Cái khí thế này giống như không phải ăn cơm mà như đang gặm thịt người, làm Hàn Trực đứng bên cạnh sợ đến ngây người.
———-Lúc này mới đúng là "Ăn uống thoả thích" nha!
Lan Dịch Hoan không nghĩ tới, tính tới những người hắn tìm để thực hiện nhiệm vụ, Tam Hoàng thế mà là người có hiệu suất cao nhất.
Nhớ đến bộ dáng khôn khéo tính toán của Tam ca đời trước, Lan Dịch Hoan không nhịn được muốn cười.
Nhưng nếu hắn cười thật, Tam Hoàng tử chắc chắn sẽ không ăn, nên chỉ đành cúi đầu, gắt gao mím môi lại, nhìn qua giống như một đứa trẻ đang chịu ủy khuất.
Tam Hoàng tử thấy vậy càng thêm hăng hái.
Đúng thế, mình chính là người vô tình như vậy!
Rất nhanh, chén cơm đã bị ăn sạch sẽ, không chừa lại chút gì cho Lan Dịch Hoan.
Tam Hoàng tử cũng ăn nốt cái màn thầu của mình, giống như đã bị bỏ đói trăm năm.
[Nhiệm vụ hoàn thành, đã phát "Bản đồ bí mật"!]
[Khen thưởng chưa tới! Người hoàn thành nhiệm vụ.... Đang kết nối...]
Đúng rồi, hai người họ còn chưa có tiếp xúc trực tiếp.
Lan Dịch Hoan hỏi Tam Hoàng tử:"Tam ca, ngươi no chưa? Nếu chưa no thì ta có thể lấy thêm một chén cho ngươi."
Tam Hoàng tử dừng đũa, chợt thấy mình thật ngu xuẩn.
Vốn muốn khi dễ Lan Dịch Hoan, cố ý ăn sạch hết cơm, không nghĩ tới, đối với Lan Dịch Hoan, đồ ăn ngon thế này muốn có bao nhiêu liền có bấy nhiêu, căn bản không giống mình.
Một chút sung sướng nảy lên giây lát lại trở thành sự tự ti cùng hận ý.
Thấy Tam Hoàng tử không nói gì, sắc mặt lại thay đổi, Lan Dịch Hoan nghĩ nghĩ, đột nhiên hiểu vì sao Tam Hoàng tử không thích nghe những lời hắn nói———Vị ca ca này của hắn tâm tư lòng vòng nhưng quá dễ hiểu.
Việc này sẽ chọc Lan Dịch Chỉ sinh khí, nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng Lan Dịch Hoan vẫn chưa thành lập kết nối, nếu lúc này đối phương tức giận rời đi, những việc hắn làm vừa rồi sẽ trở nên vô nghĩa
Không được, hắn phải dỗ thôi.
Lan Dịch Hoan nói:"Ngươi...."
Lan Dịch Hoan mới nói một chữ này, Tam Hoàng tử đột nhiên đứng dậy, giơ tay, đánh đổ bát trong tay Lan Dịch Hoan.
[Chủ động làm hư tổn đồ vật, sinh ra quan hệ chủ nợ, thành lập kết nối, khen thưởng đã đến!]
Hàn Trực vừa rồi vẫn luôn ngây ngốc đứng cạnh nhìn hai huynh đệ này, thấy hành động của Tam Hoàng tử, mới phẫn nộ nói với Tam Hoàng tử:"Ngươi.... Làm gì?!"
Tam Hoàng tử cười lạnh:"Đồ nói lắp."
Hàn Trực:"...."
Nói xong, Tam Hoàng tử xoay người cầm lấy rìu cùng củi rời đi.
Lan Dịch Hoan vỗ vai Hàn Trực, nói:"Hàn đại ca, đừng để trong lòng, hắn chính là người như vậy, nhìn ai cũng đánh chửi."
Hàn Trực nói:"Hắn là.... Kẻ điên sao?"
Lan Dịch Hoan không nhịn được cười, sau đó nghiêm trang nói:"Đúng vậy, đầu óc hắn có bệnh."
Hàn Trực lúc này mới hiểu.
Nghiêm túc gật gật đầu, đầu có bệnh đúng là đáng thương, mình không cần tức giận.
Hàn Trực đem cơm của mình cho Lan Dịch Hoan, nói:"Ta còn, không có ăn, ngươi, ăn cơm, của ta đi."
Lan Dịch Hoan nói:"Không sao, không đói bụng, cơm ở đây ta cũng chẳng muốn ăn."
Hàn Trực bỗng nhiên nhớ tới gì đó, từ trong ngực móc ra điểm tâm mà nương đưa trước khi lên đường, đưa cho Lan Dịch Hoan.
Hai đứa trẻ ngồi đó, Hàn Trực ăn cơm, Lan Dịch Hoan ăn điểm tâm.
Ăn một hồi, Lan Dịch Hoan hỏi:"Đúng rồi, Hàn đại ca, đêm qua ngươi có nghe thấy âm thanh kỳ quái nào không, hoặc gặp chuyện gì lạ?"
Hàn Trực lắc đầu.
Lan Dịch Hoan nói:"Kia.... Không có việc gì đặc biệt sao?"
Hàn Trực nói:"Kính Văn.... Đại sư, muốn dạy ta, thiền định, có tính không?"
Lan Dịch Hoan:"Ừm, hắn không dạy ta, chỉ dạy ngươi?"
Hàn Trực sợ Lan Dịch Hoan không được dạy mà tức giận, vội vàng giải thích.
Hàn Trực giải thích, Lan Dịch Hoan liền hiểu.
Thiền định chính là hai người ngồi nhắm mắt, Kính Văn đại sư sẽ dùng ngôn ngữ để Hàn Trực tưởng tượng, tinh lọc tâm tình, cho nên yêu cầu chuyên tâm, không được quấy rầy, chỉ có thể đơn độc tiến hành.
Kính Văn đại sư nói Hàn Trực lớn tuổi hơn, cho nên dạy trước sau đó sẽ dạy Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan cảm thấy có chút thái quá, nhưng lại không thể nói gì, liền nói:"Vậy ngươi về sau lúc thiền định, đều nói với thị vệ trước, miễn cho người khác không tìm thấy ngươi."
Hàn Trực nghiêm túc gật đầu:"Được."
*
Chờ đến lúc Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực ăn xong trở về, phát hiện ở cửa chùa có không ít người, đi qua liền thấy, thì ra là các tăng nhân phát bùa bình an cùng dược liệu cho các thôn dân ở gần đây.
Thị vệ đang tìm họ bước nhanh tới, nói:"Điện hạ, Hàn công tử, ở đây đông người, mời trở về."
Lan Dịch Hoan nói:"Đây là đang làm gì?"
Tiếng trả lời của thị vệ bị một trận hoan hô thình lình che lấp, Lan Dịch Hoan quay đầu nhìn, liền thấy Kính Văn đại sư đi tới.
Những bá tánh đó thấy đại sư, đều tỏ ra sùng kính, lại cao hứng, sôi nổi nói cảm tạ.
Kính Văn đại sư mỉm cười vẫy tay với họ, lại nói họ nhanh chóng lãnh đồ về, lúc này đi đến trước mặt Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực, nói:"Điện hạ và Hàn công tử ăn xong rồi? Ở đây chỉ có đồ chay, không biết hai vị thấy thế nào?"
Lan Dịch Hoan một miếng cũng không ăn chớp mắt nói:"Đồ ăn rất ngon."
Nói xong hắn lại hỏi:"Những người vừa rồi đều thật kính ngưỡng đại sư."
Kính Văn đại sư cười nói:"Bọn họ là người của những thôn ở gần chùa, dạo này nước trong giếng bị nhiễm bẩn, có không ít người sinh bệnh, ta liền cho họ một ít dược liệu. Có người nhà nhiều con, không có cơm ăn, cũng sẽ đưa đến chỗ ta, cũng coi như đây là một đoạn duyên phận đi."
Lan Dịch Hoan nói:"Đại sư đúng là có tấm lòng nhân từ."
Kính Văn nói:"Giúp người cũng chính là giúp mình, lòng mang từ bi, mới có thể đạt được vui sướng trên đời, hy vọng Thất Điện hạ cùng Hàn công tử sau này sẽ hiểu đạo lý này."
Lan Dịch Hoan nói:"Được, nhớ kỹ!"
Kính Văn:"Đúng là một đứa bé ngoan."
Sau đó Kính Văn từ trong túi lấy ra một viên kẹo đường, lặng lẽ cho Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực, cười tủm tỉm nói:"Các ngươi tới đây chỉ có thể ân chay, uỷ khuất các ngươi, ăn chút kẹo đi."
Nói xong Kính Văn đại sư liền rời đi.
Lan Dịch Hoan nói với Hàn Trực:"Kẹo này đều cho ta được không?"
Hàn Trực thống khoái gật đầu, Lan Dịch Hoan cầm kẹo trở lại sân sau, thuận tay ném xuống sông.
Nước sông bắn lên gợn sóng, ánh quang chiếu lên Lan Dịch Hoan đang cười lạnh.
Tên trọc này nguỵ trang rất khá.
Để ta xem rốt cuộc bên trong lớp da đó là thứ gì.
Hắn vỗ vỗ tay, mở bản đồ của hệ thống ra, ngâm nga về thiện phòng.
*
Gần đây, người Đông Cung đều không quen.
Bởi vì Lan Dịch Hoan không có ở đây.
Tuy rằng Lan Dịch Hoan vào Đông Cung cũng không lâu, nhưng mọi người đã quen việc tiểu gia hoả này chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng lại nháo loạn, phá phách khắp nơi, sau lại bị Thái tử xách về.
Mọi người cũng quen với việc trên mặt Thái tử thỉnh thoảng hiện lên nét cười, trong cung nhiều thêm tiếng cười náo nhiệt.
Kết quả Lan Dịch Hoan vừa đi, tất cả mọi thứ như trở lại ban đầu, một cung điện nghiêm trang quạnh quẽ, không có sức sống.
Tâm tình Thái tử hình như không tốt lắm, mấy ngày này sắc mặt đều nhàn nhạt, làm cho người trong cung càng cảm thấy chán nản.
Bọn họ giống như mất đi sức sống.
Mọi người đều mong trông thời gian Thất Điện hạ cầu phúc trôi qua mau, chạy thật nhanh trở về, chỉ là muốn cũng vô dụng, phải đủ bốn mươi chín ngày, bây giờ mới chỉ qua mấy ngày thôi.
Thời gian.... Vẫn còn rất lâu.
"Bang" một tiếng, một nét mực dừng lại trên mặt giấy Tuyên Thành.
Lan Dịch Hoan phục hồi tinh thần, đem bút lông hạ xuống, nhưng y viết được nửa lại hỏng, y có chút phiền loạn mà đem giấy kia kéo xuống, tuỳ tiền vo tròn ném xuống đất.
Giấy bị vo ném đi, lộ ra mặt bàn trơn nhẵn, ngay sau đó Lan Dịch Trăn giật mình, cúi người nhìn kỹ, không biết từ khi nào trên mặt bàn đã bị người khắc một cái đầu heo.
Ai dám làm bừa trên bàn y, không cần nghĩ cũng biết, Lan Dịch Trăn nhất thời dở khóc dở cười, không nhịn được thấp giọng mắng một câu:"Tiểu hỗn trướng nghịch ngợm gây sự."
Mắng xong, y không nhịn được duỗi tay, nhẹ nhàng sờ mặt heo nhỏ, trong lúc nhất thời, ngũ vị tạp trần.
Lan Dịch Trăn chậm rãi ngồi dựa vào ghế, nghĩ thầm, y không phải một ca ca tốt.
Hoặc là nói, ngay từ đầu y đã không tính toán chăm sóc Lan Dịch Hoan, y không chút để ý, giống như nhặt được một động vật nhỏ, tuỳ tiện chăm sóc mấy cái, sau đó trong lòng tính toán đuổi hắn đi.
Mà lúc này, cái suy nghĩ nhiễu loạn kia của y, làm y dở khóc dở cười, tiểu hài tử phiền toái cuối cùng rời khỏi Đông Cung, sinh hoạt thường ngày trở lại bình thường, Lan Dịch Trăn âm thầm tự hỏi mình———-
"Ngươi cao hứng không?"
Không có, một chút cũng không.
Y chỉ đang nghĩ, đệ đệ dính người, kiêu ngạo, gầy yếu của y, ở miếu chùa sẽ như thế nào?"
Còn gặp ác mộng không? Có nuốt nổi cơm chay không? Tụng kinh cầu phúc có vất vả không? Ngủ một mình có sợ tối không?
Tưởng tượng như vậy, y liền cảm thấy khó chịu, giống như trái tim bị đào khoét.
Khó chịu——-Y thế mà cũng vì ai đó mà thấy khó chịu.
Lan Dịch Trăn là trữ quân, mười một tuổi đã tự mình chấp chính, xưa nay sát phạt quyết đoán, tâm như sắt đá, chỉ vì nếu như mềm lòng, liền sẽ bị những người khác nuốt chửng đến không còn xương.
Cho đến khi chăm sóc vị đệ đệ này.
Làm thế nào cũng không ngăn cản được, cũng không sợ uy hiếp.
Vết sẹo trên cánh tay lại không hiểu sao phát đau, Lan Dịch Trăn sớm đã thành quen, dù sao cũng không trị được, cứ mặc vậy, cũng không chuyển biến xấu gì.
Y ngồi ngay ngắn trên ghế, không tiếp tục làm việc mà lại lấy ra một miếng ngọc lạnh, nhấn ở vết sẹo.
Lan Dịch Trăn không biết vì sao Lan Dịch Hoan đi chùa Hộ Quốc mà mình lại lo lắng nôn nóng như vậy.
Có thể là vì y không quen việc thiếu bóng dáng Lan Dịch Hoan.
Chỉ là, trong lòng Lan Dịch Trăn luôn có ác cảm không rõ với chùa Hộ Quốc, cứ cảm thấy đó là nơi nguy hiểm vô cùng.
Lan Dịch Hoan đi rồi, y càng nghĩ càng lo lắng.
Có lẽ do y nghĩ nhiều, nhưng nếu có chuyện gì, này sẽ là việc mà y không thể đỡ nổi.
Lan Dịch Hoan để miếng ngọc lên bàn, phát ra tiếng vang nhỏ.
———Nếu vậy, càng không thể để xảy ra chuyện gì.
"Điện hạ."
Có người bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa.
Lan Dịch Trăn ngẩng đầu lên, nói:"Vào đi."
Người tới là Hoành An Đạo.
Từ sau lần gặp mặt ở Đông Cung đầy mùi thịt, Hoành An Đạo đã một lòng khăng khăng muốn theo Thái tử, nhưng Lan Dịch Trăn từ đó cũng không cho gọi lần nào, làm Hoành An Đạo lòng đầy thấp thỏm.
Chỉ là Hoành An Đạo không chọn tìm cách mà vẫn bình tĩnh chờ đợi.
Rốt cuộc, ông trời không phụ lòng người, Lan Dịch Trăn cuối cùng vẫn cho gọi Hoành An Đạo đến Đông Cung.
Lúc này, Lan Dịch Trăn không úp úp mở mở, trực tiếp đi vào vấn đề:"Cô nghe nói Hoành tiên sinh thông hiểu pháp thuật Đạo pháp?"
Hoành An Đạo biết Hoàng thượng hết lòng tin các loại pháp thuật, Thái tử lại rất coi thường, nghe vậy vội vàng nói:"Đúng là như thế, nhưng ngày thường không hề dùng những thứ này để mưu sinh...."
Lan Dịch Trăn nói:"Vậy nếu Cô muốn ngươi dùng thứ này lấy được lòng tin của Bệ hạ, ngươi nguyện ý không?"
Hoành An Đạo ngẩn ra, nhưng cũng không kháng cự, chỉ là:"Bệ hạ hiện giờ rất sùng kính Quốc sư Kính Văn, thần chỉ sợ khó thắng được."
Lan Dịch ăn đạm đạm cười, nói:"Không khó."
Y vỗ vỗ tay, một thái giám bên ngoài bước vào, đem một hộp gỗ cung kính đưa lên trước mặt Hoành An Đạo.
Mở ra thấy bên trong là hai viên thuốc màu đỏ.
Lan Dịch Trăn nói:"Trước kia Bệ hạ một trận bệnh nhẹ, Kính Văn dâng thuốc trị hết bệnh, từ đó một bước lên trời, mà hiện giờ còn cầu phúc vì nước. Hai viên thuốc này có thể cường thân kiệt thể, cực kỳ trân quý, nếu ngươi nói là ngươi luyện chế, dâng cho Bệ hạ, không phải lo Bệ hạ không coi trọng."
"Chỉ là——" Lan Dịch Trăn bình tĩnh như nước, hạ mắt xuống ra lệnh làm người tán hồn cùng lạnh lẽo:"Kế tiếp nhìn rõ lòng người, gãi đúng chỗ ngứa, tất cả còn lại phải phụ thuộc vào ngươi, đừng để mới bắt đầu đã bị chèn ép không thể ngoi lên."
Hoành An Đạo bị ngữ khí cùng biểu tình của y bức ra một thân mồ hôi lạnh.
Cũng ý thức được đây chính là cơ hội của mình.
Hoành An Đạo nói:"Được, nhưng ta phải xem những thứ này một lần nữa."
"Ta cho ngươi ba ngày để chuẩn bị."
Lan Dịch Trăn nói:"Sau đó, Cô muốn ngươi tiếp cận Hoàng thượng lúc Kính Văn không ở đây, trong thời gian ngắn, đạt được sự tin tưởng của Bệ hạ, thay thế Kính Văn hoàn toàn."
*
Đêm nay, Lan Dịch Hoan không ngủ, ăn mặc chỉnh tề nằm trên giường, nghe động tĩnh bên ngoài.
Hắn nằm rồi ước chừng thời gian như hôm qua, vẫn không nghe âm thanh kia, cảm thấy không thể chờ đợi, vì thế mở hệ thống ra, lần nữa quan sát điểm đỏ trên bản đồ.
Sau khi xác định chính xác vị trí, Lan Dịch Hoan mở tay nải ra, từ dưới chiếc áo lấy ra một thanh chuỷ thủ*.
*chuỷ thủ: là một loại binh khí có hình thù giống kiếm nhưng ngắn hơn, chủ yếu dùng để đâm.
Ánh quang của chuỷ thủ chiếu vào đáy mắt hắn, khuôn mặt hài tử non nớt ẩn trong phòng tối, Lan Dịch Hoan dấu chuỷ thủ trong ngực, đi ra cửa, tay chân nhẹ nhàng theo tấm bản đồ mà đi.
Hắn đời trước cũng ở chùa Hộ Quốc hai tháng, nhưng con đường này đúng thật chưa từng đi qua.
Chùa Hộ Quốc xây trên núi, Lan Dịch Hoan vòng đi vòng lại, cảm giác địa thế ngày càng cao, quanh co cho đến khi đến một hang động.
Điểm đỏ bắt đầu nháy lên.
Lan Dịch Hoan cảnh giác mà nhìn, đi vào hang động, bên trong lại là một sườn dốc xuống dưới, ở cuối dốc lại thông thoáng mở rộng.
Lan Dịch Hoan ngẩng đầu nhìn lại, ngáy mắt cảm thấy da đầu tê dại, sởn tóc gáy.
Trước mặt hắn chính là các bao đất được xếp ngay ngắn chỉnh tề, chừng mười mấy cái, bên cạnh đó còn có mấy cái hố trống, ở một góc còn có một cái quan tài nhỏ.
Là một người từng ở trên chiến trường, từng bò qua vô số xác chết, Lan Dịch Hoan liền nhận ra trong bao là thi thể, cũng suy đoán Kính Văn âm thầm hại chết người, nhưng hắn không nghĩ tới sẽ nhiều thế này.
Hơn nữa cách chôn này, giống như đang thực hiện nghi thức hiến tế hay thuật pháp gì đó, tà tính không nói nên lời.
Đúng lúc này, phía sau Lan Dịch Hoan truyền đến âm thanh, hắn vốn đang xuất thần, bỗng nhiên bị doạ giật mình, sau đó liền ý thức được có người tới, cái khó ló cái khôn, vội vàng nhảy vào một hố đất bên cạnh.
Ngay sau đó, hắn lại thấy hoà thượng hôm qua lại kéo một bao đến.
Chỉ thấy lúc mở bao ra, bên trong lăn ra một hài tử mặc vải thô, thoạt nhìn cùng tuổi Hàn Trực, không nhúc nhích nằm trên mặt đất.
Hoà thượng ném đứa trẻ kia cạnh tảng đá để tránh vướng víu, sau đó xoay người mở một góc quan tài.
———Thừa dịp này, hắn nên làm gì?
Lan Dịch Hoan nhanh chóng suy nghĩ, chưa làm ra quyết định gì, bỗng nhiên thấy hài tử trên mặt đất run rẩy vài cái.
Hắn cho rằng mình nhìn nhầm, kết quả đối phương thế mà chậm rãi ngồi dậy, xoay đầu nhìn khắp nơi, tròng mắt chuyển động, nhảy người lên muốn chạy.
Lan Dịch Hoan xem mà sốt ruột, muốn nói đối phương tạo động tĩnh nhỏ lại, nhưng hoà thượng kia đã quay đầu lại, thấy hài tử còn sống mà cả kinh, ngay sau đó cũng xoay người muốn đuổi theo.
Lan Dịch Hoan sờ sở cục đá bên cạnh, ném vào ót của hoà thượng.
Hắn thực hiện chính xác, nếu còn là người trưởng thành, dù không thể tiễn đối phương lên trời, thì cũng có thể làm hoà thượng ngất đi, nhưng nay đã khác xưa, cục đá đập vào đầu trọc phát lên một tiếng trầm vang, hoà thượng kia lảo đảo một chút, liền quay đầu lại.
Lan Dịch Hoan ném cục đá xong liền nhảy ra khỏi hố, thuận tay phủi một chút đất, vòng qua một nấm mồ chạy ra ngoài.
Trong bóng đêm, hắn đột nhiên nhảy ra, như một thi thể vừa nhảy ra khỏi mồ, làm hoà thượng kia cả kinh.
Sau khi phản ứng lại lập tức đuổi theo Lan Dịch Hoan.
Mặc kệ hôm nay là người hay quỷ, là xác chết vọt dậy không thì đều là cá lọt lướt, hôm nay chỗ này bị phát hiện, phải diệt khẩu, nếu không toàn bộ ngôi chùa này đều xong.
Tiểu hài tử vừa rồi chạy trước bị thương, chạy chưa xa, còn Lan Dịch Hoan đột nhiên nhảy ra, lại nhanh nhẹn, vừa nhìn là biết có tính toán trước khi đến, nên bắt lại trước.
Nơi này vốn dĩ là đường núi, gập ghềnh nhấp nhô, lại trong bóng đêm khó phân biệt, hai người một đuổi một chạy, đều là dựa vào trực giác.
Lan Dịch Hoan đang chạy thì dừng lại, nhìn phía trước, phát hiện phía trước là ngõ cụt.
Chỗ hắn đang đứng như một cái cửa nửa mở trên cao, bên trái là vách núi, trên vách núi có mấy huyện động nhỏ, phía trước cùng phía bên phải đều là vách cụt.
Độ cao từ đây xuống dưới là ba bốn trượng, cách dưới không xa là thiện phòng của các tăng nhân, Lan Dịch Hoan chỉ cần hô một tiếng có lẽ họ sẽ nghe thấy.
Nhưng toàn bộ chùa này đều là người của Kính Văn, hắn không dám mạo hiểm.
Lan Dịch Hoan lắc mình tiến tới một huyệt động, cố gắng vào sâu bên trong.
Hoà thượng đuổi theo sau, cũng phát hiện hắn không còn đường bỏ chạy mà trốn đi, bước chân dồn dập liền chậm lại, đi đến trước cửa động, nói:"Không định ra sao?"
Lan Dịch Hoan không nhúc nhích, hoà thượng liền tiến vào, lúc chỉ còn cách hắn vài bước, đột nhiên phi nhanh tới, bóp lấy cổ Lan Dịch Hoan, đem hắn nhấc lên ấn trên vách động.
Giờ khắc này, hoà thượng cuối cùng cũng thấy được mặt Lan Dịch Hoan, không nhịn được khiếp sợ nói:"Thất Điện hạ?"
Lan Dịch Hoan giãy giụa nói:"Thả ta ra! Nếu không, Phụ hoàng sẽ đem ngươi ngũ mã phanh thây, Thái tử ca ca sẽ băm ngươi thành thịt nát!"
Hoà thượng kia vốn đang hoảng, nghe được lời này của Lan Dịch Hoan, lại trầm mặc một lát, ý thức được không làm là không làm, còn đã làm thì phải làm đến cùng.
Hoà thượng cười dữ tợn, thấp giọng nói:"Cảm ơn Thất Điện hạ nhắc nhở, xem ra việc này không thể để Bệ hạ và Thái tử biết được."
Ngón tay hoà thượng siết chặt, bóp mạnh cổ Lan Dịch Hoan:"Ngươi đời này là quý nhân, kiếp sau cũng đầu thai thật tốt đi——-"
Đột nhiên, hoà thượng cảm thấy ngực đau xót.
Cúi đầu nhìn, phát hiện trên ngực có thêm một thanh chuỷ thủ, đã cắm vào một nửa, mà cán của chuỷ thủ nằm trong tay Lan Dịch Hoan.
———Này, sao có thể?
Hoà thượng muốn hô lên, muốn chất vấn, trong cổ lại chỉ có thể phát ra tiếng hít thở, không tự chủ buông tay khỏi Lan Dịch Hoan, lảo đảo về phía sau.
"Ngươi.... Ngươi——-"
Hoà thượng không thể nghĩ tới, chính mình thế mà thua trong tay một hài tử, chỉ cảm thấy ngực đau nhức, phần ngực yếu ớt nhưng bởi vì sức lực của Lan Dịch Hoan không đủ, chưa đủ sâu.
Đầu óc trống rỗng một hồi, cơn đau nhức cùng sự phẫn nộ cực đoan tăng lên, hoà thượng nặng nề ngã xuống đất, bên cạnh là một cục đá lớn, liền nổi giận gầm lên một tiếng, cầm lấy cục đá ném về phía Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan nhanh tay lẹ mắt né được.
Cùng lúc đó, hắn nhảy ra ngoài, trong tay cầm chuỷ thủ, quỳ đè bụng hoà thượng, dùng lực toàn thân đem chuỷ thủ nhấn mạnh vào.
"Phốc" một tiếng, lúc này đây chuỷ thủ hoàn toàn đâm vào ngực hoà thượng.
Đồng thời, thừa dịp hoà thượng mất sức, Lan Dịch Hoan lấy một cục đá, vung lên đập thẳng vào giữa mày đối phương.
"Aaaaaaa——"
Hoà thượng kêu lên thảm thiết, bỗng nhiên trợn tròn hai mắt.
Thất khiếu* hoà thượng chảy máu ra, cả người hoàn toàn không có sức phản kháng, sinh mệnh dần xói mòn, chỉ có thể không cam lòng thở phì phò, gắt gao nhìn thẳng Lan Dịch Hoan.
*thất khiếu: bảy lỗ trên mặt gồm hai lỗ tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
Giết người sạch sẽ lưu loát như thế, nhanh nhẹn, tàn nhẫn, quyết đoán.... Việc này hoàn toàn không phải điều mà đứa trẻ sáu tuổi có thể làm được, mà càng giống như một sát thủ với nhiều kinh nghiệm sinh tử.
Hắn thậm chí không hề sợ hãi, ánh trăng chiếu vào động, chiếu sáng nửa bên mặt của Lan Dịch Hoan, chiếu đến nụ cười sắc bén lạnh lẽo của hắn, phảng phất đang ở trên cao thưởng thức trận tử vong sắp đến này.
Gương mặt như trăng, tâm hồn sương tuyết.
Là uy phong của một vị vua.
"Yên tâm, sư phụ Kính Văn của ngươi, sẽ nhanh chóng xuống đoàn tụ với ngươi thôi."
Lan Dịch Hoan hơi cúi thân xuống, môi ngậm ý cười, ở bên tai hoà thượng nhẹ nhàng nói:"Như vậy, tái kiến."
Chuỷ thủ trong tay hắn đâm mạnh xuống, hoàn toàn kết thúc sinh mệnh của đối phương.
Máu tươi từ vết thương tràn ra, nhiễm đỏ cả mặt đất, xác định đối phương đã chết, Lan Dịch Hoan mới buông lỏng tay, có chút mệt mỏi đứng dậy khỏi thi thể.
Hắn ngồi một bên thở phì phò, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán.
Hắn nhớ rõ lần cuối cùng mà hắn tự tay giết ngươi, chính là năm đầu tiên đăng cơ, thời điểm ngự giá thân chinh, sau này thân thể yếu đi, Lan Dịch Hoan không còn ra chiến trường, chỉ có thể ngồi trên cao, nhìn người bày trò tâm cơ.
Lần ngắn ngủi vật lộn kịch liệt này, lập tức gợi lên một đoạn ký ức kia, trong nháy mắt, hắn giống như trở lại làm một Tướng quân thiếu niên thẳng bước không lùi, sát phạt quyết đoán.
Hoà thượng nằm trên đất hai mắt trợn lên, trong lòng Lan Dịch Hoan lại không chút sợ hãi cùng áy náy, ngược lại còn có cổ nhiệt huyết sôi trào trong thân thể.
Hắn không phải là một người nhẫn tâm, nhưng không phải lúc nào hắn cũng tỏ ra đồng cảm với người khác.
Lúc mà hắn đã chọn giơ lưỡi kiếm ra, hắn sẽ không còn chút thương hại nào cho người mà hắn muốn động thủ.
Đời trước, hắn đúng là như thế, buông bỏ sự bao dung, từng bước tiến lên ổn định vị trí Hoàng đế, cho rằng chỉ cần có quyền thế ngập trời, liền sẽ có những thứ mình muốn.
Cuối cùng lại buồn bực khó an, thân hữu ly tán, không có kết cục tốt!