Không ai nghĩ tới, tai tinh tìm tới tìm tìm lui lại chính là Quốc sư đang đứng làm pháp sự trên đài, mà gã nguỵ trang tốt như vậy, lừa gạt tất cả mọi người.
Cẩn thận suy nghĩ một chút liền thấy đáng sợ, này giống như từ trong một đám người phát hiện ra một con ác quỷ.
Nhưng xác minh với thực tế, hết thảy tuy vớ vẩn, nhưng cũng hợp lý, từ việc chùa Hộ Quốc bị cháy đến dị trạng lúc nãy của Kính Văn, bằng cách này hay cách khác, đều chính là trời cao đang đưa lời cảnh báo!
Chính Bình Đế yên lặng nhìn chữ trên giấy vàng một lát, sau đó quay đầu đi, nhìn vào Kính Văn.
Cả đời trải qua vô số sóng to gió lớn, ngày thường giả làm người nhân nghĩa đạo đức, làm vô số điều ác, nhưng tới bây giờ, trong xương cốt Kính Văn đại sư mới dâng lên một loại sợ hãi.
Lúc trước vì tranh thủ Chính Bình Đế sủng tín, gã đã hiểu thấu tính cách của vị Hoàng đế này, biết ngày thường Chính Bình Đế tính tình rất tốt, thậm chí còn xem là yếu đuối, rất nhiều chuyện không có chính kiến, nhưng chỉ có một điểm mấu chốt không thể đụng vào, đó chính là con đường cầu tiên trường sinh của ông.
Cũng chính vì vậy, lần này Tề Diên mới nghĩ đến việc hãm hại Lan Dịch Hoan cùng Thái tử, lại trăm triệu không dự đoán được, hiện giờ tai tinh trở thành Kính Văn.
Ảnh hướng phúc vận của Hoàng đế, Chính Bình Đế chắc chắn sẽ không buông tha cho gã.
Nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ?
Trong đầu Kính Văn nhanh chóng nghĩ cách thoát thân, đúng lúc này, liền thấy Lan Dịch Trăn bước nhanh tới trước mặt Hoàng thượng, nói:"Phụ hoàng!"
Vừa rồi xảy ra chuyện như vậy, Thái tử liền mang theo mấy võ quan cùng thị vệ đến pháp đàn xem xét, lúc này chắp tay nói với Hoàng thượng:"Dưới pháp đài phát hiện mười chiếc quan tài, bên trong đều là thi thể của hài tử sáu bảy tuổi, đã hư thối!"
Tin tức này làm cho mọi người sởn tóc gáy, Chính Bình Đế từ đầu không biết nói gì, lúc này nghe xong mang theo mấy phần tức giận nói:"Pháp đàn này không phải ngươi chủ trì dựng nên sao!"
Lan Dịch Trăn nói:"Phụ hoàng minh giám, tuy việc này là nhi thần xử lý, nhưng nhi thần nhiều công việc bận rộn, liền giao cho Công Bộ Phương đại nhân toàn quyền phụ trách, từ đầu đến cuối chưa từng nhúng tay!"
Công Bộ thị lang Phương Minh bị lời này của Thái tử làm cho sợ hãi, vội vàng bước ra khỏi hàng, quỳ xuống nói:"Bệ hạ, pháp đàn này là thần chủ trì sửa chữa, nhưng lúc ấy thần muốn nó vững chắc hơn, cố ý lệnh người đổ bùn đất vào trong, lúc ấy xác thực không có quan tài nào!"
Phương Minh vì rũ hết trách nhiệm, cũng đem mọi sự tình đẩy cho tai tinh:"Bệ hạ, thứ này xuất hiện ở đây không có khả năng là người làm, nhất định là cảnh báo của trời cao. Thần cho rằng những quan tài này cùng tai tinh có quan hệ!"
Lúc ấy, Lan Dịch Trăn cố ý đem việc này cho Công Bộ, chính là nhắm đến Phương Minh là người bên ngoại của Đại Hoàng tử, mọi người đều biết, Thái tử cùng Đại Hoàng tử xưa nay không hợp, không có khả năng thông đồng với nhau, lời Phương Minh nói mọi người sẽ tin.
"Bệ hạ, Bệ hạ!"
Nghe được Phương Minh nói, Kính Văn đại sư tránh khỏi bọn thị vệ đang áp chế mình, đầu gối quỳ xuống đất, quỳ như thế đi tới trước mặt Hoàng thượng, cao giọng nói:"Tiểu tăng trước nay vẫn luôn trung thành tận tâm với Bệ hạ, dâng lên nhiều đan dược mà Bệ hạ dùng đều thấy hiệu quả, sao có thể là tai tinh? Đây là có người cố ý hãm hại! Có người muốn mượn tiểu tăng tổn hại đến thanh danh Hoàng thượng, Bệ hạ nhất định hiểu rõ!"
Gã thập phần thông minh, biết chuyện này không thể đơn thuần cầu xin Hoàng thượng khoan thứ, nhưng nhắc đến thanh danh, Hoàng thượng không thể không suy xét.
Sau khi nói xong, Kính Văn đại sư còn ngại chưa đủ, nói tới người khác:"Hơn nữa tiểu tăng là Tề đại nhân tiến cử cho Bệ hạ, ngài dù không tin tiểu tăng thì cũng nên tin tưởng Tề đại nhân!"
Trong lòng Tề Diên trầm xuống.
Mọi sự hôm nay đều nằm ngoài dự kiến.
Sau khi Kính Văn xảy ra chuyện, trong lòng Tề Diên bất ổn, vẫn luôn ở bên cạnh giả chết, chỉ sợ cái tai hoạ này liên luỵ đến mình, kết quả Kính Văn thế mà nêu mình ra.
Hoà thượng này sợ chết, lại biết mọi sự tình, không thể để gã nói gì nữa.
Tề Diên hít sâu một hơi, biểu tình trên mặt đã thành bi thống lại không dám tin tưởng, bước nhanh ra ngoài, vội vàng nói:"Quốc sư, lúc đầu ta thấy ngài, vẫn xem ngài là một vị cao tăng đắc đạo, không thể tin được tai tinh chính là đại sự. Chẳng lẽ ngài bị oan? Đại sư có chứng cứ gì không? Nếu ngài bị oan, ta nhất định giải oan cho ngài!"
Tề Diên một bên nói, một bên làm bộ đuôi tay, nâng Kính Văn đại sư.
Tề Diên nói như vậy, rõ ràng là muốn ổn định Kính Văn đại sư, miễn cho gã nhiều lời, nhưng Lan Dịch Hoan nhìn đến một màn này, đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
Người Tề gia đều tập võ, Tề Diên là quan văn nhưng cũng không ngoại lệ, Lan Dịch Hoan nhớ rõ vị cữu cữu này của mình có nghiên cứu các loại ám khí.
Đời trước, Tề Diên thường xuyên mang theo một chiếc nhẫn, trong nhẫn có cơ quan, ở trong có châm, chỉ cần mở cơ quan ra lúc tiếp xúc với người khác, châm độc kia sẽ bắn ra, đâm vào thân thể đối phương, miệng vết thương nhỏ không thể tìm thấy.
Tề Diên lúc này đến gần Kính Văn, chẳng lẽ.....
Tuyệt đối không thể để Tề Diên giết người diệt khẩu.
Thời gian cấp bách, Lan Dịch Hoan không kịp nghĩ nhiều, vội vàng chạy qua.
Hắn phản ứng cực nhanh, không một khoảnh khắc đã có chủ ý, làm ra bộ dáng thập phần sợ hãi lo lắng, ôm chặt cánh tay Tề Diên, khóc nức nở nói:"Cữu cữu, cữu cữu, ngươi không được cứu hắn! Hắn là người xấu, Quốc sư là người xấu!"
Lúc Lan Dịch Hoan nói chuyện, đem mọi bi thương trong lòng biến thành suy nghĩ, muốn hôm nay thu thập Kính Văn một phen, thật sự quá mức thống khoái, hắn ấp ủ nửa ngày, cũng không ra giọt nước mắt nào.
Cũng may mắt Lan Dịch Hoan trời sinh rất tốt, dù không có nước mắt vẫn ngập nước, hơn nữa khuôn mặt tiểu hài tử trắng mềm như bánh bao, làm người trìu mến hết sức, lời này càng hiệu quả gấp bội.
Tề Diên không ngờ người chạy ra là hắn, còn bị Lan Dịch Hoan ôm chặt tay.
Tề Diên đẩy thế nào cũng không được, khẽ quát:"Thất Điện hạ, đừng nháo!"
Lan Dịch Hoan dùng sức, nhân cơ hội đem tay áo Tề Diên tránh ra khỏi Kính Văn, lộ ra nhẫn cùng ngân châm.
Tề Diên cả kinh, vội vàng muốn giấu đi, nhưng có người ở gần đã thấy, thất thanh kinh hô:"Tề hàn lâm, trên tay ngươi là thứ gì?"
Lan Dịch Trăn vốn dĩ đứng bên cạnh Hoàng thượng, không nghĩ tới Lan Dịch Hoan đột nhiên chạy tới, tiến đến gần hai người kia, lập tức bị doạ sợ.
Y không rảnh chú ý đến thể thống, chạy đến ôm Lan Dịch Hoan lên, bảo vệ trong ngực, tránh xa Tề Diên.
Ngay sau đó, bọn thị vệ xông lên, bảo vệ Thái tử cùng Thất Hoàng tử.
Hiện trường kêu kêu chạy chạy, loạn thành một đoàn, mà ở khoảng cách này, Kính Văn thấy được ám khí trên tay Tề Diên.
Gà phản ứng lại, người này thấy tình huống không đúng, nên muốn giết mình diệt khẩu!
Máu nóng nổi lên, Kính Văn cuối cùng không duy trì bộ dạng cao tăng, chửi ầm lên:"Tề Diên, ngươi lòng lang dạ sói, sự tình hôm nay là hai ta mưu hợp, ngươi thế mà muốn giết người diệt khẩu!"
Tề Diên quát:"Nói bậy, nói bậy! Ngươi mau câm miệng, mau câm miệng!"
Kính Văn mắt điếc tai ngơ, cao giọng nói:"Lúc trước ta ở ngoài cung, vốn dĩ tiêu dao tự tại, là ngươi nói trong cung có đồng tử tướng mạo cùng bát tự phù hợp tâm ý của ta, lại nói có thể giúp ta tóm về tay! Nếu không phải vì ngươi, ta sao có thể lưu lạc đến mức này!"
Kính Văn quay đầu, lớn tiếng nói với Hoàng thượng:"Bệ hạ, hết thảy đều là chủ ý của Tề Diên, là hắn nói có thể đem Thất Hoàng tử cùng Hàn Trực tặng cho ta, đổi lại ta phải lấy được sủng tín, giúp hắn đối phó Thái tử! Nếu ngài không tin, có thể hỏi Thất Điện hạ, hỏi Hàn Trực, đúng rồi, còn có thể hỏi Hàn Thái phó!"
Hàn Thái phó chậm rãi nói:"Bệ hạ, Tề hàn lâm từng viết cho ta một phong thư, nói lão thần đề cử Thất Hoàng tử đi chùa Hộ Quốc, nhưng thần từ chối."
Sắc mặt Hoàng thượng xanh mét, lời nào cũng không nói ra được.
Lúc này, chủ thấy Kính Văn từ mặt đất nhảy lên, hướng về Hoàng thượng xông tới, cầu xin:"Ta oan uổng, ta bị Tề Diên lừa! Bệ hạ, ta thật sự bị oan, ta không muốn chết, ta còn nhiều phương thuốc cùng đan dược muốn dâng cho ngài, ta còn muốn trung thành với Bệ hạ! Ta không thể chết được!"
Bên cạnh nhảy ra một thiếu niên, cao giọng nói:"Phụ hoàng, cẩn thận!"
Nói xong liền chắn trước Hoàng thượng.
Trên thực tế, Kính Văn chưa kịp bổ nhào tới trước mặt Hoàng thượng, đã bị bọn thị vệ gắt gao ấn trên mặt đất, chế phục tay chân gã.
Gã không ngừng giãy giụa rống giận, đồng thời lại hướng về Hoàng thượng xin tha, chật vật như một con chó điên nằm trong bùn lầy.
Lúc này Hoàng thượng cúi đầu liền thấy, phát hiện người chắn trước mình là một thiếu niên lạ mặt, mặc quần áo bình thường, không nhìn ra thân phận, nhưng lại cứ gọi mình là "Phụ hoàng ".
Chính Bình Đế không nhịn được nói:"Ngươi là——?"
Người này không vì Chính Bình Đế không nhận ra mà tỏ thái độ, mặt đầy vui sướng, chứa đầy lệ nóng ngẩng đầu lên:"Phụ hoàng; nhi thần là Lan Dịch Chỉ, ngài không sao chứ?"
Người này đúng là Tam Hoàng tử Lan Dịch Chỉ vừa hồi cung không lâu.
Pháp sự hôm nay yêu cầu tông thân Hoàng thất đều phải tham gia, Tam Hoàng tử cũng phải có mặt, hơn nữa, còn biết nắm bắt cơ hội.
Chính Bình Đế không nghĩ tới, đây phải chăng chính là nhi tử ngang tuổi với Thái tử mà mình đã quên, vậy mà đứa trẻ này vẫn một lòng hướng về ông, không khỏi lộ ra mấy phần cảm động.
Lan Dịch Hoan nhìn một màn này.
Đột nhiên, Lan Dịch Chỉ nhấc đầu, nhìn trúng ánh mắt của hắn.
Lan Dịch Hoan thấy được trong mắt Tam ca, có một tia đắc ý, một tia khiêu khích, cùng một tia vui sướng không thể kìm nén.
Trong lòng hắn cười thầm, nghĩ, Tam ca, Hoàng cung này cuối cùng vẫn sẽ bị ngươi náo động như trước, so với đời trước còn sớm hơn năm năm.
Chỉ là, cánh còn chưa cứng, xuất hiện càng sớm, càng bị chú ý, trở thành đối tương bị người khác công kích, phòng bị.
Cho nên rất khó nói con đường nào tốt hơn.
Này.... Kiếp này ngươi sẽ lựa chọn con đường thế nào, ta cũng sẽ rửa mắt mong chờ.
*
Kính Văn đại sư bị ấn trên mặt đất, giãy giụa khai hết tất cả.
Chuyện này, không chỉ riêng gã bị vạch trần hoàn toàn, âm mưu của Tề Diên cũng hoàn toàn bại lộ.
Mọi người càng nghe càng kinh ngạc, mới biết Tề gia vì đối phó Thái tử, đã không từ mọi thủ đoạn.
Thậm chí, Tề Thì cùng bát tự với Lan Dịch Hoan, Tề Diên vì không muốn người Tề gia chịu khổ, vẫn lựa chọn hy sinh Lan Dịch Hoan, quả thực ý đồ đáng chết.
Nghe mọi sự tình, sắc mặt Hoàng thượng không ngừng biến đổi.
Vị Đế vương trầm mê đại thuật này ít khi phát uy, lúc này, mọi người đều nơm nớp lo sợ mà nhìn ông, Tề Quý phi cùng Ngũ Hoàng tử đã sớm quỳ xuống thỉnh tội.
Thật lâu sau mới nghe Hoàng thượng nói:"Tra. Thái tử điều hành Đại Lý Tự cùng Hình Bộ, tra rõ ràng cho Trẫm, Trẫm muốn nhìn xem.... Trẫm muốn nhìn xem, những người mà Trẫm ngưỡng mộ lâu nay, rốt cuộc đều là thứ gì!!!"
Trận pháp sự này, bại lộ mọi điều Kính Văn cùng Tề Diên đã làm, bọn họ đều là người Hoàng thượng vô cùng sủng tín, không ngờ là phẩm đức bại hoại như vậy, bụng đầy tính kế, làm Chính Bình Đế tức giận, đồng thời mất hết mặt mũi.
Hoàng thượng ít khi phát uy, bọn thị vệ nghe lệnh, đem Kính Văn cùng Tề Diên xuống.
Không lâu trước đó Tề Diên còn đắc ý dạt dào chờ Lan Dịch Trăn xong đời, chớp mắt đã bị Thái tử tính kế phản công, lúc này hoảng loạn không khác gì Kính Văn, liều mạng xin tha, lại kêu cứu Tề Quý phi cùng Ngũ Hoàng tử.
"Quý phi nương nương! Ngũ Điện hạ! Các ngươi, các ngươi mau nói giúp ta!"
Ngũ Hoàng tử nhìn Tề Diên bị kéo đi, trong lòng đầy kinh hãi.
Lan Dịch Thắng luôn cho rằng mình sống lại một đời, xem thấu người khác, cũng biết nhiều hơn những người khác, nhưng hôm nay nhìn cữu cữu mà mình quen thuộc, lại giống như chưa từng gặp qua.
Không thể tin được, cũng không dám tin, hết thảy trước mắt, là thật hay giả?
Ngũ Hoàng tử muốn nói gì đó, cả người lại như bị điểm huyệt không thể động đậy, vô cùng hoảng hốt, trước mặt dường như xuất hiện cảnh tượng chưa từng gặp.
Trong Ngự Thư Phòng.
Lan Dịch Hoan mặc quần áo hoàng sắc ngồi trên cao, bộ dáng thanh niên, tuấn mỹ lại mang theo chút bệnh tật, không biết vì cái gì, muốn xử trí Tề Diên.
Ngũ Hoàng tử đứng ra ngăn cản, huynh đệ hai người sinh ra tranh chấp.
Lan Dịch Hoan lạnh lùng nói:"Ngươi không thể vì hắn là cữu cữu ngươi, liền bất công che chở, ngươi rốt cuộc có biết hắn là người thế nào không?!"
Trong lòng Ngũ Hoàng tử là một cỗ lửa giận không rõ, không quen mà nhìn bộ dáng đệ đệ cao cao tại thượng phía trên, cũng không tiếp thu được ánh mắt trách cứ cùng xa cách của Lan Dịch Hoan.
Hài tử với ánh mắt sùng bái thích đi sau mình, đâu mất rồi?
Vì thế Ngũ Hoàng tử trả lời cách mỉa mai:"Thần không chỉ không biết hắn là người thế nào, mà ngay cả Bệ hạ thần cũng không nhận ra nữa rồi! Chẳng lẽ ngươi ngồi lên vị trí này, tim cũng trở thành đá rồi sao? Ngươi có dám dùng gương xem lại bộ dáng của mình lúc này...."
Ngũ Hoàng tử nặng nề nói:"Đầy lạnh nhạt, đầy tính kế."
Theo những lời này, thân hình Lan Dịch Hoan trước mặt Ngũ Hoàng tử đột nhiên tan đi như sương mù, bên ngoài vang tới một tiếng chuông tang.
Ngũ Hoàng tử mờ mịt nhìn chung quanh, kết quả thình lình phát hiện, mình vẫn đang ở ngoài chỗ pháp đàn, cùng mẫu thân quỳ gối trước mặt Phụ hoàng, mồ hôi lạnh làm ướt quần áo.
Tiếng chuông tang ở đâu ra? Tề Diên tột cùng là người như thế nào? Kiếp trước cùng kiếp này, đến cùng là thế nào?
Lúc Chính Bình Đế không chú ý, Ngũ Hoàng tử đột nhiên đứng dậy, thân mình nghiêng ngả một hồi mới đứng vững, cứ như vậy xoay người đuổi theo hướng Tề Diên.
Lúc ấy thập phần hỗn loạn, ngay cả Tề Quý phi cũng không phát hiện nhi tử của mình đã chạy đi, bà tâm loạn như ma, run giọng nói:"Bệ hạ...."
Lúc nãy Kính Văn cởi quần áo, các nữ quyến hoặc là lảng tránh, hoặc là che mặt, Tề Quý phi thì chán ghét lui ra sau bình phong, có một đoạn không có nhìn đến, khi trở ra, lại nghe được mọi chuyện này là do Tề Diên sai sử.
——-Hơn nữa, Tề Diên đưa Lan Dịch Hoan đi chùa Hộ Quốc, thế nhưng không giống lời gã nói với mình, rằng chùa Hộ Quốc điều kiện không tốt, không để Tề Thì đi chịu khổ.
Mà là, mà là....
Chuyện xấu xa như vậy, Tề Quý phi quả thực không nghĩ đến, nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của Kính Văn, bà liền muốn nôn ra.
Nghĩ Tề Diên là Nhị ca của mình, sẽ không gạt mình làm ra những chuyện này!
Sao có thể như vậy!
Sau một lần Tề Thì đánh đổ nghiên mực của Bát Hoàng tử, bôi nhọ Lan Dịch Hoan, thật ra trong lòng Tề Quý phi có chút không thoải mái, nhưng bà đối với Tề Thì luôn buông thả sủng ái, nên không truy đến cùng.
Lúc này nghĩ tới việc này, Tề Quý phi đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Đó là, tuy Lan Dịch Hoan là Hoàng tử, như trên dưới Tề gia đều không để hắn vào mắt, chỉ xem hắn là một quân cờ có thể tùy ý bày bố.
Bà biết điều này, ngày thường lại không để tâm đến, Lan Dịch Hoan ngày thường chắc chắn bị trễ nải ít nhiều.
Nhưng trước kia bà không để ý quá.
Không riêng gì Tề Quý phi nghĩ như vậy, quan trọng hơn, mọi người chung quanh cũng nghĩ như vậy.
Tất cả đều không giống đời trước.
Thậm chí ban đầu Lan Dịch Hoan đăng cơ, có không ít đại thần khuyên bảo hắn, phải coi trọng lễ pháp, thực hiện đạo hiếu, kính trọng Thái hậu nhiều hơn.
Mà hiện giờ, Lan Dịch Hoan vẫn luôn ở Đông Cung, nguyên nhân hắn ở đó được truyền đến truyền đi, tất cả mọi người đều đã biết.
Đại đa số người ở đây đều biết, lúc trước Tề Quý phi đối xử bất công vì Tề Thì mà răn dạy Lan Dịch Hoan làm hắn hộc máu, lúc này lại có chuyện thế này, đều không nhịn được đồng tình với Lan Dịch Hoan.
Đứa này sống không dễ dàng, Hoàng tử thì thế nào, tuổi tác còn nhỏ lại bị thân nhân lấy làm vật hy sinh, chờ hắn lớn lên hiểu mọi chuyện, sẽ thất vọng buồn bã cỡ nào.
Lại nói, làm ra chuyện như vậy với một hài tử, đúng là không bằng cầm thú!
Có mấy phụ nhân bối phận cao dám nói ra, còn lén lút dò hỏi Lan Dịch Hoan:"Thất Điện hạ, ngươi ở chùa Hộ Quốc, có.... Có bị khi dễ gì không? Vừa rồi vì sao ngươi nói với cữu cữu, Quốc sư là người xấu?"
Lan Dịch Hoan nói:"Bởi vì lúc trước hắn nhốt ta cùng Hàn Trực trong phòng, muốn đánh chúng ta, may mắn trên núi bị cháy, ta liền lôi Hàn Trực chay ra. Chúng ta rõ ràng không làm gì sai, hắn lại muốn đánh người, đương nhiên là người xấu."
Kỳ thật lúc đó Kính Văn chỉ nhốt một mình Hàn Trực, nhưng Lan Dịch Hoan sợ nói vậy sẽ khiến mọi người có những phỏng đoán không tốt, tên kia lại cứng đầu, sẽ không giải thích, cho nên cũng nói mình vào.
Hài tử sẽ không nói dối, những người khác nghe liền hiểu nội tình, trong lòng thầm nghĩ, lửa này cũng tới thật kịp lúc, quả nhiên hài tử này có phúc khí, trời cao phù hộ.
Chỉ là nhìn bộ dáng ngây thơ mờ mịt của Lan Dịch Hoan, lại làm người thấy chua xót.
Hài tử đáng yêu như vậy, cư nhiên có người muốn hại hắn, vừa rồi hắn còn kéo cữu cữu hắn, chắc chắn là sợ Kính Văn làm Tề Diên bị thương, lại không biết cữu cữu một lòng muốn hại hắn.
Có mấy lão Vương phi rơi nước mắt, vuốt tóc Lan Dịch Hoan:"Đứa nhỏ này, chuyện lớn thế này, sao ngươi lại không nói?"
Hàn Thái phó cũng ở bên cạnh, nghe được những lời này, cảm thấy mặt già nóng rát, tiếp lời:"Việc này Thất Điện hạ cùng Hàn Trực đã nói với ta, nhưng lúc ấy ta cho rằng bọn họ bướng bỉnh nên không tin, còn răn dạy bọn họ. Ai ngờ tặc tăng này vô sỉ như vậy, không chỉ nổi lên ý xấu với bọn họ, còn muốn đùa giỡn lão phu!!!"
Mọi người nghe thấy lời này, càng đại kinh thất sắc:"Hắn thế mà điên cuồng như vậy?"
Hàn Thái phó cũng lòng đầy căm phẫn:"Đúng vậy, lúc ấy hắn còn nói lão phu kiều mị! May mà lão phu phản kháng kịp thời, mới không xảy ra chuyện gì."
Lời Hàn Thái phó nói sẽ không có người hoài nghi.
Nhìn mặt già như vỏ quýt của ông, lại nghĩ đến hai chữ "Kiều mị", nhóm quý nhân bên cạnh dạ dày một trận quay cuồng.
"Kính Văn này che giấu thật tốt, thế mà không ai nhìn ra hắn là loại người này."
"Người già trẻ nhỏ cũng không tha, thật đáng sợ!"
"Đúng vậy, Thái phó mà hắn cũng không buông tha, điên cuồng kiểu gì vậy?"
"Lúc trước ta còn muốn đem Ninh Nhi nhà ta đến chỗ hắn học hỏi, may mắn là không được. Chỉ là không nghĩ tới, Tề Quý phi bất công đến vậy...."
"Thật tàn nhẫn.... Hơn nữa cứ như vậy, nhìn thấy Tề gia làm ra nhiều chuyện phiền toái như thế, chỉ sợ Thái tử cũng không muốn chiếu cố Thất Điện hạ nữa...."
Dù Tề Quý phi không nghe rõ những nghị luận này, cũng cảm nhận được mọi người đang trách cứ mình.
Trong lòng bà nhất thời mờ mịt, nghĩ tới muốn đến xem Lan Dịch Hoan, người khác lại phòng bị mà nhìn bà, giống như sợ bà lại nói Lan Dịch Hoan đến phun máu.
Tề Quý phi nhớ tới, mình hình như đã rất lâu rồi không nói được dù chỉ một câu với đứa con nhỏ.
Lan Dịch Hoan ở Đông Cung không chịu về, nhìn đến Thái tử cùng Hoàng hậu đối đãi hắn thế nào, Tề Quý phi đôi khi cũng mơ hồ cảm thấy, sự bất công của mình tựa hồ biểu hiện quá mức rõ ràng.
Nhưng từ khi Lan Dịch Hoan còn nhỏ, bà vẫn luôn như vậy, trước nay không cảm thấy có gì không đúng.
Bà cho rằng tiểu hài tử sẽ không chú ý nhiều, bà cho rằng Lan Dịch Hoan trời sinh trái tim rộng mở, không mang thù, cũng sẽ không thương tâm, đến lúc này bừng tỉnh quay đầu, mới phát hiện, mẫu tử ly tâm, càng ngày càng xa!