Mục lục
Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

 

Lúc này Lan Dịch Trăn cũng nhớ trước đó Lan Dịch Hoan đã nói với y là Tề Bật là ân nhân cứu mạng của Đặng Tử Mặc.

 

Về phần Đặng Tử Mặc, điều mà họ luôn không thể nhìn thấu ở người này chính là việc người nọ giao thoa với vài vị Hoàng tử, lại không mưu cầu đến bất cứ lợi ích thực sự nào cho mình.

 

Nhưng chẳng bao lâu sau, liền xảy ra một loạt sự tình.

 

Ngũ Hoàng tử cho rằng Lan Dịch Hoan không phải đệ đệ ruột của mình. Đại Hoàng tử có ý đồ tính kế Lan Dịch Trăn, bản thân lại phải chịu hậu quả là bị đoạt tước giam cầm, sau đó tuy đã mất đi tự do nhưng vẫn thừa sức phái sát thủ đuổi giết Tam Hoàng tử.

 

Nếu lúc đó không phải Lan Dịch Hoan tình cờ đi tìm người, e rằng bây giờ Tam Hoàng tử đã thật sự bỏ mạng.

 

Còn có ở kiếp trước, mâu thuẫn giữa Bát Hoàng tử và Lan Dịch Hoan, cũng phần nhiều là bởi việc Đại Công chúa tự thiêu.

 

Những hành động này dường như hoàn toàn không có kết cấu trật tự gì với nhau chứ chưa cần nói đến lợi ích thu được từ chúng, cho nên rất khó để đoán ra mục đích.

 

Nhưng bây giờ xem ra có lẽ họ căn bản không cần đến lợi ích gì cả mà là để... trả thù.

 

Lấy quyền thế và ân tình đan xen thành một miếng mồi không ai có thể cưỡng lại được, từng bước khiến con mồi đi đến diệt vong trong cuộc tàn sát.

 

——Đây là sự trả thù của Đông Lương!

 

Tin tức này quá trọng yếu, trước khi biết được tầng thân phận này, Lan Dịch Trăn chưa bao giờ suy nghĩ mọi việc theo hướng này.

 

Y lập tức ý thức được một chuyện, nếu chuyện đúng là như vậy thì Lan Dịch Hoan hiện đang ở kinh thành sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm!

 

Tâm trí Lan Dịch Trăn lần đầu tiên rơi vào rối loạn, nắm chặt lá thư trong tay.

 

Y đã hoàn toàn hiểu được mưu kế của Tề Bật.

 

Những bức thư này đều là do Tề Bật dùng để liên lạc với Đông Lương, bên trên còn có một con dấu, nội dung bên trong sáng tỏ ràng rành như thể giống như đang dùng cách này để báo cho y.

 

Đây là Tề Bật buộc y phải quay lại, đặt cược xem y coi trọng Lan Dịch Hoan đến mức nào.

 

Bọn họ vẫn luôn đề phòng những cạm bẫy trên Thái Sơn, nhưng hóa ra mối nguy hiểm thực sự không phải ở Thái Sơn mà là ở kinh thành!

 

Lúc này kinh thành nhất định đã thiết lập thiên la địa võng. Hơn nữa, Chính Bình Đế đã bị bọn họ khống chế, chỉ cần Lan Dịch Trăn không sớm đến Thái Sơn như ý chỉ định ra, lập tức Thái tử sẽ bị gán tội danh cố ý gây rối.

 

Cho dù Lan Dịch Trăn lấy những bức thư này làm bằng chứng thì trước tiên cũng phải có người nghe lời y nói, nếu không tất cả sẽ trở thành giảo biện.

 

Nhưng nếu y không quay lại, Lan Dịch Hoan sẽ gặp nguy hiểm.

 

Suy cho cùng, mục đích của Tề Bật không phải là lợi dụng bất kỳ cháu trai Hoàng tử nào của mình để cầm quyền, ông chỉ muốn phát động một cuộc hủy diệt, mà Lan Dịch Hoan, sợ rằng hắn hoàn toàn không biết điều này ...

 

Không hề do dự hay cân nhắc, Lan Dịch Trăn ngẩng đầu lên, chỉ nói ba chữ: "Về kinh thành."

 

Thị vệ vô cùng kinh ngạc: "Điện hạ, nếu như lúc này ngài trở về kinh thành, e rằng sẽ có thêm phiền toái."

 

Lan Dịch Trăn không rảnh giải thích loại tình huống phức tạp này: "Phát sinh chuyện quan trọng, trên đường trở về sẽ bàn bạc chi tiết. Trước tiên ngươi đi truyền lệnh xuống, lập tức chỉnh đốn binh mã, chuẩn bị xuất phát!"

 

Thái tử dù gặp phải bất cứ tình huống nào vẫn luôn bình tĩnh, bày mưu lập kế. Thị vệ này đã theo Lan Dịch Trăn nhiều năm, rất hiếm khi nhìn thấy y khẩn trương cấp bách như vậy, vì vậy ngay lập tức ý thức được có lẽ đã xảy ra đại sự gì đó.

 

Thế là thị vệ không dám hỏi thêm, vội vàng đáp lời rồi đi truyền lệnh ngay.

 

Lan Dịch Trăn đứng đó, ngửa đầu nhìn lên bầu trời.

 

Cơn mưa lạnh dừng trên khuôn mặt không làm dịu đi nỗi lo lắng trong lòng, thay vào đó, một tia sáng trắng chợt lóe lên giữa đám mây đen, khiến cho đám mây kia mơ hồ mông lung như đôi mắt đang rơi lệ, khiến lòng người sinh ra khủng hoảng cực độ.

 

Nếu trên thế giới này không có Lan Dịch Hoan.... Y không ngừng suy nghĩ... nếu mất đi hắn một lần nữa... cuộc đời y sẽ mãi mãi chìm trong bóng tối, thế giới này sẽ không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa....

 

Cho dù phải trả giá thế nào, y tuyệt đối sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra lần nữa.

 

Tưởng chừng như đã qua rất lâu, nhưng thực ra đó cũng chỉ là một khoảnh khắc xuất thần. Lan Dịch Trăn đột nhiên cảm thấy tay mình đau nhức. Khi nhìn xuống, y mới hậu tri hậu giác phát hiện tay mình vẫn đang gắt gao nắm chặt chiếc móc sắt.

 

Người Đông Lương thích sử dụng loại binh khí này nhất. Đầu lưỡi móc vẽ ra một vết thương rất sâu trên mu bàn tay y.

 

Lan Dịch Trăn nhìn những giọt máu chảy ra từ tay mình, đột nhiên, trong đầu y nảy ra một ý nghĩ.

 

"Người đâu!"

 

Y cao giọng quát.

 

Ngay sau đó, vài thân sĩ vội vã đi đến trước mặt Lan Dịch Trăn.

 

"Những thi thể vừa rồi được xử lý thế nào?"

 

Thị vệ: "Điện hạ, thi thể đã được đếm xong, chuẩn bị ném xuống hẻm núi theo chỉ thị của ngài, sau khi mưa tạnh sẽ thiêu huỷ toàn bộ."

 

Lan Dịch Trăn: "Chờ một chút. Cởi bỏ quần áo và binh khí của họ xuống, sửa sang lại cho tốt, Cô có chỗ cần dùng."

 

"Tuân lệnh."

 

Lan Dịch Trăn cũng không ở đây chờ bọn họ xử lý xong mọi chuyện: "Trước tiên phân ra mười lăm người đi cùng Cô, những người còn lại sẽ xử lý việc ở đây, sau khi làm xong thì đi thêm tiếp ứng."

 

Thời gian gấp rút, việc có thể an bài thì y đều đã an bài xong, việc còn lại cũng chỉ có thể xem ý trời có thành toàn hay không, nhưng cho dù thế nào thì y vẫn sẽ luôn bảo hộ Lan Dịch Hoan chu toàn.

 

"Giá!"

 

Lan Dịch Trăn nhảy lên lưng ngựa, kẹp hai chân lại, cúi người xuống và cưỡi ngựa lao vào trong màn đêm cùng mưu phùn mênh mang.

 

*

 

Lúc này Lan Dịch Hoan sống khá an nhàn.

 

Sau khi Lan Dịch Trăn rời đi, y nghe theo lời dặn dò của Nhị ca, lấy cớ ngoạn nhạc để không về cung. Mỗi ngày hắn ngồi xem kịch nghe khúc ở các tửu lâu để cho qua thời gian, muốn dễ chịu bao nhiêu liền dễ chịu bấy nhiêu.

 

Khi Tam Hoàng tử tìm thấy Lan Dịch Hoan, hắn đang mặc một bộ vân cẩm trường y màu vàng cam, ngồi dựa lưng vào ghế, đôi chân dài tuỳ ý đặt trên tay ghế, chân mang giày da hươu nhẹ đung đưa, đôi mắt hơi nhắm lại, cả người trông lười biếng thoải mái đến khó tả.

 

Một thị nữ đứng phía sau Lan Dịch Hoan, dùng ngọc chuỳ nhẹ nhàng gõ lên bả vai hắn. Trước mặt hắn là bảy tám người có nam có nữ hoặc đứng hoặc ngồi, trên tay mỗi người cầm một loại nhạc cụ khác nhau, đang tấu khúc <Trần Thế Duyên>.

 

Lan Dịch Hoan không nhìn họ, nhưng tay lại gõ từng nhịp trên tay ghế theo giai điệu.

 

Những ngày này Thái tử không có ở kinh thành, Tam Hoàng tử lại một lần nữa trở thành người làm công vụ thay, bận rộn đến mức không có thời gian chợp mắt. Kết quả lại nhìn thấy người đệ đệ xui xẻo lại trốn ở đây hưởng thụ những ngày lành, Tam Hoàng tử lập tức thấy ngứa răng.

 

Tam Hoàng tử bước tới, cầm một quả anh đào trên chiếc đ ĩa bên cạnh Lan Dịch Hoan, chạm vào môi hắn.

 

Lan Dịch Hoan há miệng, Tam Hoàng tử liền nhấc lên, hắn không cắn trúng thì sửng sốt chốc lát.

 

Tam Hoàng tử cười lớn.

 

Lúc này, nhạc kỹ ở xung quanh cùng thị nữ ở phía sau bị nam nhân đột ngột xông tới làm cho hoảng sợ, tiếng nhạc hơi hỗn loạn.

 

Lan Dịch Hoan đột nhiên mở mắt ra, nhìn người đang đứng trước mặt mình.

 

Hắn nhìn kỹ một hồi, sau đó vỗ trán mỉm cười, trên khuôn mặt như mang theo ba phần men say, cũng không đứng dậy, "Ồ, là Tam ca!"

 

Lan Dịch Hoan vô cùng hào phóng không so đo chuyện anh đào, hắn vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh, thân thiết nói: "Nào, cùng nhau vui vẻ chứ?"

 

Tam Hoàng tử tức cười, gõ trán Lan Dịch Hoan, nói: "Thôi đi Thất gia, vi huynh không có phúc hưởng như ngươi!"

 

Lan Dịch Hoan thở dài nói: "Chỉ sợ ca ca thiếu đạo đức, bản thân không muốn hưởng phúc lại còn muốn người khác cùng mình chịu khổ."

 

Tam Hoàng tử nghiêm mặt nói: "Đúng vậy, vi huynh đúng là người như vậy."

 

Lan Dịch Hoan hừ một tiếng, giơ tay ra hiệu cho những người xung quanh: "Các ngươi đều lui xuống đi."

 

Những người đó hành lễ rồi lui ra. Tam Hoàng tử liền ngồi xuống, từ trong tay áo lấy ra một tấu chương ném cho Lan Dịch Hoan.

 

"Cái gì vậy?"

 

Lan Dịch Hoan nhận lấy, mở ra, qua loa quét mắt nhìn: "Danh sách điều động nhân sự do Lại Bộ trình lên?"

 

"Đúng vậy, Thái tử và Lão Ngũ đều không ở kinh, ta đang hỗ trợ Phụ hoàng xử lý đống sổ con còn tồn đọng."

 

Tam Hoàng tử: "Nhưng có một điều ta cũng không rõ lắm nên tìm ngươi hỏi xem. Tống Ung này tuổi tác không nhỏ, hơn nữa vẫn luôn là quan văn, lần điều động này vì sao phải điều hắn từ Quốc Tử Giám đến hạt quan*? Là hắn đắc tội người nào, hay là có ẩn tình gì khác?"

 

*hạt quan: tương tự tạm kiểm soát ở hiện đại.

 

Lan Dịch Hoan: "Việc này ta cũng có ấn tượng. Huynh cũng biết Tống Ung có đứa con không nên thân mà phải không? Cách đây không lâu, tên này vì tranh giành tình cảm trong thanh lâu mà không cẩn thận đánh chết người. Xét về danh tiếng thường ngày của Tống Ung, đứa con trai này chỉ bị phán lưu đày, hắn đại khái cũng vì chuyện này mới bị biếm chức."

 

"Thì ra là vậy."

 

Tam Hoàng tử cười nhạt: "Ta đã từng giao tế với người này mấy lần rồi, là kẻ ngu nhốc thích lảng tránh, còn đặc biệt không biết tốt xấu, cực kỳ để ý đến thể diện. Ta còn tưởng rằng con trai hắn phạm phải sai lầm lớn như vậy, hắn sẽ đích thân chặt nhỏ tiểu tử đó ra!"

 

Lan Dịch Hoan: "Không có cách nào, vẫn là không thắng nổi lòng thương con."

 

"Chuyện này cũng không liên quan đến ta, miễn là không có vấn đề gì là được."

 

Tam Hoàng tử lấy lại sổ con, đứng dậy nói: "Được rồi, vậy ngươi cứ tiếp tục hưởng thụ đi, ta đi đây."

 

"Này, huynh định dùng xong liền ném đi à?"

 

Lan Dịch Hoan: "Ta ở đây chơi đang vui, bỗng dưng huynh đến rồi đuổi tất cả mọi người đi, để ta xem cuốn sổ con kia, ta xem cho huynh rồi mà ngay cả ở lại đây bồi ta một chút huynh cũng không chịu, đúng là không nghĩa khí quá rồi!"

 

Tam Hoàng tử: "Còn không phải vì ta đang vội sao?"

 

Lan Dịch Hoan hậm hừ: "Được rồi, vậy huynh đi đi."

 

Tam Hoàng tử đang muốn rời đi, nhưng đi được hai ba bước lại phát hiện mình vẫn đứng tại đó, chưa hề đi ra ngoài, phía sau còn bị kéo.

 

Vì vậy, Tam Hoàng tử quay đầu nhìn lại và phát hiện vạt áo của mình không biết từ lúc nào đã bị Lan Dịch Hoan lặng lẽ lấy chân đè chặt.

 

Lan Dịch Hoan vô cùng đắc ý làm mặt quỷ với Tam Hoàng tử.

 

Tam Hoàng tử nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới một chuyện rất lâu trước kia.

 

Đó là ở kiếp trước, trong những năm tháng sống hèn mọn quẫn quách trong chùa Hộ Quốc, chỉ có những ngày như lễ tết hoặc mừng thọ của Hoàng thượng thì Tam Hoàng tử mới được vào cung trong khoảng thời gian ngắn.

 

Tuy rằng khi đó có thể trở lại toà cung đình tráng lệ phồn hoa này, nhưng Tam Hoàng tử vẫn không tương hợp với mọi thứ, mọi người đều làm như không thấy.

 

Vì thế khi yến hội trôi qua được một nửa, Tam Hoàng tử lặng lẽ rời khỏi đại điện, đi ra ngoài, tìm một chỗ rồi một mình ngồi đó.

 

Bóng đêm như nước, bầu trời đầy sao, trong không khí thoang thoảng hương hoa, trong khung cảnh đẹp đẽ như vậy, trong lòng Tam Hoàng tử lại cảm thấy tràn ngập tối tăm và oán hận.

 

Lúc này, Tam Hoàng tử cảm nhận được có ai đó nắm lấy góc áo của mình.

 

Tam Hoàng tử quay đầu nhìn lại, phát hiện đó là một đứa trẻ vô cùng đáng yêu, một tay kéo góc áo của Tam Hoàng tử, một tay xoa mắt, mơ hồ nói: "Ca, ca ca...."

 

Tam Hoàng tử nhìn chằm chằm đứa trẻ một lúc và nhận ra đây là con trai của Tề Quý phi, Thất đệ Lan Dịch Hoan của mình.

 

Trong yến tiệc vừa rồi, mẫu thân hắn ăn mặc cao quý lộng lẫy, chỗ ngồi được xếp bên cạnh Hoàng đế.

 

Trong lòng Tam Hoàng tử chợt dâng lên một nỗi oán hận, dùng hết sức giật lại góc áo của mình, nhưng không ngờ đứa trẻ lại nắm rất chặt, kéo mãi không ra.

 

Lan Dịch Hoan vô cùng tín nhiệm nhìn Tam Hoàng tử, nói: "Buồn ngủ."

 

Tam Hoàng tử lạnh lùng nói: "Buồn ngủ thì lăn* đi ngủ."

 

*lăn ở đây cũng có thể hiểu theo nghĩa khác là biến, xéo, cút.

 

Tam Hoàng tử cảm thấy giọng điệu của mình đã đủ hung ác, nhưng lại bỏ qua sự thật rằng đứa trẻ trước mặt có thể không xem hiểu sắc mặt của người khác.

 

Thậm chí Tam Hoàng tử còn hoài nghi Lan Dịch Hoan hiểu sai lời nói của mình, bởi vì hắn ngoan ngoan gật đầu, trực tiếp lăn vào trong lòng Tam Hoàng tử, gối chân Tam Hoàng tử rồi ngủ.

 

Điều này lập tức khiến Tam Hoàng tử ngớ người. Tam Hoàng tử lay Lan Dịch Hoan vài cái, nhưng tiểu tử này không những không đứng dậy mà còn ôm chặt hơn.

 

Tam Hoàng tử không chịu được thủ đoạn này, thật sự muốn một chân đá văng hắn đi, nhưng nghĩ đến hậu quả của việc một người ti tiện như mình khiến con trai của Quý phi bị thương, cuối cùng cũng không làm ra hành động như thế.

 

Tam Hoàng tử hai mắt đăm đăm, có chút hoài nghi nhân sinh, ngồi ở đó một lúc lâu.

 

Nhưng bị một thân thể nhỏ bé ấm áp như vậy dựa vào, lại nghe tiếng cười nói vui đùa từ xa truyền đến, Tam Hoàng tử cảm thấy bớt đi sự phẫn uất cùng cô đơn.

 

Lan Dịch Hoan vẫn đang nằm ngủ trong lòng ca ca. Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tam Hoàng tử có chút không kiên nhẫn nhìn xuống, lại bắt gặp đứa nhỏ đáng lẽ lúc này đang ngủ say trong lòng mình lại mở một con mắt lén trộm nhìn lên.

 

——Hóa ra là giả vờ ngủ.

 

Tam Hoàng tử ngay tử đầu đã không thích hắn, lẽ ra phải rất tức giận. Nhưng vào lúc này, Tam Hoàng tử tựa hồ thần kỳ hiểu được ý nghĩ trong lòng Lan Dịch Hoan.

 

Bởi vì sợ người bên cạnh rời đi, bởi vì sợ ở một mình, cho rằng mình ngủ rồi thì người khác sẽ không thể rời đi được, cho nên vẫn cứ không nhúc nhích làm bộ đang ngủ say.

 

Một người chạy ra từ yến hội vô cùng náo nhiệt, lại không có mẫu thân hay vú nuôi đến tìm, đây hẳn là một đứa trẻ rất sợ cô đơn.

 

Trong nháy mắt, đã nhiều năm trôi qua.

 

Lúc này, nhìn thấy Lan Dịch Hoan cố ý dẫm vào góc áo của mình không để mình rời đi, Tam Hoàng tử đột nhiên cảm thấy vừa cảm động vừa buồn bã.

 

Bọn họ đều đã trưởng thành, nhưng chỉ sợ là rất nhiều điều khi còn nhỏ đến cùng vẫn không thể nào nói quên liền sẽ quên, muốn qua liền sẽ qua.

 

Thời gian trôi rất nhanh, mỗi người trong số họ đều thay đổi rất nhiều nhưng chưa bao giờ rũ bỏ được bóng dáng quá khứ.

 

Tam Hoàng tử không nhịn được vỗ vỗ đầu Lan Dịch Hoan, giọng nói dịu xuống: "Ta còn phải đến đại doanh ở ngoại thành mấy ngày, cho nên mới vội vã rời đi. Chờ đến khi ta về, chúng ta lại vui vẻ tụ họp."

 

Lan Dịch Hoan vốn đang chờ Tam Hoàng tử lần nữa điên cuồng chửi mắng, nghe đối phương nói vậy thì ngẩn người, không khỏi sờ cánh tay của mình nổi da gà nói: "Tam ca dễ nói chuyện như vậy khiến ta có chút sợ đó. Huynh làm sao vậy?"

 

Tam Hoàng tử cười mắng: "Ngươi lăn sang một bên! Được tiện nghi còn khoe mẽ!"

 

Lần này cuối cùng cũng thấy hợp lý, Lan Dịch Hoan cười lớn, thả Tam Hoàng tử ra.

 

*

 

Sau khi Tam Hoàng tử rời đi, Lan Dịch Hoan lại nghe xong một tiểu khúc, tiếng nhạc vẫn du dương như cũ nhưng không sao đi vào lòng hắn được.

 

Hắn không hứng thú xua tay, ra hiệu đám người kia lui xuống, càng nghĩ thì trong lòng hắn lại càng cảm thấy những chuyện này có chút không đúng.

 

Như Tam Hoàng tử đã nói, nhiều người cảm thấy Tống Ung là người cương trực công chính, là người tốt, là một vị quan ngay thẳng.

 

Quan trọng hơn là học vấn của ông ta rất tốt, cũng thường được phái chấm bài thi trong khoa cử, môn sinh trải khắp thiên hạ, cho nên có ảnh hưởng rất lớn ở Thanh Lưu.

 

Nhưng thật ra ấn tượng của Lan Dịch Hoan về Tống Ung không mấy tốt đẹp.

 

Làm Hoàng đế mấy năm, hắn biết rõ, không phải chỉ cần dũng cảm kiên trì, biết bày tỏ quan điểm của mình và nói ra những điều người khác không dám nói thì chính là một thần tử tốt, có đôi khi những người như thế rất thiếu linh hoạt, dễ dàng khiến cục diện đang ổn trọng trở nên hỗn loạn.

 

Về phần Tống Ung, ông ta có chút cố chấp, cổ hủ và vô dụng, trước đó đã nhiều lần viết tấu yêu cầu Chính Bình đích thân lý chính.

 

Nguyên nhân không phải là Lan Dịch Trăn làm không tốt, mà là vì cho rằng phụ thân còn đang tại vị, việc con lấn quyền cha chính là vi phạm tôn ti trên dưới, cần phải sửa đúng.

 

Còn việc Lan Dịch Trăn đã bỏ ra bao nhiêu công sức để duy trì tình hình ổn định hiện tại, hay Chính Bình Đế có bao nhiêu năng lực, có thể thống trị quốc gia thành bộ dạng gì, ông ta lại không quan tâm, bởi vì ông ta chỉ cần quy củ thể thống, bất kể hậu quả thế nào.

 

Vị quan thẳng thắn như vậy có đôi khi còn tệ hơn gian thần.

 

Để một người như vậy đi thủ quan... Dù nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp.

 

Lan Dịch Hoan nghĩ đi nghĩ lại về vấn đề này.

 

Hoặc cho giả thiết, tất cả những biến cố phát sinh trước mắt đều là mưu kế của nhóm Hiến Vương để nhắm vào đảng Thái tử....

 

Tống Ung này có thể có ích gì? Ông ta tuy không thân cận với Thích gia mà ông ta cho rằng đang lộng quyền loạn chính, nhưng cũng không có khả năng đầu nhập vào Tề gia mà đúng không?

 

Người này không có đầu óc chính trị, có thể nói là kẻ gây rối, nếu để ông ta thủ hạt quan, chỉ sợ ngay cả muỗi cũng phải bị tra đi hỏi lại mới được đi qua....

 

Đột nhiên Lan Dịch Hoan nghĩ tới điều gì đó, ngồi dậy khỏi ghế.

 

"Người đâu", hắn nói.

 

Giọng hắn không lớn, nhưng chỉ sau một lát, có một đạo hắc ảnh giống như từ trên mặt tường trượt xuống, không chút tiếng động quỳ gối trước mặt Lan Dịch Hoan.

 

Đây đúng là ám vệ Lang độc.

 

Lan Dịch Hoan: "Tìm cách thông tri với Thái tử, nói với huynh ấy rằng ta ở đây vẫn ổn, để huynh ấy dù gặp phải tình huống gì cũng phải hành động thận trọng, không được tuỳ tiện quay về kinh thành. Hiện tại thủ quan chính là Tống Ung."

 

Ám vệ đáp "Vâng" rồi ngay lập tức biến mất.

 

Không thể không nói là trực giác của Lan Dịch Hoan rất chính xác. Hắn mơ hồ đoán được vấn đề trong việc Tống Ung thủ quan, cùng với việc Lan Dịch Trăn có khả năng sẽ vì lo lắng cho hắn mà vòng trở về kinh.

 

Nhưng hiện tại hắn đang ở kinh thành, khắp nơi đều có người dõi theo, cũng không gặp được Lan Dịch Trăn, cho nên hiểu biết về tình huống hiện tại của hắn có hạn.

 

Ngay cả khi họ trọng sinh trở về, cũng không ai có thể khống chế được tất cả tình huống trong tầm tay. Rốt cuộc, dù thế giới vẫn là thế giới cũ, nhưng thứ nhanh chóng thay đổi lại là nhân tâm.

 

Kể từ khi bộ mặt thực sự của Tề Bật dần lộ ra, trong lòng Lan Dịch Hoan biết rõ, con đường phía trước mà bọn họ phải đi qua chính là sóng biển cuộn trào, không thấy ánh mặt trời.

 

Sau khi ám vệ rời đi, Lan Dịch Hoan đứng dậy, đi đi lại lại.

 

Hắn đã từng nghiền ngẫm mục đích thực sự của Tề Bật vô số lần.

 

Lúc đầu còn tưởng rằng ông muốn nâng đỡ Ngũ Hoàng tử lên ngôi, nhưng hiện tại Ngũ ca căn bản không ở kinh thành, mà trong toàn bộ quá trình thực hiện kế hoạch của Hiến Vương cũng không có Ngũ Hoàng tử tham gia, Ngũ Hoàng tử hoàn toàn là người ngoại cuộc trong chuyện lần này.

 

Càng không có chuyện Tề Bật muốn tự mình soái quyền đoạt vị. Dòng dõi của ông không có khả năng được bất cứ ai tiếp thu cùng công nhận, muốn một bước lên trời, chỉ có thể bị tất cả mọi người công kích.

 

Vì vậy, dù đại quyền thần ngoại thích của các triều đại trước có quyền thế ngập trời đến đâu, cũng đều là dùng Hoàng đế để thao túng chư hầu, chứ không phải nóng lòng lên cầm quyền rồi trở thành bia ngắm cho người khác.

 

Tề Bật không ngu ngốc đến thế. Mọi hành động của ông ta bây giờ thật giống như... đơn thuần là muốn đảo loạn mọi chuyện.

 

Ông ta rốt cuộc muốn làm gì?

 

Trong lòng Lan Dịch Hoan vẫn thấy chưa yên ổn.

 

Kế sách mà hắn và Lan Dịch Trăn đã thống nhất ngay từ đầu là nếu Hiến Vương dự định sẽ bắt đầu ra tay khi Thái tử đi đến Thái Sơn, thì họ sẽ tương kế tựu kế, chờ đối phương bắt đầu hành động mới phản kích.

 

Nhưng hiện tại đã mấy ngày trôi qua, có lẽ Lan Dịch Trăn đã sắp tới nơi rồi, hắn lại không nhận được chút tin tức nào bên phía Hiến Vương. Xét theo sổ con mà Tam Hoàng tử vừa đưa tới thì đúng là có không ít hành động nhỏ.

 

Điều này cho thấy trong lòng Hiến Vương vẫn không tin tưởng hắn nhiều như vậy. Lan Dịch Hoan cảm thấy mình nên có chút phòng bị trước.

 

Vì vậy, khi màn đêm buông xuống, Lan Dịch Hoan lặng lẽ đi một chuyến đến dịch quán của người Đạt Lạt.

 

Nhóm Mạnh Ân và Lâm Hãn còn chưa rời đi, thấy Lan Dịch Hoan đến thì bọn họ đều rất vui.

 

"Đứa nhỏ này, sao trời đang mưa mà còn tới đây? Có lạnh không? Mau vào đi!"

 

Mạnh Ân trực tiếp cởi áo khoác đang mặc trên người khoác lên vai Lan Dịch Hoan, Lâm Hãn lấy ô, tự mình cầm lấy, mang cháu trai vào phòng.

 

Sau đó ông nói: "Chờ một chút, Nhị bá sai người mang chút đồ ăn ngon lên cho con!"

 

Tâm tình của Lan Dịch Hoan lúc tới vốn rất nghiêm túc, bị hai người kéo tới kéo lui, trên mặt cũng bất giác mang theo ý cười.

 

Trước kia Lan Dịch Hoan từng nghe Bát Hoàng tử khoe khoang về việc đến thăm nhà cữu cữu vào ngày Tết, nói mọi người sẽ vây quanh, cho mình cái này cái kia, hắn lúc ấy còn cảm thấy Lão Bát chỉ đang khoe khang thôi, lúc này mới thật sự cảm nhận được điều này.

 

"Đại bá, Nhị bá."

 

Lan Dịch Hoan ngăn bọn họ lại, nói: "Mọi người không cần gấp, ta không thể ở lâu được, hiện tại để thị vệ dò xét đường đi bên ngoài trước, nếu có chuyện gì xảy ra thì ta phải lập tức rời đi."

 

Lâm Hãn: "Con có việc gì gấp sao?"

 

"Vâng ạ."

 

Lan Dịch Hoan ngồi xuống, nhấp một ngụm nước, nói: "Vì không có nhiều thời gian nên ta sẽ trực tiếp hỏi. Nếu có gì nói lỡ, mong hai vị bá phụ thông cảm."

 

Mạnh Ân xưa nay nghiêm túc, nhưng khi đối mặt với Lan Dịch Hoan, tính tình ông lại cực kỳ tốt, nói: "Không sao đâu, chúng ta đều là người một nhà, dù có chuyện gì thì con cũng cứ nói thẳng với ta và Nhị bá của con."

 

Lan Dịch Hoan: "Mọi người đã tìm thấy ta cùng cha ta, tại sao vẫn chậm chạp không về Đạt Lạt? Không ai nói mọi người làm như vậy phải không?"

 

Mạnh Ân và Lâm Hãn liếc mắt nhìn nhau.

 

Lâm Hãn: "Chúng ta cảm thấy không yên tâm khi để con ở lại đây một mình, hơn nữa chúng ta cũng rất muốn đưa con về nhìn ngắm Đạt Lạt. Lần trước sau khi con tới đây, bọn ta đã thương lượng cùng cha con. Nhưng cha con nói con vẫn còn một số việc phải làm, chúng ta cũng không vội, nên cứ quyết định ở lại đây một thời gian, từ từ trải nghiệm phong thổ Đại Ung."

 

Ông nói rất cẩn thận, sợ tạo thêm áp lực cho Lan Dịch Hoan hoặc khiến Lan Dịch Hoan cảm thấy chán ghét.

 

Lan Dịch Hoan cũng hiểu ý của hai người, lắc đầu nói: "Đại bá Nhị bá, hai người không cần lo lắng cho ta, ta ở Đại Ung nhiều năm như vậy, cuộc sống vẫn luôn rất tốt. Chỉ là gần đây đúng là có chút việc, ta dự định sau khi giải quyết ổn thoả thì sẽ đến Đạt Lạt, cũng có thể gặp gia gia."

 

"Nhưng mà mọi người...."

 

Hắn hạ giọng: "Lúc trước vào kinh là vì tiệc mừng thọ của Hoàng thượng, hiện giờ nhóm sứ thần khác cũng đã rời đi, chỉ có Đạt Lạt ở lại đây, thật sự quá mức gây chú ý."

 

Lan Dịch Hoan mờ mịt nói, Lâm Hãn trầm ngâm: "Có phải chúng ta đã bị người khác nhắm tới không? Có phải đã tạo thêm phiền toái cho con không?"

 

"Không có, không có, không thêm phiền toái gì cho ta cả!"

 

Lan Dịch Hoan lập tức nói: "Tạm thời không phát hiện có người để mắt tới mọi người, nhưng trong thời buổi rối loạn này chuyện gì cũng khó nói trước, ta sợ mọi người sẽ gặp nguy hiểm, muốn xin hai vị bá phụ vẫn nên sớm mang theo Đại bá mẫu cùng Toa Đạt Lệ rời đi, chúng ta sẽ đoàn tụ ở Đạt Lạt."

 

"Về phần cha ta..."

 

Lan Dịch Hoan suy nghĩ một lúc: "Nếu ông ấy muốn ở lại đây, ta nhất định sẽ bảo vệ ông ấy thật tốt. Nếu ông ấy muốn rời đi thì tốt nhất nên trở về cùng mọi người."

 

Mạnh Ân và Lâm Hãn đều có chút kinh ngạc nhìn Lan Dịch Hoan.

 

Mặc dù đã tìm thấy người cháu trai này, trong lòng cũng rất yêu thương hắn, nhưng trên thực tế, bọn họ và Lan Dịch Hoan thật sự không quá quen thuộc.

 

Họ không biết hắn thích gì và không thích gì, không biết hắn nghĩ gì về những thân nhân Đạt Lạt này, cũng không biết dự định tương lai của hắn là gì.

 

Vừa rồi Lan Dịch Hoan đến hỏi bọn họ, thật ra Mạnh Ân cùng Lâm Hãn có chút khẩn trương, sợ bọn họ ở đây quá lâu khiến Lan Dịch Hoan thấy phiền, cho nên muốn bọn họ trở về.

 

Vì vậy khi hai người giải thích với Lan Dịch Hoan, cả hai đều có chút Io lắng.

 

Nhưng sau một hồi lắng nghe, đột nhiên lại cảm thấy không phải vậy.

 

Lan Dịch Hoan không phải vì cảm thấy họ phiền, muốn đuổi người đi.

 

Đứa trẻ này, là muốn nỗ lực bảo hộ bọn họ.

 

*****

 

Sầu Riêng: Mấy nay vì chuẩn bị cho kỳ thi nên mình không có thời gian gõ chữ, xin lỗi mọi người🥹🥹🥹. Hai mươi chương nữa thôi là hoàn rồi, tính theo tốc độ này của mình thì có lẽ tầm cuối tháng hai, đầu tháng ba sẽ xong. Bắt đầu edit bộ này từ tháng tư năm ngoái, lúc bắt đầu còn mang theo suy nghĩ là làm chơi chơi thôi, được đâu hay đó, ai ngờ cũng vài ba tháng nữa là một năm rồi, thời gian trôi nhanh thật đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK