• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, Lan Dịch Hoan cũng về tới tẩm cung của mình.

Sau khi Lan Dịch Trăn đưa hắn về liền vội vàng rời đi làm chính sự của mình.

Sau khi ca ca quay người rời đi, nụ cười trên mặt Lan Dịch Hoan lập tức phai nhạt, thay vào đó là sự mệt mỏi.

Hắn tuỳ ý phất tay áo, ý bảo cung nhân xung quanh lui xuống, sau đó ngồi xuống ghế bành gỗ đỏ trong điện, dựa thật mạnh vào lưng ghế.

Lan Dịch Hoan cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút sạch, cũng không đủ sức đi vài bước lại giường.

Một hồi lâu, hắn nghiêng thân mình, nâng chân lên gác lên tay ghế, đầu gối vào tay vịn còn lại, quay đầu nhìn phía đối diện.

Ở đó có một mặt gương đồng dựng đứng.

Mặt kính bóng loáng, dưới ánh mặt trời chiếu vào điện, không chút cản trở nào chiếu vào khuôn mặt hắn.

——-Khuôn mặt động lòng người, hoàn mỹ không chút tì vết.

Giống với ai?

Lúc Lan Dịch Hoan còn nhỏ đã từng nghe có người nói hắn lớn lên không giống Tề Quý phi.

Nhưng đó toàn là cung nữ thái giám mang ý nghĩ xấu, thấy hắn còn nhỏ tuổi, Tề Quý phi cũng không quan tâm gì nhiều đến hắn, lúc này mới lặng lẽ nói với hắn như vậy, còn nói hắn là được Tề Quý phi nhặt trong ổ chó bên ngoài mang về.

Lúc ấy Lan Dịch Hoan ngây ngốc tin thật, sợ mẫu phi lại đem hắn ném trở lại ổ chó.

Đến khi trưởng thành hơn một chút liền không tin vào những lời đó nữa, nhưng Lan Dịch Hoan từ đó sinh ra cái tật xấu——thích tìm ra những điểm giống nhau của hắn và Tề Quý phi.

Nhiều năm qua hắn đã xem xét vô số lần, xác thật mẫu tử hai người không giống nhau, là bởi vì mặt mày cùng khuôn cằm không giống.

Nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ thấy, hình dáng cái mũi cùng tai của họ giống nhau như đúc, khẩu vị ẩm thực giống nhau, còn có hai cái xoáy trên đầu cũng giống nhau.

Cho nên khi còn nhỏ Lan Dịch Hoan rất thích xem Tề Quý phi chải đầu.

Mỗi lần cung nữ gỡ châu ngọc nặng trĩu trên đầu xuống, tản ra mái tóc dài của bà, Lan Dịch Hoan đều bò lên giường sờ sờ đỉnh đầu mẫu phi, sau đó cao hứng mà nói với Tề Quý phi:"Trên đầu ta và nương đều có hai cái xoáy giống nhau!"

Có đôi khi tâm tình của Tề Quý phi tốt, cũng sẽ cười nói:"Đó là vì Hoan Nhi và nương đều thông minh giống nhau."

Cũng không phải chưa từng có sự ấm áp trong nháy mắt như vậy, vì thế, từng tí một, những sự ấm ấp vụn vặt nhỏ bé, bện thành từng vòng tròn theo năm tháng, vây chặt hắn ở bên trong.

Yêu không được, hận không được, cũng hoàn toàn không buông xuống được.

Nhiều năm như vậy, Lan Dịch Hoan đã xem mấy chữ "Không phải thân sinh" trở thành một trò đùa ác liệt, không nghĩ tới nó lại thành sự thật.

Rốt cuộc nói không giống, hắn lại cảm thấy mình với Phụ hoàng mới đúng là không giống, chẳng qua không ai dám đưa chuyện này ra nói giỡn.

Lan Dịch Hoan chậm rãi nâng bàn tay không bị thương lên, năm ngón tay mở ra, che lên khuôn mặt của mình.

Đời trước hắn cùng các huynh đệ đoạt quyền, tìm cách kết giao với các đại thần, tranh thủ niềm vui của Phụ hoàng, hướng tới việc trị quốc bên trong chống địch bên ngoài. Từng việc từng việc được thực hiện một cách gọn gàng ngăn nắp, chỉ là bản thân mình vẫn sống mơ hồ.

Đại khái cũng là vì sinh mệnh quá ngắn, sự tình lại quá nhiều, cố được cái này lại mất cái kia.

Thì ra cuối cùng, hắn là ai mà bản thân hắn cũng không biết.

Lời của Đặng Tử Mặc nói có thật có giả, vì sao Tề Quý phi lại làm như vậy, thân phận của mình rốt cuộc là gì?

Kiếp trước kiếp này, hắn cùng Tề Quý phi làm mẫu tử hai đời, Tề Quý phi vẫn luôn sủng ái Tề Thì, nhưng.... Nhưng hắn cũng không phải chưa từng được nhận sự thiên vị của bà, hắn chỉ là không tài nào tin được, Tề Quý phi cư nhiên không phải mẹ ruột của hắn.

Nếu thật sự không phải, hắn mong đợi nhiều năm như vậy, thậm chí sinh hận, chẳng phải đều trở thành trò cười hay sao?

Nếu xem hắn là một người dư thừa, một người không nên tồn tại, vậy đưa hắn vào cung để làm gì?

Xem hắn là cái gì? Rốt cuộc là cái gì?!

Lan Dịch Hoan duỗi tay sờ soạt trên bàn, sờ đến bầu rượu ở trên, ngửa đầu há miệng, uống hết nửa bầu rượu còn lại.

Nhưng sau khi uống xong vẫn không cảm thấy dễ chịu hơn chút nào, ngược lại còn cảm thấy đột nhiên sinh ra một trận bi giận, hắn ném bay bầu rượu trong tay về phía gương đồng.

Một tiếng "Xoảng" kinh thiên động địa vang lên, cửa đại điện lập tức mở ra, các thị vệ cùng cung nhân mang theo sợ hãi tiến vào, vô cùng khẩn trương:

"Điện hạ, ngài có sao không?"

"Sao vậy, có thích khách sao?"

"Nhanh bảo hộ Điện hạ!"

Chung quanh một mảnh kinh hoảng ồn ào, Lan Dịch Hoan dừng một chút, nhắm mắt nằm trên ghế dài một lát, sắc mặt dần bình tĩnh trở lại, chậm rãi đứng lên.

Thậm chí hắn còn cười, bình tĩnh nói:"Không có việc gì, không cẩn thận làm đổ bầu rượu thôi."

Hắn chuyển mắt, nói với cung nữ đứng gần nhất:"Thay quần áo cho ta."

Nhìn chung quanh không có người khác, bộ dáng của Lan Dịch Hoan vẫn như thường, mọi người lúc này mới yên lòng, dọn dẹp ngăn nắp lại, thu thập gương cùng bầu rượu, giúp Lan Dịch Hoan thay quần áo.

"Điện hạ."

Sùng An tiến gần Lan Dịch Hoan, tiếp tay cung nữ.

Sùng An một bên cong lưng giúp Lan Dịch Hoan đeo đai lưng, một bên thấp giọng nói:"Mấy người kia lại tới cửa hàng của chúng ta gây phiền toái, xin ngài cho thủ hạ giáo huấn bọn chúng!"

Lan Dịch Hoan nói:"Bọn người Tề Thì?"

Sùng An có chút phẫn uất:"Ngoài trừ họ ra thì còn có ai khác dám gây phiền toái cho ngài!"

Lan Dịch Hoan trầm ngâm một chút.

Tề Thì vẫn giống như đời trước, thích tìm hắn gây phiền toái.

Hơn nữa Tề Thì rất khôn khéo, mỗi lần nháo loạn đều không gây ra đại sự gì nhưng cũng đủ khiến người ta thấy ngột ngạt, cảm thấy không đáng để truy cứu, không truy cứu lại thấy nghẹn uất, chính là cố ý khiến người ta thấy ghê tởm.

Trước kia đã có hai lần Tề Thì mang người đến mấy chỗ sản nghiệp của hắn, Lan Dịch Hoan lúc ấy lại không ở kinh thành, cũng cảm thấy mình sau này sẽ cao chạy xa bay rời khỏi Hoàng cung, sẽ không còn liên hệ gì đến mấy người này, cho nên hắn không phản ứng gã.

Sau đó một thời gian Tề Thì không còn đến, Lan Dịch Hoan lại bận việc chuẩn bị rời kinh, liền quên mất chuyện này.

Không nghĩ tới Tề Quý mặt dày không biết xấu hổ như vậy, hôm nay không biết chịu kích thích gì lại tới phá đám.

Lan Dịch Hoan đột nhiên sinh ra một ý nghĩ—-

Có thể.... Gã cũng biết chuyện thân thế cho nên mới có oán khí lớn vậy với mình?

Những chuyện năm xưa đã qua, rất nhiều chứng cứ đã mai một, không cách nào tra được, nhưng có lẽ, Lan Dịch Hoan sẽ thấy cảm kích nếu người trong cuộc tự mình nói hết cho hắn biết.

Cho dù muốn đi thì cũng phải biết hết, hiểu hết tất cả rồi mới đi được.

Lúc này, quần áo đã mặc xong, Lan Dịch Hoan chỉnh lại cổ áo, nói:"Được rồi, đi thôi."

Sùng An ngẩn ra, nói:"Điện hạ muốn đi đâu?"

Lan Dịch Hoan cười nói:"Đi xem những người suốt ngày đi tìm phiền phức kia rốt cuộc có bao nhiêu năng lực."

Sùng An biết chủ tử e ngại mặt mũi của Tề Quý phi và Ngũ Hoàng tử, bình thường mặc kệ Tề Thì thích làm gì thì làm, còn tưởng lần mày hắn cũng sẽ không truy cứu, trong lòng còn cảm thấy khó chịu.

Lại không nghĩ tới Lan Dịch Hoan sẽ nói vậy, quả thực cảm thấy khó tưởng tượng nổi, ngẩn người một lúc, sau đó vui vẻ đáp ứng, xoay người gọi người tới.

*

Lan Dịch Hoan đi đến trước tửu lâu mà Tề Thì nháo loạn, còn chưa đi vào đã thấy một bang người tụ tập trước cửa chỉ chỉ trỏ trỏ.

Bọn thị vệ chen vào đám người, mở ra một lối đi, lúc này mới hộ tống Lan Dịch Hoan vào tửu lâu.

Lầu một trống không, cửa mở rộng, nên trong hỗn độn đầy đất, khắp nơi đều là rượu cùng thức ăn, bên trong còn có tiếng nói ồn ào.

"Bang người kia nói rượu ở đây bị chua còn thức ăn thì hư thối, còn nói chúng ta vô lương tâm lừa tiền, làm đổ bể hết mấy đĩa thức ăn, bắt chưởng quầy đến dập đầu, rõ ràng là rảnh rỗi không có gì làm đến làm loạn! Ỷ thế hiếp người——"

Giọng nói này có chút non nớt, nghe ra tuổi không lớn, nói tới đây liền bị những người khác ngăn lại:"Thuận Tử, không cần nói nữa, nếu truyền đến tai những người đó thì sao, ngươi không muốn sống nữa à?!"

Người tên "Thuận Tử" nghe lời này, lúc này mới câm miệng, sắc mặt sợ tới mức trắng bệch:"Không, không thể nào. Không phải họ đi rồi sao?"

Lan Dịch Hoan bước qua, giơ tay vỗ vỗ vai Thuận Tử, nói:"Nói đi, không có việc gì đâu."

Thuận Tử bị giật mình sợ hãi, quay đầu liền thấy Lan Dịch Hoan.

Sau đó cậu nhóc lập tức ngây dại, ngây ngốc mà hé miệng, một lúc sau mới hé miệng lắp bắp nói:"Thần, thần tiên."

Trời ạ! Cả đời mình chưa từng thấy người nào đẹp như vậy!

Thuận Tử trợn tròn mắt, lão chưởng quầy biết Lan Dịch Hoan là lão bản đứng sau tửu lâu, đi tới hành lễ.

Lão cũng không biết thân phận Hoàng tử của Lan Dịch Hoan, mặt mày ủ ê nói:"Ài, ngài xem nhóm người này đi, biến nơi này thành như vậy, tiền cũng không trả mà đi rồi. Trời đất chứng giám, nguyên liệu nấu ăn của chúng ta đều là mới nhất sạch nhất, nhưng...."

Bên môi Lan Dịch Hoan hiện lên ý cười nhưng lại mang theo lạnh lẽo.

Hắn nói:"Ta biết rồi, ngài đi nghỉ ngơi đi, chuyện này để ta xử lý."

Lan Dịch Hoan vừa nói vừa nhấc tay, lưu lại vài người ở tửu lâu, bản thân mang theo những thị vệ còn lại xoay người đi, vừa chuyển đầu liền thấy Thuận Tử đứng bên cạnh.

Hắn liền hỏi:"Có phải ngươi rất tức giận không?"

Thuận Tử ngơ ngác nhìn Lan Dịch Hoan, vị công tử trẻ tuổi này tuổi tác ngang ngửa cậu nhóc, tướng mạo lại đẹp như vậy, giọng nói cũng dễ nghe, dáng vẻ lại ưu nhã tiêu sái.

Thuận Tử nhìn mà cái gì cũng quên, nghe Lan Dịch Hoan nói mới nhớ mình đang tức giận.

Thuận Tử ngượng ngùng, ấp úng nói:"Là, là có một chút."

Nhưng thấy người đẹp như vậy, sự tức giận cũng hoá thành không. Thuận Tử thậm chí còn cảm thấy, hôm nay nếu Lan Dịch Hoan đánh chửi mình, nói không chừng bản thân mình còn thấy cao hứng.

——Không đúng, đây hình như là ý nghĩ xấu.

Đang suy nghĩ miên man, chỉ nghe Lan Dịch Hoan cười nói:"Vậy ngươi đi theo ta, ta khiến ngươi hết giận."

Tề Thì náo loạn xong đã về nhà, cái này rất tốt.

——Hắn cũng muốn đến cửa Tề gia, tính toán hết món nợ.

*

Lan Dịch Hoan mang người đến Tề gia, bị hộ viện Tề gian ngăn lại.

"Các ngươi là đang làm gì? Có bái thiếp hay không?"

Lan Dịch Hoan không nói gì, chỉ hơi nghiêng người, nâng cằm.

Hai đội thị vệ sau hắn lập tức chạy lên, đứng bao quanh bảy tám hộ viện ở cửa Tề gia, không nói lời nào lập tức bắt chặt hai tay ra sau, kéo xuống.

"Này, làm gì vậy? Cứu mạng, các ngươi——"

Những người đó đều vạm vỡ, cao thủ học võ, nhưng bị bọn thị vệ trong cung vác lên như vậy căn bản không thể phản kháng được, chưa kịp phản ứng đã bị bịp miệng kéo đi.

Toàn bộ quy trình, Lan Dịch Hoan mắt nhìn thẳng, bước chân không dừng, chậm rãi mà đi lên phía trước, sau khi đi đến mấy bậc thang, hắn mới dừng lại.

Những người khác đi theo hắn cũng lập tức dừng lại, chỉ thấy Lan Dịch Hoan ngẩng đầu lên, nhìn về tấm biển trên đỉnh đầu.

Bên trên viết hai chữ rồng bay phượng múa kim sắc——"Trung nghĩa".

Sau đó ở phía dưới còn có mấy chữ "Tề phủ".

Lan Dịch Hoan nói:"Ta nhớ là tấm biển này là do Tiên đế tự mình viết ra, ban cho Tề phủ?"

Sùng An nói:"Đúng vậy."

Lan Dịch Hoan thở dài nói:"Không dạy con cháu, bất trung, cậy thế hoành hành, bất nghĩa, Tề gia không xứng với tấm biển này, lấy nó xuống."

Sau khi nói xong, hắn nhấc vạt áo lên, bước vào đại môn.

Phía sau, hai tên thị vệ theo tiếng giơ tay, trong tay từng người bắn ra một mũi tên, đánh rơi tấm biển rồi vững vàng tiếp được trong tay, để sang một bên.

Lan Dịch Hoan không chút ngăn trở bước vào Tề gia.

Mà bên ngoài đã có không ít bá tánh vây quanh xa xa, lặng lẽ líu lưỡi, không biết vị công tử này có địa vị gì, tuổi còn nhỏ nhưng thật phô trương, không nói lời nào đã trói thị vệ của Tề gia, huỷ đi tấm biển của Tề gia.

Đó chính là Hoàng thân quốc thích đó!

Nhưng ngay sau đó, bọn thị vệ của Lan Dịch Hoan đóng cửa lớn Tề gia lại, ngăn trở tầm mắt của bá tánh, Lan Dịch Hoan đi đến sân của Tề gia liền nghe được thanh âm ồn ào bên trong.

——-Trong phòng, Tề Thì đang cũng các bằng hữu đi theo giúp gã náo loạn tửu lâu mở tiệc vui vẻ.

Mới nãy bên tửu lâu, rượu cùng thức ăn đều bị họ đạp đổ, mọi người đều không ăn được gì.

Cho nên Tề Thì lại ở trong nhà mở yến hội, lúc này trong viện bày đầy bàn thức ăn, Tề Thì cầm chén rượu đứng dậy.

"Hôm nay mọi sự tốt đẹp như vậy, còn phải kính các vị một ly."

Gã uống sạch chén rượu, nói:"Ta uống trước để tỏ lòng cảm tạ."

Những người khác cười lớn, nói:"Đều là huynh đệ, khách khí làm gì!"

"Thất Hoàng tử bình thường đều chèn ép khi dễ ngươi, cũng chính là đang khi dễ bọn ta, bọn ta đương nhiên muốn ra mặt cho ngươi!"

Bọn họ không biết lúc này Lan Dịch Hoan đang đứng ở cửa, nghe được lời này càng nói càng náo nhiệt.

Lan Dịch Hoan nghe xong vài câu liền biết ngày thường Tề Thì bôi nhọ hắn cũng không ít.

Bọn thị vệ phía sau đều đã hiện lên vẻ giận dữ, biểu tình của Lan Dịch Hoan lại nhàn nhạt, đứng khoanh tay.

Sau đó hắn đột nhiên nhấc chân, một chân đá văng ván cửa.

Chỉ nghe một tiếng vang lớn, cửa lập tức mở ra, mặt tường chung quanh chấn động, trong phòng đang ồn ào lập tức im lặng.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lan Dịch Hoan thả tay xuống, chậm rãi bước vào, nói:"Các vị, buổi chiều tốt lành."

"!!!"

Này nếu là tửu lâu thì thôi, nhưng đây là trong nhà Tề Thì!

Mọi người nói chuyện không kiêng nể gì, không ngờ tới Lan Dịch Hoan vậy mà công khai bước vào, loại cảm giác này không khác gì gặp phải quỷ.

Tất cả mọi người hoảng sợ, sau lúc trầm mặc ngắn ngủi, Tề Thì mới phản ứng lại, hét lớn:"Không phải, ngươi, sao ngươi lại tới đây?! Ngươi vào bằng cách nào!"

Một tay gã chỉ Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Hoan nghe gã nói vậy liền cười, nói:"Dưới bầu trời này, ở trên đất này, dân nào mà không phải dân của Thiên tử. Thiên hạ này đều là của Lan gia ta, thế nào, chẳng lẽ nơi này ta không thể đến?"

Nói xong, sắc mặt của hắn đột nhiên lạnh xuống, nói:"Người đâu!"

Theo lời Lan Dịch Hoan, các thị vệ phía sau nhanh chóng tiến lên, đem tấm biển "Trung nghĩa" trong tay đặt xuống đất.

Lan Dịch Hoan giơ cằm lên:"Nhìn xem đây là cái gì."

Tề Thì cúi đầu nhìn, mặt không tin tưởng mà xoa xoa hai mắt, xác định đúng là bảng hiệu nhà mình, liền giận tím mặt.

Lan Dịch Hoan hôm nay đây là điên rồi, dám tháo bảng hiệu của Tề gia xuống, nơi này cũng chính là nhà của Tề Quý phi!

Chuyện này đối với danh môn vọng tộc nào cũng đều là sự sỉ nhục lớn, hắn không sợ người Tề gia tức giận sao?

Tề Thì tức giận, cái gì cũng không quan tâm, đứng dậy nói:"Lan Dịch Hoan, tên hỗn đản nhà ngươi, ngươi—-"

Gã còn chưa nói xong, Sùng An đột nhiên đạp một cái vào sau ghế dựa của Tề Thì, ngay sau đó, Tề Thì bị hai thị vệ một tay đè lại bả vai, không tài nào động đậy được.

Người phía sau gã hét lớn:"Các ngươi muốn làm gì?!"

"Tề Thì a Tề Thì, có đôi khi ta thật sự không hiểu được ngươi."

Trong sự ồn ào, ngữ điệu của Lan Dịch Hoan vẫn như cũ không nhanh không chậm, nhìn Tề Thì trước mắt thậm chí hắn còn câu môi cười.

"Ngươi muốn đóng giả thì cũng phải đóng cho giống một chút, bộ dáng kiêu ngạo vui vẻ hiện giờ không giống đã chịu qua khi dễ chút nào, vả lại sao cứ thích bôi nhọ ta trước mặt các bằng hữu của ngươi thế?"

Lan Dịch Hoan cười như gió xuân, làm mọi người đều thất thần.

Thậm chí Tề Thì cũng ngẩn người, nói:"Ta....."

Gã còn chưa nói xong, đầu Lan Dịch Hoan đã nghiêng về một bên, Sùng An lập tức đi lên cho Tề Thì mười cái tát.

Tề Thì bị đánh đến đầu óc choáng váng, hoàn toàn không nghĩ tới Lan Dịch Hoan sẽ làm như vậy, khoé miệng đã có chút máu chảy ra, nói:"Lan, Lan Dịch Hoan, ngươi——"

Lan Dịch Hoan giương mi lên:"Ai cho ngươi lá gan gọi thẳng tên ta?"

Theo lời hắn nói, Tề Thì lại ăn mười cái tát.

Sùng An là người tập võ, bàn tay như quạt hương bồ thô ráp hữu lực, một bạt tai có thể làm người choáng đến nửa ngày huống chi là mười cái, Tề Thì ăn đánh xong lỗ tai ong ong lên, cảm giác như đầu sắp bị đánh bay.

Gã lúc này mới hoảng sợ ý thức được, Lan Dịch Hoan là muốn làm thật.

Lan Dịch Hoan thế mà không sợ Tề Quý phi trách cứ, thật sự động thủ với mình.

Người này hôm nay bị trúng gió à? Hắn không sợ bị người Tề gia chán ghét sao?

Một cỗ hàn ý đột nhiên sinh ra, Tề Thì không dám nói lời nào.

Nhưng Lan Dịch Hoan không định dừng lại, bảo thủ hạ đem một bao đồ vật tới trước mặt Tề Thì, lại hỏi:"Vì sao lại đến cửa hàng của ta khiêu khích, phá huỷ đồ đạc, còn đả thương người?"

Tay nải mở ra, bên trong đúng là mảnh vỡ của ly bàn mà Tề Thì đánh nát.

Lúc phá đám thì thống khoái, hiện giờ Tề Thì mới hoảng sợ:"Này, này, ta, là do bọn họ vô lễ trước—-"

"Bang—-"

Tay nải kia nện vào đầu Tề Thì làm hắn kinh hô một tiếng, sau đó lại ăn ngay một bạt tai.

Sùng An cười lạnh nói:"Còn dám nói dối trước mặt Điện hạ, xem ra còn phải đánh thêm thì ngươi mới vừa lòng!"

Lúc này, đánh xuống cái thứ chín, Lan Dịch Hoan đột nhiên nói:"Dừng."

Sùng An lập tức dừng lại.

Lan Dịch Hoan quay đầu nói với Thuận Tử ở phía sau:"Một cái cuối cùng, ngươi muốn tới không?"

Thuận Tử lập tức sửng sốt, lắp bắp nói:"Này, này, ta đâu xứng đánh, đánh quý nhân."

Lan Dịch Hoan cười nói:"Không dám? Vừa rồi nhóm người này đánh ngươi, ngươi không phải rất tức giận sao?"

Nụ cười này của hắn điềm đạm nhưng cũng mang theo vài phần sát khí, nhưng Thuận Tử nhìn vào lại muốn hôn mê, cậu nhóc vừa mới nghe thấy Lan Dịch Hoan thế mà là nhi tử của Hoàng thượng, nhi tử của Hoàng thượng thế nhưng đẹp thế này.....

Không phải, nhi tử của Hoàng thượng thế mà muốn làm nhóc hết giận.

Đánh, có chết cũng phải đánh!

Vì thế Thuận Tử đi ra phía trước, dùng sức lực toàn thân, xoay tròn cánh tay, cho Tề Thì một cái bạt tai thật mạnh.

Sau đó cậu nhóc khẩn trương nói:"Này, cái này coi huề nhau."

Tề Thì thiếu chút nữa là ngất xỉu.

Gã ăn ba mươi cái bạt tai đến choáng cả đầu, những người khác bên cạnh nhìn vào cũng im re như ve mùa đông, giận mà không dám nói.

Ai cũng không nghĩ tới, Thất Hoàng tử ngày thường đều hì hì cười, trông tính tình rất tốt lại xinh đẹp, thế mà còn có một mặt nhẫn tâm như vậy.

Quả nhiên Hoàng thất không có người nào lương thiện hoàn toàn.

Sau khi Tề Thì ai oán xong, Sùng An liền ném gã sang một bên, lại để nệm mềm trên chỗ lúc nãy Tề Thì ngồi, Lan Dịch Hoan liền đi qua và ngồi xuống, giãn hai chân ra, tuỳ ý ngồi dựa vào ghế.

Đôi mắt đầy ý cười đảo qua một đám người, những người tiếp xúc với ánh mắt của Lan Dịch Hoan lại cúi đầu xuống.

Lan Dịch Hoan nói:"Các ngươi đều là cùng Tề Thì đến phá cửa hàng đi. Thế nào, có ý kiến gì với ta sao, muốn thay hắn trút giận?"

Xung quanh nhất thời lặng ngắt như tờ.

Lan Dịch Hoan tuỳ ý phủi ống tay áo:"Hiện tại ta ngồi ở đây, ai còn muốn trút giận, đến đây đi."

Vẫn không có người nào nhúc nhích, Lan Dịch Hoan ngửa đầu cười một tiếng:"Nhu nhược."

Có một biểu ca họ hàng xa của Tề Thì uống nhiều rượu, đang say khướt lại vừa vặn nghe thấy một câu "Nhu nhược" của Lan Dịch Hoan.

Tên này cũng quên mất thân phận của mình, nương theo men say đứng lên, lớn tiếng nói:"Tên tiểu tử ở nơi nào đến đây chơi trò uy phong, ta liều mạng với ngươi."

Tên này vừa dứt lời, liền hướng một quyền về phía Lan Dịch Hoan.

Những người khác đều cả kinh, thị vệ của Lan Dịch Hoan đang muốn đến ngăn lại, liền thấy Lan Dịch Hoan nghiêng đầu một cái, đã nhẹ nhàng chế ngự đối phương.

Người nọ lớn hơn Lan Dịch Hoan năm sáu tuổi, lại cao lớn vạm vỡ, lúc đưa quyền tới cơ bắp cùng gân xanh trên cánh tay nổi lên hết, ngón tay thon dài trắng nõn của Lan Dịch Hoan nắm lấy cổ tay đối phương, phảng phất như sắp đứt gãy.

Có người lo lắng mà kêu lên:"Điện hạ!"

Nhưng ngay sau đó, cánh tay Lan Dịch Hoan bỗng nhiên hạ xuống, người nọ liền cảm thấy một cỗ lực đạo mạnh mẽ từ cổ tay truyền đến, toàn bộ cơ thể của mình bị đè ép xuống.

Ngay sau đó, đầu gối của người nọ theo sự đè ép đó liền không tự chủ được quỳ mạnh xuống đất.

"A!!!"

Lan Dịch Hoan sau đó lại dùng một chân đá người nọ ngã lăn trên mặt đất, giày thuận thế rơi xuống dẫm lên ngực đối phương.

Lúc làm những hành động này hắn vẫn luôn ngồi như vậy, tư thái ưu nhã lúc này tựa như dưới chân có nhiều thêm một chiếc đệm thịt.

"Còn tưởng bản lĩnh của ngươi lớn thế nào."

Lan Dịch Hoan nhàn nhạt nói:"Đập đi."

Bọn thị vệ đáp:"Tuân lệnh."

Tề Thì có dự cảm xấu, tuy sợ hãi nhưng vẫn không nhịn xuống được, nhỏ giọng nói:"Đập.... Cái gì?"

Ngay sau đó, gã liền thấy Sùng An chắn trước mặt Lan Dịch Hoan, giơ tay xốc một bàn yến hội lên.

Bọn thị vệ cũng bước lên, đem bàn ghế chung quanh, thậm chí là cửa sổ, những thứ có thể đập được liền đập hết sạch.

Tề Thì nhìn mà tim muốn vỡ nát, cả người phát run nói:"Lan Dịch Hoan, ngươi thật quá đáng! Ngươi, ngươi ỷ vào việc ngươi là Hoàng tử!"

Lan Dịch Hoan ngạc nhiên nói:"Còn không phải sao? Ta đương nhiên ỷ vào việc ta là Hoàng tử. Phụ thân ta là Hoàng đế Đại Ung, ta sinh ra đã mang thân phận tôn quý, ai dám không phục?"

Hắn cười liếc nhìn Tề Thì, tư thái ngạo mạn, khí chất tôn quý:"Ngươi bất kính như vậy, thế nào, chẳng lẽ Tề gia muốn mưu phản, mới không để Hoàng thất vào mắt?"

Lời nói của Lan Dịch Hoan đối với Tề Thì, như đang cho gã một cú đánh chí mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK