân thể Lan Dịch Hoan khẽ run lên, thấp giọng nói: "Lúc đó, huynh cũng cảm thấy có hy vọng sao?"
"Ừm, chỉ cần có đệ, như thế nào cũng tốt."
Lan Dịch Trăn hôn l3n đỉnh đầu của Lan Dịch Hoan: "Tiểu Thất, ngủ đi."
*
[Đội trưởng gấu! Đã phát thưởng cảnh trong mơ thành công!]
Sau khi Lan Dịch Hoan ngủ yên, trong không gian hệ thống vang lên một tiếng nhắc nhở, một hàng phúc oa đi đến trước mặt gấu nhỏ và báo cáo với nó.
Gấu nhỏ hài lòng gật đầu, dùng móng vuốt lấy ra từ trong tay áo đồng phục "Đội trưởng gấu" một chồng tiền giấy có hình đầu gấu, phát cho từng phúc oa.
[Phí vì đã làm việc chăm chỉ: Một ngàn hùng* tệ một người!]
*hùng: gấu
Nhóm phúc oa vui vẻ nhận hùng tệ: [Cảm ơn Hoàng tử mỹ lệ, cảm ơn đội trưởng gấu hào phóng!]
Gấu nhỏ hài lòng vẫy vẫy móng vuốt, cùng mọi người hô to: [Hoàng tử Điện hạ vạn tuế, chúng ta mãi mãi yêu quý Hoàng tử Điện hạ!]
Lúc này, một nhóm phúc oa khác cũng chạy tới và báo cáo với gấu nhỏ: [Đội trưởng gấu! Bẫy bắt gia gia cũng đã được phát xuống thành công!]
Bởi vì khen thưởng"Cảnh trong mơ" và "Bẫy bắt gia gia" được Lan Dịch Hoan kiếm được khi hoàn thành nhiệm vụ "Chỉ số hạnh phúc gấp sáu lần", cho nên chúng được phát xuống cùng lúc.
Gấu nhỏ lấy từ trong túi ra một chồng hùng tệ có hơi mỏng, dùng vuốt đếm một lúc, do dự rồi đưa bảy trăm cho mỗi con phúc oa trong nhóm thứ hai, không còn đồng nào.
[Phí vì đã làm việc chăm chỉ: bảy trăm hùng tệ cho mỗi người!]
Nhóm phúc oa có chút không vui: [Chúng tôi cũng muốn một nghìn hùng tệ! Chúng tôi muốn được chia số hùng tệ vừa rồi!]
Nhóm phúc oa đầu tiên cũng rất tức giận: [Không được đoạt hùng tệ của bọn ta! Các ngươi đúng là keo kiệt như Tam ca của Hoàng tử!]
[Dựa cái gì mà các ngươi được nhiều hơn bọn ta! Các ngươi đúng là độc đoán như Bát đệ của Hoàng tử!]
[Các ngươi thật hư!]
[Các ngươi mới hư!]
Hai nhóm phúc oa bắt đầu đánh nhau.
Gấu nhỏ lặng lẽ bỏ chạy, núp sau rèm quan sát một lúc rồi lấy sổ ra và bắt đầu xin kinh phí cho mình:
[Xin trang phục:
Nguyên nhân: Bảo vệ địa vị của đội trưởng, tiến hành khuyên can đối với "Món quà của cha".
Xin kinh phí: Hai vạn hùng tệ.
Mua trang phục: "Gấu mạnh mẽ" phối với phục sức: một áo giáp (có mũ bảo hiểm), một cây gậy, một chiếc xa.]
*
Trong lều trướng Đạt Lạt, Tô Hợp đã rất lâu không thể đi vào giấc ngủ.
Trước mặt lão là một phong thư.
Hai tiểu tử thúi đi sứ Đại Ung, nói là muốn đi tìm Tam đệ nhà mình nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức. Điều này khiến Tô Hợp Vương có chút dự cảm không tốt, sợ là có tin tức bất hạnh gì đó, cho nên bên kia vẫn luôn cất giấu không nói cho lão biết.
Và tối nay, một phong thư cuối cùng cũng được gửi tới, trong đó có rất nhiều tin tức khiến lão khiếp sợ.
Tin vui là A Nhã Tư đã được tìm thấy, tiểu tử thúi này mấy năm nay ở bên ngoài vẫn luôn sống rất tốt, còn có một đứa con trai năm nay tròn mười tám tuổi.
Tin xấu là A Nhã Tư bị thương ở mặt, thay đổi dung mạo, chỉ sợ lão cũng không nhận ra được. Nữ nhân mà A Nhã Tư nhắc tới chính là Quý phi của Hoàng đế Đại Ung, đứa con trai được nhắc tới hiện tại là Thất Hoàng tử Đại Ung.
Dù Tô Hợp Vương anh minh thần võ, mạnh mẽ đến đâu cũng chấn động không nhẹ.
Lão phải mất mấy canh giờ mới chấp nhận được điều này, nhưng vào lúc này, lão vẫn không khỏi cảm thấy bồn chồn.
Lão không chủ trương đối xử với người Trung Nguyên bằng sự căm thù và bài xích, nhưng lão vẫn luôn không thích hương vị gian trá trên người những vương công quý tộc Đại Ung. Nhưng lúc này, đứa cháu mà lão vẫn luôn chờ mong lại là Hoàng tử Đại Ung đã được bồi dưỡng từ nhỏ.
Điều này khiến lão vừa tò mò vừa lo lắng.
Lão nghĩ, bây giờ A Nhã Tư đã biến thành bộ dạng như thế nào? Tại sao nữ nhân kia sinh cho nó một đứa con, lại vẫn luôn chậm chạp không muốn cùng nó lên đường rời đi?
Còn tiểu tôn tử này của mình, nó trông như thế nào, từ nhỏ đến lớn có vui vẻ hạnh phúc không?
Có phải cũng giống như những người trong Hoàng thất Đại Ung, ích kỷ lạnh nhạt, lục thân không nhận?
Nó sẽ muốn tranh giành ngôi vị Hoàng đế sao? Sẽ không muốn nhận người gia gia này, thậm chí thấy phản cảm với mình sao?
Hừ, nếu tiểu tử thúi ấy như vậy thật thì chắc chắn mình sẽ rất tức giận!
Tuy nhiên, lão vẫn khó dằn nổi, muốn gặp người một lần.
"Người đâu!"
Im lặng hồi lâu, Tô Hợp Vương cuối cùng cũng đứng dậy, ra lệnh: "Gọi tất cả vương các đại thần tới đây, ta muốn sắp xếp một chút, tự mình đến Đại Ung một chuyến!"
*
Ở bên kia, Lan Dịch Hoan rất nhanh đã định ngày gặp lại Hiến Vương.
Hiến Vương vẫn có chút lo lắng khi nhận được tin này, rốt cuộc trong lòng ông kiêng kỵ Lan Dịch Trăn rất sâu, sợ sẽ xảy ra chuyện gì khác ngoài dự tính.
Đối với Lan Dịch Hoan, ngay từ đầu Hiến Vương đã không có nhiều niềm tin vào sự hợp tác giữa hai người. Không có bất cứ cơ sở cảm tình nào, mà năng lực làm việc của Lan Dịch Hoan, cũng như vài phần dục vài phần tình của Thái tử đối với hắn, tất cả cũng chỉ là dựa trên suy đoán của Hiến Vương.
Trong lòng ông có hai điều đảm bảo, một là Hoành An Đạo đã nhìn thấy những chuyện đó cũng như thị vệ xấu xí của Lan Dịch Hoan, cái còn lại là khế thư mưu hợp mà Lan Dịch Hoan đã ký tên xuống.
Kết quả lần này là, khi đến phòng tối của tửu lâu đã ước định với Lan Dịch Hoan, Hiến Vương liếc mắt nhìn thấy lệnh bài Lang độc trên bàn.
Đôi mắt ông lập tức mở to, không rảnh nói thêm lời gì mà lao tới trước bàn, nhìn kỹ một lúc rồi không khỏi hít một hơi.
"Đây... Đây có phải là thật không?"
Lan Dịch Hoan chậm rãi nhấp một ngụm trà, trong lòng thầm nghĩ, Nhị ca nói quả nhiên rất đúng. Xem ra Hoàng thúc này chủ mưu đã lâu, biết không ít thứ về Lang độc.
Hắn giơ tay nói: "Lan Dịch Trăn nói là thật, nhưng chất nhi thiếu kiến thức, không phân biệt được, mời Hoàng thúc tới nhìn xem."
Hiến Vương lấy ra một chiếc kính lúp từ trong ngực áo, đặt tấm lệnh bài vào lòng bàn tay, cẩn thận xem xét một phen, sau đó thở dài một hơi nói: "Đúng là chính phẩm."
Không cần nhiều lời về tầm quan trọng của Lang độc, không có gì đủ sức thuyết phục bằng thứ này. Khi Hiến Vương lần nữa nhìn đến Lan Dịch Hoan, ánh mắt của ông hoàn toàn thay đổi: "Không thể ngờ được tình cảm Thái tử đối với con lại sâu như vậy."
Lan Dịch Hoan ngửa đầu trợn mắt, trực tiếp xắn tay áo lên, lộ ra nửa cánh tay, nói: "Nếu không, Hoàng thúc cho hắn ngủ đi? Chất nhi sẽ giúp Hoàng thúc đạt được đại nghiệp?"
Cánh tay vốn trắng nõn bóng loáng của hắn giờ đây đầy những vết bầm tím ứ máu.
Hiến Vương tức khắc nghẹn lời.
Lan Dịch Hoan thầm thấy may vì mình đã chuẩn bị trước khi đến gặp Hiến Vương, nhưng nếu lúc này Hiến Vương làm đổ trà lên cánh tay của hắn, hắn cũng không dám chắc thuốc màu này có chống được nước hay không, bởi vậy nhanh chóng buông tay áo xuống.
Lan Dịch Hoan lạnh lùng liếc nhìn Hiến Vương, nói: "Ý Hoàng thúc thế nào? Nếu nói vậy thì từ giờ phút này, khối lệnh bài Lang độc có thể thuộc về Hoàng thúc. Nhưng trước mắt thì không thể, dù ngài có lấy được tấm lệnh bài này, Lang độc cũng sẽ không nghe ngài, đáng tiếc, đáng tiếc."
Hiến Vương biết ám vệ Lang độc có ý nghĩa quan trọng thế nào, lúc vừa chạm đến tấm lệnh bài, quả thật cũng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, sinh ra tham lam, thậm chí còn nảy ra ý nghĩ ra tay động thủ với Lan Dịch Hoan, nuốt hết lệnh bài.
Nhưng lúc này bị Lan Dịch Hoan nói toạc hết suy nghĩ, ông chỉ có thể cười gượng, nói: "Hiền chất nói đùa, sao có thể xảy ra chuyện như vậy?"
Hiến Vương nói xong thì trả lại lệnh bài cho Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan nghịch tấm lệnh bài trong tay, cố ý nói: "Nhưng đây quả thực là một vấn đề. Lang độc không phải vật chết, luôn trung thành với Thái tử, dù lệnh bài ở trong tay ta thì thế nào? Chỉ cần Lan Dịch Trăn ở kinh thành, chúng ta vẫn không thể lợi dụng Lang độc làm ra việc gì với hắn."
Hiến Vương nói: "Yên tâm, hắn rất nhanh sẽ không còn nữa. Tế đàn trên đỉnh Thái Sơn đã được xây dựng lại, hiện tại đang có người sôi nổi dâng tấu xin Thái tử lên núi làm lễ tế bái, để tránh trời cao giáng tai hoạ xuống vì chuyện ngoài ý muốn lần này."
Chuyện này quả nhiên là một phần trong kế hoạch của họ.
Lan Dịch Hoan bất động thanh sắc, cười cười: "Lý do như vậy, Lan Dịch Trăn đúng là không thể không đi."
Hiến Vương nói: "Đúng vậy, vì Thái tử đã giao lệnh bài cho con, chờ đến khi hắn rời khỏi kinh thành, lưu lại một bộ phận ám vệ chờ con điều khiển. Đến lúc đó, hắn ở ngoài kinh thành xảy ra chuyện gì...."
Hiến Vương không nói thêm lời nào, chỉ cười lạnh.
Nhìn thấy nụ cười lạnh hợp với tình hình của ông, Lan Dịch Hoan đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác rất thần kỳ.
——Hắn cảm thấy hai người họ bây giờ trông rất giống những nhân vật phản diện trong kịch xướng.
Khi Lan Dịch Hoan nghe hát kịch, khi đến những đoạn gay cấn, thường thầm xoa xoa hai bàn tay, hận không thể tự mình lên diễn, để trải nghiệm cơn nghiện của việc làm kẻ xấu.
Chỉ là vì ngại với thân phận, bên người lúc nào cũng có nhóm người đi theo quản hắn, cho nên hắn từng thực hiện được ý tưởng này. Không ngờ bây giờ vở tuồng Hiến Vương mang đến cho hắn chơi, lại cho Lan Dịch Hoan cơ hội thực hiện tâm nguyện.
Vì vậy, trong mắt Lan Dịch Hoan cũng lộ ra hung quang, hung tợn nói: "Lần này nhất định phải để hắn có đi mà không có về!"
Thấy hắn nói chuyện rất thành thật, Hiến Vương không những không có chút miễn cưỡng nào mà còn mang theo hưng phấn, cũng an tâm không ít, nói: "Yên tâm đi! Mặc dù đảng Thái tử một tay che trời nhiều năm, nhưng chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, đấy là lúc rẽ mây thấy mặt trời!"
Lan Dịch Hoan phối hợp lộ ra nụ cười đầy gian trá.