Bởi việc này nói ra cũng không tốt đẹp gì, Hoàng thượng cũng không muốn mở rộng ra liên lụy ai, cũng không bởi vậy mà giáng tội Tề Quý phi và Ngũ Hoàng tử, nhưng Tề Diên thì khó thoát được.
Gã cuối cùng bị định tội danh khi quân, mưu hại Hoàng tử, chính là không thể khoan thứ.
Vì chuyện này, Tề gia khẩn cấp gom lượng vàng bạc lớn, tìm những người thường ngày có quan hệ tốt với họ, hy vọng có thể cứu Tề Diên một mạng.
Chỉ là tội danh như vậy, không có người nào dám đi khẩn cầu Hoàng thượng đang tức giận, hay đi tìm Thái tử luôn mặt mày lạnh lùng.
Cuối cùng trải qua nhiều nỗ lực, điều có thể làm được là trì hoãn các loại thẩm vấn một chút, hoãn lại thời gian Tề Diên bị định tội cùng hành hình.
Nhưng càng như thế, Tề Diên cùng Kính Văn ở trong nhà giam cũng chỉ có thể chờ đợi, chờ đến lúc chuôi đao này tuỳ lúc rơi xuống.
Điều kiện trong thiên lao ác liệt, ngục tốt lại thường xuyên đánh chửi, bọn họ chịu tra tấn càng thêm nhiều.
Cứ kéo dài như vậy, bất tri bất giác, đã là cuối năm.
Đây là lần đầu tiên Lan Dịch Hoan đón Tết ở Đông Cung.
Vốn dĩ, trong lòng hắn có chút tò mò cùng chờ mong, cho rằng sẽ có gì đó mới mẻ, kết quả Lan Dịch Hoan phát hiện, đường đường là Thái tử, đón tất niên mà so với lúc hắn ở chỗ Tề Quý phi còn quạnh quẽ hơn.
Lúc ở với Tề Quý phi, Lan Dịch Hoan tuy chịu bất công, nhưng không đến mức bị ngược đãi, ngày lễ cùng mấy ngày Tết, thời điểm Lâm Hoa Cung ăn mừng đều có phần của hắn.
Mỗi năm đến ngày này, bên cạnh không chỉ có Tề Quý phi cùng Ngũ Hoàng tử, Tề Thì cũng thường xuyên đến, đôi khi còn có các phi tần khác trong cung có quan hệ tốt với Tề Quý phi đến chúc mừng.
Không phải tất cả mọi người xung quanh đều thích hắn, nhưng lúc ăn Tết đa số mọi người đều mang theo vài phần vui mừng, ở bên nhau trò chuyện, thậm chí ồn ào nhốn nháo.
Bây giờ Lan Dịch Hoan phát hiện, không khí trong Đông Cung hoàn toàn bất đồng.
Năm nay tinh thần của Hoàng thượng vẫn luôn không tốt, lại bởi vị việc của Quốc sư bị vạch trần, cho nên liền công bố sức khoẻ không tốt, huỷ bỏ lễ mừng.
Cho nên, Thái tử vào ngày hai mươi chín Tết Nguyên Đán, trong tiệc chiêu đãi quần thần, ban thưởng quà tặng cùng lì xì, xem như là chúc mừng.
Sau khi yến hội kết thúc, buổi tối Lan Dịch Trăn trở về Đông Cung, nhìn hài tử nhảy nhảy lộc cộc chuẩn bị ăn Tết, liền hỏi Lan Dịch Hoan có muốn gì không, y phân phó cho phòng bếp chuẩn bị
Lan Dịch Hoan nghe ngữ khí này của y, còn ngây ngốc cho rằng Đông Cung sẽ có một hồi đại yến, có chút hưng phấn, hỏi Lan Dịch Trăn ngày mai sẽ có bao nhiêu người đến ăn Tết cùng.
Lan Dịch Trăn bị hắn hỏi đến ngẩn người, nói:"Chỉ có hai ta thôi. Khả năng sẽ có mấy người đến thỉnh an, thỉnh an xong sẽ đi."
Lan Dịch Hoan ngẩn ra, nói:"Chỉ có hai ta? Hoàng hậu nương nương đâu?"
Hơn nữa nếu hắn nhớ không lầm, ngoại thích của Thái tử đều ở kinh thành, những ngày này có thể tiến cung.
Lan Dịch Trăn không chút để ý nói:"Nàng không thích ầm ĩ, mỗi năm ta cũng chỉ đến bái một cái vào buổi sáng rồi về. Chỉ là canh giờ đến chúc Tết quá sớm, sáng mai ngươi cứ ngủ đi, mình ta đi là được, trở về ta cùng ngươi ăn Tết."
Lan Dịch Hoan nói:"Kia.... Thì ra lúc ta chưa tới, chẳng lẽ ngươi ăn Tết một mình?"
Lan Dịch Trăn nói:"Ừm, ta thích thanh tĩnh."
Cho dù thích thanh tĩnh, dưới bầu không khí náo nhiệt của ngày Tết, một mình một chỗ, chỉ sợ trong lòng cũng không thoải mái, điểm này, Lan Dịch Hoan sau khi đăng cơ hoàn toàn hiểu rõ.
Hắn chỉ là không nghĩ tới, từ nhỏ Lan Dịch Trăn đã luôn như vậy.
Nhị ca của hắn, thiếu niên giám quốc, quyền cao chức trọng, lại luôn cô độc một mình, cũng thường xuyên là đối tượng bị mọi người nghị luận sau lưng.
Mãi đến năm ấy Lan Dịch Trăn ba mươi ba tuổi, Lan Dịch Hoan qua đời, hắn cũng chưa thấy Lan Dịch Trăn lấy vợ sinh con, có người làm bạn, có một gia đình.
Khi đó, Lan Dịch Hoan ngồi trên long ỷ, nhìn thấy Lan Dịch Trăn một mình quay lại, trong lòng như mang vô vàn tâm sự.
Lan Dịch Hoan có nhiều lần sinh ra xúc động, cũng muốn hỏi y, có cảm thấy cô đơn tịch mịch không, trong lòng tột cùng đang nghĩ cái gì.
Đại khái xuất phát từ cái gọi là đồng bệnh tương liên, cảm thấy hai người cũng có chút giống nhau.
Chỉ là mỗi lần lời nói đến miệng, Lan Dịch Hoan lại nghĩ nghĩ, bọn họ vốn không phải là loại quan hệ có thể hỏi những điều này, vạn nhất y sợ hắn nghi kỵ mới làm như vậy, hỏi ra chẳng phải ai cũng xấu hổ?
Cho nên muốn hỏi, cũng hỏi không xong.
Đúng rồi, nói tới đây, Lan Dịch Hoan nhớ lại một sự kiện, trước khi hắn chết còn có ý tốt làm mai mối, muốn tác hợp Lan Dịch Trăn cùng Lý tiểu thư ngưỡng mộ y đã lâu, kết quả Lan Dịch Trăn không chỉ không cảm kích, còn tự nhiên tức giận.
Nhớ tới bộ dáng giận dữ của y lúc ấy, Lan Dịch Hoan nhăn mũi.
Mà lúc hắn đang hồi tưởng chuyện cũ, Lan Dịch Trăn cũng có suy nghĩ của mình.
Vừa rồi y nói chuyện cố ý bày ra bộ dáng vân đạm phong khinh, giống như một mình ăn Tết chỉ là một chuyện tầm thường, chính là đề phòng Lan Dịch Hoan cảm thấy ở Đông Cung ăn Tết không có gì thú vị, làm ầm ĩ lên.
Lan Dịch Trăn trước đó cho thấy thái độ của bản thân, cố ý gây sốc cho tiểu hài tử, để hắn không nảy ra ý tưởng kỳ quái nào.
Chỉ là nói xong rồi, Lan Dịch Hoan vẫn không hé răng, mà Lan Dịch Trăn đã tự mình chột dạ.
Y lặng lẽ liếc nhìn thần sắc Lan Dịch Hoan, quan sát xem đệ đệ có vì lời nói của mình mà thất vọng không.
Rốt cuộc tiểu hài tử đều thích náo nhiệt, Lan Dịch Trăn cũng biết việc đó, trong cung Tề Quý phi ăn Tết khẳng định không quạnh quẽ như Đông Cung.
Ngẫm lại trước đó hứa hẹn với Lan Dịch Hoan, để hắn sống thật tốt ở Đông Cung, nhưng lúc Tết đến lại không để hài tử này tận hứng....
Lan Dịch Hoan chỉ nhớ lại chuyện quá khứ một lúc, kết quả Lan Dịch Trăn tự mình bổ não, trong lòng băn khoăn.
Lan Dịch Trăn dừng một chút, ngồi xuống ở mép giường, giơ tay đặt ở ót Lan Dịch Hoan, đem đầu hắn nâng lên.
Lan Dịch Hoan:"?"
Lan Dịch Trăn nói:"Năm mới này ngươi có nguyện vọng gì, hay muốn đồ vật gì có thể nói ra. Hoặc là ngươi muốn ra cung tiếp? Ngày mai ta sẽ mang ngươi xuất cung, chúng ta lặng lẽ đi ra ngoài, sẽ không bị người phát hiện."
Y làm Thái tử nhiều năm, đều theo khuôn phép cũ, ít khi nói cười, lại vì đệ đệ này, cái gì cũng bất chấp.
Lan Dịch Hoan thế mà không cảm kích, lắc lắc đầu, ngáp một cái:"Ngày mai xuất cung, người khác cũng đều về nhà đoàn tụ, trên đường chỉ sợ người bán hàng rong cũng không có, có gì để xem đâu."
Lan Dịch Trăn nói:"Cái kia...."
Lan Dịch Hoan đột nhiên bổ nhào trước mặt y, đối mắt thương lượng:"Nhị ca, chúng ta sang chỗ Hoàng hậu ăn Tết được không? Ta cũng đã lâu không gặp mẫu hậu, có chút nhớ nàng."
Lan Dịch Trăn nói:"Ngươi sang chỗ nàng cũng không có gì đâu, chỉ quy củ ăn một bữa cơm mà thôi, cùng không bằng ở Đông Cung không phải chịu câu thúc. Hơn nữa, ta với nàng thường ngày bất hoà, sang đó ăn Tết, lời này cũng không có cách nào mở miệng."
Lan Dịch Hoan nói:"Ngươi mang ta theo a, ta mở miệng, ngươi liền nói ta muốn đi, bức bách ngươi."
Lan Dịch Trăn vừa tức giận vừa buồn cười:"Vốn dĩ là ngươi muốn đi, ta một chút cũng không muốn."
Y lấy ngón tay chống vào trán Lan Dịch Hoan, đem hắn đẩy xa mình một chút:"Được rồi, đừng náo, ngoan."
Này cũng quá có lệ đi, Lan Dịch Hoan cũng không dễ lừa như vậy.
Hắn nói:"Nhưng vừa rồi ngươi nói sẽ thực hiện nguyện vọng năm mới của ta, nguyện vọng của ta chính là cái này. Nhị ca, ngươi không thể nói mà không giữ lời."
Lan Dịch Trăn xưa nay tự xưng là tim sắt đá, còn có chủ trương muốn nghiêm khắc dạy dỗ hài tử, không thể yêu cầu nào của hắn cũng đáp ứng.
Chỉ là Lan Dịch Hoan ôm tay y mà lung lay, làm thân hình Lan Dịch Trăn ngã trái ngã phải, quần áo trên vai rơi xuống, tâm y cũng rối loạn.
Y không nhịn được nói:"Nơi đó của Hoàng hậu có cái gì? Vì sao ngươi muốn đi như vậy?"
Lan Dịch Hoan dùng sức gật đầu, nói:"Nếu có thể đến chỗ mẫu hậu ăn Tết, ta nhất định sẽ rất vui."
Những lời này cho Lan Dịch Trăn một kích.
Trong lòng y liền nghĩ, xong rồi.
Khả năng là muốn cản cũng không được.
Chỉ là làm người phải có nguyên tắc, bị đệ đệ nói một câu liền đáp ứng, về sau chẳng phải hắn lại được bước làm tới?
Uy nghiêm của Thái tử để đâu?
Y cũng không muốn gặp mẫu thân mình.
Lan Dịch Trăn cắn chặt răng, nói:".... Được."
Thành công!
Lan Dịch Hoan cao hứng buông tay Lan Dịch Trăn, lăn hai cái trên giường chúc mừng, sau đó mới mạnh mẽ ngồi dậy:"Cảm ơn Nhị ca, đúng là Nhị ca tốt nhất!"
Hắn nói, còn tới ôm lấy cổ Lan Dịch Trăn, cùng y mặt dán mặt.
Lan Dịch Trăn sau khi thoả hiệp có chút buồn bực, kết quả bị Lan Dịch Hoan làm ầm ĩ như vậy, không nhịn được cười:"Ta đúng là không có biện pháp nào với ngươi, ngươi sao lại vô lại thế này?"
Lan Dịch Hoan đắc ý nói:"Thì đúng vậy đó."
Lan Dịch Trăn ngứa tay, đem vật nhỏ ném lên giường, dùng chăn bọc lại, nói:"Được rồi, mai phải dậy sớm, nếu muốn đi, hiện tại mau ngủ đi. Nếu ngươi không nghe lời, ta lập tức đổi ý."
Lan Dịch Hoan bị bọc lại chỉ còn cái đầu, nói:"Khó mà làm được, ngươi là Thái tử, miệng vàng lời ngọc."
Lan Dịch Trăn trừng mắt liếc hắn một cái, thời khắc mấu chốt, áp chế huyết mạch nổi lên tác dụng, Lan Dịch Hoan nói:"Được được được, ngủ, ngủ, liền ngủ đây."
Sau khi nói xong, hắn xoay thân nhắm mắt lại, không lăn lộn nữa.
Thật tốt, ngày mai ăn Tết, hy vọng hết thảy đều có khởi đầu mới.
Đời này Lan Dịch Trăn có thể cưới vợ sinh con hay không, Lan Dịch Hoan không biết, khả năng về sau cũng quản không được, nhưng mặc kệ thế nào Hoàng Hậu là thân nhân thân thuộc nhất của y, nếu mình có thể ít nhiều hòa hoãn quan hệ của họ một chút, cũng là tốt.
Hy vọng một đời này, mọi người đều có thể càng ngày càng tốt.
Lan Dịch Hoan nghĩ như vậy, nhịn không được lại mở giao diện hệ thống ra, nhìn thanh tiến độ sinh mệnh của mình.
Thanh tiến độ lại nhích lên phía trước một chút, chứng minh tình trạng thân thể hắn cũng tốt hơn, chờ đến có thể hoàn toàn khôi phục thành trình độ như người bình thường, tuổi của hắn cũng có thể lớn lên đến mức có thể rời cung.
Nhưng mặc kệ thế nào, hắn thật sự cảm kích Lan Dịch Trăn đã cho hắn một đoạn hồi ức đẹp.
Lúc này, Lan Dịch Hoan đột nhiên nhìn thoáng ở góc trên bên phải giao diện có một tiêu chí hình một hộp quà đỏ rực, thỉnh thoảng còn lay động hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Lan Dịch Hoan nhấn vào tiêu chí kia.
[Nhiệm vụ bí ẩn cho năm mới! Làm nhiệm vụ, nhận gói quà, đón năm mới vui vẻ!]
Lan Dịch Hoan có chút tò mò:"Là cái gì?"
[Khen thưởng nhiệm vụ: Vì Thái tử đổi một phần "Tâm tình luyến ái", giúp đỡ huynh trưởng tìm được chân ái, thay đổi vận mệnh "Sống cô độc quãng đời còn lại".
Nội dung nhiệm vụ: Ở ngày ba mươi Tết tích góp sự chân thành quan tâm từ mười người.
Người hoàn thành nhiệm vụ: 1 Bản thân, 2 Người khác (cần hai bên hợp tác hoàn thành).]
Lan Dịch Hoan nói:"Loại đồ vật này có thể dùng nhiệm vụ đổi lấy sao? Có chính là có, không chính là không, hẳn là phải xem tâm ý của bản thân đi?"
Hệ thống:[Đôi khi, tình yêu ở sâu thẳm trong ký ức, chỉ cần khai phá ra. Đôi khi, tình yêu đang ở bên cạnh mình, chỉ cần phát hiện. Tình yêu, ở khắp mọi nơi, tràn ngập nhân gian. Tình yêu....]
Lan Dịch Hoan nói:".... Được được, ta làm là được."
Hắn dừng một chút lại nói:"Bất quá ta chỉ có thể thử xem, khả năng tích góp sự quan tâm không đồng đều, ta có quan hệ không tốt với nhiều người, bọn họ cũng không thích ta."
[Bổn hệ thống tin tưởng Hoàng tử, Hoàng tử không phải một loại xuất thân, một loại thân phận, một loại huyết mạch, Hoàng tử là một từ hình dung. Ngài là Hoàng tử tốt nhất thế giới, ngài nên được mọi người sủng ái...]
Lan Dịch Hoan:".....Đừng nói nữa, lời của ngươi, ta tin."
Vì để hệ thống không ồn ào, vì để huynh trưởng không còn cô đơn, hắn quyết định, thử một phen.
*
Ngày hôm sau, ba mươi Tết.
Hoàng hậu cũng dậy sớm, Ngưng Sương trang điểm cho nàng, cười nói:"Thái tử Điện hạ sẽ mau chóng tới đây, để nô tỳ vẽ cho nương nương kiểu vui tươi hơn."
Thích Hoàng hậu trong gương đồng mỹ lệ mà sắc bén, nhàn nhạt nói:"Trang điểm thế nào cũng được, nếu hắn không tới, bổn cung cũng không cần chuẩn bị sớm như vậy làm gì."
Ngưng Sương nói:"Cũng là Thái tử một mảnh hiếu tâm, dù sao cũng là ăn Tết. Nương nương, không giữ Thái tử ở lại dùng bữa sao?"
Thích Hoàng hậu nói:"Không cần. Giữ hắn ở đây cũng không biết nói gì, ở chung một chút, coi như giữ cho nhau chút tình cảm."
"Đúng rồi."
Nàng lúc này nghĩ tới gì đó, phân phó:"Năm nay Tiểu Thất cũng ở Đông Cung, Thái tử hẳn sẽ không dẫn hắn tới đây, ngươi sai Nội Vụ chuẩn bị một hộp mứt lát nữa để Thái tử mang về, đưa về cho Tiểu Thất ăn, tiểu hài tử chắc chắn sẽ thích thứ này."
Trong lòng Ngưng Sương thở dài.
Nàng biết Hoàng hậu thương nhớ Thái tử, nhưng mẫu tử hai người ai cũng không chịu nhường ai, ở chung với nhau liền phát sinh tranh chấp, quan hệ càng ngày càng kém đi.
Cho nên, chi bằng mỗi năm như vậy, Thái tử thỉnh an, Hoàng hậu thưởng vài thứ, sau đó từng người sống khoẻ mạnh, tốt xấu sẽ không nghẹn hồi tức giận.
Hoàng hậu trang điểm xong, rất nhanh, bên ngoài truyền đến thông báo, nói là Thái tử tới.
Nhưng trước tiếng bước chân trầm ổn của Thái tử, chính là tiếng nói thanh thuý của hài tử:"Mẫu hậu, chúng ta tới chúc Tết ngài."
Lan Dịch Hoan đi đầu, tiến vào trước.
Dựa theo lễ nghĩa, hắn không thể đi trước huynh trưởng, nhưng Lan Dịch Trăn ở kia cọ tới cọ lui, giống như phải chịu hình, Lan Dịch Hoan không còn cách nào, liền nhảy nhót vào trước, miễn cho Lan Dịch Trăn đổi ý bỏ chạy.
Thích Hoàng hậu ban đầu ngồi đoan chính, thấy Lan Dịch Hoan thì vô cùng ngoài ý muốn, Lan Dịch Hoan đã cười hì hì nói:"Thái tử ca ca nói năm nay muốn đưa ta đến chúc Tết mẫu hậu, chúc mẫu hậu năm mới vui vẻ! Thân thể an khang, phúc thọ lâu dài!"
Sau đó hắn lại nói:"Mẫu hậu, lát nữa có gì ăn ngon không ạ? Ta đói bụng rồi!"
Lan Dịch Hoan nói một mạch, làm mọi người không kịp tiếp lời, Thích Hoàng hậu nói:"Các ngươi muốn ở lại ăn cơm?"
Lan Dịch Hoan giả ngốc:"Không phải ở đây sao? Lúc ta ở Lâm Hoa Cung đều là cùng mẫu phi ăn cơm. Ma ma nói, Tết là phải đoàn đoàn viên viên."
Lan Dịch Trăn:"....."
Người còn nhỏ, tâm nhãn lại rất lớn.
Thích Hoàng hậu không biết nội tình, nhìn bộ dáng ngây thơ mờ mịt của Lan Dịch Hoan, lại nhìn Lan Dịch Trăn đứng ở cửa, nói:".... Là ở chỗ này."
Nàng phân phó hạ nhân đem đồ ăn sáng lên, theo tập tục thì giờ ăn chính là sau giờ ngọ, Thích Hoàng hậu căn bản không chuẩn bị, lúc này liền hỏi Lan Dịch Hoan muốn ăn gì.
Nhiệm vụ cọ cơm cứ thế hoàn thành.
Cái gọi là không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch, chính là như vậy.
Lan Dịch Hoan quay đầu lại, hướng Lan Dịch Trăn làm mặt quỷ, Lan Dịch Trăn lẳng lặng nhìn hắn nửa ngày, lúc này vẫn không thể nhịn xuống, cười lắc đầu.
Lan Dịch Hoan nói:"Nhị ca, ngươi muốn ăn gì? Nhanh nói đi nha."
Lan Dịch Trăn dừng một chút, cuối cùng vẫn đi qua.
*
Bọn họ cùng nhau dùng xong đồ ăn sáng, cách bữa ăn tiếp theo còn một khoảng thời gian, Thích Hoàng hậu, Lan Dịch Hoan cùng Lan Dịch Trăn cùng nhau ngồi chờ một hồi.
Chủ yếu là Lan Dịch Hoan nói chuyện, hai người còn lại ngồi nghe.
Cung nữ cùng thái giám Khôn Hoà Cung được Hoàng hậu phân phó, lặng lẽ cầm hoa, đèn màu cùng dải lụa rực rỡ trang trí ngoài cung điện, làm cả Khôn Hoa Cung dần mang không khí năm mới.
Lúc Lan Dịch Hoan nói chuyện, một vị thái giám lặng lẽ đi tới cạnh hắn, thấp giọng nói với Lan Dịch Hoan, mấy thư đồng của hắn đến thăm.
Hôm nay ngoại thích bên ngoài có thể tiến cung thăm thân nhân, có thể cùng Lan Dịch Hoan đọc sách học tập, tự nhiên ít nhiều cũng có quan hệ họ hàng với Hoàng thất, cho nên cũng đi theo tới.
Tháng chạp thời tiết rất lạnh, Hàn Thái phó thả lỏng, Lan Dịch Hoan liền không đi học, nên cũng đã lâu ngày không gặp tiểu đồng bọn.
Ngày khác thì thôi, nhớ tới nhiệm vụ hệ thống, Lan Dịch Hoan do dự nhìn Thích Hoàng hậu cùng Lan Dịch Trăn.
Thích Hoàng hậu nghe được lời thái giám, liền nói với Lan Dịch Hoan:"Ngươi đi chơi một lát đi, chờ đến giờ cơm trưa, bổn cung lại cho người đến gọi ngươi."
Lan Dịch Hoan:"Cảm ơn mẫu hậu."
Hắn nói như vậy nhưng mắt lại nhìn Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Hoan cảm thấy bản thân còn nhỏ, vì xây dựng một gia đình hoà hợp mà rầu thúi ruột, hắn thực sự lo lắng mình vừa đi, Lan Dịch Trăn cùng Thích Hoàng hậu lại xung đột.
Lan Dịch Trăn cảm nhận được ánh mắt của Lan Dịch Hoan, cũng nhìn lại hắn.
Lan Dịch Hoan chớp chớp mắt nhìn Lan Dịch Trăn, lại hướng tới phía Hoàng hậu, có ý rằng: Nhị ca, ngươi phải nghe lời, ngồi đây chờ ta.
Thần sắc Lan Dịch Trăn nhàn nhạt, nhấc cằm hướng về phía cửa, ý bảo hắn: Tiểu phá hoại, đừng quản chuyện của ta, nhanh đi đi.
Lan Dịch Hoan mở to mắt mà nhìn, ý bảo: Ngươi đã đồng ý với ta, không thể nói mà không giữ lời.
Hắn lại nhìn mâm đựng trái cây, sờ sờ bụng, ý bảo: Đừng làm cho ta không ăn được cơm.
Lan Dịch Trăn khinh thường nhìn qua, lắc lắc đầu: Ta lại không bỏ đói ngươi, những thứ này có gì tốt.
Người này sao mà buổi tối một bộ mặt, buổi sáng lại là bộ mặt khác, đột nhiên dầu muối không ăn?
Lan Dịch Hoan tức điên, rốt cuộc động thủ, bổ nhào lên người Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Trăn nhìn Lan Dịch Hoan nhe răng trợn mắt, y không rõ Lan Dịch Hoan tại sao lại cố chấp làm tốt mối quan hệ của y và Thích Hoàng hậu như vậy, hài tử này ngày nào cũng thay mình nhọc lòng.
Y vốn muốn duy trì chút mặt mũi bên ngoài, kết quả giữ không được, Lan Dịch Hoan nhào tới một bước, y đã theo phản xạ mà giơ tay ra, tiếp được hài tử nghịch ngợm này.
"Được rồi, được rồi, ta biết rồi."
Lan Dịch Trăn lắc lắc đầu Lan Dịch Hoan:"Ngươi mau đi chơi đi."
Này còn được, Thái tử không nghe lời, không trị không được!
Lan Dịch Hoan vừa lòng nói:"Mẫu hậu, nhi thần đi đây! Lát nữa gặp lại ngài!"
Lan Dịch Trăn chuyển đầu, lúc này mới phát hiện, Thích Hoàng hậu ở một bên đã nhìn bọn họ không biết bao lâu rồi, trong mắt còn mang theo ý cười.
Lan Dịch Trăn ngẩn ra, buông Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Hoan liền chạy mất.
Tới ngoài cửa, Lan Dịch Hoan cố ý dừng lại, nghe thấy trong điện, Thích Hoàng hậu nói:"Ngươi gần đây nhiều công vụ lắm sao?"
Sau một lát, Lan Dịch Trăn nhẹ giọng nói:"Vẫn vậy, chỉ là Hộ Bộ bên kia có chít phiền phức...."
Lan Dịch Hoan yên lòng, cười cười rồi đi.
*
Lan Dịch Hoan không đi xa, ngồi ngay ngoài đại sảnh với các bạn nhỏ.
Lúc này Hàn Trực cũng tới, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, Lan Dịch Hoan thấy khí sắc của Hàn Trực tốt hơn nhiều, tinh thần cũng tốt hơn, mất đi cảm giác xui xẻo.
Hàn Trực đưa cho Lan Dịch Hoan rau ngâm mà Hàn Thái phó phu nhân tự làm, còn có bánh trái Hàn phu nhân Tần thị làm, có chút ngượng ngùng nói:"Những thứ này, không quý trọng, nhưng tổ mẫu.... Nói, nói rất cảm kích ngươi, sau đó liền.... Cố ý làm, không giống bên ngoài làm, ăn rất ngon, nhà ta thường, thường ăn."
Lan Dịch Hoan vỗ vai Hàn Trực:"Này thì có là gì đâu? Huynh đệ tốt, đừng khách khí, ta nhận."
Thư đồng Đái Nguyên Chi của hắn đứng bên cạnh nói:"Thất Điện hạ, ta cũng mang chút đồ cho ngươi, ngươi nhìn một chút."
Đái Nguyên Chi lấy ra đống ngọc bội, lại không phải hình tròn hay hình vuông như ngọc bình thường, mà là hình đao thương kiếm kích khác nhau, nhìn qua rất tinh xảo.
Đái Nguyên Chi cười hỏi:"Ta cố ý tìm bên ngoài, mới lạ không?"
Bọn họ có giao tình từ nhỏ, Đái Nguyên Chi là thư đồng lớn tuổi nhất bên hắn, lớn hơn Lan Dịch Hoan bốn tuổi, vẫn luôn che chở hắn mọi nơi.
Nhưng bởi vì Đái Nguyên Chi trước giờ thích mới mẻ kích thích, thường xuyên lui tới trên phố hay gặp các thương nhân dị vực, sau đó lại vô tình để lộ tình báo, cảm thấy hổ thẹn với Lan Dịch Hoan, đã cầm kiếm tự sát.
Lan Dịch Hoan nói:"Mới lạ, ta lần đầu thấy. Xin nhận, cảm ơn."
Nói xong, hắn lại thấp giọng hỏi:"Ngươi có cùng những người kia qua lại nữa không?"
Đái Nguyên Chi lập tức nói:"Đương nhiên không! Ngươi lần trước không cho ta đi, ta có khi nào không nghe lời ngươi."
Nghe đối phương nói vậy, Lan Dịch Hoan cũng nhìn đến giao diện hệ thống, thống kê nhân số quan tâm đã biến thành [310].
Bên trong không tính Thái tử, ba người quan tâm này lần lượt là Thích Hoàng hậu, Hàn Trực, Đái Nguyên Chi.
Bọn họ nói một hồi, sau đó bọn nhỏ cũng muốn rời đi, Lan Dịch Hoan liền tiễn họ ra ngoài, phát hiện tuyết đã rơi, tích tụ một tầng trên mặt đất.
Đến khi ra khỏi Khôn Hoà Cung, một thư đồng mới lén lút nói với Lan Dịch Hoan:"Điện hạ, kỳ thật chúng ta tới cũng là muốn xem ngươi thế nào. Ngươi một tháng không đến Thượng Thư Phòng, bên ngoài đều đồn, là Thái tử cùng Thích Hoàng hậu ghi hận ngươi, khắt khe với ngươi, nhốt ngươi lại."
Lan Dịch Hoan cười nói:"Nói bừa gì thế, không thể nào, bọn họ đối với ta rất tốt."
Đái Nguyên Chi cười nói:"Vậy được, chúng ta cũng nhìn ra, đều là người bên Bát Điện hạ nói bừa."
Lan Dịch Hoan có chút thất thần nói:"Chờ đến khi gặp hắn phải nói cho hắn biết."
Đến lúc này, đã có năm người quan tâm hắn, sự quan tâm của nhóm thư đồng đã kiếm xong, còn thiếu năm người.
Lan Dịch Hoan yên lặng mà tính toán, cảm thấy còn nhiều như vậy, muốn tích góp đủ cũng thật khó.
Vốn dĩ người quan tâm đến hắn chỉ có mấy người, huống chi còn phải tiếp xúc trong hôm nay.
Thật xấu hổ lại chua xót, Lan Dịch Hoan thở dài, thầm nghĩ, cuối cùng có tích góp đủ không đây?
.... Kỳ thật, hắn vẫn muốn hoàn thành nhiệm vụ này!