• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quần áo của Lan Dịch Hoan vẫn chưa mặc lên đoàng hoàng, lỏng lẻo, tóc còn chưa khô, mái tóc búi cao tuỳ tiện, giống như một tiểu thiếu gia trốn khỏi nhà trải nghiệm việc đời, nụ cười kia có vài phần trào phúng, vài phần nghịch ngợm.

"Được lắm tên tiểu bạch kiểm này! To gan!"

Thấy có người ra mặt cứu người, mấy tên kia bắt đầu sôi nổi cả kinh, sau đó thấy bộ dáng của Lan Dịch Hoan, đều không nhịn được cười nhạo.

"Ha ha ha! Chỉ là một tiểu bạch thỏ thôi! Tiểu hài tử, nghe lời ca ngươi, về nhà uống sữa mẹ đi!"

Những người nay châm chọc mỉa mai một hồi, trên mặt Lan Dịch Hoan vẫn mang ý cười.

Hắn không để ý tới bọn họ, xoay người, cùng cô nương áo tím kia, đỡ Hàn tiêu đầu đứng lên.

Hàn tiêu đầu không nghĩ tới sẽ có người ra mặt cứu cha con họ, nhưng chỉ là một thiếu niên, không nhịn được cười khổ:"Tiểu anh hùng, đa tạ ngươi. Nhưng bọn họ đông ngươi, thù của ta không liên quan đến ngươi, ngươi vẫn nên tránh đi."

Bọn họ nói đôi câu này, lũ người kia lại thiếu kiên nhẫn, nam mặt sẹo cười lạnh nói:"Nếu đã xuất đầu, vậy cứ tính cả tiểu tử này. Cho bọn người không biết trời cao đất dày này biết được mình đã đắc tội đến ai!"

Nam mặt sẹo nói xong, trực tiếp chém một đao về phía Lan Dịch Hoan, mắt cũng không chớp mà muốn giết người.

Chung quanh một mảnh kinh hô, lại nghe được Lan Dịch Hoan cười nói:"Lão ca thật săn sóc, cảm tạ đưa đao."

Hắn không những không né, ngược lại còn cúi thân mình xuống một chút, hướng tới ngực đối phương đánh một quyền, bởi vì tốc độ quá nhanh, đao của nam mặt sẹo chưa kịp rơi xuống, Lan Dịch Hoan đã khinh thân tới, dùng bả vai khiêng cổ tay đối phương, đao này không thể chém xuống.

Nam mặt sẹo dừng một chút, Lan Dịch Hoan đã dùng khuỷu tay đánh mạnh một kích vào ngực đối phương, khiến nam mặt sẹo tê dại nửa người, tay không tự chủ buông lỏng.

Trường đao rơi xuống bị Lan Dịch Hoan cầm bắt lấy trong tầm tay, quả thực giống như vội vàng đưa đao cho hắn.

"Ngươi——-"

Ai ngờ, đao này vừa vào tay, Lan Dịch Hoan nhíu mi, cong môi, lộ ra biểu tình ghét bỏ, nói:"Chỉ là cái đao gãy, vừa xấu vừa nặng, còn không bằng dùng băng ghế."

Mắt thấy phía trước lại có người xông tới, hắn tuỳ ý ném đao đi, nói:"Cho ngươi."

Đao bị ném tới, vẽ ra một hình cung sáng bạc giữa không trung, đối phương đang muốn đỡ, thân đao đột nhiên gương lên, lưng đao liền đập vào mặt, trực tiếp cho một cái tát.

"A u!"

Lực đạo lần này vô cùng lớn, đánh cho người nọ choáng váng đầu óc, nghiêng ngả đi về phía trước, vừa lúc đánh đao vào người nam mặt sẹo, hai người ngã lăn thành một đoàn.

Lan Dịch Hoan ném đao, phía sau có người thấy hắn không còn binh khí, lập tức đánh tới, lại thấy Lan Dịch Hoan ôm tay trước ngực, đưa chân trái ra, móc một chiếc ghế dựa bên cạnh lên.

Ghế dựa kia từ mặt đất bắn lên, "Phanh" một tiếng, đập trúng mặt người đánh lén phía sau, sau đó lại rơi xuống, được Lan Dịch Hoan một tay tiếp được.

Hắn để mạnh ghế dựa xuống, phất vạt áo, hiên ngang ngồi xuống, một chân chống lên mặt ghế, cười nói:"Ta nói rồi, dùng ghế tốt hơn đao."

Nói cũng kỳ quái, người này tướng mạo tuấn mỹ, quần áo trên người lộn xộn, tuỳ tiện ngồi xuống một cái, lại toát lên sự quý khí cùng thong dong khó nói nên lời, khách điếm cũ kỹ bị hắn ngồi xuống như vậy, phảng phất như biến thành một đại điện.

Mọi người nhìn Lan Dịch Hoan, lại nhìn mấy người ngã trái ngã phải trên đất, sự tương phản này đặc biệt buồn cười, đều muốn cười lại không dám cười.

"Vị tiểu huynh đệ này."

Nam mặt sẹo nheo mắt, đánh giá Lan Dịch Hoan, lúc mở miệng, giọng điệu cũng cẩn thận hơn:"Ngươi là theo Hà Tự hay Hải Tự? Vì sao lại đối nghịch với chúng ta?"

Võ công của thiếu niên này thập phần kỳ quái, nói hắn công phu cao, hắn lại giống như đều dùng sự thông minh mà tuỳ cơ ứng biến, nói hắn dùng mánh khoé, nhưng cho tới hiện tại vẫn chưa lộ ra nửa phần bản lĩnh thật, mà đã khiến người khác chật vật bất kham, vô pháp tới gần.

Hơn nữa, tuổi còn trẻ lại tuỳ ý như vậy, nói không chừng là tiểu công tử thế gia ra ngoài tìm việc vui, cho nên nam mặt sẹo mới hỏi như vậy.

Hà Tự cùng Hải Tự là sách lệ người giang hồ thường dùng, Hà Tự là bạch đạo, Hải Tự là hắc đạo.

Lan Dịch Hoan ngẩng đầu lên, ha ha cười, nói:"Ta thuộc long, sông nước hồ hải quay cuồng!"

Lúc nói chuyện, thân mình hắn đột nhiên tiến lên, liền nghe một tiếng gió "Xoát" trên đỉnh đầu, một thanh đao vụt ngang qua.

Sau khi Lan Dịch Hoan tránh được, lại ngồi thẳng như cũ, đại hán thô tráng bởi vì không chém trúng mà lảo đảo vài bước, lướt qua bên cạnh hắn.

Lan Dịch Hoan nghĩ nghĩ, có tâm nghịch ngợm, vịn hai tay vào thành ghế, đá vào mông đối phương một cái, cười nói:"Tới, cho ngươi bay thử."

Lần này hắn chỉ dùng ba phần lực, còn lại muốn mượn bảy phần lực quán tính của đối phương, đại hán kia vốn ngã mạnh về phía trước, cả người liền theo lực đạo của Lan Dịch Hoan mà bay ra ngoài.

Người này lao mạnh đến trước cửa, lúc này bỗng có một trận tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó "Kẽo kẹt" một tiếng, cửa liền mở ra.

Lan Dịch Hoan nhẹ nhàng "Ai" một tiếng, sợ có người tai bay vạ gió, vừa vặn đụng trúng đại hán hắn vừa đá, lập tức đứng lên khỏi ghế, lao ra cửa.

Hắn di chuyển nhanh chóng, cơ hồ cùng lúc với tên đại hán, một tay giữ lấy khung cửa, một tay đẩy tên sau lưng tên đại hán, miệng nói:"Chậm đã——"

Nhưng lời này chưa nói xong.

Cửa mở.

Nói cũng kỳ quái, cửa bị đẩy ra với tốc độ không nhanh không chậm, thậm chí còn mang theo chút rụt rè, trong khoảng khắc cửa mở ra, một cỗ lực lượng khổng lồ như được rót vào, trực tiếp đem hán tử gần hai trăm cân* bị đẩy ra, ngã thật mạnh trên mặt đất, đâm vào khiến bàn ghế văng khắp nơi.

*200 cân bên Trung bằng 100 kg

Tay Lan Dịch Hoan vẫn chưa kịp chạm vào lưng đại hán.

Bởi vì, từ ngoài cửa có một bàn tay vươn tới, bắt được cổ tay hắn, méo hắn ra khỏi cửa.

Đó là tay của một nam tử trưởng thành, lớn mà hữu lực, mu bàn tay ẩn ẩn gân xanh, ngón tay cái còn đeo một chiếc nhẫn ban chỉ ngọc lục bảo, màu sắc thông thấu, giá trị xa xỉ.

Người nọ trực tiếp kéo Lan Dịch Hoan vào trước ngực, giơ tay áo che trước mặt Lan Dịch Hoan, chặn lại bụi và mảnh vụn bắn lên.

Biến cố bất ngờ làm mọi người căng thẳng, còn tưởng thiếu niên này lại gặp phải cường địch, lại thấy hắn kéo tay áo của người nọ xuống, ngượng ngùng cười:"Nhị ca, trùng hợp vậy sao?"

Ở một đêm mưa, xuất hiện tại một khách điếm cũ nát, thế mà là Thái tử đương triều, Lan Dịch Trăn.

Lan Dịch Trăn chăm chú nhìn Lan Dịch Hoan một lát, ánh mắt ôn nhu, hiển nhiên vô cùng vui vẻ, nhưng biểu tình lại nhàn nhạt, thình lình đưa tay gõ trán hắn.

Lan Dịch Hoan "A u" một tiếng, che trán nói:"Sao lại vừa mới thấy mặt đã đánh người rồi!"

Lan Dịch Trăn căn bản không dùng sức, thu tay lại, cười một chút, từ từ mà nói:"Người nào đó ba ngày trước nói muốn lập tức về kinh thành, kết quả đến hôm nay vẫn không thấy bóng dáng, không nghĩ tới lại xuất hiện chỗ này. Ừm.... Còn đánh nhau vô cùng khí thế ngất trời."

"Vốn dĩ ngày mai sẽ tới rồi, còn không phải do trời mưa sao."

Lan Dịch Hoan xoay chuyển đôi mắt, lại cười nói:"Nhưng ca ca, ta thấy ngươi lúc nãy ở ngoài cửa chưa tiến vào, làm sao biết nhất định là ta. Chúng ta một tháng không gặp, lỡ như ngươi kéo nhầm người thì sao?"

Lan Dịch Trăn chỉ cười mà không nói, vỗ vỗ vai Lan Dịch Hoan, đi vào trong đại đường.

Một tháng không gặp tính là cái gì? Đây là hài tử y nuôi lớn, sao y lại không nhận ra được?

Lan Dịch Hoan thấy Lan Dịch Trăn không nói lời nào, bĩu môi, dùng khẩu hình nói với các thị vệ đứng phía sau:"Lại giả thần bí."

Thị vệ muốn cười nhưng không dám mạo phạm Lan Dịch Trăn, không cười lại là không cho Lan Dịch Hoan mặt mũi, do dự một chút, trước cười một chút sau đó nhanh chóng thu hồi.

Lan Dịch Hoan chậm rì đi theo Lan Dịch Trăn vào trong.

Lan Dịch Trăn tuy mặc một thân thường phục, nhưng khí tràng cực kỳ cường đại, đứng yên ở đó, tức khắc làm cho mọi người trong khách điếm có chung loại cảm giác đè ép không thở nổi.

Những người vừa rồi động thủ với Lan Dịch Hoan cũng khẩn trương, nắm chặt binh khí.

Có người quát hỏi:"Các ngươi rốt cuộc có thân phận thế nào?"

Lan Dịch Trăn giống như không nghe thấy, hỏi Lan Dịch Hoan:"Vừa rồi là động thủ với những người này?"

Thậm chí đến lúc này, y mới rời mắt khỏi Lan Dịch Hoan mà nhìn người chung quanh một chút, nhưng ánh mặt kia thập phần nhẹ nhàng bâng quơ.

Lan Dịch Hoan một bộ khẩu khí cáo trạng:"Đúng vậy, ta chỉ muốn uống có chén rượu, bọn họ thế mà chém bay ly của ta! Vô cùng quá đáng!"

Nếu là những người khác, nghe xong lời của Lan Dịch Hoan, hơn phân nửa sẽ hỏi chút tiền căn hậu quả, xem ai đúng ai sai, nhưng Lan Dịch Trăn sẽ không.

Y có chút buồn cười mà nhướng mày, nói:"Đúng là đáng chết. Nơi này lạnh quá, bắt trở về rồi đánh đi?"

Lan Dịch Hoan cười cười, được một tấc lại tiến một bước, nói:"Đánh người mệt lắm, trở về ngươi hỗ trợ ta?"

Lan Dịch Trăn nói:"Ta hỗ trợ."

Nói xong, y nâng tay lên.

Mấy thị vệ mặc thường phục thấy thế, lập tức tiến lên bắt người.

Cuộc đối thoại cùng hành động của hai huynh đệ nhà này, đều làm mấy tên kia choáng váng.

Vốn dĩ cho rằng thiếu niên kia chỉ nhàn rỗi quản chuyện của người khác, không quan tâm đến thân phận của ai với ai mà đã đánh người ta rơi tan tác, này đã đủ cuồng đủ kiêu ngạo rồi, ai mà ngờ, vị ca ca này của hắn còn không thèm quản giáo đệ đệ, còn làm vấn đề thêm trầm trọng hơn, chẳng coi bọn họ ra gì!

Nam mặt sẹo tức hộc máu mà nói:"Các ngươi xong rồi! Các ngươi có biết thân phận của chủ tử bọn ta không? Ta——-"

Nói còn chưa xong đã bị một thị vệ đá ngã nằm trên đất, lưu loát mà trói lại, còn thuận tiện chặn kín miệng.

Thị vệ kia cười lạnh nói:"Ai thèm quản thân phận gì của các ngươi!"

Lan Dịch Trăn cải trang đi ra ngoài, không mang theo nhiều người, nhưng mỗi người đều là đại cao thủ, chỉ trong nửa khắc đã trói tất cả những người Lan Dịch Hoan chỉ điểm lại, trực tiếp kéo ra khỏi khách điếm.

Trên thực tế, mọi người trong khách điếm đối với bên nào cũng không quen biết, nhưng vừa rồi thấy những tên đến bắt cha con Hàn thị vô cùng ngang ngược vô lý, làm mọi người thấy phản cảm.

Lúc này thấy bọn họ gặp được khắc tinh kiêu ngạo hơn, không biết ai đi đầu hô "Hay" một câu, những người khác cũng vỗ tay tán thưởng.

Cha con Hàn thị thấp giọng nói với nhau đôi lời, Hàn Lộ bước tới, nói với Lan Dịch Hoan:"Công tử, hôm nay đa tạ ơn cứu giúp, đại ân đại đức không có gì để báo đáp, phụ thân ta là chấn uy tiêu cục Tổng tiêu đầu, ngày sau nếu ngài cần hỗ trợ việc gì, chỉ cần nói một tiếng, chúng ta luôn sẵn lòng."

Vừa rồi nam mặt sẹo kia luôn miệng gọi "Hàn tiêu đầu", liền có người phán đoán, nhưng nghe xong xong những lời này vẫn thập phần ngoài ý muốn, không nghĩ tới lão nhân thoạt nhìn nửa sống nửa chết này lại có lai lịch bất phàm như vậy.

Nhưng một Tổng tiêu đầu thế mà bị ép đến nước này, xem ra đám người vừa rồi có bối cảnh không tầm thường.

Lan Dịch Hoan lại cười nói:"Này, ta nói thật, vừa rồi ta ra tay tương trợ, kỳ thật cũng có chút tâm tư."

Hắn vừa rồi chưa hỏi câu nào đã ra mặt hỗ trợ, trong lòng Hàn Lộ cảm thấy ngờ vực thấp thỏm, bây giờ nghe được lời Lan Dịch Hoan mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói:"Kia không biết là——-"

Lan Dịch Hoan chỉ chỉ cây trâm trên đầu nàng, nói:"Là cái này. Xin hỏi cô nương có thể tháo xuống cho ta xem một lát?"

Hàn Lộ gật đầu, tháo trâm xuống đưa cho Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Trăn đứng bên cạnh cũng nhìn, lập tức hiểu ý của đệ đệ, thấp giọng nói:"Ngươi là cảm thấy nó cùng chiếc nhẫn kia...."

Lan Dịch Hoan thấp giọng nói:"Ca, ngươi cũng thấy giống?"

Lan Dịch Trăn gật gật đầu, thấp giọng nói:"Phải nói, màu sắc cùng kiểu cách hoàn toàn giống nhau."

Lan Dịch Hoan cùng y trao đổi ánh mắt, sau đó quay đầu nói với Hàn Lộ:"Hàn cô nương, ta cảm thấy chiếc trâm này của ngươi rất giống với món trang sức của một vị cố nhân của ta, không biết là ngươi có được từ đâu?"

Hàn Lộ suy nghĩ hồi lâu mới trả lời hắn:"Hình như là thấy được trong một lần đi hiệu cầm đồ, cảm thấy nó rất đẹp, liền dùng năm mươi lượng bạc mua về."

Nàng cũng là vì trong nhà làm tiêu cục, rất có tài sản, mới không chút do dự dùng số tiền lớn mua cây trâm cho mình, nếu đổi thành người thường, sợ là mua không nổi.

Hàn Lộ lại nói:"Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, nghe chưởng quầy kia nói, chiếc trâm này đã ở trong hiệu cầm đồ mười mấy năm rồi, là hiệu cầm đồ Hằng Long trong kinh thành."

Lan Dịch Hoan trầm ngâm một chút, Hàn Lộ đã sảng khoái mà nhét cây trâm vào tay hắn, nói:"Ngươi cần thì cứ cầm đi."

Lan Dịch Hoan đang nghĩ có cần dùng bạc mua lại từ nàng hay không, không nghĩ tới Hàn Lộ thoải mái như vậy, vội vàng nói:"Để ta trả bạc cho ngươi."

Hắn đụng Lan Dịch Trăn bên cạnh một chút:"Tiền tiền tiền!"

"......."

Lan Dịch Trăn bị Lan Dịch Hoan đụng từ tay xuống xương sườn, vốn định nói cái gì, vẫn là nhịn xuống, yên lặng mà lấy từ trong tay áo một thỏi vàng.

Thời điểm chưa có Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Trăn ra cửa chưa từng mang theo tiền, là một Thái tử thập phần tiêu sái.

Sau khi có Lan Dịch Hoan, y thường muốn mang hài tử này ra ngoài chơi, mua hoa đăng chong chóng tượng đất hồ lô, thấy mấy ăn mày đáng thương còn phải ném chút bạc vào chiếc chén bể.

Vì thế, vị lão ca nhọc lòng hình thành được thói quen "Tam tùy" tốt đẹp: tuỳ thời mang tiền, tuỳ tay bỏ tiền, tuỳ ý đưa tiền. Hoặc phải nói, ngoại trừ tiền ra, những đồ vật Lan Dịch Hoan muốn cơ bản đều có thể lấy ra từ trong tay áo của y.

Trừ những vật lớn quá không nhét vào được.

Nhưng Lan Dịch Trăn đem vàng qua, Hàn Lộ lại lắc đầu, nói:"Ta không cần. Ngươi đã cứu cha con ta một mạng, chẳng lẽ hai cái mạng của bọn ta còn không bằng mấy đồng bạc sao? Công tử muốn thì cứ cầm đi."

Lan Dịch Hoan nghe nàng kiên quyết như vậy, cũng không khuyên can gì, ha ha cười, nói:"Vậy được, cảm tạ cô nương."

Hàn Lộ nói:"Cũng cảm tạ ngươi đã cứu hai cha con bọn ta."

Lan Dịch Hoan cất cây trâm đi, vừa chắp tay vừa nói:"Khách khí rồi."

Lần này hắn ra ngoài, cố ý ở bên ngoài mấy ngày, cùng mọi người ven đường nói chuyện trời đất, học được không ít quy củ giang hồ, rốt cuộc sau này muốn rời  cung, nên phải tích lũy cùng học tập nhiều thứ hơn.

Tỷ như bênh vực kẻ yếu, tỷ như động tác chắp tay vừa rồi, đều mang hương vị hào hùng của người giang hồ, hắn cảm thấy không tồi.

Vì thế Lan Dịch Hoan vẫn duy trì loại khí thế này, quay đầu tới, rất có khí khái anh hùng mà nói với Lan Dịch Trăn:"Nhị ca, đi thôi!"

Lan Dịch Trăn nhàn nhạt, chân vẫn không nhúc nhích:"Không định mặc áo ngoài à?"

Lan Dịch Hoan:".... Quên mất."

Vừa rồi mưa to nên hắn chạy vội vào khách điếm, đem áo ngoài cởi ra hong trước lò sưởi, kết quả quên mất chuyện này, lập tức muốn tìm.

Lan Dịch Trăn so với hắn còn quen thuộc quần áo của hắn hơn, trực tiếp xách lấy chiếc áo ở chỗ ghế dựa, giơ lên giúp Lan Dịch Hoan mặc.

Lan Dịch Hoan mặc xong áo trong tay ca ca, Lan Dịch Trăn lại hỏi hắn:"Hành lý đâu? Cưỡi ngựa tới sao? Đã trả tiền trọ chưa? Tóc sao lại tán loạn thế này, trâm cài đâu?"

Lan Dịch Trăn nói một câu Lan Dịch Hoan liền làm một việc, vội vàng sai thị vệ lên lầu lấy hành lý, đi sang chuồng ngựa dắt ngựa ra, lại tìm được chưởng quầy đang nấp dưới phòng bếp, vội dùng nén vàng vừa rồi Lan Dịch Trăn lấy ra trả tiền trọ.

Anh hùng cảm thấy có chút đứt hơi.

Lan Dịch Trăn còn cứ chê cười hắn:"Bộ dáng này của ngươi, cả ngày còn muốn chạy ngoài cung, cũng không biết thế nào mà sống sót được."

Lan Dịch Hoan không thích nhất là nghe lời này, lập tức nói:"Bởi vì ta thấy ngươi đến, quá vui vẻ nên mới quên!"

Hơn nữa, hắn cũng biết, có Lan Dịch Trăn ở cạnh, hắn căn bản không cần phí sức làm gì, lúc Lan Dịch Trăn không ở bên, hắn không có như vậy.

Trên đời này cũng chỉ có Lan Dịch Hoan mới dám cứng cổ nói vậy với Lan Dịch Trăn, Lan Dịch Trăn lại cứ như bị những lời này chọc trúng, đôi mắt cong lên, khí chất lạnh lùng hoá thành ôn nhu.

Mọi người bị tổ tông này sai sử chạy loạn, cuối cùng mới thu xếp hết, muốn ra khỏi cửa.

Lan Dịch Hoan lại nghĩ tới gì đó, cúi người sờ sờ trên người nam mặt sẹo, cũng tìm được một túi tiền nặng trĩu, đặt trên bàn của khách điếm, cười nói:"Các ngươi vừa rồi tung hoành rất uy phong, hôm nay có đoàn người đến ở khách điếm này, không bằng trả cho mọi người một bữa ăn đi."

Mọi người chung quanh nhìn tới một màn nguy hiểm mà còn an toàn, nhân tâm náo nhiệt, lúc này còn nghe có thể ăn uống miễn phí, đều thập phần vui sướng, tiếng hoan hô dậy sấm.

Rất nhanh, huynh đệ hai người mang theo tuỳ tùng, biến mất trong đêm mưa.

Cửa không chặt, sau khi được thị vệ mang lên, bị gió thổi qua, "Kẽo kẹt" một tiếng mở ra.

Tên hán tử ban đầu kể chuyện cho mọi người nói:"Để ta đóng cửa lại."

Hán tử đứng dậy đi qua, tay vịn ở ván cửa, lại không biết vì sao không động đậy, mà nhìn về bóng đêm phía trước.

Phía sau, vị văn sĩ đến từ kinh thành thấp giọng mở miệng:"Người huynh trưởng vừa rồi, là Thái Tử điện hạ."

Mọi người nghe lời này xong đều ngẩn ngơ.

"Cái gì?"

"Thật sao? Thái tử Điện hạ thế mà lại đến nơi này?"

Văn sĩ nói:"Lời này sao ta dám nói bậy. Lúc ta ở kinh thành đã từng gặp phải Thái tử, đúng là không sai được. Hắn đứng thứ hai trong Hoàng thất, vừa rồi không phải thiếu niên kia cũng gọi hắn là Nhị ca sao?"

"Cho nên, thiếu niên kia chính là...."

"Chính là Thất Điện hạ, Lan Dịch Hoan."

*

Bên ngoài mưa vẫn chưa dừng, nhưng so với ban nãy đã nhỏ hơn.

Lan Dịch Trăn là ngồi xe ngựa tới, xa giá của Hoàng thất đều nhẹ nhàng không thấm nước, ngày mưa hay đi đường núi cũng không bị ngăn trở.

Huynh đệ hai người lên xe ngựa, bọn thị vệ chung quanh đều mặc áo tơi, giục ngựa đi theo bảo vệ, một đường bắc hành.

Lan Dịch Hoan nhìn ra ngoài một chút, hỏi:"Ca, chúng ta muốn trở lại kinh thành trong đêm sao?"

Lan Dịch Trăn dùng tay ngăn nước mưa trên đỉnh đầu cho Lan Dịch Hoan, đem hắn ấn về, để màn xe trở lại, nói:"Đường cũng không dài. Mấy ngày nay ngươi có ngủ đàng hoàng không? Phía trước năm dặm có biệt trang của ta, rất nhanh sẽ đến, tới nghỉ ngơi một chút."

Lan Dịch Hoan kinh hỉ:"A, ngươi từ lúc nào có nhiều biệt trang như vậy, Phu hoàng ban tặng sao? Nơi này không tồi, vừa đúng nằm ở con đường ta trở về kinh thành."

Lan Dịch Trăn chỉ cười.

Lan Dịch Trăn đối với mấy thứ này không hề để bụng, bởi vậy Lan Dịch Hoan cũng không nghĩ tới biệt trang này có thể là y mua, vô cùng cao hứng đi theo Lan Dịch Trăn nhìn khắp nơi, cảm thấy cảnh sắc bố trí không tồi.

Trong đó có một sân trồng đầy cây ngô đồng mà Lan Dịch Hoan thích, vừa hỏi, quả nhiên là Lan Dịch Trăn để cho hắn.

Hắn đi vào tắm rửa một cái, khi ra liền thấy Lan Dịch Trăn ngồi bên ngoài phê sổ con, liền chụp vai y:"Đã lâu không ở cùng nhau, nếu không đêm nay ngươi ngủ lại phòng ta đi?"

Lan Dịch Trăn khép sổ con lại, ngẩng đầu quan sát Lan Dịch Hoan một lát, cười nói:"Được."

Đã qua nhiều năm như vậy, thân thể Lan Dịch Hoan đã tốt hơn nhiều, đã không cần dựa vào hệ thống mới ngủ được, nhưng đều phải có Lan Dịch Trăn ở bên cạnh mới có thể yên giấc.

Hơn nữa dần dần hắn lớn lên, cũng có cung điện của mình, cho nên chỗ ở không còn chỉ là Đông Cung nữa.

Lúc này, ra cửa hơn một tháng mới trở về, huynh đệ hai người cùng nhau nằm trong phòng rộng giường lớn, làm hắn như tìm lại được cảm giác hồi nhỏ, an tâm lại thoải mái.

Lan Dịch Hoan có chút hưng phấn, ở trên giường lăn mấy cái, bên ngoài không có giường lớn như vậy cho hắn lăn chơi, không cẩn thận bị lăn xuống đất.

Lan Dịch Trăn bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, nhìn giống như không chú ý đến hắn, lại đúng lúc này vươn tay tới, ôm lấy eo Lan Dịch Hoan, đem hắn vớt về giường.

Lan Dịch Hoan:"Ha ha, đa tạ."

Lan Dịch Trăn bất đắc dĩ nói:"Ngươi lăn lộn nửa đêm, không mệt sao?"

Lan Dịch Hoan nói:"Vẫn còn tốt lắm, trở về nên tâm trạng ta rất tốt."

Lan Dịch Trăn nhìn bộ dáng này của hắn, nhịn không được vỗ vỗ đầu Lan Dịch Hoan, nói:"Ngươi a, nếu trở về mà cao hứng như vậy, đừng có cả ngày chạy bên ngoài như thế."

Hắn trưởng thành, cũng không cần ca ca mang theo xuất cung, một lần chạy bên ngoài là hơn một tháng mới về, lại không biết y nhớ hắn bao nhiêu, cho nên mới mua toà trang viên này, hy vọng đệ đệ có một chỗ nghỉ chân thoải mái.

Mới có thể không kìm nén được, tự mình trong đêm mưa đến đón người, đón được hắn về, lại luyến tiếc không dám trách cứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK